Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Muốn sống một cuộc sống bình yên thì đừng làm gì dại dột nữa. Không còn gì thì tôi xin phép." Lan Ngọc nói rồi cúi đầu chào Diệp Kiến Minh, sau đó rời đi.

Khi thấy cánh cửa đã đóng lại,Diệp Anh liền hỏi ba mình: "Rốt cuộc cô ta là cái gì vậy?"

Diệp Kiến Minh xoa cái trán, nói: "Lan Ngọc là con gái của ba với vợ trước, vậy nên con bé là chị của con, đừng đấu đá lẫn nhau nữa, khi nào con thông suốt hãy đi xin lỗi con bé vì chuyện hôm qua đi, không thì cái chức chủ tịch công ty này sẽ thuộc về Lan Ngọc nếu con không chịu trưởng thành."

Diệp Anh ngỡ ngàng mà đứng đó thật lâu.

Lan Ngọc đang trên đường về thì thấy bà Nguyễn đang dắt Tĩnh Kỳ đi dạo, cô tấp xe vào lề, mở cửa sổ ra nói: "Nguyễn phu nhân, tôi có thể đưa hai người về không?"

Tĩnh Kỳ thấy Lan Ngọc thì liền mừng rỡ nhảy cẫng lên, nắm tay bà Nguyễn nói: "Bà ngoại, con muốn về với cô ấy."

Bà Nguyễn chiều Tĩnh Kỳ, hai bà cháu trở về nhà bằng xe Lan Ngọc.

"Thùy Trang con bé nó đang quay phim , vì sao cháu còn ở đây?" Bà Nguyễn khi nãy thấy Lan Ngọc thì có chút bất ngờ, không phải Lan Ngọc làm trợ lý cho Thùy Trang sao?

Lan Ngọc cười cười nói: "Cháu có một số việc cần giải quyết nên phải trở về đây, Tú Quỳnh đang ở cùng với Thùy Trang, ngày mai cháu sẽ bay ra để thay em ấy chăm sóc cho Thùy Trang, xin phu nhân đừng lo."

"Bà ngoại, con nhớ Thùy Trang." Tĩnh Kỳ nhõng nhẽo mà nói.

Lan Ngọc thông qua gương chiếu trong xe mà nhìn gương mặt đáng yêu của Tĩnh Kỳ, cô nói: "Tiểu Kỳ ngoan, đến trung thu cô sẽ mang Thùy Trang về cho tiểu Kỳ nhé?"

Bởi vì không còn lâu nữa là đến trung thu, khi đó có thể chưa quay phim xong nhưng cả đoàn sẽ được nghỉ hai ngày, cô định sẽ cùng Dụ Ngôn trở về thành phố để nàng ấy thăm gia đình.

"Thật không ạ? Thùy Trang có mua lồng đèn trung thu về cho cháu không?" Tĩnh Kỳ vừa nói vừa chớp chớp đôi mắt nhìn Lan Ngọc.

Lan Ngọc không giấu được nụ cười vui vẻ, cô cười rồi nói: "Cô sẽ bắt Thùy Trang mua một cái lồng đèn thật lớn cho tiểu Kỳ nhé."

"Đồng ý!" Tĩnh Kỳ vô cùng háo hức mà nói, sau đó cả ba người đều bật cười.

Sau khi về tới Nguyễn Gia Lan Ngọc đưa Tĩnh Kỳ vào trong nhà, cô định chào cả nhà họ rồi về nhưng Tĩnh Kỳ lại nói: "A... Cô Lan Ngọc bị thương sao!?"

Bởi vì bên má trái của Lan Ngọc vẫn còn bầm tím nên nhìn thấy rất rõ.

Lan Ngọc cười cười nói: "Cô làm việc không cẩn thận nên bị thương, nhưng mà không sao, ngày mai sẽ khỏi thôi, tiểu Kỳ đừng lo cho cô nhé."

Tĩnh Kỳ lắc đầu, nói: "Không được! Bà ngoại có dạy cháu là khi bị bầm tím thì phải lăn trứng gà để mau hết, bây giờ tiểu Kỳ sẽ lấy trứng gà lăn cho cô!"

Tĩnh Kỳ nói rồi chạy vào bên trong bếp nói với các bảo mẫu, bảo mẫu nhìn Lan Ngọc rồi cười, gật đầu với Tĩnh Kỳ.

Lan Ngọc đành phải ở lại Nguyễn gia để đợi Tĩnh Kỳ lăn trứng gà cho mình.

"Tiểu Kỳ, hột gà nguội một chút mới có thể lăn nhé." Bảo mẫu mang ra rồi dặn dò Tĩnh Kỳ.

"Vậy cô Lan Ngọc xem giúp cháu đi, khi nào nguội bớt cô nói để tiểu Kỳ lăn cho cô được không ạ?" Tĩnh Kỳ nhìn Lan Ngọc, long lanh đôi mắt mà nói.

Lan Ngọc không thể giấu được nụ cười trước Tĩnh Kỳ, cô bật cười rồi gật đầu.

Bởi vì Lan Ngọc khá cao, Tĩnh Kỳ thì lại nhỏ bé, cô ngồi trên ghế, Tĩnh Kỳ đứng kế bên để lăn cho cô.

Bàn tay Tĩnh Kỳ chỉ to hơn trứng gà một xíu, cô bé cầm trứng gà lên rồi thật cẩn thận mà lăn cho Lan Ngọc.

Lan Ngọc chưa bao giờ thoải mái như lúc này, vì Tĩnh Kỳ thật sự rất đáng yêu, làm cô nhớ lại khi cô còn nhỏ, khi đó cô 10 tuổi, lúc mà ba cô đã bỏ rơi hai mẹ con cô. Buổi sáng Lan Ngọc đi học, buổi trưa về lại đi bán vé số để kiếm thêm tiền phụ giúp mẹ, cô đã gặp hai mẹ con nọ, hai người họ đang đi dạo trong công viên, Lan Ngọc đến mời người mẹ mua vé số thì người mẹ đã hỏi thăm hoàn cảnh của cô, sau đó mua hết đống vé số còn lại của cô, còn cho cô thêm 1 vạn tệ, nói cô mang về để mẹ mua thức ăn cho hai mẹ con.

Ngày hôm sau cô ra công viên bán thì lại gặp cô bé đó đang đứng một mình, cô nhìn nhìn cô bé đó rồi rời đi, cô bé gọi cô lại, trên tay cầm bốn trái trứng gà còn nóng hổi, nói: "Chị mang cái này về lăn lên vết thương đi."

Cô bé đó nói rồi nhìn xuống chân Lan Ngọc, bởi vì vài hôm trước Lan Ngọc đi bán vé số, bị một đám người khác không cho cô bán, nói rằng cô chiếm địa bàn làm ăn của họ rồi họ đuổi theo cô để đánh, Lan Ngọc chạy rồi bị té, sau đó bị họ đánh đến rách môi chảy máu, người thì bầm tím hết cả.

Cô bé đó đã làm cô thật sự cảm động, khi đó cô mới biết vẫn còn tình người trên đời này và vì lần đó có số tiền mà mẹ cô bé cho nên Lan Ngọc mới có tiền đóng tiền học, còn có tiền chữa bệnh cho mẹ cô, nên Lan Ngọc vẫn luôn tìm kiếm người phụ nữ đó, chỉ là rất tiếc, sau lần đó cô vẫn chưa gặp lại bà ấy và cả con gái của bà ấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top