Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 34

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quỳnh Nga ngồi vào ghế trống kế bên Tú Quỳnh, cười mà nói với Thùy Trang: "Cảm ơn em đã mời chị đến đây."

Sau đó cả bốn người nhập tiệc, bọn họ nói chuyện rôm rả từ chuyện này sang chuyện kia, Tú Quỳnh có hơi ít nói hơn thường ngày, Thùy Trang cũng không biết em ấy bị làm sao.

Bởi vì Tú Quỳnh muốn giấu diếm nên Lan Ngọc cũng không nói cho Thùy Trang nghe.

Quỳnh Nga nhìn trên tay Lan Ngọc có chiếc đồng hồ phiên bản giới hạn mà cô đã săn lùng bấy lâu nay, cô liền nói: "Lan Ngọc, cô mua nó bằng cách nào vậy?"

Lan Ngọc nghe vậy thì khó hiểu, quay sang nhìn Thùy Trang rồi lại nhìn Quỳnh Nga, nói: "Tôi không biết, có người tặng cho tôi."

"Thật ngưỡng mộ, tôi vốn đi tìm hết chỗ này đến chỗ khác mà vẫn không mua được." Quỳnh Nga đôi mắt đầy ngưỡng mộ mà nhìn khối đồng hồ trên tay Lan Ngọc.

Chiếc đồng hồ dây da cá sấu màu đen, viền ngoài mặt đồng hồ được làm bằng vàng hồng nguyên khối, viền trong được gắn 38 viên kim cương tổng hợp, mặt đồng hồ được mô phỏng hình bầu trời đêm và dải ngân hà, kim đồng hồ có thể biểu thị giờ giấc, biểu đồ bầu trời và cả quỹ đạo của mặt trăng.

Đeo lên tay Lan Ngọc lại không thể chê vào đâu được, Thùy Trang có chút tự hào.

Vì mọi người nói chuyện khá vui nên Tú Quỳnh và Thùy Trang uống có hơi nhiều, hoặc là Lan Ngọc và Quỳnh Nga đô khá tốt nên họ vẫn chưa say, còn hai cô nàng kia đã say mất rồi.

Lan Ngọc đưa Thùy Trang trở về nhà, còn Quỳnh Nga hộ tống Tú Quỳnh.

Lan Ngọc dìu Thùy Trang vào phòng, cô cởi chiếc áo vest bên ngoài rồi cởi cúc áo sơ mi cao nhất ra để dễ thở một chút, sau đó cô thật cẩn thận chăm sóc

cho Thùy Trang.

Đầu tiên là tẩy trang cho nàng ấy, sau là lau mặt cho nàng ấy, cuối cùng là thay một bộ đồ ngủ cho Thùy Trang. Cả quá trình Lan Ngọc thật sự không dám mở mắt quá nhiều vì sợ sẽ nhìn thấy những thứ không được thấy, sau đó cô lập tức xoá ký ức ngay.

Lan Ngọc để Thùy Trang nằm ngủ trên giường, cô kéo cái chăn đắp lên cho Thùy Trang rồi chuẩn bị về nhà.

Cô vừa xoay người đi thì có bàn tay nắm lấy tay cô, Lan Ngọc khẽ xoay lại nhìn thì thấy Thùy Trang đôi mắt lờ đờ mà nhìn cô, nói: "Đừng về, ở lại với tôi đi."

Lan Ngọc mím môi, cô thật sự sợ bản thân mình sẽ làm điều gì đó bất chính với nàng ấy mất.

Lan Ngọc ngồi lên mép giường, tay đưa đến vén đi vài sợi tóc đang dính trên mặt Thùy Trang rồi nói: "Chị ngủ đi, tôi sẽ ở lại với chị."

"Tôi muốn thử..." Thùy Trang lẩm bẩm trong miệng.

"Thử sao? Thử cái gì?" Lan Ngọc đưa tai đến gần hơn với nàng ấy để mà nghe nàng ấy nói gì.

"Tôi muốn thử... Hôn em một lần nữa..." Thùy Trang nói rồi chép chép miệng.

Lan Ngọc có chút buồn cười, cô xoa đầu Thùy Trang rồi nói: "Thùy Trang, chị uống say rồi đòi làm chuyện bất chính sao?"

Thùy Trang đưa tay đến sờ lên mặt Lan Ngọc rồi nói: "Tôi không có say, tôi là thật sự... Rất muốn được em hôn."

Lan Ngọc không biết là có nên nghe lời của người say hay không, vẫn là chiều chuộng nàng ấy, cô khẽ cúi xuống hôn lên má Thùy Trang một cái, nói: "Vậy được rồi nhé?"

Thùy Trang lại lắc đầu, nói: "Không phải... Không phải ở đó đâu..."

Lan Ngọc nhíu nhíu mày, nàng ấy muốn đòi gì nữa vậy?

"Ở đây nè." Thùy Trang nói rồi lấy tay chỉ vào môi của mình.

Lan Ngọc bật cười, nói: "Ngày mai chị tỉnh dậy sẽ hối hận với những gì chị đã nói đó."

"...Phải không?" Thuỳ Trang nói nho nhỏ rồi lại ngủ thiếp đi.

Lan Ngọc mỉm cười, kéo chăn lên đắp cho Thùy Trang rồi cô sang phía bên kia, kế bên Thùy Trang rồi nằm xuống, bởi vì còn mặc đồ tây nên Lan Ngọc có vẻ hơi khó ngủ, hoặc là vì lí do nào khác nên cô không thể ngủ được.

Bỗng Lan Ngọc nghe điện thoại của Thùy Trabg vang lên, có cuộc gọi đến. Cô liền với người qua lấy điện thoại kia để tránh làm Thùy Trang thức giấc, cô nhìn thấy tên người gọi, khẽ thở dài, Lan Ngọc đi ra ban công bấm nghe máy.

"Thùy Trang, sao gần đây chị không liên lạc được với em? Em giận chị gì sao?" Tiếng nói bên kia truyền qua làm Lan Ngọc có hơi bực mình.

"Thùy Trang say nên ngủ rồi, tôi là Lan Ngọc." Lan Ngọc chầm chậm nói.

"Thùy Trang say rồi sao? Nhà em ấy ở đâu để tôi qua chăm sóc cho em ấy." Lâm Giai Tuệ sốt sắng mà nói.

"Không cần, tôi chăm sóc cho chị ấy là được rồi, cô chăm sóc cho tình nhân bé nhỏ của cô đi." Lan Ngọc có hơi chế giễu mà nói.

"Cô đang nói cái quái gì vậy!? Tôi chỉ có một mình Thùy Trang thôi!" Lâm Giai Tuệ liền nói.

Lan Ngọc cười cười, nói: "Thùy Trang chị ấy nói muốn tôi quá, tôi phải chiều chị ấy chút đã, nói chuyện sau nhé."

"Muốn? Cái gì!? Lan Ngọc cô dám..."

Lâm Giai Tuệ chưa nói hết câu thì Lan Ngọc đã tắt máy.

Lan Ngọc xoay người đi vào trong phòng, tiếp tục nằm kế bên Thùy Trang, nhắm mắt lại ngủ.

Quỳnh Nga đưa Tú Quỳnh về nhà của mình, vì hiện tại đã 8 năm trôi qua, cô cũng không biết Tú Quỳnh đang ở đâu.

Quỳnh Nga ân cần chăm sóc cho Tú Quỳnh rồi lại ngồi nhìn ngắm Tú Quỳnh thật lâu, khi nào thì em mới hết cứng đầu đây tiểu Quỳnh?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top