Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 37

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lan Ngọc vừa dứt câu, điện thoại cô vang lên, là của Diệp Anh gọi đến.

"Chuyện gì?" Lan Ngọc khẽ hỏi.

"Cái đó... Tôi không biết có giúp được gì cho Thùy Trang không, nhưng... Tôi đã cho người tìm ra kẻ đã đăng bài viết đó." Diệp Anh bên kia nói.

"Là ai?" Lan Ngọc hỏi lại.

"...Được rồi, chúng ta nói chuyện sau." Lan Ngọc nói rồi cúp máy, cô có hơi ngỡ ngàng.

Thùy Trang nhìn Lan Ngọc, sốt ruột mà nói: "Có chuyện gì nữa sao...?"

Lan Ngọc thở dài nhìn Tú Quỳnh rồi sang Thùy Trang, cô nói: "Là Diệu Nhi."

Sự kiện kia thấm thoát cũng đã hai tuần trôi qua, buổi công chiếu phim <cô giáo, đợi em với> được tổ chức, có vẻ như vì vụ việc đó quá bùng nổ nên số người quan tâm đến bộ phim ngày càng nhiều, mà chính Thùy Trang cũng không biết nên vui hay nên buồn.

Hôm nay công chiếu phim ngoài có dàn diễn viên, ekip đoàn phim thì còn có cả Diệp Anh đến, số người hiếu kỳ đến cũng không ít.

Tuy nhiên suất chiếu này chỉ dành cho giới nghệ sĩ và giới báo chí đến.

Thùy Trang mặc bộ váy áo sinh viên đã đồng hành cùng nàng xuyên suốt bộ phim, nàng đi thảm đỏ sánh đôi cùng Quỳnh Nga.

Buổi công chiếu thành công vượt ngoài dự định, sau đó là đến màn phỏng vấn.

"Thùy Trang, cô có thể phát biểu cảnh phim nào làm cô khó khăn nhất không?" Một phóng viên hỏi.

Thùy Trang trả lời: "Cảnh khó khăn nhất đối với tôi có lẽ là cảnh Giai Ý bị chuốc thuốc mê rồi bị dàn dựng dụ dỗ cô giáo lên giường, bởi vì tinh thần tôi có chút không vững nên tôi đã khóc rất nhiều trong cảnh phim đó, cũng may có đạo diễn Lý và Quỳnh Nga và các diễn viên đây thông cảm cho tôi, tôi thật sự rất biết ơn họ."

"Quỳnh Nga, cô có cảm nghĩ gì về Thùy Trang trong vai Giai Ý?"

Quỳnh Nga nhìn Thùy Trang rồi cười cười, cô nói: "Tôi thấy Thùy Trang thật sự rất tuyệt vời, cô ấy luôn hết lòng vì vai diễn để có thể mang đến cho mọi người một Giai Ý hoàn hảo nhất, tôi thật sự rất ngưỡng mộ Thùy Trang."

"Diệu Nhi, cô có sợ sau khi bộ phim công chiếu thì mình sẽ bị mắng không?"

Diệu Nhi mỉm cười nói: "Ban đầu tôi rất sợ, thậm chí còn không dám nhận vai diễn vì sợ mình bị mắng đến đen đầu. Nhưng sau đó tôi nhận ra là vai phản diện nếu bị mắng thật nhiều chứng tỏ vai diễn của tôi thật sự đã thành công."

"Còn Diệp tổng, cô cảm thấy bộ phim này xứng đáng với những gì cô đã đầu tư không?"

Diệp Anh nói: "Như mọi người đã biết thì tôi có thích Thùy Trang đây,mọi người vẫn thường hay nghĩ tôi ưu ái Thùy Trang nhưng thật sự thì tôi không hề ưu ái cô ấy, cô ấy tự nỗ lực để hoàn thành thật tốt những gì cô ấy nắm bắt được. Tôi cũng có lời khen cho Quỳnh Nga và Diệu Nhi vì đã cố gắng hết sức vì bộ phim, nếu có tài nguyên tốt, nhất định tôi sẽ nhìn đến mọi người đầu tiên."

"Cảm ơn Diệp tổng." Các diễn viên đồng thanh nói cảm ơn Diệp Anh, dĩ nhiên cũng không trừ Thùy Trang.

Tuy nàng có hơi ám ảnh cô ta, nhưng chí ít thì gần đây cô ta không làm phiền đến nàng nữa, vậy là đủ rồi.

Lan Ngọc cùng Tú Quỳnh hộ tống Thùy Trang trở về, Thùy Trang đang chuẩn bị thu âm để chuẩn bị cho tour concert âm nhạc tiếp theo của mình nên mọi người cũng đều cật lực hỗ trợ cho nàng ấy mỗi lúc nàng ấy cần.

Lần này đích thân Lan Ngọc tìm được nơi tổ chức, cô cũng vận động những mối quan hệ quen biết của mình để tổ chức concert cho Thùy Trang mà không cần thông qua Diệp Anh.

Chủ nhật nên Thùy Trang có nghỉ ngơi một ngày, buổi sáng cô trở về nhà ba mẹ mình.

Thùy Trang về thì nhìn thấy Lâm Giai Tuệ đang đứng tỉa cây cảnh với ba của nàng, Thùy Trang khẽ nhíu mày.

Chuyện quái gì đây?

"Con bé chịu về rồi kìa." Ông Nguyễn nói với Lâm Giai Tuệ.

Bởi vì Thùy Trang không có nói cho Lâm Giai Tuệ biết nơi nàng ở nên ngày nào Lâm Giai Tuệ cũng túc trực ở đây để đợi Thùy Trang, đến mức Tĩnh Kỳ không dám ra ngoài chơi nữa.

Thùy Trang chào ba mình rồi nhìn Lâm Giai Tuệ, nói: "Vì sao chị lại ở đây?"

Lâm Giai Tuệ cười rồi nói với Thùy Trang: "Chị sang đây chơi với ba mẹ em, sẵn tiện đợi em về."

Thùy Trang thở dài, đánh mắt xung quanh để tìm Tĩnh Kỳ, bởi vì bình thường nếu như ba nàng tỉa cây thì con bé sẽ chơi chung với ông ngoại nó, hôm nay lại không thấy đâu.

Thùy Trang không nói gì, xoay người vào trong để tìm Tĩnh Kỳ.

"Tiểu Kỳ, con đâu rồi?" Thùy Trang tiến vào trong nhà, vừa đi vừa đảo mắt tìm Tĩnh Kỳ.

Bảo mẫu thấy Thùy Trang tìm Tĩnh Kỳ, cô liền chạy lại nói: "Thưa tiểu thư, tiểu Kỳ ở trên phòng."

Thùy Trang nghe vậy thì nhíu mày, hỏi: "Vì sao con bé lại ở trên phòng?"

Bởi vì Tĩnh Kỳ là một đứa trẻ ham chơi, nếu ở trên phòng suốt thì chắc chắn là có chuyện gì đó.

"Chuyện này... Tôi nói có gì quá đang mong tiểu thư bỏ qua, cái lồng đèn lần trước là do tiểu thư Lâm kia cố tình làm rách của tiểu Kỳ, tiểu Kỳ vốn đã không thích Lâm tiểu thư nên con bé rất sợ gặp cô ấy, gần đây cô ấy cứ qua đây suốt nên tiểu Kỳ không dám xuống chơi." Bảo mẫu vừa nói vừa sợ sệt, vì cô biết Lâm Giai Tuệ là người yêu của Thùy Trang.

Thùy Trang nghe vậy thì gật gù, sau đó đi lên phòng tìm Tĩnh Kỳ.

"Tiểu bảo bối, Thùy Trang đây." Thùy Trang gõ cửa phòng Tĩnh Kỳ, rất nhanh người bên trong đã chạy đến mở cửa.

"A!! Thùy Trang trở về rồi." Tĩnh Kỳ mừng rỡ mà chạy đến ôm lấy Thùy Trang, Thùy Trang nhẹ nhàng bế Tĩnh Kỳ lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top