Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Part 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Daniel, anh không trao em nụ hôn chào buổi sáng sao?" - Thiếu niên trên giường với đôi mắt long lanh ánh sương, đứng dậy cố kéo tay Châu Kha Vũ khiến chiếc chăn bông đang phủ trên người tuột xuống, lộ ra một mảng thịt xuân sắc.

Châu Kha Vũ thờ ơ, tránh đi bàn tay đang níu kéo rồi đứng dậy tiếp tục cài cúc áo, thậm chí có chút chán ghét cánh tay vừa mới chạm vào áo sơ mi của mình.

"Nhân tiện xin hỏi, em tên là.. " - Châu Kha Vũ dường như nghĩ điều gì đó, anh cầm chiếc kính gọng vàng trên bàn đeo lên, sau đó quay lại hỏi.

Cậu bé có chút xấu hổ và hơi ngượng, nhưng vẫn trả lời:

"Tên em là Jack, em đã nói với anh vài lần hôm qua."

Châu Kha Vũ cười cười, cầm lấy đống quần áo vươn vãi trên mặt đất, ném lên người thiếu niên.

"Vậy thì Jack, xuống nhà rồi nhân tiện giúp tôi dọn rác trong phòng khách nhé."

Cậu nhóc thầm mắng vạn lần "Khốn nạn" trong lòng, trêu chọc vị phú nhị đại trở về từ nước ngoài kia thật sự không ổn. Trông thì đẹp mã, nhưng bản chất thì vẫn là tên khốn kiếp tàn nhẫn, nhưng cậu bất lực.

Cậu lấy quần áo mặc vào, hi vọng lần sau có thể gặp lại.

Đuổi người xong xuôi, Châu Kha Vũ đóng cửa rồi đảo mắt, cậu bé này thực sự muốn hôn anh khi làm tình ngày hôm qua, mặc dù anh đã né tránh, nhưng có vẻ như vẫn bị chạm vào mặt.

Làm tình nhưng không hôn là điểm mấu chốt của Châu Kha Vũ. Anh không muốn chạm môi với bất kỳ ai.

Vừa xem đồng hồ đã mém ngất xỉu, lỡ hẹn bữa trưa mất rồi, hôm nay chỉ có thể ăn cơm một mình.

"Đặt bàn cho tôi, nhớ mang theo một số hàng hóa "vui vẻ"."

Châu Kha Vũ miệng cắn miếng bánh mì nướng, tay nhập xong và bấm xác nhận gửi.

Vị giáo sư của Đại học Khoa học Chính trị nhà bên lại chơi bản Quốc tế ca, đây là lần thứ 29 trong tháng này rồi. Những âm thanh "vạn người mê" chói tai, thỉnh thoảng xen kẻ với giọng nam cao tức giận.

Điều này cũng có thể hiểu được, dù bản thân Châu Kha Vũ rất im lặng, nhưng những người mà anh đưa lên giường thì lại không. Thường vào khoảng 3 giờ sáng là những tiếng rên rỉ lại vang lên. Do căn hộ cách âm không ổn, anh cũng không thể ngăn những người kia phát ra âm thanh nên chỉ có thể phiền vị giáo sư trung niên hy sinh giấc ngủ quý giá của mình.

Không thể trách Châu Kha Vũ được, có những điều ngoài tầm kiểm soát của anh ấy, ví dụ như cơn đói và nhu cầu tình dục. Vốn là cậu con trai nhỏ sinh ra trong gia đình thư hương gia giáo, cha mẹ muốn anh chăm chỉ đọc tứ thư ngũ kinh mỗi ngày. Trong nhà luôn có những thứ như mực, giấy, đá mực. (Khó quá dịch khum nổi, nói chung là 7749 từ miêu tả độ hào môn của anh Zũ88)

Bọn họ không thể tới nhắc nhở Châu Kha Vũ rằng "Đụ nhẹ một tí." Nếu thật sự nói ra lời này, ước chừng một ngày đám người này sẽ phải quỳ gối trước cửa miếu, nhẫn nhịn để than thở. Nửa năm.

Dù sao, cha của hắn, Châu Chân Mạng có nổi trội thế nào, cũng không thể ngăn cản Châu Kha Vũ xuất hiện ở nhà đúng 11 giờ mỗi đêm, mang theo những chàng trai bóng bẩy với khuôn mặt ửng hồng và vòng eo thon thả về nhà.

Hôm nay cũng như mọi ngày, bây giờ đã là 11 giờ tối. Châu Kha Vũ bị bạn bè và cẩu tử vây quanh, bước vào quán bar, đi đến nơi đã đặt trước. Đèn neon màu đỏ tía quen thuộc, tiếng nhạc ồn ào quen thuộc, trên sàn nhảy là những bóng hình mơ hồ đang lắc lư theo điệu nhạc.

Châu Kha Vũ không thể hiểu nổi thói xấu của lớp người theo chủ nghĩa tân cổ điển ở Trung Quốc, họ thích mở các bộ Shenlong rồi gọi bia, trắng, đỏ, rượu ngoại, không kiêng kỵ gì cả, gọi tất cả các loại cocktail trên menu quán, bày ra đủ màu sắc rực rỡ, sau đó những cậu trai sẽ đến ngồi, thẻ chính là họ.

Bản thân Châu Kha Vũ vẫn thích uống tequila, anh sẽ gọi món này cho dù ở đâu.

Anh thực sự rất ghét những người cho rằng họ có thể quyến rũ anh khi đến bar. Mặc dù anh đã thể hiện rõ ràng sự chán ghét của mình, nhưng luôn có những người không hiểu luật chơi. Dùng đủ cách để khiêu khích anh ấy. Châu Kha Vũ ghê tởm họ, anh tự hỏi làm sao những người này không tự xem lại khuôn mặt đầy phấn của mình, tuy nhiên hắn vẫn rất lịch sự,  cố tránh để những thứ mùi hương rẻ tiền dính vào người. Khi tâm trạng tốt, có lẽ hắn sẽ đặt một bộ Shenlong, dù sao thứ hắn không thiếu nhất chính là tiền.

"Daniel, anh có muốn hàng Nhật không?" - Người bạn bên cạnh đẩy anh một cái rồi nói. Châu Kha Vũ không hiểu, người nước ngoài thì có ý nghĩa gì chứ? Không lẽ vừa làm tình vừa sử dụng ngôn ngữ ký hiệu?

Nhưng người ngồi cạnh có lẽ không hiểu ý của anh, nên Kha Vũ đành tiếp tục một cách bất lực:

"Người đã đưa tới nơi rồi thì anh xử lý đi, để cho hắn uống vài ly rồi rời đi."  Châu Kha Vũ lơ đãng đáp lại trong lúc uống rượu, hai mắt liếc nhìn trên sàn nhảy, tìm kiếm con mồi.

Đôi mắt anh chợt dừng lại, một bóng dáng bước ra khỏi đám đông khiến anh sôi sục. Dưới ánh đèn đỏ mở ảo, không thấy được dung mạo cụ thể, chỉ có thể mơ hồ phác họa đường cong cơ thể xinh đẹp tuyệt mỹ của nam nhân cùng ánh nhìn, trong một đám người bình thường, thật quá bắt mắt.

Khi người đó bị ép ra khỏi đám đông, Kha Vũ có thể nhìn thấy phần hông săn chắc được bao bởi chiếc quần bó màu đen, vòng eo thon gọn cùng mắt cá chân mảnh khảnh. Châu Kha Vũ không đeo kính, híp mắt nhìn chăm chú bộ dáng run rẩy đang đi về phía bộ bài của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top