Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

1.4 An old photo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngay khi tôi cảm thấy một cảm giác ươn ướt kéo đến. Tôi nghĩ rằng cô ta toi chắc rồi.


Chúng tôi  tìm thấy một căn phòng ngủ đủ thoải mái và tất nhiên là để thỏa mãn lẫn nhau rồi.


Sau đó, chúng tôi trò chuyện với nhau và nhận thấy rằng cả hai đều có  sở thíchhơi tương tự về âm nhạc, phim và cả sách. Chúng tôi dành ra một tháng để tìm hiểu nhau, và chúng tôi đã chính thức công khai mối quan hệ. Có một số người nói rằng chúng tôi như một cặp song sinh, dựa trên việc chúng tôi quá giống nhau. Suốt những năm đầu cho đến năm cuối cấp chúng tôi đã luôn là một cặp đôi.


Dành nhiều thời gian ở những Câu lạc bộ đêm, đi chơi cùng nhau. Và nó thật là tuyệt vời. Tình dục, tôi nên phải nói thế nào về vấn đề này nhỉ. Cô ấy thích điều đó. Tôi thậm chí phải học cách ở một mình bởi vì khi chúng tôi làm gì đó cùng nhau, chúng tôi gần như luôn luôn ở trên giường. Thử nghĩ về điều đó đi, chúng tôi  luôn luôn ở trên giường đấy. Ôi, tôi yêu cô ấy và đây là thứ duy nhất tôi nghĩ ở hiện tại.


Khoảng một tháng vào năm cuối cấp, tôi có nghe nói về cuộc thi dành học bổng cho trường đại học Broadland. Họ nói rằng đây là một cuộc thi có uy tín cao.


Tôi đã đề cập đến việc đó với Krystal, cô ấy đã động viên tôi tham gia nó. Vậy nên  tất nhiên là tôi đã làm điều đó. Tôi bắt đầu điền đơn đăng ký, viết một bài luận văn, đi phỏng vấn ở chỗ các giám khảo và tôi hy vọng tôi sẽ gặt hái được kết quả tốt.


Tôi đã không nhận được kết quả trong vài tháng, đó là một khoảng thời gian khá lâu, vậy nên tôi đã quay lại với cuộc sống bình thường của mình. Cuộc sống ở trường và với Krystal thật tốt. Nhưng vào một ngày giữa tháng Hai tôi đã nhận được một bức thư. Nó ghi rằng tôi đã được tuyển. Tôi chưa từng nghĩ tôi sẽ chiến thắng, nhưng tôi đã.


Ngay lập tức, tôi đi tới nhà của Krystal và báo với cô ấy.


"Tôi làm được rồi, Tôi đã thắng rồi." Tôi vừa nói vừa cầm lá thư khi Krystal mở cửa.


"Gì cơ?" Cô ta hỏi lại với vẻ hoang mang.


Tôi khá phấn khích, "Vụ học bổng ấy. Một chuyến đi được tài trợ toàn phần đến trường đại học Broadland ở phía ngoài London. Nó có tuyệt không?"


Cô ấy mỉm cười và đưa tay ôm lấy tôi. "Nó tuyệt thật đấy Seulgi à, em rất vui."


Có vẻ như có gì đó đã diễn ra. Trong một thời gian ngắn, có một sự thay đổi được che lấp một cách tinh tế trong biểu hiện của cô ấy. Nhưng tôi đã quá hạnh phúc để bận tâm tới điều đó.


Cảm giác của tôi hình như đã đúng. Cô ấy bắt đầu mất nhiều thời gian hơn để trả lời những tin nhắn và cuộc gọi của tôi. Thậm chí cô ấy còn bỏ lỡ rất nhiều cuộc gọi của tôi. Cô ấy chạm vào tôi mỗi ngày một ít đi. Thậm chí khi chúng tôi làm tình, cô ấy luôn không tập trung và tỏ ra không còn hứng thú nữa, cảm xúc của cô ấy đối với tôi dần dần tan biến, cô ấy đột ngột thay đổi. Nó giống như một cơn gió mùa hè ấm áp đột ngột chuyển sang cơn gió mùa thu lạnh buốt.


Một tháng sau, tôi bắt gặp cô ấy và có vẻ như cô ấy đang cố gắng tán tỉnh một cô gái khác. Trong một khoảnh khắc, tôi nắm lấy cổ tay cô ấy và kéo đi.


"Cho tôi một lời giải thích đi Krystal?!Em tránh mặt tôi cả tuần liền và bây giờ tôi tìm thấy em ở đây, đang tán tỉnh một cô gái khác!" Tôi có hơi lớn tiếng, gần như là hét lên.


Cô ấy vẫn cứ đứng đấy, bày ra bộ dáng khiêu khích tôi, "Chúng ta xong việc rồi, tôi phải đi đây. Tôi đã định nói với cô vào ngày mai nhưng có lẽ hôm nay cũng không quá tồi, một ngày tốt đẹp như mọi hôm."


Tâm trí tôi như bị thổi bay đi khi nghe cô ấy nói rằng muốn chia tay và xem cảm xúc của tôi như một cái đuôi phiền phức. "Như thế là xong sao? Chúng ta đã ở bên nhau hơn một năm rưỡi. Cái quái gì vậy? Vì học bổng sao?".


Cô ấy gật đầu, "Đúng vậy."


"Vậy ư? Tôi nhớ không nhầm thì em chính là người đã kêu tôi đăng ký." Tôi cáu kỉnh nói, giọng nói của tôi trở nên khó chịu.


"Ừ thì tôi đã nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ rằng cô sẽ thắng. Và bây giờ cô sẽ ở London còn tôi  thì ở đây."


"Tôi đã nói rồi mà, chúng ta có thể trò chuyện thông qua Skype và tôi có thể trở về thăm em và em...."Giọng tôi nhỏ dần đi như chìm vào sự tuyệt vọng.


Cô ấy cười khúc khích. "Vậy tôi có thể gặp cô vài tháng một lần thôi sao? Nhìn tôi có giống như kiểu người sẽ chờ đợi vì ai đó không? Nếu như cô không thể thỏa mãn nhu cầu của tôi, thì có lẽ tôi nên tìm một ai đó khác."


Cảm giác đó giống như một con dao găm vừa đâm xuyên qua tim tôi. Tôi đã nghĩ rằng cô ấy thật sự yêu tôi. Tôi ghét phải khóc, nhất là ở những nơi công cộng, nhưng bây giờ những giọt nước mắt đó cứ thi nhau rơi xuống.


"Tôi đã thực sự nghĩ rằng cô yêu tôi? Và đó là tất cả những gì tôi đối với cô, một người chỉ để thỏa mãn nhu cầu của cô?"


Cô ấy khoanh tay trước ngực và nhìn tôi như thể tôi là một kẻ ngu ngốc. "Ôi, tôi rất thích ở cạnh cô, nhất là khi chúng ta làm chuyện ấy, nó thật tuyệt. Nhưng cô phải hiểu rằng..."


Không để cô ta kết thúc câu nói, tôi vung tay, đấm một phát vào mũi cô ta. Cô ta loạng choạng ngã xuống đất, máu mũi bắt đầu chảy ra.


Tâm trí tôi kêu gào rằng hãy đá vào mông của cô ta, nhưng trái tim đã tan vỡ của tôi bảo tôi phải chạy đi, chạy và khóc đi.


Đó chính xác là những gì tôi đã làm.


End flashback


Đó là lần cuối cùng tôi nói chuyện và nhìn thấy Krystal.

Tôi đã bị cô ta che mắt bởi kế hoạch của cô ta. Tôi đã đưa cho cô ta trái tim của mình và rồi bị chà đạp không thương tiếc. Tôi đã bị cô ta chơi một vố, nhập vào vai một đứa ngốc kể từ ngày cả hai gặp nhau. Vấn đề là, cô ta rất giống tôi, lẽ ra tôi nên biết rằng nó sẽ đến. Tôi thật sự ngu ngốc. Kể từ ngày chia tay Krystal, trái tim của tôi vẫn tiếp tục tan vỡ. Mãi cho đến khi tôi nhìn thấy bức ảnh đó, trái tim của tôi vẫn tiếp tục đập từng nhịp trở lại.

Joohyun hẳn là phải trái ngược hoàn toàn với Krystal. Cô ấy cực kì xinh đẹp cùng với mái tóc dài và tôi cảm thấy chưa bao giờ là đủ khi tôi ngắm nhìn cô ấy.

Krystal không muốn có một mối quan hệ quá lâu, cô ta luôn ưu tiên nhu cầu của bản thân hơn bất kì thứ gì. Mặc dù tôi cũng đang chật vật. Sự phân chia, nó không được tính bằng dặm mà là 149 năm.

Bây giờ đã là muộn rồi và tôi cần phải đi ngủ ngay, ngày mai tôi sẽ có tiết lúc 8 giờ sáng. Tôi nán lại một chút để nghiên cứu về khuôn mặt của Joohyun, và một lần nữa, tôi có thể cảm nhận được nhịp đập trong trái tim mình.

"149 năm," Tôi nói và thở dài khi treo lại bức tranh lên tường.

Tắt đèn, tôi tưởng tượng cơ thể mềm mại của cô ấy ở phía trên tôi, giống như một bài hát cũ từ những năm 70, hiện lên vây lấy tâm trí tôi.


Imaginary lovers never disagree

They always care

They're always there when you need

Satisfaction guaranteed

...

"Imaginary Lover" của The Atlanta Rhymn, tên bài hát cho những bạn cần.


Thị trấn Herford không thật sự tồn tại. Nó là do tác giả nghĩ ra.

---------------------------------------------------------------------------------------

Finally xong chương 1 uWu

Nhớ cmt nha mấy ông mấy bà :3


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top