Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

one shot

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chan là một người thích đụng chạm. Thích theo nghĩa đen. Đó là một sự thật hiển nhiên với các thành viên, và họ cũng không hề để ý việc trưởng nhóm của mình cứ ôm ấp và bám dính lấy bọn họ mỗi khi anh nổi hứng.

Minho là người chịu đựng nó thường xuyên nhất. Dù sao thì họ cũng đang hẹn hò, cho nên việc đó hoàn toàn có thể đoán trước được và thậm chí còn được chào đón hơn.

Chan yêu việc chạm vào Minho. Chàng dancer sở hữu một làn da thật mềm mại cùng một cơ thể mảnh khảnh. Trong hai người, Minho là người cao hơn nhưng cậu luôn khiến bản thân trở nên thật nhỏ bé, đặc biệt là khi Chan ôm lấy cậu. Và Chan thì hầu như luôn luôn ôm cậu.

Minho cũng thích được đụng chạm. Cậu khá tinh tế khi nói về vấn đề này, nhưng gần đây, cậu đã tuyên bố chiếc ghế độc quyền của riêng mình chính là trong lòng Chan (và Chan cũng không hề phàn nàn về điều đó). Thật sự rất đáng yêu khi nhìn bạn trai của mình hậm hực và bĩu môi mỗi lần một trong các thành viên nằm trong vòng tay của Chan thay vì là cậu.

Nhưng Minho đã không còn lý do để bĩu môi, bởi vì Chan đã đưa ra một lời hứa với cậu.

Và giờ thì họ ở đây, ngồi trong studio. Minho nằm gọn trong lòng Chan, vừa vặn dựa lưng vào ngực anh. Chan mải mê tạo ra những âm thanh và nhịp điệu trên laptop, còn Jisung và Changbin thì ngồi đằng sau họ, cố gắng viết ra lời bài hát mới. Cả hai cùng đeo tai nghe, cảm nhận bản nhạc demo và cố gắng ghi lại bất kỳ từ nào hiện lên hợp với dòng chảy của bài hát.

Vài tiếng trôi qua, Minho cựa quậy, điểu chỉnh lại tư thế của mình, vươn tay lên thật căng. Chan để ý chiếc áo của Minho hơi tuột xuống, để lộ một phần ngực của cậu.

Chan yêu khuôn ngực ấy. Thật thích hợp để ôm, để giữ lấy, để nắm và để vuốt ve.

Chan muốn chạm vào nó. Và anh có đặc quyền được chạm vào nó.

Vậy nên Chan rời một tay khỏi bàn phím laptop và luồn tay xuống dưới lớp áo của Minho, sờ quanh làn da mềm mại ở bụng của người yêu.

Minho giật mình, cảm thấy khá nhột, nhưng ngay lập tức thoải mái với sự động chạm của Chan.

Cậu khẽ cười và thì thầm, 'Không phải anh đang làm việc sao?'

'Anh đang làm thật mà,' Chan đáp lại, 'Anh chỉ đang giải lao một chút thôi.'

Ngay khi dứt lời, tay cả Chan bắt đầu lượn quanh, di chuyển lên phía ngực Minho. Minho bắt đầu vặn vẹo, da cậu khá là nhạy cảm, và đó là điều Chan chắc chắn biết rõ.

Minho thở mạnh khi một ngón tay của Chan nhấn đầu nhũ của cậu, và khóe môi Chan thì khẽ nhếch lên. Anh bắt đầu tận hưởng chuyện này quá mức rồi.

Anh chỉ đơn giản là cực kỳ thích động chạm vào bé cưng của mình thôi.

'Ah- Channie- Anh đang làm gì-' Minho thở dốc, người cậu nhanh chóng gập lại.

'Người em mềm thật đấy,' Chan thì thầm ngay bên tai Minho, 'quá tuyệt với anh, mèo con à.'

Một cái rùng mình chạy dọc sống lưng Minho theo những câu chữ của Chan.

Chan rời tay sang nhéo nhẹ bên ngực còn lại của Minho, khiến cậu nhanh chóng buông ra một tiếng thở gấp, ngay sau đó là âm rên rỉ - tay của Minho ngay lập tức che miệng và đè nén nó lại.

Chỉ với phản ứng của Minho, Chan đã hứng lên – và anh biết rằng Minho có thể cảm nhận được nó chạm vào cậu khi cậu co người trên đùi Chan. Một cái nhìn nhanh xuống phía dưới là đủ để Chan xác nhận Minho cũng vậy.

Tay Chan vẫn ở trên một bên đầu nhũ – miết, nhấn và nhéo nhẹ – Chan di chuyển tay còn lại xuống thắt lưng Minho, nhẹ nhàng giữ lấy hông anh. Chan cũng bắt đầu để lại những dấu hôn lên phía sau và bên cổ Minho, thỉnh thoảng kèm theo vài cái cắn mút trên da (nhưng không đủ mạnh để lưu lại những dấu hôn). Anh nán lại ở điểm ngay sau tai phải của Minho – một nơi cực kỳ nhạy cảm.

Nó có chút xấu xa, bởi dù cho Minho hứng lên như thế nào, cả khi Chan vẫn tiếp tục chạm và hôn phần trên của cậu, anh vẫn không hề di chuyển tay đến nơi anh biết Minho muốn nhất. Anh vuốt ve xương hông của Minho với những ngón tay của mình và men xuống dưới phần thắt lưng. Nhưng anh vẫn không hề động đến phần dưới nữa.

Nó thật sự rất vui. Và Minho phản ứng lại cực kỳ nhiều, Chan có thể gợi cậu lên và hứng mà không cần phải cố gắng – chỉ điều này cũng đủ để chứng minh điều đó.

Chan đã nghĩ về việc thử tư thế này vào lần tiếp theo họ làm tình. Minho sẽ ngồi trên đùi anh và nhấp lên xuống, trong khi Chan sẽ giữ lấy bên hông mà anh mê đắm, thầm thì những lời ngọt ngào cùng vài lời hứa sến súa vào tai cậu. Họ đã từng thử tư thế ngồi trên đùi nhau trước rồi, hiển nhiên, nhưng Minho luôn đối mặt với anh. Sẽ thật thú vị khi Minho nhìn sang hướng khác. Oh- họ có thể thử nó trước gương, để Minho nhìn thấy cách cậu luôn bị đánh bại khi họ làm tình, nhìn thấy bản thân trở thành cục bột mềm nhũn dưới những cái chạm của Chan.

Minho sau đó quyết định cọ xuống giữa hai chân Chan, và chút tưởng tượng của anh nhanh chóng bị cắt ngang khi anh cắn môi ngăn lại tiếng rên trực chờ thoát ra của mình. Anh suýt nữa thì quên khả năng đó của Minho tốt thế nào, suýt chút nữa. Anh thật sự yêu nó đấy, nhưng Minho chưa cần biết điều đó đâu. Ít nhất là không phải bây giờ, khi cậu có thể dễ dàng dùng nó để trêu Chan như cách anh đang làm với cậu.

Và cậu bé ạ, Chan đang trêu đùa. Tán tỉnh bằng những điều họ cùng muốn, nhưng vẫn chỉ dừng lại ở phần thắt lưng. Bị ngăn lại bởi bàn tay vẫn đang che miệng, Chan nghe thấy tiếng thở Minho hổn hển và thút thít, như cách cậu phản ứng khi cậu đến giới hạn. Và đó như một sự tự hào của Chan, rằng anh có thể khiến người yêu mình bắn mà không cần chạm vào phần đó của cậu.

Chan để ngón tay đang lượn lờ quanh hông Minho len xuống phần dưới thắt lưng, kéo dài thời gian thay vì rút tay lên. Bàn tay còn lại đang ở trên núm vú của Minho, bắt đầu véo mạnh hơn, khiến hông của Minho cũng phản ứng lại theo.

Chỉ một chút thôi, và Minho có thể đạt đến cực điểm ngay trên đùi Chan. Phần đó của Chan càng hứng lên bởi suy nghĩ đó, và anh thật sự không thích gì hơn việc nhìn bé cưng của mình bị trêu chọc-

'Yah! Hai người đang làm cái quái gì ở đó vậy?'

Chan và Minho gần như đóng băng, mắt họ mở to khi nghe giọng Changbin cắt ngang bầu không khí dần nóng lên vì hai người họ.

Chết tiệt. Chan hoàn toàn quên mất việc Changbin và Jisung vẫn còn trong phòng. Anh bỏ tay ra khỏi áo Minho và quay ghế đối lưng lại với hai mẩu còn lại của 3RACHA.

Changbin liếc nhìn Chan đầy chất vấn, một bên tai nghe đã bị bỏ ra và tay đang che mắt của Jisung. Jisung, người vẫn còn hai bên tai nghe và gần như không thể nghe thấy họ nói gì, đang cố gắng đẩy tay Changbin ra, nhưng không thành công.

'Và?' Rapper có chiều cao khiêm tốn chất vấn.

'...đang nghỉ giải lao?' Chan trả lời, cảm nhận đôi tai đỏ rực vì xấu hổ.

Changbin đảo mắt, không cảm thấy thuyết phục, 'nghỉ giải lao – từ khi nào nghỉ giải lao lại đi kèm một nháy vậy? Anh có thể làm Jisung sợ đó, cái quái gì vậy hyung? Em đã bảo là Minho hyung sẽ gây mất tập trung mà.'

'Aww thôi nào Binnie, anh lỡ hứa với em ấy rồi,' Chan phản bác, 'và anh đã có một năng suất khá cao cho tới vài phút trước mà!'

'Changbin hyung, anh có thể thôi che mắt em lại không? Có chuyện gì mà anh không thể cho em thấy vậy?' Jisung hỏi, vẫn cố gắng tách những ngón tay của Changbin ra và nhìn qua nó.

Minho lên tiếng, giọng anh có vẻ ổn định hơn, 'Nó không tệ như em nghĩ đâu Changbinie, bọn anh không làm một nháy nào cả. Dù Chanie thật sự bắt đầu nó.'

'Hey!' Chan kêu lên, cau mày vì bị bạn trai phản bội.

'Cái gì?' Minho thách thức, kèm theo cái nhún vai, 'anh thật sự đã làm thế, anh là người cho tay vào áo em trước.'

... được rồi, Minho nắm thóp anh mà.

Đến lúc này, Jisung quyết định từ bỏ việc cố gắng nhìn chuyện gì đang xảy ra, thay vào đó là bỏ tai nghe của mình để cậu có thể nghe thấy. Changbin phản ứng lại rất nhanh và chuyển sang bịt tai Jisung lại. Jisung chưa kịp vui mừng liền thở dài lần nữa, nhưng rồi cậu nhận ra rằng chả có gì bất thường để xem và cậu thì vẫn chưa hiểu chuyện gì đã xảy ra. Cậu khoanh tay, chấp nhận số phận của mình.

Chan thở dài, nói với Changbin, 'xin lỗi vì đã mất tập trung', và rồi đến Minho, 'có lẽ đây không phải ý tưởng tốt, xin lỗi tình yêu.'

'Em mừng vì anh đã hứa mua bữa trưa cho chúng ta,' Changbin đáp, 'em sẽ lấy cái đắt nhất ở menu.'

'Yeah, ok anh ổn,' Chan trả lời với một cái thở dài nữa, thầm than về cái ví sẽ sớm xẹp lép của anh.

'Ừm, vì anh là người khiến Chan không thể tập trung được, nên anh sẽ để mọi người trở lại làm việc', Minho nói lớn, đứng dậy khỏi đùi Chan.

Cậu nói đầy tự tin, mặc cho khuôn mặt vẫn còn cực đỏ của mình, giọng nói có chút không vững, và bàn tay đút túi một cách lộ liễu để che đậy những lời nói dối.

Changbin nhận ra điều đó và để lộ ra một biểu cảm khinh bỉ, rồi anh chuyển sang che mắt Jisung lần nữa (tiếng Jisung hét lên một cách phẫn nộ 'này không phải chứ').

'Có lẽ đó là điều tốt nhất... Anh xin lỗi Minho, anh biết là anh đã hứa...' Chan đáp lời, cảm thấy tội lỗi khi để cảm tính của anh vượt lên lý trí thường ngày.

Minho cười với anh, 'Không sao đâu hyung! Em có đầy những khoảng thời gian ôm ấp anh, em không buồn đâu. Em sẽ chỉ đi xuống tầng dưới, tập luyện một chút và về nhà. Anh có thể bù lại cho em lần khác~'

Chan cười lại và ngó lơ cái nôn của Changbin khi Minho ghé xuống hôn anh một cái tạm biệt. Và khi Minho bước tới cửa, cậu quay lại lần nữa, hướng về Chan bằng một cái nhìn với mục đích rõ ràng.

Một cái nhìn nói rằng, 'chúng ta sẽ làm nốt sau'.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top