Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chapter 2: Plans to visit Hogsmeade

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Hermione? Bồ có đang nghe mình nói không?"

Ginny đang vẫy tay với cô từ chiếc ghế sofa đối diện, cau mày.

"Xin lỗi Gin – bồ đã nói gì vậy?"

"Cả ngày hôm nay bồ rất kỳ lạ 'Mione; có chuyện gì sao?"

"Không... không có chuyện gì." Hermione vẫy tay chào bạn mình khi cô mở miệng phản đối. "Mình vừa mới không ngủ."

"Ồ... vâng mình hiểu rồi." Ginny hơi khụy xuống. "Mình cũng có những giấc mơ."

Hermione ngay lập tức cảm thấy tồi tệ. Những lần Ginny và cô ấy thức sau chiến tranh, rúc vào nhau, biết rằng cuối cùng khi họ chìm vào giấc ngủ, người này rất có thể sẽ đánh thức người kia với một cơn ác mộng. Cô vẫn còn chúng, nhưng tình trạng thiếu ngủ gần đây của cô không liên quan gì đến những ký ức về chiến tranh và những người bạn đã mất. Mọi thứ đều liên quan đến đôi mắt thâm quầng và đôi môi đỏ mọng...

"Này, bồ lại thế rồi..." Ginny huých chân cô ấy.

"Xin lỗi." Hermione lắc mình và tập trung. "Bồ nói cái gì?"

"Mình đang hỏi liệu bồ có muốn đến Hogsmeade vào ngày mai không?"

"Ừ, chắc chắn rồi Gin, điều đó thực sự nghe rất tuyệt." Hermione mỉm cười. Ginny trả lại và đứng dậy.

"Tuyệt. Đến giờ ăn tối rồi; bồ có đến không?"

Hermione đi theo Ginny qua lâu đài, tâm trí cô bận rộn. Sau hai đêm không ngủ được, cô ấy đã phải vật lộn rất nhiều. Ít nhất thì hôm nay cô không có tiết học nên việc não bộ hoạt động kém không ảnh hưởng quá nhiều. Cô ấy vẫn làm bài luận như thường lệ và điều duy nhất thực sự có thể khiến cô ấy chú ý cả ngày là khi cô ấy lục lại bài luận cũ và đọc tài liệu về Animagi. Cô nhớ hết nhưng bỏ đi, đằng nào cũng quyết tâm chuẩn bị sẵn sàng. Quá trình này phức tạp, mất thời gian và cô ấy có thể làm mà không cần giúp đỡ nếu cô ấy thực sự muốn, nhưng cô ấy đã không làm. Rủi ro quá cao và không có bạn bè bên cạnh, Hermione cảm thấy rõ ràng kém dũng cảm hơn trong việc mạo hiểm mạng sống của mình trong những ngày này. Có lẽ đó là tác động của chiến tranh, nhận thức mãnh liệt về cuộc sống quý giá như thế nào ...

"Granger."

Cô khựng lại, đông cứng trước giọng nói cắt ngang dòng suy nghĩ của mình. Họ ở ngay bên ngoài Đại Sảnh Đường và Ginny đang nhìn cô chằm chằm, tay đặt trên chốt cửa.

"Hermione? Bồ không sao chứ? Bồ trông giống như khi Nick Suýt Mất Đầu biểu diễn màn 'Vỗ đầu tôi qua lại'." Đôi môi của Ginny nhếch lên thành một nụ cười tự mãn khi cô ấy cố gắng kìm lại tiếng cười của mình. Hermione đã xin phép không tham gia buổi biểu diễn đó để hít thở không khí, không chắc là cô ấy cảm thấy phát ốm vì cười hay vì nhìn con ma lắc đầu... Không, không, chắc chắn là phát ốm rồi .

"Ừ, mình erm... Mình nghĩ là mình chỉ đói thôi."

"Vậy thì đi." Ginny mở cửa vào sảnh. Hermione lắc đầu và đi theo cô vào trong. Bây giờ cô đang bị ảo giác. Tuyệt quá.

Giáo viên hiếm khi ăn trong Đại lễ đường vào cuối tuần; chỉ một hoặc hai mà sẽ để mắt đến các sinh viên. Flitwick và McGonagall là phổ biến nhất, Sprout thì hiếm. Một số giáo viên chưa bao giờ được nhìn thấy; Black chẳng hạn. Mắt Hermione vẫn liếc lên và quét qua bàn. Cô không chắc liệu mình đang hy vọng được gặp bà ấy hay đang cầu nguyện rằng bà ấy đã không đột nhiên quyết định thường xuyên lui tới hội trường.

Không. Sprout và McGonagall đang ở giữa cuộc tranh luận có vẻ sôi nổi nhưng phần còn lại của bàn vẫn trống.

Hermione thư giãn và ngồi xuống băng ghế bên cạnh Ginny. Neville nở một nụ cười với cô từ phía bên kia bàn, nơi cậu ấy ngồi với Luna, người đang dựa vào vai cậu ấy. Hai người họ yêu nhau ngọt ngào đến nỗi đôi khi Hermione phải cố gắng tránh ở bên họ quá lâu. Nó chỉ nhắc nhở cô ấy về việc cô ấy và Ron đã thất bại tuyệt vời như thế nào khi cố gắng hàn gắn mối quan hệ của họ.

Chẳng ích gì khi họ chia tay sau một cuộc tranh cãi do cậu ta gây ra để cố làm cô mất tập trung khi cô đang làm bài luận cho Giáo sư Black... Hermione lắc đầu. Không. Đủ rồi.

"Vậy, Ginny và mình sẽ đến Hogmeade vào ngày mai; cả hai người sẽ đi tới đó không?"

"Yeah, nghe hay phải không Luna?"

"Đúng." Luna trả lời bằng giọng mơ màng, lơ đãng nhìn Hermione. "Hermione, bồ không sao chứ?"

"Mình không sao đâu Luna, chỉ hơi mệt thôi."

"Bồ có rất nhiều Nargles xung quanh ngày hôm nay ..."

Bốn người họ ăn tối, lên kế hoạch cho những gì họ sẽ làm vào ngày hôm sau ở Hogsmeade. Hermione cố gắng phớt lờ khi đôi mắt của Luna lướt qua những Nargle được cho là xung quanh cô, nhưng điều đó khá mất tập trung. Cô cảm thấy nhẹ nhõm khi tất cả họ chia tay nhau và quay trở lại phòng sinh hoạt chung.

"Vậy là Luna..." Ginny bắt đầu và Hermione liếc nhìn cô ấy. "Cái gì? Bồ ấy nói có rất nhiều Nargle quanh đầu bồ. Bồ ấy thường đúng một cách đáng ngạc nhiên."

"Chà, có lẽ nếu chúng biến mất khỏi đầu mình thì mình có thể ngủ được." Hermione nhún vai bỏ qua. Ginny mím môi nhưng tạm thời bỏ qua.

"Muốn về ký túc xá uống chút rượu yêu tinh mà thầy Filch lén đưa qua không?" Cô hỏi thay. Hermione nhướng mày và chỉ vào huy hiệu huynh trưởng của mình với một nụ cười nhếch mép. "Ôi thôi nào Hermione, bồ không định tịch thu nó à?"

"Không. Chỉ là... cố gắng đừng say nhé?" Cô cười khúc khích.

"Bồ biết những gì sẽ giúp với điều đó? Nếu bồ tham gia với mình."

"Ginny, mình không giỏi uống rượu, bồ biết mà..."

"Nó có thể giúp bồ ngủ"

Hermione dừng lại. Rượu thần tiên thường khiến cô ngủ sâu đến nỗi Ginny từng nghĩ rằng cô đang hôn mê.

"Tốt thôi."

Họ cười khúc khích trên đường lên lầu và Ginny lấy rượu, mang vào phòng riêng của Hermione. Họ rót ra hai ly và im lặng nâng ly trước khi nhấp một ngụm.

"Oooh, mình thích thứ này," Ginny cười toe toét. "Vậy chúng ta nên nói chuyện gì đây? Tình yêu?"

"Mình không muốn nghe về bồ và Harry cùng những nỗ lực của bồ để được kín đáo Gin." Hermione khịt mũi, nhớ lại lần Ron vô tình bước vào khi hai người họ trong kỳ nghỉ hè trước khi trở lại trường học. Cô chưa bao giờ thấy mặt cậu ta đỏ như vậy trong đời và đã không ngừng cười nhạo cậu ta. Đó là khoảng hai tuần trước khi cô và Ron chia tay.

"Được rồi, còn bồ thì sao? Có ai ở đường chân trời không?"

Hermione nhấp một ngụm rượu nữa, ném những suy nghĩ về đôi mắt mã não và đôi môi đỏ mọng ra sau đầu.

"Không."

"Bồ đang nói dối!" Ginny thở hổn hển, ngồi dậy và gần như làm đổ một ít rượu của mình. "Là ai? Tên là gì?"

"Không có ai, không có ai cả, mình chỉ... Thật khó xử. Ron là anh trai của bồ-"

"Oh pfft, ai quan tâm chứ? Hai người sẽ không bao giờ đi chung đâu Hermione, mình biết mà. Anh ấy là anh trai mình và mình yêu anh ấy nhưng thôi nào. Bồ là... bồ mà." Cô cười khúc khích và uống một ngụm rượu.

"Và bồ đã ngà ngà say rồi." Hermione bật cười.

"Tại sao bồ lại không?" Ginny bật cười, chỉ vào ly của Hermione.

Đảo mắt, Hermione uống hai ngụm lớn.

"Khi mình uống xong ly này, mình sẽ đi ngủ. Bồ biết điều đó phải không?" Cô cười, nhìn vào chiếc cốc gần như trống rỗng.

"Bồ, làm hỏng cuộc vui rồi." Ginny cười khúc khích và rót thêm rượu vào ly của mình. "Chết tiệt 'Mione, chúng mình cần tìm cho bồ một cuộc hẹn nóng bỏng."

"Tại sao?" Hermione nhún vai.

"Cho vũ hội mùa đông?"

"Vũ hội mùa đông nào?" Hermione cau mày, vẫn nhìn chằm chằm vào ly của mình, không thực sự chú ý.

"Hermione... McGonagall đã nói với mọi người vào ngày đầu tiên trở lại rằng sẽ có một vũ hội trước kỳ nghỉ đông vì tất cả chúng ta đều cần ăn mừng. Nó sẽ trở thành một truyền thống. Bồ thực sự không nghe sao?"

"Ồ... ừ. Xin lỗi Ginny. Mình nghĩ rượu chảy thẳng vào đầu mình rồi."

"Đó chỉ là do bồ uống chưa đủ." Ginny cười khúc khích, nghiêng ly về phía cô. Hermione đảo mắt và uống cạn ly.

"Ừ, bây giờ mình đi ngủ đây." Cô đặt ly xuống và mỉm cười trước tiếng rên rỉ phàn nàn của Ginny. "Bồ muốn mình thức dậy cho Hogsmeade vào ngày mai phải không?"

"Phải," Ginny bĩu môi.

"Vậy thì chúc ngủ ngon." Cô hôn lên đầu bạn mình và đưa cô ấy ra khỏi phòng.

***

Hermione đã ngủ. Tốt hơn hai buổi tối trước đó. Những giấc mơ của cô bị cản trở bởi một con sói đen, to lớn đang rình rập cô trong khu rừng và mùi thơm của gỗ thông, khói và gỗ đàn hương, đôi môi đỏ và đôi mắt đen huyền bí.

Cô ấy suy nghĩ về những giấc mơ của mình trong khi chuẩn bị sẵn sàng và cuộc trò chuyện hào hứng từ Ginny khi họ đi ăn sáng khiến cô ấy phân tâm khỏi những suy nghĩ của mình.

Luna và Neville tham gia cùng họ và bắt đầu đi đến Hogsmeade, cười và nói chuyện. Không khí se lạnh và những chiếc lá mùa thu khô giòn lạo xạo dưới chân họ. Hermione không thể chờ đợi để xem Giáng sinh ở Hogwarts. Đó sẽ là Giáng sinh đầu tiên sau một thời gian dài mà cô không cảm thấy sự diệt vong sắp xảy ra đã tràn ngập rất nhiều năm của cô ở Hogwarts.

"Ba cây chổi?" Ginny hỏi khi họ đến làng.

"Chúng mình vừa mới ăn sáng." Hermione đảo mắt.

"Chúng ta chỉ trẻ một lần."

Hermione cười và lắc đầu.

"Mình đi tìm mấy cuốn sách. Nửa tiếng nữa gặp bồ ở đó nhé?"

"Được thôi," Ginny thở hổn hển, mỉm cười. "Bồ sẽ ổn phải không?"

"Vâng, mình sẽ rất tuyệt." Hermione trấn an họ. "Đi đây."

Họ đi về hướng Cửa hàng Trò đùa của Zonko và Hermione lẻn vào một trong những hiệu sách nhỏ hơn, ít người lui tới hơn trong làng.

Cô đã dành nhiều giờ ở đây, xem xét các giá sách và người chủ rất vui khi để cô ở đó. Đó là lúc tâm trí cô yên tĩnh nhất trong nhiều ngày; những ngón tay của cô lướt trên gáy sách chứa đựng mọi thứ, từ những lá bùa đơn giản để giữ cho ngôi nhà gọn gàng, đến ma thuật hắc ám dành cho phù thủy tài ba. Cô đắm chìm trong cuộc khám phá của mình đến nỗi cô gần như không ngừng lang thang khi nghe thấy tiếng rít thì thầm từ phía bên kia của kệ.

" Em biết tại sao."

Hermione nín thở.

"Em không biết, Bella. Em cho rằng chị có một ước muốn được chết nào đó?!"

"Andy-"

"Đừng, Bella, chị -"

"-Suỵt. Có người ở đây."

Hermione đóng băng. Bất đắc dĩ.

Ở góc đường xuất hiện hai bóng người mặc áo choàng đen. Cô nhận ra cả hai ngay lập tức.

"Hermione?" Đôi mắt của Andy mở to nhưng nhân hậu và bà ấy mỉm cười. "Đã từ rất lâu rồi."

Đôi mắt của Hermione dán chặt vào Bellatrix Black, đang giơ đũa phép ra, mái tóc của bà ta bị che khuất một phần bởi chiếc mũ trùm đầu của chiếc áo choàng. Bà ấy đang quan sát cô phù thủy trẻ với vẻ mặt mà Hermione không hiểu lắm.

"Bella, để cô ấy đi. Cô gái tội nghiệp chỉ đang tìm vài cuốn sách."

"Cô Granger dạo này có thói quen lén lút đấy, Andy."

"Bella, ngoan ngoãn đi!" Andy mắng và chị gái bà trợn tròn mắt, nhưng thả Hermione ra.

"Em chỉ đang tìm một vài cuốn sách; không cần phải ếm bùa em!" Hermione hậm hực. Cô quan sát đôi môi của Giáo sư hơi giật giật trước khi chúng bị kéo thành một cái cau mày không tán thành.

"Trò đang hình thành một thói quen nguy hiểm là đến nhầm chỗ, sai thời điểm, Granger. Tôi đã nghĩ rằng sau chiến tranh, điều đó có thể dừng lại."

"Chà, em đoán cô không biết rõ về em."

Andy đang nhìn qua lại giữa hai người khi họ nhìn chằm chằm vào nhau với nụ cười nhếch mép thích thú.

"Chà... điều này thật vui. Hermione, luôn rất vui được gặp cô. Bella, hãy nhớ rằng lời mời tham gia cùng chúng em vào dịp Giáng sinh vẫn còn hiệu lực." Cô nháy mắt với Hermione. "Mọi người sẽ đi, phải không, Hermione?" Nhà Weasley và Andy đã quyết định rằng họ sẽ tham gia vào dịp Giáng sinh, vì vậy tất nhiên Harry và Hermione cũng được mời.

"Giáng sinh với học sinh của tôi? Tôi chắc chắn rằng mình đã nhận được những đề nghị tốt hơn." Bellatrix chế giễu.

"Đừng là một Grinch như vậy, Bella." Andy đảo mắt và Hermione khịt mũi, cố nén tiếng cười khúc khích. "Hẹn gặp lại. Chúng ta sẽ kết thúc cuộc trò chuyện đó." Bà ấy nhìn chị gái mình đầy ẩn ý rồi lại mỉm cười với Hermione, đi ngang qua cô ấy về phía cửa.

Hermione nhìn bà ấy đi rồi quay lại nhìn giáo sư của mình, người vẫn đang nghiên cứu cô ấy. Đảo mắt, Hermione quay lại giá sách và giả vờ phớt lờ bà ấy. Một vài phút trôi qua và Hermione đã có đủ những cái nhìn chằm chằm vào cô. Nó đang làm những điều mà cô ấy thực sự không thể, không nên và sẽ không giải thích với chính mình lúc này. Cô quay lại đối mặt với giáo sư của mình một lần nữa.

"Em có thể giúp gì cho giáo sư?" Cô có thể nghe thấy sự căng thẳng trong giọng nói của mình mà cô ước rằng nó không có ở đó, nhưng cô đứng vững khi người phụ nữ kia nhìn chằm chằm vào cô.

Sau một lúc, bà phù thủy tóc đen thở dài bực bội và hỏi câu hỏi trong đầu.

"Grinch là gì?"

Hermione chớp mắt.

"Gì?"

Người phụ nữ lớn tuổi nghiến răng.

"Trò đã nghe tôi nói, Granger. Grinch là gì?"

Hermione bật cười. Cô không thể giúp nó. Nhìn thấy giáo sư của mình khó hiểu như vậy, cố gắng hỏi một cách tử tế, thật đáng yêu một cách kỳ lạ.

Sự gần gũi đột ngột của khuôn mặt họ khi Bellatrix tiến lại gần, trừng mắt nhìn, không phải vậy. Trên thực tế, nó khiến cô mất tập trung ngay lập tức và ngừng cười và nuốt nước bọt.

"Tôi không thích mọi người cười nhạo tôi, Granger." Bà rít lên.

"Em - em không." Hermione hắng giọng rồi đứng thẳng lưng. "The Grinch là cuốn sách và bộ phim dành cho dân Muggle. Phim kể về nhân vật này, Grinch, sống một mình trên đỉnh núi và ghét việc cả làng bên dưới đón Giáng sinh vui vẻ, vì vậy hắn đã đánh cắp nó. Làm hỏng nó với mọi người ."

Đôi mắt của Bellatrix dường như trở nên tối hơn, nhưng Hermione nhìn thấy tia sáng tổn thương đằng sau chúng.

"Vậy thì, tốt hơn là tôi nên tránh xa. Chúng ta không muốn Giáng sinh của bất kỳ ai bị phá hỏng chứ?" Bà ấy cáu kỉnh quay người bỏ đi. Không cần suy nghĩ, Hermione nắm lấy chiếc áo choàng của mụ phù thủy, làm bà ấy dừng bước. Bellatrix quay lại, ngạc nhiên và nhìn chằm chằm vào bàn tay phạm tội.

"Em gái của cô đã yêu cầu cô đến. Ý của bà ấy là nếu không có cô ở đó, Giáng sinh của bà ấy sẽ bị hủy hoại." Hermione nói hơi lộn xộn trong lúc vội vàng giải quyết tình hình. "Cuối cùng, Grinch cứu Giáng sinh, kết bạn, lấy được cô gái; mọi thứ."

Bellatrix quan sát cô ấy một lần nữa, cho đến khi Hermione nhận ra rằng cô ấy vẫn đang nắm lấy tay áo của giáo sư Black. Cô ấy đã thả nó ra và điều đó dường như đã đánh bật Bellatrix ra khỏi nó.

"Chà..." Mụ phù thủy lớn tuổi hắng giọng. "Nghe giống như một bộ phim muggle điển hình; hoàn toàn phi thực tế."

"Có thể. Nhưng nó vẫn là một trong những bộ phim Giáng sinh yêu thích của em." Hermione nhún vai khi Bellatrix nhìn xuống cô, không chắc tại sao cô lại chia sẻ thông tin. Cô liếc xuống những cuốn sách cô đã chọn mua. Khi cô ấy nhìn lại, cô ấy đang đứng một mình trong kệ.

Hermione thở ra một hơi.

"Chết tiệt... người phụ nữ đó thật phức tạp." Cô lẩm bẩm một mình khi đi đến bàn trả tiền mua sách.

Bước ra khỏi cửa hàng, cô liếc nhìn xung quanh để xem liệu mình có thể theo dõi mụ phù thủy hay không nhưng không có kết quả, vì vậy cô quay lại và đi về phía Ba Cây Chổi để gặp bạn bè, muộn hơn một chút so với dự định. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top