Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

02

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thích thì cứ tỏ tình đi!

Đây chính là lời kết luận của Thẩm Tuyền Duệ sau khi nghe xong tâm sự của bạn mình. Cậu đưa tay nhéo má Chương Hạo một cái, cẩn thận xem xét từ trên xuống dưới, lại bổ sung thêm một câu.

Không biết liệu có ai có thể từ chối khuôn mặt này không nhỉ?

"Biến đi biến đi, người ta cũng đâu phải người hẹp hòi như vậy." Chương Hạo vừa nói vừa ra vẻ đánh người kia.

Thật ra đây cũng không phải người đầu tiên nói cho anh biết rằng anh rất nổi tiếng ở trường, chỉ là lúc nào anh cũng nổi tiếng với cái danh hotboy mặt lạnh.

Chương Hạo thừa nhận rằng bản thân thật sự không có hướng ngoại lắm, nói đúng hơn là hoàn toàn hướng nội. Nhưng tính cách anh từ khi sinh ra đã như thế rồi, giống như việc cậu không thích những lúc chen chúc dưới sân thể dục vào mùa hè, cũng không thích những buổi party ở trường, nói không với những buổi họp lớp, thậm chí còn chẳng đáp lại những lời thổ lộ cứ liên tục xuất hiện đầy rẫy ngoài kia.

Một thời gian sau, mấy sinh viên trong trường cũng coi như là đã hiểu được đôi chút về cậu thanh niên luôn xuất hiện với khuôn mặt lạnh tanh này. Cho dù có muốn ngắm nhìn anh cũng sẽ đứng từ rất xa để ngắm nhìn, có rất ít người dám bỏ qua mặt mũi để đến gần anh.

Nhưng Sung Hanbin thì khác.

Chương Hạo vẫn luôn cảm thấy rằng Sung Hanbin chính là người được sinh ra để tỏa sáng. Anh luôn cho rằng trên đời này chẳng có ai không bị thu hút bởi những người vui vẻ và tỏa nắng, chứ đừng nói đến những người dịu dàng đến tận xương tủy như Sung Hanbin. Nơi nào có Sung Hanbin, nơi đó sẽ có hào quang vạn trượng, rực rỡ soi sáng cả thế giới.

Sự rung động ấy giống như một mầm cây nhỏ, chôn sâu trong lòng Chương Hạo, từng chút từng chút một mà nảy mầm. Ngày qua ngày, cuối cùng bông hoa hướng dương ấy cũng xuất hiện, một lòng hướng về phía ánh mặt trời tên Sung Hanbin kia.

--

Trong những ngày tháng còn chưa quen biết Sung Hanbin, Chương Hạo có rất ít cơ hội được đường đường chính chính tới gần hắn, ngoại trừ việc sinh hoạt câu lạc bộ nhảy và tham gia các tiết học chuyên ngành mà sinh viên năm nhất cần phải tham gia.

Chương Hạo vẫn luôn ngồi ở hàng ghế phía sau, bên cạnh cửa sổ, chỉ cần hơi nghiêng đầu một chút thôi đã có thể nhìn thấy Sung Hanbin ngồi ở phía bên kia lớp học.

Mái tóc đen thường có chút lộn xộn, phần mái vén gọn sang hai bên, để lộ ra vầng trán tuyệt đẹp. Thân hình hắn vừa cao vừa thẳng, thỉnh thoảng sẽ rũ mắt ghi chép thứ gì đó trên máy tính, dưới sự hỗ trợ của ánh nắng, gương mặt ấy lại càng thêm phần đẹp đẽ hơn.

Giáo sư đã bắt đầu bài giảng được một lúc lâu, Chương Hạo lúc này mới hoảng hồn thu lại ánh mắt của mình. Ngay khi anh vừa định nhìn đi chỗ khác, động tác đánh máy của Sung Hanbin bỗng nhiên dừng lại, quay đầu nhìn sang mà không hề báo trước.

Chương Hạo nhất thời cảm thấy huyết áp của mình tăng vọt, khuôn mặt cũng vì thế mà đỏ bừng. Việc bị phát hiện nhìn lén nhất thời lấy đi toàn bộ lí trí của anh, toàn thân anh căng thẳng, cúi đầu hít một ngụm khí lạnh.

Lúc ấy trong lòng anh chỉ có hai chữ, trốn thôi!

Vì vậy, Chương Hạo nhanh chóng quay mặt đi chỗ khác, giả vờ như đang chăm chú nghe giảng, anh chống cằm ngắm nhìn vị giáo sư đang giảng bài ở trên bảng, nhưng cuối cùng, trái tim vẫn tố cáo khả năng diễn xuất kém cỏi của anh.

Thật lâu sau mới bình tĩnh trở lại, Chương Hạo lúc này mới có thể cảm thấy nhịp tim đập loạn ban nãy đang dần dần trở lại bình thường. Như muốn xác nhận điều gì đó, anh hơi nghiêng đầu một chút, muốn xác nhận xem Sung Hanbin có trông thấy dáng vẻ bối rối ban nãy của anh không?

Sau đó, anh phát hiện Sung Hanbin đang ngửa cổ về phía sau, cũng không có ý muốn nhìn về phía này nữa.

May thật, cậu ấy không nhìn thấy.

Chương Hạo nghĩ thầm.

Suy nghĩ một hồi, bỗng dưng anh cảm thấy hơi nhụt chí

Sao có thể không nhìn thấy được chứ?

Lúc này anh mới nhận ra hai suy nghĩ của mình mâu thuẫn đến mức nào, chỉ đành dứt khoát gục mặt xuống bàn.

Khó chịu quá đi

--

Năm hai đại học, Chương Hạo dành gần như toàn bộ thời gian của mình để ngắm nhìn khuôn mặt nghiêng nghiêng của Sung Hanbin.

Sau giờ học, anh sẽ luôn cố ý đi cách Sung Hanbin một khoảng, cho đến khi đối phương gặp bạn bè rồi rời đi. Trong lúc tập nhảy, anh cũng sẽ cố ý chọn một vị trí có thể nhìn thấy Sung Hanbin ở trong gương, sau đó lặng lẽ ngắm nhìn cả tiết học. Hay những lần giả vờ như đang đi dạo, cuối cùng lại dừng chân ở trên sân bóng rổ.

Mái tóc mềm mại, tấm lưng rộng lớn cùng những bộ quần áo sạch sẽ của Sung Hanbin đã lấp kín mọi ngóc ngách trong cuộc sống của Chương Hạo, trở thành những thứ quen thuộc nhất đối với anh.

Thỉnh thoảng Chương Hạo cũng sẽ bắt gặp vài cô gái tới tỏ tình với Sung Hanbin, ở trên sân bóng rổ, ở trong phòng tập nhảy, hay thậm chí là ở trong lớp học. Có khi Sung Hanbin sẽ nhận được một lá thư tình, có khi lại là một chai nước hay là một món quà nào đó. Chương Hạo đứng ở cách đó không xa có chút buồn bực quan sát những cô gái này, lo lắng tưởng tượng nếu một ngày nào đó Sung Hanbin rung động với một trong số họ.

Lần đầu tiên gặp phải tình huống này, Chương Hạo trông thấy Sung Hanbin mỉm cười nhận lấy lá thư của nữ sinh kia, còn tưởng rằng Sung Hanbin đã chấp nhận lời tỏ tình của người kia, kết quả là cả ngày hôm đó anh không bước ra ngoài, rúc trong chăn khóc nức nở. Ngày hôm sau, với đôi mắt sưng húp như bóng đèn, anh nhận được tin Sung Hanbin đã từ chối người kia.

Chương Hạo thật sự không thể miêu tả của bản thân khi đó, một chút phấn chấn, một chút vui sướng.

Còn có,

Một chút chua xót.

Sung Hanbin thật sự quá dịu dàng, đối với ai cũng đều sẽ dịu dàng như vậy.

Chương Hạo mím chặt môi, lại khó chịu rồi.

--

Có thể quen biết được với Sung Hanbin thực ra là một chuyện ngoài ý muốn, ít nhất thì nó không nằm trong dự liệu của Chương Hạo.

Buổi tối hôm đó, khi Chương Hạo đang định trở về sau buổi tập nhảy, anh đeo một chiếc túi đeo chéo, đứng ở trước cửa phòng tập, trong đầu đã hình dung ra xúc cảm mềm mại khi được thả mình xuống chiếc giường ở nhà, anh đưa tay ra để mở cửa, vậy mà cánh cửa kia lại chẳng có phản ứng gì.

Chương Hạo khẽ nhíu mày, đẩy thêm vài cái nữa, cánh cửa điện tử dưới sự tác động của anh cuối cùng cũng có chút lắc lư, nhưng rồi vẫn không mở ra. Anh mở điện thoại lên, đang định gọi hỏi giáo viên vũ đạo thì tình cờ đọc được một tin nhắn ở trong nhóm.

Sau 5:30 chiều nay tòa nhà sẽ mất điện, mong các sinh viên chú ý.

Được đó, giờ thì kẹt luôn ở đây rồi

Ý nghĩ ấy vừa dứt, Chương Hạo đột nhiên nghe thấy phía sau có tiếng bước chân.

Anh nghiêng người tựa vào cửa, còn chưa kịp phản ứng đã nghe thấy tiếng bước chân đang đi lại gần phía mình, trái tim anh như thắt lại, lỡ mất một nhịp, bởi vì anh đã quá quen thuộc với tiếng bước chân này rồi, cho nên từng giây phút đều bị nó khống chế.

Sau đó Chương Hạo nghe thấy một giọng nói mà có lẽ cả đời này anh cũng không quên được.

"Làm sao vậy?"

Cậu thanh niên mặc trên mình một chiếc áo phông ngắn, trên cánh tay còn vắt một cái áo bomber màu đen. Dưới ánh sáng mờ nhạt của hoàng hôn, phần tóc ở sau gáy của người kia giống như phát ra ánh sáng. Chương Hạo hơi thất thần, cảm thấy bản thân như thể đang đứng trên sân bóng rổ. Khi ấy, Sung Hanbin cũng tỏa sáng giống như vậy.

"Mất điện rồi, hiện tại cánh cửa này không mở được."

Đại não bắt đầu hồi phục lại sau một khoảng thời gian ngừng hoạt động, Chương Hạo có chút lắp ba lắp bắp tiếp lời Sung Hanbin.

Sung Hanbin vươn người kéo thử cánh cửa một chút, sau khi nhận thấy cách này không có kết quả thì liền rút điện thoại ra gõ gõ gì đó. Chương Hạo đứng bên cạnh hắn, căng thẳng nín thở, mãi cho đến khi sắp tắt thở rồi mới lại bắt đầu thở hổn hển từng chút một. Hương gỗ trên người Sung Hanbin giống như dòng nước lũ nhấn chìm anh, khiến anh hít thở không thông.

Quá gần, quá gần, đây là khoảng cách mà Chương Hạo chưa bao giờ dám mơ tới. Một cảm xúc hồi hộp dâng lên trong lòng, Chương Hạo vẫn thể chấp nhận được việc Sung Hanbin, người mà anh đã thích suốt một năm, lúc này lại đang đứng ngay bên cạnh, gần trong gang tấc.

Sung Hanbin cũng không cho Chương Hạo thời gian chuẩn bị tâm lý. Hắn nhanh chóng rời mắt khỏi màn hình điện thoại di động, có chút bất lực giải thích: "Vừa rồi liên lạc với giáo viên hậu cần, họ nói ít nhất phải chờ thêm nửa tiếng nữa. "

"A." Chương Hạo có chút lơ đãng đáp lời, trong lòng lại dâng lên một loại vui sướng vô danh.

Là bởi vì có thể ở riêng với Sung Hanbin sao?

Chỉ nghĩ đến việc được đắm mình trong mùi hương của Sung Hanbin thôi, Chương Hạo đã cảm giác tai mình đỏ hết cả lên rồi. Anh thầm trấn an mình một chút, không sao đâu, hiện tại tối tăm như vậy, Sung Hanbin chắc chắn sẽ không chú ý tới.  

Đáng tiếc, thị giác của Sung Hanbin tốt hơn nhiều so với tưởng tượng của anh.

"Hạo hyung, anh nóng lắm sao?"

Ngay khi giọng nói dịu dàng dễ nghe của đối phương vang lên, dây thần kinh vừa thả lỏng của Chương Hạo lại ngay lập tức căng thẳng.

"Không có không có." Sau đó, anh đột nhiên nhận ra có gì đó không đúng: "Sao cậu lại biết tên của tôi?"

Giọng nói của Sung Hanbin mang theo chút ý cười: "Chúng ta học chung một chuyên ngành, hơn nữa còn sinh hoạt chung một câu lạc bộ, việc em biết tên anh cũng rất bình thường mà, huống chi anh còn nổi tiếng như vậy. "

"Hả? Phải không vậy? Chắc cũng không nổi tiếng đến mức đó đâu nhỉ..." Bản thân Chương Hạo không giỏi ăn nói, giờ phút này lại bị giọng nói ngọt ngào như kẹo dẻo của Sung Hanbin bao trùm lấy tâm trí, thoáng cái đã không còn dũng khí để cãi lại, chỉ có thể cúi đầu càng ngày càng thấp.

Sau đó Chương Hạo lại nhớ tới kí ức của ngày hôm qua, bỗng dưng muốn liều mình một phen. Kỳ thực anh cảm thấy mấy lời Thẩm Tuyền Duệ nói không sai, ngoại hình của anh cũng không phải là kém, càng không thiếu người theo đuổi, thậm chí còn có chút mất riêng tư. Nhưng không biết tại sao khi đứng trước mặt Sung Hanbin, anh vẫn luôn vô thức hạ thấp bản thân mình xuống, không dám nhìn thẳng vào mắt hắn.

Đóa hướng dương trong tim anh vẫn luôn rụt rè cúi đầu mỗi khi tới gần mặt trời. Chương Hạo từng nghĩ, có lẽ bởi vì anh đã chôn chặt mảnh tình cảm này quá sâu, cho nên sau này cũng không dám thể hiện ra dù chỉ một chút, càng không dám tới gần ánh mặt trời tươi đẹp kia, sợ rằng sẽ bị nó thiêu rụi.

"Sao lại không?" Sung Hanbin nói tiếp: "Anh đẹp trai như này cơ mà, thậm chí còn đẹp hơn mấy tấm ảnh mọi người đăng trên confession. "

Chương Hạo sững sờ trong giây lát. Sung Hanbin là đang khen ngợi anh sao? Đã vậy còn đọc mấy bài về anh trên confession nữa? Trong đó viết cái gì vậy? Từ khi nào? Trong góc nhìn của Chương Hạo, anh thấy bản thân mình thật sự giống như một người qua đường đi ngang qua cuộc đời của Sung Hanbin. Cho dù có học chung một lớp cũng chưa bao giờ nói chuyện với nhau, phần lớn thời gian đều là Chương Hạo nhìn trộm Sung Hanbin, rất ít khi va phải ánh mắt đối phương. Mà cho dù có, anh cũng sẽ nhanh chóng tránh đi.

"Nhỉ?"

Cảm nhận được ánh mắt nóng rực của Sung Hanbin, Chương Hạo có chút không được tự nhiên gật đầu đáp lại.

Chương Hạo cảm thấy lúc ấy anh thật giống với một con nhím, xòe hết những sợi lông sắc bén trên thân mình, đứng trong một trạng thái phòng ngự, có thể coi là hoàn toàn không nói được gì.

Cũng may, Sung Hanbin là một người hoạt ngôn, mặc kệ Chương Hạo trông có vẻ rất không muốn nói chuyện với hắn, bọn họ cứ như vậy mà vượt qua nửa giờ đồng hồ.

Ngồi trên chiếc giường mềm mại nhưng đại não vẫn không ngừng suy nghĩ, nhìn tài khoản mạng xã hội của Sung Hanbin vừa được thêm vào danh sách bạn bè, Chương Hạo vẫn cảm thấy có chút khó tin.

Vì vậy, anh quyết định cầm điện thoại lên rồi gọi cho một người

"Này, Thẩm Tuyền Duệ?"

"Tôi cảm thấy, tôi đang yêu."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top