Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

05

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Sau khi tìm được công việc thực tập cho năm cuối, Chương Hạo nhảy chân sáo trên suốt quãng đường tới trường, đã lâu lắm rồi anh mới có thời gian nhàn rỗi ngồi xem Sung Hanbin đánh bóng vào buổi trưa như này.

Những công việc đang dần lấp đầy cuộc sống của anh, Chương Hạo cảm thấy bản thân sắp không thở được nữa rồi. Hiện tại anh rất ít khi chọn quần áo mỗi lần ra đường, bộ outfit quen thuộc nhất chính là chiếc áo sơ mi cùng chiếc quần jeans, thêm một ly Americano trong tay.

Nói không mệt là nói dối, nhưng khi đó Chương Hạo vẫn chưa ý thức được sự ảnh hưởng của công việc lên bản thân mình. Cho đến ngày hôm đó, khi anh tới gặp Thẩm Tuyền Duệ, cậu ấy thật sự đã bị anh dọa cho sợ, khoa trương ôm lấy mặt anh xoay vòng vòng, nói cái gì mà quầng thâm của anh sắp rơi xuống đất tới nơi rồi.

Lúc ấy, Chương Hạo mới nhìn kỹ lại bản thân ở trong gương một chút. Tuy nói rằng ngũ quan không có gì thay đổi, nhưng dường như anh đã không còn tươi tắn như trước nữa. Theo lời của Thẩm Tuyền Duệ thì chính là không có năng lượng, trong mắt cũng không còn chút ánh sáng nào.

Đây nó gọi là cái gì ý nhỉ, xã hội tra tấn thì phải.

Chương Hạo có chút phiền não ray ray lông mày, lấy điện thoại ra kiểm tra lại lịch trình, sau khi nhận ra một tiếng còn có tiết học ở lớp vũ đạo, hành động của anh hơi dừng lại một chút.

Đại khái là cũng lâu lắm rồi Chương Hạo không gặp Sung Hanbin, ngày gặp lại, đối phương vẫn mặc một chiếc áo phông trắng như mọi khi, bóng lưng phản chiếu trong chiếc gương vẫn cao ngất, tỏa sáng như vậy.

Hắn có vẻ rất phấn khích. Lao tới ôm chầm lấy Chương Hạo, suýt chút nữa thì làm cả hai ngã lăn ra đất.

Chương Hạo lúc này mới giật mình nhận ra, hình như anh đã không còn là chàng thiếu niên khi mới quen biết Sung Hanbin nữa rồi. So với Sung Hanbin, hơi thở thiếu niên trên người anh có vẻ như đã bị công việc làm lu mờ đi. Nhìn vào trong tấm gương ấy, anh chỉ có thể trông thấy Sung Hanbin cùng một người đàn ông có khuôn mặt tái nhợt và hai quầng thâm mắt.

"Sung Hanbin," Chương Hạo cười khổ: "Nhìn anh có phải rất mệt mỏi không?"

Sung Hanbin không ngờ Chương Hạo lại hỏi như vậy, hơi ngạc nhiên: "Đúng là có một chút, Chương Hạo, anh nên dành thời gian để bản thân mình nghỉ ngơi đi." Nói xong câu đó, hình như hắn muốn chỉ vào quầng thầm mắt của đối phương, lại thấy Chương Hạo cúi đầu không nói gì, cuối cùng vẫn là thu tay lại.

Sau buổi tập hôm đó, Chương Hạo không đi ăn cơm với Sung Hanbin như thường lệ, anh cảm thấy bản thân giống như đang trốn tránh hắn vậy.

Vì sao lại đột nhiên không muốn tới gần Sung Hanbin, vì sao đóa hướng dương trong lòng lại đột nhiên cúi đầu?

Là vì tự ti sao?

Chương Hạo cảm thấy bản thân giống như đã bước một chân vào vũng lầy của xã hội, không thể rời đi. Nếu như khi mới bắt đầu thích Sung Hanbin, Chương Hạo cảm thấy mình chính là người xứng đôi nhất với hắn, vậy thì giờ đây anh chỉ muốn chạy trốn khỏi chính sự hòa hợp ấy.

Như thể anh đã đánh mất đi cảm giác thanh xuân của chính mình, dần dần hòa nhập với thế giới ngoài kia.

Nhưng Sung Hanbin thì không như vậy. Hắn ấy mà, vẫn là dáng vẻ trẻ trung khi trước, vẫn mang trên mình ánh hào quang rực rỡ, soi sáng cả thế giới.

Anh đã từng rất muốn tới gần ánh mặt trời của chính mình, nhưng lại lo rằng nếu đến quá gần thì anh sẽ bị ánh mặt trời chói mắt ấy thiêu rụi mất. Để rồi tới hiện tại, khi đóa hướng dương trong lòng đang dần cúi đầu, khi lí do đã không còn là sự lo lắng, thì anh lại không còn can đảm để bước về phía ấy nữa.

Có lẽ đoạn tình cảm đơn phương hoang đường này nên kết thúc thôi

Chương Hạo nghĩ

--

Chương Hạo ngồi ngẩn người bên cửa sổ của phòng học, rồi đột nhiên anh nhận ra đây có lẽ sẽ là một cơ hội hiếm hoi để anh có thể ngắm nhìn ngôi trường của mình từ góc độ này. Cơn gió mùa hè nóng nực cùng tiếng ve kêu râm ran liên tục vang lên khiến anh không thể tập trung suy nghĩ về nguyện vọng tốt nghiệp của mình được, chỉ đành để cho đầu óc trông rỗng không suy nghĩ điều gì.

Mãi cho đến khi tiếng chuông tan học vang lên, anh mới từ từ khôi phục lại tinh thần của mình, nhìn vào tờ giấy điền nguyện vọng còn chưa đụng đến của mình, cắn cắn môi, cầm bút viết vài chữ.

Tôi sẽ không bao giờ thích Sung Hanbin nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top