Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

02

Man và Boss đã trở lại lần nữa để gặp Bright ở ký túc xá vào buổi sáng.

Bright nhận ra đó có lẽ là một phần thói quen hàng ngày của các chàng trai. Bố anh không kể cho anh nghe nhiều về chú Man và chú Boss của mình, nhưng Bright đã biết họ từ khi anh còn là một đứa trẻ. Họ không bao giờ bỏ lỡ bất kỳ dịp sinh nhật nào của Bright, cho đến khi anh bước sang tuổi 18.

Bởi vì những năm sau đó, Bright đã nói với bố mẹ rằng đừng tổ chức tiệc tùng cho anh nữa.

Lần cuối cùng anh nhìn thấy chú Man của mình là vào khoảng hai năm trước, khi Bright đến Phuket trong một kỳ nghỉ ngắn.

Trong khi đó, cuộc gặp cuối cùng với chú Boss của anh là mười tháng trước, trước khi người đàn ông này lên đường đến Thụy Sĩ.

"Wat, mày có thể ngồi xuống được không?" Boss phàn nàn, vẻ khó chịu hiện rõ trên khuôn mặt "Tao đang trở nên chóng mặt vì mày, geez"

Bright đã đi đi lại lại không biết bao lâu, xoa xoa thái dương của mình với sự bối rối. Anh chỉ không thể tin được những gì đang xảy ra với mình, và làm thế nào anh lại có mặt trong cuộc sống đại học của bố mình.

Và thực tế là Bright không thể nhớ bất cứ điều gì đã xảy ra trước tất cả những điều này, cuối cùng đã làm tăng thêm sự bối rối của anh. Bright cố gắng nhớ lại chút ký ức cuối cùng của mình trước khi du hành ngược thời gian một cách bí ẩn nhưng vô ích.

Bây giờ, anh không còn lựa chọn nào khác là phải đối phó với tình hình.

Hơi thở của Bright gấp gáp, anh chắc chắn rằng anh không mơ giống như những gì anh đã nghĩ lúc nãy. Mọi thứ sống động như thật, nhưng vẫn không thể thành sự thật được.

"Sao mày không đi tắm và sửa soạn lại để chúng ta có thể đến trường ngay bây giờ? Tụi mình đã bỏ buổi học đầu tiên rồi" Man khịt mũi, sửa lại bộ đồng phục học sinh của mình.

Bright tự nói chuyện "Chỉ cần đi mà không có tao, dù sao thì tao cũng không muốn đến trường" Anh trả lời một cách rõ ràng, đó là sự thật. Bright cần thêm thời gian để xử lý mọi thứ trong đầu nếu điều đó thậm chí sẽ xảy ra.

"Mày quên rồi à?" Cả hai cùng một lúc trợn mắt, không biết họ muốn nói gì, Bright chỉ nhìn họ như một đứa trẻ lạc đường.

Man thở dài trong bực tức, Boss cũng làm như vậy.

"Chúng ta phải đi thôi, Boss, Tine cần tụi mình cổ vũ cho nó. Có vẻ như dù sao thì bạn trai tương lai của nó cũng sẽ bỏ rơi nó thôi" Man đề nghị khi đứng dậy khỏi ghế dài.

Boss liên kết vòng tay của mình với Man, gật đầu đồng ý.

Một bóng đèn vô hình xuất hiện trên đầu Bright. Vì bây giờ anh là Sarawat, anh phải gặp Tine một lần và mãi mãi. Bên cạnh đó, Bright đã chết để gặp được người đàn ông kể từ đó. Anh tò mò không biết mình trông như thế nào, Tine là người như thế nào.

"Tao đi tắm một chút, chờ tao một chút" Anh nói rồi vội vàng đi vào trong phòng tắm.

Sau năm phút, Bright đã tắm xong. Đó có lẽ là lần tắm nhanh nhất của anh từ trước đến nay. Anh ngay lập tức mặc đồng phục học sinh của mình, không để ý đến việc bán khỏa thân trước mặt Man và Boss.

"Được rồi, đi thôi!" Bright nói với một giọng the thé đáng ngạc nhiên, kéo Man và Boss đang bối rối ra khỏi ký túc xá.

Khi họ đến khuôn viên trường, Bright nhận ra rằng nó trông không khác nhiều, khiến anh nhẹ nhõm hơn. Anh thực sự rất quen thuộc với trường đại học mà bố anh đã theo học trong những năm đại học của ông, vì anh học cùng một trường. Bright thậm chí đã theo học cùng một khóa học giống như bố, không phải vì anh muốn giống ông ấy.

Đó là quyết định của mẹ anh và Bright, đứa con ngoan mà anh không muốn.

Bright nghe được từ Man và Boss rằng Tine có một buổi thử giọng. Cậu ấy phải vượt qua để được chính thức trở thành một phần của câu lạc bộ âm nhạc, cũng chính là câu lạc bộ mà Sarawat tham gia. Bright biết điều đó vì bố đã nói với anh trước đó.

Ba anh chàng đi thẳng đến câu lạc bộ âm nhạc nơi sẽ tổ chức buổi thử giọng. Khi họ đến đó, những người tham gia xếp hàng bên ngoài phòng.

Bright nhìn từng người một, cố gắng tìm xem ai trong số họ là Tine.

"Tine vẫn chưa có mặt ở đây" Man nhận xét, đôi mắt tìm kiếm Tine "Wat, mày có chắc rằng nó sẽ tham gia buổi thử giọng không?" Sau đó Man hỏi.

Bright trả lời đơn giản là có, và nghĩ rằng đó cũng là câu trả lời của bố mình.

"Wat! Tụi tao đang đợi mày!" Một người đàn ông từ bên trong kêu lên, anh ấy ra hiệu cho Bright đi vào, và Bright đã làm như vậy. Man và Boss đi theo anh.

"Xin chào, P'Dim" Man và Boss đồng thanh chào.

"Vậy, tên anh ấy là Dim” Bright thì thầm với chính mình. Bằng cách nào đó, anh cảm thấy nhẹ nhõm.

Bright phát hiện ra rằng anh sẽ là một trong những giám khảo. Theo Dim, Bright phải rất tỉ mỉ và nghiêm ngặt trong buổi thử giọng vì hầu hết những người tham gia đều chỉ muốn trở thành một phần của câu lạc bộ để được gần gũi với anh.

Chà, dù sao thì anh cũng là Sarawat Guntithanon.

Buổi thử giọng diễn ra rất tệ, nó không như Bright đã mong đợi, hơn một nửa số người tham gia thử giọng thực sự bị điếc giai điệu.

"Đây chính là lý do tại sao chúng ta phải thực hiện buổi thử giọng này, hầu hết trong số họ không xứng đáng là một phần của câu lạc bộ. Tụi nó chỉ muốn ở gần Sarawat" Dim nghiến răng lẩm bẩm, anh ta cau mày, và rõ ràng, Dim đang rất khó chịu vào lúc này "Kế tiếp!" Anh hét lên, không có tâm trạng.

Một người đàn ông cao lớn, hoàn mỹ bước vào phòng. Cậu ấy mỉm cười từ mang tai này sang tai khác, để lộ chiếc răng cửa xinh xắn và đôi mắt như vầng trăng khuyết.

"Xin chào, em là Tine Teepakorn" Cậu giới thiệu tên của mình một cách nhiệt tình.

Bright đột nhiên cảm thấy một cảm giác lạ lẫm, có rất nhiều con bướm đang bay trong bụng anh.

Trong suốt những năm qua, anh đã tò mò về danh tính của người đàn ông đó. Và cuối cùng, Tine đang đứng trước mặt anh... là thật. Bright gần như không thể tin vào mắt mình

"Mày có thể bắt đầu" Dim ra lệnh.

Chỉ một nốt nhạc đầu tiên thốt ra từ miệng Tine cũng đủ khiến trái tim Bright tan chảy, Bright đã bối rối. Anh có cảm thấy như vậy bởi vì anh là một với Sarawat sao? Rốt cuộc thì, Sarawat thích Tine.

Nhưng Bright, anh có được phép thích Tine không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top