Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG 3: MUỐN NẮM TAY ANH

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 3

Oành oành oành!!!

Trong nháy mắt tựa hồ như toàn bộ máu huyết đang chảy trong cơ thể cậu đều dừng lại, trong đầu từng hồi ong ong tác hưởng.

Trong đầu Biện Bạch Hiền nổ vang ba tiếng lớn, cánh tay để bên người của cậu cũng phát run, hàng mi tinh tế của Phác Xán Liệt nhíu nhíu, quả thực lực hấp dẫn của người ngồi trước mặt rất lớn, cậu cũng không hiểu vì lý do gì mà bản thân mình mê muội như vậy.

Tiếng nghị luận bên cạnh dần dần truyền rõ vào tai, đầu Biện Bạch Hiền cứng ngắt quay nhìn hoa của Phác Xán Liệt, da mặt vốn dĩ đã trắng, nay càng thêm tái nhợt.

Bó hoa hồng như đang phát sáng, Biện Bạch Hiền ngẩng đầu lên nhìn mắt anh, mở mở miệng: "Anh... sớm đã có âm mưu." Cậu nhẹ giọng, tay cầm bó hoa có chút mất tự nhiên, đây là âm thầm thừa nhận sự theo đuổi của Phác Xán Liệt.

Câu không phải không tin con người Phác Xán Liệt, tuy rằng cái câu "Nhất kiến chung tình" kia làm cậu có chút khó tin, nhưng những lời trong mắt anh thì che đậy không được, chỉ cần nhìn thật kỹ thì sẽ hiểu được ý tứ trong đó.

Cậu nhịn không được nghĩ, Phác Xán Liệt cũng là lần đầu yêu đương, cũng là lần đầu theo đuổi một người. Các việc làm của anh đều biểu lộ rõ ràng kỳ thực trên tình trường anh cũng là người đàn ông bình thường mà thôi, không phải là loại phong sinh thủy khởi* gì cả.

*Chỉ làm việc thuận lợi, suông sẻ. Ý nói Liệt không phải là người am hiểu, tình trường phong phú.

Bất quá sự phát triển của hai người thật sự quá nhanh rồi, quen biết nhau còn chưa tới một tuần, đối phương đã đột ngột nói ra lời theo đuổi, dù cho năng lực kiềm chế của Biện Bạch hiền rất tốt, cũng kháng cự không được người theo đuổi có điệu kiện xuất sắc như vậy.

Phác Xán Liệt tâm tình rất tốt, anh vốn định cùng Biện Bạch Hiền hảo hảo làm quen mấy ngày, nhưng mà đã nhìn trúng rồi thì tại sao không chủ động xuất kích chứ?

Biện Bạch hiền nhìn anh vui vẻ như vậy, bàn tay cầm chặt giấy gói, âm thanh trong trẻo phát ra mấy tiếng, cậu do dự rất lâu, cuối cùng cũng đành mở miệng: "Phác tiên sinh, thật sự không ngại một người bệnh như tôi sao? Hơn nữa..." Cậu tạm dừng một chút, "Con người tôi ngay cả ôm cũng làm không được."

Phác Xán Liệt giống như bị cậu chọc cười, duỗi đầu ngón tay qua vuốt tóc cậu, Biện Bạch Hiền bị động tác của anh dọa không nhẹ, sự hoảng sợ trong đáy mắt cũng được Phác Xán Liệt nhìn thấy rõ ràng, giọng nói của anh ôn nhu mà chắc chắn, làm khuôn mặt Biện Bạch Hiền nóng lên.

"Không sao, chậm rãi là được." Môi Phác Xán Liệt câu lên thành nụ cười, ở trong mắt cậu đẹp mắt cực kỳ, Biện Bạch Hiền ngẩn ngơ, cậu cuối đầu xuống chà xát hai má nóng của mình.

Aaaaa!!!

Làm sao đây, Phác tiên sinh biết quan tâm người khác như vậy.

Biện Bạch Hiền cắn cắn môi, trên mặt tuy rằng một chút gợn sóng cũng không có, nhưng thật ra tỏng lòng đã nổ thành hoa rồi.

Cậu nhìn dánh vẻ ăn cơm của Phác Xán Liệt, lông mi dài hạ xuống, cặp mắt tinh tế ngược lại phát ra hình dáng quẫn bách của bản thân, các đốt xương bàn tay rõ ràng mà dày rộng, có trời biết cậu muốn đưa tay ra nắm lấy bàn tay anh, mười ngón giao triền.

Bị tâm tình hổn loạn của bản thân anh hướng đến, Biện Bạch Hiền thiếu chút nữa tưởng bản thân mình không hề khiết phích.

Nhưng mà chính là như vậy, nếu như không có khiết phích, có thể không cần cố kỵ mà ôm lấy Phác tiên sinh, hít thở khí tức của anh, hôn lên làn môi anh, còn có thể đụng đến cơ thể tuyệt đẹp của anh.

Cậu thậm chí còn nghĩ muốn Phác Xán Liệt đụng vào mình...

Biện Bạch Hiền mãnh liệt phục hồi tinh thần, bị những ý nghĩ trong đầu dọa sắp chết.

Cậu nhất định điên rồi.

.

Quả nhiên ngày thứ 2 Biện Bạch Hiền lựa chọn đi xem bác sĩ tâm lý.

Gần đây tinh thần của cậu không tồi, sắc mặt hồng nhuận lúc đi đường đều có thể ca hát.

Phụ trách cậu mấy tháng gần đây là một nữ bác sĩ khí chất ôn thuận, bác sĩ Trần, Biện Bạch Hiền với cô ấy là bạn bè tâm giao, đề xuất phương án muốn Biện Bạch Hiền kiếm người yêu là của cô ấy.

Từ lúc Biện Bạch Hiền bắt đầu đẩy cửa bước vào, bác sĩ Trần nhìn biểu tình trên mặt cậu cũng đã mơ hồ hiểu được một hai rồi, cô dừng bút đang chỉnh sủa tư liệu, nhìn người đan ông tâm tình đang vui vẻ trước mặt.

"Lâu rồi không gặp." Cô đi đến ấm nước trước mặt, cầm cái ly đã khử trùng, lắc lắc trong tay: "Trà hay là nước ngọt?"

"Nước lọc là được rồi." Biện Bạch Hiền biết cô hiểu mình, mỗi lần trước khi đến đều đem ly tách tử tế khử trùng một lần, lúc bắt đầu Biện Bạch Hiền còn có chút không thích ứng, lâu dần cũng thành quen.

Bcas sĩ Trần đặt ly nước ấm trước mặt cậu, ngồi xuống trước mặt, thanh âm ôn như nói: "Hôm nay tìm tôi gắp như vậy, là có việc gì sao?"

Lời của cô đột nhiên sắc bén: "Tâm trạng Biện tiên sinh tốt như vậy, không phải là... có người yêu?"

Biện Bạch Hiền bị lời nói thắng của cô khóa trụ, không ngờ cái nhìn đầu tiên đã bị cô nhìn thấu, cũng là thỏa hiệp, hít vào: "Tôi làm theo lời cô trước đây, thật sự... cũng không tồi."

"Tôi đối với người đó có hảo cảm, không có phản cảm."

"Không?"

Bác sĩ Trần xua xua tay: "Anh sai rồi."

"Anh đối với từ 'người hảo cảm', còn chưa hiểu được hết." Cô nhìn ánh mắt ngạc nhiên của Biện Bạch Hiền, lần nữa mở miệng nói.

"Trong lòng anh, không phải đem anh ta đặt ở 'người hảo cảm'. Tôi đoóa.... Lẻ nào là anh ta chủ độngtiếp cận anh? Nếu chỉ là như vậy, anh sẽ không những fanr cảm, mà còn có thể không muốn gặp lại anh ta nữa."

Câu này như cái búa mạnh mẽ đạp vào tim Biện Bạch Hiền, cậu nhăn mày, biểu tình liên tục thay đổi.

"Tôi từng nói, đọ khiết phích của bản thân cậu không phải là nhẹ, bởi vì ảnh hường của công việc, đã làm độ khiết phích của cậu phát triển." Bác sĩ lật lật tư liệu, trên mặt có ghi lại mấy câu đứng trên góc độ suy nghĩ của cô về bệnh khiết phích.

"Cậu đối với bên ngoài quá kháng cự, cho nên... tôi đề nghị cậu đi yêu là vì nguyên nhân này, nó thể làm cảnh giác quá cao của cậu với thế giới bên ngoài giảm xuống."

Biện Bạch Hiền nghe một hồi này, trầm mặc không đáp.

Thì ra Phác Xán Liệt trong lòng cậu với quần chúng từ trước đến nay vẫn luôn bất đồng.

"Khiết phích của cậu thực ra rất dễ chữa, bây giờ thuốc đã xuất hiện rồi." Bác sĩ Trần ý vị thâm trường mà cười, "Cậu có thể thử chủ động một chút, bởi vì bức tường cảm giác của cậu quá lớn, đều do tâm lý của cậu tác động."

Biện Bạch Hiền nắm chặt tay, ngón tay tráng hồng cũng bị cậu nắm tới trắng bạch.

Cậu nhìn ra cửa sổ phát ngốc, rạp chiếu phim dưới lầu vẫn còn treo biển quảng cáo của Phác Xán Liệt.

... Cậu có thể tin tưởng vào "nhất kiến chung tình" của Phác Xán Liệt sao?

Phác Xán Liệt nhận được điện thoại của Biện Bạch Hiền vừa khéo lúc mới quay xong quảng cáo.

Nói không vui là không thể, trong lòng thực ra đã bắt đầu thích thú mà nhảy rồi.

Thanh âm của Biện Bạch Hiền bên đó truyền lại, dễ nghe không chịu được. Phác Xán Liệt đến phản ứng cũng quên, nhưng cậu tiếp thoe của cậu làm cho cả người anh đều ngây ra.

Toàn bộ huyết mạch trong cơ thể đều như đang nóng lên, nhanh đều như thể muốn nổ tung.

"Phác tiên sinh, anh hiên tại có thời gian không?"

Câu tiếp theo của cậu nói ra thật khó khăn làm người khác ngại ngùng, tiếng nói như tiếng muỗi:

"Tôi nghĩ muốn nắm tay anh, được không?"

.

TBC

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top