Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Objectives (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Author: Oddpairing
Translator: L-eremita

***

Dongyun hiện đã là học sinh năm nhất ở kì học thứ hai.

Cậu nhận thấy rằng mọi thứ đang vận hành xung quanh ngôi trường này đều có quy tắc đi kèm, nhưng, thật lòng mà nói thì, các quy tắc cũng không quá khắt khe đến mức khiến họ cảm thấy khó thở. Chỉ là mọi thứ đều có luật lệ rõ ràng của riêng nó, và các chàng trai vẫn có thể tận hưởng khoảng thời gian vui vẻ của mình.

Đám học sinh vẫn có thể phá vỡ những luật lệ nhỏ nhặt hoặc bỏ qua chúng, ngay cả đôi khi vài hành động có xảy ra ngay trước văn phòng hiệu trưởng đi chăng nữa. Bản thân ngôi trường này cũng phải ngầm chấp nhận một phần điều đó, bởi vì chính họ lựa chọn ra những người thông minh nhất. Đám học sinh tất thảy đều là những kẻ tháo vát, lanh lợi, chúng thừa thông minh để biết những quy tắc nào không gây ra nhiều hậu quả hay phá luật nào thì sẽ không gặp rắc rối, chúng biết tần suất vi phạm thế nào là đủ chấp nhận được, hay hành động trước mặt những người nào thì có thể công khai bỏ qua cho chúng, v.v.

Không cần biết những chàng trai ở nơi này trông dường như có vẻ rất tương đồng với nhau ra sao, họ về cơ bản thực sự vẫn chỉ là những cậu bé tuổi teen với những hóc môn kích thích phát triển đang chảy cuồn cuộn trong cơ thể. Họ có thể dễ dàng thay đổi hay trở nên thất thường. Đám học sinh có thể giống nhau ở vài tố chất nào đó do con người chủ động chọn lọc ra, nhưng chúng sẽ phát triển và thay đổi theo hàng vạn cách khác nhau giống như thiên nhiên có hàng triệu vật thể không hề trùng lặp. Chúng đang ở cái tuổi mà ai ai cũng khao khát muốn trải nghiệm mọi thứ. Trường học và tất cả những luật lệ xung quanh nó có thể quá căng thẳng đối với chúng và đám học sinh sẽ có những sở thích cùng lựa chọn khác nhau để đối phó với điều đó.

Những điều này khiến Dongyun chắc mẩm rằng một số chàng trai nơi đây sẽ giấu cho riêng mình những bí mật bẩn thỉu không hề nhỏ. Chúng thậm chí nhận thức được rằng điều đó là xấu, chưa đủ tuổi và nhiều thứ khác, nhưng chúng đã làm những điều đó một cách có ý thức... mặc cho việc hoàn toàn biết về rủi ro.

Một lần, sáu người trong nhóm đang ở nhà của Hyeop. Phần còn lại của gia đình anh ấy không có ở nhà, vì vậy họ đang ngồi thư thái trong phòng khách. Dongyun hỏi liệu cậu ấy có thể mượn dây sạc điện thoại của Hyeop không và được bảo rằng hãy cứ tự nhiên lấy nó ở một ngăn kéo mà Hyeop đã mô tả trong phòng của anh ấy. Phòng Hyeop có 2 ngăn kéo giống nhau, cậu tình cờ mở nhầm và tìm thấy những chai rượu trong đó. Dongyun thét lên trong câm lặng và đóng chúng lại ngay lập tức, đối với Hyeop cậu nhất định không tin sự tồn tại của thứ đó ở đây.  Tuy nhiên, cậu lại không chắc chắn nếu thử suy nghĩ đó là Changuk hay Yunseong. Sẽ có những bí mật bất ngờ, ngoài sức phán đoán của bản thân cậu.

Một điều khác, ngoại trừ tất cả bí mật về những thứ góp phần vẽ nên hình ảnh giống như bọn du côn hay đám vô lại xa lạ ấy. Ngôi trường này tuy có các nghiên cứu và cơ sở vật chất tiên tiến bậc nhất cho tới hiện tại, nhưng họ vẫn giữ một hệ tư duy cổ hủ đối với một vài lĩnh vực cụ thể giống như một tên cổ lỗ sĩ sống giữa những năm 70, thế kỉ trước.

Một trong những ý định đầu tiên của họ khi tách học sinh nam và nữ đến 2 trường song song là không để bọn trẻ phân tâm học hành bởi việc hẹn hò và trở thành những người yêu nhau, hiển nhiên, trường nam sinh này không cần có lệnh cấm hẹn hò.

Vì toàn bộ ý tưởng thủa ban đầu của họ về một trường học toàn nam và toàn nữ là để đám học sinh không được hẹn hò, nên gần như hiển nhiên suy nghĩ của họ là, "Tại sao chúng ta phải có lệnh cấm hẹn hò?"

"Thật ngây thơ" - Dongyun nghĩ.  Nhưng đồng thời, cậu cũng nghĩ rằng điều đó là khá tốt. Nó khiến những đứa trẻ đang hẹn hò sẽ dễ dàng che giấu hơn vì nhà trường cũng dễ dàng bỏ qua chúng với suy nghĩ này.

Giống như một lần, cậu không nhớ chính xác khi đó là giờ giải lao hay thời gian nghỉ trưa. Có lẽ là trong khoảng thời gian nghỉ trưa, cậu miên man nhớ lại.

Dongyun nhớ bản thân mình đang hướng ra cửa sổ nhìn xuống sân thể thao của trường. Những đứa trẻ đang chơi bóng đá, một số ngồi xem trên khán đài hoặc làm bất cứ điều gì đó vui vẻ ở xa xa. Tiếng la hét của họ vẫn có thể được nghe thấy lờ mờ bên trong căn phòng yên tĩnh này. Dongyun đang ở thư viện, một nơi tuyệt vời của ngôi trường vào thời điểm đó.

Thật ngạc nhiên khi thư viện có hẳn một tòa nhà riêng biệt. Họ hoàn toàn nghiêm túc khi họ xây dựng thư viện này. Ngay cả cửa ra vào cũng bị khóa liên tục và cách duy nhất để vào là quét thẻ sinh viên của họ để được trải nghiệm bộ sưu tập văn học đồ sộ bên trong kiến ​​trúc của một toà nhà tốt nhất dành cho môi trường giáo dục trung học với trần nhà rất cao, điều đó luôn gợi cậu nhớ về kiến trúc của một nhà thờ.

Thời điểm này, dường như vẫn chưa có bất kì ai ở đó ngoại trừ các thủ thư trong quầy, và Dongyun. Chuông của giờ nghỉ trưa vừa reo, nên hầu hết bọn trẻ thường chạy đến căng tin hoặc bất cứ nơi nào có vẻ thích hợp để chơi và giải nhiệt sau giờ học. Họ có thể sẽ bắt đầu quay lại nơi này sau 10 phút hoặc lâu hơn nữa.

Cậu cúi đầu chào các thủ thư và đi thẳng lên tầng hai thư viện nơi có các giá sách về Lịch sử.

Dongyun đi thẳng vào khu vực Lịch sử mà cậu ấy yêu thích nhất, nhưng nếu nói rằng nơi đây giống như thiên đường đối với cậu thì có lẽ chưa chính xác hoàn toàn. Bởi vì những ngày này cậu ấy bắt đầu quan tâm nhiều hơn đến Tâm lý học, Dongyun đã có những suy nghĩ về việc sẽ theo đuổi nó trong quá trình học đại học của mình. Thư viện cũng có một khoảng để sách về tâm lý học, nhưng hôm nay cậu ấy đột nhiên muốn đọc Lịch sử mà không vì lí do gì rõ ràng.

Ngón tay Dongyun trượt qua các tác phẩm văn học Lịch sử thế kỉ 20 khi lướt tìm thứ gì đó để đọc thì cậu đột nhiên bắt gặp những chuyển động bất thường ở phía khóe mắt, nơi cách chỗ cậu đứng khoảng hai giá sách.

Cậu không chủ động nhìn về hướng đó, mà là do phản xạ. Giống như trường hợp có ai đó đến lớp muộn và mắt bạn chỉ tự động chuyển sang người đó, ngay cả khi không có bất kỳ sự phán xét cơ bản nào, mắt bạn vẫn sẽ di chuyển về phía người mới tới.

Hai chàng trai, mặc cùng một bộ đồng phục với Dongyun, đang đứng dựa vào tường một cách nặng nề.

Dongyun giật mình kinh hãi, đưa tay lên che miệng. Mẹ kiếp. Mặc dù sâu trong lòng, Dongyun biết rằng chuyện như thế này sẽ xảy ra giữa một số học sinh, nhưng cậu vẫn rất kinh ngạc khi thấy họ hành động ngoài đời thực chứ không chỉ trong mớ tưởng tượng của cậu nữa.

Thật sự sẽ quá là ngây thơ khi nghĩ rằng không có đứa trẻ nào trong số học sinh nơi đây có những mối quan hệ như thế này. Vì dù sao thì họ cũng chỉ là những cậu bé đang tuổi teen, họ luôn khát khao tìm tòi, trải nghiệm và khám phá những điều mới mẻ. Chính sách không có con gái không hẳn là một trở ngại triệt để có thể ngăn cản họ yêu đương.

Phần quỷ quyệt trong bụng Dongyun muốn xem, nhưng một nửa nửa thiên thần ngồi trên trên vai phải lại nghiêm khắc nói không. Vì vậy, Dongyun buộc phải rời mắt khỏi khung cảnh đó, quay sang những cuốn sách và cố gắng hết sức để giữ cho bản thân thật bình tĩnh bất chấp trái tim trong lồng ngực đập thình thịch.

Nhưng rồi Dongyun cau mày nhận ra gì đó, cậu đột nhiên thấy tò mò. Tại sao hai hình dáng cơ thể của họ lại có vẻ rất quen thuộc? Cậu chàng đột nhiên có cảm giác rằng họ dường như gặp nhau khá thường xuyên...? Có lẽ họ học cùng lớp với mình chăng? Mình đã từng nhìn thấy hai người họ ở đâu?

DongYun tự mình xác nhận lại, cho dù điều đó có hơi bất lịch sự. Cậu không thể nhìn thấy khuôn mặt của cả hai, người thấp hơn đang bị mắc kẹt giữa bức tường sau lưng và người cao hơn đang dùng cả gương mặt lẫn cơ thể quấn chặt lấy cậu ấy. Vị trí đó đã che đậy hoàn hảo danh tính của cả hai.

Thanh niên cao hơn sau đó chậm rãi đi chuyển nụ hôn của anh ta xuống cần cổ mảnh của người đối diện, cuối cùng đã vô tình tiết lộ gương mặt của một trong hai. Điều đó, giống như sự thật đang đâm sầm vào cậu với sức mạnh của một chiếc xe tải. Dongyun cảm thấy như thể bị một viên gạch ném ngay giữa mắt mình. Đặc biệt là cảm xúc đang bị đè nén, biểu hiện hoàn toàn nghiêm túc trên gương mặt của cậu ta.

Dongyun còn bị chết đứng hơn khi phát hiện ra rằng, trong số tất cả những người trong ngôi trường này, ý cậu là bất kì một ai khác, tại sao đó lại chính là Minseo ...

Tất cả tế bào mang màu sắc chảy qua khuôn mặt cậu, đầu gối dường như cũng sắp đình công. Trong sâu thẳm, Dongyun biết rằng mình đang phản ứng quá mức, nhưng vẫn có phần nào đó cậu cảm thấy choáng váng.

Chuyện quái quỷ gì vậy?

Lúc đầu, cậu ấy muốn lén nhìn họ, cậu sẽ không dối lòng, rằng điều đó thật quyến rũ. Nhưng sau khi biết thêm thông tin rằng đó là ai, cậu không muốn xem tiếp nữa. Hoặc nếu không thì cậu sẽ không thể nhìn vào mắt họ, hay không thể quên đi khung cảnh này trong suốt học kỳ  .... thậm chí có thể là vĩnh viễn.

Và còn nữa, anh chàng còn lại kia là ai?

Điều đáng sợ là, với tỷ lệ cơ thể của người đó và cách những cử động nhỏ của cậu ta quá quen thuộc, Dongyun có thể biết được đó là ai. Nhưng cậu phủ nhận, Dongyun cố phủ nhận rằng suy nghĩ đó của cậu đã sai. Chỉ có một cách để chứng thực giả định này; cậu chớp mắt, cúi xuống nhìn vào đôi giày của người cao hơn đang quay lưng về phía mình.

"Không thể nào", Dongyun nghĩ.

Đó là Minseo và Junho của cậu ấy, người mà cậu ấy gặp mỗi ngày trong nhiều tháng nay ... VÀ.NHỮNG.GÌ.HỌ.ĐANG.LÀM.CÙNG.NHAU

Và đó không phải tất cả, Dongyun không chỉ đang nói về một nụ hôn nồng nàn. Họ đã cùng nhau làm nhiều hơn thế, cùng với những âm thanh yếu ớt, ướt át, ngắt quãng từ khuôn miệng nhỏ, những thứ tế nhị đó đang được phóng đại lên bởi bản chất "yên tĩnh" cốt lõi của thư viện, những điều bí mật mà giờ cậu mới nhận ra giữa hai người họ. Dongyun đã luôn nghĩ rằng tất cả họ, cả ba vẫn chỉ là những đứa trẻ sơ sinh. Dongyun thậm chí còn chưa có nụ hôn đầu tiên trên khuôn mặt mình với bất kì một ai khác ngoài các thành viên trong gia đình anh ấy.

Mặt khác, Dongyun vẫn không thể tiếp tục hành động theo cách mà cậu muốn ... Điều bọn họ đang làm, nó có lẽ khiến bất cứ ai tình cờ nhìn thấy đều muốn tiếp tục xem. Họ dường như ... các cử chỉ âu yếm đó ... đều như thể ... có kinh nghiệm? Khốn kiếp, họ đã làm điều này thường xuyên như thế nào? Trên thực tế, điều đó tuyệt vời hơn hầu hết những cảnh ướt át được quay kỹ lưỡng mà cậu đã từng xem trong các bộ phim. Có thể đó là cảm xúc khi lần đầu tiên nhìn thấy chúng ngoài đời thật chăng?

Ban đầu, nỗi day dứt chỉ như cắn nhầm vào một ngón tay, và nó khiến cậu mắc nghẹn gì đó nơi cổ họng. Nhưng khi nhớ lại sự thật rằng đó là Minseo và Junho của cậu ấy, điều đó làm Dongyun mắc ói.

Dongyun ép buộc chân mình phải rời khỏi vị trí đó và đánh lạc hướng bản thân bằng nhiều cuốn sách Lịch sử hơn. Cậu ta đưa ra quyết định của mình, rút một ​​cuốn sách ra và mang nó đến ngồi ở dãy bàn học của khu vực Lịch sử.

Dongyun nghe thấy âm thanh rên rỉ yếu ớt rất nhỏ của Minseo và trạng thái thoải mái cậu vừa tìm lại về cho bản thân biến mất, mặt Dongyun đỏ như trái cà chua. Đứng dậy dứt khoát và cố giữ im lặng hết mức, cậu đóng sách lại, đem đặt chúng trở lại giá và rời đi. Dongyun ... đơn giản chỉ là không thể ... KHÔNG THỂ TẬP TRUNG ĐƯỢC.

Cậu chuyển đến khu vực tiếng Anh của thư viện.  Mặc dù nơi này chỉ cách khu vực Lịch sử một đoạn, nhưng cậu sẽ không bao giờ nghe hay thấy bất kì ai đó ở đó ở quanh đây. Bầu không khí riêng tư mà thư viện tạo ra rất hiệu quả, đúng chứ. Đó là lý do tại sao họ chọn nơi này, phải không?  Dongyun chế nhạo trong đầu.

Hiện tại, cũng chính là khoảng thời gian mà tất các chàng trai tình cờ đến thăm thư viện ít nhất. Địa điểm hoàn hảo, thời gian hoàn hảo. Cậu bắt đầu tự hỏi liệu có nhiều học sinh khác làm như họ không.

Dongyun đang ở trang thứ 10 của cuốn Shakespeare và đang tập trung đủ sâu để quên đi thực tại vừa trải qua trong một khoảnh khắc thì đột nhiên,

"Dongyun...? Mình không biết cậu cũng đang ở đây!"

.....
To be continued..

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top