Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chapter 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có ai đó gõ cửa nhà vệ sinh.

"Taeyeon. Cậu có trong đó không?"

Là Yuri. Cậu ấy gọi rất khẽ.

Tôi có thể nghe thấy tiếng cậu ấy mở cửa nhà vệ sinh rồi đóng và khóa nó lại. Phòng vệ sinh có 4 gian với 4 bồn rửa riêng biệt.

Tôi lau nước mắt. Tôi không thích để mọi người thấy tôi trong hoàn cảnh thảm thương như thế này.

Tôi quệt nhẹ nơi khóe mắt và hít một hơi thật sâu

Tôi mở cửa và bước ra ngoài.

Yuri liền ôm chầm lấy tôi

"Hãy nhớ là Yoona và tớ luôn ở bên cậu." Yuri cố gắng an ủi tôi.

Tôi chỉ gật đầu.

Tôi thả lỏng người trong cái ôm của cậu ấy rồi đưa tay lên mặt.

"Trông tớ thế nào?" tôi hỏi. Tôi không muốn người khác biết rằng tôi đã khóc.

"Ổn. Chỉ có đôi mắt là hơi đỏ."

"Ừ, tớ sẽ nói là tớ cảm thấy mệt nếu có ai hỏi."

Chúng tôi mở khóa cửa nhà vệ sinh và đi ra. Họ vẫn đứng tụ tập bên nhau ở phòng khách.

Cứ như là họ chưa hề hay biết đến sự vắng mặt của chúng tôi.

Tôi bước đến tủ lạnh và tự lấy cho mình một ly nước.

Uống nước luôn là cách khá tốt giúp tôi bình tĩnh lại.

Tôi lại lấy thêm một ly khác.

Tôi tựa người vào quầy bếp. Tôi đang đứng đối diện bàn ăn. Tôi không muốn chứng kiến cái cảnh ấy.

Yoona xuất hiện. Em ấy bước đến và nhìn vào mắt tôi

"Unnie ổn chứ? Yuri đã kể cho em nghe rồi." Em ấy nói khi hơi cúi xuống ngang tầm mắt với tôi. Tay em ấy áp vào má tôi.

Tôi nhìn em ấy và gật đầu. Tôi không biết nói gì nữa. Tôi sợ rằng nếu tôi cố gắng nói bất cứ điều gì, giọng tôi có thể vỡ òa bất cứ lúc nào.

Ngay lúc đó, Donghae và Jessica bước đến bàn ăn. Họ bày đĩa bánh lên bàn và bắt đầu ăn

Họ đứng đối diện chúng tôi. Gương mặt tôi chuyển sang trạng thái vui vẻ.

Yoona cũng nghe thấy họ. Em ấy nắm lấy tay tôi và kéo tôi ra phòng khách. Em ấy biết tôi không muốn nhìn thấy họ lúc này.

Tôi nhìn quanh tìm Yuri nhưng không thấy cậu ấy đâu cả. Tôi hỏi Yoona và em ấy bảo rằng Yuri đột nhiên cảm thấy dạ dày hơi khó chịu nên đã ra về trước.

Nếu Yuri nói với tôi thì có lẽ tôi đã cùng về với cậu ấy.

Yoona đem đến 1 dĩa bánh.

"Unnie ăn một ít nhé?" em ấy mời tôi.

"Chúng ta có thể ăn chung. Unnie không nghĩ mình có thể ăn hết."

"Ok" Yoona đáp và kéo tôi đến góc tường ngăn cách giữa nhà bếp và phòng khách.

Tôi dựa lưng vào tường để không phải thấy Donghae và Jessica. Yoona đứng đối diện tôi nên em ấy là người duy nhất thấy họ.

Em ấy lấy một miếng nhỏ và đút tôi như thể tôi là đứa bé.

Tôi ăn. Đó là bánh chocolate. Tôi nghĩ liệu chỉ do tôi hay là vị đắng của chocolate nó quá mạnh.

"Bánh hơi đắng hử?" Tôi hỏi Yoona.

Em ấy ăn cả một miếng to và lắc đầu.

"Không ạ, vị bình thường."

Có lẽ do tâm trạng tôi không vui.

Em ấy lại lấy thêm một miếng khác cho tôi. Tôi cắn một miếng chỉ để thử xem liệu nó có thật sự đắng,

Rất đắng. Có lẽ là do tôi đang cảm thấy vị đắng đó từ bên trong. Tôi thật không thể lí giải đc.

"Unnie ăn đủ rồi. Em ăn hết đi." tôi nói với Yoona.

Em ấy gật đầu và tiếp tục ăn.

Tôi có thể thấy hình ảnh phản chiếu của Jessica và Donghae trên cửa kính ban công.

Jessica đang đút bánh Donghae. Tôi không thể chịu nổi cái cảnh ấy.

Tôi quay sang Yoona. Có một chút vụn bánh chocolate trên khóe môi em ấy. Tôi đưa tay lau nhẹ.

Em ấy quay lại và cắn ngón tay tôi. Tôi hiểu em ấy đang cố nói rằng đừng có ngu ngốc. Không đáng phải thế vì Jessica.

Chúng tôi có cách riêng để giao tiếp mà không cần nói thành lời.

Tôi rút tay lại. Nó đỏ lên và em ấy biết là nó rất đau.

Yoona cảm thấy có lỗi nên đã cầm lấy tay tôi và đưa lên gần môi em ấy. Em ấy xin lỗi.

Ngón tay tôi đau thật nhưng nó không bằng nỗi đau bên trong mà tôi đang chịu đựng.

Tôi thở dài và bảo rằng không sao.

Em ấy có thể thấy rằng hôm nay tôi khác với mọi ngày. Em ấy chỉ biết thở dài.

Em ấy để dĩa vào bồn rửa rồi quay trở lại với tôi. Em ấy nắm tay tôi và kéo tôi ra chỗ của Donghae và Jessica.

"Em sẽ ngủ ở chỗ Taeyeon unnie tối nay. Gặp hai người vào ngày mai." Em ấy nói với cả Donghae và Jessica.

"Hẹn khi khác, Donghae. Rất vui khi được gặp anh." tôi nói và gượng cười.

Chúng tôi rời khỏi.

Cái khoảnh khắc chúng tôi bước ra khỏi cửa, tôi liền trở thành một con ma vô hồn.

Yoona vẫn nắm chặt tay tôi khi chúng tôi cùng sải bước.

Em ấy đi chậm lại để cùng nhịp với tôi.

Chúng giữ im lặng trong suốt chặng đường.

Tôi không có tâm trạng để trò chuyện.

Tôi đang chìm đắm trong một mớ suy nghĩ hỗn độn.

Đôi khi bạn cần có một tác nhân thúc đẩy để bạn có thể nhận ra thứ tình cảm mình đang ấp ủ là cái gọi là tình yêu.

Tôi không nghĩ rằng mình lại yêu Jessica sâu sắc đến vậy.

Tôi nghĩ đó là do việc chúng tôi đã ở cạnh nhau quá nhiều.

Và việc sống cùng khu kí túc xá càng làm việc đó khả thi hơn.

Chúng tôi đã về đến căn hộ của tôi.

"Chăm sóc cho Yuri nhé. Unnie không sao đâu..." Tôi nói rồi bước về phòng mình.

Yoona vẫn đứng do dự tại hành lang. Tôi biết em ấy muốn ở bên cạnh tôi. Và tôi cũng biết rằng em ấy cần phải chăm sóc cho Yuri nữa.

"Thật mà, unnie sẽ ổn. Ngủ ngon nhé." tôi nói thêm trước khi đóng cửa phòng mình lại.

Tôi đã đưa ra quyết định thay cho em ấy.

Tôi muốn có không gian riêng.

Tôi khóa cửa phòng.

Tôi ngồi xuống giường.

Tôi ôm lấy chiếc gối.

Tôi hít một hơi thật sâu.

Tôi nghĩ về Jessica.

Hình ảnh khi cô ấy mở cửa phòng lúc nãy cứ hiện lên trong đầu tôi.

Nó cứ lặp đi lặp lại. Tôi không thể không nghĩ về nó.

Tôi đã nghĩ đến mọi giả thuyết có thể xảy ra lúc đó.

Mọi thứ cứ vụt hiện lên trong đầu tôi. Nó khiến tôi cảm thấy rất bối rối, rất khó chịu.

Tôi không muốn, hoàn toàn không muốn nghĩ đến những chuyện khác nữa có thể xảy ra trong tối nay.

Tim tôi như bị đè bẹp bởi một chiếc máy xúc 100 tấn. Nó không phải chỉ là thoáng qua. Mà nó dập liên hồi vào tim tôi.

Chiếc gối của tôi đã thấm đẫm nước mắt.

Những dòng lệ cứ lăn dài đến khi tôi ngủ thiếp đi.

Tôi chỉ bắt đầu chợp mắt khi trời tờ mờ sáng.

***

Jessica đang đứng vẫy tay với tôi. Tôi cảm thấy thật hạnh phúc khi thấy cô ấy và trông cô ấy cũng cùng tâm trạng như tôi.

Tôi bước đến chỗ cô ấy. Một bóng người đột nhiên xuất hiện chắn ngang trước tôi.

Đó là Donghae.

Hắn ta bước đến bên Jessica. Hắn nắm chặt tay cô ấy rồi kéo lại gần và hôn cô ấy.

Hắn nhếch mép cười với tôi.

Hắn vẫn tiếp tục hôn Jessica một cách say đắm. Cứ như một show diễn đặc biệt hắn dành cho tôi.

Hắn muốn thấy tôi phát điên.

Máu tôi sôi sùng sục. Tôi muốn tách hai người họ ra.

Tôi bước nhanh đến. Tôi đụng trúng một tấm kính lớn. Nó ngăn cách tôi khỏi họ. Tôi đang bị nhốt trong một cái hộp thủy tinh lớn.

Tôi đập. Tôi đá. Tôi đấm vào nó cho đến khi đốt tay tôi rĩ máu. Nó đau nhưng tôi không bận tâm.

Tôi đang bị nhốt.

Hắn càng hôn cô ấy mãnh liệt hơn.

Tôi đập thật mạnh vào tấm thủy tinh. Nó không hề vỡ ra. Tôi siết chặt tay mình.

Tôi liên tục đá vào nó.

Tôi gọi thật lớn tên Jessica. Nhưng dường như cô ấy không nghe thấy. Tôi cố sức gọi thật to hơn nữa.

Tôi khụy xuống.Và khóc. Tôi vẫn tiếp tục gọi tên cô ấy.
Cái cảm xúc nhức nhối đó đánh thức tôi dậy.

Tôi tỉnh dậy trong tiếng nấc

Không có gì trên giường ngoài tôi

Tất cả mọi thứ đều bị hất xuống sàn.

Tôi nhận ra là tay tôi vẫn nắm rất chặt

Tôi thả lỏng người

Tôi lau nước mắt bằng lòng bàn tay

Tay tôi đau khi lau đi nước mắt

Tôi nhìn vào tay tôi. Da tôi đã bị rách. Tôi hẳn đã nhấn thật sâu móng tay mình vào lòng bàn tay khi tôi nắm chặt tay.

Tôi nhìn vào đồng hồ. Đã là 9:30 sáng.

Tôi đã ngủ được khoảng vài tiếng

Tôi đứng dậy.

Tôi mở cửa ra và thấy một tờ ghi chú đượcc dán phía trên nó.

Nó ghi rằng 'Em đã đưa Yuri đến bác sĩ. Unnie đã bị rượt suốt đêm.'

Cùng lúc đó, điện thoại reo.

Tôi đi ra phòng khách

Tôi nhấc ống nghe lên.

"Xin chào." tôi nói với giọng khàn khàn. Tôi hắng giọng.

"Chào. Taeyeon đấy à?" là Jessica. Tôi có thể nhận ra giọng nói đó ở bất cứ nơi nào.

"Cậu khoẻ chứ? Nghe giọng cậu có vẻ không ổn lắm." cô ấy tiếp tục

"Tớ khoẻ mà. Có chuyện gì à?" tôi hỏi. Giọng tôi như bị ngẹt mũi, chắc hẳn là do cơn khóc lóc đêm qua.

"À, tớ có làm bánh kếp cho bữa sáng. Cả ba nên sang đây ăn cùng bọn tớ cho vui nhé."

"Ồ, Yuri và Yoona không có ở đây. Yuri không khỏe nên Yoona đã đưa cậu ấy đi bác sĩ rồi."

"Vậy thì cậu càng nên sang đây hay là cậu muốn tớ mang sang đấy cho cậu?" Jessica dồn tôi vào thế không còn lựa chọn nào khác.

"Tớ sẽ ghé qua một lát. Gặp lại cậu sau."

Cơn ác mộng lại đến. Tôi lại phải đeo cái mặt nạ vui vẻ một lần nữa.

Tôi tắm thật nhanh. Các vết cắt trên lòng bàn tay khiến tôi thấy rát. Tôi không ngờ rằng tôi có thể bị thương bởi thế.

***

Tôi đã đến trước căn hộ của Jessica.

Tại sao tôi lại đến đây. Tôi nghĩ mình đã mất trí rồi.

Tôi bị kẹt ở đây một mình. Sẽ không có Yuri hay Yoona. Tất cả tôi có chỉ là một cái mặt nạ đáng tởm. Tôi vẫn mong nó có thể làm tốt vai trò của nó.

Tôi hít vào một một hơi thật sâu. Tôi tập cười. Tôi nhanh chóng chuyển sang chế độ 'người bạn tốt của Jessica'

Tôi nhấn chuông.

Tôi nghe tiếng chân chạy về phía cửa.

Cánh cửa mở ra.

Cô ấy ở đó.

"Thật tuyệt khi gặp cậu. Chào buổi sáng." Cô ấy nắm tay và kéo tôi vào rồi đóng cửa lại.

Cô ấy buông tay tôi ra khi chúng tôi đến gần khu vực phòng ăn.

Donghae đang ngồi ở đó với bánh kếp trên tay. Cô ấy bước đến ngồi cạnh anh ta.

Tôi cũng lấy một miếng và ngồi đối diện họ.

"Chào Taeyeon." Hắn ngước nhìn tôi

"Chào Donghae." Tôi cười đáp lại

"Tối qua thế nào? Anh ngủ ngon chứ?" tôi hỏi hắn. Là phép lịch sự.

"Không hẳn. Jessica khiến anh bận rộn cả đêm." Hắn nói kèm theo một nụ cười nham nhở

Câu nói khiến vết cắt trong tim tôi như càng lớn hơn.

"Thôi nào anh Donghae." (câm mồm Donghae =))) Jessica thúc nhẹ vào người hắn ta.

Hắn ta chỉ cười.

Tôi cũng cười. Đó là một nụ cười chứa đầy nỗi đau.

"Tớ đi lấy nước. Có ai muốn uống không?" Tôi hỏi trong lúc đứng lên và quay lưng lại.

"Lấy cho anh với. Cám ơn em." Donghae nói

"Em sẽ lấy cho anh." Jessica nói.

Tôi lấy một cái ly và tự rót cho mình một ít nước. Jessica đang đứng kế tôi với một chiếc ly cầm trên tay.

Tôi tránh nhìn cô ấy. Tôi đặt bình nước xuống. Cô ấy cầm nó lên.

Tôi tiếp tục lơ đi sự có mặt của cô ấy. Tôi đang chìm trong nỗi đau.

Những lời nói của Donghae cứ hiện lên như một bản thu âm bị hỏng.

Tôi uống hết gần nửa ly nước trong một hơi. Cô ấy đặt bình nước xuống và quay trở lại bàn.

Tôi lại rót thêm nước vào ly.

"Wow Taeyeon, em hẳn phải khát lắm." Donghae ngạc nhiên với lượng nước mà tôi uống

"Ồ vâng, vì nó khá ngon. Si-rô cây thích rất ngọt." Tôi nói dối. Không có gì là ngọt ngào cả.

Thứ duy nhất tôi nếm được lúc này là nỗi đau. Nó chảy khắp các tĩnh mạch.

Tôi ăn một cách nhanh chóng. Tôi chỉ muốn rời khỏi đây thật nhanh.

Tôi đã xong. "Tớ ăn xong rồi. Cám ơn về bữa sáng! Tớ về đây. Chúc một ngày tốt lành!"

Tôi đứng dậy và chào tạm biệt họ.

"Ok" Donghae nói và choàng tay quanh eo Jessica

"Bọn anh nhất định sẽ có một ngày tuyệt vời." Donghae nói khi hôn lên má Jessica

"Em cũng vậy nhé." Donghae nói và cười với tôi khi hắn kéo tay cô ấy về phòng

Tôi quay lưng bước đi. Có cái gì đó nghẹn lại nơi cổ họng nhưng tôi vẫn cố gắng hết sức để thốt lên một cuối thật vui vẻ.

"Vui vẻ nhé, tạm biệt!" tôi bước ra cửa

Cảm giác thật khủng khiếp. Những giọt nước mắt lăn dài.

Tôi chưa bao giờ biết cảm giác đau thật sự là như thế nào cho đến tận bây giờ. Jessica đã dạy cho tôi điều đó.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top