Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chapter 23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Góc nhìn của Jessica
[ Khoảng thời gian song song Chapter 21 và 22 ]

Bộ phim đã kết thúc. Tôi vẫn còn trong vòng tay ấm áp của Taeyeon.

Tôi không muốn buông tay. Cảm giác rất tuyệt. Tôi hy vọng rằng điều này là một gợi ý đủ mạnh mẽ cho thấy tình cảm của tôi dành cho cô ấy.

Cô ấy đột nhiên ngồi thẳng dậy làm cho việc cứ tiếp tục ôm lấy cô ấy thật sự khó xử.

Tôi đã khá tự tin rằng cô ấy có để mắt đến tôi, nhưng càng lúc nó càng không rõ ràng và chắc chắn thế này.

Nó làm sự tự tin của tôi giảm đi một chút.

Tôi chắc rằng đôi khi cô ấy khá là ngu ngốc. Hoặc không thì là cô ấy quá thận trọng.

Cô ấy dịch ra xa tôi.

Chúng tôi đứng dậy và rời khỏi rạp chiếu phim. Tôi đi trước.

Khi chúng tôi bước ra ánh sáng bên ngoài. Mặc dù trời sẽ nhanh chóng sẽ tắt sáng nhưng sự khác biệt về ánh sáng đột ngột làm cho mắt tôi gặp khó khăn để thích ứng.

Tôi quay người lại để tránh ánh sáng. Tôi đã quay lại quá nhanh. Tôi va vào một người nào đó. Tôi giả định nó hẳn là Taeyeon bởi cô ấy là người đã đi phía sau tôi.

Đầu mũi của tôi ép chặt vào cái gì đó như là đầu mũi của cô ấy. Tôi thật sự mong đó là Taeyeon. Mắt tôi bắt đầu làm quen dần với ánh sáng.

Tôi nhận ra rằng đó thực sự là Taeyeon. Tất cả xảy ra quá nhanh nhưng tôi biết rằng nếu tôi không tránh ra hay Taeyeon không tự ngăn bản thân thì theo định luật tương tác thì chúng tôi sẽ có nụ hôn đầu tiên.

Tôi chờ đợi. Ai mà biết được rằng người bạn nhỏ dễ thương ngớ ngẩn của tôi lại chịu ném mình về phía sau và đáp một cách êm ả trên mặt đất thế chứ? =))

Tôi đã ngạc nhiên trước phản ứng nhanh chóng của cô ấy. Tôi muốn được tận hưởng vị ngọt của đôi môi cô ấy.

Cô ấy ngồi trên đất. Đó là một cảnh khá hài hước.

Cô ấy nhanh chóng đứng dậy. Tôi thậm chí không có cơ hội để giúp cô ấy đứng dậy nữa.

Cô ấy phủi bụi và tôi đã cố giúp cô ấy. Chúng tôi trao đổi một vài từ và tôi cũng bày tỏ sự quan tâm của tôi. Ngay sau đó, cô ấy ngẩn người trầm tư suy nghĩ điều gì đó.

Tôi nhận thấy một điều là cô ấy thường suy nghĩ khá nhiều. Não của cô ấy có lẽ giống như một hệ thống phức tạp với đủ loại dây nhợ đủ màu chằng chịt.

Tôi tò mò. Tôi thật sự rất muốn biết những gì đang diễn ra trong đầu cô ấy.

Cô ấy luôn giữ nó riêng mình. Chúng tôi quyết định đi ăn.

Mọi thứ cho đến thời điểm này đều tuyệt vời. Tôi rất thích bộ phim.

Chúng tôi đang ngồi trong một góc tại nhà hàng. Tôi cảm thấy thèm thuồng món bulgogi vì vậy chúng tôi đã đến đây.

Chúng tôi đang xem qua các món trên thực đơn thì có ai đó gọi tên Taeyeon.

Tôi nhìn lên và thấy đó là cô gái phục vụ. Cô ấy trông khá thu hút.

Taeyeon đứng dậy và ôm cô ấy. Cả hai dường như rất vui mừng khi gặp nhau.

Tôi cảm thấy hơi khó chịu.

"Ồ, ai thế? Taeyeon duyên dáng lại tung chiêu nữa rồi sao? Cô ấy chắc hẳn là một trong những nạn nhân vô tội của cậu." người bạn của Taeyeon nói trong khi vừa quan sát tôi.

Tôi đã cảm thấy khá khó chịu rồi. Giờ lại thêm lời nói của cô ấy càng làm tôi cảm thấy tồi tệ hơn. Đúng thật tôi là nạn nhân bởi vẻ duyên dáng của Taeyeon. Câu nói của cô ấy làm Taeyeon có vẻ như một kẻ ăn chơi.

"Đừng đùa thế. Cô ấy chỉ là một người bạn cùng trường." Taeyeon trả lời.

Tôi cảm thấy hơi buồn khi Taeyeon nói điều đó. Như là cô ấy đang cố gắng chứng minh rằng cô vẫn còn độc thân và đang tìm kiếm nửa kia của mình.

Tôi ghét cái cách họ nói chuyện cùng nhau. Người bạn đó thực chất đang tán tỉnh Taeyeon. Lẽ ra tôi nên chọn một nơi khác để ăn.

Thật là không may mắn!

Tôi yêu cầu món mà không nói lời nào.

"Cậu tốt nhất là không được bỏ trốn sau bữa ăn. Tốt hơn hết là để lại cho tớ số điện thoại của cậu để chúng ta giữ liên lạc với nhau." Cô ấy nói rằng Taeyeon trước khi cô rời đi.

Cô bạn ấy đe dọa. Hai người này hẳn đã có gì đó với nhau.

Tâm trạng tôi xấu đi. Tôi không thể thể hiện sự ghen tuông của tôi cũng như giữ Taeyeon tránh làm những việc mà cô ấy muốn làm. Cô ấy vẫn đâu phải người yêu chính thức của tôi.

Thức ăn được dọn ra và chúng tôi ăn. Suốt bữa ăn tôi chìm đắm trong mớ suy nghĩ.

Cô bạn của Taeyeon quay trở lại bàn chúng tôi. Cô nhét một mảnh giấy mà theo tôi đoán thì chắc là số điện thoại vào túi áo của Taeyeon.

Tôi muốn xé nát mảnh giấy ấy.

Tôi chộp lấy một miếng khăn giấy và lau miệng Taeyeon.

Tôi muốn thể hiện cho cô bạn ấy biết rằng Taeyeon là của tôi.

Cô ta tốt hơn nên tránh ra chỗ khác.

Cô ta được một khách hàng khác gọi đi.

Sau khi chúng tôi dùng xong bữa tối, tôi nắm tay Taeyeon và nhanh chóng kéo cô ấy ra khỏi nơi đó. Tôi không muốn cô ấy có cơ hội nói chuyện với cô bạn đó nữa. Nó thật không thể chịu đựng nổi.

Tôi đề nghị Taeyeon dẫn tôi đến Cheongyecheon. Tôi nghe nói nó khá lãng mạn vào ban đêm.

Tôi quấn chặt cánh tay tôi với cánh tay cô ấy kể từ khi chúng tôi rời khỏi nhà hàng.

Cô ấy đột nhiên di chuyển cánh tay. Có vẻ như cô ấy lấy cái gì đó trong túi ra. Cô ấy lấy ra một mẫu giấy trắng. Nó có một số vết dầu trên đấy.

Trông thật ghê. Tôi có thôi thúc mạnh mẽ muốn nghiền nát tờ giấy đó rồi vứt nó vào thùng rác và cuối cùng là châm một ngọn lửa thiêu rụi nó.

Tất nhiên đó chỉ là ý nghĩ của tôi. Không phải tất cả mọi ý nghĩ đều có thể biến thành hành động.

Cô ấy kéo tay ra khỏi cánh tay tôi.

Cô ấy bắt đầu chơi với chiếc điện thoại và mảnh giấy kinh tởm kia.

Có vẻ như cô ấy đang lưu lại cái số điện thoại đó và gửi tin nhắn.

Việc Taeyeon có vẻ khá thích thú với nó làm tôi phát bực. Chúng tôi chỉ vừa rời khỏi nơi đó mà giờ cô ấy đã sẵn sàng gửi một tin nhắn.

Cô ấy khoanh tay trước ngực sau khi trượt điện thoạt lại vào túi.

Cố ý chăng? Cô ấy không muốn có những hành động thân thiết với tôi?

Nghiêm túc mà nói thì sự tự tin của tôi giảm đi theo mỗi phút trôi qua. Cô ấy có thích tôi hay là không đây?

Tôi quyết định hỏi cô ấy về người bạn lúc nãy. Tôi muốn biết rõ tôi đang đối đầu với người như thế nào.

Cô ấy nói với tôi rằng họ đã từng quen nhau và thậm chí còn có ý định tiếp tục cái mối duyên ngu ngốc của họ nữa chứ.

"Cậu hẳn là một tay tán gái chuyên nghiệp huh? Quyến rũ bất kỳ cô gái nào có thể." Tôi nói thẳng.

"Tớ không thể để phí vẻ thu hút trời ban cho được. Dù sao chỉ mới có một cô gái như thế thôi mà sao tớ lại thành một tay tán gái chuyên nghiệp chứ?"

"Ồ, cậu chắc hẳn đã thu hút được cô gái, người quan sát cậu trèo lên cây một cách liều lĩnh." Tôi nói với gợi ý rằng tôi chính là cô gái bị cô ấy thu hút.

"Tớ chỉ giúp thôi. Chỉ cố tỏ ra là một người có ích. Không phải tớ cũng đã giúp cậu với bài viết của cậu đó sao?" Cô ấy mỉm cười. Rất đáng yêu.

"Ừ, và có thể cậu cũng đang cố gắng quyến rũ tớ." Tôi nói đùa. Tôi muốn xem thử cô ấy sẽ phản ứng như thế nào.

"Ha! Không đời nào! Chỉ là tớ tốt bụng. Tớ sẽ giúp đỡ bất cứ ai cần đến sự giúp đỡ của tớ."

Tôi ghét điều này. Cô ấy thật khó đoán trước. Tôi hoàn toàn không thể đoán ra được cô ấy đang nghĩ cái quái gì. Tôi đã nghĩ là tôi biết. Nhưng bây giờ mọi thứ cứ rối tung, tôi cảm thấy thật mơ hồ.

Tôi cho cô ấy một cơ hội khác.

Tôi hỏi liệu Taeyeon tốt bụng sẽ làm gì để giúp vì tôi cảm thấy lạnh. Tôi cầu nguyện rằng cô ấy sẽ đặt cánh tay quanh người tôi.

Cô ấy cởi áo khoác ra và choàng nó quanh người tôi.

"Thấy không, tớ rất có ích đúng không nào?" Cô ấy nhe răng cười.

Thực sự rất đáng yêu. Tôi không thể không mỉm cười.

Chúng tôi cuối cùng cũng đến Cheongyecheon. Khung cảnh rất đẹp. Nó càng lãng mạn hơn hình dung của tôi nữa. Hôm nay không phải tối cuối tuần nên xung quanh cũng khá vắng người.

Chúng tôi ngồi xuống các bậc thang trên đường dẫn xuống con sông. Tôi nhận ra rằng mình vẫn đang khoác chiếc áo của Taeyeon. Cô ấy thì ngồi đó và cọ xát hai bàn tay lại với nhau.

Tôi biết rằng cô ấy lạnh. Tôi hỏi nhưng cô ấy bác bỏ điều đó. Thật ngọt ngào. Cô ấy không muốn lấy lại áo khoác bởi vì cô ấy không muốn tôi bị lạnh.

Cô ấy chắn hẳn thích tôi. Còn cách giải thích nào khác cho hành động của cô ấy nữa chứ? Hay là cô ấy chỉ là một người tốt bụng và chu đáo, người luôn đối xử như thế với tất cả mọi người xung quanh.

Bộ não của tôi đang làm việc quá sức với việc đưa ra mọi khả năng có thể.. Nó như muốn bùng nổ ngay lúc này.

Tôi chạm vào đôi tay cô ấy. Nó lạnh cóng. Tôi trả lại áo khoác cho cô ấy. Cô ấy mặc nó vào.

Tôi lại nắm chặt đôi tay cô ấy lần nữa. Chúng tôi chỉ ngồi im lặng. Đôi mắt cô ấy lướt nhìn mọi thứ xung quanh.

Lần này đến lượt tôi trầm ngâm suy nghĩ.

Tôi có nên cho cô ấy biết cảm xúc của tôi dành cho cô ấy?

Cô ấy sẽ nghĩ thế nào nếu cô ấy biết? Rồi sau đó mọi chuyện sẽ đi về đâu?

Mọi người đều biết rằng tôi đã có bạn trai. Tôi thậm chí không nên có thứ tình cảm này với cô ấy.

Tôi thật sự rất muốn sở hữu cô ấy. Nếu như tôi tỏ tình mà cô ấy từ chối thì sao? Nếu như cô ấy đã có rất nhiều cô gái khác trong cuộc sống của cô ấy rồi thì sao?

Tôi có thể nghe thấy nhịp tim của cô ấy. Nó nhắc nhở tôi rằng cuộc đời rất ngắn. Tôi quyết định sẽ thú nhận tình cảm của mình.

"Taeyeon ah~" Tôi gọi cô ấy một cách tha thiết.

Cô ấy quay đầu lại. Chúng tôi nhìn chằm chằm vào mắt nhau. Đó là một cái nhìn sâu sắc.

Cảm tưởng như cô ấy đang trên bờ vực sẽ trao cho tôi một nụ hôn. Tôi cũng đã chuẩn bị cho điều đó.

Cô ấy suy nghĩ quá lâu. Tôi nên chủ động. Mắt tôi chuyển ánh nhìn xuống đôi môi của cô ấy.

Thật là chọn 'đúng lúc' quan trọng, điện thoại của cô đổ chuông.

Cô ấy bỏ tay ra ngay lập tức.

Tiếng chuông làm hỏng mọi thứ. Hai chúng tôi đã có thể hôn.

Cô ấy mỉm cười sau khi đọc tin nhắn.

Chắc hẳn là từ cô gái khi nãy.

Tôi thay đổi ý định của mình ngay lập tức.

Tôi sẽ không thú nhận nữa. Tôi không thể mạo hiểm thú nhận tình cảm của mình với một người có thể tươi cười trước tin nhắn của cô gái khác.

Có quá nhiều thứ làm tôi lo nghĩ.

Chúng tôi trở về ký túc xá một lúc sau đó. Tâm trạng hoàn toàn bị phá hỏng.

Cuộc hành trình trở lại khá yên tĩnh.

Đã đến căn hộ của tôi. Cô ấy bước lên các bậc thang cùng tôi.

Cô ấy dừng lại ngay cửa và chúc tôi ngủ ngon.

Tôi hơi ngạc nhiên rằng cô ấy không vào.

"Cậu không vào à?" Tôi hỏi. Cô ấy thường ở lại chơi trong căn hộ của tôi.

Cô ấy nói rằng sẽ trở về căn hộ của cô ấy.

Tôi thất vọng vì cô ấy đã không ở lại. Cô ấy thường làm thế. Ngày hôm nay sao lại làm khác chứ.

Có phải vì cô gái đó? Nó làm cho tôi thấy tức giận.

Cô ấy quay lưng và rời đi.

Tôi đứng đó nhìn theo bóng cô ấy trong khi cô ấy đi xuống hết các bậc thang.

Cô ấy dần đi xa và xa hơn khỏi tôi.

Tôi không thể làm được gì.

Tôi đóng cánh cửa lại.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top