Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Part 1-2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chúc các bạn nữ đọc truyện này một ngày lễ 8-3 vui vẻ và hạnh phúc. 

--------------------

Đứng giữa hành lang ồn ào trong trường, Joohyun lúc này đang bận rộn xếp những cuốn sách vào ngăn tủ thì âm thanh báo tin nhắn vang lên. Vội vàng lần mò trong túi xách để tìm kiếm chiếc điện thoại, cô khẽ reo lên "aha!" một cách phấn khích khi chạm được đến thứ đang bị vùi trong mớ sách cần mang đến lớp. Seulgi liếc mắt sang cô gái bên cạnh và cười thầm khi thấy dáng vẻ luống cuống kia, cứ như cô-bạn-tin-nhắn của chị ấy sẽ xong đời nếu chị ấy nhắn trả chậm vài phút vậy.

From: Son Wendy

7:49am

Chào buổi sáng, Joohyun-ah! Chúc chị một ngày học tốt nhé!


Joohyun tủm tỉm nhìn màn hình. Mấy lời nhắn chào buổi sáng tuy đơn giản của Wendy nhưng lúc nào cũng làm Joohyun thấy vui vẻ hết.


To: Son Wendy

7:51am

Chào buổi sáng, Wendy-ah! Em cũng thế nhé và ngoài ra nhớ ăn đầy đủ. Đừng có mà bỏ bữa nữa đi!

_


From: Son Wendy

7:52am

Trời ạ! Chỉ có một... hay hai lần gì đó thôi mà. Em hứa em sẽ không quên ăn nữa đâu! >//<


Joohyun vừa lắc đầu vừa cười khoái chí với cái màn hình. Cô và Wendy duy trì việc nhắn tin cho nhau cũng chỉ hơn hai tuần thôi nhưng cô gái tóc đen hoàn toàn có thể hình dung ra Wendy hậu đậu đến mức nào. Joohyun luôn tưởng rằng những cô chiêu được giáo dục ở những ngôi trường tư nhân đắt đỏ sẽ luôn chỉn chủ và đoan trang như "Hội những bà vợ bí ẩn ở Stepford" nhưng sự xuất hiện của Wendy đã xóa sách cái ý niệm này của cô.


To: Son Wendy

7:54am

Hứa thì nhớ mà làm đó đồ *đầu kẹo dẻo*


To: Son Wendy

7:56am

À mà bài hát thế nào rồi? Em nói với chị hôm qua là em đang gặp vài khó khăn với phần hợp âm ấy.


"Lớp sắp bắt đầu rồi đấy bà ngoại ơi, đi thôi nào." Seulgi nói, và bị Joohyun ném cho cái nhìn cáu bẳn.

"Gì chứ? Cứ như là em nói gì sai ấy. Thậm chí ba mẹ em còn nhanh tay hơn chị nữa."

Joohyun đánh vào vai Seulgi và khiến cô nhóc phá lên cười "Tốt thôi, em cằn nhằn vì em là đồ xấu tính. Còn Wendy thì rất là ngọt ngào và nhẫn nại, em ấy chẳng bao giờ chê bai gì tốc độ của chị cả."

Seulgi thậm chí còn cười lớn hơn rồi lấy tay xòa tóc của Joohyun, đổi lại thêm một ánh nhìn khinh bỉ nữa từ người đối diện. "Chị đáng yêu quá đi mất. Không cố tình làm chị mất vui đâu hay gì đâu, nhưng mà chị đã thấy mặt người ta chưa đó?"

Joohyun bị câu hỏi khiến cho á khẩu. Cô chưa từng hối thúc Wendy tiết lộ bất cứ điều gì cả; mặt khác, Wendy cứ nhứ một cuốn sách mở và tình bạn của cả hai cứ thế nảy nở một cách nhẹ nhàng và đơn giản. Chuông tin nhắn lại reo lên.


7:58am

Không hẳn là tốt nhưng cũng gần được rồi, em có thể cảm nhận được nó! Em nghĩ đây là bài khó nhất mình từng cover rồi. Nó làm em mệt chết được lol


Joohyun ầm ừ khi thấy tin nhắn. Mấy lời của Seulgi cứ văng vẳng trong tâm trí cô lúc này. Có lẽ là Wendy ngại camera. Hoặc giả Wendy không mấy tự tin về ngoại hình. Joohyun cắn môi trong lúc đăm chiêu nghĩ ngợi. Sẽ ra sao nếu Wendy chẳng mấy dễ nhìn nhỉ? Cô phải thừa nhận rằng dù nội hàm rất quan trọng, nhưng phần diện mạo cũng đâu thể xem nhẹ. Cô có nên đợi đến khi mình thích Wendy nhiều thêm chút nữa để có thể bỏ qua phần nhìn không nhỉ? Có nên...

"Này, giáo viên đến rồi đấy."

Seulgi cắt ngang dòng suy nghĩ vẩn vơ của cô bằng cái búng ngón tay ngay trước mặt. Joohyun thoát khỏi trạng thái ngẩn ngơ và nhanh chóng hồi đáp Wendy trước khi thả điện thoại vào túi.


To: Son Wendy

8:03am

Giáo viên đến rồi Wendy-ah, chị phải ngừng đây. Nhắn sau nhé?


Chỉ một chốc ngắn ngủi điện thoại lại rung lên và cô ghé măt đọc tin khi lần tay lấy chiếc hộp đựng bút chì bên trong cặp.


From: Son Wendy

8:04am

Sure! ^^


Nhìn thơ thẩn vào những trên tấm bảng đen của giáo viên, Joohyun tự nhủ với lòng. Dù Wendy có trông như thế nào đi nữa thì cũng không quan trọng. Em ấy hài hước, tốt bụng, tử tế lại còn biết làm mình vui, vì thế cô sẽ đợi đến khi Wendy cảm thấy thoải mái để chia sẻ nhiều hơn.


--------------------------------------------------------------


From: Son Wendy

12:26pm

Ugh, chỗ em hôm nay có một giáo viên dạy thế


Joohyun bật cười nhìn tin nhắn, cảm tưởng như cô có thể nghe được tiếng cằn nhằn của Wendy vậy, điên là ở chỗ cô còn không biết giọng em ấy nghe thế nào. Cô gác đũa lên bàn rồi nhắn lại.


To: Son Wendy

12:28pm

Chị sợ là lớp em chắc thành cái chợ luôn rồi nhỉ? Tội nghiệp người giáo viên ấy.


From: Son Wendy

12:29pm

... Không phải vấn đề đó. Chỉ là cô giáo mới lại gọi em bằng tên tiếng Hàn khi điểm danh.


Joohyun nhíu mày, nét mặt tỏ vẻ khó hiểu, rồi lại chuyển sang một biểu cảm hư hỏng. Tên tiếng Hanf của Wendy có lẽ là rất quê hay giống tên con trai nhỉ.


To: Son Wendy

12:30pm

Có vấn đề gì với tên của em hay sao? Đó lên tên của mấy bà cụ hay là như mấy cậu nhóc hả?


From: Son Wendy

12:31pm

Chị thôi đi, đồ bắp cải!


From: Son Wendy

12:31pm

... Tên của em giống con trai.


Bingo, Joohyun ngẫm nghĩ rồi hồi hộp chờ đợi câu trả lời.


From: Son Wendy

12:32pm

Là Seungwan, chị vừa lòng chưa?


Joohyun bật cười thỏa mãn. Sao Wendy lại có thể đáng yêu đến mức này chỉ bằng vài dòng tin nhắn thôi ấy nhỉ.


"Có chuyện gì với chị ấy thế?" Một cô gái tóc đen, cao ráo, hỏi người bạn bên cạnh khi cả hai đang ngồi đối diện với bà chị cứ tự cười một mình.


"Đang nhắn tin với Wendy đấy. Cô gái chị ấy quen qua tin nhắn tầm 3-4 tuần trước. Chị ấy còn học cả cách tăng tốc độ type. Họ hợp cạ ghê lắm." Seulgi nhấn mạnh hai từ cuối, nhướng mày lên xuống và thúc nhẹ khuỷu tay vào người Krystal. Cô gái cao ráo cười khúc khích khi nhìn sang bà chị nhỏ nhắn trước mặt lần nữa – người lúc này đang dần lấy lại thần thái.


"Chỉ là chuyện vặt đối với chị thôi."


To: Son Wendy

12:34pm

Em đáng yêu quá đi! Chị đã có cảm giác có điều gì đó từ em khiến chị liên tưởng đến một cậu nhóc mà. Giờ thì chị cập nhật tên danh bạ của em đây.


From: Seungwan

12:35pm

Ah! Thôi mà. Đừng có trêu em nữa!


Joohyun cười thích chí mãi không thôi. Bỗng dưng cô cảm thấy một sự thôi thúc được nghe giọng của Seungwan, cảm nhận âm thanh thực sự của những lời nhắn đáng yêu này. Cô đã nghĩ thẫm nếu Seungwan thích thú với âm nhạc đến vậy, thì hẳn là giọng nói cũng phải ngọt ngào lắm.


To: Seungwan

12:36pm

Này nhóc, lúc nào đó chị gọi em được không? Nhắn tin qua lại buổi tối cũng hơi mệt mà ^^


Joohyun đợi chờ hồi âm. Cô cứ đợi, và đợi. Seulgi và Krystal đứng dậy, hối thúc cô dọn bàn để rời đi cho lớp học tiếp theo. Cứ mỗi giây trôi qua, lòng Joohyun mỗi lúc một cảm thấy nặng trĩu. Chẳng lẽ Wendy không muốn họ thân thiết hơn đến nỗi ngay cả một cuộc gọi cũng không được ư?


Ngay sau đó, tin nhắn lại đến.


From: Seungwan

12:50pm

Xin lỗi nhé chị Joohyun, em nghĩ đó không phải ý hay đâu... Em thật sự không tiện trả lời điện thoại.


Mặc dù Joohyun chấp nhận việc Wendy không thể trả lời điện thoại với bất cứ lý do gì, cô vẫn cảm thấy rất buồn về việc đó.


Cô thả điện thoại vào túi mà không nhắn lại lời nào cả.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top