Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Con mồi (17)




Trên trường bắn súng, những người cảnh sát mặc đồng phục đang đứng xếp thành một dãy, Vương Nhất Bác đeo tai nghe chống ồn, trong tay cầm một khẩu súng lục, đầu súng chĩa xuống mặt bàn vuông phía trước.

"Chuẩn bị...."

Vương Nhất Bác nâng súng lên. Ngay sau khi hiệu lệnh "Bắt đầu" vừa dứt, Vương Nhất Bác lập tức bắn liên tiếp 5 phát súng vào bia mục tiêu hình người.

Lý Tư Phàm đứng ngay bên cạnh Vương Nhất Bác, sau khi bắn xong, anh ta tháo tai nghe xuống và nói với hắn, "Anh thấy năm nay mình bắn khá tốt, tốt hơn so với năm ngoái."

Loa phát thanh bắt đầu công bố kết quả vòng bắn đầu tiên, "....Số 7, Lý Tư Phàm 40 điểm. Số 8, Vương Nhất Bác 48 điểm...."

"Yes, tiến bộ hơn so với lần trước thật này! Năm ngoái điểm cao nhất của anh cũng chỉ có 38 điểm!" Lý Tư Phàm vỗ vỗ Vương Nhất Bác, "Cậu lại đứng nhất rồi. Anh nghi bài kiểm tra thể lực ngày hôm qua cậu cũng đứng nhất."

Vương Nhất Bác nhìn điểm số trên màn hình điện tử, khẽ nhíu mày, "Không được điểm tối đa."

"Đừng nghiêm khắc với bản thân vậy chứ."

"Hướng bắn của viên đạn chỉ cần lệch một chút cũng sẽ cho ra kết quả khác ngay." Vương Nhất Bác vừa nói vừa đeo lại tai nghe, chuẩn bị cho vòng kiểm tra lần hai.

Sau ba vòng bắn, cuộc kiểm tra bắn súng hằng năm chính thức kết thúc. Hai người đi đến phòng thay đồ để thay quần áo, Lý Tư Phàm hỏi Vương Nhất Bác có muốn quay về Cục không. Vương Nhất Bác nhớ tới Tiêu Chiến có nói tối nay anh sẽ tan làm muộn hơn 1 tiếng, thấy vẫn còn nhiều thời gian nên hắn đã gật đầu đồng ý.

Lý Tư Phàm lái xe chở Vương Nhất Bác, có lẽ thành tích thi tốt nên tâm trạng của Lý Tư Phàm rất vui vẻ, không ngừng ngâm nga bài hát trong suốt quãng đường đi. Vương Nhất Bác cúi đầu, hai tay cầm điện thoại, gõ gõ lên màn hình với tốt độ rất nhanh.

Vương Nhất Bác đang nhắn tin wechat với Tiêu Chiến, khoe với anh rằng hắn được 48-49-48 điểm trong bài kiểm tra bắn súng. Tiêu Chiến khen hắn giỏi quá, sắp đạt điểm tối đa rồi nè.

Vương Nhất Bác nhắn lại, "Phong độ bị thụt lùi mất rồi."

Mặc dù nói vậy, nhưng Vương Nhất Bác vẫn khẽ nở một nụ cười.

Tiêu Chiến gửi một bức ảnh chụp chỗ làm việc của anh cho Vương Nhất Bác. Vương Nhất Bác phóng to bức ảnh, xem thật kỹ mọi thứ xung quanh chỗ làm việc của Tiêu Chiến. Mặt bàn rất sạch sẽ, ngoại trừ màn hình máy tính, bàn phím và con chuột ra thì không có thứ gì khác nữa.

Lý Tư Phàm quay đầu sang nhìn thấy Vương Nhất Bác đang mỉm cười nên đã hỏi hắn, "Sao tự dưng vui thế?"

"Không có gì." Vương Nhất Bác cất điện thoại.

"Tên nhóc này, ngoài mặt thì tỏ ra khiêm tốn, chứ trong lòng thì đang vui bung lụa lên rồi. Anh thấy đợt đánh giá cấp bậc sắp tới, cậu sẽ có cơ hội được thăng chức đấy." Lý Tư Phàm nói, "Đội trưởng Thẩm với lão Quách từ xưa đã thích cậu rồi, mấy ngày tới cậu ngoan ngoãn chút, đừng gây ra chuyện gì."

Vương Nhất Bác hờ hững nói, "Đến lúc đó rồi tính, chưa có gì chắc chắn, cũng có thể người được thăng chức là anh."

"Cho anh xin, anh làm nhân viên quèn thôi." Lý Tư Phàm bật cười, "Vương Nhất Bác, cậu chỉ làm một nhân viên cảnh sát bình thường ở Hối Giang như thế này, hình như có hơi phí phạm năng lực nhể."

Vương Nhất Bác không tiếp lời mà chỉ nhìn phong cảnh lướt qua bên ngoài cửa sổ. Vương Nhất Bác không có chút tham vọng nào đối với việc thăng quan tiến chức, mong muốn của hắn rất đơn giản, hắn chỉ muốn được làm một người dân bình thường và trải qua những tháng ngày bình yên với người mình thích.

Sau khi cả hai trở về văn phòng trong thành phố, Lý Tư Phàm lấy ra một tập hồ sơ từ trong ngăn kéo rồi đưa cho Vương Nhất Bác, "Vụ án 8.19"

Vương Nhất Bác nhận lấy hồ sơ và mở ra xem, "Nhìn anh có vẻ hứng thú với vụ án từ hơn 20 năm trước thế nhỉ?"

"Hung thủ giết nhiều người như vậy mà không phải chịu bất cứ trách nhiệm nào, sau một thời gian lại còn có thể xuất viện, sống như một người bình thường. Cậu không quan tâm à?"

Về chi tiết vụ án 8.19, Vương Nhất Bác đã nghe Mộng Na nói trong cuộc họp lần trước, những ghi chép trong hồ sơ đều không khác nhau là mấy, hắn xem một lượt rồi trả lại Lý Tư Phàm.

"Anh cũng không phải chỉ quan tâm mỗi vụ án 8.19 này thôi đâu", Lý Tư Phàm tỏ ra thần bí nói với Vương Nhất Bác, "Bố đẻ của Lữ Vĩ Khâm, Lữ Cẩm Bưu ấy, cậu có biết không?"

Vương Nhất Bác suy nghĩ một lúc, "Cựu chủ tịch tập đoàn Lữ Thị?"

"Cựu chủ tịch hội đồng quản trị."

Vương Nhất Bác không hiểu mấy cái chức danh này thì có gì khác biệt, hắn hỏi Lý Tư Phàm, "Thế thì sao?"

Lý Tư Phàm nói thầm, "Nghe bảo Lữ Cẩm Bưu thích chơi mấy bé trai. Cứ cách một khoảng thời gian, tay sai của ông ta sẽ sàng lọc ra một tốp những bé trai khoảng chừng 12, 13 tuổi, sau đó gửi chúng đến biệt thự nghỉ dưỡng của ông ta. Mấy cậu bé đó thường là trẻ mồ côi, hoặc gia đình nghèo quá nên bị bán đi, mà toàn là những cậu bé có ngoại hình rất đẹp, Lữ Cẩm Bưu sẽ đích thân lựa chọn. Nếu ông ta không thích thì sẽ bán đứa bé đó cho nơi khác, còn thích thì đưa vào biệt thự làm vật cưng. Chơi chán rồi thì ông ta chuyển cho tay sai xử lý. Lữ Cẩm Bưu chết vào năm 2004, ngày ông ta mất cũng chính là ngày ông ta đang chọn vật cưng mới đó."

"Chuyện từ năm 2004 mà anh biết rõ quá vậy."

"Sư phụ mà anh đi theo sau khi tốt nghiệp, trước đây là cùng một đội với lão Quách, rồi cùng điều tra phá vụ 8.19. Cái chết của Lữ Cẩm Bưu kì lạ đến mức người nhà không cho ai nhìn thi thể. Những người khác trong nhà họ Lữ cũng vì thế mà cãi nhau, xong còn lôi nhau ra tòa vì tranh giành tài sản. Dù sao cũng chết người, lão Quách bọn họ muốn can thiệp để điều tra, nhưng cuối cùng chẳng làm được gì. Anh nghe sư phụ anh kể chuyện này miết, sư phụ bảo chuyện của giới tư bản, cảnh sát muốn quản cũng chịu."

"Phải rồi, con trai trưởng của Lữ Cẩm Bưu, Lữ Vĩ Tôn, vào thời điểm đó từng có vài lần liên lạc với tổ chức "Mặt trời đỏ", ai cũng bảo ông ta thuê sát thủ để sát hại cha mình....", Lý Tư Phàm hỏi Vương Nhất Bác:

"Cậu nghe nói đến "Mặt trời đỏ" bao giờ chưa?"

Vương Nhất Bác trả lời, "Chưa từng."

"Chưa nghe thì cũng là chuyện bình thường. Đây là một tổ chức sát thủ, nhưng tổ chức này đã tan rã vào 11 năm trước rồi, kẻ sáng lập và chủ mưu đều bị xử tử hình." Lý Tư Phàm nhẩm tính, "Lúc đấy cậu vẫn đang học cấp ba nhỉ, anh cũng vừa mới vào trường cảnh sát. Ở trong trường thời đó, vụ này hot dữ lắm."

"Anh có ý kiểm tra lại hồ sơ vụ án 8.19 là có kế hoạch gì rồi à?"

Lý Tư Phàm không trả lời mà chỉ hỏi, "Có muốn đi gặp Lữ Vĩ Khâm với anh không? Xem xem lão ta có đáng để chúng ta tốn công sức bảo vệ không."

Vương Nhất Bác nói, "Đáng hay không thì cũng phải làm, hơn nữa mục đích bảo vệ lão ta là để bắt được K."

"Anh liên hệ với phía bệnh viện Khang Ninh rồi, đã đặt lịch hẹn vào sáng mai." Lý Tư Phàm khoác vai Vương Nhất Bác, "Chúng ta cùng đi nhé."

Vương Nhất Bác không lên tiếng, Lý Tư Phàm xem như hắn đã đồng ý.

Ngày hôm sau, Vương Nhất Bác đến cục thành phố sau khi đưa Tiêu Chiến đi làm. Vừa mới cất xe máy, Lý Tư Phàm đã lái chiếc VW đến trước mặt hắn, "Lên xe đi."

Vương Nhất Bác lên xe ngồi, thắt dây an toàn, "Còn chưa kịp ló mặt vào văn phòng nữa."

"Đội trưởng Thẩm không có ở đây, anh nói với Tiểu Cao rồi, bảo là anh với cậu có việc cần làm, chiều mới quay về."

Vương Nhất Bác lấy bình giữ nhiệt ra, mở nắp và uống. Bên trong là nước ép rau củ mà Tiêu Chiến đã làm cho hắn, anh nói rằng có thể giúp hắn làm mát gan.

Lý Tư Phàm trêu chọc Vương Nhất Bác, "Uầy, mới tí tuổi mà đã bắt đầu chú ý đến dinh dưỡng rồi."

"Ừm" Vương Nhất Bác một hơi uống sạch nước ép, hỏi Lý Tư Phàm, "Anh quan tâm đến vụ án 819 chắc không hẳn là vì nhà họ Lữ đâu nhỉ."

Lý Tư Phàm không lên tiếng, qua hai lần đèn giao thông, anh ta mới trả lời Vương Nhất Bác, "Cứ nghĩ đến Lữ Vĩ Khâm sẽ là mục tiêu của K thì anh không thể không quan tâm."

Lý Tư Phàm ngưng lại mấy giây rồi nói tiếp, "Cậu cũng quan tâm đến K mà, phải không?"

Bệnh viện Khang Ninh là một khối kiến trúc độc lập nằm ở vùng ngoại ô, bốn bề đều là rừng cây. Khác hẳn với những bệnh viện tâm thần thông thường khác, bệnh viện này tiếp nhận phần lớn là những bệnh nhân tâm thần từng phạm tội nghiêm trọng. Chính vì vậy ở đây được canh giữ rất nghiêm ngặt, tường xây cao chót vót bao quanh và luôn có cảnh sát đi tuần.

Lý Tư Phàm báo tên họ của hai người, đồng thời lấy thẻ cảnh sát và chứng minh thư của mình ra để làm đăng ký. Cảnh sát canh gác đưa tay lên chào, sau đó gọi nhân viên y tế đến để dẫn hai người đi tới phòng bệnh của Lữ Vĩ Khâm.

Trong bệnh viện Khang Ninh có mấy khu nhà nội trú. Vị trí ở gần cổng mang một cảm giác u ám và lạnh lẽo, chốc chốc lại nghe thấy tiếng kêu gào thê lương của bệnh nhân, nhưng càng đi vào sâu thì quang cảnh bên trong càng tươi sáng. Vương Nhất Bác và Lý Tư Phàm đi theo y tá băng qua một vườn hoa, sau đó dừng chân trước một toà nhà.

Bề ngoài của toà nhà này tốt hơn rất nhiều so với những khu nhà khác, trông giống viện dưỡng lão hơn.

Ba người đi tới tầng cao nhất của toà nhà. Trên tầng 8 chỉ có duy nhất một phòng bệnh với diện tích rất lớn, được bài trí rất đẹp, giống như một phòng khách sạn.

Lý Tư Phàm không nhịn được mà thì thầm cảm thán với Vương Nhất Bác, "Dân lắm tiền có khác, ở bệnh viện tâm thần mà điều kiện sống tốt hơn hẳn người bình thường."

Lữ Vĩ Khâm đang đứng quay lưng về phía cửa chính trong phòng khách, trước mặt là một giá vẽ, ông ta đang vẽ lọ trái cây đặt cách đó vài mét. Vương Nhất Bác nhẹ nhàng bước đến, nhìn thấy đó là một bản phác hoạ.

Vương Nhất Bác không có chút khái niệm nào về nghệ thuật, nhưng hắn cảm thấy trình độ vẽ của Lữ Vĩ Khâm cũng chỉ ở mức làng nhàng, những bức tranh của Tiêu Chiến mà hắn đã từng thấy nhìn còn đẹp hơn rất nhiều so với bức tranh này.

Y tá nói với Lữ Vĩ Khâm, "Lữ Vĩ Khâm, có cảnh sát Lý và cảnh sát Vương đến thăm ông."

Lữ Vĩ Khâm quay đầu lại, cười nói rất thân thiện, "Ồ, tối qua cô Trần đã báo với tôi rồi, bảo là sẽ có hai vị cảnh sát đến thăm. Nào, mời ngồi, mời ngồi."

Lữ Vĩ Khâm khoảng 40 tuổi, khuôn mặt nhã nhặn, nhìn ông ta hoàn toàn không có điểm nào giống với một tên sát nhân điên cuồng. Lữ Vĩ Khâm mời hai người ngồi xuống ghế sô pha và còn pha một ấm trà Đại hồng bào (*) cho họ.

Lữ Vĩ Khâm vừa nói vừa quan sát Vương Nhất Bác và Lý Tư Phàm, "Hai vị trông còn trẻ quá, không giống với người đã bắt tôi năm đó, chúng ta chắc không biết nhau đâu nhỉ?"

"Đúng vậy." Lý Tư Phàm nói, "Chúng tôi chỉ muốn đến trò chuyện với ông Lữ đây mà thôi."

"Thế hai vị muốn nói chuyện gì?" Lữ Vĩ Khâm nhấp một ngụm trà, "Chẳng mấy khi có người đến trò chuyện với tôi, hai vị muốn nói gì cũng được."

Lý Tư Phàm vào thẳng chủ đề, "Vậy thì nói về nhà họ Cam đi."

Trong chớp mắt vẻ mặt của Lữ Vĩ Khâm đã thay đổi, nhưng rất nhanh lại trở về trạng thái bình thường. Ông ta chống khuỷu tay lên đùi, hai tay chắp lại đỡ lấy cằm mình, "Là tôi có lỗi với họ."

Lý Tư Phàm nói tiếp, "Một nhà tám mạng người, ông chỉ nói một câu "Có lỗi" nhẹ nhàng như vậy, thật chẳng có ý nghĩa gì cả."

"Tôi thực sự không nhớ chuyện gì đã xảy ra vào lúc đó." Lữ Vĩ Khâm thở dài rồi nói tiếp, "Năm 1998, tôi mới 18 tuổi, vừa nhìn thấy Tiểu Vi trong quán bar thì đã yêu cô ấy rồi. Quan hệ giữa Tiểu Vi và người nhà không tốt, mà tôi cũng vậy, nên hai chúng tôi có sự đồng cảm lẫn nhau, sao tôi nỡ lòng nào làm hại cô ấy chứ."

"Quan hệ với người nhà không tốt, thế mà vẫn dẫn ông về nhà để làm bậy." Lý Tư Phàm bật cười chế giễu, "Ông nói ông rất yêu Cam Tiểu Vi, nhưng chẳng phải ông cũng thích luôn chị dâu của người ta à."

"Lúc đó chúng tôi đều uống say, muốn tìm chút kích thích nên mới đến nhà Tiểu Vi, nhưng lại bị chị dâu của cô ấy nhìn thấy. Tôi thừa nhận là tôi đa tình, chị dâu của cô ấy lại rất xinh đẹp, nên tôi mới nhìn nhiều hơn, và cũng nói mấy lời không đúng. Tiểu Vi nghĩ tôi thay lòng đổi dạ, vì vậy đã cãi vã với chị dâu. Chuyện sau đó thì tôi không nhớ gì nữa, giống như tôi bị mất trí nhớ vậy."

"Về sau, tôi không tìm thấy Tiểu Vi, cô ấy cũng không đến quán bar. Tôi còn nghĩ cô ấy bị cha mẹ quản chặt, muốn chia tay với tôi, thế nên tôi cũng không nghĩ gì nhiều. Kết quả chưa được bao lâu thì tôi bị cảnh sát bắt, họ nói tôi đã giết người nhà Tiểu Vi, nhưng thực sự tôi không nhớ gì cả. Sau đó, tôi mới biết bên trong cơ thể tôi còn có thêm một nhân cách khác. Nói thế nào thì đây vẫn là lỗi của tôi. Những năm về sau, tôi thường xuyên bị mất trí nhớ, nhưng trong hai năm gần đây, tôi cảm thấy nhân cách kia đã không còn xuất hiện nữa rồi."

Vương Nhất Bác vẫn ngồi im lặng, lặng lẽ quan sát Lữ Vĩ Khâm. Khi nói chuyện, vẻ mặt của Lữ Vĩ Khâm rất bình tĩnh, trong cảm xúc cũng không có quá nhiều thay đổi, giống như một người máy đang học thuộc. Những gì ông ta nói không hề lệch một chữ so với những gì được ghi lại trong hồ sơ. Vương Nhất Bác đoán, chắc hẳn ngày nào Lữ Vĩ Khâm cũng đều niệm đi niệm lại những lời nói này trong đầu.

Dáng người Lữ Vĩ Khâm không tính là cao lớn, nhưng thân hình cường tráng. Mặc dù đã 40 tuổi, nhưng có vẻ do biết cách chăm sóc nên cơ bắp dưới bộ quần áo mặc ở nhà khá săn chắc. Theo ghi chép trong hồ sơ, Lữ Vĩ Khâm đã tập quyền anh từ nhỏ, rất giỏi đánh đấm. Một mình ông ta có thể giết sạch 8 mạng người nhà họ Cam thì cũng là chuyện dễ như trở bàn tay.

Lữ Vĩ Khâm đột nhiên quay đầu nhìn Vương Nhất Bác, trong ánh mắt tựa như loé sáng, khiến Vương Nhất Bác cảm thấy không thoải mái.

Lữ Vĩ Khâm hỏi Vương Nhất Bác, "Vị cảnh sát đây họ Vương đúng không?"

"Đúng vậy." Vương Nhất Bác cũng nhìn thẳng vào mắt Lữ Vĩ Khâm, "Có chuyện gì sao?"

"Không có gì." Lữ Vĩ Khâm liếm môi, nuốt nước bọt, "Nhìn cảnh sát Vương làm tôi nhớ đến một cậu bé, cũng rất xinh đẹp, y như cậu..."

Lữ Vĩ Khâm dường như nhớ đến một điều gì đó rất vui vẻ, ông ta nhếch khoé miệng, nhìn chằm chằm vào gương mặt của Vương Nhất Bác với ánh mắt chứa đầy nhục dục.

Lý Tư Phàm nổi giận đùng đùng, phản ứng của anh ta còn lớn hơn cả Vương Nhất Bác, dùng sức kéo Lữ Vĩ Khâm, "Ông nhìn cái gì?"

Lữ Vĩ Khâm quay đầu sang nhìn Lý Tư Phàm, "Vị cảnh sát này cũng khá đẹp trai. Cảnh sát bây giờ đều có ngoại hình ưa nhìn như vậy sao?"

Vương Nhất Bác đã nghe kể, năm đó ngay cả khi bị bắt và bị nhốt trong phòng khẩu cung, Lữ Vĩ Khâm vẫn tỏ ra rất ngạo mạn trước mặt cảnh sát, hiện giờ vì tuổi đã cao nên ông ta điềm đạm hơn trước, nhưng bản chất bên trong vẫn không thay đổi.

Vương Nhất Bác ngăn Lý Tư Phàm lại không nên bốc đồng.

Tiếng gõ cửa truyền đến phá vỡ bầu không khí căng thẳng trong phòng, Lý Tư Phàm lúc này mới buông Lữ Vĩ Khâm ra.

Lữ Vĩ Khâm chỉnh lại quần áo rồi nói "Mời vào"

Một nữ bác sĩ mặc áo blouse trắng đẩy cửa bước vào. Vương Nhất Bác cảm thấy người này rất quen mắt, ngẫm nghĩ một lúc thì mới nhớ ra đây chính là vị bác sĩ đã được đài truyền hình mời đến phỏng vấn lần trước.

"Ông có khách à Lữ Vĩ Khâm?"

Lữ Vĩ Khâm vừa cười vừa nói, "Hai vị cảnh sát trẻ này nói họ đến thăm tôi."

"Có bạn đến thăm ông là chuyện tốt, nhưng bây giờ đã đến giờ kiểm tra rồi."

Vương Nhất Bác biết vị bác sĩ này đang ra lệnh đuổi người nên hắn nói nhỏ với Lý Tư Phàm đã đến lúc phải về.

Lý Tư Phàm vẫn còn đang rất tức giận, hậm hực kéo Vương Nhất Bác rời đi.

"Cảnh sát Vương...."

Lữ Vĩ Khâm gọi Vương Nhất Bác. Vương Nhất Bác quay đầu lại nhìn thẳng vào ánh mắt của Lữ Vĩ Khâm.

Lữ Vĩ Khâm nói với giọng điệu nhẹ tênh, "Chào nhé."

Lý Tư Phàm kéo Vương Nhất Bác đi đến khu vườn hoa vừa đi qua ban nãy, anh ta quay đầu lại và nhổ nước bọt về phía toà nhà.

"Mẹ kiếp, Lữ Cẩm Bưu là một tên biến thái, đến thằng con của ông ta cũng chẳng phải là loại tốt đẹp gì, đúng là cha nào con nấy, đều thích làm trò bậy với bé trai. Khi Cam Tiểu Bằng chết, thằng bé mới chỉ 14 tuổi mà bị lão ta làm đến mức lòi cả lỗ đít." Lý Tư Phàm trợn trừng con mắt, "Lữ Vĩ Khâm không hề bị bệnh, những gì lão ta vừa nói có khác gì như đang học thuộc đâu, không biết đã nhẩm trong đầu bao nhiêu lần rồi. Loại người này mà được thả, không biết sẽ còn làm hại đến ai nữa đây."

Vương Nhất Bác khuyên Lý Tư Phàm, "Không có chứng cứ thì đừng nói linh tinh."

Trong khu vườn chỉ trồng duy nhất một loại hoa hồng có màu đỏ như máu, Vương Nhất Bác đứng giữa những bông hoa, khuôn mặt trắng như tuyết của hắn càng thêm ửng hồng, Lý Tư Phàm nắm chặt tay, quay mặt đi hướng khác.

"Ánh mắt lão ta nhìn cậu vừa rồi, cậu không cảm thấy gì sao? Nếu như đây không phải là bệnh viện tâm thần, cậu cũng không phải là cảnh sát, cảm tưởng chỉ 1 giây sau là muốn ăn tươi nuốt sống cậu. Lúc lão ta cưỡng hiếp mấy người nhà họ Cam, có phải lão ta cũng nhìn họ với ánh mắt như vậy không?!"

Vương nhất Bác không lên tiếng, chỉ đi thẳng về phía trước.

Lý Tư Phàm vẫn đang bực bội trong lòng. Lúc lái xe, anh ta không vừa lòng với bất cứ thứ gì, bấm chuyển kênh FM liên tục. Ngay khi Vương Nhất Bác nghe thấy đoạn nhạc dạo dầu của "Burning", hắn lập tức ngăn Lý Tư Phàm:

"Đừng chuyển, nghe kênh này đi."

Lý Tư Phàm liếc nhìn Vương Nhất Bác và không chuyển kênh nữa.

Đây là ca khúc yêu thích của Tiêu Chiến, cho dù là làm tình hay đi ngủ, Tiêu Chiến đều bật bài này. Chỉ cần nghe thấy "Burning", Vương Nhất Bác sẽ nghĩ đến Tiêu Chiến.

Vương Nhất Bác nhắm mắt lại, nhớ lại cảnh tượng tối qua, lúc Tiêu Chiến lên đỉnh trong ca từ của bài hát, anh đã bắn ra khắp người hắn.

Lý Tư Phàm hỏi Vương Nhất Bác, "Vụ án 8.19, cậu xem xong mà không có thắc mắc gì sao?"

Vương Nhất Bác mở mắt ra, "Thắc mắc gì?"

Lý Tư Phàm muốn nói điều gì đó, nhưng cuối cùng bĩu môi nói, "Thôi, bỏ đi."

===68%===

(*) Trà Đại hồng bào (大红袍) là loại Vũ Di nham trà, tức loại trà đá trồng ở dãy núi Vũ Di, tỉnh Phúc Kiến, Trung Quốc. Đại hồng bào có hương thơm hoa lan độc đáo và dư vị ngọt ngào kéo dài. Lá trà khô có hình dạng giống như những sợi dây thừng thắt chặt hoặc hơi xoắn, màu xanh và nâu. Khi pha, nước trà có màu vàng cam, sáng và trong. Có thể giữ được hương vị của loại trà này trong chín lần ngâm. Đại hồng bào là loại trà cực kỳ đắt đỏ với mức giá gần 40 tỷ/1kg, được bảo vệ và xem như quốc bảo ở đất nước tỷ dân này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top