Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Con mồi (20)




Lý Tư Phàm mở mắt ra phát hiện bản thân đang nằm gục trên tay vịn ở giữa hai ghế trong xe ô tô, một tay gác trên người Vương Nhất Bác. Lý Tư Phàm không rõ bản thân đã ngủ trong bao lâu, chỉ cảm thấy trong người rất mệt mỏi, cố gắng chống người ngồi thẳng dậy.

Vương Nhất Bác vẫn chưa tỉnh, Lý Tư Phàm lay lay người hắn, "Nhất Bác, Vương Nhất Bác, dậy đi!"

Vương Nhất Bác từ từ mở mắt, ánh mắt vẫn còn hơi đờ đẫn.

Lý Tư Phàm vỗ nhẹ vào mặt Vương Nhất Bác, "Tỉnh lại đi, chúng ta đều ngủ quên rồi."

Vương Nhất Bác lắc lắc đầu, hắn bỗng bật người ngồi thẳng dậy, nhìn xung quanh, lật đật cầm ống nhòm lên nhìn về phía căn biệt thự của Lữ Vĩ Khâm.

"Thôi chết rồi!"

Vương Nhất Bác cuống cuồng xuống xe, rút súng lục ra và chạy về phía biệt thự. Lý Tư Phàm cũng vội giơ ống nhòm lên, phát hiện bên ngoài biệt thự không có bất kỳ vệ sĩ nào, chỉ thấy có mấy bóng người đang nằm bên cạnh hàng rào. Lý Tư Phàm hoảng hốt, vội vàng xuống xe chạy theo Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác đến gần hàng rào bên ngoài, đám vệ sĩ tuần tra đều đã bất tỉnh nhân sự nằm trên mặt đất. Vương Nhất Bác ngồi xuống lay người bọn họ nhưng không một ai phản ứng. Vương Nhất Bác không còn thời gian để nghĩ đến vấn đề khác, vừa định quan sát tình hình trong sân, đột nhiên bên trong biệt thự truyền ra tiếng hét thất thanh, khiến thần kinh của Vương Nhất Bác căng như dây đàn, hắn chạy về phía cổng chính rồi ra sức đập cửa:

"Bên trong đã xảy ra chuyện gì?"

Lý Tư Phàm đi một vòng quanh biệt thự, sau đó chạy đến chỗ Vương Nhất Bác và nói, "Một số camera đã bị hỏng rồi."

Trên trán Vương Nhất Bác túa đẫm mồ hôi lạnh, hắn vội nhấn chuông cổng.

Trong biệt thự có rất nhiều âm thanh vô cùng khác thường, nhưng mãi vẫn không thấy ai ra mở cửa. Vương Nhất Bác không còn cách nào khác, hắn lùi lại vài mét rồi chạy về phía trước vài bước và bật nhảy lên, hai tay bám vào thành hàng rào.

Vương Nhất Bác trèo qua hàng rào, móc sắt rạch một đường trên đùi hắn, cảm giác đau rát lập tức nhói lên, nhưng Vương Nhất Bác chẳng màng tới vết thương, trực tiếp giẫm lên bãi cỏ đi vào bên trong. Dưới ánh sáng nhá nhem ở sân vườn, Vương Nhất Bác lại nhìn thấy một vài vệ sĩ cũng đang nằm gục trên mặt đất.

Lý Tư Phàm làm theo Vương Nhất Bác nhảy vào bên trong. Vương Nhất Bác nói với Lý Tư Phàm, "Anh đánh thức họ dậy, tôi vào trong xem sao."

Vương Nhất Bác băng qua bãi cỏ, chạy đến trước biệt thự. Từ khe hở của tấm màn tuyn treo trên cửa sổ, hắn nhìn thấy một số người giúp việc đang hớt hải chạy xuống cầu thang với vẻ mặt kinh hoàng, thậm chí có người còn bị trượt chân ngã lăn xuống, miệng không ngừng nôn thốc nôn tháo.

Vương Nhất Bác vội vàng đi tới cửa chính, nhấn chuông liên tục, "Tôi là cảnh sát, bên trong xảy ra chuyện gì?"

Lúc này cánh cửa được mở ra, một người đàn ông khoảng chừng 40 tuổi mặt cắt không còn giọt máu nhìn Vương Nhất Bác, miệng không ngừng la hét, "Chết... Có người chết! Có người chết!!!!"

Người đàn ông nói xong liền lao ra ngoài, Vương Nhất Bác chạy vào trong biệt thự, nhìn thấy vệ sĩ trong phòng cũng đều bất tỉnh, những người giúp việc người thì khóc, người thì nôn, tất cả đồng loạt ngã bò ra sàn. Trên sàn nhà dính nhoe nhoét dấu chân máu.

Dấu chân là từ trên cầu thang đi xuống, Vương Nhất Bác lần theo dấu chân đi lên tầng hai, đi về phía phòng ngủ đang mở toang cánh cửa, mùi máu tanh xộc thẳng vào mũi.

Tình hình bên trong không khỏi khiến Vương Nhất Bác nhíu mày căng thẳng.

Trong phòng ngủ là một mớ hỗn độn, khắp nơi dính đầy máu tươi, một xác chết nằm trong vũng máu, nhãn cầu đã bị móc, xung quanh thi thể có mấy miếng thịt bị cắt ra từ các vị trí khác nhau trên cơ thể.

Lý Tư Phàm đi lên tầng 2 và hỏi Vương Nhất Bác, "Lữ Vĩ Khâm thế nào rồi?"

"Chết rồi. Anh thông báo với đội trưởng Thẩm đi."

Những chiếc xe cảnh sát lần lượt đi đến căn biệt thự. Người phòng thí nghiệm và thẩm định đang tiến hành thu thập chứng cứ và chụp ảnh. Tần Hồng cẩn thận kiểm tra thi thể nạn nhân, Thẩm Long hỏi Tần Hồng, "Nguyên nhân cái chết là gì?"

"Gãy xương móng (1), trên cổ có vết hằn, nghi ngờ ban đầu là bị bóp cổ... À đúng rồi, có một điểm không giống với những lần trước, trên miệng vết thương lần này xuất hiện cục máu đông, điều này có nghĩa là nạn nhân đã bị móc nhãn cầu và xẻo thịt trong lúc còn sống."

Thẩm Long giống như cảm nhận được, mí mắt ông giật giật, "Chắc phải hận dữ lắm."

Tần Hồng gắp một miếng thịt lên và nói với Thẩm Long, "Vết cắt gọn và mướt, hung thủ xuống dao rất dứt khoát, vừa nhanh vừa tàn nhẫn."

Thẩm Long nhìn miếng thịt rồi hỏi Tần Hồng, "Tần Hồng, cô thử nói xem có khi nào K là bác sĩ không?"

"Ý ông là hung thủ dùng dao rất chuyên nghiệp?" Tần Hồng bảo nhân viên gom các miếng thịt lại rồi cởi bao tay, "Tôi chỉ phụ trách khám nghiệm tử thi, còn những chuyện khác thì không thể đưa ra phán đoán, nhưng tôi không nghĩ chỉ có bác sĩ mới dùng dao, có thể tham khảo thêm các ngành nghề khác, với cả nếu phán đoán sai thì sẽ dễ lâm vào ngõ cụt."

Thẩm Long hỏi Tần Hồng thêm vài câu, sau đó đi ra hành lang trên tầng 2, ông nhìn Lý Tư Phàm và Vương Nhất Bác đang lấy lời khai ở tầng 1, tức giận đến mức phải cố gắng hết sức mới kìm nén lại được.

Người đàn ông bỏ chạy lúc đầu đã bị bắt trở lại, hiện đang ngồi run rẩy không ngừng trên ghế số pha. Vương Nhất Bác hỏi đối phương, "Vì sao anh lại bỏ chạy?"

"Thưa sếp, tôi sợ muốn chết, máu chảy đầy phòng thế kia, ai nhìn mà không bỏ chạy chứ."

Vương Nhất Bác cầm cuốn sổ lấy khẩu cung, lật sang trang tiếp theo, "Ai là người đầu tiên phát hiện ra thi thể?"

Một người giúp việc khác run lẩy bẩy nói, "Là...là tôi... Tôi đi vệ sinh thì thấy các vệ sĩ đều bất tỉnh, tôi sợ có chuyện xảy ra với cậu chủ nên tức tốc chạy lên tầng 2 để xem. Lúc đó cửa phòng của cậu chủ đang mở, bên trong thì tối om, nhưng tôi ngửi thấy có mùi lạ nên đã đi vào và bật đèn, kết quả nhìn thấy thi thể của cậu chủ, tôi lập tức chạy đi đánh thức những người khác."

Người giúp việc nói xong lại nôn mửa lần nữa.

Các vệ sĩ cũng đã tập trung hết ở tầng 1. Sau khi bọn họ tỉnh dậy, tất cả đều hốt hoảng khi biết ông chủ của mình đã chết.

Lý Tư Phàm hỏi một người trong số các vệ sĩ, "Các anh có nhận ra người đã tấn công mình không?"

Một vệ sĩ nói, "Tôi phụ trách giám sát camera. Khoảng hơn 12h đêm, một camera tự dưng bị hỏng, màn hình tối đen nên tôi dùng bộ đàm để thông báo với đồng nghiệp đi kiểm tra, không ngờ các camera khác cũng lần lượt tắt ngúm, trong bộ đàm phát ra nhiều âm thanh ồn ào, tôi lo ông chủ gặp nguy hiểm nên đứng dậy đi ra khỏi phòng giám sát, kết quả chỉ kịp nhìn thấy có một bóng đen, thân thủ của người đó rất tốt, người đó vòng tay qua cổ tôi, sau đó tôi đã bị đánh ngất."

Một vệ sĩ khác nói, "Tôi là người đầu tiên đi kiểm tra camera, tôi dựa theo hướng dẫn để tìm đầu camera bị hỏng, kết quả lại bị tấn công từ phía sau, sau đó chúng tôi đã đánh nhau."

Vương Nhất Bác hỏi, "Đối phương có mấy người? Các anh có nhìn rõ mặt của bọn chúng không?"

"Chỉ có một người thôi, đối phương mặc đồ bó toàn thân, đội mũ trùm đầu, chỉ để lộ hai con mắt, cao chừng 180...."

Lý Tư Phàm nheo mắt lại, "Dáng người trông như thế nào, có gầy không?"

Một vệ sĩ nói, "Tối quá, nhìn không rõ, nhưng chắc chắn không béo.... Đúng rồi, trong lúc đánh nhau, tôi túm được cánh tay của người đó, cơ bắp rất săn chắc."

Lý Tư Phàm lật xem các thông tin, "Các anh đều thuộc Công ty an ninh Báo săn, hầu hết là các quân nhân đã nghỉ hưu và từng được huấn luyện chuyên nghiệp. Nhiều người như vậy mà lại không thể đánh bại một người sao?"

Vệ sĩ lắc đầu, "Thân thủ của người đó rất nhanh nhẹn, động tác vừa dứt khoát vừa mạnh mẽ, chúng tôi hoàn toàn không phải là đối thủ của người đó."

Lời khai của các vệ sĩ khác cũng không có gì khác biệt.

Sau khi quay về cục thành phố, Thẩm Long gọi Vương Nhất Bác và Lý Tư Phàm vào văn phòng. Cửa vừa đóng, Thẩm Long đã không thể kiềm chế được cơn tức giận của mình, ông đập mạnh chai nước đang cầm trên tay xuống bàn.

"Hai người các cậu làm ăn kiểu gì thế hả? Đi cắm chốt mà lại có thể ngủ quên là sao? K còn chưa bắt được mà Lữ Vĩ Khâm thì bị giết chết, các cậu đã phạm phải lỗi rất nghiêm trọng, chểnh mảng khi làm nhiệm vụ! Tôi nói cho mà biết, chắc chắn không thể tránh khỏi xử phạt đâu, thậm chí các cậu có thể bị đình chỉ để điều tra nữa đấy."

Thẩm Long mắng xối xả, càng nói càng tức, ông đập tay xuống bàn, "Vương Nhất Bác, cậu nói đi, tại sao lại ngủ quên? Không nói rõ ràng thì cậu không xong với tôi đâu."

Lý Tư Phàm mím chặt môi, ánh mắt luôn nhìn Vương Nhất Bác, anh ta nuốt nước bọt, mấp máy môi muốn nói nhưng cuối cùng lại giữ im lặng.

Vương Nhất Bác cụp mắt xuống, trả lời Thẩm Long, "Đội trưởng, tôi nghi ngờ chúng tôi đã bị đánh thuốc mê."

Thẩm Long sửng sốt, "Cái gì?"

Vương Nhất Bác nói tiếp, "Tôi đột nhiên cảm thấy buồn ngủ, sau đó thì không còn biết gì nữa, Lý Tư Phàm đã đánh thức tôi dậy, nói anh ấy cũng giống như vậy."

Thẩm Long nhìn sang Lý Tư Phàm, Lý Tư Phàm liền gật đầu, "Chính xác là như vậy."

Thẩm Long ngồi xuống, "Các cậu đã ăn những gì, hoặc có ngửi thấy mùi gì lạ không?"

Vương Nhất Bác nói, "Chúng tôi đã ăn sandwich, uống nước trái cây và coca."

"Bao bì đựng thức ăn còn không?"

"Có lẽ vẫn đang ở trong xe."

"Lập tức mang bao bì đựng thức ăn đến phòng thí nghiệm, kiểm tra xem có dính thuốc mê hay không, còn hai cậu cũng đi xét nghiệm máu cho tôi. Không được chậm trễ."

Trong xe Lý Tư Phàm có một túi nilon, bên trong chứa rác. Lý Tư Phàm đã mang túi đựng cùng thức ăn còn thừa lại đêm qua đến phòng thí nghiệm. Sau khi anh ta và Vương Nhất Bác lấy máu xong thì trời cũng đã hửng sáng. Hai người một trước một sau đi đến bãi gửi xe.

Lý Tư Phàm nhìn chằm chằm vào gáy Vương Nhất Bác, không nhịn được nữa mà hỏi, "Vương Nhất Bác, cậu đang yêu phải không?"

Vương Nhất Bác quay người lại nhìn thẳng vào Lý Tư Phàm.

"Sandwich và nước trái cây", Lý Tư Phàm vừa nói vừa tiến đến gần Vương Nhất Bác, "Trước đây cậu chưa bao giờ mang theo đồ ăn khi đi làm."

"Lý Tư Phàm, đây đều là chuyện riêng của tôi."

Lý Tư Phàm đã làm việc với Vương Nhất Bác trong suốt 5 năm, rất ăn ý và có thể nói với nhau mọi thứ. Chính vì vậy, Lý Tư Phàm luôn tin rằng sự thân thiết của hai người không hề có kẽ hở, nhưng dạo gần đây, anh ta lại cảm thấy khoảng cách giữa mình và Vương Nhất Bác càng ngày càng xa.

Lý Tư Phàm nghĩ đến Tiêu Chiến, hai tay run run nắm chặt lại.

Lý Tư Phàm còn muốn hỏi thêm, nhưng nhìn thấy quần của Vương Nhất Bác bị rách, trên đùi có một vết thương mới, miệng vết thương còn dính máu khiến anh ta không khỏi cảm thấy lo lắng.

"Cậu bị thương rồi?"

Vương Nhất Bác nói, "Chuyện nhỏ thôi."

"Để anh đưa cậu đến bệnh viện!"

"Đưa tôi về nhà đi." Vương Nhất Bác ngồi lên ghế lái phụ, "Làm cảnh sát bao lâu rồi, vết thương nhỏ này có là gì đâu."

Lý Tư Phàm không lay chuyển được Vương Nhất Bác, anh ta đành phải lái xe đưa Vương Nhất Bác về nhà. Trên đường đi, cả hai người đều chìm trong suy nghĩ của riêng mình, không một ai lên tiếng nói chuyện.

Vương Nhất Bác nhắm mắt lại, hắn nghĩ về rất nhiều chuyện, hồ sơ vụ án 8.19, tình trạng khi chết của 8 thành viên trong gia đình họ Cam.

Lý Tư Phàm đưa Vương Nhất Bác đến khu chung cư hắn ở, nhìn Vương Nhất Bác đi lên tầng, chờ một lúc rồi mới rời đi.

Vương Nhất Bác không hề bước vào nhà, hắn vẫn đứng yên trên cầu thang cho đến khi nghe thấy tiếng ô tô khởi động, tiếng động cơ càng lúc càng xa rồi dần dần biến mất, lúc này hắn mới đi xuống, leo lên xe máy của mình.

Tiêu Chiến ngủ không sâu, anh nghe thấy có tiếng động, khẽ động viền tai và tỉnh giấc.

Có người bước vào nhà Tiêu Chiến, đi đến phòng ngủ. Tiêu Chiến nghe thấy âm thanh cởi quần áo sột soạt. Không lâu sau, mặt đệm bên cạnh lõm xuống, Tiêu Chiến vừa mở mắt ra thì đã thấy khuôn mặt của Vương Nhất Bác.

Anh hỏi, "Em tan sở rồi à?"

"Ừm", Vương Nhất Bác lật người ôm lấy Tiêu Chiến và hôn anh.

Tiêu Chiến vuốt ve khắp người Vương Nhất Bác, đột nhiên anh cảm thấy trên tay như bị dính máu, lập tức ngồi bật dậy, "Em bị thương?"

Vương Nhất Bác mơ mơ màng màng nói, "Ừm, bị quệt trong lúc trèo tường."

Tiêu Chiến lật chăn ra, quả nhiên nhìn thấy có một vết rách trên đùi phải của Vương Nhất Bác, lớp biểu bì bị rạch ra có thể nhìn thấy phần thịt trắng, vết thương không sâu nhưng xung quanh đã đỏ tấy sưng lên, chất dịch đặc quánh rỉ ra trông cực kỳ thê thảm.

"Em bị thương lúc nào?" Tiêu Chiến cảm thấy đau thắt lòng, "Sao em không đến bệnh viện?"

"Chỉ là vết thương nhỏ thôi mà." Vương Nhất Bác mỉm cười, "Anh từng nói với em rồi, nếu em bị bệnh, người bên cạnh em phải là anh."

Đôi mắt Tiêu Chiến đỏ hoe, anh lon ton chạy ra khỏi phòng ngủ, lục tung phòng khách tìm thấy hộp thuốc, rồi quay trở về phòng cho Vương Nhất Bác uống thuốc tiêu viêm và bắt hắn nằm thẳng người.

Tiêu Chiến cẩn thận kiểm tra vết thương, "Vết thương không sâu lắm, không cần phải khâu, nhưng do không được xử lý kịp thời nên bị viêm rồi."

Tiêu Chiến khử trùng tay và dụng cụ y tế, phun vào vết thương một ít nước muối sinh lý, sau đó anh dùng nhíp kẹp cục bông gòn chứa cồn đỏ (2) lau vùng da xung quanh vết thương, cuối cùng anh rửa sạch vết thương bằng nước oxy già.

Vương Nhất Bác ngoan ngoãn nằm yên để Tiêu Chiến xử lý vết thương giúp hắn, đến một cái nhíu mày cũng không có.

Tiêu Chiến khéo léo làm sạch vết thương, rắc Vân Nam Bạch Dược (3) lên, quấn bốn lớp gạc quanh đùi Vương Nhất Bác rồi thắt thành một chiếc nơ bướm xinh đẹp, làm xong mọi việc anh mới thở phào nhẹ nhõm.

"Em ngủ trước đi", Tiêu Chiến hỏi Vương Nhất Bác, "Bữa trưa em muốn ăn gì?"

Vương Nhất Bác thở ra một hơi thật dài, "Em muốn ăn anh."

Tiêu Chiến cúi người hôn Vương Nhất Bác một cái, "Huyên thuyên. Ngủ đi cho anh nhờ."

Tiêu Chiến bật máy nghe nhạc và cho phát lặp đi lặp lại ca khúc mà anh yêu thích. Vương Nhất Bác thực sự đã thấm mệt nên nằm nghe nhạc không được bao lâu thì chìm vào giấc ngủ.

Tiêu Chiến nhặt quần áo của Vương Nhất Bác, đi ra ban công, vừa ngẩng đầu lên đã thấy ngay ở bên kia đường có một chiếc VW màu đen đang dừng đỗ.

Lý Tư Phàm vừa hút thuốc vừa không rời mắt nhìn về phía nơi ở của Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến không quan tâm, bình thản nhét quần áo vào máy giặt.

===80%===

Chú thích:

(1) Xương móng là một đoạn xương có hình vòng cung giống như móng ngựa, nằm ở trước và đường giữa cổ, giữa sụn tuyến giáp và cằm. Ở phía trước hai bên của xương nằm ngang bằng với xương hàm, ở phía sau là đốt sống cổ thứ ba. Từ vị trí nghỉ, xương móng có thể tiến hoặc lùi, di chuyển lên trên hoặc xuống dưới nhờ các cơ gắn vào xương (Cre: https://vnmedipharm.com/)

(2) Cồn đỏ hay còn gọi là dung dịch sát khuẩn Povidine.

(3) Vân Nam Bạch Dược có tác dụng hoạt huyết, làm tan máu tụ, giảm sưng & giảm đau, giải độc. Thuốc được sử dụng trong các trường hợp chấn thương, đụng giập, bầm tím, sưng đau, giập mô mềm, gãy xương kín, xuất huyết nội tạng, ho ra máu, chảy máu do trĩ, xuất huyết tử cung, xuất huyết do lao phổi,...và các bệnh nhiễm trùng ngoài da.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top