Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Con mồi (3)




"Đỗ Văn, nam, 17 tuổi, quốc tịch Trung Quốc, học sinh lớp 10 trường trung học Quốc tế Trung Anh thành phố Hối Giang. Bố mẹ điều hành một công ty ngoại thương có tên là Quốc Tế Lợi Tín, quanh năm đều ở nước ngoài. Đỗ Văn sống với bảo mẫu tại khu biệt thự Di Lâm."

"Phùng Tiểu Phi, nam, 17 tuổi, quốc tịch Trung Quốc, học sinh lớp 11 trường trung học số 3 thành phố Hối Giang. Bố mẹ là quản lý cấp cao của tập đoàn Phi Dương, sau còn có một người em gái đang học cấp 2 tại trường trung học số 3."

"Bành Vĩ, nam, 17 tuổi, quốc tịch Trung Quốc, học sinh lớp 11 trường trung học số 1 thành phố Hối Giang, người Dương Tây. Bố mẹ đến Hối Giang để lập nghiệp, mở mấy quán cơm. Bành Vĩ lớn lên ở Dương Tây và bắt đầu lên tiểu học thì chuyển đến Hối Giang."

Thẩm Long dán ảnh của ba người lên bảng trắng, "Mọi người hẳn đã quen với ba gương mặt này rồi, vụ án giết người và hiếp dâm tập thể 2.18 gây chấn động cả nước."

Mộng Na giơ tay, "Em biết, ba người này vào 5 năm trước là học sinh lớp 6 trường tiểu học thực nghiệm, đều là những thành phần cá biệt có tiếng, nhưng do gia đình giàu có, nên giáo viên cũng không dám quản. Vào ngày 18 tháng 2 năm 2016, Trương Diễm, một học sinh lớp 11 đang trên đường trở về nhà sau tiết tự học buổi tối thì đã bị cả ba bắt đến công viên Tân Giang để thực hiện hành vi cưỡng hiếp và tra tấn. Sau cùng, Trương Diễm đã bị dìm chết trong bồn đựng nước lau sàn ở nhà vệ sinh công cộng. Đây là một vụ án hết sức nghiêm trọng, nhưng do cả ba đều chưa đủ 14 tuổi, cộng thêm thái độ nhận lỗi thành khẩn, vì vậy phán quyết ban đầu là không truy cứu trách nhiệm hình sự, cũng chính điều này đã làm dấy lên nhiều tranh cãi. Vì vậy, trong phiên sơ thẩm lần thứ hai, bản án đã được sửa thành hình phạt 5 năm tù. Phùng Tiểu Phi và Bành Vĩ được thả tự do vào nửa năm trước, còn Đỗ Văn thì tháng trước mới được thả sau khi mãn hạn tù."

Mộng Na càng nói càng tức giận, "Trương Diễm thật đáng thương, một cô gái đang tuổi xuân thì như thế mà lại bị tra tấn đến chết, còn ba tên hung thủ thì được Luật bảo vệ trẻ vị thành niên che chở, sau khi ra tù vẫn được đi học tiếp, nhưng bọn chúng không biết ăn năn hối cải, tiếp tục làm hại người dân vô tội khác."

Thẩm Long dán bức ảnh Tiêu Chiến lên bảng, "Tiêu Chiến, nam, 29 tuổi, quốc tịch Trung Quốc, cha mẹ mất sớm, không còn ai thân thích, là nhân viên của công ty dịch vụ nhà hàng Phẩm Thịnh và không có bất cứ mối liên hệ nào với ba người đã chết."

Trong bức ảnh, Tiêu Chiến có đường nét thanh tú, môi đỏ răng trắng, khuôn miệng nở một nụ cười tươi ấm áp. Ánh mắt Vương Nhất Bác chăm chú nhìn vào bức ảnh, hắn ngừng xoay bút rồi đưa tay lên không trung phác hoạ từng đường nét của Tiêu Chiến.

Vương Nhất Bác nhớ lại cảnh tượng tối qua, miếng vải đen trên mặt Tiêu Chiến trượt xuống, Tiêu Chiến mở mắt ra nhìn Vương Nhất Bác, miệng khe khẽ kêu lên thanh âm thổn thức.

"Cứu tôi với...."

Vương Nhất Bác nắm chặt tay lại, ánh mắt tràn đầy tức giận nhìn ba bức ảnh trên bảng.

Mộng Na phát lại đoạn video trích xuất ra từ CCTV. Trên màn hình chiếu xuất hiện hình ảnh một nam một nữ, chính là Tiêu Chiến và một cô gái.

Vương Nhất Bác nhận ra cô gái này, tên là Trình Lâm, là một trong những người mà hắn đã thẩm vấn khi đến Phẩm Thịnh vào sáng nay. Theo lời của những người ở đó, Trình Lâm là bạn gái của Tiêu Chiến. Tiêu Chiến và Trình Lâm đã đi với nhau trên đường Giang Khẩu 2, sau đó dừng lại trước một toà chung cư, cũng chính là nơi ở của Trình Lâm. Sau khi hai người tách ra, một mình Tiêu Chiến tiếp tục đi bộ về phía trước. Không lâu sau, một chiếc xe van từ trong ngõ nhỏ bên cạnh chạy ra và bám đuôi Tiêu Chiến ở cự ly gần, có lẽ do không bật đèn pha nên Tiêu Chiến không hề hay biết, hoặc cũng có thể là biết, nhưng Tiêu Chiến không nghĩ bản thân sẽ gặp nguy hiểm.

Tiêu Chiến ngẩng đầu lên giống như đang uống thứ gì đó, chiếc xe van đột nhiên dừng lại, sau đó có ba người lao xuống và giữ Tiêu Chiến từ phía sau. Tiêu Chiến liều mạng vùng vẫy, nhưng sức một người không thể đấu lại ba người, nên chỉ trong vòng mấy chục giây ngắn ngủi, Tiêu Chiến đã bị lôi kéo vào trong xe. Chiếc xe van lập tức lái đi, ngay sau đó, một chiếc VW (*) màu đen đuổi theo, cũng chính là xe của Lý Tư Phàm.

(*) VW: tên viết tắt của hãng xe Volkswagen, là hãng sản xuất xe hơi ở Đức.

Chiếc xe VW luôn đuổi theo chiếc xe Van, đến ngã tư đường Tân Giang, xe van băng qua vạch kẻ đường trước khi đèn giao thông chuyển sang đỏ. Xe VW vượt đèn đỏ ngay sau đó nhưng lại bị chặn đường bởi một chiếc xe tải chạy ngang qua.

Thẩm Long bảo Mộng Na cho tạm dừng đoạn video, rồi quay sang hỏi Lý Tư Phàm:

"Đêm qua, cậu là người đã thông báo cho mọi người và cũng là người đến núi Thạch Phong trước. Chuyện này là thế nào?"

Thẩm Long yêu cầu Lý Tư Phàm thuật lại những gì đã xảy ra vào đêm qua. Lý Tư Phàm ngồi thẳng dậy, đằng hắng rồi tuỳ tiện bịa ra một lý do, anh ta không dám nói bản thân đã theo dõi Đỗ Văn trong một tháng vừa rồi:

"Thật ra, tôi chỉ tình cờ đi ăn khuya với bạn bè ở gần đó, đang chuẩn bị ra về thì phát hiện đám người Đỗ Văn leo lên một chiếc xe van. Vụ án cuối cùng mà tôi phụ trách trước khi chuyển sang bên này chính là vụ 2.18, vì vậy tôi rất ấn tượng về bọn chúng, nên để ý nhiều hơn. Suy cho cùng, mấy học sinh cấp ba tụ tập vào lúc 12h đêm chẳng phải là chuyện tốt đẹp. Tôi đã lái xe bám theo cách một khoảng xa, sau đó thì thấy bọn chúng bắt cóc một người đi đường. Vì khoảng cách không gần nên tôi không kịp ngăn cản việc này, chỉ có thể lái xe đuổi theo, đồng thời thông báo cho mọi người. Ban đầu tôi sắp đuổi kịp rồi nhưng lại bị chiếc xe tải chặn đường, sau đó thì không biết bọn chúng đã chạy về hướng nào, nên chỉ đành chờ bộ phận kỹ thuật báo định vị....."

"Cậu nói cậu....." Thẩm Long bận rộn xuyên đêm không ngủ, không còn hơi sức đâu mà tức giận, lắc đầu ngao ngán, "Sau đó thì sao?"

Lý Tư Phàm nói tiếp, "Tôi vội vàng lái xe đến núi Thạch Phong, nhìn thấy xe của bọn chúng nên lao ngay về phía thang đá. Tôi không quen thuộc với địa hình ở đó, nên đã chạy thẳng một mạch lên đỉnh núi. Trên đỉnh núi cũng có mấy ngôi nhà mái bằng nhưng lại không có bất cứ một ai. Sau đó, tôi quay lại con đường đi ban đầu thì nghe thấy giọng của mọi người, lúc đó tôi mới nhận ra ở giữa đường đá còn có một sạn đạo.... Thật đáng tiếc, nếu lúc đầu tôi tìm đúng đường thì có lẽ đã ngăn được hành vi bạo ngược của ba người này, còn có thể bắt được hung thủ giết người hàng loạt...."

Thẩm Long xoa bóp thái dương, quay sang hỏi bên pháp y, "Tần Hồng, kết quả khám nghiệm tử thi thế nào?"

Tần Hồng đưa cho Mộng Na một chiếc USB và bảo cô mở những bức ảnh trong đó, "Trên người ba nạn nhân có rất nhiều vết thương, có vẻ như đã bị đánh đập dã man trước khi chết. Vết thương chí mạng của Đỗ Văn nằm ở phần đầu, của Phùng Tiểu Phi nằm ở tim, còn Bành Vĩ là ở cổ, tất cả đều bị đâm bởi một hung khí có chiều dài 25cm, chiều rộng 3cm và dộ dày khoảng 0,5cm...."

Thẩm Long hỏi, "Trong số vật chứng đưa về sáng nay có một con dao găm với kích thước tương tự, không biết đó có phải là hung khí không?"

"Việc này còn phải chờ kết quả hoá nghiệm" Tần Hồng nói tiếp, "Ba người này sau khi chết lần lượt đều bị móc mất hai nhãn cầu và bị cắt mất tám miếng thịt ở các vị trí là hai bên ngực, hai cánh tay, hai bên đùi và hai bên mông."

"Hoàn toàn giống nhau." Vương Nhất Bác nói, "11 án lần trước, cộng thêm lần này là 12 án, tổng cộng có 14 người chết. Mặc dù nguyên nhân chết khác nhau, có người bị bóp cổ, có người bị chết đuối, có người bị đâm bởi một vật sắc bén, còn có người bị hạ độc, nhưng hung thủ đều sẽ móc mắt nạn nhân, đồng thời cắt tám miếng thịt ở những vị trí tương tự."

Vương Nhất Bác hỏi Tần Hồng, "Những miếng thịt đó có độ dày và kích thước giống như mấy án trước không? Còn lực cắt và góc cắt của hung thủ thì sao?"

"Tay người dù sao cũng không thể cắt chuẩn xác như máy được, nên không có khả năng cắt ra những miếng thịt giống hệt nhau, nhưng về kích thước thì không sai lệch mấy. Hơn nữa, điều kiện mỗi lần gây án không giống, góc cắt và lực cắt cũng sẽ có sự khác biệt. Nhưng dựa theo vết thương trên thi thể, tôi cho rằng hung thủ có chiều cao từ 1m80 đến 1m85."

"Vậy tức là cùng một người, mà chỉ thể là cùng một người thôi." Lý Tư Phàm nói, "11 án trước đó cũng đưa ra suy đoán chiều cao của hung thủ nằm trong khoảng 1m80 ~ 1m85, hơn nữa phía chúng ta lúc đó không hề tiết lộ tình trạng khi chết của các nạn nhân với bên ngoài."

Vương Nhất Bác hỏi, "Người ngoài không biết, nhưng còn người nhà nạn nhân...."

Thẩm Long ngắt lời Vương Nhất Bác, "Tôi được chuyển đến đây năm 2009, vừa đến thì xảy ra án đầu tiên trong vụ án giết người hàng loạt. Lúc trước Nhất Bác cũng đã nói, bốn người chết đầu tiên đều là những tên phạm tội cưỡng hiếp nhưng không bị xử phạt, giống như một người làm bậy cả làng mang tiếng, gần như không liên lạc với gia đình, vì vậy khi bốn người này chết, không mấy ai đến nhận diện thi thể, chỉ có nạn nhân trong án thứ ba là Trần Hùng, thì còn có bố đến nhìn qua một lần. Bởi vậy, ngay cả những người thân trong gia đều không thể biết chính xác lúc nạn nhân chết đã mất bao nhiêu miếng thịt và có độ dày bao nhiêu. Tần Hồng, cô muốn bổ sung thêm gì nữa không?"

Tần Hồng nói, "Hiện tại mới chỉ biết được như vậy, còn lại thì chúng ta phải chờ kết quả làm hoá nghiệm."

Thẩm Long hỏi Mộng Na, "Tiếp tục cho phát video giám sát, xem xem còn xe nào khác đi đến núi Thạch Phong không."

Mộng Na bấm nút mở video rồi nói, "Trong video giám sát cho thấy sau khi chiếc xe van của đám người Đỗ Văn chạy vào núi Thạch Phong thì không còn chiếc xe nào khác đi qua đường Thạch Phong ngoại trừ xe của chúng ta."

Đoạn video rất nhanh chóng được phát hết mà không thu được tin tức có lợi nào.

"Bãi đậu xe trên sườn núi cũng không có thêm xe nào khác." Vương Nhất Bác lấy ra một tờ giấy rồi trải lên mặt bàn, đây là tấm bản đồ mà sáng nay hắn đã xin được từ Ban quản lý núi Thạch Phong, "Để đi đến núi Thạch Phong không chỉ có mỗi con đường Thạch Phong."

Vương Nhất Bác dùng bút khoanh tròn tại điểm đậu xe trên bản đồ, "Chỗ này là con đường duy nhất để xe có thể lái lên núi. Giả sử 12 án này đều cùng một hung thủ, thì tên Killer này.... Chúng ta gọi tắt là K đi, có lẽ hắn đã không lái xe mà đi bằng đường thang đá, hơn nữa thang đá nằm ở một bên núi Thạch Phong, trực tiếp thông đến đường Thạch Sơn, con đường này nhỏ và dốc hơn so với đường Thạch Phong, dọc đường chỉ có duy nhất một CCTV thì đã bị hỏng."

Nói rồi Vương Nhất Bác khoanh vòng quanh một tuyến đường, "Khi chúng ta phát hiện thi thể thì lập tức cho tiến hành lục soát, nhưng lại không bắt được một ai. Nếu dựa theo tính toán này, K chỉ có nửa tiếng để hoàn thành việc giết người và chạy trốn, có lẽ hắn đã chạy xuống núi bằng con đường khác, đúng lúc đó chúng ta lại đang lên núi. Khi chúng ta phong toả núi Thạch Phong thì K đã sớm chạy thoát rồi."

"Dựa theo điểm chung nào đó từ những nạn nhân trước, K có thể là một kẻ giết người thích trừng phạt những tên phạm tội hiếp dâm, mà đám người Đỗ Văn vừa vặn phù hợp điều kiện, cho nên K đã lựa chọn giết ba người này trong lúc chúng đang tra tấn người khác."

Mọi người đã làm việc một mạch từ đêm qua cho đến tận trưa hôm nay, tất cả đều mệt lả người và ngáp liên tục. Thẩm Long tức giận mắng mỏ vài câu nhưng cuối cùng vẫn cho giải tán cuộc họp, để mọi người về nghỉ ngơi nửa ngày, ngày mai tiếp tục chiến đấu.

Lý Tư Phàm buồn ngủ đến mức díu hết cả mắt, dùng nước lạnh rửa mặt mới tỉnh táo lại hơn một chút. Anh ta đi về phòng làm việc, thấy Vương Nhất Bác đang ngồi trên ghế, hai mắt nhắm nghiền, trong tay cầm tấm ảnh của Tiêu Chiến, có vẻ như hắn đã ngủ quên.

Vương Nhất Bác ngủ không sâu, nhưng hắn mơ thấy một giấc mơ, trong mơ hắn nhìn thấy Tiêu Chiến.

Toàn thân Tiêu Chiến đầy máu, ngã gục bên chân của Vương Nhất Bác, vươn cánh tay gầy gò của mình ra nắm lấy ống quần của Vương Nhất Bác, ánh mắt tràn ngập sự sợ hãi, đôi môi run rẩy mấp máy nói với hắn - Cứu tôi với.

Vương Nhất Bác cúi người xuống, nắm lấy cổ tay của Tiêu Chiến. Cổ tay Tiêu Chiến lạnh như băng và rất gầy, cảm tưởng như Vương Nhất Bác chỉ cần hơi dùng sức là có thể bẻ gãy.

Máu tươi bắt đầu lan ra từ vị trí lòng bàn chân của Vương Nhất Bác, dần dần làm thấm đẫm mặt đất vốn đang sạch sẽ, quần áo trên người Tiêu Chiến biến mất để lộ làn da của anh, cơ thể trắng nõn đầy vết bầm tím đáng sợ cùng với nhiều nốt bỏng do đầu thuốc lá gây ra, còn có tinh dịch đục ngầu. Tiêu Chiến từ từ nâng nửa thân trên lên, quỳ trước mặt Vương Nhất Bác, ôm lấy chân hắn mà nói:

"Cứu tôi với...."

Vương Nhất Bác giật mình mở mắt, hắn nhìn thấy Lý Tư Phàm đang đứng bên cạnh nhìn mình.

"Mệt thì về nhà ngủ đi, chỗ này gió điều hoà mạnh, rất dễ bị cảm lạnh."

Vương Nhất Bác day day mũi, "Ừm."

"Để anh chở về, đang buồn ngủ thì đừng chạy xe, rất nguy hiểm."

Chiếc xe ô tô mà Vương Nhất Bác đã lái tối qua là xe công, hắn chỉ sử dụng cho mục đích công việc, còn những lúc bình thường hắn đều đi làm bằng chiếc xe máy thể thao của mình.

Vương Nhất Bác từ chối Lý Tư Phàm, "Không cần đâu, tôi đến bệnh viện một chuyến."

Lý Tư Phàm lập tức đoán được ý của Vương Nhất Bác, "Ban nãy Mộng Na đã gọi điện cho bệnh viện rồi, họ bảo Tiêu Chiến vẫn chưa tỉnh nên giờ chúng ta chưa thể lấy lời khai. Công việc thì công việc, nhưng cũng phải có chừng mực, phải kết hợp giữa lao động và nghỉ ngơi, cậu nên về nghỉ ngơi cho tốt vào."

"Đã ngủ lúc nãy rồi, nên giờ không buồn ngủ nữa."

Lý Tư Phàm không còn cách nào khác, anh ta giật lấy túi của Vương Nhất Bác, "Anh cũng đi, Đỗ Văn chết rồi, anh cũng nên nghiêm túc với vụ án giết người hàng loạt này."

Lý Tư Phàm đề nghị ăn gì đó trước, Vương Nhất Bác không muốn ăn nên đã mua hai chai ca cao nóng từ máy bán hàng tự động và nói uống chút ngọt là được rồi, Lý Tư Phàm không làm được gì nên đành ăn tạm hai gói bánh quy rồi bắt đầu lái xe.

Vương Nhất Bác ngồi ở ghế lái phụ, khuôn mặt lạnh tanh nhìn ra ngoài cửa sổ, bỗng hắn quay đầu lại nói, "Cho tôi điếu thuốc."

Lý Tư Phàm lấy bao thuốc lá từ trong túi quần của mình ra, ném sang Vương Nhất Bác. Vương Nhất Bác châm một điếu, hút một hơi thật mạnh.

Lý Tư Phàm đã làm việc với Vương Nhất Bác 5 năm, sớm biết rõ thói quen của Vương Nhất Bác, anh ta hỏi:

"Không vui à?"

Vương Nhất Bác trả lời với giọng điệu nhẹ tênh, "Không sao."

Vương Nhất Bác rất ít khi hút thuốc lá, chỉ khi nào tâm trạng không tốt, hắn mới hút một hai điếu. Mặc dù hắn không thừa nhận, nhưng quả thực trong lòng hắn không được vui, hình ảnh Tiêu Chiến đêm qua luôn hiện hữu trong tâm trí hắn, thân thể bị giày vò đến mức tàn tạ kia khiến hắn cảm thấy rất khó chịu và bực bội.

Vương Nhất Bác nhanh chóng hút xong một điếu, ném đầu lọc vào gạt tàn, mở chai ca cao đã nguội lạnh và uống một ngụm, lập tức nhăn mày.

Ngọt vãi, sao trên đời lại tồn tại loại thức uống như thế này.

Lý Tư Phàm liếc nhìn Vương Nhất Bác, bật cười, "Không phải cậu chỉ thích uống bia với coca à, sao nay lại uống loại dành cho mấy chị em thế."

"Loại này có nhiều calo, uống nhanh no." Vương Nhất Bác uống thêm hai ngụm ca cao rồi bỏ cái chai vào trong túi, "Cảnh tượng tối qua như vậy, ai mà nuốt nổi cơm sau khi nhìn thấy."

"Không thể nha Vương Nhất Bác, sóng gió nào mà chưa từng gặp hả, may cho cậu là một cảnh sát hình sự xuất sắc, là tay súng cừ khôi luôn được đội trưởng Thẩm khen lấy khen để" Lý Tư Phàm trêu chọc Vương Nhất Bác:

"Bây giờ có cho anh một đĩa mỳ Ý sốt thịt băm, chỉ cần 2 phút là anh sẽ làm sạch luôn cái đĩa."

===12%===

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top