Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Con mồi (9) + (10)

Cách xưng hô giữa hai nhân vật chính sẽ có sự thay đổi khi cần.

(9)

Đường Sa Phố ở quận Giang Bắc không phải là con đường trung tâm của thành phố. Sau 10 giờ tối, nơi đây sẽ chìm dần trong yên ắng, chỉ còn lại tiếng cành cây đung đưa theo gió cùng tiếng động cơ ô tô chợt ngang qua, thi thoảng cũng sẽ có thêm vài khách bộ hành, điểm thêm chút tiếng cười giữa đêm thanh vắng.

Dưới ánh đèn đường lờ mờ, một chiếc xe cảnh sát đang dừng đỗ, hai vị cảnh sát chuẩn bị lên xe, đột nhiên có tiếng kêu cứu vọng đến, một bóng người loạng choạng lao ra từ trong ngõ, bước chân chạy vội vã đầy sợ hãi đã khiến người đó ngã ụp xuống đất.

Cảnh sát nhân dân vội vàng chạy đến đỡ người đó đứng dậy.

Người kêu cứu là một thanh niên trẻ cao gầy, đeo cặp kính gọng đen, trên người mặc một bộ quần áo không hợp thời tiết, cổ áo sơ mi xộc xệch, trên tay áo còn có vài chỗ bị xé rách. Người đó vừa thở hổn hển vừa quay đầu lại và chỉ vào con ngõ tối tăm.

"Có...có người muốn...muốn giết tôi...."

Người cảnh sát lớn tuổi nói với người cảnh sát trẻ tuổi, "Tiểu Lâm, đi xem thế nào đi."

Tiểu Lâm lập tức chạy về phía con ngõ. Bên trong có rất nhiều khúc cua nhưng lại không có đèn đường, khiến cho mọi thứ chìm trong bóng đêm mịt mờ, hai bên là những ngôi nhà bỏ trống sắp bị tháo dỡ, không gian yên tĩnh đến mức đáng sợ. Tiểu Lâm nhanh chân chạy vào sâu hơn, bỗng cậu ta vấp phải một thứ gì đó, âm thanh loảng xoảng vang lên vô cùng đinh tai.

Tiểu Lâm bị vấp suýt ngã, cúi đầu nhìn xuống thì thấy một vài chiếc hộp sắt đang nằm trên đất. Tiểu Lâm bực mình đá chúng sang một bên, tiếp tục chạy vào bên trong.

Dần dần con ngõ trở nên sáng sủa hơn, Tiểu Lâm chạy thẳng đến cuối ngõ. Trước đây, cuối con ngõ này có một bức tường xây cao 2m, nhưng người dân đã đục tường tạo thành một lối đi lại rộng chừng 1m, phía trước lại là một ngõ hẹp khác, trên tường còn treo một bóng đèn nhấp nháy không ngừng.

Tiểu Lâm tiếp tục đi xuyên qua ngõ hẹp, ra đến đường Giang Khẩu 1.

Đường Giang Khẩu 1 có một ga tàu điện ngầm, so với đường Sa Phố thì nơi này náo nhiệt hơn, có không ít người tan làm sau ca đêm, có lẽ kẻ tấn cống đã lẩn mình vào trong đó.

Tiểu Lâm nhìn người người qua lại, cảm thấy ai cũng đều khả nghi. Tiểu Lâm không dám tự ý hành động thiếu suy nghĩ, cậu ta dùng bộ đàm để thông báo cho đồng nghiệp gần đó, bảo họ chú ý xem có người nào khả nghi không, sau đó quay trở lại con đường cũ.

Hai người cảnh sát đưa người thanh niên đến bệnh viện Trung Ương. Ngồi trên xe cảnh sát, người đó nói tên mình là Tiêu Chiến.

Sau khi được bác sĩ trực ban kiểm tra, Tiêu Chiến chỉ bị thương ngoài da, không quá nghiêm trọng, bôi thuốc vào là ổn, chỉ có vết lằn xanh tím trên cổ trông khá đáng sợ. Có lẽ Tiêu Chiến đã phải chống trả rất quyết liệt khi bị tấn công, làm cho sợi dây thừng càng siết mạnh hơn vào cổ, đến mức chảy ra những giọt máu nhỏ li ti.

Có thể thấy kẻ tấn công đã dừng hết sức lực để siết cổ Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến ngồi trên băng ghế trong phòng cấp cứu, Tiểu Lâm mở cuốn sổ và nói với Tiêu Chiến, "Không còn sớm nữa, chúng ta đành lấy lời khai trong bệnh viện trước vậy, anh nói lại họ tên, chứng minh thư, địa chỉ và cơ quan làm việc của mình."

Cúc áo sơ mi của Tiêu Chiến đã bị kéo đứt, anh dùng tay giữ lấy cổ áo của mình, trong mắt vẫn còn hiện rõ vẻ hoảng sợ.

Giọng điệu Lão Chu không được tốt lắm, thúc giục anh, "Nói nhanh lên, đừng có mà lề ma lề mề."

Tiểu Lâm và Lão Chu vốn dĩ chuẩn bị thay ca, nhưng vì sự việc phát sinh đột ngột, cho nên đến giờ này vẫn chưa được nghỉ, trong lòng ít nhiều cũng cảm thấy không thoải mái, vậy nên vẻ mặt của cả hai đều rất nghiêm nghị.

Tiêu Chiến khẽ gật đầu, khai báo thông tin cơ bản của mình. Tiểu Lâm nghĩ bụng, hoá ra là sống ở khu Kim Lan Uyển, rất gần với nơi xảy ra sự việc.

Tiêu Chiến nói tiếp, "Tôi đi làm về bằng xe buýt. Đầu tiên lên xe buýt số 8 ở trạm Tân Thành, quận Giang Hải, đến trạm Nhà khách Quốc Mậu thì đổi sang xe số 67, tiếp đến xuống ở trạm Sa Phố, sau đó đi bộ về phía Tây chừng 100m, xuyên qua ngõ nhỏ đó là có thể về đến đường Giang Khẩu 1. Ngày xưa ngõ đó là một ngõ cụt, nhưng người dân ở xóm Sa Phố cảm thấy đi đến ga tàu điện ngầm Giang Khẩu mất những nửa tiếng đồng hồ thì rất bất tiện, nên đã phá dỡ bức tường ở cuối ngõ để làm thành một lối đi lại. Chuyện này...bất kỳ ai sống ở đó cũng đều biết."

"Tôi đã làm việc cả một ngày, thật sự rất mệt mỏi, chỉ muốn nhanh nhanh về nhà nên mới chọn đi đường tắt. Vừa đi được khoảng 2 phút thì tự dưng có người lao đến siết cổ tôi từ phía sau. Tôi cảm giác như mình sắp đứt hơi rồi, nên dùng vật mẫu trong tay.... Đúng rồi, hộp bánh trung thu của tôi, lúc đó tôi xách theo một vài hộp bánh trung thu, vì thế tôi đã vung tay đập về phía sau.....liên tục đập như thế, hắn ta mới chịu thả tôi ra...."

Tiểu Lâm nhớ lại mấy hộp sắt mà mình vấp trúng trong ngõ, nhìn hình dạng thì đúng là rất giống hộp bánh trung thu, cậu ta ghi lại những điều này vào sổ, đang muốn tiếp tục hỏi Tiêu Chiến thì bất ngờ có người bước đến đứng chen vào giữa Tiểu Lâm và Lão Chu.

Tiểu Lâm lập tức quát lên, "Ai? Muốn làm gì?"

Đối phương giơ thẻ nghiệp vụ, Tiểu Lâm nhìn thấy ảnh chụp đồng phục cảnh sát có phù hiệu, cùng với 3 chữ "Vương Nhất Bác", thái độ dịu đi không ít, "Ồ hoá ra là sư huynh."

Vương Nhất Bác nói, "Tiếp tục hỏi đi."

Tiêu Chiến nhìn thấy Vương Nhất Bác, dây thần kinh đang căng như dây đàn của anh cuối cùng cũng được thả lỏng. Ánh mắt Tiêu Chiến di chuyển từ khuôn mặt của Vương Nhất Bác dần xuống dưới, phát hiện trên cánh tay trái của Vương Nhất Bác có vết máu bầm, đã sưng tấy lên thành một cục, khiến Tiêu Chiến sửng sốt, mấp máy môi muốn nói nhưng cuối cùng anh không nói gì.

Tiểu Lâm tiếp tục hỏi Tiêu Chiến, "Sau đó thì sao?"

Vương Nhất Bác lấy chai ca cao từ trong túi áo ra đưa cho Tiêu Chiến, trấn an anh, "Đừng sợ."

Tiểu Lâm và Lão Chu đều phát giác Tiêu Chiến có quen biết với Vương Nhất Bác, vì vậy thái độ của hai người đối với Tiêu Chiến không còn cứng như lúc đầu nữa, Tiểu Lâm cũng động viên Tiêu Chiến, "Không cần quá căng thẳng vậy đâu."

Tiêu Chiến uống một ít ca cao rồi nói, "Tôi lúc đó rất hoảng loạn, chỉ muốn sống sót bằng mọi cách, vì vậy cắm đầu chạy một mạch về phía trước, cũng không biết bản thân đã chạy theo hướng nào. Trong con ngõ đó vốn có rất nhiều khúc cua, cũng không có đèn chiếu sáng, tôi đã va vào tường nhiều lần, có lẽ cũng vì thế mà tay của tôi mới bị thương, không lâu sau thì nhìn thấy các anh."

Tiểu Lâm ghi lại những lời này, "Về dáng vẻ của kẻ tấn công, anh có nhìn thấy không?"

Tiêu Chiến lắc đầu, "Tôi không thấy, nhưng có lẽ hắn cao bằng tôi, hoặc cao hơn tôi một chút...." Tiêu Chiến giơ tay lên làm động tác cầm hộp bánh trung thu, "Tôi vung tay ra phía sau như thế này là có thể đánh trúng hắn, cho nên hắn không thấp được đâu...."

"Gần đây anh có xích mích với ai không?"

"Không có..." Tiêu Chiến nói xong, tựa hồ nghĩ tới điều gì đó, anh chần chừ nói, "Tôi cũng không biết có phải là ảo giác hay không...."

"Anh biết được gì thì nói ra đi, như vậy sẽ có lợi cho chúng tôi trong việc bắt tội phạm."

Tiêu Chiến nói, "Tôi vừa nghỉ làm một thời gian, mới đi làm trở lại vào mấy ngày trước, nhưng cũng bắt đầu từ ngày hôm đó, tôi cứ có cảm giác có người đang theo dõi mình, hắn ở phía sau nhìn tôi bằng cặp mắt rất đáng sợ...."

Tiêu Chiến vừa nói vừa lấy cồn ra xịt vào lòng bàn tay, sau đó thoa cồn lên khắp cánh tay mình. Nhìn thấy dáng vẻ thần hồn nát thần tính của Tiêu Chiến, Tiểu Lâm cảm thấy Tiêu Chiến có lẽ mắc chứng hoang tưởng bị hại.

"Vậy anh có từng mua xổ số Mark six (*) không? Hoặc kiếm được một khoản kếch xù đến nỗi người khác phải ghen tị."

"Không có."

Tiểu Lâm hỏi thêm một vài câu, cuối cùng cho Tiêu Chiến ký tên và nói với anh sau này có thể sẽ cần đến anh để hỗ trợ điều tra bất cứ lúc nào. Vào lúc này, Lý Tư Phàm cũng đã đến.

Lý Tư Phàm hỏi Tiểu Lâm về sổ ghi lời khai, đọc nhanh một lượt rồi trả lại cho Tiểu Lâm, "Cậu vất vả rồi, mọi người về trước đi, ở đây có chúng tôi rồi."

Vương Nhất Bác hỏi Tiêu Chiến, "Có đơn thuốc không?"

"Có" Tiêu Chiến trả lời, "Bác sĩ có kê một ít thuốc bôi ngoài da nhưng tôi chưa lấy."

"Đưa đơn thuốc cho tôi."

Vương Nhất Bác cầm lấy đơn thuốc rồi đi lấy thuốc, chỉ còn hai người ở lại là Lý Tư Phàm và Tiêu Chiến.

Lý Tư Phàm muốn hút thuốc để kéo tinh thần lên, nhưng đang ở trong bệnh viện nên anh ta chỉ còn cách kiềm chế lại. Lý Tư Phàm ngồi xuống trên băng ghế dài, cách chỗ Tiêu Chiến ngồi 2 mét.

Anh ta quay đầu nhìn đánh giá Tiêu Chiến. Khuôn mặt nghiêng của Tiêu Chiến rất đẹp, một vẻ đẹp như được tạc từ ngọc, dáng người gầy gò, trông mong manh yếu đuối, giống như một đồ vật chỉ cần chạm nhẹ là vỡ, dễ khiến người khác nảy sinh ham muốn bảo vệ, nhưng cũng rất dễ trở thành mục tiêu của bọn biến thái.

Cảm nhận được ánh mắt của Lý Tư Phàm đang nhìn mình chăm chú, Tiêu Chiến không được thoải mái, anh ngồi thẳng lưng lại, mắt nhìn về phía trước.

Lý Tư Phàm nói, "Nhất Bác không có ở đây, trông cậu rất giống một con nhím nhỏ, đừng sợ tôi vậy chứ, tôi và Nhất Bác là bạn tốt của nhau, lúc trước tôi còn đi cùng Nhất Bác đến bệnh viện thăm cậu nữa đấy."

Tiêu Chiến nhận ra Lý Tư Phàm, anh "Ừm" một tiếng, sau đó quay đầu sang nói "Xin chào" với Lý Tư Phàm.

"Quan hệ giữa cậu và Nhất Bác nhà tôi tốt lắm nhỉ? Nhất Bác quần quật cả ngày trời, vừa nghe thấy cậu bị thương liền vội vàng chạy đến đây xem cậu thế nào" Lý Tư Phàm nhìn chai ca cao trong tay Tiêu Chiến:

"Hoá ra là mua cho cậu, tôi đã nói mà, Nhất Bác xưa nay chưa từng uống loại này."

Tiêu Chiến không đáp lời, Lý Tư Phàm lại hỏi Tiêu Chiến, "À đúng rồi, vừa rồi tôi đã xem qua lời khai, không phải cậu làm ở Phẩm Thịnh à, sao lại đến quận Giang Hải?"

Tiêu Chiến trả lời, "Có một đối tác của công ty tôi ở bên đó, chuyên cung cấp bao bì thực phẩm. Buổi chiều tôi qua bên đối tác để chọn mẫu, sau đó ăn cơm cùng họ, tôi có cầm về một vài mẫu để mai mang đến công ty cho sếp tôi chọn."

Lý Tư Phàm vỗ vỗ vào đầu, "À ừ, cậu dùng hộp bánh trung thu, tính ra cũng may mắn thật.... nhưng mà, cậu bắt xe buýt ở trạm Tân Thành quận Giang Hải, hình như có tuyến xe chạy thẳng đến Giang Khẩu 1 mà nhỉ, để tôi nghĩ xem nào, xe số 18...."

"Ừm, xe số 18 có thể đi thẳng đến Giang Khẩu 1, nhưng tuyến này đi đường vòng, phải đi qua hầm Hối Giang, sẽ mất gần một tiếng đồng hồ, nên tôi chọn tuyến đường khác. Tôi đến trạm Sa Phố trước, rồi đi đường tắt về nhà."

Lý Tư Phàm gật gù, "Quả thật đi vậy sẽ tiện hơn."

Vương Nhất Bác quay lại với một túi thuốc nhỏ trong tay, Lý Tư Phàm vỗ vỗ vào đùi rồi nói, "Anh có xe, để anh chở Tiêu Chiến về nhà."

Vương Nhất Bác nói, "Để tôi chở cho."

Lý Tư Phàm mở to con mắt, "Không phải con xe máy của cậu là bà xã sao, ngoài cậu ra không ai được phép cưỡi mà."

Vương Nhất Bác không trả lời Lý Tư Phàm, hắn chỉ bảo Tiêu Chiến đi theo hắn, đi được mấy bước thì quay đầu hỏi Lý Tư Phàm, "Lúc nãy ở cục, anh muốn nói gì thế?"

"Ha ha ha" Lý Tư Phàm bật cười, "Không có gì."

Vương Nhất Bác đưa Tiên Chiến đến bãi gửi xe, hai người giữ khoảng cách một bàn tay. Thỉnh thoảng Tiêu Chiến lại nhìn cánh tay của Vương Nhất Bác, không nhịn được đưa tay lên chạm vào vết bầm, hỏi hắn "Có đau không?"

"Không đau, làm cảnh sát bị thương là chuyện thường tình." Vương Nhất Bác quay đầu nhìn vết lằn mới trên cổ Tiêu Chiến, "Có đau không?"

Tiêu Chiến lắc đầu.

Hai người đi đến bên cạnh xe máy Vương Nhất Bác. Vương Nhất Bác lấy chiếc mũ bảo hiểm từ túi lưới co giãn ở ghế sau rồi đội lên đầu Tiêu Chiến.

Vương Nhất Bác giúp anh gài chốt quai mũ, "Mũ bảo hiểm dự phòng này đã cất giữ trong cục mấy năm rồi, chưa từng được lấy ra dùng bao giờ."

Tiêu Chiến ngước mắt nhìn Vương Nhất Bác, "Anh là người đầu tiên sao?"

"Ừ. Người đầu tiên."

Vương Nhất Bác cũng đội mũ bảo hiểm lên, nắm lấy tay Tiêu Chiến, "Anh đói không?"

"Đói, lúc ăn với bên đối tác anh không ăn được mấy, anh không thích mấy món mà họ đã gọi."

Vương Nhất Bác mỉm cười, "Em cũng đói rồi."

Vương Nhất Bác ngồi lên xe, Tiêu Chiến cũng leo lên ngồi ở ghế sau, hai tay đưa ra sau bám vào đuôi xe.

Vương Nhất Bác vặn ga chở Tiêu Chiến rời khỏi bệnh viện. Hắn không chở Tiêu Chiến về thẳng nhà trọ mà lái xe đi về một hướng khác.

Trên đường thưa thớt người qua lại, hai người đi càng lúc càng xa khu vực thành phố. Tiêu Chiến buông hai tay rồi vòng ra phía trước ôm lấy eo của Vương Nhất Bác, sau đó dựa thật sát vào người hắn.

Vương Nhất Bác cảm nhận được nhiệt độ cơ thể truyền đến từ sau lưng, khiến hắn hưng phấn trong người, lái xe càng nhanh hơn.

Trong đầu Vương Nhất Bác lúc này chỉ có duy nhất một suy nghĩ, hắn rất muốn hôn Tiêu Chiến.

Xe chạy được hơn 30 cây số, điểm đến là một nhà hàng chuyên bán đồ ăn Quảng Đông có tên "Ẩm thực Tân Kiều". Món cháo gà mà Tiêu Chiến đã ăn trong bệnh viện lần trước cũng được đặt từ nhà hàng này.

Đêm đã về khuya, nhưng Ẩm thực Tân Kiều vẫn đang rất náo nhiệt. Thực khách trong nhà hàng ăn khuya đông nghìn nghịt, nhưng khi hai người vừa ngồi xuống một chiếc bàn nhỏ thì ngay lập tức một người phục vụ đi đến và đặt thực đơn lên bàn.

Vương Nhất Bác không xem thực đơn, hắn trực tiếp gọi món với người phục vụ.

"Một suất cháo gà cỡ lớn, không hành lá, hai suất quẩy, một suất đùi heo muối chiên giòn, một suất sườn rán rim tỏi mật ong, thêm bồ câu chiên muối tiêu nữa...."

Quần quật lâu như vậy rồi, hiện tại bữa tối cũng đã tiêu hoá hết, Vương Nhất Bác gọi món toàn thịt là thịt, Tiêu Chiến nhíu mày ngắt lời Vương Nhất Bác.

"Đừng ăn đồ chiên dầu mỡ, đổi sang gà luộc, giò heo chua ngọt, sườn heo hấp....à còn nữa, tôi muốn gọi thêm rau mùi để riêng."

Người phục vụ ghi lại thực đơn. Tiêu Chiến nói với Vương Nhất bác, "Tay em sưng thành như vậy rồi đừng ăn đồ nóng."

Vương Nhất Bác làm động tác chào kính lễ với Tiêu Chiến, "Đã hiểu."

Tiêu Chiến nở một nụ cười nhẹ, anh duỗi chân về phía trước, chạm vào ngón chân của Vương Nhất Bác. Vương Nhất Bác nhấc chân lên, vuốt ve bắp chân Tiêu Chiến.

Món ăn hai người gọi lần lượt được mang lên. Vương Nhất Bác mở nắp nồi ra thì thấy hành lá thái nhỏ nổi trên bề mặt cháo, có lẽ lúc người phục vụ lúc ghi thực đơn đã không viết rõ ràng. Vương Nhất Bác chửi bậy một câu rồi dùng thìa hớt đi phần hành lá.

Vương Nhất Bác múc ra một bát cháo, cắt quẩy thành từng khúc nhỏ cho vào bát rồi đưa bát cháo đến trước mặt Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến bốc một nắm rau mùi cho Vương Nhất Bác, sau đó anh cúi đầu bắt đầu ăn cháo.

Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến ăn từng thìa cháo nhỏ, cảm thấy thật đáng yêu, giống như một con mèo con.

Sau khi hai người ăn tối xong thì cũng đã hơn 2 giờ sáng. Trên đường trở về nhà, Tiêu Chiến ngoan ngoãn dựa vào lưng Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác chở Tiêu Chiến về căn nhà trọ. Lần này hắn không rời đi mà cùng Tiêu Chiến bước vào nhà.

Tiêu Chiến vẫn theo thói quen mỗi khi về đến nhà, xịt cồn khử trùng vào hai tay. Khi anh quay đầu lại thì thấy Vương Nhất Bác cũng đang chìa hai tay về phía mình, anh xịt cồn vào lòng bàn tay của Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác học theo cách của Tiêu Chiến, xoa đều cồn lên tay, đợi đến khi cồn bay đi hết, hắn liền kéo Tiêu Chiến lại và bắt đầu hôn anh.

(10)

Vòng tay mạnh mẽ trói chặt Tiêu Chiến, mọi lời nói đều bị nụ hôn mãnh liệt át đi, đầu lưỡi ấm ấm luồn vào trong khoang miệng, điên cuồng chiếm đoạt anh. Toàn thân Tiêu Chiến như mất đi sức lực để mặc Vương Nhất Bác ôm lấy mình, Tiêu Chiến đáp trả Vương Nhất Bác bằng cách cuốn lấy đầu lưỡi của hắn.

Khoảnh khắc nỗi sợ hãi xen lẫn căng thẳng kích lên đã khiến họ quên đi tất cả.

Hai người hôn nhau một lúc thật lâu rồi mới buông nhau ra, Vương Nhất Bác thở nhẹ một hơi, hắn nhìn vào đôi mắt ướt át của Tiêu Chiến, tháo cặp kính gọng đen xuống và đặt một nụ hôn lên đôi mắt đang nhắm nghiền của Tiêu Chiến.

Nụ hôn của Vương Nhất Bác rất nhẹ, như thể hắn đang nâng niu một báu vật quý giá.

Tiêu Chiến nhéo cằm Vương Nhất Bác, đột nhiên cắn vào khóe môi của hắn. Tiêu Chiến không cắn quá mạnh, Vương Nhất Bác cảm thấy như đang bị muỗi chích.

Tiêu Chiến để lại dấu răng mờ nhạt trên khóe môi Vương Nhất Bác, cảm giác uất ức đã bị đè nén suốt mấy ngày qua cũng được giải toả đi rất nhiều. Anh đưa tay lên dùng ngón cái sờ nhẹ vào dấu răng.

Vương Nhất Bác vuốt ve cổ Tiêu Chiến, lớp da bị xước đã kết vảy, không còn giọt máu nào chảy ra nữa.

"Anh luôn gặp ác mộng...." Tiêu Chiến nhẹ nhàng nói, "Anh biết rõ đấy là mơ, vậy mà làm thế nào cũng không thể tỉnh lại, nhưng mỗi lần chỉ cần em xuất hiện trong giấc mơ của anh, anh đều có thể thoát ra khỏi tất cả."

Vương Nhất Bác siết chặt vòng taycủa mình, ôm Tiêu Chiến vào lòng. Hắn thì có gì khác sao, chỉ cần nhắm mắt lại, hắn sẽ lại nghe thấy tiếng Tiêu Chiến cầu xin hắn cứu anh.

Khi Tiêu Chiến xuất hiện trước mặt Vương Nhất Bác, cũng là lúc anh xâm chiếm trái tim hắn, không thể nào rời đi.

Hai người lại ôm hôn nhau lần nữa. Lần này không còn là một nụ hôn đơn thuần, hai tay Vương Nhất Bác thò vào trong vạt áo của Tiêu Chiến, vuốt ve thân thể gầy gò của anh. Trên làn da trơn mịn của Tiêu Chiến có những vết sẹo, Vương Nhất Bác biết đó là do ba kẻ cặn bã kia đã để lại.

Lửa giận bốc lên ngùn ngụt trong lòng Vương Nhất Bác, hắn xé toạc áo của Tiêu Chiến, vài chiếc cúc áo còn sót lại trên áo sơ mi trắng của anh đều rơi vung vãi xuống nền nhà.

Vương Nhất Bác cúi đầu cắn vào vết sẹo đỏ nhạt trên ngực Tiêu Chiến.

Ánh mắt Tiêu Chiến trở nên mịt mờ, như say trong cơn mê khi bị Vương Nhất Bác liếm mút, anh ưỡn ngực lên, đem thân thể của mình dâng vào trong miệng Vương Nhất Bác.

"Nhất Bác....." Tiêu Chiến nắm nhẹ mái tóc hắn, "Nhất Bác....cắn anh đi..."

Vương Nhất Bác ngước mắt nhìn vẻ mặt đắm chìm trong mê muội của Tiêu Chiến, hắn dùng dấu ấn của chính mình để che đi những dấu vết đó trên cơ thể anh.

"Tiêu Chiến, hãy để mọi chuyện qua đi."

Quần áo hai người lần lượt rơi xuống, dương vật của Tiêu Chiến đã cương lên từ lâu dán vào bụng dưới của hắn.

Vương Nhất Bác ôm lấy bờ mông của Tiêu Chiến, bế anh lên rồi đặt anh lên chiếc bàn ăn gần hai người nhất. Hắn tách hai chân anh ra để lộ ra cửa huyệt trước mắt mình.

Vương Nhất Bác cúi người xuống dán đôi môi mình lên, đầu lưỡi linh hoạt đột nhập vào cơ thể Tiêu Chiến.

Đôi mắt ngập trong nước mắt, hai tay Tiêu Chiến đẩy vai Vương Nhất Bác, "Nhất Bác, đừng liếm....anh vẫn chưa tắm...."

Vương Nhất Bác bỏ qua lời nói của Tiêu Chiến, đầu lưỡi trượt ra trượt vào thịt mềm bên trong. Tiêu Chiến hưng phấn đến mức toàn thân run rẩy, dương vật cương cứng giật giật làm rỉ ra từng giọt nước trong suốt.

Cửa huyệt của Tiêu Chiến ẩm ướt, không thể phân biệt đó là dịch thể của ai, vách thịt vẫn đang hút lấy đầu lưỡi của Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác cảm nhận thân thể Tiêu Chiến đã sẵn sàng, hắn rướn người lên nằm trên người Tiêu Chiến, cởi cúc quần ra và đâm thật mạnh vào bên trong.

Dương vật của Vương Nhất Bác vừa to vừa dài, cả cây đâm vào chạm đến nơi sâu nhất. Điểm nhạy cảm của Tiêu Chiến hoàn toàn không thể chịu nổi, mới chỉ đâm vào vài lần, Tiêu Chiến hét lên, bắn ra một tia chất lỏng trong suốt.

Vương Nhất Bác ngậm lấy môi Tiêu Chiến, nuốt tiếng hét của Tiêu Chiến vào bụng. Tiêu Chiến không thể giải phóng khoái cảm của mình, chỉ có thể bám vào lưng Vương Nhất Bác, phát ra âm thanh nức nở.

Đầu óc Vương Nhất Bác trống rỗng, chỉ có sót lại dục vọng cuộn trào. Hắn như một con thú hoang, vồ lấy, liên tục tấn công vào tuyến tiền liệt của Tiêu Chiến, rất tàn ác, như thể muốn ghim chặt Tiêu Chiến xuống bàn.

Tiêu Chiến bị kích thích đến mức hai mắt trắng dã, đầu óc bắt đầu không còn tỉnh táo, ngón chân co quắp, hai chân quấn quanh eo Vương Nhất Bác, móng tay để lại vài vết cào trên lưng hắn.

Vương Nhất Bác buông đôi môi sưng đỏ của Tiêu Chiến, Tiêu Chiến khẽ mở miệng bật ra tiếng rên rỉ cao vút.

Mật huyệt chật hẹp của Tiêu Chiến giống như một cái miệng đói khát, tham lam mút lấy Vương Nhất Bác. Hơi thở của Vương Nhất Bác nặng nề, trầm giọng nói vào tai Tiêu Chiến, "Anh rên to và dâm đãng như vậy, cả thế giới đều biết em đang chịch anh rồi."

Tiêu Chiến nheo mắt lại, nhìn khuôn mặt xinh đẹp chìm đắm trong dục vọng của Vương Nhất Bác, nghe lời nói tục tĩu từ miệng hắn, khiến anh thực sự đạt cơn cực khoái, ngửa mặt lên, xuất tinh theo từng cơn co giật.

Tiêu Chiến đang trải qua những ngày tháng đầy tiết chế. Khi ở một mình, anh thậm chí còn không nghĩ đến việc thủ dâm, tinh dịch vừa nhiều lại vừa đặc, không những bắn ra trên người mình mà còn trên cả mặt và tóc của Vương Nhất Bác.

Một Vương Nhất Bác như vậy khiến trong lòng Tiêu Chiến sinh ra một loại khoái cảm khác thường, "miệng nhỏ phía dưới" càng phun ra nhiều dịch, men theo khe mông chảy xuống bàn ăn.

Vương Nhất Bác cầm lấy tay Tiêu Chiến ấn lên bàn, mười ngón tay siết chặt vào nhau, hắn tấn công càng dữ dội, gầm lên rồi bắn vào trong cơ thể Tiêu Chiến.

Vương Nhất Bác không rút dương vật ra, hắn để nguyên như thế mà ôm Tiêu Chiến ngồi dậy. Hai chân Tiêu Chiến quấn quanh eo Vương Nhất Bác, cánh tay bám vào vai hắn, hôn một cái vào môi hắn.

Vương Nhất Bác hỏi Tiêu Chiến, "Giường ở đâu?"

Tiêu Chiến quay đầu nhìn về phía phòng ngủ, "Ở bên kia."

Vương Nhất Bác bế Tiêu Chiến đi về phía phòng ngủ, dương vật to lớn theo từng động tác di chuyển của hắn mà ra vào trong cơ thể Tiêu Chiến, khiến cho tinh dịch bên trong chảy ra, nhỏ từng giọt xuống khắp sàn.

Hai người ngã xuống giường, dương vật của Vương Nhất Bác tuột ra ngoài, Tiêu Chiến cử động thân thể, tinh dịch tràn ra thấm ướt ga trải giường. Trên tấm vải trắng như tuyết đã nở những bông hoa sẫm màu.

Tiêu Chiến hôn lên trán Vương Nhất Bác, phát hiện hắn ngủ say rồi, còn phát ra tiếng ngáy khe khẽ.

Tiêu Chiến bị vần đến mức hai chân mềm nhũn, mí mắt díu lại vào nhau, nhưng anh không ngủ được.

Tiêu Chiến lau sạch dịch tình ái trên sàn nhà và trên bàn ăn, gấp gọn chiếc áo sơ mi trắng bị rách, xịt cồn khử trùng lên rồi cho vào thùng rác, sau đó anh nhặt quần áo vương vãi trên sàn và mang vào phòng tắm.

Tiêu Chiến đặt từng bộ quần áo vào trong chậu, ngâm chúng với nước giặt Dettol, cuối cùng trên tay anh chỉ còn sót lại một chiếc áo phông màu xanh nhạt, là áo của Vương Nhất Bác.

Áo của Vương Nhất Bác không chỉ có mùi mồ hôi mà còn có mùi nội tiết tố của đàn ông, giống như một liều thuốc kích dục làm cho Tiêu Chiến bị kích thích. Cơ thể trần truồng ôm lấy chiếc áo của Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến quay người soi mình vào trong gương.

Trên cơ thể của Tiêu Chiến dày đặc dấu hôn, là những dấu vết thuộc về Vương Nhất Bác.

Tiêu Chiến đưa áo lên, vùi mặt mình vào áo, cọ nhẹ một lúc rồi mới bỏ vào chậu.

Bác sĩ nói vết thương của Tiêu Chiến mặc dù không nghiêm trọng, nhưng không nên đụng vào nước, Tiêu Chiến lại chẳng buồn để tâm, anh ngâm quần áo xong thì bắt đầu đi tắm, chỉ khác là lúc này Tiêu Chiến không còn chà xát đến mức da đỏ ửng nữa, anh rửa sơ sơ chất nhờn trên người, thậm chí còn không dùng đến sữa tắm, như thể anh không nỡ tẩy đi mùi hương mà Vương Nhất Bác đã để lại trên người anh.

Tiêu Chiến sấy khô tóc rồi trở về phòng ngủ, cắm điện túi chườm nóng, vào phần mềm nghe nhạc trong điện thoại, bật chế độ lặp bài "Burning" rồi đặt điện thoại xuống bên giường, sau đó dùng một chiếc khăn đã ngâm qua nước ấm nhẹ nhàng lau sạch tinh dịch dính trên mặt và tóc của Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác bắt lấy bàn tay Tiêu Chiến và dán lên đó một nụ hôn rồi trở mình tiếp tục ngủ. Nhìn tấm lưng trần đầy vết cào xước của Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến không tự chủ mà cắn chặt môi dưới của mình.

Tiêu Chiến giơ tay lên, rõ ràng tuần trước đã cắt móng tay mà bây giờ lại dài ra rồi. Anh lục tìm kềm bấm móng, cắt ngắn móng tay sau đó dũa móng cho tròn nhẵn.

Lúc này Tiêu Chiến mới cảm thấy nhẹ nhõm, anh chỉnh nhiệt độ điều hoà thấp xuống, đắp chăn cho Vương Nhất Bác.

Tiêu Chiến chạm vào túi chườm nóng, cảm thấy nhiệt độ đã cao lập tức rút dây điện. Anh bọc túi chườm nóng trong khăn tắm rồi đặt lên cánh tay trái của Vương Nhất Bác, chườm được hai mươi phút thì mới bỏ ra.

Sau khi Tiêu Chiến làm xong những việc này, trời đã hửng sáng. Anh ngáp một cái, nằm xuống chui vào chăn.

Vương Nhất Bác cảm nhận có người nằm trong lòng mình, hắn khẽ mở mắt ra, nhìn thấy gáy của Tiêu Chiến, hôn một cái, đưa tay luồn vào trong quần của Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến nửa tỉnh nửa mê, Vương Nhất Bác dùng ngón tay đâm vào, trong chốc lát đã khiến anh ướt đẫm, miệng còn phát ra những tiếng lẩm bẩm. Vương Nhất Bác nhấc một chân Tiêu Chiến lên và nhét mình vào trong huyệt nhỏ.

Tiêu Chiến không thể mở nổi mắt, anh chỉ biết Vương Nhất Bác đang ra vào trong anh. Vương Nhất Bác lật người anh để anh nằm úp trên giường, Tiêu Chiến tiếp tục chịu sự tấn công gậy thịt thô dài đó.

Tiêu Chiến nói trong cơn mê man, "Vương Nhất Bác.... Em phải làm chết anh..."

Vương Nhất Bác vừa liếm vừa hôn bả vai Tiêu Chiến, thì thầm vào tai anh, "Làm sao em nỡ để anh chết...."

===(40%)===

(*) Xổ sổ Mark six là một loại hình xổ số khá nổi tiếng tại Hongkong, đây là trò chơi xổ số được nhiều người ưa chuộng vì có nhiều kèo hấp dẫn, người chơi có thể đặt cược vào 1 trong 7 số, sau đó hệ thống sẽ dành cho người chơi một khoảng thời gian để đặt cược, kết thúc thời gian đặt cược hệ thống sẽ tự động mở kết quả xổ số Mark six. Nếu số người chơi đã đặt cược trùng với kết quả hệ thống đưa ra thì người đó đã trúng số.

Ế trò này giống Vietlot nhể .

Mà có ai thắc mắc về mối quan hệ của hai nhân vật chính khum :-?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top