Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Gương (1 + 2)

OOC! OOC! OOC! Chỉ là những cái tên đi mượn!

Vẫn là vụ án đó, vẫn là những nhân vật đó, chỉ khác chúng ta sẽ theo dõi câu chuyện ở một góc độ khác.

Cùng quay ngược thời gian nào!!!

1

"Tiêu Chiến, tối nay anh không tham gia team building thật à?"

Trình Lâm phụ trách kiểm đếm số lượng thành viên tham gia, cô ra thông báo trong nhóm nội bộ của công ty, nói rằng nếu ai không đi thì hãy báo trước, Tiêu Chiến ngay lập tức nhắn lại anh có việc quan trọng cần làm rồi. Trình Lâm hiển nhiên không vui chút nào, cô đi đến bàn làm việc của Tiêu Chiến để xác nhận lại lần nữa.

Tiêu Chiến lắc đầu trả lời, "Tôi không đi được, mọi người đi chơi vui vẻ nhé."

Vẻ mặt Trình Lâm hiện rõ sự hụt hẫng, "Anh thật sự không đi ạ? Lần này anh trai em hào phóng lắm, ăn xong còn có trò rút thăm trúng thưởng nữa, giải nhất những 5000 tệ tiền mặt đó."

Tiêu Chiến làm bộ tiếc nuối, "Tôi có việc rồi, không sắp xếp thời gian được."

Trình Lâm thấy không thể làm được gì khác nên cũng thôi ép buộc Tiêu Chiến, đành lẳng lặng rời đi.

Tiêu Chiến đã hoàn thành xong công việc của mình từ rất sớm, anh nhàn nhã ngồi lướt Weibo, ngón tay trượt trên con lăn chuột, nhập tên tài khoản quen thuộc vào thanh tìm kiếm rồi nhấp vào trang chủ Weibo của Vương Nhất Bác.

Cả Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác đều không theo dõi tài khoản Weibo của nhau, hoàn toàn giống như hai người dưng xa lạ.

Bài đăng mới nhất trên Weibo của Vương Nhất Bác là vào sáng sớm ngày hôm qua, một bài viết ngắn gọn, không dông dài, nhưng Tiêu Chiến hiểu ẩn ý đằng sau những ký tự đó, Vương Nhất Bác nhớ anh rồi. Vì vậy, tối qua Tiêu Chiến đã lên mạng tìm kiếm, tìm được một khách sạn rất khuất nẻo, anh đặt một phòng và trả tiền phòng cho hai ngày liền, mặc cho thời gian gặp nhau của hai người chỉ tính trong vài tiếng đồng hồ.

Tiêu Chiến dùng ám hiệu để đăng thông tin địa chỉ của khách sạn lên Weibo.

Sau khi tan làm, Tiêu Chiến thay sang một bộ quần áo khác, tay xách một túi lớn đựng đồ dùng cá nhân đã khử trùng và lên xe buýt. Chuyến xe lắc lư đưa anh đến một khách sạn nằm ở vùng ngoại ô. Khách sạn này tuy rằng rất cũ kỹ, nhưng lợi ở chỗ là không có camera giám sát, chỉ cần chứng minh thư là có thể nhận phòng.

Tiêu Chiến cảm thấy việc quản lý cho thuê phòng hiện nay ngày càng nghiêm ngặt, có những khách sạn không chỉ yêu cầu dùng chứng minh thư để đăng ký mà còn phải chụp thêm ảnh, hơn nữa camera được lắp đặt ở khắp mọi nơi, khiến anh và Vương Nhất Bác có muốn gặp nhau cũng khó khăn hơn.

Tiêu Chiến thở dài, đã gần 10 năm trôi qua kể từ ngày 'Mặt trời đỏ' sụp đổ, thế nhưng cả hai vẫn không dám ở bên nhau một cách công khai lộ liễu, ngoại trừ việc lo sợ bị phát hiện là cá lọt lưới, anh còn sợ rằng lỡ như có chuyện gì xảy ra thì sẽ làm liên luỵ đến người mình yêu.

Tiêu Chiến bước vào phòng khách, lau sạch mọi ngóc ngách bằng nước khử trùng, rồi trải tấm ga giường mà anh đã mang theo lên chiếc giường lớn trong phòng. Sau khi chuẩn bị xong xuôi mọi thứ, Tiêu Chiến cởi quần áo và đi vào nhà vệ sinh để tắm rửa.

Mỗi khi đối mặt với Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến luôn cảm thấy bản thân mình không được sạch sẽ.

Vương Nhất Bác chuẩn bị tan sở thì phải nhận nhiệm vụ, khi về đến nhà đã là đêm khuya, hắn thay một bộ đồ khác, đội mũ và đeo khẩu trang rồi bắt một chuyến taxi. Trên đường đi, Vương Nhất Bác dùng điện thoại di động nhấp vào tài khoản Weibo của Tiêu Chiến, nhìn thấy dòng trạng thái mới nhất mà Tiêu Chiến đã đăng từ mấy tiếng trước.

[Hôm nay, mua 30 chai coca và 3 chai vang đỏ, ☺️]

Không cần giải mã, Vương Nhất Bác vẫn có thể hiểu được ẩn ý của Tiêu Chiến. Hắn vào khách sạn bằng cửa sau, đi lên cầu thang đến tầng 3. Vương Nhất Bác không có thẻ phòng nên đã gõ lên cửa phòng số 303. Cánh cửa nhanh chóng được mở ra, Vương Nhất Bác nhìn thấy Tiêu Chiến xuất hiện trong bộ đồ ngủ.

Tiêu Chiến lập tức kéo Vương Nhất Bác vào phòng. Hai người vồn vã trao cho nhau nụ hôn mãnh liệt, đôi tay không ngừng xé bỏ quần áo đối phương, chẳng mấy chốc cả hai cơ thể đều đã trần truồng. Vương Nhất Bác tách hai chân của Tiêu Chiến để anh quỳ trên giường, hai tay giữ lấy eo của Tiêu Chiến rồi đẩy hông xâm nhập vào.

Đã nhiều tháng không làm, nơi đó của Tiêu Chiến cực kỳ chặt hẹp, nhưng cơ thể anh đã sớm quen với chuyện hoan ái, chỉ cần đâm rút mấy cái, dịch tình trơn trượt sẽ tiết ra. Hai tay Tiêu Chiến nắm chặt ga trải giường, miệng không ngừng kêu lên những tiếng rên khe khẽ:

"Anh yêu em....Vương Nhất Bác..."

Tiêu Chiến đắm chìm trong dục vọng, nói ra lời yêu thương càng khiến Vương Nhất Bác không thể dừng lại ham muốn của mình

Tiêu Chiến khi mặc quần áo chỉnh tề trông anh rất lạnh lùng, nhất là khi anh cầm dao mổ giải phẫu thi thể. Vương Nhất Bác đã nhìn thấy dáng vẻ đó không biết bao nhiêu lần, nhưng chỉ khi cởi sạch quần áo, Tiêu Chiến sẽ trở nên lẳng lơ đầy phóng túng, và dáng vẻ này chỉ thuộc về riêng mình Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác tấn công dữ dội như một con dã thú, nhưng nụ hôn của hắn lại quá đỗi dịu dàng, nhẹ nhàng rơi xuống lưng Tiêu Chiến, lưu lại từng dấu hôn đỏ tươi.

Hai người cùng nhau lên đỉnh cao trào.

Vương Nhất Bác ôm Tiêu Chiến đi vào phòng tắm, phủ bọt sữa tắm lên người, hắn ôm Tiêu Chiến từ phía sau, mút nhẹ vành tai Tiêu Chiến, lòng bàn tay to lớn không ngừng vuốt ve cơ thể Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến rất thoải mái, hưởng thụ tất cả những điều này, anh ngả đầu ra sau, tựa đầu vào vai Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác lại cứng lên lần nữa, hắn ấn Tiêu Chiến vào tường, ra sức đẩy hông về phía trước. Cả người Tiêu Chiến đã sớm mềm nhũn, Vương Nhất Bác dễ dàng đâm hẳn vào bên trong, không chừa khe hở nào ở nơi giao nhau.

Vương Nhất Bác giày vò Tiêu Chiến thêm một lúc lâu, đến tận trước bình minh mới chịu buông tha cho Tiêu Chiến. Hai người nằm ôm nhau trên giường, nói những câu chuyện trên trời dưới biển, không đầu không đuôi.

Vương Nhất Bác nói, "Kẻ đó lại bắt chước chúng ta để giết người nữa rồi, đây là lần thứ tư."

Tiêu Chiến "Ừm" đáp lại, "Người chết tên là Diệp Tử Thanh nhỉ? Một sinh viên đại học, trong công ty anh toàn nói về vụ này."

"Đã nhiều năm như vậy rồi, em cứ nghĩ hàng nhái này sẽ không xuất hiện nữa." Vương Nhất Bác nhíu mày, "Không thể tự dưng mà hận được, Diệp Tử Thanh chắc hẳn phải có mối liên hệ nào đó với Hà Thông, Từ Diệp Tử và Lã Diệp Tử."

Năm đó, Vương Nhất Bác đã bí mật tiến hành điều tra, nhưng hắn lại không tìm ra được điểm chung giữa những người chết, cho nên hắn chỉ có thể cho rằng đây là kẻ bắt chước giết người bừa bãi, rồi trong vài năm tiếp theo, kẻ này lại không gây ra án mạng nào nữa, vì vậy Vương Nhất Bác cũng chỉ đành giữ chuyện này trong lòng. Tuy nhiên, gần đây, hàng nhái lại xuất hiện, khiến Vương Nhất Bác không thể không quan tâm.

Tiêu Chiến nói, "Chỉ cần không làm liên luỵ đến chúng ta, thì anh cũng chẳng có vấn đề gì với 'sự tồn tại' của hắn."

"Đây là một quả bom hẹn giờ, hơn nữa hắn rất quen thuộc cách thức giết người của chúng ta, anh cũng biết đấy, phía cảnh sát vẫn chưa công khai chuyện này với bên ngoài." Vương Nhất Bác sững người giây lát rồi nói tiếp, "Em nghi là người trong nội bộ."

"Cảnh sát á?"

"Em sẽ điều tra rõ ràng. Người này, bắt buộc phải nằm trong phạm vi khống chế của em. Đến lúc cần thiết, có thể dùng hắn làm vật thế mạng cho chúng ta." Vương Nhất Bác lạnh lùng nói, "Dám dùng danh nghĩa của chúng ta để giết người, vậy thì tự chịu lấy hậu quả đi."

Trong quá khứ, Vương Nhất Bác từng là một kẻ lạnh lùng, vô tình, giết người như ngoé. Từ nhỏ hắn đã được nuôi dưỡng bởi tổ chức sát thủ, vì vậy trong con người hắn vốn không có bất kỳ cảm xúc nào, và Tiêu Chiến cũng không ngoại lệ.

Tình yêu duy nhất của hai người chỉ dành riêng cho đối phương.

Tiêu Chiến chuyển sang một chủ đề khác, "Đỗ Văn ra tù đã được 1 tháng rồi, nhưng anh vẫn chưa tìm được cơ hội để ra tay, cái người đồng nghiệp kia của em vẫn đi theo nó à."

"Ừm, không chịu nhả một lúc nào luôn, còn bảo em giấu bí mật hộ anh ta nữa. Đỗ Văn là do chính tay anh ta bắt mà, nên đương nhiên sẽ để ý hơn bất kỳ ai." Vương Nhất Bác châm một điếu thuốc, "Nhưng mà hiện tại anh ta lại không để ý tới Bành Vĩ và Phùng Tiểu Phi, vậy thì có thể ra tay với hai tên này trước."

Khi tâm trạng không tốt, Vương Nhất Bác sẽ hút thuốc, nhưng khi làm tình sảng khoái rồi, hắn cũng sẽ làm một điếu, hơn nữa lúc này hắn có hơi buồn ngủ, cần phải làm gì đó để kéo tinh thần, vì chẳng mấy khi được gặp Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác không muốn ngủ chút nào.

Tiêu Chiến sờ vào giọt nước mắt tiết ra vì những cơn ngáp đọng trên khoé mắt của Vương Nhất Bác, anh mỉm cười, "Sống một cuộc sống bình yên rồi nên cơ thể không còn sức như trước nữa à, lúc nhỏ em có thể thức nguyên đêm, làm tình không ngừng nghỉ."

Khi Vương Nhất Bác chiếm hữu Tiêu Chiến, Tiêu Chiến mới chỉ 14 tuổi, khi đó bọn họ vẫn còn là Trần Vũ và Cố Nguỵ, là nhóc ăn xin và bé câm.

Năm đó, Mặt trời đỏ nhận được một phi vụ làm ăn, yêu cầu ám sát Lữ Cẩm Bưu. Người thực hiện nhiệm vụ phải chưa đủ tuổi thành niên và có ngoại hình xinh đẹp, vì vậy nhiệm vụ đã được giao cho Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến. Hai người trà trộn vào trong nhóm những cậu bé mua vui cho Lữ Cẩm Bưu và được gửi đến biệt thự nghỉ dưỡng của nhà họ Lữ. Mặc dù hai người đã giết được Lữ Cẩm Bưu nhưng lại không làm theo đúng yêu cầu của tổ chức, chính vì vậy sau khi thoát khỏi căn biệt thự, cả hai đã tháo chạy đến thành phố Tân Bình bên cạnh để lẩn trốn trước sự truy sát của nhà họ Lữ và Mặt trời đỏ.

Và rồi trong suốt khoảng thời gian sống trong nơm nớp lo sợ ấy, hai người đã phát sinh quan hệ, từ đó không thể nào dừng lại.

"Sắp 30 rồi, làm sao mà so được với thời mười mấy tuổi chứ." Vương Nhất Bác nhét điếu thuốc vào trong cốc nước, trở mình đè lên người Tiêu Chiến, "Sao nào? Em không làm anh thoả mãn được nữa hả?"

Chỉ vì câu nói này, Vương Nhất Bác lại vần Tiêu Chiến thêm tiếng đồng hồ, hắn luôn có một sở thích đặc biệt, làm tình xong hắn sẽ bắt anh quỳ trên giường, vểnh mông lên và banh mông ra để hắn ngắm nhìn dòng tinh dịch chảy ra từ cửa động.

Vương Nhất Bác nhìn mà thấy sảng khoái trong người, hắn lại châm thêm một điếu thuốc nữa rồi nhét vào huyệt nhỏ của Tiêu Chiến, cúi đầu cắn vào mông Tiêu Chiến và nói:

"Thoả mãn chưa?"

Vương Nhất Bác rất thích chơi với Tiêu Chiến như thế, Tiêu Chiến cũng không tức giận, anh dùng sức kẹp mông khiến điếu thuốc rơi ra. Vương Nhất Bác chụp lấy điếu thuốc rồi cho lên miệng hút mấy hơi, sau đó nằm đè trên người Tiêu Chiến, nhét dương vật của mình vào.

Tiêu Chiến chỉ cảm thấy nơi đó đã bị làm đến mức tê dại, chỉ sợ mấy ngày tới không thể khép lại được mất, anh rên rỉ cầu xin:

"Vương Nhất Bác, anh chết mất... Trần Vũ.... Trần Vũ...."

Tiêu Chiến gọi to tên người mình yêu, gọi đến mức Vương Nhất Bác cũng phải mềm lòng, lúc này hắn mới chịu buông tha Tiêu Chiến, vòng tay ôm anh, hôn lên trán anh.

Tiêu Chiến nằm trong vòng tay của Vương Nhất Bác, tiếp tục chủ đề vừa rồi, "Hai thằng này ra tù đã được nửa năm mà anh vẫn không làm gì chúng, chẳng phải là vì đợi Đỗ Văn à, cùng một giuộc với nhau, anh cảm thấy bọn chúng sẽ lại đàm đúm làm chuyện xấu tiếp, rặt một lũ không biết ăn năn hối cải."

Tiêu Chiến không hẳn buộc phải giết người, đặc biệt là sau khi Mặt trời đỏ sụp đổ, cả anh và Vương Nhất Bác đều chỉ muốn sống một cuộc sống như những người dân bình thường, nhưng Tiêu Chiến lại không thể tha thứ cho những kẻ hiếp dâm, nhất là những kẻ phạm tội mà không bị pháp luật trừng trị.

Đây là tà tâm ẩn trong tiềm thức của Tiêu Chiến, có lẽ chỉ cần anh thật sự báo được thù, tà tâm này mới có thể được hóa giải.

"Đúng rồi, em nghe Lý Tư Phàm nói, Đỗ Văn gần đây nhìn trúng một cô gái trẻ xinh đẹp, làm việc ở Phẩm Thịnh, vậy là đồng nghiệp của anh nhỉ?"

Tiêu Chiến ngạc nhiên mở to đôi mắt, trong đầu anh đang tìm kiếm vài người có đặc điểm "Trẻ xinh đẹp", anh nói:

"Chẳng trách có một lần, lúc anh tan làm thì nhìn thấy Đỗ Văn, anh còn nghĩ đó là tình cờ nữa cơ."

"Vì lý do này mà Lý Tư Phàm mới theo dõi Đỗ Văn không chịu buông đó, anh ta còn tưởng Đỗ Văn đã đổi nết, trở nên ngoan hơn, vì tụi Bành Vĩ và Phùng Tiểu Phi có vẻ yên phận hơn sau khi ra tù mà."

"Lý Tư Phàm cứ đi theo như vậy cũng chẳng phải là cách, em nói xem anh có cần đóng giả làm bạn trai của cô gái đó không, để đồng nghiệp của em yên tâm hơn."

"Cũng sẽ có những lúc Lý Tư Phàm không thể để mắt tới đâu." Vương Nhất Bác híp mắt lại, véo cằm Tiêu Chiến, "Không được để cho đám đàn bà lợi dụng anh."

Mặt trời sắp ló dạng, đến lúc Vương Nhất Bác phải rời đi, dù hắn không muốn một chút nào, vì lần này đi rồi thì phải mất mấy tháng nữa mới có thể gặp lại nhau. Vương Nhất Bác mặc quần áo xong, ôm lấy cơ thể trần truồng của Tiêu Chiến, cọ cọ mũi lên mũi của anh, hôn anh một nụ hôn đầy quyến luyến.

"Bé câm à, em chỉ muốn ở bên bé câm mỗi ngày thôi, giống như lúc nhỏ ấy."

Tiêu Chiến cũng muốn, nhưng chỉ cần một ngày họ vẫn còn là K thì ngày đó Tiêu Chiến sẽ không dám mơ một cuộc sống bình thường với Vương Nhất Bác. Muốn giết người là anh, là anh không thể buông bỏ thù hận, anh sợ anh sẽ huỷ hoại Vương Nhất Bác, một cảnh sát viên tinh nhuệ của lực lượng cảnh sát.

Vương Nhất Bác cuối cùng vẫn phải rời đi, đi về theo lối cửa sau. Tiêu Chiến nằm trên giường, mặc dù anh rất mệt nhưng không sao ngủ được, anh ngửi tấm ga trải giường, nơi đó vẫn còn thoang thoảng mùi hương của Vương Nhất Bác, khiến anh cảm thấy thật dễ chịu, nhưng chẳng được bao lâu nỗi cô đơn lại vây bủa anh thêm lần nữa.

Trời đã sáng hoàn toàn, Tiêu Chiến trả phòng, đeo lại "mặt nạ" của anh, trở về làm một Tiêu Chiến trong cuộc sống đời thường.

Tiêu Chiến cẩn thận quan sát những cô gái trẻ trong công ty, rất nhanh anh tìm ra được người mà Đỗ Văn đã nhìn trúng, không ai khác chính là Trình Lâm. Trình Lâm đã yêu thầm Tiêu Chiến trong nhiều năm, như vậy càng dễ ra tay, Tiêu Chiến lập tức thay đổi thái độ lạnh lùng của ngày trước, anh không còn từ chối bất cứ lời mời nào từ Trình Lâm nữa.

Tiêu Chiến và Trình Lâm ra ra vào vào cùng nhau, cũng vì vậy mà anh trở thành mục tiêu mới của Đỗ Văn. Khi bị chiếc khăn tay tẩm thuốc bịt mũi, Tiêu Chiến vội quay đầu đi, cố tìm ra cách tốt nhất để đối phó.

Tiêu Chiến là một sát thủ được huấn luyện từ nhỏ, vì vậy ở một mức độ nào đó cơ thể anh có khả năng kháng thuốc mê, hơn nữa đám người Đỗ Văn này lại không biết sử dụng thuốc, nên lượng thuốc không đủ để làm hôn mê một người trưởng thành. Tiêu Chiến tuỳ tiện vùng vẫy để thăm dò thể lực của đối phương.

Đúng là tuổi 17 bẻ gãy sừng trâu, ba người này cùng nhau giữ chặt Tiêu Chiến, nếu là một người bình thường thì hoàn toàn không có khả năng chống lại, nhưng Tiêu Chiến thì lại có thể, chỉ là Tiêu Chiến biết trên đường Giang Khẩu có camera giám sát, và ở phía xa xa còn có Lý Tư Phàm. Biết bao nhiêu cặp mắt đang nhìn anh, anh không thể tự làm bại lộ con người thật của mình. "Mặt nạ" của Tiêu Chiến chính là một nam thanh niên yếu đuối, trói gà không chặt.

Tiêu Chiến nghĩ, nếu đã xem anh là con mồi, vậy thì anh sẽ ngoan ngoãn làm một "con mồi". Tiêu Chiến khẽ nở một nụ cười lạnh lẽo, ngừng giãy giụa, để mặc bọn chúng kéo anh vào trong xe.

2

Đỗ Văn cũng như Phùng Tiểu Phi và Bành Vĩ, đều ỷ vào mình vẫn còn là trẻ vị thanh niên nên bọn chúng chẳng hề sợ bị người khác nhìn thấy, thậm chí còn không thèm bịt mắt Tiêu Chiến mà chỉ trói hai tay của anh lại. Bành Vĩ phụ trách lái xe, Phùng Tiểu Phi và Đỗ Văn mỗi đứa ngồi mỗi bên của Tiêu Chiến.

Ngay cả khi trong tình huống "Tự nguyện cắn câu", Tiêu Chiến vẫn cảm thấy vô cùng khó chịu, từ trước đến nay anh luôn cự tuyệt việc tiếp xúc gần với bất kỳ ai, ngoại trừ Vương Nhất Bác.

Tiêu Chiến hít một hơi thật sâu, cố khống chế sát khí đang cuộn lên trong máu mình, anh liếc gương chiếu hậu nhìn thấy phía sau có một chiếc xe đang đuổi theo, giữ một khoảng cách nhất định, có lẽ đó là Lý Tư Phàm.

Vẫn chưa phải là thời điểm để ra tay, Tiêu Chiến đã nghĩ như vậy. Anh lại nhìn lướt qua camera hình trình bên cạnh gương chiếu hậu, thấy cột đèn giao thông đang nhấp nháy đèn xanh, anh lập tức lộ ra vẻ mặt hoảng hốt, rồi tỏ vẻ đang trấn tĩnh bản thân để hỏi, "Mấy người muốn bao nhiêu tiền? Lương của tôi không nhiều nhưng tôi vẫn còn một khoản tiết kiệm, có thể đưa hết cho mấy người."

Đỗ Văn bật ra tiếng cười man rợ, "Ai cần tiền, thứ bố mày không thiếu chính là tiền."

Đỗ Văn dựa sát người vào Tiêu Chiến, hơi thở của gã phả lên mặt anh, cảm giác khó chịu trong người Tiêu Chiến càng cuộn lên dữ dội, anh hỏi:

"Mấy người muốn gì?"

Không ai trong bọn chúng trả lời Tiêu Chiến.

Phùng Tiểu Phi có chút lo lắng, gã hỏi Đỗ Văn, "Mày có chắc chơi xong quả này sẽ không bị ngồi tù không? Mẹ tao còn muốn tao lên đại học đó mày."

Đỗ Văn khinh khỉnh không thèm để ý, "Lần trước chết người còn chỉ bị kết án vài năm, lần này không làm tên này chết thì không sao đâu. Chúng ta còn chưa thành niên nên sẽ được bảo vệ, đến lúc đấy dúi cho bác sĩ ít tiền, làm cái giấy chứng nhận tâm thần là qua ải ngon ơ".

Bành Vĩ đang lái xe cũng chen vào một câu, "Nói gì thì nói, lần trước cũng tại Đỗ Văn chơi đéo biết dừng, cứ thích dìm con bé đó xuống nước, còn nói lúc nào nó sắp hết hơi thì kéo lên. Kết quả chưa được mấy hồi thì tắt thở con mẹ nó rồi."

"Trách cái gì, hai đứa chúng mày chơi chả sướng bỏ mẹ ra."

"Con gái yếu ớt vãi."

"Ê mà tên này trông không được khoẻ lắm nhỉ, mày nhìn đi, yếu như sên, nhưng được cái đẹp hơn bọn con gái nhiều."

Đỗ Văn bắt đầu sờ soạng lên mặt Tiêu Chiến rồi véo vào má anh.

Mọi tế bào trong người Tiêu Chiến đang không ngừng kêu gào phải giết sạch bọn chúng, anh lại nhìn vào gương chiếu hậu lần nữa, Lý Tư Phàm vẫn đang đuổi theo phía sau, trông có vẻ sắp đuổi kịp đến nơi rồi.

Tiêu Chiến tiếp tục suy nghĩ đến các tình huống tiếp theo, nếu như Lý Tư Phàm thành công đuổi kịp chiếc xe Van này, như vậy đám Đỗ Văn vẫn chưa thể xem là đã gây ra lỗi lớn, thêm vào đó chúng chưa đủ tuổi thành niên, đoán chừng cùng lắm chỉ bị giam giữ trong mười mấy ngày rồi được thả, sau đó anh sẽ lại phải tìm cơ hội khác để ra tay. Còn nếu Lý Tư Phàm không đuổi kịp, anh cũng không thể tùy tiện giết người trên xe được. Anh nhất định phải để bản thân thoát khỏi diện tình nghi, phải hoàn toàn trong sạch.

Phía trước có một ngã tư, đèn xanh đếm ngược 3 giây cuối cùng, Bành Vĩ đạp ga vượt qua vạch kẻ đường vào giây cuối cùng, trong khi đó xe của Lý Tư Phàm đã bị một chiếc xe tải chạy ngang qua chặn lại.

Cắt được đuôi rồi!

Tiêu Chiến nhẹ nhàng xoay đôi tay đang bị trói sau lưng, cởi sợ dây thừng đang trói anh, đột nhiên đầu của anh bị ấn xuống, một cục thịt cứng ngắc nhét vào miệng.

Đỗ Văn nắm lấy tóc của Tiêu Chiến, "Liếm tử tế cho tao."

Đây là việc mà Tiêu Chiến hoàn toàn không thể nào ngờ tới, tựa như có một chiếc chìa khóa cắm vào ký ức bị phong ấn ẩn sâu trong nội tâm của Tiêu Chiến, những hình ảnh trong quá khứ tựa như một cuộn băng đang phát lại trong đầu anh, đó là cơn ác mộng mà anh rất muốn quên đi nhưng lại chẳng thể nào xóa sạch.

Lồng ngực Tiêu Chiến như thể đang có một tảng đá nặng đè lên, khiến anh không thể nào thở được, dạ dày quặn lại vô cùng dữ dội.

Vương Nhất Bác, cứu anh! Nội tâm Tiêu Chiến không ngừng gào thét, anh cắn mạnh vào thứ đó của Đỗ Văn, trong mắt hiện lên tia khát máu.

Đỗ Văn la hét thảm thiết, "Đụ má mày, dám cắn tao!"

Phùng Tiểu Phi túm lấy tóc của Tiêu Chiến, kéo đầu anh đập vào cửa sổ, cứu được Đỗ Văn. Đỗ Văn ôm lấy phần dưới của mình rên rỉ, "Tí nữa là phế mẹ nó rồi!"

Đỗ Văn và Phùng Tiểu Phi tay đấm chân đá vào Tiêu Chiến. Tiêu Chiến nắm chặt tay mình, dùng chút bình tĩnh còn sót lại để cố gắng kiềm chế bản thân, ngay cả khi đã cắt được đuôi Lý Tư Phàm thì anh cũng không thể giết người trong xe, anh không thể biến bản thân trở thành kẻ tình nghi.

Bành Vĩ ném dao găm ra ghế sau, "Đéo ngoan chứ gì, xin nó tí huyết."

Tiêu Chiến là một người sức chịu đựng rất mạnh, anh có thể chịu được mọi hình thức ngược đãi. Thời còn học cấp hai, một đứa trẻ mồ côi như anh hiển nhiên luôn là mục tiêu bắt nạt của đám học sinh, vì để che giấu đi sức mạnh của mình, anh chưa bao giờ đánh trả. Đối với Tiêu Chiến, những cơn ác mộng đã vây trói anh suốt bao năm nay mới là thứ khiến anh sợ hãi hơn cả.

Tiêu Chiến bị đè lên ghế, hai chân banh rộng, quần bị dao rạch một đường, để lại vết thương trên đùi. Anh có thể ngửi thấy mùi máu của chính mình.

Đỗ Văn xả xong cơn giận, hắn dùng lưỡi dao vỗ vỗ vào mặt Tiêu Chiến, "Hahaha, sợ rồi sợ rồi, tốt nhất ở yên cho tao, nếu không tao thiến đứt chim của mày bây giờ."

Đỗ Văn cắt nát quần Tiêu Chiến khiến phần dưới của anh hoàn toàn lộ ra ngoài không khí. Trong đầu Tiêu Chiến chỉ toàn là gương mặt của người đàn ông kia, trong một khoảnh khắc, Tiêu Chiến cảm thấy bản thân đã quay trở về 23 năm trước.

Tiêu Chiến buông xuôi để mặc nỗi sợ hãi chiếm lấy lý trí, anh kêu lên thảm thiết.

"Cứu tôi với!"

"Đau quá!"

"Thả tôi ra!"

"Đừng làm nữa, đau quá!"

Nghe vậy, đám Đỗ Văn càng thêm hưng phấn, Phùng Tiểu Phi đốt một điếu thuốc và ấn đầu thuốc cháy đỏ lên đùi Tiêu Chiến.

Cơn đau dữ dội khiến tinh thần của Tiêu Chiến tỉnh táo lại vài phần, anh mở đôi mắt đẫm lệ, mịt mờ nhìn về phía trước, con quỷ trước mắt anh và người đàn ông 23 năm trước dường như đã nhập vào làm một.

Hơi thở của Tiêu Chiến trở nên gấp gáp, anh cắn môi đến bật cả máu.

Phải giết chúng mày! Phải giết chúng mày!

Đỗ Văn và Phùng Tiểu Phi dùng dao cắt sạch quần áo Tiêu Chiến, để lại không ít vết thương trên người anh. Sau đó chúng lại châm điếu thuốc khác, dí vào người Tiêu Chiến, thậm chí còn không bỏ qua dương vật và hậu môn. Đỗ Văn chen vào giữa hai chân Tiêu Chiến, muốn đút vào nhưng không tìm được vị trí đúng, hơn nữa Đỗ Văn bị ám ảnh bởi chuyện vừa rồi nên không dám để anh giao khẩu, vì vậy chỉ dám quay tay trước mặt Tiêu Chiến.

Phùng Tiểu Phi thúc giục Bành Vĩ, "Bành Vĩ, mày lái xe nhanh lên cái, tìm chỗ nào rộng hơn đi, chơi trong này đéo vui."

"Đến núi Thạch Phong, ở đấy đầy phòng trống, cũng không có người."

Tiêu Chiến giả vờ tay mình vẫn đang bị trói, không chống trả, anh đang chờ đợi cơ hội để ra tay. Tiêu Chiến nhớ lại rất nhiều chuyện, ký ức đầy hỗn loạn, hình ảnh anh trong hình hài một đứa trẻ bị đè xuống hứng chịu sự tra tấn, người đàn ông đang chuyển động trên người anh thi thoảng sẽ biến thành khuôn mặt Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác chiếm hữu anh, trên khuôn mặt non nớt chỉ toàn là sự đau đớn.

Vương Nhất Bác nói, "Cố Ngụy, đừng sợ, là em đây."

Về sau mọi hành vi tình dục của Tiêu Chiến đều liên quan đến Vương Nhất Bác, khi bị những cơn ác mộng gặm nhấm, Tiêu Chiến đều cần Vương Nhất Bác. Tình yêu và tình dục của Vương Nhất Bác đã ngấm vào trong máu thịt của anh rồi.

Lúc Tiêu Chiến bị lôi xuống xe, trên người anh đã không còn mảnh quần áo nào nữa, toàn thân dính đầy tinh dịch. Ba người bọn chúng kéo anh đi lên những bậc cầu thang bằng đá.

Sau khi bước vào ngôi nhà gỗ, tất cả sự sợ hãi trong mắt Tiêu Chiến hoàn toàn biến mất, anh đột nhiên xoay người siết cổ Phùng Tiểu Phi từ phía sau, giật lấy con dao găm trên tay gã.

Đòn tấn công quá bất ngờ khiến Phùng Tiểu Phi không kịp phản ứng, khi gã vừa muốn hét lên kêu cứu thì cổ đã bị siết chặt lại.

Phía trước, Đỗ Văn và Bành Vĩ nghe thấy tiếng động liền quay đầu lại, nhìn thấy Tiêu Chiến đang siết cổ Phùng Tiểu Phi bằng một sợi dây thừng, toàn thân Tiêu Chiến tỏa ra khí thế hung bạo, vô cùng tàn ác.

Cả hai bị bất ngờ nhưng vẫn lao người về phía Tiêu Chiến. Tiêu Chiến một tay nắm chắc sợi dây, tay còn lại khống chế Đỗ Văn vừa lao tới, túm lấy đầu Đỗ Văn đập thật mạnh vào đầu của Bành Vĩ.

Liên tục mấy phát khiến đầu Đỗ Văn và Bành Vĩ bê bết máu, cả hai đều choáng váng và nằm lăn trên đất, miệng không ngừng rên rỉ trong đau đớn.

Phùng Tiểu Phi vẫn chưa hoàn toàn mất đi ý thức, gã cố gắng hết sức để chống cự, nhưng thứ nhận lại là một cú đạp vào thân dưới, khiến gã hét lên một cách thảm thiết.

Tiêu Chiến từ trên cao nhìn xuống ba người nằm lăn lộn trên mặt đất, giẫm mạnh lên hạ bộ của Đỗ Văn, chính thứ bẩn thỉu này vừa rồi đã nhét vào miệng anh.

Tiêu Chiến bật cười một cách điên cuồng, lần lượt đá mạnh vào hạ bộ của cả ba người này. Những đòn chí mạng khiến bọn chúng không còn sức để đánh trả, chỉ biết kêu gào.

Đá chán rồi, hai tay Tiêu Chiến túm lấy tóc của bọn chúng, kéo lê chúng đến bên bể bơi ở phía không xa, sau đó ấn đầu chúng xuống nước.

"Trước đây bọn mày cũng hành hạ một cô gái tội nghiệp như thế này hả?"

Tiêu Chiến tận hưởng khoái cảm hành hạ người khác, mỗi khi bọn chúng sắp ngạt thở, anh sẽ kéo đầu chúng lên, rồi lại nhúng xuống lần nữa.

Khi đầu được kéo lên khỏi mặt nước, Bành Vĩ dùng chút sức lực cuối cùng để van xin Tiêu Chiến tha mạng cho mình.

Câu nói này đã khiến Tiêu Chiến lấy lại được một phần lí trí, anh nhanh chóng tính toán thời gian, cho dù đã cắt được đuôi Lý Tư Phàm, Lý Tư Phàm vẫn sẽ báo cho đồng đội để tiến hành tìm kiếm, rất có thể sẽ sớm tìm được nơi này.

Tiêu Chiến nhặt lại con dao găm, lôi Phùng Tiểu Phi lên và đâm một nhát vào tim gã.

Tiêu Chiến tóm được Bành Vĩ đang muốn bỏ chạy, một dao xuyên vào cổ Bành Vĩ. Sau đó, Tiêu Chiến đuổi theo Đỗ Văn, cắm con dao vào đầu đối phương từ phía sau.

Mùi máu nồng nặc khiến Tiêu Chiến vừa thấy ghê tởm lại vừa thích thú, anh móc nhãn cầu của ba người, sau đó từ phần ngực, cánh tay, đùi và mông của mỗi người, Tiêu Chiến cắt ra 8 miếng thịt.

Toàn thân Tiêu Chiến dính đầy máu, miệng anh không ngừng lẩm bẩm, "Mẹ ơi, con báo thù cho mẹ rồi...."

Tiêu Chiến nhặt mảnh vải đen dưới đất lên lau sạch dấu vân tay trên con dao găm, sau đó anh nhìn những vết thương trên cơ thể mình, nhìn vẫn chưa nghiêm trọng lắm, vì vậy anh nằm bò xuống đất để tạo thành những vết trầy xước. Nếu đã lựa chọn làm "con mồi" thì làm sao có thể thiếu được 'khổ nhục kế'.

Bỗng, Tiêu Chiến nghe thấy có tiếng động, là tiếng bước chân đang đi tới!

Có người! Đến nhanh hơn Tiêu Chiến nghĩ.

Tiêu Chiến lắng nghe tiếng động đoán chừng chỉ có một người, vẫn đang ở một khoảng cách nhất định, anh vội vàng ném con dao găm đi, làm ướt đầu của mình, sau đó tự trói hai chân của mình lại, nằm nghiêng xuống đất, và hai tay bắt chéo phía sau lưng.

"Rầm", cánh cửa gỗ bật mở, Tiêu Chiến nghe thấy tiếng thở dốc.

"Là hắn... hắn xuất hiện rồi, chắc chắn chưa thể chạy xa được....."

Tiêu Chiến không biết giọng nói này, anh đoán người đến có thể là Lý Tư Phàm, anh cho rằng Lý Tư Phàm sẽ đi vào để cứu mình, kết quả Lý Tư Phàm đóng cửa lại và rời khỏi ngôi nhà gỗ.

Trong lòng Tiêu Chiến cảm thấy có hơi ngạc nhiên, xem ra đối phương vội vàng truy đuổi "hung thủ" mà anh ta cho là thật.

Tiêu Chiến lúc này chỉ muốn mau chóng rời khỏi đây, mặc dù anh là sát thủ, học Y với người đã từng nuôi nấng anh, đã giải phẫu không biết bao nhiêu cái thi thể, nhưng quả thực Tiêu Chiến không thích mùi máu chút nào, hơn nữa máu tươi ướt dính sẽ càng gợi cho anh nhớ lại những ký ức đau buồn.

Tiêu Chiến nằm yên trên mặt đất, chờ đợi người tiếp theo, liệu có phải là Vương Nhất Bác không? Anh tin rằng khi Vương Nhất Bác biết anh bị đám người Đỗ Văn bắt cóc, chắc chắn hắn sẽ là người đầu tiên chạy đến bên cạnh anh.

Sau khi cúp điện thoại của Lý Tư Phàm, Vương Nhất Bác nắm chặt vô lăng, một người luôn giữ vẻ bình tĩnh như hắn vào giây phút này không thể bình tĩnh được nữa rồi, trong lòng lo lắng cồn cào ruột gan.

Tiêu Chiến đã gửi ám hiệu qua Weibo, nói cho hắn biết cô gái trẻ mà Đỗ Văn nhìn trúng tên là Trình Lâm, khoảng thời gian gần đây, Tiêu Chiến thường xuyên đi bên cạnh Trình Lâm. Nhưng Vương Nhất Bác không thể ngờ đến, Tiêu Chiến lại thay thế Trình Lâm biến thành mục tiêu mới của đám người Đỗ Văn.

Việc này hoàn toàn không nằm trong kế hoạch, khiến Vương Nhất Bác không kịp trở tay.

Nhưng chẳng phải trong quá khứ đã từng như vậy sao?! Vẻ đẹp mong manh của Tiêu Chiến luôn có khả năng làm trỗi dậy ham muốn của những kẻ biến thái. Vương Nhất Bác đấm mạnh vào vô lăng.

Vương Nhất Bác đương nhiên biết rõ đám rác rưởi kia không phải là đối thủ của Tiêu Chiến, nhưng Tiêu Chiến là người đã lớn lên cùng hắn, là người mà hắn yêu hơn tất thảy, Vương Nhất Bác không muốn nhìn thấy Tiêu Chiến ở trong hoàn cảnh nguy hiểm dù chỉ một phút.

"Mối nguy hiểm" này không chỉ đơn giản mang nghĩa là Tiêu Chiến có thể bị tra tấn vì để che giấu sức mạnh vốn có của mình, mà còn có nghĩa —— Nếu Tiêu Chiến lộ diện trước mặt cảnh sát, liệu anh có thể thoát khỏi sự nghi ngờ sau khi giết người không.

Đúng vậy, về cơ bản, Vương Nhất Bác chắn chắn một điều, Tiêu Chiến đã giết chết ba người kia.

Dưới thời "Mặt trời đỏ" vẫn đang hoạt động, mỗi khi sát thủ hoàn thành xong nhiệm vụ giết người đều sẽ có người của tổ chức đến thu dọn hiện trường. Lần đầu tiên Tiêu Chiến sát hại người ngoài nhiệm vụ là vào năm 2009, đó là một kẻ hiếp dâm không bị trừng phạt. Lúc đấy, Vương Nhất Bác đã bí mật vội vã đến hiện trường, nhìn thấy trên mặt đất toàn là máu tươi cùng với những miếng thịt nằm rải rác.

Tiêu Chiến không thích mùi máu, từ trước giờ anh luôn dùng những cách thức giết người không đổ máu, tình huống này chứng tỏ Tiêu Chiến đã mất kiểm soát giống như khi anh sát hại Lữ Cẩm Bưu.

Ngoài việc giết người, Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến còn có điểm mạnh khác, Tiêu Chiến thiên về Y khoa, còn Vương Nhất Bác có khả năng 'phản điều tra', hắn biết hiện trường này rất khó để dọn dẹp, thay vì giấu xác chết, hắn lại lợi dụng khả năng của mình để lại rất nhiều manh mối có thể làm rối loạn hướng điều tra của cảnh sát.

Sau khi tổ chức sụp đổ, Tiêu Chiến vẫn không thể dừng lại việc trừng phạt những kẻ hiếp dâm. Mỗi lần gây án, anh đều sẽ móc nhãn cầu, cắt ra tám miếng thịt của đối phương, giống như để tế lễ. Sau khi một người bị giết, Vương Nhất Bác sẽ là người xử lý hiện trường. Vương Nhất Bác lựa chọn thi vào ngành cảnh sát cũng là vì muốn bảo vệ Tiêu Chiến.

Nhưng lần này, Tiêu Chiến đã giết người không theo kế hoạch, hơn nữa rất có thể Lý Tư Phàm đã đến hiện trường sớm hơn các cảnh sát khác, chỉ có điều cho đến lúc này, Lý Tư Phàm vẫn chưa có bất kỳ phản hồi nào về việc giải cứu con tin.

Nghĩ đến đây, Vương Nhất Bác càng nhấn mạnh chân ga, vượt qua tất cả các xe cảnh sát.

Vương Nhất Bác chạy xe đến bãi đậu xe trên núi Thạch Phong, đúng như hắn dự đoán, ở đó không chỉ có xe van của Đỗ Văn mà còn có xe VW đen của Lý Tư Phàm. Vương Nhất Bác phớt lờ chỉ huy của Thẩm Long, lao về phía bậc thang đá trước tiên.

Vì quá nôn nóng, Vương Nhất Bác đã bị đám rêu làm trượt chân, để lộ ra vẻ hoảng loạn hiếm thấy, hắn xông thẳng đến đài ngắm cảnh, cố động não để nghĩ xem Tiêu Chiến có thể bị bắt đi hướng nào.

Vương Nhất Bác dựa theo những phân tích trong lòng, hắn băng qua đài ngắm cảnh, chạy về phía nam dọc theo sạn đạo. Sau khi chạy được hơn 100m thì đến một công viên nhỏ, trong công viên có ngôi nhà mái bằng, ô cửa sổ đã cũ nát hắt ra những tia sáng yếu ớt.

Vương Nhất Bác ngửi thấy mùi máu, hắn biết chính là chỗ này. Vương Nhất Bác nhìn thấy cánh cửa gỗ đang đóng chặt, có vẻ như Lý Tư Phàm vẫn chưa tìm đến đây.

Vương Nhất Bác rút súng lục chạy về phía ngôi nhà, giơ chân đá tung cánh cửa gỗ, mùi máu tanh nồng nặc lập tức xộc vào khoang mũi, bên trong quả nhiên là thi thể của đám người Đỗ Văn.

Thẩm Long chạy vội đến sau lưng Vương Nhất Bác, chửi thề một câu, "Mẹ kiếp!"

Vương Nhất Bác dường như đang chạy đua với thời gian, hắn đảo mắt qua mọi ngóc ngách, rất nhanh hắn nhìn thấy bóng dáng của Tiêu Chiến, Tiêu Chiến đang nằm nghiêng trên vũng máu, mắt bị che bởi một miếng vải đen, cả người đầy rẫy vết thương.

Vương Nhất Bác đã đoán được Tiêu Chiến sẽ bị thương, nhưng khi tận mắt chứng kiến, hắn vẫn không khỏi quặn thắt trong lòng. Vương Nhất Bác có lẽ cũng đã biết chuyện gì đã xảy ra với Tiêu Chiến, đột nhiên hắn nhớ lại 23 năm trước, toàn thân Tiêu Chiến cũng bê bết máu giống như lúc này và nằm gục dưới chân hắn.

Những gì hiện ra trước mắt không cho Vương Nhất Bác có thời gian để suy nghĩ, hắn là người đầu tiên chạy đến bên cạnh Tiêu Chiến, nhìn ra sau lưng anh, quả nhiên hai tay của Tiêu Chiến không hề bị trói.

Vương Nhất Bác cúi người xuống giả bộ như đang cởi trói cho Tiêu Chiến, rồi thì thầm vào tai anh, "Hai tay của anh bị trói, chính em đã cởi trói cho anh, anh biết chưa?"

Tiêu Chiến khẽ gật đầu.

Vương Nhất Bác thầm thở phào nhẹ nhõm, hắn dùng ngón tay để phán đoán hơi thở, rồi nghe nhịp tim đập, cởi áo khoác ra che nửa người dưới của Tiêu Chiến, quay đầu lại nhìn thấy Lý Tư Phàm vừa chạy tới liền hét lên:

"Nhanh! Gọi xe cấp cứu! Vẫn còn sống!"

Vương Nhất Bác không hiểu về Y học, hắn lo sợ Tiêu Chiến thật sự bị thương, nên không dám đụng bừa bãi vào người anh, chỉ có thể nắm lấy tay Tiêu Chiến.

Trên người Tiêu Chiến không chỉ có vết thương mà còn có tinh dịch trắng đục, Vương Nhất Bác đoán được Tiêu Chiến đã gặp phải chuyện gì, một nỗi chua xót dâng lên trong lòng hắn, những gì hiện lên trong đầu hắn không chỉ là Tiêu Chiến của 23 năm về trước, mà còn có tiếng la hét thảm thiết của Tiêu Chiến trong căn biệt thự nghỉ dưỡng tối đen đó.

Tiêu Chiến lại nhớ đến ký ức khủng khiếp thời thơ ấu của mình rồi sao?

Vương Nhất Bác muốn ôm Tiêu Chiến vào lòng, muốn an ủi anh bằng cơ thể và tình ái của mình, nhưng tất cả những gì hắn có thể làm lúc này chỉ là đưa tay ra vuốt nhẹ miếng vải đen trên mắt Tiêu Chiến.

Hành động như thế này liệu có đi quá giới hạn đối với hai "người xa lạ" như họ không? Nhưng Vương Nhất Bác không thể nghĩ nhiều được như vậy, hắn sắp phát điên rồi.

Lẫn trong mùi máu tanh, Tiêu Chiến ngửi thấy mùi hương thuộc về Vương Nhất Bác, anh nghe thấy giọng nói của Vương Nhất Bác, khiến anh có cảm giác an toàn vô cùng.

Có ai đó chạm nhẹ vào mắt Tiêu Chiến, Tiêu Chiến biết đó là Vương Nhất Bác, đầu anh khẽ động, miếng vải đen buộc hờ trượt xuống, khuôn mặt của Vương Nhất Bác hiện lên trước mặt Tiêu Chiến.

Giống như 23 năm về trước, Vương Nhất Bác là ánh sáng duy nhất trong bóng tối của Tiêu Chiến.

Vương Nhất Bác nhẹ nhàng nói với Tiêu Chiến, "Em đến để cứu anh."

TBC

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top