Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Gương (10+11)

Con mồi (17) + (18) + (19)

=== Gương 10===

Tiêu Chiến đi trên hành lang nội bộ toà nhà hướng về phía nhà vệ sinh.

Trời đã tối muộn, các công ty khác đã tan làm từ lâu. Cửa kính hai bên hành lang đều đã đóng, trên tay nắm cửa còn được treo thêm ổ khóa hình chữ U rất chắc chắn, phía bên trong tối đen như mực, ánh sáng duy nhất tỏa ra một cách yếu ớt là từ bóng đèn sợi đốt đã bám đầy bụi treo trên hành lang.

"Cộp....cộp....cộp...."

Tiếng bước chân của Tiêu Chiến vang lên trong không gian yên tĩnh, anh chậm rãi đi về phía trước, thế nhưng cứ có một cảm giác khác lạ dấy lên, anh cảm nhận được trong lối đi chật hẹp này còn có hơi thở của một người khác.

Nếu đúng như Tiêu Chiến đoán, Triệu Giai chắc hẳn vẫn còn ở công ty và gã đang đứng tại một góc tối nào đó để lén lút nhìn anh. Tiêu Chiến bày ra bộ dạng sợ hãi quay ngoắt đầu lại, nhưng lại chẳng thấy bóng Triệu Giai đâu.

Tiêu Chiến bước vào nhà vệ sinh tiến tới phòng ngăn trong cùng như thường lệ. Tiểu tiện xong, Tiêu Chiến đi về phía bồn rửa và rửa tay rất nhiều lần. Anh lấy ra một chiếc khăn, lau khô tay mình rồi giả vờ sơ ý làm rơi chiếc khăn xuống đất, sau đó anh nhặt chiếc khăn lên và ném nó vào thùng rác bên cạnh bồn rửa.

Lúc ra khỏi nhà vệ sinh, Tiêu Chiến lại nghe thấy tiếng thở nặng nề, anh liếc nhìn về hướng 11 giờ, đoán rằng Triệu Giai đang đứng nấp ở đó. Tiêu Chiến vẫn giữ dáng vẻ bình tĩnh quay trở lại văn phòng.

Hôm nay, công ty có buổi team-building nên không còn ai tăng ca vào giờ này, giữa căn phòng rộng thênh thang chỉ còn lại một mình Tiêu Chiến. Một cơ hội vô cùng hiếm có, thế nhưng đến giờ Triệu Giai vẫn chưa làm ra bất kỳ hành động nào. Đúng như Tiêu Chiến nghĩ, Triệu Giai chính xác là một kẻ hèn nhát. Tuy nhiên Tiêu Chiến cảm thấy không việc gì phải vội, bởi bây giờ vẫn chưa phải là lúc.

Đang lúc gửi tin nhắn cho Vương Nhất Bác hỏi hắn khi nào tan làm thì các bóng điện trên trần nhà đột nhiên vụt tắt, cả văn phòng lập tức bị bóng tối bao phủ. Tiêu Chiến nhắm mắt lại, động đậy tai của mình để lắng nghe. Anh không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào, có vẻ như Triệu Giai vẫn đang ở trong nhà vệ sinh.

Tiêu Chiến đi về phía cửa, bật toàn bộ công tắc lên khiến cả văn phòng sáng bừng trở lại, nhưng bóng điện ở chỗ anh ngồi lại không sáng, có lẽ bóng điện đó đã bị cháy. Tiêu Chiến nhìn xuống tay của mình thấy một lớp bụi dính trong lòng bàn tay. Anh đi đến phòng pantry, rửa tay xong, anh lau sạch tay bằng khăn giấy khử trùng.

Trên màn hình vi tính vẫn đang mở khung đối thoại với Vương Nhất Bác. Vương Nhất Bác đã trả lời tin nhắn của anh, hắn nói hắn xong việc rồi, sẽ đi đón anh ngay bây giờ, chờ một xíu là hắn sẽ đến nơi.

Tiêu Chiến mỉm cười, đến lúc rồi.

Tiêu Chiến nhìn góc dưới bên phải màn hình máy tính, cho đến khi đồng hồ nhảy đến đến một con số nào đó, anh đi đến nhà vệ sinh lần nữa. Tiêu Chiến từ từ thò đầu nhìn vào bên trong, quả nhiên Triệu Giai đang ngồi xổm bên cạnh bồn rửa, trên tay gã là chiếc khăn tay mà Tiêu Chiến vứt đi lúc nãy. Triệu Giai đưa khăn tay lên mũi hít ngửi, vẻ mặt của gã trông rất hưởng thụ, như thể thứ gã đang hít vào là chất cấm khiến cho cả người đê mê.

Tiêu Chiến bước vào, đưa chân đá vào thùng rác.

Triệu Giai nghe thấy tiếng động liền ngẩng đầu lên, vẻ phê pha trên khuôn mặt lập tức tan biến, thay vào đó là một vẻ mặt đầy hoảng sợ. Triệu Giai vội ném chiếc khăn tay đi, bước lên phía trước muốn giải thích với Tiêu Chiến:

"Tiêu Chiến... tôi...."

Ánh mắt Tiêu Chiến lộ ra vẻ khinh thường, anh lùi bước về phía sau, "Đừng qua đây."

Triệu Giai thật sự không dám bước tiếp, "Tiêu Chiến, mọi việc không như cậu nhìn thấy đâu...."

Tiêu Chiến nói, "Cậu thích nhặt rác lắm à?"

Sự thờ ơ và kênh kiệu của Tiêu Chiến trong khoảng thời gian gần đây thực sự đã có tác dụng, ngay khi Triệu Giai nghe được lời nói này của anh, hai mắt gã lập tức đỏ ngầu, hơi thở dồn dập, vẻ thân thiện từ trước đến nay đã hoàn toàn biến mất.

Tiêu Chiến để ý đến từng thay đổi trong biểu cảm của Triệu Giai, anh lại lùi thêm một bước, nhỏ giọng nói, "Đồ biến thái...."

Câu nói này chính thức gây ra một sự đả kích rất lớn đối với Triệu Giai. Gã nghiến răng, hầm hè nhìn Tiêu Chiến, "Vì sao lại nhìn tôi như vậy...."

Tiêu Chiến đã có tính toán trước, dựa theo tốc độ lái xe của Vương Nhất Bác chắc hẳn giờ này hắn đã đứng ở dưới chân toà nhà văn phòng, vì vậy anh khẽ nâng cằm lên và nói, "Vậy cậu muốn tôi nhìn cậu như thế nào? Một kẻ biến thái. Thích đàn ông, không biến thái thì là gì? Nhưng mà, tôi thấy cậu cũng chỉ có gan đi nhặt rác thôi, còn thực tế thì lại chẳng dám động đến tôi dù chỉ là một ngón tay."

Tiêu Chiến xoay người, nói ra từng chữ một, "Tôi ghét nhất là những kẻ hèn nhát, khuyên cậu một câu, đừng mơ mộng hão huyền nữa, sau này nếu thấy tôi ở đâu thì tự động cút đi."

Tuy Tiêu Chiến không gay gắt lớn tiếng khi nói ra những lời này, nhưng điều đó cũng đủ làm cho Triệu Giai mất khống chế. Triệu Giai hét rống lên, lao về phía trước, móc trong túi quần ra một chiếc khăn mỏng rồi quàng qua cổ Tiêu Chiến và siết lại.

Cá cắn câu! Tiêu Chiến nhếch khoé miệng. Tuy nhiên mùi tinh dịch dính trên khăn đã khiến Tiêu Chiến cảm thấy buồn nôn.

Triệu Giai trợn trừng đôi mắt, ra sức siết cổ Tiêu Chiến, "Vì sao lại nhìn tao như vậy? Đang khinh thường tao sao? Vì sao lại khinh thường tao? Là vì tao thích đàn ông? Không phải mày cũng thích đàn ông à?"

Triệu Giai có vóc dáng cường tráng, sức lực rất lớn, gã siết chặt đến mức khiến Tiêu Chiến hít thở không thông. Nhưng điều làm Tiêu Chiến khó chịu hơn cả là sự tiếp xúc thân thể với Triệu Giai, ngay cả khi việc này cũng đã được Tiêu Chiến dự tính trước. Cảm giác khó chịu càng dữ dội, Tiêu Chiến càng muốn nôn. Anh vừa giãy giụa vừa nghĩ, sao Trần Vũ vẫn chưa đến, anh sắp không diễn được nữa rồi.

"Không phải mày cũng thích đàn ông à? Mỗi ngày đều có một thằng đàn ông đến đón mày, tụi mày sống cùng nhau rồi đúng không...."

Tiêu Chiến cảm thấy nếu cứ tiếp tục như thế này, không khéo anh sẽ bị siết đến chết mất. Tiêu Chiến thuận theo cảm giác buồn nôn trong cơ thể, "Uệ" ra một tiếng, sau đó anh ngừng vùng vẫy.

Quả nhiên, Triệu Giai không còn siết cổ Tiêu Chiến nữa, hắn đặt Tiêu Chiến nằm xuống đất, bất đầu cởi quần jean của anh.

Tiêu Chiến nghe thấy có tiếng bước chân cách đó không xa, anh biết Vương Nhất Bác sắp đến nơi rồi nên đã để mặc Triệu Giai cởi quần của mình. Chỉ có điều, cảm giác khi bị người khác chạm vào mà người đó không phải là Vương Nhất Bác thật sự rất khó chịu. Tiêu Chiến cảm thấy kinh tởm, nổi ga dà khắp người.

Triệu Giai bóp mạnh cằm của anh, "Nhìn thì sạch sẽ đấy, chẳng phải cũng bị vài thằng chơi qua rồi sao. Mày tưởng mỗi ngày cứ mặc nhiều quần áo che đi cơ thể bẩn thỉu của mình thì người khác sẽ không biết mày đã trải qua những gì à, thậm chí con đĩ Trình Lâm kia, nó còn đang khinh bỉ mày đấy... Bình thường mày không thèm nhìn tao lấy một cái, tao đụng vào bất cứ thứ gì cũng bị mày vứt bỏ, mày nói xem mày đang kênh kiệu với ai, cái thứ giẻ rách, sao dám nhìn tao bằng ánh mắt đó...."

Tiếng bước chân vội vã truyền đến, ngay sau đó sức nặng trên người biến mất, Tiêu Chiến nghe thấy tiếng hét thất thanh của Triệu Giai. Anh mở mắt ra và nhìn thấy Vương Nhất Bác đang ném Triệu Giai xuống đất.

Hai mắt Vương Nhất Bác đỏ ngầu, toàn thân hắn đằng đằng sát khí, hắn giẫm thật mạnh vào hạ bộ của Triệu Giai, dùng giày da giày xéo vào bộ phận sinh dục ngắn tủn. Vương Nhất Bác đang cố gắng kìm nén ý nghĩ muốn giẫm nát thứ gớm ghiếc này.

Sự phẫn nộ hiện rõ trong đôi mắt của Vương Nhất Bác, hắn đạp liên tiếp mấy cú vào Triệu Giai. Mỗi một cú đạp tựa như muốn dí Triệu Giai vào chỗ chết.

Tiêu Chiến chống người ngồi dậy, trông thấy bộ dạng đang phát điên của Vương Nhất Bác, nếu hắn tiếp tục đánh như vậy thì Triệu Giai chỉ còn con đường chết, anh vội vàng gọi Vương Nhất Bác bảo hắn dừng tay.

Vương Nhất Bác quay đầu sang, hắn thấy bộ dạng Tiêu Chiến áo quần không chỉnh tề, nhếch nhác đến mức đáng thương, nhưng trong ánh mắt anh lại có chút gian xảo, hắn chợt nhận ra đây lại là trò tự biên tự diễn của Tiêu Chiến, chỉ khác một điểm là lần này có "kẻ theo dõi thật sự", như vậy càng khiến sự việc trông thật hơn.

Phải rồi, nếu không phải là kế hoạch thì làm sao Tiêu Chiến lại dễ dàng để bản thân rơi vào nguy hiểm như vậy, anh vốn là một người rất thông minh cơ mà, nhưng cho dù Vương Nhất Bác thừa biết điều này thì hắn vẫn sẽ hoảng loạn như thường. Khi hắn đi vào nhà vệ sinh và nhìn thấy cảnh Triệu Giai đang đè Tiêu Chiến, lý trí của hắn, sự nhanh nhạy của hắn trong phút chốc đều tan biến mất.

Tại khoảnh khắc đó, Vương Nhất Bác đã nhớ lại rất nhiều chuyện.

Vương Nhất Bác nhớ đến căn nhà mái bằng trên núi Thạch Phong, khi hắn phá cửa xông vào, tận mắt thấy Tiêu Chiến nằm gục trên nền nhà, cơ thể trần truồng với đầy rẫy vết sẹo, còn có thứ chất lỏng màu trắng đục gớm ghiếc dính khắp người.

Vương Nhất Bác nhớ đến hình ảnh trong căn biệt thự với ánh sáng lờ mờ, Lữ Cẩm Bưu đã túm tóc Tiêu Chiến, đập đầu Tiêu Chiến xuống nền nhà, "Tao đã chơi qua nhiều thằng nhóc như vậy, sạch hay không tao liếc mắt là biết được ngay, cái thứ như mày sao lại lẻn vào được hả...."

Vương Nhất Bác nhớ đến, khi hắn bước xuống con ngựa gỗ đi về phía Tiêu Chiến, trao nụ hôn với Tiêu Chiến, nhưng vết bầm tím trên mặt Tiêu Chiến lại đập vào mắt hắn.

Vương Nhất Bác dường như nghe thấy Tiêu Chiến đang nói với mình, "Cứu tôi với...", hắn cảm thấy có một luồng máu nóng cuộn lên dữ dội, làm đứt toàn bộ sợi dây thần kinh trong não của hắn.

Vương Nhất Bác muốn Triệu Giai phải chết. Tất cả những kẻ làm hại Tiêu Chiến đều phải chết, bao gồm cả Lữ Vĩ Khâm, bao gồm cả Lý Tư Phàm.

Nhìn thấy vẻ mặt điên cuồng và ánh mắt giận dữ của Vương Nhất Bác, trong lòng Tiêu Chiến tràn đầy áy náy, mấp máy môi nói với Vương Nhất Bác, "Đừng đánh nữa, nó vẫn còn có ích."

Tiêu Chiến không phát ra âm thanh nhưng Vương Nhất Bác có thể đọc được khẩu hình, hắn nhấc người Triệu Giai lên, bắt gã quỳ trước mặt Tiêu Chiến, sau đó đè đầu gã xuống, dùng còng số 8 để còng tay gã lại, "Hiện giờ tôi nghi ngờ anh có liên quan đến vụ án giết người hàng loạt, mời anh theo tôi về cục cảnh sát để phối hợp điều tra."

Vương Nhất Bác không tham gia lên kế hoạch cùng Tiêu Chiến, nhưng hắn biết đây chính là kết quả mà Tiêu Chiến mong muốn.

Vương Nhất Bác cởi áo khoác khoác cho Tiêu Chiến, bảo anh cùng đi đến cục thành phố để lấy lời khai. Tiêu Chiến đi theo Vương Nhất Bác ở phía sau, nhìn Triệu Giai lê từng bước chân khập khễnh, anh thầm nghĩ, các con cờ đã đi đúng vị trí, giờ chỉ còn thiếu Lữ Vĩ Khâm.

Vương Nhất Bác lôi Triệu Giai đi vào trong cục, rồi bảo Tiêu Chiến ở lại phòng làm việc, sau đó đẩy Triệu Giai đi vào phòng lấy khẩu cung. Hắn ấn Triệu Giai ngồi xuống ghế, đồng thời trói tay chân của gã lại.

Triệu Giai vừa sợ vừa đau, gào khóc đòi khiếu nại Vương Nhất Bác, nhưng Vương Nhất Bác chẳng màng để ý đến gã. Vương Nhất Bác biết lần lấy lời khai này rất quan trọng nên hắn không vội lên tiếng đặt câu hỏi. Trước tiên hắn bỏ mặc Triệu Giai trong phòng khẩu cung để làm tăng sự sợ hãi và lo lắng cho đối phương, sau đó hắn đi đến máy bán hàng tự động mua một chai ca cao.

Vương Nhất Bác đã bình tĩnh hơn, chỉ là cơn giận dữ vẫn chưa được nguôi ngoai mà nguyên nhân chủ yếu là vì Tiêu Chiến. Nhưng khi đến văn phòng nhìn thấy dáng vẻ Tiêu Chiến cúi đầu lấy lời khai, lòng hắn bỗng chốc mềm hẳn đi.

Vương Nhất Bác thở dài, bước tới đưa ca cao cho Tiêu Chiến rồi căn dặn đồng nghiệp trực ban, "Nói nhỏ lại đi, đừng làm anh ấy sợ."

Người này là đàn em của Vương Nhất Bác nên nghe thấy vậy cũng rất nghe lời, giọng nói không còn gay gắt khi hỏi Tiêu Chiến nữa.

Hôm nay cũng là ngày trực ban của Lý Tư Phàm. Lý Tư Phàm thấy Vương Nhất Bác lại đi về phía phòng khẩu cung liền đi theo hắn, "Xảy ra chuyện gì vậy?"

Vương Nhất Bác nói, "Mới bắt được kẻ vẫn luôn theo dõi Tiêu Chiến, có thể đó là K."

Lý Tư Phàm sửng sốt, "Là cái người kia á?" Anh ta nhớ lại tình huống vừa rồi nói tiếp, "Cậu đánh gã như vậy liệu có bị khiếu nại không?"

"Muốn khiếu nại thì cứ khiếu nại. Tuỳ."

Lấy xong lời khai, Tiêu Chiến ra khỏi phòng làm việc, ngồi trên băng ghế dài bên ngoài. Anh biết Vương Nhất Bác sẽ xử lý ổn thoả, không cần anh phải lo lắng, nhưng nghĩ tới bản thân vừa mới tiếp xúc Triệu Giai ở cự ly gần, Tiêu Chiến cứ có cảm giác cơ thể mình bị nhiễm bẩn. Anh bắt đầu xịt đầy cồn ra tay rồi xoa xoa cho đến khi cả hai tay đều đỏ bừng.

Không lâu sau, Thẩm Long cũng tới. Vừa nhìn thấy Tiêu Chiến, ông lập tức tiến đến, quan tâm hỏi han Tiêu Chiến, "Vết thương có nặng không, có cần đến bệnh viện để kiểm tra kỹ hơn không? Cậu đừng lo về viện phí."

Tiêu Chiến biết vị cấp trên ưa nịnh này của Vương Nhất Bác là người dễ bị lừa nhất, anh ngước đôi mắt chưa tan nỗi kinh hoàng của mình lên, vội vàng lắc đầu.

"Tôi không sao...."

Giọng điệu của Thẩm Long thậm chí còn trở nên nhẹ nhàng hơn, "Đừng sợ, tội phạm đã bị bắt rồi, không ai có thể làm hại cậu nữa đâu."

Lý Tư Phàm và Vương Nhất Bác bước ra khỏi phòng lấy khẩu cung, Lý Tư Phàm nhìn thấy Thẩm Long liền đưa cho ông cuốn sổ lời khai, "Khai hết rồi, Triệu Giai thừa nhận đã ở cạnh Tiêu Chiến một thời gian, chỉ là một tên biến thái không hơn không kém, nhưng gã không thừa nhận việc đã tấn công Tiêu Chiến trước đây."

Lý Tư Phàm nghiến răng, buông thêm một câu, "Thứ gay chết tiệt."

Giọng nói của Lý Tư Phàm không lớn, nhưng những ai có mặt ở đấy đều có thể nghe rõ. Đây là lần đầu tiên Tiêu Chiến được chứng kiến bộ dạng căm ghét người đồng tính của Lý Tư Phàm, giống hệt như những gì Vương Nhất Bác đã nói. Anh thầm bật cười chế nhạo, Lý Tư Phàm quả nhiên là một gay kín.

Thẩm Long mở sổ xem lướt qua lời khai, cảm thấy đau hết cả đầu, "Tốn bao nhiêu thời gian để cuối cùng chỉ bắt được một kẻ biến thái...."

Ông cảm thấy rất bất mãn, lầm bầm một hồi rồi quay sang nói với Vương Nhất Bác, "Theo tôi vào văn phòng."

Lý Tư Phàm vẫn đứng yên tại chỗ, thấy Thẩm Long và Vương Nhất Bác đã đi được một đoạn khá xa, anh ta mới mở miệng nói với Tiêu Chiến, "Nghi phạm mất đi năng lực phản kháng nhưng vẫn phải hứng chịu bạo lực, việc này là trái quy tắc."

Tiêu Chiến biết sơ sơ về nội bộ của cảnh sát, nghe thấy Lý Tư Phàm nói vậy, trong lòng anh không khỏi cảm thấy lo lắng, anh cắn môi dưới rồi hỏi Lý Tư Phàm, "Vương Nhất Bác có bị làm sao không?"

Lý Tư Phàm cười khẩy, "Khiển trách và xử phạt, đương nhiên là không thể tránh khỏi. Nghiêm trọng hơn, cậu ấy có thể bị sa thải."

Lý Tư Phàm đi đến trước mặt Tiêu Chiến, nhìn xuống Tiêu Chiến với vẻ trịch thượng, "Vương Nhất Bác luôn là một người điềm tĩnh, nhất là trong công việc, cậu ấy chưa từng phạm bất kỳ lỗi nào. Có một lần cậu ấy phục kích trong bụi cỏ, bị đạn lạc bắn trúng vai, dù vậy cậu ấy vẫn không hé răng kêu lấy một lời, hô hấp cũng rất bình ổn. Nhưng, cậu cũng nhìn thấy bộ dạng ban nãy của Vương Nhất Bác rồi đấy, giống như một chó hoang bị tấn công, nó sẽ phản công và cắn xé kẻ địch bất cứ lúc nào."

Tiêu Chiến cúi đầu, một cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng, anh cầm áo khoác của Vương Nhất Bác, quấn chặt lấy mình. Tiêu Chiến thầm nghĩ, đáng ra anh nên nói trước với Vương Nhất Bác về kế hoạch này, nhưng Tiêu Chiến biết chắc rằng Vương Nhất Bác sẽ không bao giờ đồng ý.

Bất chợt, tay Tiêu Chiến bị túm lấy, Lý Tư Phàm thẳng tay kéo Tiêu Chiến đứng lên.

Cuộc đối đầu trực diện đầu tiên giữa hai người.

Tiêu Chiến cảm nhận được cơn đau truyền đến từ tay của mình. Nhưng Tiêu Chiến chưa bao giờ sợ đau đớn, thậm chí chỉ cần trở tay là anh có thể trấn áp người đang đứng trước mặt mình, hơn nữa anh rất giỏi trong việc nguỵ trang, ở thời điểm then chốt, người giữ được bình tĩnh mới chính là người chiến thắng.

Lý Tư Phàm mở miệng, "Triệu Giai nói cậu luôn nhìn gã bằng ánh mắt kiêu ngạo và đầy chán ghét, còn dùng đủ loại ngôn từ để đả kích gã, cho nên gã mới muốn làm nhục cậu. Cậu có nhiều khuôn mặt lắm nhỉ?"

Đôi mắt Tiêu Chiến ửng đỏ ngấn nước nhìn Lý Tư Phàm, "Tôi mới là người bị hại."

"Giả vờ giỏi lắm! Tôi thật không hiểu, Vương Nhất Bác thông minh như vậy, sao lại bại trong tay cậu được nhỉ, thậm chí còn vì cậu mà vi phạm kỉ luật hết lần này đến lần khác? Tiêu Chiến, cậu không nên động vào Vương Nhất Bác!"

Tiêu Chiến nghĩ, Lý Tư Phàm đang muốn đe doạ anh sao?

Sắc mặt Tiêu Chiến tái nhợt, chắc hẳn là vì đau nên khiến Lý Tư Phàm cảm thấy rất hài lòng, anh ta lại nắm lấy tay Tiêu Chiến, "Phản kháng đi chứ, nếu không tôi bẻ gãy tay cậu bây giờ."

Tiêu Chiến không tin đối phương sẽ thực sự làm anh bị thương, bởi nếu anh bị thương thì Lý Tư Phàm cũng chẳng được ích lợi gì, thậm chí việc đó còn nghiêm trọng hơn việc Vương Nhất Bác đánh Triệu Giai.

Đúng như Tiêu Chiến nghĩ, Lý Tư Phàm không dám dùng quá sức. Lúc này có người từ văn phòng đi ra, Lý Tư Phàm mới thả tay Tiêu Chiến và buông một câu.

"Bẩn thỉu."

Câu nói này kích thích Tiêu Chiến hơn bất kỳ đòn bạo lực nào. Tiêu Chiến xoa xoa bàn tay đau nhức của mình, trong mắt hiện lên một tia tức giận, nhưng nhanh chóng tan biến ngay sau đó.

Vương Nhất Bác quay trở lại, có vẻ như đã nói chuyện xong. Tiêu Chiến nhớ lại mấy lời ban nãy của Lý Tư Phàm, anh hỏi, "Sao rồi?"

"Không sao." Vương Nhất Bác giơ tay lên chỉnh áo cho Tiêu Chiến, "Em vào trong lấy đồ, anh ở đây chờ em một chút, em sẽ ra ngay."

Tiêu Chiến biết đây không phải là nơi thích hợp để nói chuyện nên đành gật đầu.

Vương Nhất Bác nhanh chóng ôm hai cái mũ bảo hiểm quay trở lại, đưa một cái cho Tiêu Chiến, sau đó cả hai cùng nhau rời khỏi cục cảnh sát. Suốt cả đoạn đường, không ai trong hai người lên tiếng.

Tiêu Chiến không biết Vương Nhất Bác còn tức giận nữa không, anh yên lặng ngồi trên yên sau xe máy, bàn tay nhẹ nhàng xoa bụng Vương Nhất Bác như muốn dỗ dành con thú dữ đang lên cơn điên.

Tiêu Chiến biết cần phải giải thích rõ ràng với Vương Nhất Bác, nhưng anh luôn cảm thấy mùi của Triệu Giai đang ám trên cơ thể mình. Vì vậy khi vừa về đến nhà, Tiêu Chiên lập tức chạy thẳng vào nhà tắm, cởi toàn bộ quần áo rồi xịt nước khử trùng lên, sau đó vo chúng lại và nhét vào thùng nhác. Sau cùng anh mới bắt đầu tắm rửa, mở nước ở nhiệt độ rất cao, chà xát thật mạnh lên cơ thể.

Không biết đã tắm trong bao lâu, Tiêu Chiến mới cảm thấy bản thân mình sạch sẽ, anh mặc quần áo và đi ra khỏi phòng tắm. Vừa bước ra, anh lập tức ngửi thấy mùi nicotin nồng nặc trong không khí, khói thuốc bay đầy phòng. Vương Nhất Bác đang ngồi trên ghế sô pha, hai mắt của hắn đỏ ngầu.

Tiêu Chiến đi tới quỳ xuống trước mặt Vương Nhất Bác. Anh nhìn bàn tay đang nắm lại của Vương Nhất Bác, giữa kẽ ngón tay có làn khói bốc ra, anh vội vã cạy mở bàn tay của hắn, quả nhiên nhìn thấy một mẩu thuốc lá vẫn còn đang cháy, lưu lại một vết bỏng giữa lòng bàn tay.

Tiêu Chiến sửng sốt, sau đó gần như hoảng loạn, anh nắm lấy tay Vương Nhất Bác, "Trần Vũ, nếu em muốn phạt anh thì đánh anh đi!"

Vương Nhất Bác cười hừ một tiếng, "Đánh anh, người khó chịu là em."

Tiêu Chiến hai mắt đỏ hoe, cúi đầu liếm vết thương của Vương Nhất Bác, sau đó anh ngẩng đầu hôn lên khoé môi Vương Nhất Bác, "Em đừng tức giận nữa, anh không sao, anh biết em sẽ đến cứu anh mà."

Vương Nhất Bác trừng mắt nhìn Tiêu Chiến, "Cố Nguỵ, chúng ta đã thống nhất với nhau, sau này nếu có bất cứ chuyện gì thì anh nhất định phải nói cho em biết, để em còn chuẩn bị tinh thần. Em cũng đã nói với anh rồi mà, việc của anh là chỉ cần làm nạn nhân thôi, những chuyện còn lại cứ để em lo, em sẽ xử lý ổn thoả tất cả."

Tiêu Chiến tự biết mình sai nên không dám nói gì thêm.

"Em biết anh đang nghĩ gì, hiện tại mọi chuyện đang đi theo chiều hướng tốt, em cũng không cần bảo vệ anh nữa, có thể dốc hết sức lực để đối phó với Lữ Vĩ Khâm, nhưng mà Cố Nguỵ à, em thật sự sắp phát điên lên rồi, vừa rồi nếu như anh không gọi em thì có lẽ em đã đánh chết Triệu Giai rồi."

"Anh xin lỗi...." Tiêu Chiến càng thêm lo lắng cho tâm trạng của Vương Nhất Bác, anh ôm mặt hắn, "Lúc nãy Thẩm Long mắng em à? Em có bị phạt không? Có bị đuổi việc không?"

"Mấy việc đấy không quan trọng. Cố Nguỵ, em chỉ quan tâm đến mỗi mình anh thôi, anh cũng biết mà, lỡ như em đến muộn thì sao?"

"Anh cũng sẽ không để Triệu Giai làm hại anh."

"Đúng, Cố Nguỵ là giỏi nhất. Trên núi Thạch Phong, một mình anh có thể giết chết ba thanh niên trai tráng khoẻ mạnh thì Triệu Giai có là cái gì?! Nhưng.... nhưng anh không khó chịu sao? Bị bọn chúng chạm vào, anh cũng không nhớ lại quá khứ tồi tệ đó sao?" Vương Nhất Bác siết lấy tay Tiêu Chiến, "Anh nhìn anh chà tay anh xem, da tay sắp tróc ra rồi đây này!"
Vương Nhất Bác không biết làm sao để xả hết cơn giận, hắn bế thốc Tiêu Chiến lên đi vào phòng ngủ, đặt Tiêu Chiến xuống giường rồi kéo quần anh xuống, cắm thẳng vào trong cơ thể của Tiêu Chiến mà không hề có màn dạo đầu.

Chỗ đó của Tiêu Chiến vừa khô vừa nóng, bị ép giãn ra làm nhói lên một cảm giác đau như bị xé rách, nhưng trong lòng Tiêu Chiến lại vô cùng thỏa mãn. Anh túm lấy cánh tay Vương Nhất Bác, nhìn hắn bằng ánh mắt si mê.

Tiêu Chiến rất sợ Vương Nhất Bác tức giận, nhưng anh lại thích được Vương Nhất Bác đối xử với mình như thế, nhất là khi anh vừa mới bị Triệu Giai chạm vào. Anh nhớ đến lần đầu tiên hai người quan hệ, Vương Nhất Bác cũng đã đâm vào một cách thô bạo như vậy, đến nỗi làm anh bị chảy máu. Về sau cho dù là tình dục hay sự đau đớn, Tiêu Chiến đều sẽ nghĩ đến Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác mà anh yêu nhất.

Vương Nhất Bác điên cuồng gặm nhấm Tiêu Chiến, đôi môi nóng bỏng ẩm ướt chạm vào từng tấc da thịt của anh, những dấu hôn tím đỏ dần dần xuất hiện.

Vương Nhất Bác xuất tinh xong, chất lỏng trắng đục pha lẫn màu đỏ chảy ra từ mật huyệt của Tiêu Chiến. Anh cảm nhận được cơn đau nóng rát ở hạ thân, vòng tay ôm Vương Nhất Bác và đặt lên trán hắn một nụ hôn, "Không giận nữa nha Tiểu Vũ."

Vương Nhất Bác rất giận Tiêu Chiến, nhưng so với cơn giận hắn lại càng đau lòng và yêu anh hơn. Vương Nhất Bác nhìn cơ thể thảm thương của Tiêu Chiến, giọng của hắn dịu đi, "Có muốn đi tắm không?"

Khắp người Tiêu Chiến đều là nước bọt và mùi hương của Vương Nhất Bác, chúng khiến anh mê mẩn, anh lắc đầu nói, "Không tắm nữa."

Vương Nhất Bác biết Tiêu Chiến bị thương nên hắn bảo Tiêu Chiến nằm thẳng lại, móc tinh dịch ra, dùng khăn ấm lau vết thương rồi bôi thuốc cho anh. Sau đó hắn lại ôm anh vào lòng, vừa hôn vừa liếm Tiêu Chiến, Tiêu Chiến cũng đáp lại Vương Nhất Bác bằng những nụ hôi rải rác.

Hai người tựa như hai con vật bị thương, dựa vào nhau, liếm vết thương cho nhau.

Tiêu Chiến hỏi Vương Nhất Bác, "Em không ở đây nữa à?"

Vương Nhất Bác ngập ngừng rồi gật đầu, "Ừm, ban đầu Quách Đào có ý định muốn em tập trung theo dõi và bảo vệ Lữ Vĩ Khâm, nhưng chính em lại đề nghị tiếp tục bảo vệ anh. Bây giờ có Triệu Giai làm còn tốt thí mạng, Thẩm Long sẽ dựa theo đó rút lại lệnh bảo vệ anh."

Vương Nhất Bác nói thêm, "Chúng ta không được làm tình mỗi ngày nữa rồi. Lần này tách ra, chẳng biết bao giờ mới có cơ hội được sống chung lần nữa."

Tiêu Chiến hỏi Vương Nhất Bác, "Vậy sau đó có cần giữ liên lạc với nhau không?"

"Trước khi xác định ngày trả thù, chúng ta không nên có bất kỳ liên lạc nào. Trong mắt họ, em và anh dù có quan hệ tốt với nhau nhưng cũng chỉ trong khoảng thời gian này thôi. Nếu như không còn liên quan đến công việc, thì em, anh chỉ là hai người xa lạ."

"Nhưng Lý Tư Phàm sẽ không tin đâu." Tiêu Chiến nói, "Hôm nay, tụi anh đã đối đầu với nhau đó."

Tiêu Chiến kể lại cho Vương Nhất Bác nghe tất tần tật những gì đã xảy ra ở cục thành phố. Vương Nhất Bác cau mày, ánh mắt lộ sát khí, "Nghe có vẻ anh ta không ngồi yên được nữa rồi, càng lúc càng mất bình tĩnh, sớm muộn gì cũng phát điên cho mà coi."

Vương Nhất Bác châm một điếu thuốc, hắn cho rằng Lý Tư Phàm là một quả bom hẹn giờ, không thể tiếp tục giữ.

Vương Nhất Bác nhớ lại mấy ngày trước Lý Tư Phàm dẫn hắn đi gặp Lữ Vĩ Khâm. Có vẻ như Lý Tư Phàm rất để ý đến Lữ Vĩ Khâm, chỉ có điều việc này cũng rất bình thường. Nếu Lý Tư Phàm là hàng nhái thì anh ta sẽ căm thù tất cả những kẻ hiếp dâm, bởi Lương Uyển Lan vì bị cưỡng hiếp để dẫn đến dính bầu nên mới tự sát. Lúc trước Lý Tư Phàm luôn để mắt đến đám người Đỗ Văn chắc hẳn cũng là vì nguyên nhân này. Ở một thời điểm nào đó, Lý Tư Phàm quả thật rất giống K, chỉ nhắm vào kẻ hiếp dâm, thế nhưng nạn nhân của anh ta lại không có ai phạm tội.

Vương Nhất Bác lại nhớ đến chuyện Lý Tư Phàm nhiều lần đăng ký xem hồ sơ 8.19 và còn đi thăm Lữ Vĩ Khâm, như vậy có thể tận dụng tạo thêm bằng chứng cho hành vi "giết người" của Lý Tư Phàm sau khi Lữ Vĩ Khâm chết. Tuy nhiên, nếu vật thế mạng Lý Tư Phàm chết đi mà Tiêu Chiến vẫn mất kiểm soát và muốn giết người nữa thì phải làm sao? Những người chết trước đó đều là người dân bình thường, phần lớn là những kẻ hiếp dâm dù chết cũng không đáng tiếc và mọi tin tức đều có thể ém đi, nhưng Lữ Vĩ Khâm thì lại khác, lãnh đạo coi trọng việc này hơn bao giờ hết. Cho dù sự thật có như thế nào thì bọn họ buộc phải giao nộp "hung thủ", có như vậy mới bịt được miệng của đám truyền thông và nhà họ Lữ.

Tiêu Chiến ngồi dậy, ấn vào đôi lông mày đang cau lại của Vương Nhất Bác, "Đừng nghĩ nhiều nữa, sắp biến thành ông cụ non rồi nè."

Sắp phải xa nhau rồi, Tiêu Chiến càng muốn nhiều hơn, anh hôn Vương Nhất Bác, bàn tay ôm lấy tính khí đã mềm đi của Vương Nhất Bác, chậm rãi mơn trớn nó.

Vương Nhất Bác đè Tiêu Chiến xuống lần nữa.

Bên ngoài trời đổ một cơn mưa lớn, đập lộp bộp mạnh mẽ vào cửa sổ.

Bên trong khung cửa là hai cơ thể trần truồng đang quấn lấy nhau không rời, chặt chẽ đến mức như muốn bày tỏ tình yêu thuần khiết mang theo tất cả nỗi khát khao cháy bỏng của hai người.

=== Gương 11===

Tiêu Chiến có cuộc hẹn với quản lý bên cung ứng, đến công ty của họ để xem mẫu dụng cụ ăn uống mới, nhưng đối phương lùi giờ hẹn khiến Tiêu Chiến phải đợi mấy tiếng đồng hồ, sau khi chọn được kiểu mẫu ưng ý thì cũng đã quá giờ tan ca rồi. Đối phương muốn mời Tiêu Chiến đi ăn tối, trước sự nhiệt tình khó chối từ, Tiêu Chiến đã cùng với quản lý và một vài nhân viên đi ăn một bữa hải sản ở bên bờ sông. Sau bữa tối, quản lý phía đối tác ngỏ lời muốn đưa Tiêu Chiến về nhưng anh đã từ chối ý tốt của người ta.

Tiêu Chiến một mình lang thang dọc bờ sông, đâu đâu cũng đều có đôi có cặp, càng khiến bóng dáng cô độc của Tiêu Chiến thêm phần nổi bật.

Tiêu Chiến dừng bước chân, đưa mắt nhìn về phía bên kia sông, đó là quận Giang Bắc và cũng là nơi anh sống. Trời thu ban ngày mặc dù oi ả, nhưng khi đêm xuống mát mẻ vô cùng, cơn gió sông thổi qua, Tiêu Chiến không khỏi rùng mình, vòng tay tự mình ôm lấy đôi vai.

Ngày mai phải mặc thêm áo khoác rồi.

Tiêu Chiến nghĩ đến chuyện xảy ra lúc ban ngày,  trong khi chờ đợi nhà cung ứng, anh đã đến một quán cafe sách tại tầng 1 của Trung tâm Thương mại Thế giới để giết thời gian, không nghĩ rằng mình lại có thể gặp Vương Nhất Bác ở đó. Trước đấy, hai người đã thống nhất là sẽ không liên lạc với nhau sau khi Vương Nhất Bác chuyển đi, vì vậy ngày hôm nay được xem như là lần đầu tiên họ gặp lại nhau sau hơn 10 ngày xa cách. Tiêu Chiến nhớ Vương Nhất Bác, những nghĩ suy dần kéo dài miên man.

Tiêu Chiến chợt nhớ, hình như Vương Nhất Bác sống ở gần đây. Anh lấy điện thoại ra nhập địa chỉ nhà Vương Nhất Bác trên bản đồ, nơi đó cách anh khoảng 15 phút đi xe.

Tiêu Chiến lại mở weibo, muốn xem những tin nhắn trước đó của Vương Nhất Bác để giải toả tâm trạng của mình, nhưng không ngờ lại đọc được dòng trạng thái mới nhất mà Vương Nhất Bác đã đăng trên weibo vào buổi chiều.

Tiêu Chiến không mang theo cuốn sách "Cuộc săn lùng của Solomon" nên rất khó để giải mã được ẩn ý. Tuy nhiên, có một câu mật mã đã được sử dụng rất nhiều lần trong mười năm qua, Tiêu Chiến cũng đã thuộc làu làu với cách sắp xếp từ trong câu này từ lâu rồi, ngay cả khi Vương Nhất Bác dừng từ ngữ khác thì Tiêu Chiến vẫn có thể hiểu được ẩn ý trong đó.

"Nhớ anh!"

Sẵn có chút men rượu trong người làm đầu óc không còn tỉnh táo, rồi đọc thấy lời này của Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến đã say lại càng say. Anh lập tức mở ứng dụng Didi, gọi một chiếc xe ô tô, điểm đến là siêu thị gần nhà Vương Nhất Bác.

Mỗi khi nghĩ đến việc sắp gặp nhau thì trong tiềm thức Tiêu Chiến luôn muốn làm đồ ăn cho Vương Nhất Bác. Có thể nói đây là phản xạ theo bản năng của Tiêu Chiến.

Vương Nhất Bác đã từng trải qua những ngày tháng không đủ ăn sau khi mẹ ruột qua đời, hắn giết người xong chạy trốn đến Hối Giang cũng chỉ làm một kẻ lang thang. Đôi khi Vương Nhất Bác còn phải vì miếng ăn mà đánh nhau với đám chó hoang. Vương Nhất Bác đã từng nói với Tiêu Chiến rằng hắn không sợ chết mà chỉ sợ đói.

Tiêu Chiến đã chọn mua rất nhiều thịt trong siêu thị. Lúc thanh toán, Tiêu Chiến đã nghĩ bọn họ thực sự sắp được gặp nhau sao? Ngay cả khi đã thoả thuận là sẽ án binh bất động, nếu anh hấp tấp đi tìm Vương Nhất Bác như vậy thì liệu có phá hỏng kế hoạch hay không?

Tiêu Chiến có chút nao núng, nhìn xuống đống đồ trên tay, nghĩ tới việc phải khuân chỗ thịt này về nhà, anh cảm thấy bản thân như một kẻ ngốc. Anh thầm thở dài, có lẽ là vì ban ngày vô tình gặp Vương Nhất Bác, rồi lại nhìn thấy weibo của Vương Nhất Bác, khiến trái tim anh không ở yên được nữa nên mới làm ra những việc dại khờ như thế này.

Đúng là mình say thật rồi. Tiêu Chiến tự nhủ.

Xách túi đồ nặng trịch như thế này mà đi xe buýt về thì rất bất tiện, nên Tiêu Chiến tính bắt taxi về nhà nhưng sau đó anh lại đổi ý, vì anh nhìn thấy toà chung cư gần đó, cũng chính là nơi ở của Vương Nhất Bác

Tiêu Chiến nghĩ, đến thì đã đến rồi, cũng nên nhìn một lát rồi về hẵng chưa muộn.

Tiêu Chiến cẩn thận đeo khẩu trang, lần theo con đường trong trí nhớ đi đến chân tòa chung cư. Anh ngẩng đầu lên, cửa sổ phòng 503 tối om, có lẽ Vương Nhất Bác vẫn chưa về.

Tiêu Chiến mím môi, đã hơn 10 giờ rồi mà vẫn chưa tan làm sao, làm cảnh sát bận thật đấy. Anh đá đá những viên sỏi dưới chân, tự nói với mình, về thôi.

Bỗng có tiếng động cơ kèm theo một luồng ánh sáng chiếu tới, có lẽ là của đèn pha. Tiêu Chiến theo bản năng nấp vào gầm cầu thang, chỉ thò nửa đầu ra ngoài, không nghĩ rằng lại được nhìn thấy chiếc xe máy quen thuộc.

Vương Nhất Bác đỗ xe xong, nhận ra Tiêu Chiến đang đứng trong bóng tối nhìn hắn bằng đôi mắt sáng lấp lánh của anh. Vương Nhất Bác đi đến gần Tiêu Chiến, cầm lấy những thứ trong tay anh rồi đi lên lầu. Tiêu Chiến cũng đi theo hắn ở phía sau.

Vừa bước vào nhà, Vương Nhất Bác vòng tay ôm Tiêu Chiến vào lòng, nhẹ nhàng hôn lên mặt anh.

Trên người Tiêu Chiến ngoài mùi sữa tắm và mùi nước khử trùng còn có thêm mùi rượu, Vương Nhất Bác khẽ nhíu mày hỏi anh, "Anh đã uống rượu?"

"Ừm."

"Uống bao nhiêu?"

"Nửa ly vang đỏ."

Hai người cởi từng lớp quần áo của nhau, chẳng mấy chốc đã không còn mảnh vải nào trên cơ thể của họ. Tiêu Chiến cúi đầu há miệng cắn vào cánh tay Vương Nhất Bác, cắn đúng vị trí mà Lý Tư Phàm đã chạm vào. Giống như trước đây, Tiêu Chiến không cắn quá mạnh, mỗi lần chỉ để lại một dấu về mờ nhạt. Anh vẫn luôn như vậy, không nỡ làm đau Vương Nhất Bác, thậm chí anh còn cắt cụt móng tay chỉ vì sợ sẽ cào xước da Vương Nhất Bác.

Lần đầu tiên làm tình với Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến đã bị cơn ác mộng giày vò khiến anh rơi vào trạng thái điên loạn, không ngừng cào lên lưng Vương Nhất Bác, móng tay để lại nhiều vết máu trên da thịt. Kể từ đó Tiêu Chiến không để móng tay dài nữa.

Vương Nhất Bác biết Tiêu Chiến đang ghen, hắn nhéo cằm Tiêu Chiến, hôn một cái lên môi anh, "Em là của anh."

Đã lâu không gặp, Tiêu Chiến vẫn chưa hài lòng, anh vùi mặt mình vào cổ Vương Nhất Bác, nhẹ nhàng cắn mút phần thịt mềm, sau đó cắn lên yết hầu xinh đẹp, lưu lại một vài vết đỏ trên cổ Vương Nhất Bác.

Tiêu Chiến như mất đi lí trí, thả mình trong cơn mê, say sưa gặm nhấm cơ thể Vương Nhất Bác. Vương Nhất Bác vò tóc anh, vừa cười vừa nói, "Càng say càng hứng tình thế này."

Tiêu Chiến đáp lại lời nói trên weibo của Vương Nhất Bác, "Anh cũng rất nhớ em."

Tiêu Chiến quỳ xuống ghế sô pha, vểnh mông lên, dùng hai tay tách bờ mông của mình, hưởng thụ những cú thúc mạnh mẽ của Vương Nhất Bác. Hai tay Vương Nhất Bác siết mạnh eo thon của Tiêu Chiến, đến nỗi hằn lên vết đỏ.

Hông của Vương Nhất Bác đập vào bờ mông của Tiêu Chiến, âm thanh bạch bạch vang lên khắp phòng, từng thớ thịt rung rinh trên cặp mông căng tròn trắng nõn. Tiêu Chiến chống nửa thân trên của mình, lẫn trong tiếng khóc nức nở là tiếng rên rỉ đầy dâm đãng.

"Vương Nhất Bác, em là của anh, không ai được phép thích em....."

Sau màn mây mưa nóng bỏng, Tiêu Chiến đổ mồ hôi khắp người, cả người mềm oặt nằm dài trên ghế sô pha hít lấy từng ngụm khí.

Vương Nhất Bác vẫn vùi mình trong cơ thể Tiêu Chiến, hắn cúi người xuống liếm từng giọt mồ hôi trên lưng Tiêu Chiến, mút lấy làn da của anh để lại từng dấu hôn đỏ.

Tiêu Chiến khẽ rên rỉ, "Ngứa...."

Vương Nhất Bác lật người Tiêu Chiến lại, cúi đầu ngậm mút đôi môi Tiêu Chiến, vờn chiếc lưỡi mềm trong khoang miệng, dùng sức đẩy vào vài cái khiến tinh dịch bên trong trào ra ngoài.

Vương Nhất Bác nghịch từng sợi tóc của Tiêu Chiến, "Vừa rồi em cũng đến nhà anh để tìm anh."

Tiêu Chiến nói, "Sao đột nhiên lại muốn gặp nhau vậy?"

Vương Nhất Bác bật cười, "Anh cũng đến tìm em còn gì?"

"Ai biểu em nói nhớ anh."

"Đành chịu thôi, em không mang theo truyện nên chỉ biết mỗi câu đó, dùng nhiều năm như vậy rồi, nhưng mà em nhớ anh thật đấy. Hiếm khi "tình cờ gặp nhau" mà lại vướng phải tên Lý Tư Phàm, không được nói chuyện nhiều với anh, cuối cùng em chịu không nổi nên mới đi tìm anh đó." Vương Nhất Bác nhéo mũi Tiêu Chiến, "Biết vậy em không đăng weibo nữa, cho anh đỡ phải đợi lâu."

"Đợi cũng không lâu lắm" Tiêu Chiến nói, "Nhưng mà, nếu em về muộn một phút thì chúng ta sẽ không được gặp nhau rồi."

"Không sao, sau này chúng ta vẫn còn rất nhiều thời gian", Vương Nhất Bác siết tay ôm lấy Tiêu Chiến vào lòng, "Mọi chuyện rồi sẽ tốt đẹp."

Tiêu Chiến cảm nhận được cái ấy trong cơ thể mình lại cứng lên, hờn dỗi nói, "Em không mệt à?"

"Không mệt."

Vương Nhất Bác lại tiếp tục đưa đẩy, dữ dội đến nỗi khiến Tiêu Chiến không ngừng rên rỉ. Bỗng chuông điện thoại reo lên, Vương Nhất Bác vừa chuyển động vừa cầm điện thoại lên, hắn muốn cúp máy nhưng khi nhìn thấy màn hình hiển thị yêu cầu kết nối cuộc họp trực tuyến, hắn nhăn mày và dừng động tác.

"Mẹ nó, muộn thế này rồi mà vẫn phải họp."

Tiêu Chiến hỏi, "Sao thế?"

"Em phải họp rồi... chậc, dừng giữa chừng thế này dễ bị liệt dương lắm."

Vương Nhất Bác là cảnh sát nên hắn vốn chẳng có nhiều thời gian rảnh rỗi, hơn nữa lúc này hắn cũng sợ bản thân sẽ bở lỡ bất cứ thông tin nào về Lữ Vĩ Khâm, làm ảnh hưởng đến kế hoạch sau này.

Vương Nhất Bác rút dương vật ra khỏi cơ thể Tiêu Chiến, còn kéo theo một ít tinh dịch. Hắn chùi bừa vài phát rồi bảo Tiêu Chiến im lặng, mặc áo phông vào và cầm điện thoại đi vào phòng làm việc.

Vừa rồi Tiêu Chiến chuẩn bị xuất tinh thì bị ép phải dừng lại, làm anh khó chịu vô cùng. Anh dang rộng hai chân, tay phải tự cầm lấy chỗ đó nhẹ nhàng vuốt ve, tay trái lần xuống huyệt nhỏ phía sau của mình, ngón tay ra ra vào vào, cắn chặt môi để bản thân không phát ra bất kỳ âm thanh nào.

Tiêu Chiến có ám ảnh về tình dục, nguyên nhân có lẽ là do tâm lý, dẫn đến cơ thể anh cũng có vấn đề là anh không thể cứng lên được. Chỉ khi ở bên Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến mới có ham muốn, mới có thể xuất tinh. Đây là lần đầu tiên anh tự an ủi chính mình, tai nghe tiếng nói lúc được lúc mất truyền ra từ phòng làm việc, mũi ngửi mùi tinh dịch của Vương Nhất Bác, cuối cùng cơn khoái cảm cũng đến rồi.

Cuộc họp kết thúc, Vương Nhất Bác bước ra khỏi phòng làm việc, nhìn thấy Tiêu Chiến nhắm hờ mắt và xuất tinh, khiến hắn ngẩn người trong giây lát. Vương Nhất Bác bước đến ghế sô pha đứng giữa hai chân Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến thở hổn hển, tay phải vẫn cầm dương vật, ngón tay vẫn ra vào phía sau, ánh mắt chứa đầy tình ái nhìn Vương Nhất Bác, miệng khẽ thì thầm tên người yêu, "Tiểu Vũ....Tiểu Vũ...."

Đây cũng là lần đầu tiên Vương Nhất Bác nhìn thấy dáng vẻ này của Tiêu Chiến, hắn cảm thấy nơi đó của hắn đang cứng đến mức muốn nổ tung. Hắn châm một điếu thuốc hút vài hơi, hắn nâng chân Tiêu Chiến lên rồi đè xuống hai bên, cúi người nhìn chằm chằm vào hậu huyệt ẩm ướt.

Chỗ đó vẫn còn chưa khép lại, dịch tình rỉ ra ngoài. Vương Nhất Bác liếm môi rồi nhét điếu thuốc vào. Từ sau khi Tiêu Chiến bị đám người Đỗ Văn dí đầu thuốc lá khiến toàn thân có nhiều nốt bỏng, Vương Nhất Bác đã không chơi trò này nữa, nhưng hắn vẫn thích chơi, thích nhìn cái miệng phía dưới của Tiêu Chiến "hút thuốc".

Tiêu Chiến cũng thích, anh thích Vương Nhất Bác làm bất cứ việc gì với mình. Tiêu Chiến thít lỗ sau lại, càng kẹp chặt điếu thuốc hơn.

Điếu thuốc từ từ thấm tinh dịch, rồi từ từ tắt lửa, Vương Nhất Bác lại đưa điếu thuốc lên miệng mình, sau đó cắm gậy thịt vào hậu huyệt của Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến đã bắn tinh hai lần nên lúc này anh chẳng còn hơi sức nào nữa, "Tiểu Vũ, anh mệt quá."

Mặc dù nói vậy nhưng Tiêu Chiến chưa từng từ chối Vương Nhất Bác bao giờ, thậm chí tay chân anh quắp vào người Vương Nhất Bác, muốn được yêu nhiều hơn.

"Tại anh quyến rũ em chứ bộ." Vương Nhất Bác hôn lên môi Tiêu Chiến, "Ngày mai ban ngày em được nghỉ, buổi tối mới phải đi làm."

Sáng mai Tiêu Chiến vẫn phải đi làm như thường lệ, nhưng anh nghĩ, nếu không dậy được thì xin nghỉ.

Vương Nhất Bác đè giữ Tiêu Chiến bắt đầu đưa đẩy. Hai người quấn lấy nhau từ phòng khách đi vào phòng ngủ, Vương Nhất Bác nghĩ tới ngày mai còn có công việc nên chỉ làm thêm một lần nữa. Bắn xong, hắn nằm ôm Tiêu Chiến trên giường.

Tiêu Chiến hỏi, "Sao họp muộn thế, có chuyện gì gấp à?"

"Ừ." Vương Nhất Bác gật đầu, "Kế hoạch có sự thay đổi. Tiểu Nguỵ, ngày mai chúng ta sẽ hành động, anh ok chứ?"

Tiêu Chiến có hơi bất ngờ, anh ngồi dậy nhìn Vương Nhất Bác, "Hành động?"

"Ừm, em nói với anh lúc trước rồi đó, khi giết Lữ Vĩ Khâm, em phải đến hiện trường đầu tiên một cách công khai và hợp lý, vì thế thời điểm ra tay phải đúng vào ngày em trực ban. Lữ Vĩ Khâm thường ra ngoài vào ban ngày nên rất khó hành động, thời điểm tốt nhất là vào ban đêm, vì khi đó con người thường buông lỏng cảnh giác. Bên cạnh lão ta có nhiều vệ sĩ, mà tất cả lại là cựu chiến binh, đương nhiên biết võ, nên em buộc phải hành động cùng anh. Anh tập trung tinh thần đối phó với Lữ Vĩ Khâm, lão ta từng luyện tập quyền anh, giỏi đánh đấm hơn mấy người trước, nhưng chưa chắc đã là đối thủ của anh."

"Cảnh sát phụ trách cắm chốt bảo vệ Lữ Vĩ Khâm cũng có rất nhiều, mỗi lần hai người, phải cách mấy ngày mới đến phiên. Hôm nay em phụ trách ca ngày rồi, sang tuần sau mới đến ca đêm, nhưng ban nãy Thẩm Long nói với tụi em là người trực ngày mai đột nhiên xin nghỉ phép, nên ông ấy sắp xếp lại lịch trực, cho em và Lý Tư Phàm nghỉ ngơi cả ban ngày, buổi tối sẽ đến thẳng biệt thự của Lữ Vĩ Khâm."

Tiêu Chiến suy nghĩ một lúc rồi nói, "Nhưng nếu K vẫn không xuất hiện, liệu phía cảnh sát có rút lại nhiệm vụ bảo vệ Lữ Vĩ Khâm không, đến lúc đó hành động sẽ thuận lợi hơn chứ nhỉ? Vì ít ra sẽ không có cảnh sát theo dõi, với cả thời gian càng dài thì đám vệ sĩ càng chểnh mảng."

Vương Nhất Bác nói, "Điều anh nói cũng có khả năng, nhưng biết đợi đến khi nào. Em còn đang lo là không biết quả bom hẹn giờ Lý Tư Phàm có đợi được không đây."

Vương Nhất Bác lấy ra một xấp giấy từ trong ngăn kéo tủ đầu giường rồi đưa cho Tiêu Chiến. Tiêu Chiến nhìn vào thì mới biết trong đó là tất tần tật thông tin về Lữ Vĩ Khâm, bao gồm lối sống, thời gian nghỉ, thời gian làm việc, ngoài ra còn có cả sơ đồ mặt bằng nơi ở, vị trí lắp đặt camera cùng với thông tin chi tiết về các vệ sĩ..... Phải nói là chuẩn bị vô cùng kỹ lưỡng.

Vương Nhất Bác không muốn để Tiêu Chiến đụng đến chuyện của nhà họ Lữ, bởi vậy hắn tự mình làm hết, hơn nữa hắn còn có cái lợi về công việc nên việc điều tra cũng dễ dàng hơn Tiêu Chiến rất nhiều.

Hai mắt Tiêu Chiến đỏ hoe, anh biết Vương Nhất Bác rất chu toàn, việc hành động trong thời điểm Vương Nhất Bác cắm chốt quả thực là một áo giáp vô cùng cứng cáp, bởi Vương Nhất Bác là người của anh, thế nhưng còn Lý Tư Phàm thì sao? Lỡ không thành công thì chỉ khiến anh ta càng thêm nghi ngờ, rồi lại liên luỵ đến Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác biết Tiêu Chiến đang nghĩ gì, hắn xoa đầu Tiêu Chiến và nói, "Anh biết liều lượng triazolam đúng không?"

Từ nhỏ Tiêu Chiến đã theo Lâm Mộc học y khoa, chỉ có điều anh không thích mùi máu nên mới không chọn thi vào trường y, tuy nhiên kiến thức y khoa vẫn luôn in đậm trong não, Tiêu Chiến gật đầu, "Đây là thuốc cấm, chỉ cần một lượng nhỏ thôi cũng có thể làm cho con người buồn ngủ. Em định đánh thuốc mê Lý Tư Phàm sao?"

Vương Nhất Bấc bật cười, "Hahaha, ai đánh thuốc ai thì còn chưa biết à nha."

Tiêu Chiến đoán được kế hoạch tiếp theo của Vương Nhất Bác, anh nói, "Tiểu Vũ, giết chết Lữ Vĩ Khâm rồi cũng sẽ giết luôn Lý Tư Phàm hả?"

Vương Nhất Bác trả lời, "Đợi anh ta tự nhận mình là K xong thì có cớ để giết anh ta rồi."

TBC

Chắc xong bộ này tui phải kiếm bộ nào "ăn chay" hoặc "kéo rèm cài then", chứ cứ mỗi lần dính đến "xôi thịt" là y như rằng lại đau não :-<

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top