Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Gương (6)




Còn hai tháng nữa là đến Tết Trung thu, công ty cần phải tiến hành lựa chọn mẫu hộp bánh Trung thu cho mùa lễ sắp tới. Mảng việc này xưa nay đều do Tiêu Chiến phụ trách, và đương nhiên lần này cũng không ngoại lệ.

Quản lý gọi anh đến để giao việc, sau khi căn dặn xong, quản lý nhìn thấy dáng vẻ gầy gò của Tiêu Chiến, bèn nói:

"Cậu vừa mới xuất viện, thế đã khoẻ hơn chưa? Nếu quá sức thì để người khác đi cũng được...."

Tiêu Chiến khẽ gật đầu và trả lời, "Tôi không sao."

Tiêu Chiến sẽ đi gặp mấy nhà cung ứng mà công ty có hợp tác, anh so sánh địa chỉ của từng nhà cung ứng, dùng điện thoại kiểm tra tuyến đường giao thông công cộng từ mấy địa chỉ này đến căn nhà trọ của anh, xem xem liệu có giá trị lợi dụng nào không.

Tiêu Chiến cần có lý do hợp lý để đến một nơi không có camera giám sát, mà nơi này phải là nơi quen thuộc, không cần anh phải đi tới đi lui nhiều lần để thám thính, hành vi càng kỳ quái thì càng dễ bại lộ, hơn nữa cũng cần phải giống với tâm lý của "kẻ theo dõi", bởi "kẻ theo dõi" là người biết rất rõ khu vực xung quanh gần nơi anh sống.

Tiêu Chiến thầm nghĩ, con đường Sa Phố chính là nơi phù hợp nhất, vì ở đấy dân cư thưa thớt, lại chẳng có ai quản lý, mà camera giám sát cũng đã hỏng từ lâu.

Tiêu Chiến tìm ra được một lộ trình hoàn hảo, anh dùng bút khoanh tròn nhà cung ứng đó, địa chỉ ở Tân Thành, quận Giang Hải. Từ bảng chỉ đường cho thấy nếu ngồi tàu điện ngầm về nhà thì phải chuyển tuyến ba lần, về cơ bản không cần cân nhắc đến lộ trình này.

Nếu đi xe buýt, điểm bắt đầu sẽ là trạm Tân Thành, bắt xe số 18 là có thể về thẳng đường Giang Khẩu 1, tuy nhiên tuyến này sẽ phải đi đường vòng và đi qua hầm Hối Giang, cho dù không cần chuyển tuyến thì cũng sẽ tốn khá nhiều thời gian, như vậy vừa khéo cho anh có thêm cái cớ để lựa chọn lộ trình khác.

Tối qua, Vương Nhất Bác đã đăng weibo, dùng ám hiệu để nói cho Tiêu Chiến biết rằng tối nay hắn sẽ đi rình đồng bọn của Đỗ Văn với Lý Tư Phàm, Tiêu Chiến nghĩ bụng, nếu vậy thì quả đúng là thiên thời địa lợi nhân hoà.

Tiêu Chiến hẹn gặp người phụ trách của phía đối tác vào cái giờ tương đối trái khoáy, khi gần hết giờ làm thì anh mới bắt đầu đến để chọn mẫu. Đúng như anh nghĩ, sau khi kết thúc công việc, đối phương vì phép lịch sự nên đã đưa ra lời mời ăn tối, Tiêu Chiến cũng thuận nước đẩy thuyền mà ở lại. Sau bữa tối, Tiêu Chiến mang theo mấy hộp bánh Trung thu đến trạm xe buýt để đợi xe.

Tiêu Chiến làm theo kế hoạch đã vạch ra trong đầu, lựa chọn tuyến đường dù phải chuyển chặng nhưng không cần đi đường vòng, sau khi xuống tại ga Sa Phố, anh đi bộ thêm khoảng 100m về phía Tây, đến lối vào của một con ngõ nhỏ, ở đầu ngõ có dán tấm biển với dòng chữ "Sa Viên Lí - 1".

Tiêu Chiến vẫn luôn sống ở khu vực này từ sau khi tốt nghiệp đại học, đã đi qua con ngõ nhỏ này không biết bao nhiêu lần, nên anh biết rất rõ cuối ngõ đã được người dân ở đây đập thông sang ngõ Giang Biên Lí-2, sau đó chỉ cần đi thẳng là sẽ ra đến đường Giang Khẩu 1. Cả hai con ngõ này đều không có camera giám sát và cũng không có đèn đường, cư dân vốn sống ở xóm Sa Phố thì đã chuyển đến khu tái định cư từ lâu, vắng vẻ đến mức ngay cả một con mèo hoang tìm kiếm thức ăn cũng không có.

Tiêu Chiến đi vào ngõ Sa Viên Lí - 1, đi bộ khoảng 2 phút, anh lấy mấy hộp bánh Trung thu từ trong túi ra rồi vứt rải rác xuống đất, sau đó lấy ra một sợi dây thừng quấn lên cổ mình, hai tay anh cầm hai đầu sợi dây và kéo thật mạnh ra hai bên.

Lực kéo của Tiêu Chiến mạnh đến nỗi khiến cả khuôn mặt anh tím tái. Ngay khi sắp mất đi ý thức, Tiêu Chiến lập tức buông sợi dây ra và ngã xuống đất, cật lực hít lấy từng ngụm khí.

Tiêu Chiến nhanh chóng hồi phục, anh lại đưa tay lên bóp lấy cổ mình lần nữa, cào vào cổ để tạo thành những vết thương do "giằng co".

Xử lý xong sợi dây thừng, Tiêu Chiến chuyển sang xé áo của mình, anh căn chuẩn thời gian, chạy thục mạng về đoạn đường vừa đi ban nãy, anh còn cố ý va vào tường mấy lần, để lại thêm vài vết xước khác nhau trên người.

Tiêu Chiến vừa chạy vừa kêu cứu, ngay khi lao ra khỏi ngõ Sa Viên Lí - 1 thì anh gặp ngay cảnh sát khu vực đang đi tuần tra ban đêm ở Sa Phố, Tiêu Chiến khuỵu gối và ngã xuống đất.

Hai vị cảnh sát chạy tới đỡ Tiêu Chiến dậy. Tiêu Chiến vừa thở hổn hển vừa quay đầu lại và chỉ vào con ngõ tối tăm:

"Có...có người muốn...muốn giết tôi..."

Vẻ mặt của hai vị cảnh sát lập tức trở nên nghiêm trọng, vị cảnh sát lớn tuổi nói với người trẻ tuổi hơn, "Tiểu Lâm, đi xem thế nào đi."

Tiểu Lâm tức tốc chạy về phía con ngõ, Tiêu Chiến chớp mắt liên tục, nước mắt tràn ra một ít rồi anh co người lại.

Thấy bộ dạng của Tiêu Chiến như vậy, vị cảnh sát lớn tuổi nói, "Đừng sợ, cậu đã được an toàn rồi."

Không lâu sau, Tiểu Lâm chạy trở về, lắc đầu với ông, ông lập tức hiểu rằng kẻ tấn công đã chạy thoát, ông nói:

"Người này hình như bị thương rồi, chúng ta cứ đưa cậu ấy đến bệnh viện trước rồi tiện thể lấy lời khai luôn vậy."

Tiêu Chiến đi theo cảnh sát ngồi lên xe, một mình anh ngồi ở ghế sau, âm thầm quan sát phản ứng của hai vị cảnh sát đang ngồi phía trước.

Vị cảnh sát lớn tuổi hơn lái xe, Tiểu Lâm gọi điện thoại để báo cáo sự việc, nói mình và Lão Chu đã cứu được một người đàn ông bị tấn công, nhưng kẻ tấn công đã trốn thoát, cậu ta quay xuống hỏi tên của Tiêu Chiến, Tiêu Chiến nói ra tên của mình.

Tiêu Chiến đã từng nghe Vương Nhất Bác nói, đồn cảnh sát khu vực khi có chuyện sẽ báo cáo lên tuyến trên, anh nghĩ, không biết Vương Nhất Bác đã nhận được tin chưa, nếu hắn vẫn đang làm nhiệm vụ ở bên ngoài hoặc đã tan làm rồi, thì có lẽ phải sang ngày hôm sau hắn mới biết chuyện anh bị "tấn công".

Cảnh sát đưa Tiêu Chiến đến phòng cấp cứu. Bác sĩ trực ban kiểm tra cho Tiêu Chiến, xác nhận anh chỉ bị thương ngoài da, không quá nghiêm trọng, chỉ có vết lằn xanh tím trên cổ trông khá đáng sợ, lớp da bị sợi dây thừng cứa rách, làm rỉ ra những giọt máu li ti.

Bác sĩ kê đơn thuốc bôi ngoài da cho Tiêu Chiến, Tiêu Chiến thanh toán xong tiền viện phí và ngồi trên băng ghế đợi gọi đến số của mình. Tiểu Lâm thấy Tiêu Chiến không còn vấn đề gì nữa thì bắt đầu công việc lấy lời khai.

Tiểu Lâm nói, "Cũng không còn sớm nữa, chúng ta cứ lấy lời khai trong bệnh viện trước vậy, anh nói lại họ tên, số chứng minh thư, nơi ở và cơ quan làm việc của mình đi."

Tiêu Chiến rất biết cách làm thế nào để bản thân trở nên yếu đuối trong mắt người khác. Yếu đuối không chỉ là mặt nạ của anh mà còn là lớp vỏ bảo vệ anh. Tiêu Chiến dùng tay giữ chặt cổ áo của mình, đôi môi run run, vẻ hoảng sợ trong ánh mắt hiện ra vô cùng rõ rệt.

Lão Chu cảm thấy Tiêu Chiến yếu ớt như con gái, giọng điệu của ông có chút gắt gỏng, "Nói nhanh lên, đừng có mà lề ma lề mề."

Tiêu Chiến thấy sắc mặt nghiêm nghị của hai người họ, anh khẽ gật đầu, khai báo thông tin cơ bản của mình, sau đó nói ra điều mà anh đã soạn sẵn từ lâu, "Tôi đi làm về bằng xe buýt, đầu tiên lên xe buýt số 8 ở trạm Tân Thành, quận Giang Hải, đến trạm Nhà khách Quốc Mậu thì đổi sang xe số 67, rồi xuống ở trạm Sa Phố, sau đó đi bộ về phía tây chừng 100m, xuyên qua ngõ nhỏ đó là có thể về đến đường Giang Khẩu 1. Ngày xưa ngõ đó là một ngõ cụt, nhưng người dân ở xóm Sa Phố thấy đi đến ga tàu điện ngầm Giang Khẩu mất những nửa tiếng đồng hồ thì rất bất tiện, nên họ đã phá dỡ bức tường ở cuối ngõ để làm thành một lối đi lại, chuyện này....bất kỳ ai sống ở đó cũng đều biết."

"Tôi đã làm việc cả một ngày, thật sự rất mệt mỏi, chỉ muốn nhanh nhanh về nhà nên mới chọn đi đường tắt. Vừa đi được khoảng 2 phút thì tự dưng có người lao đến siết cổ tôi từ phía sau. Tôi cảm giác như mình sắp đứt hơi đến nơi rồi nên đã dùng vật mẫu trong tay.... Đúng rồi, hộp bánh Trung thu của tôi, lúc đó tôi xách theo vài hộp bánh Trung thu, vì thế tôi đã vung tay đập về phía sau... liên tục đập như thế này....hắn ta mới chịu thả tôi ra...."

Tiêu Chiến ngừng nói, anh nhìn thấy Vương Nhất Bác. Vương Nhất Bác xuất hiện sớm hơn anh nghĩ.

Sau khi Vương Nhất Bác chạy vào phòng cấp cứu, hắn nhanh chân bước đến đứng giữa Tiểu Lâm và lão Chu. Tiểu Lâm trợn mắt nhìn Vương Nhất Bác, quát lớn, "Ai? Muốn làm gì?"

Vương Nhất Bác giơ thẻ nghiệp vụ lên, thái độ Tiểu Lâm lập tức dịu đi, "Ồ, ra là sư huynh à."

Vương Nhất Bác vừa đăm đăm nhìn Tiêu Chiến vừa nói với Tiểu Lâm, "Tiếp tục hỏi đi."

Ánh mắt của Vương Nhất Bác hiện rõ nỗi lo lắng cùng sợ hãi, có lẽ hắn thực sự nghĩ rằng Tiêu Chiến đã bị tấn công. Tiêu Chiến có chút hối hận, đáng lẽ anh nên nói trước với Vương Nhất Bác, không nên tự ý hành động như vậy.

Vì để trấn an Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến thả lỏng cơ thể đang căng thẳng của mình, ánh mắt anh từ khuôn mặt của Vương Nhất Bác di chuyển dần xuống dưới, phát hiện trên cánh tay trái của hắn có vết máu bầm, khiến anh sững sờ trong giây lát.

Sao Vương Nhất Bác lại bị thương rồi?

Từ sát thủ trở thành cảnh sát, số lần Vương Nhất Bác bị thương không hề ít, và Tiêu Chiến vẫn luôn là người xử lý vết thương cho hắn từ khi còn nhỏ, nhưng dù là như vậy, Tiêu Chiến cũng không thể tránh khỏi cảm giác lo lắng trong lòng, anh khẽ mấp máy môi muốn nói nhưng cuối cùng vẫn giữ im lặng.

Tiểu Lâm thấy Tiêu Chiến không lên tiếng nữa, ngữ khí càng thêm khó chịu, "Sau đó thì sao?"

Vương Nhất Bác không thích thái độ lấy lời khai như thể đang thẩm vấn tội phạm của hai vị cảnh sát này, nên hắn quyết định gây áp lực một chút. Vương Nhất Bác lấy ca cao từ trong túi ra đưa cho Tiêu Chiến, nhỏ nhẹ nói với anh, "Đừng sợ."

Tiểu Lâm và lão Chu đều phát giác Tiêu Chiến có quen biết với Vương Nhất Bác, vì vậy thái độ của hai người đối với Tiêu Chiến không còn cứng như lúc đầu nữa, Tiểu Lâm cũng động viên Tiêu Chiến, "Không cần quá căng thẳng vậy đâu."

Tiêu Chiến uống một ngụm nhỏ ca cao rồi tiếp tục nói, "Tôi lúc đó rất hoảng loạn, chỉ muốn sống sót bằng mọi cách, vì vậy cắm đầu chạy một mạch về phía trước, cũng không biết bản thân đã chạy theo hướng nào. Trong con ngõ đó vốn có rất nhiều khúc cua, cũng không có đèn chiếu sáng, tôi đã va vào tường nhiều lần, có lẽ cũng vì thế mà tay của tôi mới bị thương, không lâu sau thì nhìn thấy các anh."

Tiểu Lâm ghi lại những lời này, "Về dáng vẻ của kẻ tấn công, anh có nhìn thấy không?"

Tiêu Chiến lắc đầu, "Tôi không nhìn thấy, nhưng có lẽ hắn cao bằng tôi hoặc cao hơn tôi một chút...." Tiêu Chiến giơ tay lên làm động tác cầm hộp bánh Trung thu, "Tôi vung tay ra phía sau như thế này là có thể đánh trúng hắn, cho nên hắn không thấp được đâu...."

"Gần đây anh có xích mích với ai không?"

"Không có..." Tiêu Chiến nói xong, tựa hồ nghĩ tới điều gì đó, anh chần chừ nói, "Tôi cũng không biết có phải là ảo giác hay không...."

"Anh biết được gì thì nói ra đi, như vậy sẽ có lợi cho chúng tôi trong việc bắt tội phạm."

Tiêu Chiến đáp, "Tôi vừa nghỉ làm một thời gian, mới đi làm trở lại vào mấy ngày trước, nhưng cũng bắt đầu từ ngày hôm đó, tôi cứ có cảm giác có người đang theo dõi mình, hắn ở phía sau nhìn tôi bằng cặp mắt rất đáng sợ...."

Tiêu Chiến vừa nói vừa lấy cồn ra xịt vào lòng bàn tay, sau đó thoa cồn lên khắp cánh tay mình.

"Vậy anh có từng mua xổ số Mark six không? Hoặc kiếm được một khoản kếch xù đến nỗi người khác phải ghen tị."

"Không có."

Tiểu Lâm hỏi thêm một vài câu, cuối cùng cho Tiêu Chiến ký tên. Vào lúc này, Lý Tư Phàm cũng đã đến.

Lý Tư Phàm hỏi Tiểu Lâm về sổ ghi lời khai, anh ta mở sổ ra xem một lượt, trông có vẻ rất quan tâm đến chuyện Tiêu Chiến bị tấn công.

Tiêu Chiến nhíu mày, cái tên Lý Tư Phàm này thực sự bám dai như đỉa đói.

Vương Nhất Bác liếc nhìn Lý Tư Phàm, lần này hắn không né tránh mà trực tiếp hỏi Tiêu Chiến, "Có đơn thuốc không?"

"Có" Tiêu Chiến trả lời, "Bác sĩ có kê một ít thuốc bôi ngoài da nhưng tôi chưa lấy."

"Đưa đơn thuốc cho tôi."

Vương Nhất Bác cầm lấy đơn thuốc rồi đi lấy thuốc, chỉ còn hai người ở lại là Lý Tư Phàm và Tiêu Chiến.

Lý Tư Phàm ngồi xuống trên băng ghế dài, cách chỗ Tiêu Chiến ngồi chừng 2 mét. Tiêu Chiến cảm nhận được ánh mắt của Lý Tư Phàm đang nhìn mình chăm chú, như thể anh ta muốn nhìn thấu mọi thứ về anh. Tiêu Chiến ngồi thẳng lưng lại, mắt nhìn về phía trước.

Lý Tư Phàm nói, "Nhất Bác không có ở đây, trông cậu rất giống một con nhím nhỏ, đừng sợ tôi vậy chứ, tôi và Nhất Bác là bạn tốt của nhau, lúc trước tôi còn đi cùng Nhất Bác đến bệnh viện thăm cậu nữa đấy."

Tiêu Chiến "Ừm" một tiếng, sau đó quay đầu sang nói "Xin chào" với Lý Tư Phàm.

"Quan hệ giữa cậu và Nhất Bác nhà tôi tốt lắm nhỉ? Nhất Bác quần quật cả ngày trời, vừa nghe thấy cậu bị thương liền vội vàng chạy đến đây xem cậu thế nào." Lý Tư Phàm nhìn ca cao trong tay Tiêu Chiến:

"Hoá ra là mua cho cậu, tôi đã nói mà, Nhất Bác xưa nay chưa từng uống loại này."

Tiêu Chiến không đáp lời, Lý Tư Phàm lại hỏi Tiêu Chiến, "À đúng rồi, vừa rồi tôi đã xem qua lời khai, cậu làm ở Phẩm Thịnh mà nhỉ, sao lại đến quận Giang Hải?"

Tiêu Chiến biết mỗi một câu Lý Tư Phàm nói ra đều đang thăm dò anh, người này không chỉ quan tâm đến việc Vương Nhất Bác thân thiết với anh, mà còn rất để ý đến từng hành động của anh.

Tiêu Chiến trả lời, "Có một đối tác của công ty tôi ở bên đó, chuyên cung cấp bao bì thực phẩm. Buổi chiều tôi qua bên đấy để chọn mẫu, sau đó ăn cơm cùng họ, tôi có cầm về một vài mẫu để mai mang đến công ty cho sếp tôi chọn."

Lý Tư Phàm vỗ vỗ vào đầu, "À ừ, cậu dùng hộp bánh Trung thu, tính ra cũng may mắn thật.... nhưng mà, cậu bắt xe buýt ở trạm Tân Thành quận Giang Hải, hình như có tuyến xe chạy thẳng đến Giang Khẩu 1 mà nhỉ, để tôi nghĩ xem nào, xe số 18...."

Lý Tư Phàm sống ở quận Giang Hải, đương nhiên anh ta biết rõ các tuyến đường giao thông ở đấy hơn hai vị cảnh sát kia, nhưng Tiêu Chiến đã lường trước những câu hỏi này nên anh trả lời một cách rất trôi chảy:

"Ừm, xe số 18 có thể đi thẳng đến Giang Khẩu 1, nhưng tuyến này đi đường vòng, phải đi qua hầm Hối Giang, sẽ mất gần một tiếng đồng hồ, nên tôi chọn tuyến đường khác. Tôi đến trạm Sa Phố trước, rồi đi đường tắt về nhà."

Lý Tư Phàm gật gù, trông có vẻ như tin vào những gì Tiêu Chiến vừa nói, "Quả thật đi vậy sẽ tiện hơn."

Vương Nhất Bác quay lại với một túi thuốc nhỏ trong tay, Lý Tư Phàm vỗ vỗ vào đùi rồi nói, "Anh có xe, để anh chở Tiêu Chiến về nhà."

Vương Nhất Bác nói, "Để em chở cho."

Lý Tư Phàm mở to con mắt, "Không phải con xe máy của cậu là bà xã sao, ngoài cậu ra không ai được phép cưỡi mà."

Vương Nhất Bác không trả lời Lý Tư Phàm, hắn chỉ bảo Tiêu Chiến đi theo hắn, đi được mấy bước thì quay đầu hỏi Lý Tư Phàm, "Lúc nãy ở cục, anh muốn nói gì thế?"

"Ha ha ha" Lý Tư Phàm cười giả lả, "Không có gì."

Vương Nhất Bác đưa Tiên Chiến đến bãi gửi xe, hai người giữ khoảng cách một bàn tay. Thỉnh thoảng Tiêu Chiến lại nhìn cánh tay của Vương Nhất Bác, không nhịn được đưa tay lên chạm vào vết bầm, anh hỏi hắn: "Có đau không?"

"Không đau, làm cảnh sát bị thương là chuyện thường tình."

Trong giọng nói của Vương Nhất Bác có thể nghe ra hắn đang rất tức giận, Vương Nhất Bác quay đầu sang nhìn vết lằn mới trên cổ Tiêu Chiến, trầm giọng chất vấn Tiêu Chiến, "Vì sao phải làm ra chuyện này? Khổ nhục kế không nên dùng quá nhiều. Cố Nguỵ, em là người đầu tiên tiếp cận anh lúc ở hiện trường, đã có em ở đây thì sẽ không có ai nghi ngờ anh hết."

Tiêu Chiến mỉm cười, "Em tưởng là anh đang muốn thoát khỏi sự nghi ngờ hả? Em thừa biết anh chẳng hề bận tâm đến việc Lý Tư Phàm nghi ngờ anh mà."

"Thế tại sao anh lại nhằm vào lúc Lý Tư Phàm vắng mặt mà tự làm ra chuyện này?" Đôi mắt Vương Nhất Bác đỏ hoe, "Vừa rồi...lúc em nghe tin anh bị tấn công, tim em như muốn ngừng đập luôn rồi anh biết không, trên đường đến bệnh viện, em không ngừng nghĩ là ai có thể làm hại anh... Bé câm à, cứ nghĩ đến mấy điều này, em... em thật sự chịu không nổi...."

"Anh chỉ muốn tạo ra lý do để em đến bảo vệ anh thôi mà." Tiêu Chiến quay mặt đi, "Đã hơn mười năm, nhưng số lần chúng ta có thể ở cạnh nhau được mấy lần, mọi kiên trì từ trước đến giờ đều đổ bể.... anh thật vô dụng!"

Vương Nhất Bác hiểu được suy nghĩ của Tiêu Chiến, hắn thở dài hỏi Tiêu Chiến:

"Có đau không?"

Tiêu Chiến lắc đầu.

"Sau này có chuyện gì, anh nhất định phải nói trước cho em biết, để em còn chuẩn bị sẵn tinh thần."

Tiêu Chiến gật đầu.

Hai người đi đến bên cạnh xe máy Vương Nhất Bác. Vương Nhất Bác lấy chiếc mũ bảo hiểm từ túi lưới co giãn ở ghế sau rồi đội lên đầu Tiêu Chiến, rất vừa vặn.

Vương Nhất Bác giúp anh gài chốt quai mũ, "Mũ bảo hiểm 'dự phòng' này đã cất giữ trong cục mấy năm rồi, chưa từng được lấy ra dùng bao giờ."

Tiêu Chiến ngước mắt nhìn Vương Nhất Bác, "Anh là người đầu tiên sao?"

"Ừa, là người đầu tiên đó, nó vốn được mua theo kích thước của anh mà."

"Lý Tư Phàm nghe thấy em để anh ngồi lên xe của em, ánh mắt anh ta giống như muốn giết người ý." Tiêu Chiến nhớ đến khuôn mặt nhợt nhạt của Lý Tư Phàm vừa rồi, anh nói, "Còn cả ca cao mà em đưa cho anh nữa, chỉ là đồ uống bình thường thôi mà anh ta cứ như đang đòi chủ quyền với anh."

Tiêu Chiến chẳng hề bận tâm đến sự nghi ngờ của Lý Tư Phàm, nhưng anh cực kỳ để ý đến tâm tư của Lý Tư Phàm đối với Vương Nhất Bác. Vương Nhất Bác biết rất rõ điều này nên hắn đã mua ca cao, chủ động đi lấy thuốc cho Tiêu Chiến ở ngay trước mặt Lý Tư Phàm, còn để Tiêu Chiến ngồi lên xe của hắn, một mặt hắn muốn thăm dò phản ứng của Lý Tư Phàm, mặt khác là hắn đang xả giận thay Tiêu Chiến. Dưới tình huống không bị nghi ngờ, hắn sẽ dùng cách đáp trả tương tự như vậy để làm cho Lý Tư Phàm khó chịu.

Vương Nhất Bác sẽ không tha cho bất cứ kẻ nào muốn làm hại Tiêu Chiến.

Thời cấp hai, Tiêu Chiến luôn bị đám học sinh trong trường bắt nạt chỉ vì anh là trẻ mồ coi. Tiêu Chiến rất giỏi nguỵ trang, nên anh chưa từng ra tay đánh trả, nhưng Vương Nhất Bác thì đừng hòng, hắn như một con thú khát máu, có thù ắt báo. Vương Nhất Bác âm thầm bắt giữ những kẻ bắt nạt Tiêu Chiến, đánh cho chúng thừa sống thiếu chết, rồi cướp tiền của chúng để nguỵ tạo ra vụ trấn lột.

Vương Nhất Bác đội xong mũ bảo hiểm, hắn lén nắm lấy tay Tiêu Chiến, "Anh có đói không?"

"Có, lúc ăn với bên đối tác anh không ăn được mấy, mấy món họ gọi toàn cho hành vào, làm anh cũng ngại không dám nói, cố gắng nuốt một ít rau xanh."

Vương Nhất Bác mỉm cười, "Em cũng đói rồi, đi ăn đêm nhé, đi ăn món cháo gà yêu thích của anh."

"Đi được sao?"

"Em đưa anh về nhà, trên đường ghé ăn chút gì đó cũng là chuyện bình thường mà. Yên tâm, mọi việc vẫn đang nằm trong tầm kiểm soát của em."

Vương Nhất Bác ngồi lên xe, Tiêu Chiến cũng leo lên ngồi ở ghế sau, hai tay anh đưa ra phía sau bám vào đuôi xe. Vương Nhất Bác vặn ga chở Tiêu Chiến rời khỏi bệnh viện, xe chạy về hướng có nhà hàng "Ẩm thực Tân Kiều."

Hai người càng lúc càng rời xa khu vực thành phố, người đi đường cũng dần dần ít đi, Tiêu Chiến lúc này mới lấy hết can đảm, anh thả hai tay ra rồi đặt lên eo của Vương Nhất Bác, sau đó dựa sát vào người hắn, vòng tay ôm hắn thật chặt.

Cảm giác khi được ôm nhau dưới bầu trời thế này thật là tuyệt.

Vương Nhất Bác cảm nhận được nhiệt độ cơ thể truyền đến từ sau lưng, khiến hắn hưng phấn trong người, lái xe càng nhanh hơn. Trong đầu Vương Nhất Bác lúc này chỉ có duy nhất một suy nghĩ, hắn rất muốn hôn Tiêu Chiến!

Sau khi chạy xe được hơn 30 cây số, hai người cũng đã đến "Ẩm thực Tân Kiều", một nhà hàng Quảng Đông mở cửa 24/24 và chưa thấy vắng khách lúc nào.

Hai người rất quen thuộc nhà hàng này, sau khi đi vào liền tìm một chiếc bàn nhỏ ở trong góc cách xa những thực khách khác. Vừa ngồi xuống chưa được bao lâu thì một người phục vụ đi đến chỗ họ và đặt thực đơn lên bàn.

Vương Nhất Bác không xem thực đơn, hắn trực tiếp gọi các món mà hắn thường ăn trước đây với người phục vụ:

"Một suất cháo gà cỡ lớn, không hành lá, hai suất quẩy, một suất đùi heo muối chiên giòn, một suất sườn rán rim tỏi mật ong, thêm bồ câu chiên muối tiêu nữa...."

Ngoại trừ sườn rim tỏi, các món còn lại đều là món yêu thích của Tiêu Chiến, nhưng Tiêu Chiến lại yêu cầu người phục vụ đổi thành ức gà, giò heo chua ngọt, sườn heo hấp, ngoài ra anh còn gọi thêm một phần rau mùi yêu thích của Vương Nhất Bác.

Tiêu Chiến nói với Vương Nhất bác, "Tay em sưng thành như vậy rồi đừng ăn đồ nóng."

Bất kể Tiêu Chiến nói gì, Vương Nhất Bác cũng đều nghe theo, hắn đưa tay lên trán làm động tác chào với Tiêu Chiến, "Đã hiểu."

Tiêu Chiến mỉm cười, anh duỗi chân về phía trước, chạm vào ngón chân của Vương Nhất Bác. Vương Nhất Bác nhấc chân lên, vuốt ve bắp chân Tiêu Chiến.

Món ăn hai người gọi lần lượt được mang lên. Vương Nhất Bác mở nắp nồi ra, nhìn thấy hành lá thái nhỏ nổi trên bề mặt cháo, có lẽ lúc người phục vụ ghi thực đơn đã không viết rõ ràng. Vương Nhất Bác chửi bậy một câu rồi dùng thìa hớt đi phần hành lá.

Vương Nhất Bác múc ra một bát cháo, cắt quẩy thành từng khúc nhỏ cho vào bát rồi đặt bát cháo trước mặt Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến bốc một nắm rau mùi cho Vương Nhất Bác, sau đó anh cúi đầu bắt đầu ăn cháo.

"Haizz...." Tiêu Chiến vừa ăn quẩy đã nhúng mềm, vừa thở dài, "Thật sự... anh chẳng muốn xa em chút nào."

Thời gian cũng không còn sớm, có không ít thực khách đã ăn xong, thanh toán tiền rồi rời đi, Vương Nhất Bác đảo mắt nhìn xung quanh, trầm giọng nói, "Ngày mai đến phiên em được nghỉ, em sẽ đi điều tra về nạn nhân đầu tiên của hàng nhái, sau đó em sẽ tìm cớ quay về cục để tham gia cuộc họp thường kỳ."

Vương Nhất Bác gõ nhẹ lên mặt bàn, "Mặc dù khổ nhục kế lần này khá liều, nhưng vẫn rất hữu dụng, như vậy càng khiến việc anh là nạn nhân được chắc chắn hơn. Anh không chỉ là nạn nhân mà còn là người may mắn sống sót, một nhân chứng rất quan trọng. Em sẽ dùng lý do hợp tình hợp lý để đổ lên người K, loại anh ra khỏi diện tình nghi, với cả chỉ cần liên quan đến K, đội trưởng Thẩm chắc chắn sẽ không bỏ qua, nhất định sẽ phái người đi bảo vệ anh. Lúc lấy lời khai, anh đã nói anh có cảm giác bị theo dõi, vì vậy 'môi trường sống' xung quanh anh rất nguy hiểm, em sẽ đề cập đến chuyện ở cùng anh, hơn nữa anh còn làm rối loạn suy nghĩ của Lý Tư Phàm, anh ta tạm thời sẽ không nghi ngờ anh. Một mũi tên trúng ba đích."

Những gì Vương Nhất Bác vừa nói cũng là những gì mà Tiêu Chiến đã nghĩ đến từ lâu.

Vương Nhất Bác lấy giấy bút từ trong ba lô ra đưa cho Tiêu Chiến, "Phải rồi Tiểu Nguỵ, anh vẽ lại sơ đồ chỗ anh bị 'tấn công' đi."

Trí nhớ của Tiêu Chiến rất tốt, anh vẽ một bức tranh gồm có con đường Giang Khẩu 1, ngõ Giang Biên Lí - 2, ngõ Sa Viên Lí 1 và cả con đường Sa Phố, anh còn đánh dấu vị trí của camera giám sát, nơi "bị tấn công" và vị trí khi gặp cảnh sát.

Vương Nhất Bác nhìn kỹ bức tranh và nói, "Cuộc họp ngày mai nhất định sẽ thảo luận về hướng chạy thoát của kẻ đã 'tấn công' anh. Giả sử 'kẻ tấn công' chạy về phía ngõ Giang Biên Lí - 2, như vậy sẽ chạy thẳng ra đường Giang Khẩu 1, mà ở đấy lại có một vài camera giám sát, nếu kiểm tra ra thì sẽ biết không có người nào chạy ra từ lối đó cả, kể cả có thì chắc chắn sẽ không nhiều, rất dễ bị điều tra ra, vậy thì 'kẻ tấn công' chỉ có thể chạy trốn về hướng ra đường Sa Phố. Dựa vào thời gian Tiểu Lâm đuổi theo, cậu ta chắc chắn sẽ không tìm kiếm các ngôi nhà trống ở hai bên trong ngõ Sa Viên Lí - 1, vì vậy... 'kẻ tấn công' sau khi tấn công anh, 'hắn' sẽ trốn vào một trong mấy ngôi nhà trống đó, đợi đến khi không còn ai đuổi theo thì 'hắn' rời khỏi nơi đó từ đường Sa Phố."

Tiêu Chiến gật đầu, "Nhưng anh cảm thấy Lý Tư Phàm sẽ không dễ dàng tin vào điều này đâu, vừa rồi anh ta còn hỏi dò anh nữa kìa." Tiêu Chiến hỏi, "Em bảo hôm nay em với anh ta đi rình tên đồng bọn, thế nào rồi?"

"À, chiếc xe van mà anh đã ngồi lên ấy, là tác phẩm của Đại Cường, biển số giả. Đại Cường ban đầu cũng tham gia cùng đám Đỗ Văn, nhưng giữa chừng thì bỏ cuộc. Người đưa tin cho Lý Tư Phàm đã cung cấp một vài manh mối nên tụi em mới đến xóm Hoa Lí để rình bắt Đại Cường."

Vương Nhất Bác đã rất lo lắng khi biết còn có một người tên là Đại Cường, hắn sợ người này nắm giữ một số thông tin gây bất lợi cho Tiêu Chiến, nên hắn đã âm thầm điều tra hành tung của Đại Cường, nhưng kết quả Lý Tư Phàm lại nhanh hơn hắn một bước. Lúc ngồi ăn trong quán Quần Tinh, Vương Nhất Bác đã tính toán làm thế nào để Đại Cường có thể trốn thoát, vì vậy khi lần ra được nơi ở của Đại Cương, hắn là người xông vào đầu tiên.

Vương Nhất Bác rất hiếm khi gặp thất bại trong các nhiệm vụ, cho nên trong lúc đánh nhau với Đại Cường, hắn đã cố tình dùng cánh tay đỡ đòn, để tự làm mình "bị thương", sau đó ép Đại Cường nhảy xuống từ cửa sổ, trong lúc giằng co, hắn tiếp tục cố tình để Đại Cường chạy thoát.

Vương Nhất Bác giả vờ đuổi theo, khi chạy đến nơi khuất mắt Lý Tư Phàm thì hắn dừng lại rồi để mặc Đại Cường chạy thẳng về phía đường cái, cho đến khi không nhìn thấy gã nữa.

Lúc Lý Tư Phàm chạy đến, Vương Nhất Bác đã nói với anh ta, không biết Đại Cường chạy đi đâu rồi.

Ai mà ngờ Đại Cường đúng là xúi quẩy, còn chưa chạy được xa thì đã bị ô tô đâm gãy chân. Vương Nhất Bác cũng hết cách, chỉ đành đưa Đại Cường đến bệnh viện với Lý Tư Phàm, sau đó lấy lời khai của gã.

Vương Nhất Bác nói với Tiêu Chiến, "Đại Cường là anh họ của Bành Vĩ, nhận ra hung khí là của Bành Vĩ. Lúc ở trong cục chắc Lý Tư Phàm đang muốn nói với em về chuyện này, có lẽ anh ta đã đoán ra hôm đấy K giết người là chuyện ngoài kế hoạch, nên K không có cách nào để phi tang hung khí. Vừa rồi em đã hỏi anh ta ở trước mặt anh, anh ta cười đấy, nhưng vẻ mặt lại có hơi căng thẳng."

Trước đây, Tiêu Chiến chưa bao giờ để lại hung khí tại hiện trường án mạng, tên hàng nhái khi mô phỏng cũng đã lưu ý đến điểm này, nhưng vụ án Đỗ Văn thì lại xảy ra bất ngờ, Tiêu Chiến không mang theo bất kỳ vũ khí sắc bén nào trên người, nên chỉ có thể sử dụng con dao của Bành Vĩ, hơn nữa quả thật anh không có cách nào để chạy thoát với hung khí, lại càng không có thời gian để giấu nó đi.

"Nhưng vì động cơ giết người của hàng nhái khác với chúng ta, và cách thức thực hiện mỗi vụ án cũng luôn thay đổi, cho nên sự khác thường này có thể giải thích được. Còn về Lý Tư Phàm, anh ta đang giữ thông tin mà những người khác không biết, cũng may ở chỗ, mặc dù anh ta đến hiện trường đầu tiên nhưng lại không tiếp cận anh, nên không biết chuyện hai tay của anh không hề bị trói, chỉ cần em bám vào điểm này là được."

"Lý Tư Phàm vẫn không khai anh ra, chẳng lẽ là vì anh ta sợ chịu trách nhiệm à? Người này không đơn giản tí nào." Tiêu Chiến nói, "Anh ta thích em nhiều hơn anh nghĩ, nếu em ở cùng anh như vậy, anh ta có thể sẽ phát điên đấy."

Vương Nhất Bác không chút đắn đo mà nói, "Vậy thì giết luôn."

Lúc sau, hai người không thảo luận về vụ án nữa, thay vào đó họ nói chuyện như những người bạn bình thường về cuộc sống cá nhân, mãi cho đến khi trời chạng vạng sáng, trên đường trở về nhà, Tiêu Chiến ngoan ngoãn tựa trên lưng Vương Nhất Bác.

"Trần Vũ, anh muốn làm tình với em."

"Ừ, về nhà em sẽ chiều anh."

Vương Nhất Bác chở Tiêu Chiến về căn nhà trọ. Lần này hắn không rời đi mà cùng Tiêu Chiến bước vào nhà.

Tiêu Chiến vẫn theo thói quen mỗi khi về đến nhà, xịt cồn khử trùng vào hai tay. Khi anh quay đầu lại thì thấy Vương Nhất Bác cũng đang chìa hai tay về phía mình, anh xịt cồn vào lòng bàn tay của Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác xoa đều cồn lên tay, đợi đến khi cồn bay đi hết, hắn liền kéo Tiêu Chiến lại và bắt đầu hôn anh.

Nụ hôn kịch liệt kéo dài, mất một lúc lâu hai người mới tách ra.

"Cuối cũng có thể ở cùng nhau rồi, anh sẽ không gặp ác mộng nữa." Giọng nói nhẹ nhàng của Tiêu Chiến vang lên, "Dạo vừa rồi, anh luôn mơ thấy cảnh mẹ anh bị cưỡng hiếp, còn có thi thể của ông ngoại nằm cạnh những người khác.... Anh biết rõ đấy là mơ, vậy mà làm thế nào cũng không thể tỉnh lại, nhưng mỗi lần chỉ cần em xuất hiện trong giấc mơ của anh, anh đều có thể thoát ra khỏi tất cả."

Vương Nhất Bác siết chặt vòng tay của mình, ôm Tiêu Chiến vào lòng. Hắn thì có gì khác sao, chỉ cần nhắm mắt lại, hắn sẽ lại nghe thấy tiếng Tiêu Chiến cầu xin hắn cứu anh.

"Anh vẫn hay nghĩ, nếu khi đó anh cứ trốn trong tủ, có phải sẽ không có chuyện của sau này, nhưng anh không làm được, anh đã không tự lượng sức mình, chẳng những không cứu được mẹ, mà còn làm cho mẹ đau khổ hơn.... mẹ nhìn thấy anh bị bắt nạt, mẹ đã khóc rất nhiều...."

"Đừng nói nữa...." Vương Nhất Bác lau nước mắt của Tiêu Chiến, "Tất cả đã qua rồi...."

"Cũng may còn có em... Trần Vũ, anh chỉ có một mình em thôi..."

Vương Nhất Bác không biết những ngày qua Tiêu Chiến đã phải trải qua cơn ác mộng này như thế nào, hắn rất khó chịu, hắn không biết làm gì khác ngoài hôn Tiêu Chiến lần nữa. Vương Nhất Bác thò tay vào trong áo vuốt ve cơ thể đầy sẹo của Tiêu Chiến, dùng tình ái để an ủi anh.

Tiêu Chiến bị hắn đè trên bàn ăn, chỉ cần mở mắt là anh có thể nhìn thấy khuôn mặt của Vương Nhất Bác. Một khi rơi vòng xoáy của dục vọng, Tiêu Chiến sẽ không còn nhớ đến những chuyện khiến anh đau khổ nữa. Trái tim của anh, cơ thể của anh hoàn toàn thuộc về Vương Nhất Bác.

TBC

Tham khảo Con mồi 8-9-10 =)))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top