Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chapter 1 - Bé Nhỏ Và Không Hấp Dẫn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Translator: Tamaei.
__________
"Công tước! Làm ơn hãy nghe em nói, chỉ một lần thôi!"

Cỗ xe ngựa lớn đang chạy trên phố đột nhiên dừng lại vì bị một người phụ nữ trẻ bất ngờ chặn đường. Người đánh xe và kị sĩ hộ tống cảm thấy khó xử trước sự liều lĩnh của cô gái chỉ để gặp người đàn ông trong xe. Kể cả cho dù đã bị đuổi đi nhưng cô ta vẫn không nghe lời.

Cô gái 18 tuổi này là con gái của Tử tước Horace, một quý tộc mới nổi. Cô ta cầm một con dao nhỏ trong tay khóc lóc nức nở, nói rằng nếu hắn ta phớt lờ thì cô sẽ tự sát ngay tại chỗ.

"Tôi nên làm gì đây, thưa ngài?"

Anh ta cẩn thận hỏi ý kiến người đàn ông trong xe. Nhưng người đàn ông đầy scandal này không hề cảm thấy ngạc nhiên hay xấu hổ. Hắn chỉ thở dài.

"Im lặng đi... Ta biết cô định nói gì, gặp trực tiếp nói sẽ nhanh hơn."

Hắn gật đầu với người kị sĩ, và người phụ nữ ầm ĩ kia đã có thể gặp người đàn ông trong xe đúng như cô ta mong muốn. Tuy ầm ĩ đến thế nhưng trước mặt người đàn ông, cô ta lại ấp úng ngại ngùng.

Mái tóc màu hạt dẻ sẫm, đôi lông mày đậm sắc xảo và đôi mắt màu hồng ngọc huyền bí sáng ngời, sống mũi thẳng, đôi môi căng mọng, cơ thể rắn chắc tràn đầy sức sống như một nam thần, thái độ kiêu ngạo hờ hững.... Càng nhìn gần càng thấy hắn ta quyến rũ.

"Cô, Công tước Luave...!"

"Biết thân phận đi."

Nhìn cô gái thanh tú, kiều diễm khao khát hắn bằng đôi mắt đầy sự chiếm hữu, run rẩy gọi tên hắn, trên măt người đàn ông không có một chút động lòng hay một chút thương hại nào.

"Cô không có gì để nói à?"

Khi hắn ta chuẩn bị đóng cửa xe như thể vừa bị làm phiền, người phụ nữ giật mình, nắm chặt lấy cửa xe. Cô ta run rẩy thổ lộ tình yêu của mình một cách đau khổ.

"Em yêu ngài! Em yêu ngài hơn tất cả mọi thứ trên thế giới này. Em...em có thể trở thành tình nhân của ngài, làm ơn em xin ngài..."

Sẽ thật hổ thẹn đối với một cô gái trẻ của nhà Tử tước quyền lực cầu xin để được trở thành tình nhân, nhưng cô không quan tâm. Người đàn ông không quá bất ngờ. Thậm chí, hắn ta còn nhìn cô với ánh mắt khinh thường.

"Ta sẽ vờ như không nghe thấy gì. Khi trở về cô hãy mua một lọ nước thánh thanh lọc từ ngôi đền."

"Nếu ngài không chấp nhận tình yêu của em, em sẽ chết cho ngài xem!"

Trước sự hững hờ của người đàn ông, cô gái bất ngờ thay đổi thái độ và la hét. Nhưng người đàn ông dường như chẳng bận tâm.

"Đe dọa người mình yêu như vậy thì tình yêu của cô quả là tuyệt vời đấy."

"Em không nói đùa đâu. Làm ơn hãy đến đền Erne tối nay, em sẽ thề chứng minh tình yêu của em với ngài. Nếu ngài không đến... Ngài sẽ nhìn thấy xác em vào ngày mai."

"Có vẻ như chúng ta nói chuyện xong rồi. Ta hơi bận, đừng ở đây làm phiền ta nữa."

Người đàn ông đóng sầm cửa xe trước mặt người phụ nữ. Chiếc xe bắt đầu di chuyển, bỏ lại người phụ nữ đang khóc lóc đằng sau.

"Ngài ổn chứ?"

"Sao lại không ổn? Đây cũng không phải chuyện ngày một ngày hai."

Arthur Higgings, quản gia nhà Công tước, cẩn trọng xem xét thái độ của chủ nhân rồi thả lỏng đôi vai cứng nhắc của mình khi thấy hắn ta không bị kích động. Nhưng ông không thể ngừng dòng suy nghĩ phức tạp trong đầu mình. Đã 16 năm kể từ khi chủ nhân 7 tuổi, khi ấy ngài vẫn là một cậu bé ngây thơ khi phải chịu đựng những mỗi tình cay đắng như này.

"Arthur."

Một giọng nói khô khốc, trầm đục kéo ông khỏi dòng suy nghĩ.

"Vâng, thưa ngài?"

"Đừng lo lắng quá nhiều. Đây không phải vấn đề mà ông có thể giải quyết."

"Thần xin lỗi."

Kahel Luave, người đã phải chịu đựng quá nhiều lời thổ lộ điên rồ cho đến khi trở nên thờ ơ với nó, coi đó như một chuyện thường ngày. Lúc ấy, hắn không biết rằng sự kiện nhỏ này sẽ hoàn toàn làm thay đổi cuộc đời hắn.

* * *

"Thời tiết thật đẹp! Thật tuyệt vời."

Lena cười tươi hít thở không khí trong lành của buổi bình minh. Những ngày mưa đi qua để con người ta thêm trân trọng những ngày nắng. Khi thời tiết đẹp, công việc dễ dàng hơn và thảo dược sẽ khô ráo, tươi tốt, vì vậy Lena luôn thức dậy, hít thở không khí ngoài trời và kiểm tra thời tiết mỗi sáng sớm.

Không giống như mấy hôm trước, trời mây mù u ám, hôm nay thời tiết nắng đẹp thật tuyệt. Bầu trời hừng đông còn tối nhưng không có một bóng mây. Gấp lại chăn gọn gàng, chải lại mái tóc nâu xoăn rối rồi tết chúng lại, Lena nhìn khuôn mặt mình trong gương. Cô mở mắt.

Nhìn vào đôi mắt tím của mình - đôi mắt được thừa hưởng từ mẹ cô, cô nhớ đến lời mẹ nói.

["......Đừng đánh mất niềm tin và hãy sống thật dũng cảm. Bất cứ khi nào nhìn vào mắt mình, hãy nhớ mẹ luôn ở cạnh con."]

Người mẹ xinh đẹp của cô, với mái tóc bạch kim và đôi mắt tím trong suốt, sáng hơn cả đôi mắt cô, để lại lời trăn trối cuối cùng rồi qua đời lặng lẽ như ngọn nến vụt tắt.

Thời điểm đó, cô cảm thấy như bị bỏ lại một mình giữa biển khơi tuyệt vọng, nhưng nghe lời mẹ, Lena vẫn ôm hi vọng, Lena tin rằng nhờ sự phù hộ và che chở của mẹ mà cô bé 15 tuổi năm ấy có thể trưởng thành mà không bị chết đói, phạm tội hay phải bán thân.

Tất nhiên, cuộc sống không phải lúc nào cũng dễ dàng. Cuộc sống hầu gái trong nhà Nam tước thực sự rất khó khăn. Nhưng cho dù công việc có gian khổ vất vả đến đâu, dù cô bị các thị nữ khác quay lưng và ghét bỏ, cô vẫn cố sống sót vì cô có ước mơ, hi vọng ngày nào đó, cô sẽ đến một chân trời rộng mở hơn.

Lena ngẩn người trước gương, tự vỗ vào má mình khi nghe thấy tiếng gà gáy đằng xa.

'Hôm nay cũng sẽ là một ngày bận rộn. Bắt tay vào làm việc thôi!'

Mặc dù trời còn chưa sáng hẳn nhưng công việc của cô hầu gái trẻ nhất trong nhà Nam tước bắt đầu từ rất sớm. Cô phải giặt ga trải giường và phơi chúng, nhưng thời tiết hôm nay rất đẹp, cô nghĩ cô có thể hoàn thành công việc vào buổi chiều.

Lena cẩn thận rửa mặt gần giếng, xách năm xô nước vào bếp, cần mẫn gói những loại thảo mộc mà cô đã trải ra để phơi khô vào một những tấm giấy carton cũ, nheo mắt nhìn bầu trời đang hừng sáng.

Đào và bán thảo dược là nguồn thu nhập phụ quan trọng đối với Lena. Làm hầu gái trong nhà Nam tước không phải một công việc tệ đối với những cô gái trẻ ở Kerouac, nhưng lại không được trả lương cao. Đặc biệt, điều làm Lena buồn nhất đó chính là cho dù cô đã làm việc ở đây 8 năm nhưng vẫn không thể thoát khỏi tên gọi 'cô hầu gái trẻ nhất', vì vậy nên lương của cô chỉ được 300 ruan một ngày.

Cô có chỗ ăn ngủ đàng hoàng, đó là điều rất đáng quý nhưng cô muốn một ngày nào đó có thể rời khỏi  Kerouac và bắt đầu một cuộc sống mới ở thủ đô Ardennes. Vì vậy nên cô cố gắng đào và bán thảo dược mỗi ngày.

Nếu ai đó hỏi cô tại sao lại là Ardennes, thì lí do là không vì gì cả. Bởi vì cô muốn nhìn thấy một thế giới rộng lớn hơn, và Ardennes là thành phố lớn nhất mà Lena biết. Một số người có thể chỉ trỏ nói rằng đó chỉ là giấc mơ của một đứa con gái nhà quê, nhưng không có mẹ, việc ở lại Kerouac không còn nghĩa lí gì cả.

Dù sao đi nữa, với ước mơ rõ ràng như vậy, việc đào thảo mộc hay đi chợ vào mỗi sáng sớm đều không làm khó được cô.

Vừa đến chợ, cô đã cảm thấy sự sống động của nó.

"Tôi vừa có thêm một miếng pho mát đến từ trang trại Garas"

"Tôi trộm được một vài thứ ở nhà kho. Họ để mọi thứ thật bừa bộn, thế cũng tốt. Tôi sẽ dọn dẹp lại giúp họ."

"Hôm nay tôi cảm thấy không được khoẻ."/"Gà nhà tôi nay đẻ không được nhiều trứng cho lắm."

Gần đây, một quý tộc mới đến từ Ardeness vung tiền để mua cái nọ cái kia. Mọi người nói rằng đây là thời điểm vàng để cạnh tranh buôn bán hàng hoá. Ở vùng quê như Kerouac, nơi mà ngày nào cũng như ngày nào, chỉ vì sự việc đó mà sôi nổi hẳn lên.

Và đó cũng là cơ hội cho Lena. Đó là vì cô nhận được 350 ruan cho việc bán thảo dược, trong khi mọi khi chỉ bán được 300 ruan một bó, và cô còn nhận được vài quả táo còn thừa lại hôm qua của bác bán trái cây nữa.

'Hôm nay may mắn thật đấy nhỉ? Vậy thì hôm nay nghe tiểu thư Elliot mắng 3 lần chắc cũng được, um... Chắc chỉ 2 thôi nếu như cô ta mắng mình vô lí?'

Lena phì cười, cảm thấy bản thân đang tính toán một chuyện thật hài hước.

Mọi người trong lâu đài đều ghét cô ngoại trừ gia đình người quản lí, nhưng tồi tệ nhất chính là phu nhân Marvin, hầu nữ trưởng, và Elliot Fidelia, cô con gái gia đình Nam tước.

Cô có thể hiểu tại sao Elliot ghét cô vì cô là đứa con hoang của Nam tước, nhưng cô không hiểu tại sao phu nhân Marvin cũng như vậy. Tất nhiên, không có nghĩa là cô chịu đựng được hết tất cả các trò bắt nạt của Elliot.

'Nhưng cũng không quá tệ. Dù sao đi nữa, mình cũng không phải lo cái ăn cái mặc.'

Cô nở một nụ cười có chút cay đắng, nhưng rồi cô lại ngân nga, nghịch những quả táo được gói trong tạp dề. Kể cả sự thật có tồi tàn như chiếc tạp dề này đi chăng nữa, hi vọng về tương lai của cô luôn rực sáng trong tim như 3 quả táo căng mọng này.

Trở về lâu đài trước khi ngày mới của Nam tước bắt đầu, Lena quay trở lại hiện thực. Cô đưa cho Sid những quả táo mà cô đang giấu và nói chuyện.

"Hôm qua, người đàn ông quý tộc kia tiêu khá nhiều tiền ở chợ. Vì vậy mà chúng em đã gần như đã bán hết được trái cây, và bác bán trái cây cho em những quả táo thừa này."

Sid, một người chị và là một người bạn của Lena, nhìn ra khỏi chuồng ngựa. Táo, loại hoa quả mà họ chỉ dám ăn một cách lén lút, tuy nhỏ và không hấp dẫn nhưng lại khiến cho họ no bụng. Ngay sau đó, trong chuồng ngựa chỉ còn những tiếng lạo xạo (là ăn đó ._.)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top