Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Tuyệt Cảnh Nơi Cô Đảo [2]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong hoàn cảnh khép kín, Bùi Thiên Hành không thể xác định được thời gian. Ước chừng khoảng 2 tiếng sau, gã nghe thấy có người gõ vào cửa sắt hô lớn: "Đến giờ cơm tối!"

Bùi Thiên Hành bước ra khỏi phòng, nhìn thấy một cánh cửa khác của nhà kho được mở ra, đám lính canh cầm súng đứng gác ở hành lang. Phạm nhân từng người một đi ra khỏi phòng, lười biếng uể oải đi về phía hành lang.

Sử Đông cũng bước ra từ phòng của hắn, lười biếng vươn vai ngáp dài một cái. Lúc hắn nhìn thấy Bùi Thiên Hành khóe môi lại cong lên, sau đó thờ ơ mà đi xuống lầu.

Bùi Thiên Hành tụt lại phía sau cùng, lính canh không ngừng thúc giục gã. Gã vừa đi vừa quan sát bốn phía. Hành lang không dài, không quá hai ba chục bước, điểm cuối là một căn phòng khép kín, được xếp vài bộ bàn ghế làm thành nhà ăn. Bùi Thiên Hành bưng khay đồ ăn rồi tùy ý tìm một chỗ trống ngồi xuống, gã bất ngờ phát hiện hóa ra đồ ăn cũng không đến nỗi nào, dinh dưỡng cân bằng, thực phẩm phong phú, hoàn toàn không giống cơm dành cho tù nhân.

Tất cả mọi người đều tụ tập ở trong nhà ăn, Bùi Thiên Hành quét mắt một lượt xung quanh, ước chừng khoảng bốn đến năm mươi người, trong đó lại có cả một ông lão đã sáu bảy mươi tuổi với tấm lưng còng, bước chân liêu xiêu lui vào một góc, ông ta không giống đám người ở đây lắm, tinh thần suy sụp, nhãn cầu vẩn đục, trông có vẻ đã bị bắt nhốt rất lâu rồi.

Rầm! Một âm thanh khác lạ vang lên thu hút ánh mắt của mọi người.

"Ăn! Bảo mày ăn thì ăn đi! Khóc lóc cái quần què!" Một tên đàn ông mập ú túm lấy tóc của một thiếu niên gầy gò người Phương Đông rồi đập liên tục vào khay đồ ăn, đập đến mức khiến mặt cậu ta be bét đồ ăn, chảy cả máu mũi.

Thiếu niên nức nở nghẹn ngào, vuốt mặt qua loa rồi cầm thìa xúc từng miếng đồ ăn lớn nuốt lẫn cả máu và nước mắt.

Bộ dạng thảm hại của cậu ta khiến tâm lí bạo dâm của tên béo vô cùng thỏa mãn. Hắn đắc ý mà ngửa cổ cười to, còn nhổ cả nước bọn vào đồ ăn rồi bắt cậu ta ăn hết.

Bùi Thiên Hành phát hiện tóc của thiếu niên kia bết dính, cổ và cánh tay chi chít những vết bầm tím. Nhớ tới thứ âm thanh không dễ nghe lúc mới tới đây, ánh mắt của gã lại trở nên lạnh lẽo. Nhưng từ đầu đến cuối gã vẫn luôn ngồi nguyên tại chỗ ăn cơm của mình.

Một tên đàn ông ngồi xuống bên cạnh tên béo nói với hắn vài câu gì đó, tên béo nhếch mép ánh mắt xấu xa nhìn chằm chằm vào Bùi Thiên Hành, sau đó cả hai tên cùng nhìn nhau cười bỉ ổi.

Bùi Thiên Hành dựa vào khả năng ghi nhớ nhìn một lần là không quên của mình mà nhận ra tên đàn ông đó chính là thuộc hạ của Sử Đông. Gã liếc mắt nhìn Sử Đông một cái, tên đầu sỏ thì lại đang nói nói cười cười gì đó với tên thuộc hạ còn lại, hoàn toàn không phát hiện ra ánh mắt của Bùi Thiên Hành.

Tên béo đứng dậy, cơ thể hắn vừa to vừa béo, phải cao đến 1m95, cánh tay thô to ngang với chân của người bình thường, thân thể to lớn bằng hai cậu thiếu niên cộng lại, nhìn trông như người khổng lồ vậy.

Bùi Thiên Hành liếc mắt trông thấy hắn ưỡn cái bụng tròn vo, lắc la lắc lư đi tới, vừa đi vừa cởi thắt lưng, lộ ra phần thân dưới béo núc như con giòi rồi sóc nó dưới ánh nhìn chòng chọc của mọi người.

Âm thanh ăn cơm nói chuyện dần nhỏ đi, ánh mắt của mọi người thi nhau đổ dồn vào, nhưng uy danh của tên béo rất ghê gớm nên không một ai dám nhìn trực tiếp, chỉ có thể cầm cái thìa lén lút nhìn.

Tên béo đi đến bên cạnh Bùi Thiên Hành, sóc lọ ngay trước bàn của gã. Cái thứ thô to xấu xí dựng đứng lên, giống như có thể bắn vào trong đồ ăn của Bùi Thiên Hành bất cứ lúc nào.

Ăn cơm mất ngon! Trong lòng Bùi Thiên Hành nghĩ như vậy nhưng gã vẫn từ tốn ngồi ăn, không hề để ý gì đến tên béo.

Tên béo thấy Bùi Thiên Hành coi thường hắn, tức giận giật giật lông mày, cúi đầu sát xuống bên tai gã: "Người mới, mặt mũi trông được đấy. Tao thích nhất là người Phương Đông, da dẻ mượt mà sờ rất sướng tay. Còn cả cái miệng này nữa, thật muốn nhét vào trong đưa đẩy. Không biết mông má trông thế nào, cởi ra cho tao xem cái."

Bùi Thiên Hành không nhanh không chậm mà nuốt miếng bánh bao trong miệng, khinh thường liếc nhìn thứ thô đen tên béo đang cầm trong tay: "Cái thứ trông như con giùn này của mày mà cũng đòi chịch tao à?"

Tên béo dựa vào thể hình vào sức mạnh của mình mà hống hách ngang ngược. Đây là lần đầu tiên hắn gặp phải kẻ dám nói chuyện như thế với mình, đã thế còn dám sỉ nhục biểu tượng nam tính của hắn nữa. Điều này khiến hắn giận không kiềm được.

"Đcm mày nói cái gì!" Tên béo đưa tay túm lấy cổ áo của Bùi Thiên Hành.

Bùi Thiên Hành đột ngột nhảy lên, nhanh như chớp giành trước một bước. Tay phải tóm lấy cổ tay của tên béo ấn xuống bàn, tay trái dùng sức nện mạnh xuống.

Chỉ nghe thấy một tiếng "A" thảm thiết, chuôi kim loại của cái thìa đâm xuyên qua mu bàn tay, ghim tên béo lên trên bàn.

Chân của Bùi Thiên Hành quét một đường khiến tên béo ngã ngồi trên ghế. Bùi Thiên Hành giữ lấy cái tay còn lại của tên béo, nâng chân đạp vào phần thân dưới của hắn.

"Để tao dạy mày cách làm người!" Bùi Thiên Hành sắc mặt âm u nói, dưới chân hơi dùng sức nghiến xuống, thứ bị dọa cho mềm nhũn kia bị giẫm tới mức biến dạng.

"Đừng! Đừng!" Tên béo bị dọa cho nửa sống nửa chết, cả thân thể to lớn run như sầy cấy, máu tươi từ tay trái chảy ra ào ào.

Bùi Thiên Hành lại nghiến mạnh thêm lần nữa: "Mày còn muốn chịch tao nữa không?"

"Không! Tôi sai rồi! Tha cho tôi đi! Tôi xin lỗi mà!" Nước mắt nước mũi tên béo chảy từa lưa, so với thiếu niên bị hắn hành hạ kia thì bộ dạng bây giờ của hắn trông còn khó coi hơn.

Thiếu niên sùng bái mà nhìn về phía Bùi Thiên Hành. Khi cậu nhìn thấy thứ ngày đêm làm nhục cậu bị Bùi Thiên Hành giẫm dưới chân, ánh mắt cậu đã lộ ra một khát vọng hủy diệt mãnh liệt.

Sử Đông híp mắt cười, từ đầu đến cuối bữa đều ăn ngon lành, giống như thứ hắn đang xem không phải là một trận đánh lộn mà là một vở kịch hay vậy.

Đám lính canh cầm súng xông vào: "Giơ hết tay lên! Lùi lại! Lập tức giơ hai tay lên!"

Lúc đó, tên béo chỉ cảm thấy trước mắt mình không phải là người mà là một loài động vật máu lạnh nào đó.

"Lùi lại! Nếu không tao bắn!" Tên lính canh lớn giọng đe dọa.

Cổ họng của tên béo phát ra những âm thanh đau đớn, bàn tay bị đâm không ngừng run rẩy.

Đôi môi của Bùi Thiên Hành mím chặt kéo sang hai bên tạo thành một độ cong nhất định. Hai tay chậm rãi giơ qua đỉnh đầu, dưới chân từ từ thả lòng, lùi dần về phía sau.

Tên béo nhìn gã, giống như đang nhìn thấy một con rắn độc, tuy rằng đã được tha bổng nhưng sự sợ hãi vẫn còn đang bao trùm lấy hắn.

"Lũ đần độn các người đang làm cái trò gì!"

Đám linh canh tách ra hai bên, tên mặt sẹo hùng hùng hổ hổ đi vào. Hết nhìn tên béo thê thảm lộ hết hàng họ lại nhìn sang Bùi Thiên Hành mặt mũi vô tội đang giơ cao hai tay rồi tung chân đá một phát vào bụng Bùi Thiên Hành.

Bùi Thiên Hành bị hắn đạp ngã xuống dưới đất, ôm bụng ho vài tiếng.

"Còn không mau đưa người đi băng bó!" Tên mặt sẹo tức giận gào lên.

Đám lính canh lập tức chạy tới, lúc bọn chúng rút cái thìa ra tên béo lại la lên một tiếng thảm thiết.

Tên béo bị đưa đi, tên mặt sẹo hung ác trừng Bùi Thiên Hành một cái rồi cũng đi ra khỏi nhà ăn.

Bùi Thiên Hành xoa bụng cười cười, gã đã đoán ra được giới hạn của đám lính canh này. Chỉ cần không gây ra án mạng thì sẽ không phải chịu sự trừng phạt gì.

Gã đá cái ghế mà tên béo vừa ngồi ra rồi lại tiện tay kéo cái khác đến ngồi xuống. Cái thìa máu me be bét bị vứt lại trên bàn, gã ghét bỏ mà lườm một cái, dùng cái nĩa gẩy gẩy số đồ ăn còn thừa trong khay.

Ánh mắt mọi người nhìn gã đã khác hoàn toàn so với lúc trước, là ánh mắt cảnh giác xen thêm vài phần sợ hãi.

Bùi Thiên Hành không lập tức rời khỏi nhà ăn mà đi tới chỗ Sử Đông, cúi người nói thầm bên tai hắn: "Nếu như anh muốn thử tôi thì có thể tự mình đến mà thử."

Sử Đông vui vẻ nhai thịt bò, ánh mắt khiêu khích: " "Thử" cậu ấy à?"

Ánh mắt Bùi Thiên Hành trắng trợn quét một lượt qua đũng quần của Sử Đông: "Nếu như anh có bản lĩnh."

Đêm đến, Bùi Thiên Hành nằm trên giường suy nghĩ. Gã phải làm rõ vì sao bản thân lại bị bắt nhốt ở đây và đám người này muốn làm gì gã?

Gã cũng không thể đi hỏi người khác, kẻ nào ở đây cũng không hề lương thiện, một khi chủ động mở miệng thì sẽ để lộ ra rằng bản thân không biết gì cả, đừng mong có chỗ đứng ở đây, đi tán phét với đám lính canh hiển nhiên là điều không thể.

Bùi Thiên Hành trằn trọc không yên, không phải vì giường cứng quá mà là vì nó quá chật đối với một người tay dài chân dài như gã.

Gã nhắm mắt lại, cố gắng ngủ, không biết qua bao lâu đột nhiên gã nghe thấy một tiếng loạt soạt rất nhỏ. Gã lập tức mở mắt, đôi mắt trong đêm tối sáng rực như sao.

Đồng hồ lật!

Bùi Thiên Hành ra khỏi phòng giam, quả nhiên nhìn thấy cái đồng hồ được treo ở chính giữa phía trước từ số "03" trở thành số "02".

Đối diện gã, Sử Đông, cũng đang nhoài người ra lan can nhìn vào chiếc đồng hồ lật đó, hoàn toàn không giống như vừa ngủ dậy.

Ánh mắt hai người giao nhau, Sử Đông toét miệng cười, Bùi Thiên Hành xoay người đi vào phòng.

————*————*————*————*————*————*————

Ngày thứ hai tỉnh dậy, vệ sinh cá nhân qua loa rồi đi ăn sáng. Có lẽ do bị bữa tối ngày hôm qua tác động nên bên cạnh Bùi Thiên Hành bây giờ trống không, chẳng có ai dám ngồi gần gã. Tên béo bị gã đâm hôm qua đã được đưa trở lại nhà kho, bàn tay được quấn băng vải, hắn căm phẫn nhìn Bùi Thiên Hành nhưng lại không dám báo thù, tiếp tục ức hiếp thiếu niên kia. Bùi Thiên Hành mắt nhắm mắt mở, ăn phần ăn sáng của mình.

"Anh đẹp trai, em ngồi đây được không?" Một người trẻ tuổi đi tới bên cạnh Bùi Thiên Hành, chưa đợi gã đồng ý đã ngồi xuống.

Bùi Thiên Hành quét mắt nhìn cậu ta một lượt. Người này gầy gầy, da trắng, nhìn trông giống một trạch nam. Trong đám người hung hãn tàn bạo này thì tướng mạo của cậu ta cũng coi như nhã nhặn thanh tú, vậy nên cũng đặc biệt một cách khác thường.

"Anh đẹp trai, thân thủ của anh đỉnh thật đấy, có thể dạy em vài chiêu không?" Trạch nam có vẻ như không hề sợ Bùi Thiên Hành.

Bùi Thiên Hành không đếm xỉa đến cậu ta, nhưng động tác ăn cơm có hơi ngưng lại trong chốc lát, bởi vì cậu ta nói tiếng Trung.

"Anh đỉnh lắm, nhất định là đã từng được luyện tập rồi đúng không? Anh học ở đâu thế??"

Bùi Thiên Hành vẫn không thèm đếm xỉa đến cậu ta, chỉ lo ăn cơm của mình.

"Nam thần, anh tên là gì thế? Anh là người ở đâu?" Trạch nam vẫn tiếp tục líu la líu lo.

Ánh mắt của Bùi Thiên Hành liếc qua: "Trước khi hỏi tên người khác thì nên xưng tên của mình trước chứ nhỉ?"

Trạch nam gần như vì việc Bùi Thiên Hành mở miệng mà nhất thời hốt hoảng: "Nam thần, cuối cùng anh cũng chịu nói chuyện với em! Em là Đặng Thất, còn có một tên khác là Thất Thất, chưa biết chừng anh còn từng nghe qua tên của em đó!"

Bùi Thiên Hành lạnh nhạt đáp: "Chưa từng nghe."

"Anh chưa từng nghe thấy tên của em thật sao?" Đặng Thất cảm thấy vô cùng đáng tiếc.

"Thất Thất là bút danh của em, em là tác giả tiểu thuyết đó."

Bùi Thiên Hành nhăn mặt: "Tôi không đọc mấy cái sách phòng the quê mùa."

"Em chưa từng viết mấy loại truyện đó!" Đặng Thất phẫn nộ đập bàn.

"Thứ em viết là tiểu thuyết huyền huyễn Phương Tây! Tiểu thuyết huyền huyễn Phương Tây đó anh biết không?"

"Không biết!" Bùi Thiên Hành quả quyết đáp.

Đặng Thất bày ra dáng vẻ say mê: " Kỵ sĩ và kiếm, dũng khí và vinh quang, thành phố ngầm rộng lớn, rồng khổng lồ bay lượn trên không trung......"

Bùi Thiên Hành ném khay cơm tính bỏ đi.

"Nam thần anh đừng đi!" Đặng Thất ôm lấy eo của Bùi Thiên Hành.

"Vậy rốt cuộc cậu muốn nói gì với tôi?" Bùi Thiên Hành dứt khoát kết thúc màn thảo luận về tiểu thuyết huyền huyễn Phương Tây của Đặng Thất.

Đặng Thất dùng ngữ khí khao khát nói: "Cho em theo anh đi, nam thần!"

Bùi Thiên Hành liếc nhìn cậu ta: "Tôi được lợi ích gì?"

"Em có thể cung cấp tin tức mà anh muốn biết."

"Ồ? Ví dụ như?" Bùi Thiên Hành uể oải ngước mắt lên.

Đặng Thất chớp chớp mắt: "Ví dụ như chúng ta sắp phải tham gia một trò chơi chết chóc."

------------------------------------------------------------------

Hết chương 2

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top