Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

[Obikaka] Hoãn hình (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Bắt đầu từ khi nào đây?

Mộng cảnh cùng hiện thực lu mờ ranh giới.

Bản thân khi năm tuổi từ sàn nhà lạnh lẽo choàng tỉnh, phụ thân ôn nhu trong giấc mơ không có ôm y lên giường, ánh nắng mùa xuân xuyên qua lá cây lốm đốm trải khắp mặt đất, tia nắng nhảy nhót trên bia mộ so với trong giấc mơ không khác là bao.

Dù mười sáu tuổi hai bàn tay đã nhuốm đầy máu tươi cùng sinh mệnh, vẫn có thể trông thấy khuôn mặt tươi cười sinh động hiền hòa của bằng hữu tri kỷ, vươn tay ra, áo choàng trắng tinh của sensei là hào quang y không tài nào chạm tới.

Sharingan đeo kính chắn gió ba mươi tuổi vẫn được tạc trên núi đá Hokage.

Độc dược cùng thuốc giải chỉ khác biệt về liều lượng, y vốn nên biết rõ điều này. Song dẫu cho điện quang chói tai trong mộng cảnh một lần tiếp một lần không biết xuyên qua lồng ngực của ai, cũng vĩnh viễn là hiện thực chẳng khác là bao so với địa ngục.

Y vẫn không muốn tỉnh lại.

Máu tươi đầm đìa, y lại cam tâm tình nguyện trầm mê.

-

Khắp người đau nhức, cổ họng càng đau thậm tệ, mí mắt nặng nề cơ hồ đã dính vào nhau, những vết ố vàng trên trần nhà cũ rích nom như ngàn vạn khuôn mặt méo mó trùng điệp.

Kakashi muốn gượng dậy, hai tay mềm nhũn bị đau đớn bất ngờ tập kích tức khắc nằm rạp trở lại giường, nhấc tay lên nhìn, mới phát hiện tay trái quấn kín băng vải.

Ký ức đêm qua dần dần hiện về, y bần thần hồi tưởng lại dáng vẻ chật vật của chính mình, xòe bàn tay còn trông thấy vệt máu khô lưu lại giữa kẽ ngón tay.

Không có ấn tượng bản thân tự băng bó vết thương, có điều y nghiêng đầu nhìn hộp y tế đặt ở cuối giường, cũng không nghĩ ra được cách giải thích thứ hai, huống hồ đâu còn ai khác ngoài mình biết được vị trí của hộp thuốc nữa.

Y ngồi dậy lần nữa, thẫn thờ trên giường một hồi lâu. Hôm nay không có nhiệm vụ, nhưng cũng không phải tuần nghỉ, sau chiến tranh làng vẫn đang trong quá trình trùng kiến, kẻ địch bên ngoài thì rình rập như hổ đói, Sasuke hãy còn bị nhốt trong ngục giam, y không nên ở nhà vô công rồi nghề như thế.

Mặc dù đầu vẫn đau như búa bổ, hai chân bước trên sàn nhà mềm nhũn như đạp lên bông (y đến lúc này mới sâu sắc cảm nhận được tình trạng cơ thể sau những ngày tháng lao lực cùng mất ngủ triền miên). Song y vẫn cấp tốc chuẩn bị đồ đạc, mặc đồng phục jounin cầm lên băng trán.

Quay đầu liền trông thấy Obito đứng phía sau.

Hai người không kịp phòng bị bốn mắt đối nhau. Kakashi hiển nhiên ngây người, y tựa như va phải bức tường vô hình, cả cơ thể đông cứng, đồng tử run rẩy, thậm chí còn hơi lùi về sau một bước đụng vào chiếc bàn.

Sau đó y giơ tay lên che kín mắt.

"Này, Kakashi, cậu— "

"Vậy mới nói cậu làm sao mà lại biến lớn thế này rồi....." Hai thanh âm đồng thời vang lên, giọng nói của Kakashi có chút bất đắc dĩ. Lần này đến lượt Obito ngây người, bàn tay vươn ra khựng lại giữa không trung.

Sau đó thu về.

"Nho nhỏ mềm mại đáng yêu biết chừng nào...." Kakashi tiếc nuối nói, tùy ý duỗi tay nghịch nghịch mái tóc ngắn dựng đứng trên đỉnh đầu Obito. Chậc chậc, cảm giác so với của mình không giống miếng nào.

Tóc của hắn là màu trắng, là trạng thái sau khi bị rút Thập vĩ ra khỏi cơ thể.

Nói cách khác, là trạng thái trước khi chết.

Nhận ra được điều này khiến Kakashi cảm thấy nhói đau.

Obito lặng thinh không nói lời nào, sầm mặt nhìn y, ánh mắt đó cũng khiến Kakashi vô cớ khiếp đảm. Y tức tốc thu tay về: "A a, xin lỗi đã coi cậu thành trẻ con....Tôi ra ngoài đây."

Y giống như chạy trốn cái gì mà vội vã tiến về phía cửa, song chỉ mới bước được mấy bước liền bị nắm chặt cổ tay.

"Tình trạng cơ thể này còn đòi đi đâu?" Obito thành niên mở miệng, thanh âm khàn khàn mà quen thuộc. Bàn tay hắn rất nóng, dùng lực kéo lấy cánh tay không bị thương của Kakashi. Không biết vì cớ gì, Kakashi thình lình mất hết sức lực phản kháng.

"Ngài Tsunade có việc muốn tìm tôi......"

"Đừng nói dối."

Tại sao lại phải nói dối ảo giác trong tiềm thức của chính mình chứ. Này rất nực cười, nhưng y thực sự không tài nào nhìn thẳng vào mắt Obito cho được.

Đầu y rất đau, "Tôi chỉ là....."

"Cậu sợ cái gì?" Obito nhếch khóe miệng cười lên, thế nhưng đáy mắt không có chút xíu ý cười, trái lại giống như đang tức giận cái gì. Hắn càng thêm dùng lực kéo mạnh Kakashi rút ngắn khoảng cách giữa cả hai, cổ tay vô lực vắt ngang giữa hai người, trong tay còn cầm theo băng trán Konoha. "Tối qua vừa nôn vừa rạch cổ tay không phải ghê gớm lắm sao?"

"........"

Obito nheo lại hai mắt:

"Hơn cả tôi thực sự chỉ là....."

"Ảo giác thôi sao?"

Kakashi trợn trừng mắt.

Có thứ gì đó đang tan vỡ, không khí đều đang chấn động. Hô hấp Kakashi càng lúc càng gấp rút, tư duy đã rỉ xét lúc này mới bắt đầu vận động.

Thời điểm hai từ ảo giác này, được nói ra từ miệng của ảo giác, tất thảy đều không giống nữa rồi.

Y đến tận lúc này mới đánh giá người trước mặt từ trên xuống dưới một lượt.

Quá chân thực.

Dù là độ ấm, hay là khí lực, đều quá đỗi chân thực.

"Nhìn tôi cho kỹ." Bàn tay Obito tựa hồ muốn bóp gãy cánh tay y, "Nói tôi nghe, tôi là ảo giác sao?!"

Áo choàng màu đen bao phủ cơ thể cao lớn, hắn cứ như vậy đứng trước mặt mình, trong hô hấp còn mang theo hơi nóng quyết liệt.

"Đừng tới quá sớm đấy." Obito dùng chính khuôn mặt này nói ra những lời đó.

Quá chân thực rồi.

"Không....." Y lầm bầm.

Cũng từng vô số lần mường tượng qua, vô số lần từ trong dư vị của giấc mơ mộng tưởng, nếu như đối phương vẫn còn sống, nếu như hắn thực sự vẫn còn sống, vậy thì bản thân nên bày ra dáng vẻ thế nào? Hắn đã có được thấu hiểu từ Naruto, hắn đã giúp đỡ đánh bại Kaguya, nhưng hắn đến cùng....

Kakashi lùi lại một bước, đối phương thức thời buông tay, một tay khác của y muốn mò tìm túi ninja sau lưng, song cuối cùng hai tay lại nắm chặt lấy tóc. Đầu vẫn ẩn đau từ nãy lúc này càng đau đến không nói ra lời, triệu chứng toàn thân run rẩy lại xuất hiện rồi, băng trán lanh lảnh rơi xuống sàn nhà, y cũng ngồi xuống nền đất.

Obito đang nói gì đó, song y không nghe thấy nữa.

Tầm nhìn trở nên mơ hồ, y cũng không chắc lắm bản thân có hay không đang rên rỉ. Thân ảnh người kia trong dư quang vẫn đứng đó, giống như lạnh lùng bàng quan nhìn dáng vẻ nực cười của y. Có thể sao, chuyện này có thể sao, một ý nghĩ nào đó chỉ vừa mới lờ mờ hiện lên trong tâm trí, y đã đau đến nghẹt thở, tựa như sò biển bị cạy vỏ rồi rút sạch thịt mềm bên trong.

"Nếu như Uchiha Madara hoặc Uchiha Obito một trong hai kẻ đó vẫn còn sống...." Thanh âm Shikamaru lúc này rõ ràng hơn hết thảy âm thanh nào khác trên thế giới.

Cái tên trên bia tưởng niệm bị rạch nát, dù cho hắn chết rồi cũng vẫn còn lớp lớp người phẫn nộ không chịu nổi hận thù.

Những hình ảnh tưởng tượng đang ồ ạt xông vào tâm trí hỗn loạn của y, hòa lẫn cả vào ký ức. Uchiha Obito bị đâm thủng lồng ngực, Uchiha Obito bị treo trên cây thập giá, Uchiha Obito bị ngàn đao băm thây, Uchiha Obito bị cự thạch đè nát.

Y cuộn tròn người lại run bần bật, tưởng tượng ra một lớp giáp ngoài thay y hứng chịu hết thảy tổn thương.

"Cậu cái tên rác rưở...." Y nghe thấy câu nói đó.

Một luồng sức mạnh không cách nào phản kháng kéo lấy cơ thể y, khuôn mặt phóng đại của Obito gần trong gang tấc. Cơ thể cuộn tròn của y bị ép mở ra, đồng tử đỏ tươi thình lình va vào tầm mắt, tựa như ánh trăng treo trên bầu trời chiến trường mịt mù ngày ấy.

-

Sau đó y chật vật choàng tỉnh.

Cơ thể căng như dây cung sắp đứt đoạn, đầu đau tựa hồ sắp chết đi, ngàn vạn tàn ảnh đỏ tươi của ánh trăng từ trong giấc mộng vẫn lay động trước mắt.

"Sensei! Sensei!"

Một đôi tay đang lay tỉnh y, một bàn tay khác đang giúp y xoa dịu cơ thể căng thẳng, mang theo một luồng sức mạnh không thể nghi ngờ.

Hàm răng cắn chặt bị ép mở, hô hấp trở nên thông thuận, ý thức dần dần thanh tỉnh, cuối cùng mới thoát ra khỏi trạng thái như bị bóng đè, xụi lơ nằm trên giường.

Y chầm chậm xoay đầu qua, trông thấy khuôn mặt lo lắng của hai học sinh nhìn y chăm chú.

Sakura đang giúp y trị liệu vết thương, ánh sáng màu xanh nhu hòa bao phủ khắp cánh tay và bả vai y, Naruto nhào người đến bên cạnh, "Kakashi-sensei! Thầy xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao bị bệnh mà không đi bệnh viện chứ?"

Kakashi nhúc nhích môi, cổ họng bỗng chốc đau đến phỏng chừng bị xé rách, y chỉ có thể dùng bàn tay không bị thương kia xoa xoa đầu Naruto.

Y phát hiện bản thân đang nằm trên giường nhà mình, nửa thân trên hãy còn mặc áo bó không tay thường mặc trước khi ngủ, mặt nạ vẫn đeo chỉnh tề, khuôn mặt có chút tỏa nhiệt, có lẽ phát sốt rồi. Y nghĩ rồi nghĩ, hỏi Sakura: "Tại sao hai đứa lại đến đây?"

"Chẳng phải em đã hẹn thầy hôm nay đến bệnh viện tái khám sao?" Sakura cau mày, tựa như trả đũa mà bàn tay quấn băng vải hơi dùng lực, hài lòng nghe thấy Kakashi rít nhẹ một tiếng, "Lúc em và Naruto đến thấy thầy nằm bên bồn nước, máu lênh láng đầy đất, cả người nóng bừng bừng, gọi thế nào cũng không tỉnh. Còn thầy nữa, Kakashi-sensei, giải thích rõ ràng cho em vết thương trên cánh tay này là làm sao?"

Bên bồn nước sao? Y vươn tay nhìn nhìn băng vải trên tay mình: "Này là em băng bó cho ta sao?"

"Thầy nghĩ Naruto sẽ làm được loại chuyện này? Đừng có đánh trống lảng Kakashi-sensei! Cánh tay làm sao mà bị đao cắt sâu tới mức này?!"

"À....Là tại cái này cái kia....." Kakashi ợm ờ trả lời. Y chầm chậm ngồi dậy, ánh mắt đảo quanh bốn phía căn phòng.

Là mơ sao.....?

Còn chẳng biết là mộng đẹp hay ác mộng nữa.

Sakura nhìn dáng vẻ của y, còn tính nói gì đó, cuối cùng chỉ cắn cắn môi, phỏng chừng đang đè nén cảm xúc gì mà cúi thấp đầu. Naruto nhìn bộ dạng của hai người, cảm thấy kỳ quái hỏi: "Vậy rốt cuộc là vì sao?"

".....Em đã giúp thầy cưỡng chế xin nghỉ ba ngày, Kakashi-sensei." Sakura rốt cục nhìn Kakashi nói, "Thầy- phải- nghỉ-ngơi thật tốt, uống thuốc đúng giờ, không được coi thường cảm mạo, thân thể thầy đã đủ tả tơi rồi. Nếu như không nghe lời, em chỉ đành dùng biện pháp mạnh trói thầy đưa vào bệnh viện."

"Được, được....Ai ya, học trò lớn rồi, ta nhớ hồi trước ta cũng nghiêm khắc lắm mà, bây giờ làm sao mà biến thành dạng này rồi...."

"Đều tại sensei luôn khiến người khác phải lo lắng đấy! Có điều không còn Sharingan thì không cần lo thầy sẽ sử dụng mắt quá độ mà nhập viện nữa....A."

Sakura tự giác biết mình nói sai mất rồi, vội vội vàng vàng xách theo Naruto, chào tạm biệt thầy giáo.

Kakashi vẫn cười vẫy vẫy tay, nhìn theo bóng hai học trò biến mất sau cánh cửa.

Y thu lại tầm mắt, trông thấy Obito trưởng thành đang khoác đồng phục Konoha, hai mắt hoàn hảo, khuôn mặt lành lặn đứng trước cửa nhìn y.

Một giấc mơ vĩnh viễn không tỉnh lại.

-

"Tôi uống hết sữa bò cậu mua cho rồi."

"Cái gì?" Kakashi lơ đãng hỏi, động tác trên tay vẫn không dừng, y đang nấu cơm.

Sau khi hai đứa nhỏ rời đi, Obito trước mặt này liền xuất hiện, dáng vẻ như vừa ra ngoài làm nhiệm vụ trở về làng, còn mang theo một chút gấp gáp không tên.

Lúc này Kakashi mới phát hiện ra giờ đã là chạng vạng, một giấc này y hiếm hoi ngủ rất lâu. Thuốc của Sakura quả thực hữu hiệu, sốt đã lui, mặc dù vất còn cảm thấy chút ít thoát lực, song tinh thần đã khá lên rất nhiều.

Hơn cả y cũng cảm thấy có chút đói bụng.

"— Tôi nói là bởi vì tôi đã uống sữa bò, mới biến thành cao như vầy." Obito đứng ở cửa phòng bếp nỗ lực biện giải.

Kakashi cảm thấy buồn cười, hồi tưởng lại Obito thiếu niên nho nhỏ, không ngờ ảo giác sau khi biến hóa vẫn còn tuân theo logic.

Y mở cửa tủ lạnh, bên trong vị trí vốn đặt sữa bỏ quả thực trống không. Có điều y thực sự cũng không chắc ban đầu hành vi mua sữa bò là thật hay chỉ là dựa theo ảo giác tưởng tượng ra, dứt khoát không thắc mắc nữa.

"Cậu đang làm gì đó?" Obito ghé lại gần. Hắn rất cường tráng, dẫu cho chỉ cao hơn Kakashi một chút xíu thôi, cúi đầu xuống lại khiến y có ảo giác cả người thu nhỏ lại dưới cơ thể hắn. Kakashi siết chặt hai bàn tay đặt trên kệ bếp, trầm mặc cắn chặt răng, lát sau mới buông ra, nhấc dao lên.

"Đứng xa ra một chút." Y nhướn mày, "Nhỡ tôi không cẩn thận trượt tay."

Obito trưởng thành sẽ luôn đem lại cho y một cảm giác áp lực không tài nào thích ứng, rõ ràng nhân vật được thiết lập cái gì cũng chưa xảy ra, thế mà vẫn khiến ruột gan y rối bời hết cả.

Tại sao đây? Bởi vì Obito thực sự không bao giờ có thể trở thành người trước mặt, vì người trước mặt chỉ là giả sao?

"Tôi có thể thử xem." Obito liếm liếm môi, hàm ý không rõ. Y nâng lên bàn tay đang nắm dao của Kakashi, chầm chậm đặt lên cổ mình, "Giống như thế này...."

Kakashi mồ hôi lạnh túa ra như tắm, y nhắm chặt hai mắt: "Cậu buông tay!!"

Keng, thanh âm khi dao rơi xuống nền nhà, Kakashi mở mắt ra, trước mắt không một bóng người, chỉ có mình y toàn thân mồ hôi lạnh chôn chân tại chỗ. Canh trong nồi chầm chậm phun ra hơi nóng, y hít sâu vào một hơi, hai tay chống kệ bếp, chậm rãi cúi xuống, nhặt dao lên.

"Vậy ban nãy tại sao lại nhắm mắt...." Giọng nói của Obito từ phía sau truyền đến, nghe ra vẫn rất uất ức, "Rõ ràng muốn biểu diễn cảnh dao của cậu xuyên qua cơ thể tôi."

"Cảm ơn, không cần đâu." Kakashi định thần, "Dù cho còn sống cậu cũng...."

Y theo thói quen giơ tay phủ lên mắt trái mang theo vết sẹo, sau đó tiếp tục nấu canh.

Người phía sau không lên tiếng nữa, có lẽ lại biến mất rồi.

Nhìn một bàn ăn bày biện đủ mọi món, Kakashi nhận ra bữa này lại làm nhiều rồi.

-

Y không quen với Obito trưởng thành.

Trong suốt mười tám năm quá khứ y đã từng vô số lần mường tượng ra, nếu như bên cầu Kannabi ngày đó Obito không chết, sau khi lớn lên sẽ như thế nào, quan hệ với bản thân sẽ ra sao. Mà hôm nay, dáng vẻ trong tưởng tượng hiển hiện ngay trước mắt, y thế nhưng đến nhìn thẳng đôi mắt kia cũng cảm thấy thật là khó khăn.

"Làm sao mà không thèm nhìn tôi? Làm sao không chịu nói chuyện?" Obito ngồi đối diện hùng hổ dọa người, "Lúc cậu ở cùng tôi hồi nhỏ mỗi ngày đều nói cười vui vẻ lắm mà?"

".....Vậy thì thật xin lỗi, dù sao với tôi mà nói tạo hình của cậu lúc này so với người lạ không khác gì nhau ."

"Tại sao chứ?" Obito trừng lớn hai mắt, "Cậu không thích sao?"

Tim đập hụt mất một nhịp, Kakashi nghĩ nghĩ rồi quyết định ngậm miệng. Câu hỏi này với y mà nói trả lời thế nào cũng đều sẽ lạc đề, mà y tự giác sẽ không tự đâm đầu vào bẫy.

Mặc dù người hỏi căn bản không có nghĩ như vậy.

Hai người mặt đối mặt trầm mặc, thực sự có chút lúng túng, mãi đến khi Kakashi vùi đầu ăn hết cơm, mới nhận ra người ngồi đối diện đã biến mất từ lúc nào.

Lần đầu tiên ảo giác biến mất mà khiến y cảm giác như trút được gánh nặng như vậy, y thở phào một hơi, bắt đầu thu dọn bát đũa.

Trong phòng rất lạnh, bóng tối chầm chậm bao phủ khắp mọi ngóc ngách, đêm nay không có ánh trăng, lại bởi vì gian nhà Hatake nằm ở vị trí tương đối hẻo lánh, ngoài cửa sổ một tia sáng le lói đều không có.

Bàn tay tê rần vùi vào trong nước lạnh, gột rửa từng chiếc đĩa, hồi thần lại ngón tay đã đông cứng đến đỏ ửng nhăn nheo. Y lúc này cứ chốc chốc lại thất thần, trong đầu giống như cái gì cũng không nghĩ, lơ đễnh một hồi thì thời gian đã trôi qua.

Y nhớ lại giấc mơ sáng hôm nay, tựa như rẽ nước nhặt lên một viên đá từ dưới lòng sông, tất thảy rõ nét đến từng chi tiết, từ mái tóc trắng của hắn, cho đến mỗi vết sẹo ngang dọc, đến màu sắc dị thường trên làn da cổ tay, cho đến nhiệt độ lòng bàn tay nóng rực bức người ta phải co rụt. Y nắm chặt lấy cổ tay phải như thể thực sự đã từng được Obito nắm lấy, hồi tưởng lại những điều mà với y chỉ là ước vọng vạn phần xa xỉ.

Cũng chính vì những cái đó, mới khiến y không cách nào lại một lần nhìn thẳng vào ảo giác giả tạo kia, bởi tất thảy những khác biệt tinh tế mà chúng đại biểu đó, mới đủ sức khiến người ta nghẹt ngào.

Giả chỉ là giả mà thôi.

Kakashi trong phòng bếp ngồi ngốc một hồi lâu, thu dọn xong xuôi, mò mẫm leo lên giường.

Vào giấc vẫn cứ gian nan như thế, bóng tối sau khi tắt đèn nuốt trọn hết thảy dưỡng khí, song coi như y có thể bỏ hết sĩ diện bắt chước một đứa trẻ bật đèn leo lên giường, tia sáng dù yếu ớt đến mấy như cũ đủ sức khiến y cảm thấy đang rọi thẳng vào não bộ y.

Lăn qua lộn lại tới quá nửa đêm, y nhận ra cơ thể lại phát sốt rồi.

Nhiệt độ hừng hực đem đi hết thảy chút lý trí ít ỏi còn sót lại trong màn đêm của y, sợi dây trong tâm trí lại lần nữa bị kéo đứt phựt, hồi ức cùng mộng tưởng giao hòa cùng nhau, thật thật giả giả không thể nắm bắt, nhưng y quả thật quá yếu đuối, đến sức lực phản kháng lại ác mộng cũng chẳng còn.

Hai hốc mắt khô cạn không chảy ra nổi một giọt lệ, y bị cơn sốt dằn vặt mà kịch liệt thở dốc, những người xuất hiện trong sinh mệnh y cứ lần lượt ra đi, dùng những cách thức khác nhau thoát ra khỏi sân khấu để lui vào bóng tối.

Máu lênh láng dưới bàn chân y, lồng ngực bị đâm xuyên, mảnh vỡ không thể bắt lấy.

Quả thật giống như tẩu mã đăng của cuộc đời y.

Không có ai tình nguyện vì y mà ở lại, bởi vì y không xứng đáng.

Y vốn nên biết rõ điều này, song thời khắc đó cơn sốt khiến y trở nên mong manh đến không tài nào chịu đựng nổi. Đừng bỏ tớ lại một mình. Cánh tay hư nhược không làm ra được động tác níu kéo, nhưng y vẫn đứng bên bờ vực van xin. Đừng bỏ tớ lại một mình trong bóng tối.

"Tôi ở đây." Một giọng nói vang lên.

Y cơ hồ lập tức muốn khóc òa lên, lại chỉ có thể ủy khuất rủ hai khóe môi xuống. Nếu như tỉnh táo, y có lẽ sớm nên nghĩ tới phương thức tự sát có thể lưu lại trên mộ chí một chút khắc chế và uy nghiêm sớm đã bị đập nát vụn của y. Song thời khắc đó y vô vọng vươn tay ra.

Lần này đã có người nắm lấy nó.

Cơ thể dán lên đem theo một chút mát lạnh khoan khoái, một giây sau đó y được ôm chặt lấy, nóng cháy trong não bộ tựa hồ cũng tản đi, bàn tay rộng lớn khiến người ta an tâm vuốt ve trán y, thuận tiện càng ôm chặt y vào lòng.

Y cựa quậy muốn mở mắt nhìn cho rõ rốt cuộc là ai, lại bị ấn đầu vùi vào lồng ngực kiên cố.

"Ngủ đi."

Y lập tức đình chỉ giãy dụa, ngoan ngoãn rủ đầu xuống, ánh sáng bị che chắn toàn bộ, bóng tối cũng không còn đáng sợ nữa.

Ngoài cửa sổ mưa tí tách rơi.

(tbc)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top