Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

[Obikaka] Làm sao để xóa đi tai tiếng của bạn trai (15)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Chương 15. Nụ cười


Obito đẩy Kakashi rời khỏi quán thịt nướng Q, hướng trở về phía bệnh viện. Trên đường đi chàng trai Uchiha hiếm thấy bảo trì trầm mặc, dù cho sau đó bọn họ đã đi ra khỏi con đường thương mại, tiến vào phố nhỏ hoang vắng, hắn vẫn im lặng không nói lời nào.

Quả nhiên....mình vẫn làm Obito thất vọng rồi. Cúi gằm đầu nhìn chằm chằm hai bàn tay mình, Kakashi nghĩ.

Buổi liên hoan đồng kỳ hiếm hoi, Obito tốt bụng mời một người ngoài như y đến tham gia, y lại phụ mất tâm ý của hắn, vài lần phá hỏng niềm vui của mọi người, nói ra rất nhiều lời không phù hợp. Coi như y đã thức thời nhanh chóng rút lui, buổi liên hoan sẽ không chia tay trong không vui, song e rằng cũng sớm đã có người âm thầm oán trách, cho rằng ngay từ đầu y không nên xuất hiện tại nơi này.

Chỉ là ghét bỏ y cũng không vấn đề gì, nhưng nếu như vì thế mà để những cảm xúc bất mãn cũng trút lên người Obito.... Những lo lắng xa gần chồng chất lên nhau, Kakashi nhất thời cảm thấy thức ăn vừa mới nuốt xuống đều hóa thành sỏi đá, nặng nề rớt xuống dạ dày. Y hé miệng, một câu xin lỗi theo đó thốt ra—

"Xin lỗi."

Thanh âm Obito cùng Kakashi đồng thời vang lên, cũng đồng thời biến mất. Tiếng san sát của bánh xe lăn trên mặt đường sỏi đá dừng lại rồi. Xa xa từ con đường đối diện có ánh đèn rọi lại, khiến thân ảnh bọn họ đổ trên bức tường gỗ, hai chiếc bóng mờ mờ một đứng một ngồi, hoàn toàn bất động.

Một lát sau, là Obito phá vỡ trầm mặc trước. Hắn đem xe lăn xoay qua phía mình, khom lưng đặt hai bàn tay lên thanh ngang hai bên, tầm nhìn hạ thấp xuống ngang bằng với Kakashi.

"Chuyện hôm nay, là tôi quá hấp tấp. Tôi tự cho rằng cậu nên nhân cơ hội này kết thêm bạn mới, lại chưa từng nghĩ tới có lẽ cậu vẫn chưa chuẩn bị tâm lý đối mặt với nhiều người lạ như vậy. Mặc dù sau đó tôi đã nhận ra điều này, cũng mong có thể bù đắp, song cuối cùng vẫn thất bại rồi."

Hắn dứt lời, mặt mày ủ dột rũ xuống, đôi con ngươi ánh lên sự áy náy. "Thật ra cậu không hề muốn tới phải chứ? Chỉ vì nghe theo lời rủ rê của tôi, cậu mới ép buộc bản thân mình, giống như hôm nay ăn miếng tempura cậu không thích vậy....Xin lỗi, Kakashi."

Kakashi nghi hoặc nhìn Obito chăm chú. Y không hiểu tại sao Obito lại nói ra những lời này, bởi vì toàn bộ chuyện này rõ ràng đều là lỗi của y, Obito không tính toán đến những biểu hiện thất lễ của y, cùng khả năng chúng đem đến rắc đã là vạn hạnh rồi. Vậy mà làm sao Obito lại cho rằng là do bản thân không suy xét chu đáo đây?

May mắn, dù cho không thể nào lí giải được lối tư duy của Obito, song ít nhất có một chuyện Kakashi rõ ràng.

Đó là bất luận thế nào y cũng không muốn trông thấy Obito lộ ra vẻ mặt thất bại buồn bã như vậy lần nữa.

Tay nhanh hơn não. Trước khi Kakashi kịp phản ứng lại, y đã duỗi hai tay ra, nhè nhẹ áp lên khuôn mặt Obito. Chàng trai tóc đen trợn tròn mắt, kinh ngạc nhìn y, song không hề gạt hai tay y ra, hay nghiêng đầu né tránh. Chờ đến khi Kakashi nhận ra bản thân mình đang làm gì, thời điểm cấp tốc thu tay về, lòng bàn tay đã nhiễm lên nhiệt độ nháy mắt tăng cao từ gò má đối phương.

".....Xin lỗi." Ngón tay thấp thỏm nắm chặt thành quyền, Kakashi ho nhẹ một tiếng, né tránh ánh mắt. Vì cứu vãn cục diện lúng túng, y không chờ Obito đáp lời, lại vội vội vàng vàng nói, "Cậu hoàn toàn không cần ôm hết trách nhiệm lên người mình. Nói cho cùng cậu cũng vì nghĩ cho tôi, hy vọng tôi có thể làm quen thêm được nhiều người mới, mở rộng vòng bạn bè, mới cổ vũ tôi tham gia buổi liên hoan của các cậu. Trái lại là do tôi, không những không tận dụng được cơ hội cậu tranh thủ giúp tôi, còn hết lần này đến lần khác khiến mọi người mất hứng, nếu như sau đó có người bởi vì...."

Thanh âm của y vào thời điểm chiếc xe lăn chịu thêm hai phần trọng lượng liền dần dần nhỏ lại. Hai tay Obito đặt trên thanh ngang của chiếc xe lăn, tiến một bước ép sát y, khoảng cách giữa hai người rút ngắn chỉ còn một độ dài rất nhỏ.

"Vậy nên lúc nãy cậu mới nói xin lỗi, phải chứ? Bởi vì cậu nghĩ như vậy? Cậu lựa chọn rời đi trước, cũng là bởi vì lo lắng mọi người sẽ vì câu chuyện đó mà ghét cậu, có đúng không?"

Kakashi không biết phải trả lời thế nào, ngoại trừ im lặng.

Obito than thở. "Cậu đôi lúc thực sự còn ngốc những chỗ không ai ngờ tới, Bakakashi."

Ba....Bakakashi?

Đột ngột nhận được một biệt danh quá mức thân mật, Kakashi trong chốc lát có chút không kịp hoàn hồn. Obito tiếp tục nói: "Đừng quên, chúng ta đều là ninja, đều từng trải qua chiến đấu, không phải nhóc tì không biết tí xíu gì về thế giới hiểm ác bên ngoài. Về mặt tình cảm mọi người đương nhiên đều đồng tình với quan điểm của Aoba, nhưng này không hề đại biểu chúng tôi sẽ cho rằng cách làm của cậu là sai. Có những chuyện căn bản không liên quan đến đúng sai, bởi vì dù chọn bên nào cũng đều không thể đạt được kết quả trọn vẹn hoàn mỹ.... đúng hay sai, nên là động cơ tư duy của người trong cuộc khi đưa ra lựa chọn, cùng với thái độ sau đó."

"Muốn biết sau khi cậu rời đi lại có chuyện gì không? Không ai khiển trách cậu hết. Mọi người chỉ cảm thán, nhiệm vụ của Ám Bộ quả nhiên so với đội thường quy tăm tối tàn khốc hơn nhiều, mà cậu cũng không hổ danh như trong lời đồn, là ninja trong những ninja. Song lời đồn cũng không phải đều là sự thật; Hatake Kakashi mà bọn tôi tận mặt trông thấy, không hề hách dịch vô lễ, cũng không máu lạnh thờ ơ, chỉ là một người bình thường như bao người khác, khổ sở giãy dụa trên con đường ninja mà thôi. Nghe những lời này cậu yên tâm được chưa?"

Đôi mắt đó đong đầy thẳng thắn cùng chân thành, cùng với an ủi ấm áp toát ra từ trong lời nói, rốt cục đã xoa dịu trái tim bất an của Kakashi, khiến những áy náy tự trách tích tụ kia dần dần được hóa giải. "......Ừm. Cảm ơn cậu nói cho tôi những điều này, Obito."

"Vậy nên, vực dậy tinh thần nào!" Obito toét miệng, trên khuôn mặt rộ lên một nụ cười xán lạn. "Mặc dù không quá hoàn hảo, nhưng với lần thử sức đầu tiên mà nói, đây cũng đã là tiến bộ rất lớn rồi! Chỉ cần chúng ta tiếp tục cố gắng, ắt sẽ có một ngày những lời đồn đại cùng bình luận tiêu cực kia biến mất, đến lúc đó mọi người đều sẽ trở thành bạn của cậu, cậu sẽ không còn cô đơn nữa!"

Obito như thế này luôn có thể chạm đến nơi mềm mại nhất trong sâu thẳm trái tim Kakashi, khiến y không cách nào dễ dàng dời đi ánh mắt. Y tựa như một con thiêu thân, từng đơn độc bay tới bay lui trong đêm tối rất lâu rất lâu, vậy nên dẫu cho biết sẽ có khả năng bị đốt cháy, vẫn không mảy may do dự lao vào điểm sáng đó.

Nếu điều Obito hi vọng là Kakashi có một ngày có thể bước lên cuộc sống của người bình thường, vậy thì Kakashi hi vọng đó là, Obito có thể vĩnh viễn phấn chấn hăng hái, rực rỡ lại lóa mặt giống như thời khắc này.

Ám Bộ tóc bạc rốt cục cũng cong cong mi mắt, lộ ra một nụ cười xuất phát từ tận đáy con tim. "Ừm!"

Obito thế mà bất thình lình ngây người.

Đây hình như là lần đầu tiên mình trông thấy cậu ấy cười....

Tiếng lòng bị một bàn tay vô hình khuấy động, dường như khơi dậy lên những rung động nhỏ bé. Trong sát na tất thảy xung quanh dường như đều xa rời tâm trí Obito; trong mắt hắn chỉ còn lại duy nhất Kakashi đang chìm trong ánh hoàng hôn, nở nụ cười với hắn, bốn bề lặng ngắt như tờ, chỉ còn nghe thấy tiếng tim đập bang bang như trống bỏi trong lồng ngực—

"Kẹt kẹt!"

Âm thanh cánh cửa bị kéo mở thình lình vang lên, ánh đèn nháy mắt sáng lên vài phần. Hoảng hồn lại, Obito tựa như con mèo giật mình, giật bắn bước lùi về sau vài bước, khuôn mặt đã nhuộm thành một màu đỏ chót.

"Đã...đã không còn sớm nữa!" Hắn lắp ba lắp bắp nói, không dám ngó nhìn vẻ mặt Kakashi, luống cuống tay chân xoay xe lăn về phía trước. "B-b-buổi tối nhiệt độ giảm, cậu mặc ít như thế, không được để... c-cảm lạnh nữa! T-t-tôi đưa cậu về bệnh viện!"

Dứt lời, tựa như sợ hãi bị ai đó bắt quả tang tại trận, tức tốc đẩy xe lăn lao vút đi như một làn khói.

———————

Từ sau đó mọi chuyện lại trở về quỹ đạo. Kakashi tiếp tục nằm viện, sau khi xương ở chân trái liền lại thì tăng cường vận động phục hồi thể lực, Obito cũng trở lại cuộc sống có quy luật, buổi sáng lao động, buổi chiều ngồi bên giường bệnh. Trong khoảng thời gian đó Asuma cùng Kurenai có đến thăm bệnh một lần, còn đem theo một bó hoa, Obito tự hào đem hoa cắm vào trong bình, bày trên tủ đầu giường, tuyên bố rằng đây chính là bằng chứng cho thắng lợi đầu tiên của bọn họ.

Song những tháng ngày như vậy sẽ không vĩnh viễn kéo dài. Hai tuần sau, Obito hoàn thành xong tám mươi giờ lao động công ích, một lần nữa trở về đội thường quy, Minato cũng rất nhanh truyền hạ mệnh lệnh mới xuống cho học trò cưng của mình, yêu cầu hắn ngay sau ngày thời hạn cấm chế trong thôn kết thúc phải lập tức dẫn đội xuất phát, ra ngoài chấp hành một nhiệm vụ kéo dài ba ngày.

"....Tập luyện phải dựa theo lời Rin nói, nếu như cậu ấy nói đủ rồi thì phải dừng lại, không được lén lút tập thêm." Trước thời gian xuất phát chỉ còn mười phút, ấy vậy mà Obito vẫn dính mãi trong phòng bệnh Kakashi, nấn nấn ná ná không chịu rời đi. "Cũng không được phép xuất viện trước! Tôi đã xem qua bệnh án của cậu, biết tỏng cậu có tiền án."

"Rồi, rồi, tôi biết rồi." Kakashi có chút buồn cười đáp lời, lại sực nhớ ra phải thúc giục hắn, "Cậu vẫn còn chưa đi? Còn ở đây sẽ bị muộn đó."

"C-chỉ cần trên đường không gặp phải người cần giúp đỡ thì sẽ không muộn!" Obito cứng miệng đáp, rốt cục mới nỡ nhấc mông ra khỏi ghế. "Túm lại cậu phải ngoan ngoãn nghe lời Rin! Tôi trở lại sẽ kiểm tra đó!"

"Obito?" Rin kéo mở cánh cửa, "Cậu làm sao vẫn còn ở đây? Haruto đến bệnh viện tìm cậu rồi kìa!"

"Aaa tớ xuống ngay đây!" Obito cuống quýt đáp lời, lưu luyến không rời lò dò bước ra ngoài. "Tôi sẽ đem quà về cho cậu—" Hắn liếc nhìn Rin đứng bên cửa, lại sửa lời, "Cho các cậu!"

"Thượng lộ bình an, Obito." Kakashi đáp lại hắn một nụ cười.

Khuôn mặt jounin tóc đen lập tức đỏ hơn phân nửa. ".....Tôi đi đây!" Hắn bỏ lại một câu, tiếng bước chân trên hành lang vội vã rời xa.

Kakashi bước xuống giường, tiến tới trước của sổ. Y rất nhanh trông thấy Obito xuất hiện trong tầm nhìn, chạy tới chỗ Haruto, sóng vai cùng nhau rời đi. Trước khi ra khỏi cánh cổng lớn của bệnh viện, bóng người nho nhỏ đó lại dừng bước quay đầu, vọng nhìn về phía bên này; hắn nhất định đã trông thấy Kakashi, vui vẻ vẫy vẫy tay, sau đó mới biến mất phía sau bức tường bệnh viện.

"Lưu luyến cậu ấy rời đi sao?" Rin không biết từ lúc nào đã đến bên cạnh Kakashi, nửa như trêu ghẹo hỏi.

"....Đã rất lâu rồi tôi không có cảm giác này." Trầm ngâm chốc lát, Kakashi trả lời, "Nhớ mong một người, đồng thời biết được bản thân cũng đang được đối phương nhớ mong."

Vẻ mặt của Rin trở nên nhu hòa. "Cậu sẽ dần dần quen thôi." Cô vỗ vỗ vai Kakashi, xoay người tiến về phía cửa, "Tôi đi xử lý công việc trước, có chuyện gì nhớ ấn chuông nhé!"

Rin rời đi rồi. Kakashi lại đứng trước cửa sổ một lát, sau đó trở lại giường bệnh ngồi xuống, một lần nữa mở ra cuốn "Ninja truyền kỳ". Thương thế của y đã gần như hồi phục, đã hẹn trước với khu luyện tập của bệnh viện bốn tiếng đồng hồ, khoảng thời gian trước bữa trưa này dự định đọc sách giết thời gian.

Song rất nhanh, Kakashi đang đọc sách đã bị một tiếng gõ cửa nho nhỏ gián đoạn.

Kakashi ngẩng đầu khỏi cuốn sách, có chút kinh ngạc nhìn về phía cửa. Rin hoặc hộ sĩ sẽ thông báo trước khi tiến vào, người đến lần này hiển nhiên không phải người trong bệnh viện. Nhưng có ai sẽ đến thăm y đây?

Chẳng lẽ lại là bạn bè của Obito? Hay là....

Biểu tình ung dung biến mất khỏi khuôn mặt Kakashi. Y đặt cuốn sách sang một bên, nhấc cao giọng nói: "Mời vào."

Cửa phòng bệnh mở ra. Đứng ngoài cửa là thân ảnh của một người Kakashi vừa bất ngờ, cũng lại không bất ngờ sẽ trông thấy.

Uchiha Itachi.

"Làm phiền rồi, Kakashi-senpei." Con trai tộc trưởng của gia đình huyết kế danh giá lễ phép cúi người, "Tôi có thể chiếm dụng vài phút của anh được không?"

"Cứ việc." Kakashi dùng giọng điệu không hề gợn sóng đáp.

Itachi không một tiếng động tiến vào căn phòng, trở tay nhẹ nhàng đóng cửa lại. Y tiến tới trước giường, dùng ánh mắt dò hỏi tiền bối tóc bạc, sau khi nhận được cái gật đầu đồng ý từ đối phương, mới kéo dài khoảng cách của chiếc ghế với giường bệnh, ngồi xuống.

"Đột ngột bái phỏng, vô cùng xin lỗi." Y dùng câu nói này như một lời mào đầu; sau đó không buồn vòng vo, trực tiếp tiến vào chủ đề chính—

"Lần này tôi tới đây... là muốn cùng tiền bối nói về chuyện liên quan tới Obito."


(tbc)

*Tác giả: Đao chỉ là nhất thời, đường mới là vĩnh cửu, tôi đảm bảo!

*Tui: Không ai có thể chống được lực sát thương từ nụ cười của thầy, Obito càng không  ( ̄ ▽  ̄〃) ◜✧˖ °

Từ lời của tác giả có thể thấy sóng gió sắp đến òi, cơ mà chuyện đâu rồi cũng sẽ có đó thôi ~~

(Truyện có 22 chương nha~)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top