Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

hai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương bốn,

"Khi tâm trí ta nhận ra vạn vật đều có thể tồn tại giữa thế giới vĩnh hằng, tâm trí ta cũng sẽ trở thành một phần của thế giới ấy."

Khi Hermione tỉnh dậy, cô vẫn đang cuộn tròn trên ghế với cuốn sách về tâm giao trên đùi cô. Cô khẽ cau mày khi nhìn thấy nó, nhớ lại tại sao mình lại đọc ngay từ đầu nhưng cô chỉ thở dài và đứng dậy, đi về phía phòng bếp. Cô chỉ vừa mới lấy một túi trà từ tủ và bắt đầu pha một tách trà pha có một tiếng 'pop' vang lên phía sau cô. Hermione quay lại, đối diện cô là nụ cười toe toét của Harry.

"Mione!" Cậu líu lo. Hermione nhướn mày nhưng Harry lờ cô đi và nói thêm, "Mình đang hẹn hò với Ginny và mình cần sự giúp đỡ của bồ."

Cô cố gắng kiềm chế không để tiếng rên rỉ nẫu ruột trào ra khỏi cổ họng, cô thực sự đã tìm mọi cách để giải quyết một mớ vấn đề đang nổi lên như đám bong bóng xà phòng không ngừng bị thổi phồng, chỉ là diễn biến của câu chuyện không được êm đềm cho lắm. Harry nhìn chằm chằm vào cô, trên môi vẫn treo nụ cười mong chờ một câu trả lời từ cô bạn thân của mình.

"Ginny không phải sẽ tiếp tục học năm thứ 7 ở Hogwarts sao?"

"Mình đã được giáo sư McGonagall cho phép đưa em ấy đến Hogsmeade vào tối mai"

"Như thế chẳng phải là vi phạm quy định trường học à?"

Harry vung tay lên trời cùng một tiếng thở dài bực bội, "Chúng ta đã đánh bại Voldemort, Hermione Thế giới phù thủy nợ chúng ta cuộc sống yên bình như biết bao phù thủy khác, chỉ là một buổi tối hẹn hò lãng mạn thôi mà!"

Hermione nhếch mép cười trừ và lắc đầu tỏ ý không đồng tình nhưng cũng bắt đầu nhượng bộ đối phương. Cô không biết nhiều về chuyện tình cảm nhưng miễn là điều đó làm cho cậu bạn thân nhất của cô hạnh phúc, cô sẽ cố gắng hết sức làm tất cả mọi chuyện có thể trong khả năng của mình.

"Được thôi, mình sẽ giúp bồ."

Hermione và Harry dành toàn bộ phần thời gian của ngày hôm đó chỉ để ngồi trên chiếc ghế dài trong phòng khách, nhâm nhi vô số tách trà cố gắng lên kế hoạch cho một buổi tối hoàn hảo dành cho Ginny.

"Bồ biết không, mình chỉ muốn em có thể vui vẻ tận hưởng buổi hẹn hò đầu tiên của chúng mình kể từ sau chiến tranh kết thúc?"

Hermione hiểu cậu đang đề cập đến điều gì, cô vẫn còn nhớ như cảm giác ấy. Khao khát hạnh phúc và những ký ức tích cực, sẵn sàng làm bất cứ điều gì để vượt qua những ám ảnh về quãng thời gian đau thương mất mát trong chiến tranh.

"Vậy kế hoạch là gì? Một bữa tối lãng mạn?" Hermione gợi ý, sử dụng đũa phép để điều khiển chiếc thìa bạc từ trong phòng bếp bay lại để khuấy trà.

"Không, như thế thì quá tầm thường rồi." Harry nói.

"Hay là hai người dùng bữa tối cùng nhau rồi đi xem phim?"

"Mình chỉ muốn hẹn hò ở Hogsmeade."

Hermione cau mày và cả hai ngồi im lặng một lúc trước khi gương mặt cô sáng bừng.

"Bồ có thể đưa em ấy đến Hogsmeade, ăn tối và sau đó dùng chổi của bồ để bay đến một khu vực yên tĩnh để thư giãn hay làm bất cứ điều gì cả hai muốn, như thế đã ổn thỏa chưa?" Cô hỏi.

Harry nhấp một ngụm trà và gật đầu, một nụ cười tinh quái thoáng hiện lên trên gương mặt cậu.

Sau vài giờ nói chuyện, Harry phải rời đi để chuẩn bị cho cuộc hẹn khiến Hermione không có gì để làm. Cô quyết định tiếp tục nghiên cứu của mình. Tuy nhiên, cô không biết rằng, Draco cũng đang làm điều tương tự.

Draco thức dậy lúc mười giờ sáng với cơn đau đầu như búa bổ. Anh đã đánh một giấc ngủ ngon lành cho đến khi tỉnh dậy vì một cơn ác mộng lúc hai giờ. Anh đành miễn cưỡng tự điều chế cho mình một lọ thuốc ngủ đưa bản thân vào cơn ngủ say mà không gặp phải bất cứ cơn mộng mị nào nhưng vấn đề là bản thân anh sẽ luôn bị đau đầu bất cứ khi nào anh sử dụng vị thuốc này. Nhưng những cơn đau đầu đâu là gì so với những ác mộng như làn sương mù dày đặc luôn chực chờ hút cạn sinh lực của anh mỗi khi màn đêm đen kịt buông xuống đặt mình trên chiếc giường quen thuộc.

"Đã đến lúc thức dậy rồi, công chúa ngủ trong rừng!" Blaise hát, lao vào phòng và thúc giục Draco mau dậy theo mình. Anh ngay lập tức ngồi dậy trước cử chỉ đó và nhận ra rằng Blaise bằng cách nào đó đã vượt qua búa khóa mà dì Bellatrix đã dạy anh trong chiến tranh. Draco không biết làm thế nào một người có pháp lực yếu hơn hẳn như Blaise sẽ có thể phá vỡ nó, "Làm thế nào cậu vào được?" Khóe môi anh co giật, tâm trí vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo.

"Tôi có thể không sử dụng được alohomora nhưng có những bùa chú khác mà cậu không biết."

Draco lườm Blaise nhưng bản thân lại tuột xuống dưới chăn, "Ra ngoài."

Blaise chậc kệ, lao như tên bắn đến hất chăn của Draco ra.

"Không được đâu Dracey-Poo! Tôi cần đến trang viên Malfoy để lấy một số sách thuốc từ thư viện nhà cậu."

"Tôi nghĩ thư viện trong câu nói vừa rồi của cậu có nghĩa là thư viện của ông già tội nghiệp kia."

Trang viên đã từng là nhà của anh trong suốt những năm tháng vừa qua nhưng nó luôn mang lại những ký ức tồi tệ, đặc biệt là xác chết ở phòng khách. Tất nhiên cũng có những kỷ niệm đẹp, nhưng con người ta vốn dĩ chẳng mấy mươi lần mỉm cười mỗi khi về những hoài niệm hạnh phúc mà lại rơi nước mắt đau thấu tâm can đến tận suốt cuộc đời vì những mảnh quá khứ đau buồn.

Tuy nhiên, phải khẳng định lại một lần nữa, có một số cuốn sách mà Draco sẽ không ngại mang về căn hộ hiện tại của mình. Một trong số đó bao gồm một cuốn sách mà Narcissa thỉnh thoảng đọc cho Draco nghe khi anh còn nhỏ. Nếu anh có thể tìm thấy nó, chẳng hiểu sao sâu thẳm trong vùng đất tiềm thức nơi thậm chí mà chính anh cũng chưa từng nghĩ bản thân từng bước đến, những câu từ xa xưa ấy sẽ đưa đường dẫn lối để anh có thể tìm ra những điều bản thân cần làm để thay đổi số phận của mình.

Thở dài một hơi, cuối cùng anh cũng chịu thua Blaise.

"Được rồi, nhưng chúng ta sẽ ở lại không quá mười phút, nghe rõ chưa Zabini?

Phép độn thổ khiến Draco cảm thấy buồn nôn và trôi nổi giữa một khoảng không gian vô định không phải là cách du lịch ưa thích của anh, độn thổ luôn luôn làm rối tung mái tóc bóng mượt mà anh đã mất thời gian để chải chuốt kỹ càng. Thực tế là mạng lưới floo của trang viên nằm trong khu vực nghiên cứu cũ của gã đàn ông tóc bạc mà anh gọi là cha cũng không giúp được gì. Phòng thí nghiệm trông như thể không có ai ở trong đó trong nhiều năm, đó là một phần sự thật bởi vì cha mẹ của Draco đã từ bỏ trang viên Malfoy và trốn sang sống ở Pháp thay vì trang viên của dòng họ gần một năm trước.

Narcissa nói với Draco rằng đó chỉ đơn giản là 'một kỳ nghỉ để thoát khỏi tất cả những điều tồi tại đã xảy ra' và ban đầu anh tin cô, nhưng sau nhiều tháng trôi qua, anh bắt đầu mất hy vọng rằng người mẹ thân yêu của mình sẽ quay trở lại bên cạnh anh. Lucius, anh không thể ngờ được, rằng ông ta mảy may quan tâm đến đứa con trai bản thân đứt ruột đẻ ra, sau trận chiến, ông ta đơn giản là cắt đứt mọi sợi dây nối xúc cảm liên quan đến anh.

"Được rồi, cậu có cần gì khi chúng ta ở đây không Draco?" Blaise hỏi.

Câu hỏi của đối phương kéo tâm trí Draco quay trở lại thực tại. Cậu chậm rãi gật đầu, "Tôi cần tìm một cuốn sách."

Blaise gật đầu lại với chàng trai tóc vàng như thể đã hiểu, họ cùng nhau đến thư viện. Khi họ đến nơi, Blaise đi thẳng đến khu 'M' (Medicine) lưu trữ sách khám bệnh. Sau chiến tranh, cậu đã quyết định trở thành một lương y chữa bệnh và là một người khá tài năng trong lĩnh vực đó. Draco đi ngược lại để tìm cuốn sách về tri kỷ. Cuốn sách ấy đã được lưu truyền trong gia đình trong nhiều thập kỷ và anh vẫn còn lưu giữ vẹn nguyên trong tâm trí một đoạn ký ức về việc Narcissa đọc cho anh một chương trước khi anh đi ngủ.

Anh nhớ chương sách mà mẹ đã đọc cho anh, đó là 'Chương bốn: những linh hồn bầm dập'. Chương bốn tình cờ lại là chương chứa đựng nhiều thông tin mà Draco cần xác thực nhất. Trong đó đề cập rằng nếu một người bị tổn thương vì một lý do nào đó không liên quan đến hạnh phúc, tri kỷ của người đó sẽ chịu những tổn thương tương tự - về thể chất hoặc tinh thần. Hiện tượng bắt đầu xảy ra khi cả hai linh hồn đều mười sáu tuổi và sự kiện đầu tiên xuất hiện trong quãng đời của Draco khiến anh bối rối. Đó là năm Draco mười bảy tuổi và Hermione Granger vừa bước sang tuổi mười tám.

***

Mùa xuân, năm 1998

"Nói cho tao biết đi con nhỏ máu bùn ngốc nghếch!" Bellatrix cười khúc khích, ả ở trên Hermione với một con dao vào cổ họng của cô. Tất cả những gì cô dường như có thể làm là lắc đầu. Bellatrix đứng dậy và rút đũa phép ra, nở nụ cười tàn nhẫn nhất với Hermione đã từng thấy.

"Hãy nói cho ta biết khi mày bớt ngu muội và ngộ ra nên chịu quy phục trước chúa tể đáng kính là điều đúng đắn nhất trong cuộc đời mày." Vừa nói, Bellatrix sử dụng thánh giá nguyền rủa Hermione hết lần này đến lần khác. Tất cả những gì Draco có thể nghe thấy là tiếng hét của cô, anh muốn cứu cô khỏi tay ả đàn bà độc ác kia, nhưng anh không thể, chỉ có thể đứng chôn chân bất lực chứng kiến cảnh tượng cô bị tra tấn dã man. Đột nhiên, một cơn đau nhói xuyên qua cánh tay của Draco và khi anh nhìn xuống. Đồng tử anh dãn ra hết cỡ. Từ 'máu bùn' đã được khắc vào da anh mặc dù không có bất kỳ thứ gì tác động vào da thịt anh. Vị trí anh đứng cách cha mẹ vài mét và dì của anh đang nhập tâm vào việc tra tấn Hermione. Anh nhìn xuống Hermione và dì của mình và khoảnh khắc đó anh đã nhận ra. Bellatrix đã sử dụng lời nguyền cây thánh giá để khắc 'máu bùn' lên da của Hermione. Nhưng tại sao anh lại bị ảnh hưởng khi câu thần chú đang được thực hiện với Hermione? Một liều thuốc gây tê mà Draco đã uống trước đó để giảm đau đầu khiến cơn đau từ vết cắt trên tay vẫn nằm trong ngưỡng có thể chịu đựng được, nhưng dấu vết đó vẫn luôn còn ở đó. Nhìn Hermione một cách hối tiếc lần cuối cùng, câu xin lỗi thảng hoặc trong không gian dinh thự tĩnh mịch, rồi anh chạy vụt đi thật nhanh, vội vàng biến mất ra khỏi tầm mắt cô.

Anh có ảo giác bản thân đang hướng thẳng đến thư viện của mình. Cuốn sách chắc chắn phải ở đó, anh biết điều đó là vì mẹ đã thỉnh thoảng đọc vài trang trong cuốn sách cho anh nghe khi anh còn nhỏ, vậy tại sao anh hầu như không thể bất cứ nội dung gì đã đọc? Khi đến thư viện, anh ngay lập tức đi đến giá sách có đánh dấu bằng chữ cái 'S' (Soulmate).

"Xem nào, nó có thể ở đâu?" Anh thì thầm, hoàn toàn không nhận ra mình đang nói chuyện với một cái kệ. Đột nhiên anh dừng lại, nhớ ra bản thân có mang theo trên mình cây đũa phép. Ngay tức khắc, Draco lẩm bẩm đọc thần chú accio và một cuốn sách rách nát cũ bay vào tay anh.

"Chương bốn, chương b- đây rồi." Anh nói, lướt qua các trang, cố gắng tìm kiếm đoạn thông tin cần xác thực. Sau một vài phút trôi qua, anh đã tìm thấy những đáp án bản thân đang thắc mắc. Trên các trang có ghi "Chương 4, những linh hồn bị tổn thương. Nếu bạn bị tổn thương vì một lý do không hạnh phúc bằng cách nào, tri kỷ của bạn sẽ phải chịu những tổn thương tương tự về thể chất hoặc tinh thần. Mức độ đau đớn mà người nhận ban đầu nhận được sẽ quyết định nó sẽ ảnh hưởng đến linh hồn kia đến mức nào. Các vết thương có thể từ những vết bầm nhỏ đến bất kỳ hình thức tra tấn nào. Những hiệu ứng này sẽ diễn ra sau khi bạn và tri kỷ của bạn bước qua tuổi mười sáu và sẽ không dừng lại cho đến khi một trong hai người chết."

"Chấn thương có thể từ những vết bầm nhỏ cho đến bất kỳ hình thức tra tấn nào..." Draco nhắc lại. Tất cả những gì Draco có thể nghe thấy là tiếng mạch máu đập thình thịch trong tai và âm thanh của cuốn sách rơi trên sàn gỗ sồi cứng. Thời gian dường như chậm lại vài giây cho đến khi anh nhận ra Hermione Granger thực sự là bạn tâm giao của anh

Và anh chắc chắn rằng địa ngục thậm chí còn chẳng thể dung chứa được điều gì khủng khiếp hơn thế.

Chương năm,

"Nhiều kẻ ngu muội sẵn sàng đánh đổi những niềm vui bình dị để nhận lại chỉ vỏn vẹn một tia hy vọng mong manh vào hạnh phúc xa vời."

Blaise đã tìm được thứ mình muốn chỉ vỏn vẹn trong mười phút như đã hứa nhưng Draco không thể tìm được thứ mình muốn. Anh suy nghĩ một lúc, phỏng đoán rằng cuốn sách có thể đang ở đâu đó trong căn hộ của anh nhưng anh biết cơ hội trường hợp đó xảy ra rất mong manh. Có lẽ nó đang nằm đâu đó trong trang viên nhưng anh không nghĩ mình sẽ đủ kiên nhẫn để tìm kiếm khắp nơi chỉ vì một cuốn sách, vì vậy anh quyết định tìm đến một chỗ khác mà cuốn sách có khả năng cao đang ở đó- Hermione Granger. Trong những năm tháng còn ở Hogwarts, anh thường xuyên vô thức dán mắt vào cô mỗi khi vô tình bắt gặp cô ở thư viện. Cô gái với mái tóc nâu xù như bụi cỏ lăn lúc nào cũng chúi mũi vào những quyển sách dày cộp một cách ngu ngốc, thi thoảng, anh thoáng nghĩ với tính cách ấy của cô mọt sách liệu cô có thể giúp được gì cho tương lai của mình không nhỉ?

Draco và Blaise lê bước trở lại phòng làm việc của Lucius và nhanh chóng trở về nhà bằng cách di chuyển bằng phép thuật mà cả hai cho là quá bất tiện. Ít nhất là Blaise cho là thế. Mặt khác, tóc của Draco bị ảnh hưởng khá nhiều.

"Tôi ghét cái mạng lưới chết tiệt đó." Anh rên rỉ ngay khi họ bước ra khỏi lò sưởi.

"Thật không? Tôi nghĩ nó sinh ra để thực hiện vai trò nhất định của nó." Blaise nhếch mép, nhưng cậu nhanh chóng bước vào phòng riêng của anh trước khi Draco có thể vặn lại bằng vài câu châm chọc. Anh tròn mắt trước hành động của cậu nhưng anh không còn việc gì khác để làm nên anh quyết định giải quyết cho xong chuyện Hermione.

Vì vậy, đó là những gì anh đã làm.

Draco ngập ngừng gõ cửa phòng Granger và sau đúng ba lần gõ cửa, Hermione đã mở nó ra.

"Ừm, xin chào Granger. Tôi không biết liệu cô có cuốn sách nào mà tôi cần không."

Hermione không ngạc nhiên khi thấy Draco ở trước cửa nhà cô. Cô đã mong đợi anh đến sớm hơn. "Có gì trong đó cho cậu ư?"

Cô gái dựa vào khung cửa, nhếch mép nhẹ khi đôi mắt của Draco mở to ngỡ ngàng trước câu trả lời của cô.

Nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, Draco đảo mắt và khoanh tay, "Tôi đã cho cộ đường vào hôm trước phải không?"

Hermione thận trọng gật đầu. Xét cho cùng, nếu như anh cư xử lịch sự, chẳng phải cô sẽ ít nhất là cố gắng hết sức để làm như vậy?

"Ồ, trong trường hợp đó, tôi có thể có nó. Tên của cuốn sách là gì?" Draco nhìn lên trần hành lang trong khi cố nhớ cái tên nhưng anh không thể. Anh quay lại nhìn Hermione và nhún vai, "Bất kỳ cuốn sách nào về chủ đề tâm giao."

Anh không bỏ lỡ tia bối rối thoáng qua trong mắt Hermione, cũng như biểu cảm như thể vừa sực nhận ra điều gì đó của cô.

"Tại sao?" Cô hỏi.

"Tại sao không?"

"Nếu cậu nói cho tôi biết tại sao một kẻ cô đơn, chẳng ai có thể chịu đựng nổi như cậu, Malfoy, lại muốn một cuốn sách như vậy, tôi sẽ đưa nó cho cậu."

Draco nao núng trước sự lựa chọn từ ngữ của cô và biết rằng Hermione đã nhìn thấy anh, nhưng anh chỉ hắng giọng và nói, "Tôi sẽ nói với cô sau khi tôi tìm ra điều tôi cần biết. Tôi vẫn không biết điều mình nghĩ có đúng hay không."

Hermione cau mày nhìn Draco. Cô biết lý do tại sao anh bắt nạt học sinh trong giờ học. những năm tháng ở Hogwarts của họ và cô đã có chút thương hại cho anh. Những cử chỉ dịu dàng cô biết giữa họ không nên tồn tại những điều như thế. Cô đi đến một quyết định và quay lại để tìm cuốn sách. Tuy nhiên, cô chỉ đến nhà bếp khi cô nghe thấy tiếng bước chân mơ hồ sau lưng mình.

"Tôi không nói là cậu có thể vào, Malfoy." Cô nói, quay lại và lướt qua cánh tay anh. "Bất cứ điều gì tôi đồng ý làm cho cậu đều xuất phát từ lòng thương hại."

Ngay khi cả hai bước vào phòng sách của Hermione, đôi mắt của Draco lướt qua chỗ ngồi yêu thương trong góc. "Cái này cô mua ở đâu vậy?" Anh nói, nhặt một cuốn sách cũ rách nát trên ghế.

Hermione liếc qua cuốn sách trên tay Draco và cô định trả lời anh cho đến khi cô nhận ra mình không biết đáp án chính xác của câu hỏi vừa rồi là gì. "Tôi không chắc. Tôi nghĩ nó đã ở đây khi Ginny đã làm thư viện này."

Draco nhướng mày và nhún vai, nhưng anh vẫn không giải thích được tại sao cuốn sách đó trong nhà của một "máu bùn" hơn là trang viên của gia đình Malfoy. Anh nghĩ rằng có lẽ sẽ tốt hơn để xem xét nó mà không can thiệp Granger.

"Được rồi, sẽ ổn thôi. Tôi sẽ mang cuốn sách trở lại khi tôi tìm ra điều mình cần biết." Anh nói, quay người và bước ra khỏi phòng.

Tiếng sập cửa yếu ớt vang lên bên tai Hermione nhưng một câu hỏi vẫn còn ám ảnh tâm trí của cô: Cô đã lấy cuốn sách đó ở đâu?

Không có gì nhiều xảy ra trong vài ngày tới sau chuyến thăm của Draco. Harry gửi một con cú cho Hermione để cảm ơn cô về ý tưởng hẹn hò lãng mạn và kể cho cô nghe rằng buổi hẹn diễn ra tốt đẹp như thế nào. Thực ra, trong vài ngày đó, Hermione nhận ra mình đã cô đơn như thế nào. Thực sự là vài tháng qua, sau trận chiến, cô rơi vào trạng thái buồn bã đến mức khiến mọi người xung quanh phải lo lắng. Chỉ đơn giản là cô mất nhiều thời gian hơn để tiếp tục. Tuy nhiên, khi đang chìm đắm giữa những suy tư rối loạn như tơ vò, cô quyết định đã đến lúc hoài niệm lại những ký ức về cha mẹ mình. Chỉ điều đó không thực sự hiệu quả và cô rơi vào một vòng tuần hoàn lặp đi lặp lại. Cuối cùng thì Hermione cũng đã vượt qua được giai đoạn khó khăn đó và tự thuyết phục bản thân mua một căn hộ muggle ở ​​trung tâm thành phố London. Mặc dù vậy, cô vẫn nhốt mình cả ngày trong căn hộ mà không ra ngoài hầu hết các ngày trong tuần, thậm chí cô còn không đi mua sắm thực phẩm.

Sau một lúc không làm gì cả, Hermione quyết định rằng cô muốn đi dạo vào lúc bốn giờ Chủ nhật, đó chính xác là những gì cô đã làm. Cô gái chộp lấy chiếc ví trên quầy bếp và đi thẳng ra cửa. Cô đi ngang qua số 25 nhưng dừng lại khi nhìn thấy 'Không theo thứ tự' dấu hiệu cửa thang máy đang bị mắc kẹt. Hermione thở dài ảo não vì thất vọng.

"Nơi này không có trật tự."

Cô lẩm bẩm, rẽ trái về phía cầu thang tuy nhiên khi cô bắt đầu bước xuống các bậc thang nhưng thì bỗng dưng bị trượt chân và rơi vào khoảng không vô định. Hermione đã không phản xạ kịp thời mà rút đũa phép ra, nên cô đành cắn răng mà chấp nhận cam chịu rằng bản thân sẽ gãy vài cái xương và nằm giữa vũng máu bê bết khi đáp xuống mặt đất.

Chỉ là, viễn cảnh đó đã không bao giờ xuất hiện.

Cô từ từ mở mắt và không chắc chắn nhưng ngay lập tức căng thẳng khi nhìn thấy mình nằm trong vòng tay của không ai khác ngoài Draco Malfoy. Hermione liếc nhìn xuống và thấy rằng gạch lát sàn nhà đã được lấp đầy trong cửa hàng tạp hóa của anh, nằm vương vãi khắp cầu thang.

"Granger, tôi tình cờ biết cô hoàn toàn có khả năng sử dụng hai chân của mình để đứng lên." Draco mỉm cười tự mãn sau vài phút không ai nhúc nhích dù chỉ một cử động nhỏ.

Hermione đỏ mặt, đứng dậy và cố gắng phủi bụi khỏi quần áo.

"Cậu sẽ không nói với bất kỳ người bạn thân Slytherin nào của cậu về điều này, Malfoy?"

Draco chỉ nhếch mép cười và cúi xuống nhặt đống đồ dưới sàn. Khi đứng dậy, anh nói bằng giọng điệu chế giễu, "Tất nhiên là tôi sẽ làm. Cô, Granger bé nhỏ, hình như vừa mới rơi vào lưới tình của tôi."

Anh lướt qua cô, hoàn toàn phớt lờ cái hàm đang há hốc của cô gần như thõng xuống cùng vô số thắc mắc mà anh để lại cho cô.

Chương sáu,

"Khi một người thầm thương trộm nhớ một nhành cỏ dại, cỏ dại cũng hóa thành nhành hoa."

Sau sự cố với Malfoy, Hermione đã từ bỏ ý định ra ngoài. Cô đợi ở cầu thang thêm năm phút nữa cho đến khi chắc chắn rằng Draco đã quay lại vào trong căn hộ của anh và sau đó cô lê bước trở lại những bậc thang mà cô đã ngã xuống vài giây trước. Hermione lấy chìa khóa và mở cửa nhưng hành lang nhanh chóng chật kín bóng người. Cô hét thất thanh khi phát hiện thứ gì đó biến thành xác chết của cha mẹ mình.

Một,

Ông kẹ.

Cô không hề nghĩ ngợi, vừa quay người liền đụng phải cửa căn hộ số hai mươi lăm mở ra sau đúng hai lần gõ cửa. Cô chắc chắn không nghĩ gì khi chạy qua cửa và vào phòng ăn nơi hai Slytherin khác đang ngồi ở bàn ăn gì đó như là spaghetti.

"Granger, cái quái gì vậy?" Malfoy nói, đóng cửa lại sau lưng cô. Anh đi loanh quanh và ngồi vào bàn, Pansy và Blaise ngừng ăn, ngước lên nhìn cô.

Draco chỉ đơn giản là ngả người ra sau ghế và nhìn chằm chằm vào cô, rõ ràng là muốn có câu trả lời. Hơi thở của Hermione càng lúc càng loạn nhịp khi cô liếc nhìn quanh phòng, đôi mắt cô không để bản thân bình tĩnh. Cô chắc chắn rằng mình đang bị ảo giác bởi vì cô có thể thề rằng cô đã nhìn thấy một chút lo lắng thoáng qua đôi mắt của Draco trong một giây ngắn ngủi.

"Ô-ông kẹ." Cô lắp bắp, dựa lưng vào tường và trượt xuống sàn gỗ. Draco căng thẳng khi có nhắc đến Ông kẹ và nhìn Blaise một cách khó chịu, cậu chỉ nhún vai và tiếp tục ăn.

"Ở đâu?" Draco hỏi, nhìn Hermione vẫn đang sõng soài trên sàn.

"Trong phòng ăn nhà tôi. Trong là hình dạng của cha mẹ tôi, họ đã qua đời rồi..."

Pansy nhìn lên khi nhắc đến cha mẹ cô và bối rối hỏi lại như không tin vào thính giác của mình,

"Cha mẹ cô đã chết?"

Draco đánh nhẹ vào sau gáy Pansy nhưng cô chỉ nhún vai với anh. "Tôi chưa từng chứng kiến Thánh Potter hay Weasel đã an ủi cô về chuyện cha mẹ cô ta đã chết."

Hermione liếc nhìn ba người nhưng ngay lập tức cúi gằm mặt xuống khi cô nhận ra cả ba đang nhìn cô chằm chằm. "Họ chưa chết, nhưng họ chết cũng tốt. Tôi ếm bùa lãng quên lên họ một thời gian trước để bảo vệ chúng khỏi Voldemort nhưng những được ký ức của họ không bao giờ trở lại. Tôi đã cố gắng hết sức..."

Cả ba học sinh Slytherin đều nhìn chằm chằm vào món mì ống đang ăn dở của họ một cách gượng gạo đến khi Blaise lên tiếng thay đổi chủ đề.

"Này Draco, hãy nhớ khoảng thời gian vào năm ba khi Lupin bắt cậu chống lại Ông kẹ trước cả lớp và nó biến thành-" Blaise bắt đầu luyên thuyên nhưng chưa kịp kể điều gì thì đã bị Draco vội vã cắt ngang ngay lập tức, anh đột ngột đứng dậy khỏi chỗ của mình, nắm lấy cánh tay của Hermione và... đưa cô ra ngoài hành lang phía sau cánh cửa căn hộ số hai mươi lăm đóng sầm.

"Cô không biết Blaise đang nói về cái gì, phải không?" Draco nói, buông tay cô ra.

Cô lắc đầu nhìn anh, "Đã nhiều năm như thế..."

Draco gật đầu nhưng điều anh không biết là Hermione đã nói dối. Cô đã nhớ, và cô nhớ nó khá rõ.

6 năm trước

Tủ quần áo cao lắc lư dữ dội, tạo ra tiếng động khá lớn mỗi khi nó lắc lư từ bên này sang bên kia. Tất cả học sinh chăm chú nhìn nó, sẵn sàng cho một thứ gì đó không thể đoán trước sẽ nhảy ra ngoài. Họ chỉ không biết đó sẽ là gì. Giáo sư Lupin nhìn quanh phòng và mỉm cười trước sự chăm chú của tất cả mọi người. "Thật hấp dẫn phải không? Có ai muốn mạo hiểm đoán xem điều gì đang xảy ra không?"

Giáo sư đặt câu hỏi, nhìn lướt qua khắp giảng đường cho đến khi bắt gặp ánh mắt của Dean Thomas thoáng qua một tia ngập ngừng.

"Đó có phải là một ông kẹ không, thưa giáo sư?" Dean cẩn thận trả lời lại câu hỏi của Lupin bằng một câu hỏi khác, rồi hắng giọng một cái, đưa mắt hướng về phía dưới lớp chỗ Lupin đang đứng. Giáo sư khẽ gật đầu với Dean và nói, "Tuyệt vời, trò Thomas. Bây giờ, ai có thể mô tả cho ta biết một Ông Kẹ trông như thế nào?"

Đôi mắt của Lupin sau đó dừng lại ở Hermione, mái tóc bù xù và nổi bật giữa đám phù thủy sinh.

"Không ai biết." Cô gật đầu khẳng định chắc nịch cho đáp án chính mình vừa đưa ra.

Người ta có thể nghe thấy tiếng Draco đang giễu cợt ở phía bên kia căn phòng khi Ron quay sang đối mặt với cô và giật nảy mình khi anh nhận thấy sự gần gũi của họ.

"Khi nào cô đến đây?" Anh hỏi Harry, cậu nhún vai đáp lại, không biểu lộ bất cứ một sự bận tâm nào.

'Ông kẹ là những kẻ biến hình. Chúng mang hình dạng của bất cứ thứ gì mà một người sợ hãi

-" Hermione trả lời tiếp. Cô sắp đọc xong đoạn văn về Ông kẹ trong sách giáo khoa cho đến khi Lupin bất ngờ ngắt lời cô, "Thật đáng sợ. May mắn thay, để đẩy lùi một Ông Kẹ thì chúng ta chỉ cần sử dụng một bùa chú khá đơn giản. Chúng ta sẽ thực hành nó ngay bây giờ? Các trò hãy bỏ đũa phép của mình xuống..."

"Riddikulus!"

Giáo sư làm một động tác khiến Hermione liên tưởng đến một nhạc trưởng Muggle cho một dàn nhạc. Lupin mỉm cười với tất cả học sinh đang tham gia. Tất cả ngoại trừ Draco Malfoy và đồng bọn của hắn, tất nhiên.

"Lớp học này thật lố bịch." Draco khẽ lẩm bẩm, nhưng nó vẫn đủ lớn để giáo sư có thể nghe được.

"À, ta thấy rằng trò Malfoy đây trông có vẻ sẵn lòng tình nguyện làm mẫu cho các trò quan sát. Nhưng các trò đã quan sát, chỉ một mình câu thần chú là không đủ. Điều thực sự giết chết một Ông kẹ là tiếng cười. Các trò cần phải khiến nó mang một hình dạng mà các trò không cảm thấy sợ hãi trước chúng, thậm chí còn phải thực sự thú vị." Lupin gật đầu với Malfoy, ra hiệu cho cậu lên trước lớp, Malfoy lo lắng nhìn chiếc tủ đang đung đưa, phớt lờ những lời chế giễu đến từ các học sinh nhà Gryffindor. Hermione nhìn anh bằng ánh mắt đầy hoài nghi tự hỏi Malfoy có thể làm gì. Sợ hãi? Bất cứ điều gì nảy ra trong đầu cô đều liên quan đến việc người cha yêu quý của anh nói không với một món đồ kiểu cách xa xỉ mà chỉ những kẻ hợm hĩnh giàu có như cậu mới có thể mua được. Cậu là một đứa trẻ hư hỏng bắt nạt Hermione và bạn bè của cô vô cớ, một niềm hào hứng chẳng biết từ đâu xâm chiếm trí óc của cô khi cô chợt nghĩ rằng anh sắp sửa chuẩn bị tự biến mình thành trò đùa trước mặt cả lớp.

"Trò sợ thứ gì nhất, Malfoy?" Giáo sư hỏi.

Sự chú tâm của Draco không bao giờ dao động khỏi sàn nhà trước mặt cậu. Draco dừng lại một lúc cho đến khi cuối cùng cậu nhìn lên và nói, "Tôi không sợ bất cứ điều gì." Tuy nhiên, cậu biết đây là một lời nói dối, và trái tim cậu đập thình thịch khi nghĩ đến nỗi sợ hãi tồi tệ nhất của mình sẽ được bị cả lớp biết. Thuộc hạ của cậu và kẻ thù của cậu - tất cả đều sẽ bị phơi bày. Cậu tự tát mình trong tưởng tượng và trấn an bản thân vượt qua nỗi sợ hãi đó trước khi cố định ánh nhìn vào cửa gương.

"Mặc dù trò có vẻ chắc chắn, nhưng tôi thực sự nghi ngờ điều đó. Đừng lo lắng, trò Malfoy, trò được bao quanh bởi bạn bè và bạn cùng lớp ở đây - không có gì phải xấu hổ về..." Lupin nói, nở một nụ cười nhẹ về phía cậu bé.

Ngài ư? Thưa giáo sư Lupin? Draco gần như bật cười với ý tưởng đó.

"Được rồi, cậu Malfoy, sẵn sàng cầm đũa phép Một. Hai. Ba!" Lupin chỉ cây đũa phép của mình tại tủ quần áo, và như thể gợi ý, tia lửa bắn ra từ đầu cây đũa phép của giáo sư, nhắm thẳng vào tay nắm cửa cho đến khi cánh cửa mở ra. Một tràng thở hổn hển nổ ra khắp phòng khi một người đàn ông cao lớn với mái tóc vàng bạch kim, tương tự như của Draco, bước ra khỏi tủ. Mắt cậu nheo lại khi họ đáp xuống cậu bé đang co rúm người lại khi nhìn thấy cậu. Draco lùi lại một bước, đôi mắt cậu không bao giờ dao động trước vẻ cau có hằn học của cha mình. Cậu đã bắt đầu run lên vì đã lâu rồi cha cậu trông tràn đầy tức giận nhưng cậu chắc chắn đã nhận ra nó. Cậu đã không nhìn thấy Lucius trong tình trạng này kể từ khi có tin đồn rằng Draco cho phép Granger tát cậu. Rốt cuộc, niềm vui đó đã được dành cho Lucius sau một hiệp đấu quá nhiều rượu đế lửa và một trong nhiều nhận xét của Draco. Narcissa thường đổ lỗi cho những sai lầm của Draco, điều này sẽ cho phép cậu trượt ngã ra khỏi phòng và chạy trở lại phòng ngủ của cậu, nơi Dobby sẽ giúp cậu chuẩn bị giường. Tuy nhiên, những lời lăng mạ khủng khiếp sẽ luôn được nghe thấy trong toàn bộ ngôi nhà, vì vậy cậu không thực sự biết nỗi đau thấu trời như thế nào Draco lên năm khi lần đầu tiên thấy mẹ mình ngồi một mình trong phòng khách, vẻ đẹp quý phái mà bà thể hiện cho toàn giới phù thủy xem hoàn toàn bị nhấn chìm bởi đôi má hóp và đôi mắt trũng sâu. Cậu nghĩ rằng bà nhìn già hơn rất nhiều so với bất cứ dáng vẻ nào mà cậu từng bắt gặp, nhưng dù mới năm tuổi nhưng cậu vẫn đủ thông minh để không nói lớn tiếng đó. Đây là điều đã khiến cậu rất bối rối về toàn bộ những thông tin cậu biết về hiện tượng Tâm giao. Nếu Narcissa là tri kỷ của Lucius, tại sao cha cậu lại là kẻ tội đồ khiến mẹ đau khổ? Cậu không đáng bị dằn vặt trong tuyệt vọng và bất lực suốt những năm vừa qua? Cậu đã học được từ kinh nghiệm là không bao giờ nói về những điều không liên quan đến bản thân, chẳng hạn như thói quen bạo hành của cha cậu hoặc thái độ miễn cưỡng của mẹ cậu khi bà quyết định rời xa cậu để tự cứu rỗi chính mình và con trai. Mặc dù vậy, Draco không đổ lỗi cho mẹ mình, không một chút nào. Rốt cuộc, Narcissa là một phụ nữ mù quáng trước danh tiếng, quyền lực và tất cả vàng bạc trong nhà. Kho tiền của Malfoy ở Gringotts rõ ràng đáng giá hơn nhiều so với một vài vết bầm tím và vết cắt.

"Nào Draco! Nghĩ đi!" Lupin thúc giục, đứng thẫn thờ bên tủ quần áo.

"R-r-riddikulus!" Cậu lắp bắp khi Lucius giơ lòng bàn tay lên trời. Cậu giương cây đũa phép của mình và với một tiếng rắc và ánh sáng lóe lên, cha cậu loạng choạng lùi lại, trên người diện một chiếc váy màu hồng có diềm xếp nếp khá lỗi thời và một đôi giày cao gót bốn inch. Phần còn lại của lớp phá lên cười khi Draco quay gót đi về hướng ngược lại với phía cha mình và đứng ở cuối lớp, cách xa những người bạn Slytherin của mình, những người chẳng buồn nhìn về phía cậu. Hermione đưa mắt sang quan sát cậu khi cậu gục xuống bức tường lớp học một cách thảm hại. Cô ngay lập tức cảm thấy một làn sóng đồng cảm với cậu vì cô chỉ có thể tưởng tượng những gì anh đã phải chịu đựng cả đời với cái nhìn thoáng qua về cuộc sống gia đình của đối phương. Không có gì ngạc nhiên khi Malfoy trở thành một kẻ bắt nạt, đó là điều mà cha cậu đã tiêm nhiễm vào đầu óc cậu ngay từ khi được sinh ra, đó truyền thống hết sức phi lý và tàn bạo trong gia đình Malfoy. Mặc dù quan điểm cũng xúc phạm thế giới quan trước nay của cô, nhưng nhìn thấy một trong những điểm yếu của Malfoy cùng với phần còn lại của lớp học, cô không thể không tự hỏi tại sao Draco lại sợ người đàn ông đó, người luôn lẩn trốn đằng sau lưng cậu?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top