Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


5/8/1997, Hồng Kông vừa được trao trả cho Trung Quốc.


Tiêu Chiến được mẹ dẫn đến bệnh viện xem tiểu bảo bảo mới sinh nhà hàng xóm. Bệnh viện ở địa phương nhỏ đã cũ nát, được xây dựng ở gần một ngọn núi hoang vu, xung quanh không có cửa tiệm, tòa nhà, chỉ có một khu nghĩa trang. Vào thời đó, bệnh viện là một nơi rất xui xẻo, mọi người cảm thấy nếu ở gần đó thì sẽ chọc tới ma quỷ, con cháu trong nhà sẽ gặp điều không may.

Đúng lúc nghĩa trang và bệnh viện lại nằm cạnh nhau, tà càng thêm tà.


Vừa bước vào cửa bệnh viện, mùi nước khử trùng gay mũi lập tức khuếch tán, bóng đèn sợi đốt trên đỉnh đầu đong đưa khiến Tiêu Chiến cảm thấy choáng váng. Tiếng kêu khóc lanh lảnh của trẻ con, tiếng người lớn không nhịn được la mắng, tiếng va chạm của các chai nước biển bằng thủy tinh đan xen trộn lẫn cùng một chỗ.

Ồn ào y như những bà thím ngồi đánh bài dưới lầu vậy.

Tiêu Chiến nắm tay mẹ xuyên qua từng dãy phòng bệnh, một đường được dẫn đến trước giường bệnh của dì Vương.

"Chào dì Vương ạ."

Dì Vương vừa mới sinh xong, suy yếu nằm trên giường, khẽ gật đầu đáp lại. Mái tóc xoăn xinh đẹp thường ngày giờ đây rối bù.

"Này, đó là tiểu Bác, bé cưng của dì Vương đấy."

Mẹ bế Tiêu Chiến đến xem Vương Nhất Bác đang nằm trong nôi.

Còn chưa tới một tháng là Tiêu Chiến vào tiểu học rồi, có lẽ sau này không thể cùng bọn trẻ trong tòa nhà chơi đùa ngày đêm. Cậu căn bản không thèm quan tâm đến đứa nhóc đang nằm trong nôi.

"Bác sĩ nói sinh non, lúc ra đời chưa tới 2 kí rưỡi, còn không nặng bằng một con gà." Giọng dì Vương mệt mỏi.

"Tên Vương Chí Cương chết tiệt kia đâu rồi? Chuyện sinh con lớn như vậy mà không thấy hắn đến?

"Tên khốn đó nói có việc làm ăn cần bàn bạc xong liền vội vàng cúp điện thoại. Lúc đau bụng sắp sinh cũng là tôi một mình đến bệnh viện."

"Haizz...bỏ đi Phụng Mai, dù sao cũng là một bé trai mà cô mong chờ đã lâu. Không chừng hắn nghe nói cô sinh con trai sẽ hồi tâm chuyển ý."

"Cũng đúng, hi vọng là vậy." Dì Vương nhếch môi cười một tiếng.

Dì Vương và chồng kết hôn đã hai năm, đầu năm nay mới mang thai Vương Nhất Bác. Nếu cô còn không sinh được con trai, nhà chồng sẽ đòi ly dị. Đàn ông lập gia đình mà không có con trai, chính là làm đoạn tuyệt hương khói gia tộc, sẽ bị cả làng nhạo báng.


Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiêu Chiến bị đưa tới gần đứa trẻ sơ sinh tên tiểu Bác.

Mùi xung quanh xông thẳng vào mũi Tiêu Chiến, cậu cũng không rõ đó là gì, dường như là mùi máu tanh pha lẫn với hương sữa nhàn nhạt.

Hai mắt Vương Nhất Bác nhắm chặt, lông mày và da thịt trên mặt nhăn lại một chỗ. Bởi vì sinh khó, nhóc bị nghẹt thở trong tử cung của mẹ quá lâu, ngay cả da cũng đỏ ửng, nhăn nheo như giấy thấm nước sau khi phơi khô. Bàn tay nho nhỏ nắm chặt thành quyền, tóc sơ sinh vừa vàng vừa mỏng, lưa thưa mọc trên cái đầu tròn xoe của nhóc.

Trông chẳng đẹp gì cả, Tiêu Chiến bĩu môi nghĩ.

Mẹ đã nói rồi, lúc cậu sinh ra trắng trẻo, mềm mại giống như một viên trôi nước, đôi mắt đen láy, lấp lánh tựa những ngôi sao nhỏ trên bầu trời. Không hề giống tiểu Bác bây giờ đâu.

Dường như cảm nhận được sự bất mãn của Tiêu Chiến.

Đứa trẻ nhăn nheo kia đột nhiên mở mắt ra, long lanh xinh đẹp, trong con ngươi đen phản chiếu đường nét mơ hồ của Tiêu Chiến.

Người đầu tiên Vương Nhất Bác nhìn thấy khi đến với thế giới này, không phải mẹ, không phải ba Vương, cũng chẳng phải bác sĩ y tá, mà là Tiêu Chiến.

Chính là Tiêu Chiến ca ca đang cau mày, mặt đầy ghét bỏ nhìn nhóc.

Tựa như vận mệnh, Vương Nhất Bác đã nhận định Tiêu Chiến rồi.


"Wow, mẹ ơi! Tiểu Bác mở mắt rồi kìa! Em ấy nhìn con!" Tiêu Chiến bỗng nhiên kích động, quên đi sự phiền muộn khi phải đi học, kéo tay mẹ nhìn tiểu Bác mở mắt.

"Ôi chao, đúng rồi này, ánh mắt thật lanh lợi. Phụng Mai, cô xem này, tiểu Bác mở mắt rồi."

Mẹ bế Tiêu Chiến đứng cạnh nôi chọc Vương Nhất Bác.

Dì Vương xua xua tay.

"Thôi, tôi cũng chịu đủ vất vả để sinh nó ra rồi, để tôi nghỉ ngơi một chút đi. Trẻ con mở mắt có phải là chuyện kì lạ đâu, chỉ có đứa nào chết mới không mở được thôi."

Giọng điệu của dì Vương nhẹ bẫng, tựa như Vương Nhất Bác chỉ là một gánh nặng, cởi xuống xong khiến cô rất an tâm thoải mái. Cô không muốn quan tâm nữa.

"Phi phi phi, bé con vừa mới sinh sao có thể nhắc tới từ này!"

Mẹ nhất quyết bắt dì Vương nhổ nước bọt nói lại.


Năm 1997, đứa trẻ tên Vương Nhất Bác ra đời.

Cùng năm đó, Titanic và Xuân Quang Xạ Tiết của Vương Gia Vệ ra rạp. Điểm khác biệt là những thứ sau được người người chú ý, còn cái trước lại là một đứa nhỏ mệnh khổ.

Ngay cả người quan trọng nhất của cậu cũng ghét bỏ cậu.


====

Dì Vương nghỉ ngơi ở bệnh viện, hai, ba ngày sau liền xuất viện về nhà. Cô nóng lòng muốn cho chồng xem đứa trẻ, để hắn không đòi ly hôn nữa.

Vì vậy, Vương Nhất Bác được bế về nuôi trong tòa nhà.

Tòa nhà mà bọn họ đang sống là một tòa dân cư rất cũ nát. Nó đã tồn tại ở đó từ đầu những năm 1950. Không chỉ tòa nhà cũ, mà khu phố càng có tuổi đời lâu hơn. Vùng ven biển phía nam không đón được chuyến xe mở cửa cải cách, nó liền thu mình lại trong góc nhỏ, đã bế tắc lại thêm phần lạc hậu. Những tòa nhà bên trong được xây lên dành cho người dân, đã không còn đếm xuể bao nhiêu người đang sống ở khu phố này. Các bà thím nơi đây e rằng thích buôn chuyện hơn bất cứ đâu. Hầu hết phụ nữ không đi làm trong các nhà máy mà trông chờ vào số tiền lương ít ỏi của chồng mình. Cuộc sống không mặn không nhạt, không bị đói những cũng sẽ chẳng giàu có. Người ở con phố này căn bản đều sống trong trạng thái yên bình, không chút sóng gió. Nếu có người nói muốn dẫn bọn họ đến thành phố sống, bọn họ nhất định sẽ lắc đến muốn rớt đầu. Những người nông thôn thô kệch như bọn họ đến tỉnh thành*, sợ rằng sẽ bị tất cả người nơi đó khinh thường, không ai xem trọng, càng đừng nói đến chuyện kiếm sống.

*Thành phố Quảng Châu


Vì vậy, mọi người ở đây đã quen chỗ, ngại dời đi nơi khác, thành thành thật thật, cam tâm tình nguyện sống tại con phố bẩn thỉu, lạc hậu này. Sống trong một khu nhà dột nát, gia đình nào cũng nghèo khó như nhau, sẽ chẳng ai có tự tin để đi cười chê đối phương.

Bởi vì là vùng ven biển phía nam nên ngôn ngữ địa phương đều dùng tiếng Quảng Châu (1). Hơn nữa, do mang âm hưởng thô lỗ của địa phương nên tự xem là tiếng Quảng Đông đã bị biến tấu.

Trẻ con ở đây, e rằng từ khi còn nhỏ đã học được rất nhiều từ ngữ thô tục. Ngay khi mới bập bẹ, thứ chúng nghe được chưa bao giờ là những lời tử tế. Không phải các bà thím dưới lầu buôn chuyện thị phi thì chính là ba mẹ cãi nhau, làm gì có nơi nào để học được những lời hay ý đẹp? Từ đầu tiên học được thường không phải là "ba mẹ", mà là "khốn kiếp". Vì vậy, trẻ con nơi này tính cách cũng rất hoang dã, rủ nhau chơi trò chơi, thua liền muốn chửi người, mắng không lại thì đánh, đứa nào cũng lớn lên như thế. Không phải bị ba mẹ đánh thì chính là bị mấy đứa nhóc mạnh hơn đánh, thỉnh thoảng xui xẻo còn gặp phải mấy tên lưu manh say xỉn.


Trong khu phố không có quán trà, không có rạp chiếu phim, các bà thím nói đó là những thứ giải trí chỉ có người thành phố mới được hưởng thụ. Chỉ có tầm mười mấy cửa tiệm cũ, những ông chủ tiệm đều đã sống hơn nửa đời người, keo kiệt từng đồng từng cắc, gặp trẻ con không hiểu chuyện tới mua đồ, đều sẽ lừa gạt bọn chúng một lần.

Con phố này vào thế hệ trước được gọi là phố Đa Đầu, bởi vì ở góc phố có một cây đa hơn trăm tuổi mà được đặt tên như vậy. Cây đa được xem như là vật tượng trưng cho vùng đất phong thủy trù phú, vì vậy được người trước đây nuôi dưỡng, hội miếu hàng năm đều cúng bái bên dưới gốc đa. Nhưng cho đến tận bây giờ, nó chưa từng đem đến sự phồn vinh thật sự cho con phố. Theo lời mẹ Tiêu Chiến, nó còn có tên là phố Ma*.

*Ma () nghĩa là cặp đôi, song sinh.


Nhưng nó có một cái tên được nhiều người biết đến hơn——phố Cựu Kê.

Đây có thể là tên được đặt theo việc kinh doanh "gọi gà" từng tràn lan ở đây. Những con hẻm âm u ở phố Cựu Kê khắp nơi đều là những tiệm cắt tóc treo đầu dê bán thịt chó, ngoài cửa gắn trụ xoay trắng đỏ (2), dưới mái hiên chảy những dòng chất lỏng dâm mỹ.

Hơn mười năm trước, nơi này đã từng bị truy quét tệ nạn trên diện rộng một lần, nhưng vẫn như cũ, mãi không dứt điểm được. Đến hôm nay, tùy tiện đi vào bất kì một tiệm cắt tóc nào trên phố Cựu Kê, đều có thể "gọi gà".



(1) Tiếng Quảng Châu đôi khi còn được gọi là tiếng Quảng Đông. Tuy nhiên, trong ngôn ngữ học, tiếng Quảng Đông đề cập đến một nhóm lớn các phương ngữ của tiếng Trung Quốc (tiếng Đài Sơn, tiếng Cao Dương...), trong đó tiếng Quảng Châu là phương ngữ chiếm ưu thế. (wikipedia.com)


(2) Trụ xoay trắng đỏ


Chiếc hố này vốn dĩ định tháng sau mới đào cho đúng ngày, mà tại anh Chiến bảo "Người đàn ông tôi yêu" (1997) nên thôi đào sớm luôn (灬ºωº灬)

Lần đầu chọn một fic dài thế này, tôi sẽ cố gắng hết sức  ٩(。•ㅅ•。)و

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top