Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

11 - Tôi cũng có bí mật

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quách Chấn vẫn như trước, không thèm báo một câu nào, chọn đại một ngày, dẫn theo Tả Lâm Kiệt tới biệt thự Bạch gia. Nghe ngóng tin Tứ thiếu gia nhà họ Quách tới, tòa nhà của nhà họ Bạch đã bày binh bố trận. Hai người vừa xuống xe, năm, sáu vệ sĩ nhà họ Bạch gia đã vây quanh, đi theo cả hai vào phòng khách. Ở bên trong là một cô gái trang điểm cầu kì, mặc bộ sườn xám màu đen thêu chỉ vàn, cánh tay thon dài cầm khẩu súng M1911 huơ huơ trong không trung, mặt mũi tỏ thái độ miệt thị.

Tả Lâm Kiệt gật gù, bắt đầu giới thiệu, "Chào Bạch tiểu thư, Tứ thiếu gia, vị này chính là con gái thứ tư của Bạch phu nhân."

"Tứ thiếu gia, chào buổi sáng", tứ tiểu thư nhà họ Bạch dừng lại, hơi khom người.

Quách Chấn chỉ khẽ vuốt cằm, cũng không mở miệng, trên mặt tứ tiểu thư nhà họ Bạch có chút mất kiên nhẫn, liền vung tay lên, người bên cạnh lập tức đi tới, "Tứ thiếu gia, xin lỗi..."

"Khám người tứ thiếu gia, e là có vẻ không hợp lí lắm", Tả Lâm Kiệt đưa tay chặn lại.

Quách Chấn không thèm nhìn người đến, thủng thẳng đi vào bên trong, dửng dưng ngồi xuống ghế sofa, sau đó quay lại nói với tứ tiểu thư nhà họ Bạch đang sắp nổi cơn tam bành, "Bạch cô nương, tôi đây là thay mặt ông già đến thăm Bạch phu nhân, hai nhà trước nay chưa bao giờ soát người, quy củ giang hồ không thể làm loạn."

"Thực ra chúng tôi đều không mang súng, cô liếc qua là nhận ra mà?", Tả Lâm Kiệt tiếp lời, "Nhà họ Bạch đều chơi với súng đạn từ lâu, từ trên xuống dưới, ai không phải là người nhà họ Bạch, nhìn loáng cái là có thể nhận ra."

Khen tặng vài câu cũng chẳng chết ai, cuối cùng cũng coi như để tứ tiểu thư nhà họ Bạch đang nóng giận phừng phừng hạ hỏa đôi chút. Cô cẩn thận quan sát Quách Chấn cùng Tả Lâm Kiệt, hai người đều mặc quần Tây được may đo riêng, bên trên phối áo sơmi tơ tằm, đường cong thân thể đều hiện ra vô cùng rõ ràng. Sau khi xác thực là không có nơi nào có thể giấu súng, tứ tiểu thư nhà họ Bạch nghĩ ngợi một lúc, hai người này đến Bạch phủ, cũng đúng là bọt nước không thể bay ra ngoài, đành không mặn không nhạt nói một câu, "Mẫu thân đang ở phòng bệnh trên lầu, Tứ thiếu gia nhanh chân lên thăm xem sao."

"Đúng đấy, về nhà còn báo cáo ông già." Quách Chấn quý chữ như vàng, Tả Lâm Kiệt trong lòng thầm mắng, lúc cần ra dáng là kiểu gì cũng sẽ làm cáo mượn oai hùm, nhưng cậu lại cảm thấy rất thú vị. Cậu rất ít khi cùng Quách Chấn đi làm nhiệm vụ, hiếm khi thấy được cái gọi là Quách Chấn đang trong trạng thái làm việc. Quét sạch một gia tộc thì không phải là chuyện cần thể diện, Quách Chấn một mình đã quen rồi, mà kinh nghiệm thực chiến của cậu cũng không nhiều, hôm nay trước khi tới, Quách Chấn mới nhớ ra, liền hỏi nửa năm hắn vào tù Tả Lâm Kiệt có kiên trì luyện võ và bắn súng hay không. Tả Lâm Kiệt suy nghĩ một chút về thành tích bắn súng gần nhất, khách quan bình luận, "Nếu phải đánh nhau thì tôi không cứu được anh."

"Tất nhiên là không cần em cứu." Quách Chấn cợt nhả đáp lại.

"Tôi cũng vậy, cũng không cần anh cứu", Tả Lâm Kiệt đưa tay ra vuốt lấy những vết sẹo dày đặc của Quách Chấn, đó là tiêu chí tốt nhất để đánh giá một sát thủ.

"Từ trước đến nay tôi chưa từng nghĩ tới chuyện cứu em", Quách Chấn bật cười haha, "Lâm Kiệt, em rất mạnh, mạnh đến mức có thể giết chết tôi, cho dù là trên giường hay là dưới giường."

Tả Lâm Kiệt rơi vào trầm mặc, Quách Chấn đều luôn thẳng thắn như thế. Cậu nhẹ nhàng nhéo một vết sẹo, để lại trên đó một dấu móng tay nhỏ.

"Muốn hỏi cái gì thì hỏi đi", Quách Chấn vuốt tóc Tả Lâm Kiệt, "Tuy rằng em hỏi cái gì tôi cũng không biết."

Trực giác của người này hẳn là thứ sắc bén nhất thế giới, Tả Lâm Kiệt nhìn trần nhà thở dài, cậu đã từng cho rằng vốn dĩ bản thân mình không có trái tim là do ở bên Quách Chấn, nhưng sau một quá trình dài tích lũy tâm tình, cậu dần dần có một ý nghĩ khác, cũng không phải Quách Chấn hơn cậu một trái tim, mà là hai người họ dùng chung một trái tim. Cậu cúi người, tránh khỏi ánh mắt dịu dàng từ lúc mới sinh ra của Quách Chấn, thử trở thành một đứa trẻ, gục vào hõm vai Quách Chấn.

"Nói cho tôi nghe, năm đó quét sạch nhà họ Tả, tại sao lại để tôi sống?"

Thật bất ngờ, Quách lão gia sát phạt quyết đoán thực ra chưa bao giờ đuổi cùng giết tận, nói là vì nợ nghiệp, nhưng kỳ thực không phải vậy. Nhà họ Quách có thể hô mưa gọi gió trong giới nhiều năm như vậy, không phải là dựa vào nhổ cỏ tận gốc, mà là do có thể để mầm non ở ngoài đâm chồi nảy lộc, để lại một người sống, để hắn tự sinh tự diệt, có thể chính là một mồi lửa báo thù, là đá chặn sóng lớn, mới là cội nguồn sức sống dồi dào của nhà họ Quách, thuận theo phép tắc tự nhiên, tiếp thu vận mệnh mà gột rửa, nhà họ Quách mới có thể vĩnh không thua.

Việc này tựa như thái cực hỗn độn, muốn ngộ ra thì phải tu hành, chỉ có điều người ngộ ra là Tả Lâm Kiệt, còn người tu hành là Quách Chấn.

"Tôi thật sự không biết", Quách Chấn ôm cậu, "Tôi không biết vì sao ông già lại mang em về, những thứ này tôi không biết."

Cá lớn nuốt cá bé, kẻ yếu sẽ bị kẻ mạnh đàn áp, nhà họ Tả bị xóa sổ, là chuyện sớm muộn sẽ phát sinh. Trong lòng Tả Lâm Kiệt chưa bao giờ có oán hận, lão gia làm chuyện nên làm. Cậu với nhà họ Quách rốt cuộc cũng không còn ân oán, chuyện Quách lão gia bồi dưỡng Quách Chấn thì cậu không dám gật bừa, nhưng sự giáo dục của Quách lão gia đối với mình có thể nói là hoàn mỹ, mà Quách Chấn chính là sách tham khảo mạnh nhất mà Quách lão gia cho cậu. Cậu có gì không rõ đều sẽ tìm đáp án ở chỗ Quách Chấn, nhưng bây giờ Quách Chấn lại nói hắn cũng không biết, Tả Lâm Kiệt rốt cục cũng nở được một nụ cười từ trong trái tim:

"Quá tốt rồi, còn có chuyện anh không biết, tôi có được bí mật thuộc về chính mình."

"Tất nhiên là em có rồi, em là một con người hoàn chỉnh, em có trái tim của chính em, xưa nay đều có", Quách Chấn ôm cậu chặt hơn nữa, "Đi với tôi đi, nhìn tôi quét sạch nhà họ Bạch, sau đó nói cho tôi nghe, em có nguyện ý chia sẻ bí mật của em với tôi hay không."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top