Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

12 - Mồ hôi từ chóp mũi sư tử rơi xuống, chỉ một giọt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

T/N: Chap này hê hê hê hê hê =)))))))))))))))))))) À còn 4 chap nữa hoi...

_

Quách Chấn đi theo Bạch tứ tỷ lên phòng bệnh gia đình, hai hộ sĩ đứng bên giường bệnh cẩn thận chăm sóc, Bạch Phu Nhân một thời hiển hách đang nằm trên giường bệnh, trên người cắm đầy cái ống nối liền với màn hình máy móc lấp loé, trong phòng tràn ngập mùi thuốc. Trên mặt Bạch tứ tỷ không chút cảm xúc, cô đi tới bên Bạch Phu Nhân khẽ nói bên tai bà, "Mẫu thân, có người đến thăm."

Bạch Phu Nhân chậm rãi mở mắt ra, nhìn thấy Quách Chấn cùng Tả Lâm Kiệt đứng cuối giường, bà yếu ớt run rẩy thốt lên một tiếng, "Quỷ!". Bạch tứ tỷ rất bất đắc dĩ, vội vã giải thích, cô nói, "Xin đừng thấy lạ, mẫu thân gần đây thường xuất hiện ảo giác, trước cũng từng nhầm tôi thành chị cả..."

Quách Chấn hơi lúng túng sờ mũi, đáp lại, "Không sao, không sao..."

Trong đôi mắt hỗn độn của Bạch phu nhân chầm chậm có tia sáng, bà thở hổn hển nói, "Là người của nhà họ Quách đến sao?"

"Phụ thân lệnh cho tôi tới thăm người", Quách Chấn tiến về phía trước một bước, Tả Lâm Kiệt ở phía sau im lặng không lên tiếng, "Bạch gia và Quách gia luôn luôn hợp tác mà không hề có kẽ hở, phụ thân rất cảm ơn người."

"Để lại ai?...", Bạch phu nhân run rẩy duỗi tay chỉ về Quách Chấn, "Quách gia đang muốn quét sạch Bạch gia chúng ta sao?"

Quách Chấn kéo tay bà, "Bạch phu nhân, người yên tâm đi.", sau đó trịnh trọng hôn lên trên mu bàn tay Bạch phu nhân, lấy nụ hôn hóa thành hứa hẹn gia tộc, trịnh trọng lại thâm tình, ở trong phòng bệnh này lại có một lời thề trang trọng.

Lạch cạch, một âm thanh vang lên, người xung quanh còn chưa kịp phản ứng lại, Bạch phu nhân dốc hết toàn lực móc ra từ dưới gối một khẩu súng tay tự động, chống vào trán của Quách Chấn. Tả Lâm Kiệt trợn mắt, Quách Chấn không hề bị lay động, trong lúc đó nắm chặt báng súng, gạt chốt, không cho súng lên đạn. Bạch phu nhân không thể kéo cò súng, Quách Chấn mỉm cười đỡ thân súng, kéo nòng súng chậm rãi theo sống mũi chậm rãi chuyển xuống hàm dưới. Trước đôi mắt ngạc nhiên của mọi người, Quách Chấn buông tay, giơ hai tay làm động tác đầu hàng, trên mặt lại có nụ cười không rõ ý vị, "Viên đạn đã bị người ta mang đi rồi, người trẻ tuổi đã có ý nghĩ của chính mình."

Ánh mắt Bạch phu nhân lướt qua vai Quách Chấn, nhìn về Tả Lâm Kiệt đang đứng phía sau, lại trôi về phương xa, lại ngắm nhìn bốn phía, nhìn toàn bộ người trong phòng, khóe miệng cũng hiện lên một nụ cười. Bà không nói được gì nữa, tay buông thõng, yếu ớt trút hơi thở cuối cùng.

Chủ nhà họ Bạch đã mất, Bạch tứ tỷ ngay lập tức giơ súng, Quách Chấn tay chống mép giường, nhấc chân đạp một cái trúng cổ tay cô ta, sức mạnh rất lớn. Răng rắc một tiếng, Bạch tứ tỷ đã trật khớp, không cầm nổi súng nữa, cô lảo đảo một cái rồi vội vã chạy mất. Quách Chấn cũng không vội vã đuổi theo, tung chăn làm dáng che trên người Bạch phu nhân, khi chăn tung lên, ống tay rung rung, hai cây kim tẩm độc bay ra, đâm vào hai hộ sĩ hai bên, hai người ngã xuống, chăn cũng từ từ rơi lên thi thể Bạch phu nhân, che đi gương mặt bình thản của người đó.

Hai hộ sĩ đang co giật trên sàn nhà còn giãy dụa muốn lấy súng ra, Quách Chấn cười thành tiếng, "Hộ sĩ thì phải làm gì nhỉ? Chỗ này của tôi hình như không khỏe lắm", hắn như bị lột da rút gân, lắc lắc cổ, vặn người, tự nói, "Nhiều năm như vậy, tôi vẫn cảm thấy rất kì lạ, tại sao chỉ có anh cả mới gọi cái biệt hiệu này của tôi". Bàn tay hắn thò vào trong cổ áo, từ lưng lấy ra một thanh kim loại cán dài, kéo thêm một ống từ dưới bắp đùi, lại từ đâu đó lấy nòng súng ra, trước ánh mắt tuyệt vọng của hai người hộ sĩ, hắn nhanh tay lắp ráp một khẩu súng, trong ánh mắt lộ ra một tia tà khí. "Thân thể binh khí hẳn mới là tên của tao, nghe êm tai hơn Tứ thiếu gia nhiều, ha ha ha ha ha ha". Hắn vác súng đi ra ngoài, "Hai người này giao cho em, tôi ra ngoài đối phó với ba người kia".

Tả Lâm Kiệt nhìn Quách Chấn nhanh chân bước ra cửa phòng, bên ngoài liền vang lên giọng nói dữ tợn của hắn, như Diêm La Địa phủ đòi mạng, "Đi ra đi, đừng có trốn!" Bất đắc dĩ lắc đầu một cái, Tả Lâm Kiệt nhặt khẩu súng mới bị đá bay của Bạch tứ tỷ, đi tới trước mặt hai hộ sĩ kia, nã súng vào tứ chi của hai người. Nhìn hai thi thể lỗ chỗ vết thủng của đạn, Tả Lâm Kiệt cảm thấy đây mới là thật.

Trên sàn nhà rất nhiều máu, nhưng không bằng ngày đó.

Đó là cuối tuần thứ hai sau khi hai người phát sinh quan hệ, Tả Lâm Kiệt về trạch viện lại gặp được cảnh tượng quen thuộc, Quách Chấn bị trói chặt trên cây, chỉ là lần này không phải dây thừng, mà là dây xích có mật mã. Bị trói quá lâu, mặt Quách Chấn đã tím bầm. Tả Lâm Kiệt vội vã chạy vào nhà chính, ở đó, anh cả đợi cậu đã lâu, "Phụ thân đã ra ngoài, vì vậy nên để anh chuyển lại lời nhắn cho em."

"Quách Chấn, cậu ấy..."

"Em ấy đã kể chuyện của cả hai với phụ thân rồi, là phụ thân tự tay treo em ấy lên", anh cả lấy ra một cái đồng hồ cát, "Phụ thân yêu cầu anh hỏi em, em đã học được từ em ấy cái gì? Nghĩ kỹ rồi mới trả lời, em chỉ có một cơ hội, đáp sai thì em ấy mất mạng."

Tả Lâm Kiệt nhìn từng hạt cát rơi xuống, trong đầu lại đen kịt. Cậu không nghĩ ra nổi một chữ, hắn... Quách Chấn... Hắn... Hắn muốn chết, Quách Chấn muốn chết, cậu cũng không cứu được Quách Chấn, là cậu hại chết Quách Chấn...

Hạt cát cuối cùng rơi xuống, Tả Lâm Kiệt mở miệng "Giết em đi."

Hắn muốn chết, mình cũng không muốn sống.

Anh cả cười, móc ra một chiếc chìa khóa "Phụ thân nói rồi, mặc kệ em nói cái gì, đều đưa cho em". Anh cả đi tới vỗ vỗ bờ vai cậu, "Em út của anh sau này sẽ làm phiền em nhiều rồi."

Tả Lâm Kiệt không kịp suy nghĩ, cậu nắm chìa khoá, vọt ra ngoài sân, cởi bỏ dây xích. Quách Chấn ngã xuống đất, vết máu tím ngắt trên người còn dày đặc hơn cả vệt đen trên lông báo đốm. Tả Lâm Kiệt đỡ hắn về phòng của mình, nhìn máu của hắn nhuộm đỏ ga trải giường của mình, Tả Lâm Kiệt liền cảm thấy khô nóng cực kỳ. Quách Chấn ý thức rất mơ hồ, không nói ra được một lời hoàn chỉnh, Tả Lâm Kiệt bỗng nhiên cuống lên, thành thạo cởi quần của hắn, ngậm lấy hạ bộ vì đau đớn mà ỉu xìu của hắn, nhưng sự kích thích này vẫn không thể chống đỡ được đau đớn, nơi đó vẫn im lìm không phản ứng, dường như Quách Chấn vẫn không thể hoàn toàn mở mắt ra. Tả Lâm Kiệt dùng đầu lưỡi nhiều lần liếm liếm phần dưới của hắn, Quách Chấn cuối cùng cũng có một chút phản ứng. Tả Lâm Kiệt trong lòng thở phào nhẹ nhõm, dùng đầu lưỡi ngậm lấy cái đó của Quách Chấn, khoang miệng ấm nóng trượt qua trượt lại, sinh mạng Quách Chấn lúc này mới như hoàn toàn hồi tỉnh, run run rẩy rẩy dựng đứng lên. Tả Lâm Kiệt dùng răng khẽ day day sau đó lại lè lưỡi, từ gốc rễ liếm đến tận đỉnh, mấy lần qua lại, chẳng mấy chốc hạ bộ Quách Chấn đã dính đầy nước bọt của cậu. Tả Lâm Kiệt từ từ di chuyển, dùng khoang miệng bao bọc lấy, phần đỉnh của Quách Chấn đã chạm tới cổ họng. Khóe mắt Tả Lâm Kiệt có nước mắt sinh lý, cậu khó khăn nuốt xuống lại phun ra, đôi môi mím thật chặt cảm thụ lấy từng thớ da thịt, cậu muốn khắc ghi tất cả những thứ này vào trong đầu. Bàn tay lớn của Quách Chấn bỗng đặt ở sau gáy cậu, toàn bộ phần thân dưới đâm thẳng đến tận cuống họng Tả Lâm Kiệt, cậu muốn kêu lên, nhưng không phát ra được thanh âm nào, chỉ có thể mở miệng để Quách Chấn tùy ý di chuyển, chất lỏng sền sệt dâng lên trong khoang miệng. Nuốt lấy một ngụm lớn, Tả Lâm Kiệt khẽ nói, chúng ta đều sống lại, thật là tốt.

Tuy rằng chỉ dùng miệng, nhưng Tả Lâm Kiệt vẫn toát mồ hôi đầm đìa, cậu cởi áo khoác, áo sơ mi màu trắng ướt nhẹp dính chặt vào người. Cậu cầm lấy điều khiển hạ nhiệt độ, Quách Chấn cũng chống tay ngồi dậy, áo khoác màu đen còn đắp lên người. Hai người cúi thấp đầu, không chịu nhìn đối phương, một giọt mồ hôi từ trên chóp mũi Quách Chấn rơi xuống, rơi vào áo trắng của Tả Lâm Kiệt tạo nên dấu vết đặc biệt rõ ràng, như là thứ gì đó cùng nhau dung hợp.

"Phụ thân đồng ý."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top