Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

2 - Nếu chỉ là ôm ấp, thì để chăn mềm làm đi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Warning: NC-18 (?)

_

Quách lão gia giảng giải quy tắc một hồi, sau đó mọi người bắt đầu rời bàn ăn, Quách lão gia rời đi không lâu, Quách Chấn cũng không ngồi lại nữa, đứng dậy chào tạm biệt hai anh trai, đi ra nhà chính. Gió lạnh thổi vào, làm mùi rượu tản bớt trong không khí, cành cây táo trong vườn đung đưa trong gió, Quách Chấn nhớ lại lần đầu tiên gặp Tả Lâm Kiệt, là lúc cậu đang bị trói trên cây.

Quách lão gia thực ra không quá chú ý dạy dỗ đứa con này, hồi chín tuổi, hắn vào phòng cha mình tìm kẹo ăn, tình cờ lấy ra trong ngăn kéo một khẩu súng lục, thành công gỡ tung ra, nhưng sau đó lại không sao lắp lại được. Quách lão gia chẳng muốn tốn công giảng dạy đạo lý gì, lão gọi người trói hắn lên trên cây, còn nói với hắn, khi nào có thể tự mình tháo dây nhảy xuống, khi ấy sẽ cho hắn một khẩu súng, sau đó xoay người đi giải quyết việc riêng. Dây thừng quấn chặt như vậy, Quách Chấn chín tuổi tất nhiên không có cách nào khác, bị trói đến khi trời tối mới được thả ra, ăn cơm, về giường ngủ, đến sáng hôm sau, khi trời lờ mờ sáng, còn chưa kịp tỉnh ngủ đã bị người ta kéo ra khỏi giường, tiếp tục trói vào cây.

Đại viện Quách gia mỗi ngày có không ít người ra ra vào vào, đều ngạc nhiên nhìn đứa trẻ bị trói vào cây kia, nhưng không ai dám bênh vực hắn. Quách Chấn cũng dửng dưng như không, có lúc người hầu quá bận, trời tối rồi mà quên không thả hắn ra, hắn cũng không lên tiếng. Một tháng thấm thoắt trôi qua, Quách lão gia lại xuất hiện trong thế giới điên đảo của hắn, chỉ là lão còn nắm tay một cậu bé gầy gò có đôi mắt hoa đào đẹp đẽ. Cậu nhìn Quách Chấn bị trói vào cây, bước chân chậm lại, Quách lão gia liếc nhìn Quách Chấn bị trói trên cây, hỏi cậu, "Cháu có biết vì sao nó bị trói lên cây không?"

Cậu nhóc lắc đầu, Quách lão gia nói, "Chó ngoan đều phải huấn luyện như thế."

Cậu nhóc mặt không cảm xúc, tiếp tục nói "Ngài cũng sẽ huấn luyện tôi như vậy sao?"

Tiếng cười của Quách lão gia vang vọng khắp khu vườn, Quách Chấn nhìn đôi mắt trống rỗng vô hồn của đứa trẻ kia, lần đầu tiên cảm thấy máu dồn lên đỉnh đầu nhiều như vậy. Hắn bỗng hô to, người hầu nghe vậy vội chạy qua kiểm tra, hai chân Quách Chấn đạp vào cây, sau đó "bốp" một tiếng , hắn dùng sức đập đầu vào đầu người kia. Người hầu nhà họ Quách đều là những kẻ đã tập luyện võ nghệ nghiêm chỉnh, nhưng không ai ngờ một cậu nhóc nhỏ xíu lại có thể có một chiêu như thế. Sau đó, một tiếng hét váng trời vang lên, lỗ tai bên trái của người này đã bị Quách Chấn ngoạm lấy, dùng hết sức xé xuống, mấy người kia vội vã chạy tới muốn trấn áp thiếu gia đang phát điên.

"Tất cả chớ động", Quách lão gia lên tiếng đến. Quách Chấn nhìn thấy Tả Lâm Kiệt lè lưỡi ra liếm môi, hắn hiểu ý nên dồn toàn lực, đổi chiều, cong người cắn sợi dây thừng buộc ở chân, dùng sức một lúc, dây thừng rơi xuống đất, hắn cũng rơi xuống, lăn vài vòng tới chân cha mình, lồm cồm bò dậy.

"Mấy kẻ này vậy mà không dạy dỗ được con trai của ta", lão gia thỏa mãn cảm thán, đẩy cậu nhóc đứng bên cạnh ra trước mặt Quách Chấn miệng còn ngậm đầy máu.

"Vậy từ nay về sau cháu chú ý nó một chút nhé, Tả Lâm Kiệt."

***

Tả Lâm Kiệt luôn luôn bị khó ngủ, luôn luôn leo lên giường của Quách Chấn, hắn vừa định từ chối, người kia đã dính vào. Tả Lâm Kiệt không muốn mình lạnh cóng như cỗ thi thể, cho nên tìm đến nơi có hơi ấm, cậu xoay người ôm Quách Chấn vào trong ngực, nhận lấy mùi rượu ấm áp của người kia, Quách Chấn thấp giọng lầm bầm một câu, "Phiền phức chết đi được."

Từ ngày đó những ngày tháng dạy dỗ Quách Chấn miệng ngậm máu thì phải nhổ vào khăn tay thay vì nuốt xuống bắt đầu, Tả Lâm Kiệt liền hiểu rõ hắn là người mặc kệ phiền phức, có sức cắn đứt lỗ tai người khác mà không buồn cắn dây cởi trói, càng làm người ta thấy bực mình. Cậu hỏi Quách Chấn nếu như cậu không gợi ý thì hắn sẽ làm gì, Quách Chấn tràn đầy tự tin nói, thế thì lại xé lỗ tai của mấy người khác nữa, bọn chúng sẽ sợ, sợ rồi sẽ thả hắn xuống.

Tả Lâm Kiệt đảo mắt, người này thực sự ngốc hết thuốc chữa, không thả hắn xuống thì cùng lắm chỉ mất lỗ tai, còn nếu thả hắn xuống thì sẽ mất cả mạng, sau đó đành thở dài. Không sao, cũng may mình rất thông minh, chúng ta đều sẽ gặp dữ hóa lành. Rất nhiều năm sau Tả Lâm Kiệt mới nhận ra, mình thông mình là thế nhưng lại quên hỏi Quách lão gia một cái vấn đề rất quan trọng, cậu phải canh chừng hắn tới lúc nào đây?

Cảm nhận được tiếng thở đều đều của Quách Chấn bên cạnh, tâm trạng Tả Lâm Kiệt cũng dần yên tĩnh trở lại, tuy rằng rất nhiều năm về trước cậu đã phát hiện bản tính của Quách Chấn là cuồng bạo khát máu, nhưng từ xưa đến nay cậu đều không cảm thấy kinh ngạc, cũng không sợ hãi. Quách Chấn khiến người khác chết, cậu mới có cảm giác tồn tại, giống như bây giờ, Quách Chấn đang ngủ say, trong miệng cậu như đang ăn kẹo đường.

Sáng sớm hôm sau, Quách Chấn còn đang mơ mơ màng màng, đã cảm thấy phía dưới bắt đầu cương cứng, lại bị kẹp chặt vô cùng thoải mái, hắn híp mắt lại, Tả Lâm Kiệt đang ngồi trên người hắn, thuần thục lên xuống. Quách Chấn đánh mạnh một cái vào bên đùi trắng nõn của cậu, trên làn da mỏng manh hiện ra năm vết ngón tay thật rõ ràng, "Em dám lấy tôi ra làm công cụ à."

"Anh tỉnh ngủ rồi, tôi thì khó chịu, cớ sao lại không làm?", Tả Lâm Kiệt ngừng một chút, vốn tưởng rằng Quách Chấn sẽ vươn mình cầm lại quyền chủ động, thế nhưng Quách Chấn không nhúc nhích, chỉ mở to mắt, dáng vẻ muốn hưởng thụ sự chủ động của cậu. Cho đến khi Tả Lâm Kiệt vặn vẹo cái eo, rốt cục vẫn bị Quách Chấn lật người, "Quên đi, Lâm Kiệt đừng giận, ai tìm đến ai cũng đều giống nhau cả mà."

Nhịp độ đâm vào rút ra của Quách Chấn làm Tả Lâm Kiệt buột miệng chửi bậy, mãi đến khi Quách Chấn lấy thứ đó ra khỏi, cậu mới hài lòng vươn người. Tất cả đã xong xuôi, Tả Lâm Kiệt đi tắm rửa, sau đó thay quần áo ngủ thành bộ đồ âu phục thường ngày, thu thập túi xách, chuẩn bị đến văn phòng luật sư. Quách Chấn còn đang mặc quần áo ngủ tơ lụa màu tím, trên người miễn cưỡng khoác áo tắm thêu hạc, giả vờ e thẹn hỏi, "Lâm Kiệt, hình như tôi chưa hỏi em, mẹ em và tôi rơi xuống nước thì em sẽ cứu ai trước?"

Tả Lâm Kiệt vội vàng nhét đống văn kiện vào trong túi, không rảnh nhìn hắn bày trò, nói, "Vấn đề thế này không phải đều là người nằm dưới hỏi à?"

"Thế nên tôi muốn hỏi em, tôi và cha tôi đều bị cớm bắt, vậy em sẽ cứu tôi hay là cứu lão ta trước?"

Tả Lâm Kiệt còn đang muốn càu nhàu, tiếng chuông cửa đột nhiên vang lên, Tả Lâm Kiệt đặt túi xuống, mở cửa. Tổ trưởng tổ trọng án đứng ngoài cửa, cười tươi rói, "Tả luật sư, Quách Chấn có ở trong đó không?"

Tả Lâm Kiệt không nhúc nhích, nhìn vài tên cảnh sát đứng phía sau tổ trưởng tổ trọng án, lạnh lùng nói, "Nói chuyện với thân chủ tôi là vì chuyện văn kiện hồ sơ à?"

"Ha ha ha ha ha, hiểu lầm rồi, chúng tôi là đang hi vọng Quách Chấn có thể giúp đỡ cảnh sát điều tra vụ án", tổ trưởng trọng án cười quỷ dị, "Chúng tôi nhận được báo cáo của Quách Chấn, sáng nay trong phòng của cha cậu ấy thu giữ được hai mưới gói ma túy đã."

Tả Lâm Kiệt còn chưa kịp hiểu ra, phía sau đã truyền đến giọng nói trêu chọc của Quách Chấn.

"Hi! Tổ trưởng, tôi nhớ là tôi báo cáo nặc danh mà, tại sao lại có thể đến tìm tôi công khai như vậy chứ?"

Cậu xoay người, nụ cười vô tội của Quách Chấn đập ngay vào mắt, ánh mắt hắn vẫn giống hệt như khi nãy.

Ai tìm đến ai cũng đều giống nhau cả, Quách Chấn chính là kiểu người ngang tàn như thế.

Tả Lâm Kiệt chống tay lên trán.

Phiền phức chết đi được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top