Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

5 - Cửa lớn nhà ta mở rồi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong căn hộ của Tả Lâm Kiệt có một phòng để quần áo không nhỏ, bên trong hơn một nửa chính là quần áo, trang sức và giày của Quách Chấn, Quách Chấn rõ ràng là kẻ giết người không chớp mắt, nhưng lại có cảm quan thời trang rất thời thượng, ở trong tù nửa năm cũng không hề ảnh hưởng gì đến khả năng của hắn, phối bừa cũng được một bộ đồ. Tả Lâm Kiệt ngồi khoanh chân trên giường thu dọn văn kiện, ngẩng đầu liếc mắt nhìn Quách Chấn đứng trước gương ngắm nghía như công xòe đuôi, "Tôi thấy mình cần phải nhắc nhở anh một chút, tối nay chúng ta đi quét sạch cả nhà người ta, không phải đi tiệc rượu gì, biết không hả?"

"Lâm Kiệt, em không hiểu, không có dung mạo xinh đẹp như em, thì phải nhờ vào nỗ lực hàng ngày" Quách Chấn bĩu môi, cuối cùng chọn một cái áo khoác dài màu đen.

"Thực sự là cố gắng nữa cũng vô dụng, xấu chết đi mất"

"Làm sao hả? Tôi mới trở về chưa được mấy ngày mà đã bị mắng nhiều thế, trên giường lại không thấy em dốc sức vậy nha."

"Buổi tối anh cả sẽ đi", Tả Lâm Kiệt không muốn dây dưa mãi ở vấn đề này, đưa một ly nước trái cây qua, "Anh cả có lời mời, anh ấy còn sai người tiện thể nhắn, anh ấy không dạy dỗ người phía dưới, muốn động thủ thì cứ làm, thế nhưng mặt mũi của Quách gia còn cần Tứ thiếu gia cầm về."

"Anh cả thật khách khí, " Quách Chấn chu mỏ, như là đã bị lấy đi món đồ chơi yêu quý nhất, "Không động thủ thì không động thủ, mặt mũi của Quách gia đương nhiên sẽ không mất đi đâu được, Quách gia còn có bộ mặt dễ nhìn chết đi được ở đây còn gì."

"Tôi chỉ là con nuôi nhà họ Quách."

"Cũng có thể là vợ bé của Tứ thiếu!", giọng nói bất chợt vàng lên làm cả hai rơi vào yên tĩnh lúng túng, Tả Lâm Kiệt nhướn mày, trừng mắt nhìn người đối diện, Quách Chấn chột dạ mở miệng trước, "Danh xưng này nghe không êm tai, em cũng sẽ không thích."

Tả Lâm Kiệt đứng lên, "Đúng thế"

Thật muốn bắn nổ tung đầu Quách Chấn, Tả Lâm Kiệt nhìn giày da bóng lộn rồi nghĩ.

Nửa đêm, chiếc xe màu đen đang chạy trên đường đột ngột rẽ vào ngõ nhỏ, Quách Chấn buồn bực ngán ngẩm chơi khóa kéo áo jacket, "Mấy gã cảnh sát kia sao lại không đi theo nhỉ? Không phải muốn giám sát chúng ta sao?"

"Trên đường phỏng chừng đã có tiếng gió", Tả Lâm Kiệt vẫn còn xem xét các con số trên tài liệu, "Bọn họ chỉ muốn đi bắt anh ngồi tù, cũng không quan tâm anh sống chết ra sao."

"Thế hả", Quách Chấn bỗng nhiên tỉnh ngộ, "Vì thế nên hôm nay khi đám người kia mò tới nhà, bọn họ chẳng ai muốn giám sát?"

"Tứ thiếu gia, tôi hi vọng anh hiểu cho, cho dù ở trước cửa nhà hay là ở trên đường, việc bọn chúng muốn làm nhất là nhặt xác anh"

Quách Chấn nâng cằm cậu, "Tả Lâm Kiệt, tôi sẽ không chết ở trên tay bọn chúng, em cũng sẽ không, hãy nhớ lấy điều đó"

Xe dừng lại, Quách Chấn xuống xe, ngẩng đầu nhìn khách sạn xã hội đen cao cấp, gắt một tiếng, "Hàng lối thế này à", người ở bên trong ùn ùn chạy đến, căng thẳng cúi đầu, "Xin chào Tứ thiếu gia, Chu lão gia đã ở phòng yến hội chờ ngài"

Quách Chấn gật gù, đi đằng trước, Tả Lâm Kiệt theo sau, vào thang máy tiến vào phòng yến hội.

Trong đại sảnh, Chu lão gia cầm đầu hơn 100 người từ lâu đã bày binh bố trận sẵn sàng đón quân địch, thấy chỉ có hai người bọn họ tiến đến, đều thở phào nhẹ nhõm, trợ lý của lão Chu là một người đàn ông mặt mũi xương xẩu, vội thay đổi thái độ, cúi đầu khom lưng, "Tứ thiếu gia, xin mời vào, ở trong này, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện, ha ha."

Quách Chấn lễ phép cười cười, không đáp lời đi thẳng tới vị trí trung tâm, chỗ ngồi ấy thẳng với nồi lẩu, khói lẩu nghi ngút bốc lên khiến người ta thấy không rõ lắm vẻ mặt Quách Chấn, đủ để mọi người đang ngồi người càng căng thẳng hơn, khắp phòng ai ai cũng không có tâm tình động đũa, chỉ có Quách Chấn vùi đầu ăn vài miếng thịt, mới nhớ tới cái gì, liền nhìn về phía Tả Lâm Kiệt, "Ta tuổi còn nhỏ, lại vừa mới ra tù, vừa nãy cũng quên hỏi, đây là ai nhỉ?"

Chu lão gia mặt mũi đỏ lựng đang muốn trả lời, Tả Lâm Kiệt đã tiến lên, lấy ra kính mắt gọng vàng từ trong túi áo, "Đây là Chu lão bản, làm ăn nhờ vào việc buôn bán ma túy, trước đây chỉ là xưởng nhỏ không tên tuổi, nhờ mối quan hệ phía dưới do Quách gia giới thiệu, bắt đầu làm hàng Thái Lan, lúc này mới có chút tư cách, hai năm trước bắt đầu làm giả món nợ mỗi tháng tiền phí bảo kê phải nộp lại cho Quách gia, đại công tử nghĩ người này khả năng là túng thiếu lắm rồi nên chẳng muốn tính toán với hắn"

Mọi người trong phòng nghe mấy câu nói hùng hổ doạ người này của Tả Lâm Kiệt, hoang mang nhìn nhau yên lặng như tờ, Quách Chấn sắc mặt vẫn không thay đổi, cả người toả ra cảm giác áp bức mạnh mẽ, khiến Chu lão gia mấy lần muốn mở miệng giải thích đều miễn cưỡng nuốt lời xuống bụng.

"Quách gia luôn luôn không thích chuyện làm ăn buôn bán ma túy quá thịnh vượng, nếu đi thuyền chợ thì chỉ để nhiều nhất là 75% hàng, đại công tử cũng đã nói là không cho chào hàng ở trong trường học, Chu gia năm nay mỗi lần chở hàng đều chở tới 85%..."

"Mày câm miệng ngay cho tao!" Chu lão gia rốt cục ngồi không yên nổi nữa, vội bật dậy, "Mọc ra một cái miệng là có thể nói hươu nói vượn sao? Mày cho rằng mày là ai! Một con chó của Quách gia mà thôi!"

"Ấy... Đang ngồi đây ai mà không phải là chó của Quách gia đây?" Tả Lâm Kiệt đẩy một kính mắt, ôn hòa nhã nhặn nói, "Hoặc là nói, ai lại không muốn làm chó của Quách gia đây?"

Lời còn chưa dứt, Quách Chấn cầm lại chiếc đũa trên bàn, một nhát đâm thẳng vào yết hầu Chu lão gia, Chu lão gia mở to mắt, khí quản ré lên âm thanh rạn nứt, đoàn người vỡ tổ rồi, hoảng loạn dồn dập chạy tứ phía, lại phát hiện cánh tay đã bắt đầu co giật không nghe sai khiến, cửa lớn phòng yến hội mở ra, một nhóm người mặc áo đen xông vào, cấp tốc ném vò rượu trên bàn đi, không khí bên trong đã sớm bị nhà họ Quách bơm thêm chất độc vào, Tả Lâm Kiệt uống nước trái cây chứa thuốc giải, đứng cùng Quách Chấn không phản ứng gì, đầu người mặc áo đen cầm đầu đi tới trước mặt Quách Chấn, khẽ khom người, "Đến cùng lại để Tứ thiếu gia động thủ, là chúng tôi không đúng "

Quách Chấn liếc mắt nhìn Chu lão gia còn đang co giật, cười lạnh một tiếng, "Anh cả quả là người có thể làm to chuyện."

Tả Lâm Kiệt lúc này đã lấy ra khăn ướt tiêu độc chặn lên mũi, trong lòng lần thứ hai khâm phục thân thể ác ma của Quách Chấn, bản thân mình tuy đã uống thuốc giải và bịt khăn tiêu độc, nhưng đối với độc khí của nhà học Quách, cơ thể vẫn có chút phản ứng, trái lại Quách Chấn không chỉ bình thản ung dung, còn có thể nhanh chuẩn tàn nhẫn dùng chiếc đũa chọc thủng yết hầu cứng rắn, đây là loại sức lực gì vậy.

Quách Chấn nhận ra người bên cạnh không thoải mái, liền ôm chầm lấy cậu, "Đi, ra ngoài rồi đóng chặt cửa lại"

Người cầm đầu vội vã nhường đường, "Tứ thiếu gia có gì cần bàn giao không ạ?"

"Anh cả nói thế nào?"

"Đại thiếu gia nói không cần để lại bất cứ ai sống sót"

"Vậy còn hỏi ta làm cái gì? Một người cũng không để lại, ở ngay trước mặt ta, giết sạch!"

Hai người đứng ngoài cửa phòng, thản nhiên nhìn bên trong máu thịt be bét gào khóc thảm thiết, Quách Chấn gỡ kính mắt dính máu của cậu xuống, "Khổ cực tính toán mấy thứ này làm gì? Anh cả đều đã quyết rồi"

"Thưởng phạt phân minh, chết có ý nghĩa, nói ra mới êm tai nha", ánh mắt Tả Lâm Kiệt nhìn lung tung, "Huống hồ những gì tôi có thể làm cũng chỉ là những thứ này"

Quách Chấn thở dài, "Lâm Kiệt, lão già rất thương em, anh cả, anh ba, chị hai cũng vậy, em là con trai nhà họ Quách, cũng là bộ mặt nhà họ Quách, điều này từ sau khi em bước chân vào cửa nhà họ Quách đều chưa hề thay đổi."

Tả Lâm Kiệt trầm mặc không nói, đương nhiên cậu biết, từ khi Quách lão gia nắm tay cậu dẫn vào nhà họ Quách, cậu đã biết nhà họ Quách sẽ cho cậu đồ ăn ngon miệng, giáo dục loại ưu, cùng chống lưng to lớn mà cậu không bao giờ có thể tự kiếm ra được, cậu chưa bao giờ hoài nghi, cậu chỉ là không có. . .

"Lâm Kiệt, em cẫn không có cảm xúc gì sao?" Quách Chấn lộ ra vẻ mặt lo lắng hiếm có.

Trong nháy mắt hai con mắt trống rỗng của Tả Lâm Kiệt dấy lên ngọn lửa, cậu một phát nắm lấy cổ áo Quách Chấn, oán hận nói, "Vì sao anh lại biết? Làm sao anh lại phát hiện ra?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top