Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

8 - Trong thuyết tương đối, tốc độ có chậm thì cũng vẫn là tốc độ ánh sáng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Con nhà họ Quách làm sao có thể có ai chưa từng bị bắt cóc, dù có là con trai cả được ra sức bảo vệ, cũng từng đã xảy ra chuyện trong vòng một năm bị trói ba lần, mãi đến khi Quách lão gia lật đổ thêm hai bang phái nữa, mới ngăn chặn được tình trạng này. Cho nên khi Tả Lâm Kiệt bị trói đến nhà kho, cũng không có quá sợ hãi và nghi ngờ, dựa theo kinh nghiệm của gia sư dạy kèm ở nhà truyền lại, tỏ ra sợ sệt và yếu ớt, tranh thủ quan sát kỹ địa hình và quần áo bọn cướp, rất nhanh sau đó Tả Lâm Kiệt cơ bản xác định mình đang bị trói ở một sào huyệt của bọn buôn lậu ở Nam Thành. Khi bọn cướp bắt cậu nói chuyện với Quách lão gia, cậu làm bộ sợ hãi, khóc lớn "Cha ơi cứu con, bọn chúng sắp giết con rồi."

Nghe được bên kia truyền đến một tiếng bình tĩnh, "Không được khóc!", Tả Lâm Kiệt trong lòng càng thêm chắc chắn, đó là tiếng lóng của Quách gia, ngụ ý đêm nay sẽ đến cứu viện. Cậu tiếp tục làm bộ nhát gan sợ phiền phức, cẩn thận vuốt góc áo, bên trong giấu một sợi dây thép mỏng nhưng vô cùng sắc bén, dùng làm phòng thân. Tả Lâm Kiệt nhắm mắt lại, vẫn không có cảm giác căng thẳng, thế nhưng vừa nãy trong điện thoại còn truyền đến tiếng bước chân, lại làm cho cậu trở nên bất an, có phải... Là cậu ấy không?

Hỗn loạn ồn ào đến tận khuya, bên ngoài nhà kho bỗng có tiếng đánh nhau. Tả Lâm Kiệt cảnh giác mở mắt ra, người canh chừng cậu lục tục chạy ra phía ngoài. Cậu di chuyển đầu ngón tay, chậm rãi rút dây thép ra cuốn ở trên bàn tay. Đúng như dự đoán, một gã đàn ông cầm súng đi tới, "Mẹ kiếp, Quách gia lại tìm tới rồi, nếu chết thì cũng phải kéo mày tới chịu tội thay!"

Tả Lâm Kiệt cuốn dây thép trong tay thủ thế chờ đợi, nhưng vẫn lên tiếng để người ta buông lỏng cảnh giác, "Chú ơi, chú bình tĩnh đi, đừng có giết cháu..."

Người kia thấy cậu run cầm cập, lập tức cười lớn "Mày đừng có trách tao, muốn trách thì trách mày là con nhà họ Quách ấy!"

"Cháu không phải con nhà họ Quách...", bàn tay cuốn dây thép của Tả Lâm Kiệt như muốn bật ra ngoài, bỗng nhiên một tia sáng trắng phóng tới, người kia hét lên một tiếng, khẩu súng lục rơi xuống đất, trong kho hàng oi bức, không khí lập tức bị mùi máu tanh nuốt chửng. Tả Lâm Kiệt ngẩng đầu nhìn lên, mắt trái của gã đã bị một cây chủy thủ đâm thủng, một bóng đen nhỏ gầy tiến lên phía trước, không để ý người kia còn trong vũng máu co giật, hai tay nhấc lên, miễn cưỡng rút chủy thủ ra, xoay người lại.

Tả Lâm Kiệt nhíu mày, bất an của cậu đã trở thành sự thật, Quách Chấn quả nhiên là tới rồi.

Quách Chấn tới gần gã, nói một câu, lại đâm chủy thủ vào người gã, vừa đâm vừa gằn giọng, "Em không thể làm như vậy!"

Trong kho hàng tối đen, đèn pha bên ngoài tình cờ quét qua, chiếu sáng vào giữa hai người, trên cây chủy thủ dính đầy máu. Quách Chấn trừng mắt nhìn cậu bằng ánh mắt xưa nay chưa từng thấy. Tả Lâm Kiệt lần đầu tiên cảm thấy bực mình, cậu xòe bàn tay cuốn dây thép, "Không cần anh đến, tôi cũng có thể giết hắn, tôi cũng có thể giết hắn như thế!"

Quách Chấn nheo mắt lại, ngước cổ cười một tiếng, kéo tay Tả Lâm Kiệt, để sợi dây thép kia vạch ngay một đường trên bụng mình. Máu tươi ồ ạt chảy ra. Tả Lâm Kiệt trợn mắt lên, lần đầu tiên run rẩy. Quách Chấn đưa tay quẹt lấy một chút máu của mình, bôi bên ngoài miệng Tả Lâm Kiệt.

"Uống đi, uống máu của tôi", cảm nhận được Tả Lâm Kiệt đã nuốt, giọng nói nổi giận của Quách Chấn mới có một chút an ổn "Hơn nữa, cũng không được nói mình không phải con nhà họ Quách!"

Cấp dưới đưa hai thiếu gia nhỏ về trạch viện, Quách lão gia rất thoả mãn. Tả Lâm Kiệt lúc lâm nguy không làm loạn, không bị thương, còn có gửi chuẩn xác ám hiệu, Quách lão gia lập tức ra lệnh ngày mai đi mua máy tính đời mới nhất trang bị cho đứa con nuôi túc trí đa mưu này. Tiểu thiếu gia Quách Chấn lần đầu thực chiến giết người cũng tạo nên sự hứng thú cho Quách lão gia, khi lão nghe tay chân miêu tả Quách Chấn ở trong bóng tối, cách mười mấy mét phi chủy thủ, vậy mà còn có thể xuyên qua đầu, lão gia hài lòng cười ra tiếng. Sau đó, lão liếc mắt nhìn thấy vết thương trên bụng Quách Chấn, liền gọi người mang Quách Chấn lột sạch, ném vào trong vại muối, bị ngâm trong muối, Quách Chấn đau nhe răng trợn mắt.

"Không cho cho nó xem vết thương, lúc nào cầm máu xong thì tự bò ra ngoài" Quách lão gia cười híp mắt nói, "Muối tiêu độc sát trùng, cũng giết sự vô sỉ của nó!"

Quách Chấn ngủ trong vại muối, sau khi tỉnh lại cảm thấy vết thương không có vấn đề gì, liền bò ra từ trong vại muối, vừa mở cửa đã gặp Tả Lâm Kiệt đứng đó cả đêm không ngủ.

"Tôi rất muốn khóc, thế nhưng không khóc nổi, anh có thể thay tôi khóc không?"

Quách Chấn sửng sốt một chút, trừng mắt nhìn Tả Lâm Kiệt, vành mắt từ từ ửng hồng, chất lỏng bắt đầu tràn đầy nơi viền mắt. Nhưng ngay ở Tả Lâm Kiệt tưởng sắp trút được gánh nặng, nước mắt của Quách Chấn biến mất.

"Vậy chúng ta không khóc nữa!"

"Ấu trĩ!" Tả Lâm Kiệt gắt lên.

Quách Chấn như không có chuyện gì xảy ra, ôm lấy cậu, "Tôi mới mười ba tuổi, sao lại không được ấu trĩ?"

Thật sự quá ngây thơ, cho rằng uống máu của hắn thì trong người sẽ có máu của hắn sao? Tả Lâm Kiệt nhìn khuôn mặt nhỏ phẫn nộ của Quách Chấn, trong lòng thở dài. Cậu bỗng nhiên hiểu lời nói của Quách lão gia, Quách Chấn quá vô sỉ, thô bạo không chịu nói lý, thay mình cam chịu đau đớn, cùng mình mất đi cảm giác, tại sao hắn lại có thể như vậy? Công khai tuyên bố tình cảm với mình, thực sự là làm cho người ta chán ghét, chán ghét đến mức không có cách nào phản bác.

Mấy ngày nay mọi chuyện đều yên ổn, Tả Lâm Kiệt mỗi ngày đúng giờ tới văn phòng luật sư, Quách Chấn tỉnh ngủ là tới chỗ của anh cả hoạt động gân cốt một buổi tối lại lôi kéo Tả Lâm Kiệt lên giường vận động một chút. Trong lúc hành sự, Quách Chấn không ngừng gặm cắn người cậu, lưu lại dấu răng cái đậm cái nhạt. Tả Lâm Kiệt không nhịn được liền hỏi, "Tôi uống máu của anh, còn anh muốn ăn thịt tôi à?"

"Chuyện từ trước kia, sao em vẫn còn nhớ?"

"Không phải anh cũng chưa quên à?"

"Còn trẻ vậy mà đã hoài cổ, không giống em chút nào."

"Không giống tôi, thế nhưng lại giống anh, tôi bắt đầu giống anh rồi."

Quách Chấn trong mắt có chút lấp loé, cúi đầu dùng miệng ngậm lấy phía dưới của Tả Lâm Kiệt, không ngừng mà đổi lại góc độ, lại còn răng, Tả Lâm Kiệt bị đau thì cong người, móng tay bấm vào lưng Quách Chấn, run rẩy hỏi sao hắn lại cắn. Miệng người kia rời ra, "Tôi không cắn, tôi chỉ là muốn ăn em, hủy em, nuốt lấy em..."

Tả Lâm Kiệt vòng eo mềm nhũn, vô vọng nhìn trần nhà, trong đầu có vô số âm thanh nổ vang, lại bị kích thích to lớn biến thành trống rỗng. Muốn theo câu nói của Quách Chấn mà nói ra, nhưng lại không nói ra được, không kịp nói ra khỏi miệng, hết thảy bị nuốt vào trong thân thể.

Ăn tôi đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top