Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

9 - Con số tôi thích nhất là số mấy?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quách Chấn gần đây kì quái vô cùng, sức lực trên giường còn mạnh hơn sức lực trên đường. Tả Lâm Kiệt càng ngày càng khó có thể bò khỏi giường, lúc làm việc cũng có thể cảm giác được sự theo dõi đến từ hắc đạo và từ phía cảnh sát. Các thế lực đã được bố trí khắp nơi, rồi lại án binh bất động, mọi người đều đang yên lặng chờ đợi một bước ngoặt, sốt ruột khiến người ta không kịp thở.

Tả Lâm Kiệt mở cửa nhà, một người đàn ông bị treo ngược vào đèn chùm, trên người đã bị roi da đánh hằn từng vết. Quách Chấn nắm gì đó trong tay, đang cười lạnh từng cơn. Gương mặt Tả Lâm Kiệt như sụp đổ.

"Không được mang mấy thứ không sạch sẽ này về, có được không? Tại sao không tra hỏi ở chỗ anh cả? Bây giờ đang có biết bao người nhìn chằm chằm chúng ta, vô cùng không an toàn!"

"Bởi vì, chuyện này không liên quan tới anh cả", Quách Chấn cũng không ngẩng đầu lên, huơ huơ vật trong tay cho Tả Lâm Kiệt xem, "Búa thoát hiểm trong ô tô, cho nên rất an toàn!" Nói xong, lại hạ búa lên xương bánh chè của người kia, một tiếng trầm thấp vang lên, người kia lập tức phụt máu. Quách Chấn hài lòng rung đùi đắc ý, "Lại đây, đã chết chưa?"

Trong mắt người kia đã đầy máu, hơi thở mong manh đáp một tiếng "Chưa chết..."

Quách Chấn vui vẻ nhảy lên, "Ai da! Còn chưa chết hả!" Sau đó, cây búa lại nện lên trên lồng ngực người kia, người kia còn chưa kịp kêu lên, đầu đã lệch sang một bên. Quách Chấn hướng về phía Tả Lâm Kiệt, mở tay "Không ngờ cuối cùng lại là chết vì xuất huyết nội tạng, không phải là gãy xương toàn thân..."

Tả Lâm Kiệt bất đắc dĩ ngồi trên ghế sofa, gọi điện thoại "Phái mấy người tới dọn dẹp nhà tôi đi, lại bị Tứ thiếu gia làm bẩn rồi".

Quách Chấn ủy khuất ngồi đối diện, "Lâm Kiệt, tôi chỉ muốn làm việc xíu thôi mà".

"Quỷ đáng ghét", Tả Lâm Kiệt mở cặp ra,"Hôm nay nhận được thông báo Bạch phu nhân mắc bệnh nguy kịch".

"Sao lại đúng lúc như thế?", nụ cười trên mặt Quách Chấn càng ngày càng bất hảo, "Mới mấy ngày trước còn nhận được thiếp mời mừng thọ, rốt cuộc thì là hôn lễ của con cái hay là tang lễ của con cái đây?"

"Còn không phải là xem tâm tình Tứ thiếu gia sao, Tứ thiếu gia muốn gì, vào lúc nào?"

Quách Chấn vuốt cằm, "Nói một chút vè tình huống bây giờ ở Bạch gia đi".

"Bạch Phu Nhân là người hợp tác của Quách lão gia, đường dây súng đạn này làm ăn vẫn rất ổn. Bạch gia là phụ nữ nắm quyền, năm người con gái của Bạch Phu Nhân cũng đều không phải người lương thiện, có điều đại tỷ đầu năm gặp phải tai nạn xe cộ, trong giang hồ đều nói bị con gái thứ tư nhà họ Bạch diệt" Tả Lâm Kiệt nhìn thấy vẻ mặt đột nhiên hứng thú của Quách Chấn, không nhịn được lườm một cái, "Con gái thứ tư nhà họ Bạch là nhân vật hung ác, sau khi diệt đại tỷ, cũng không phục sự quản thúc của hai chị gái còn lại, nhưng vướng phải Bạch Phu Nhân, hiện tại chỉ nghe nói còn hẫng tay tên nguồn cung cấp của người con thứ năm, không biết có phải con thứ tư đều là sát tinh hay không nữa".

"Lâm Kiệt, câu này của em không đúng, anh cả luôn nói tôi là em trai đáng yêu nhất".

"Định nghĩa đáng yêu của Quách gia các người không giống người thường" Tả Lâm Kiệt nói, "Nói chung hiện tại quyền to là ở người con thứ tư của nhà họ Bạch..."

"Giúp tôi sắp xếp chút đi, tôi muốn đi thăm nhà giam", ánh mắt Quách Chấn nhìn về phía xa xa "Để xem lão già có ý tưởng gì..."

"Báo cáo thăm viếng thân chủ? Tình cha con tốt ghê!" Tả Lâm Kiệt ngửa người, dựa vào ghế sofa.

"Dù sao cũng muốn hỏi một chút mà", Quách Chấn nằm lên trên người cậu, "Con thứ tư nhà họ Bạch khó đối phó, cô gái dùng song súng lừng lẫy trong giang hồ... Thắng thua khó nói".

Tả Lâm Kiệt đương nhiên cũng biết chọc vào con gái nhà họ Bạch cũng là việc không tốt, không thể không nói, căn nhà cũ của nhà họ Bạch cũng là kho quân dụng loại nhỏ, đi một chuyến chính là lành ít dữ nhiều. Nhưng càng nguy hiểm Quách Chấn càng hưng phấn, như thứ đồ chơi trong đũng quần kia của hắn đã căng ra không thu lại được. Tả Lâm Kiệt duỗi hai tay ra ôm lấy cổ Quách Chấn, eo dưới ưỡn một cái, phần dưới khẽ cọ vào cái đó của Quách Chấn, "Sao thế? Vì chỉ có một cây súng nên nao núng hả?"

"Súng chỉ có một cây, nhưng đạn mạc thì sung túc".

Tay chân chạy tới thu dọn thi thể thời điểm rất biết điều đứng ngoài cửa khổ đợi hơn nửa canh giờ. Tứ thiếu gia lảo đảo tự mình ra mở cửa, Tả Lâm Kiệt nằm trên giường, xin giấy thăm tù, rồi lại rà soát tư liệu nhà họ Bạch, lòng bàn tay chậm rãi chảy mồ hôi. Cậu biết cậu bị sự táo bạo của Quách Chấn ảnh hưởng, cậu phải khống chế tâm tình của Quách Chấn từ từ mất khống chế, việc này tiêu tốn quá nhiều tinh lực của cậu. Tả Lâm Kiệt nôn nóng trở mình, nếu như lúc trước không đáp ứng chuyện cùng hắn lên giường thì tốt rồi.

Thế nhưng cũng không có khả năng từ chối, Quách Chấn mười lăm tuổi năm đó nhìn Tả Lâm Kiệt mười lăm tuổi.

Khi đó, Tả Lâm Kiệt dựa theo những lời đã bàn luận cùng lão gia, nói cẩn thận lại với Quách Chấn, rằng cậu phải đi học đại học, để tiện cho việc lấy chứng chỉ, lựa chọn điểm dừng chân. Quách Chấn không nói gì, hắn hiện tại đã bắt đầu tiến vào thời kỳ dậy thì, cổ xuất hiện hầu kết, bên mép cũng có chút ít râu mỏng. Lão gia đã lên tiếng, mau chóng sắp xếp nhiệm vụ đơn cho hắn, kiểm tra lại những gì đã học, những sư phụ kia của Quách Chấn không dám thả lỏng, ngày đêm huấn luyện hắn, dạy hắn đánh lộn, bắn súng...

Quách Chấn cũng không cố ý chào tạm biệt cậu, mãi tới khi xe chạy được một quãng rất xa, Tả Lâm Kiệt mới chợt nhớ ra Quách Chấn không nói với cậu câu tạm biệt. Cậu xoay người lại nhìn xung quanh, trên ngọn cây táo lớn ở tứ hợp viện có một người, ngờ ngợ có thể nhận ra là Quách Chấn.

"Cái cây kia có khó trèo lắm không?" Tả Lâm Kiệt không nhịn được, lên tiếng hỏi tài xế.

"Đương nhiên, trong nhà sợ có người từ trên cây trèo vào, nên đã sớm làm phòng hộ. Nói thật thì, chúng tôi đều đã làm thí nghiệm qua, cả mèo cũng không lên nổi" tài xế là vệ sĩ của Quách gia, từ kính chiếu hậu nhìn thấy Quách Chấn vững vàng đứng trên ngọn cây, tự đáy lòng tán thưởng một câu "Tứ thiếu gia thật sự lợi hại.".

Là rất lợi hại, thật giống như cái đinh ở trong lòng mình, đến cách tạm biệt cũng làm người ta khó chịu.

Quách Chấn đi thăm tù là một tin tức lớn, tổ trưởng và đội trường các tổ trọng án, tổ phòng chống tội phạm, đội phòng chống ma túy đều ở bên bảo vệ. Quách Chấn không để Lâm Kiệt đi nói chuyện, cũng không đập vỡ máy thu hình, dưới sự giám sát của các vị tổ trưởng, thoải mái cúi đầu với Quách lão gia, vừa ngẩng đầu liền hỏi "Phụ thân yêu thích ai?"

Lão gia cười khúc khích "Đều thích".

Quách Chấn lập tức đứng dậy, cung kính cúi đầu. Lão gia ra hiệu cho hắn ngồi xuống, sau đó hai người không nói chuyện gì cả, Quách lão gia thậm chí còn nhắm chặt mắt lại, cười thần bí, giống như ông cụ đã về hưu đang hưởng thụ niềm hạnh phúc gia đình. Mãi đến khi thời gian thăm tù kết thúc, lão mới nghênh ngang trở về phòng tù, sau khi Quách Chấn hành lễ xong cũng đứng dậy đi ra ngoài. Đội trưởng đội phòng chống tội phảm lần thứ hai cảm giác bị trêu đùa giận không chịu nổi, xông tới ngăn trở đường đi của Quách Chấn, "Họ Quách, các người đừng có kiêu ngạo quá!"

Quách Chấn nhếch miệng nở nụ cười "Tổ trưởng, kiểm tra giày thế nào rồi?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top