Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 1: Chuyển Sinh

Cơ thể tôi như bị nghiền nát, cổ họng khô khốc. Toàn thân đau nhức như vừa lĩnh một trận đòn, không còn sức lực, như thể cơ thể vừa trải qua một trận cảm nặng, toàn thân ngứa ran và run rẩy.

" Ugh...chúa ơi, đau quá.."

Tôi tỉnh dậy, rên rỉ và lẩm bẩm bởi cơn đau toàn thân.

"Mình đang cảm cúm à? Chúa ơi, ít nhất thì mình cũng phải uống thuốc hạ sốt rồi chứ?"

Tôi cố gắng mở đôi mắt của mình ra trong khi một giọng nói xuất hiện từ những kí ức vụn vặt còn đọng lại trong kí ức.

Có một câu nói  rằng, nếu bạn nghe lời khuyên của bác sĩ một cách cẩn thận, bạn sẽ rsống rất lâu và nếu bạn sống như một bác sĩ hoặc bản thân bạn là một bác sĩ, bạn chắc chắn sẽ chết sớm. 

Bác sĩ  được xã hội khen ngợi là một công việc vô cùng tuyệt vời. Trên thực tế, tính chất công việc của ngành y lại liên quan rất nhiều đến thể chất.

Tôi lăn qua lăn lại, cho đến khi nhận thức được môi trường xung quanh, cơ thể tôi không chỗ nào không cảm nhận được đau đớn.

Jin Cheon-hee, một giáo sư thuộc khoa ngoại  tổng quát* tại một bệnh viện đại học, giờ đây tỉnh dậy cùng với tiếng rên rỉ đau đớn.

" Uh, a..?"

Ngay khi vừa mở mắt, cậu lập tức phát ra một tiếng rên rỉ xấu hổ.

Những nhánh cây đan xen dưới bầu trời xanh thẳm, ánh nắng nhẹ nhàng xuyên qua tán lá, chạm vào làn da tôi, mang lại cảm giác ấm áp. Có lẽ tôi đang ở trong một khu rừng vào thời điểm giao mùa cuối xuân đầu hạ.

".. Có khu rừng thế này trại tập trung à? Hình như là ở giữa hoang mạc mà?"

Cậu cau mày, đặt tay lên trán. 

Ký ức của tôi thật hỗn loại. Tôi mơ hồ nhớ về những gì tôi đã từng trải qua trước khi tỉnh dậy.

Thời kì nghỉ phép, tôi chuyển đến một vùng quê xa xôi để khám bệnh.

Tôi đã bị đồng nghiệp của tôi lôi đi cho bằng được vào đống rắc rối này bởi sự ám ảnh của anh ta.

"Có lẽ họ đã đón mình và chuyển mình đi trong khi mình ngủ. Khoan từ từ..làm gì có một khu rừng như thế này ở gần trại cứu trợ y tế ?"

Khu vực mà tôi tình nguyện đến khám và chữa bệnh là một khu vựv đang trong giai đoạn nội chiến với tình trạng hạn hán kéo dài. Điều này ép tôi phải trở nên chăm chỉ và làm việc năng suất hơn thông thường để chữa trị cho những đứa trẻ và những người bị bệnh.

Sắp xếp lại từng mảng kí ức cách biệt, tâm trí của tôi dường như dần trở nên rõ ràng hơn.

Tôi không thể nhớ những gì tôi đã làm vào tối qua, tuy nhiên hiện tại tôi dần lấy lại được sự minh mẫn.

"Không được hoảng sợ:"

Tôi hít một hơi thật sâu, cơ thể bắt đầu lấy lại sức lực. Cơn đau trùm quanh cơ thể tôi từ từ biến mất, tuy nhiên, tôi vẫn không thể di chuyển đôi chân của mình dù vừa lấy lại sức. Sau đó tôi quay đầu nhìn xung quanh.

"Haha... Đây là mơ thôi phải không?"

Mặt trời ló rạng khỏi những đám mây và thắp sáng xung quanh.

Thật choáng váng.

Mọi thứ xung quanh tôi đều là xác chết.

Trước cảnh tượng đó, chân tôi không cử động như thể chúng đã bị đóng băng. Tôi nhẹ vẹo vào má.

Đau.

"Đây.. không phải là một giấc mơ..."

Hai má đau nhói, tuy nhiên tôi lại vui mừng bởi chân của mình đã có thể cử động được. Sau đó Jin Cheon-hee mới có thời gian để quan sát xung quanh.

"Đây là phim trường hả.. khoan chúng không phải. Chết tiệt, mùi máu tanh quá, mùi này không thể nào là giả được."

Tuy nhiên, là một bác sĩ  phải sử dụng dao phẫu thuật Trái tim tôi đập thình thịch. Cho dù nhìn thế nào, khung cảnh nơi mà tôi đang đứng nhìn giống như vừa trải qua một cuộc chiến.

'Nhìn khuôn mặt anh ta mà xem, độ cứng sau khi chết của cơ thể tử thi vẫn chưa bắt đầu. Anh ta chết chưa đầy 2 giờ trước. Hầu hết toàn là vết cắt hoặc vết đâm bằng vũ khí sắc nhọn.. tại sao lại không có bất kì vết thương nào do đạn gây ra?'

Quần áo anh ta cũng thật kì lạ. Bất kể tôi nhìn chúng như nào, anh ta đang mặc bộ quần áo mà tôi thấy trong cuốn tiểu thuyết võ hiệp mà tôi đang đọc.

Trong khi chậm rãi kiểm tra cơ thể, cậu đột ngột phát hiện  cảm giác đau đớn trong cơ thể đã gần như biến mất hoàn toàn.

'Đầu tiên, đây không phải là mơ, đây là hiện thực. Và mình..'

Tôi nhìn xuống bàn tay tôi. 'Nhỏ xíu. Đây là cơ thể của một đứa nhóc hả?

Cái bóng trông cũng rất nhỏ, giống như đây là cơ thể của một đứa trẻ trong khoảng 10 tuổi.

'Nếu có ai đang ước mơ trở thành một đứa nhỏ trong thế giới của tiểu thuyết võ hiệp thì chắc chắn tôi sẽ hiểu cái cảm giác ấy hơn.'

Jin Cheon-hee bậm môi. Cậu đã từng bắt đầu với bàn tay trắng, mồ côi cha mẹ và trải qua vô số sự hỗn loạn, những điều ấy đã rèn luyện lên cho cậu một tinh thần mạnh mẽ.

Ít nhất là trong việc đối mặt với hàng chục xác chết xung quanh.

Chiếc xe ngựa như vỡ làm ba mảnh, một số người có phần thân trên và thân dưới của họ bị đứt đôi chỉ với một vết chém.

Loại đao nào có thể cắt đứt xương và cơ bắp con người gọn gàng thế này chứ?

Tôi lại nhìn xuống đôi bàn tay đẫm máu của mình.Cả bàn tay và bàn chân đều nhỏ xíu.*

'Đây thật sự là cơ thể của một đứa trẻ. Tôi có cảm giác như là thuật li hồn trong mấy cuốn tiểu thuyết, mà mấy cái này này hình như được gọi là xuyên không.'

Tôi lau đi khuôn mặt và đôi bàn tay của mình, cảm giác lạnh lẽo từ gió khiến tôi phải thức tỉnh. Cho đến bây giờ tôi vẫn không thể tin được điều này đã xảy ra ..đối với tôi.

'Nhìn vào bộ quần áo mà tôi mặc, tôi không nghĩ bản thân đến từ bất kì gia tộc hay gia đình giàu có nào... và dường như tôi không có bất kì thứ gì có giá trị ngoại trừ cái thân xác này, có vẻ như tôi đã bị tấn công bởi những tên thổ phỉ.'

Nghĩ đến đây tôi thở dài thườn thượt.

'Mà thôi. Dù sao đi nữa, Việc xuyên không vào cuốn tiểu thuyết đối với tôi có vẻ không khác nhau là mấy. Tôi không biết có phải là thuyết bóp méo thời không hay không, nhưng dù sao đi chăng nữa, nơi này chắc chắn không phải Hàn Quốc...'

Sau đó, lại một tràng kí ức tiến vào não tôi.

Quân phản loạn đã mở lều và nổ súng. Tôi nhớ rằng mình đã vội ôm một đứa bé. Tôi không biết tại sao tôi phải ôm đứa trẻ ấy lại. Đứa trẻ hét lên

Điều gì xảy ra tiếp theo?

Thế giới bắt đầu nhuộm một màu đỏ. Những đứa trẻ hét lên 'Bác sĩ, bác sĩ ơi!' bằng thứ ngôn ngữ nghèo nàn.

Bóng tôi che phủ tầm mắt tôi.

Ha.. cuộc đời của tôi đúng thật là... Tại trại trẻ mồ côi, tôi nghiến răng thi vào trường y, trở thành bác sĩ, rồi trở thanh một giáo sư. Tôi đã sống cả đời chỉ để mưu sinh và cuối cùng lại chết chết vì tình nguyện sao? Ha, thực sự thì tôi đã làm gì vậy?

Tôi thẫn thờ nhìn xuống đất. Bởi vì tôi là một bác sĩ, tôi đã được tiếp xúc với tử thi, rất nhiều lần.

Có lẽ đây cũng là lí do tại sao tôi không thấy sợ hãi như người bình thường dù đứng giữa hàng chục cái xác.

Hoặc có thể tôi chỉ vừa nhận ra bản thân mình đã chết như thế nào nên mới có cảm giác như vậy.

Sau một hồi suy nghĩ, tôi thở dài.

Đó là một tiếng thở dài mà tôi chắc chắn chưa từng nghĩ đến ở một đứa trẻ 10 tuổi.

'Được rồi. Mình phải định thần lại. Tuy không rõ điều gì đang xảy ra, nhưng đây không phải là lúc để ở đây. Nếu mình ở đây, những tên cướp có thể trở lại và mình sẽ bị giết.'

Ngay lúc ấy.

"Uhhhhhhhhh.. nah... Làm ơn.. ai đó..."

Có người còn sống sao? Tôi chạy đến chỗ tiếng nói và thấy một người đàn ông trung niên với bộ râu rậm rạp đang co giật.

Anh ta đảo mắt xung quanh và nhìn thấy Jin Cheon-hee.

"V.. vợ tôi.. gửi cho vợ tôi... Tôi chết cũng được..n.... nhưng vợ tôi.. vẫn..."

Anh ta đưa tôi một cái túi nhiễm đỏ máu.

Jin Cheon-hee không nhận cái túi đó. Thay vào đó, cậu đưa tay ra băng bó vết thương cho người đàn ông trung niên. Anh ta nhìn Jin Cheon-hee bằng một ánh mắt ngạc nhiên.

Người đàn ông vì quá mất sức, đánh rơi cái túi của mình, tiền rơi ra.

''Leng keng.''

Trong cơ thể của một đứa trẻ 10 tuổi, cậu đè lên vết thương của anh ta thay vì lấy những đồng xu đó và chạy đi.

"Tôi sẽ cầm máu"

Các tĩnh mạch được nén cùng một lúc, tựa như cậu đã thực hiện việc này cả chục, cả trăm, cả nghìn lần.

"Aa"

Người đàn ông hét lên trong cơn đau đớn tột độ. Jin Cheon-hee cảm thán anh ta thật may mắn vẫn còn sức để hét .

'Tôi không biết nên nói trường hợp này là tốt hay xấu đây? Vết rách kéo dài cỡ này, nhưng may mắn là không có tổn thương bên trong, tuy nhiên vết thương này đã quá lâu và chảy quá nhiều máu. Nếu không được khâu nhanh..."

Mặt trước của bụng bị xẻ dài, vết thương lớn đến mức có thể thấy ruột nhưng rất may không có tổn thương bên trong.

'Chắc chắn phải có cách...Chắn phải có cách'

Tôi nhanh chóng nhìn xung quanh. Nhưng dường như không có cách nào để bịt lại vết thương vì vậy tôi bắt đầu cầm lấy cái túi mà người đàn ông định đưa cho tôi.

'Thôi nào, phải có cái gì hữu ích chứ.'

Khi tôi mở túi ra, có một cặp kim khâu chỉ được dùng ở Trung Quốc trong thời kì cổ đại và một cuộn lụa to hơn ngón giữa.

Có một chiếc giày trẻ em. Tôi có thể cảm nhận được sự ấm áp của người đàn ông này, thật đáng quý biết bao.

Và cũng có một chiếc nhẫn banjo* xinh xắn. Nó không phải mấy kiểu sang trọng thông thường nhưng mà nó rất đẹp.

'Tôi đã tìm thấy kim, tuy nhiên còn chỉ.... Cũng không có nên là..."

Tôi nhổ tóc của người đàn ông. Thật tuyệt vời, anh ta để tóc dài, như trong tiểu võ hiệp. Tôi nhanh chóng xỏ tóc qua mắt kim.

"Nó đau lắm đấy, nhưng thúc phải kiên nhẫn để sống sót."

Không có bất kì câu trả lời nào. Người đàn ông trung niên chậm rãi mất dần đi ý thức. Đây là dấu hiệu của cái chết.

".. Không còn cách nào khác.."

Cuối cùng thì tôi cũng mạnh dạn nhúng tay vào.

Kim đâm vào da thịt. Người đàn ông trung niên phát ra những tiến rên rỉ đau đớn trong ý thức mờ mịt.

Tuy nhiên, Jin Cheon-hee khâu vết thương với khuôn mặt bình thản.

'Tôi được dạy rằng, trong trường hợp khẩn cấp tôi nên sử dụng tóc để khâu lại vết tưh[ng, nhưng tôi không ngờ rằng có một ngày tôi sẽ làm thế thật. Không có bất cứ điều kiện nào để khử trùng vì vậy rất có thể vết thương sẽ bị nhiễm trùng. Tuy nhiên tôi không thể làm gì khác được, tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc phải làm nó ngay bây giờ.'

Miệng vết thương liền lại, máu cũng ngừng chảy. Khi kết thúc, người đàn ông thở hổn hển vì kiệt sức. Trong mắt của Jin Cheon-hee, việc sơ cứu đã được hoàn thành.

Trên thực tế, tôi muốn làm nhiều hơn nữa nhưng không có đủ dụng cụ để làm những việc đó.

Tôi muốn tìm một miếng vải sạch, nhưng dường như không có bất cứ thứ gì giống như vậy ở xung quanh. Vì vậy tôi lấy một cuộn lụa và băng vết thương trước.

Người đàn ông lẩm bẩm gì đó. Tôi không nghe rõ bởi vì nó được thốt ra khi anh ta đang trong trạng thái mất ý thức, tuy nhiên có vẻ như anh ấy đã nói lời cảm ơn.

Jin Cheon-hee nhét cái túi đựng tiền xu vào tay anh ta.

"Hãy đưa nó trực tiếp cho ta, khi mà thúc còn sống"

Tôi không tin vào thánh thần, cho dù có cầu nguyện bao nhiêu đi chăng nữa, bệnh nhân cũng sẽ chết.

Nhưng tôi tin vào ý chí của con người. Không phải tôi không hiểu nỗi lòng của một người chồng bảo vệ nương tử mang bầu ở nhà của mình, bởi vậy Jin Cheon-hee đã từng đọc qua anh ta.

Chỉ sau khi kết thúc quá trình điều trị, Jin Cheon-hee mới bắt đầu ngồi xuống và thở dài.

Tôi không thể tin được tình hình hiện tại, đó là bởi tôi vừa kiệt sức khi vừa cứu được một người trong tình huống này.

Rồi tôi chợt nghĩ đến.

"Có thể còn nhiều người sống hơn."

Tôi bật dậy khỏi nơi mà tôi vừa ngồi. Và khi mà tôi nhìn xung quanh, thực sự là có một vài người vẫn còn thở.

Đó không phải là một con số quá lớn, tuy nhiên vẫn còn một số người sống.

"Tôi có thể sơ cứu, nhưng tôi có thể cứu họ không? Thậm chí nếu tôi sơ cứu cho họ ngay bây giờ, nếu mà vẫn không có ai đến giúp, sau cùng thì.."

Tôi bắt đầu nghĩ xa hơn và tự hỏi bản thân.

'Nghĩ sau đi. Tôi sẽ phải đi tìm và sơ cứu giúp họ ngay bây giờ."

Bóng dáng của một đứa trẻ 10 tuổi siêng năng, cần mẫn di chuyển.

Hiện tại, cần phân biệt giữa người có thể cứu được và người không thể cứu được.

'Người này... mất máu quá nhiều rồi.. không thể cứu được nữa.'

Người đầu tiên mà tôi tìm thấy đã bị cắt mất một nửa chân. Vấn đề là động đã bị cắt và nó mất quá nhiều máu. Nếu nhanh chóng được khâu lại và truyền máu thì có thể sống được, tuy nhiên với hoàn cảnh hiện tại thì không thể.

Tôi quay đầu bỏ đi với một trái tim nặng trĩu.

Đó là bệnh nhân có thể được cứu sống nếu như có đầy đủ dù chỉ là thiết bị cơ bản đi chăng nữa , nhưng hiện tại tôi không thể làm gì hơn.

Sự thật đó khiến tôi cảm thấy nặng nề. Tuy nhiên là một bác sĩ, tôi phải có một cái đầu lạnh.

Bởi vì có những bệnh nhân khác cần được cấp cứu và tôi không được phép trì hoãn.

--------------------------------------------------------------------------

*Bác sĩ ngoại khoa tổng quát:

Phẫu thuật tổng quát hay Ngoại tổng quát là một chuyên khoa tập trung vào các bộ phận trong bao gồm thực quản, dạ dày, ruột non, gan,tuỵ, ống mật, tuyến giáp.... thậm chí là cả ung thư. Họ cũng xử lý các bệnh liên quan đến da, vú, mô mềm, động mạch ngoại biên, thoát vị...  và và thực hiện các thủ tục nội soi như nội soi dạ dày và đại tràng.

*Bản gốc: 고사리손이다: Bàn tay dương xỉ

Tức là bàn tay nhỏ như bàn chân.

*Nhẫn banjo:

Nhẫn đeo khi chơi đàn banjo.

-Đàn banjo:

- Nhẫn banjo:

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top