Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 2: Đội cứu viện.

Ngay lập tức, những người đã chết và những người còn sống đã được chia ra.

Cậu chỉ có thể chữa lành cho hai người nữa. Điều đó là khả thi bởi họ đều là những người bị thương từ những vết rách không mấy nghiêm trọng.

Trong khi điều trị thêm hai người nữa, những người khác cuối cùng cũng đã tắt thở. Cậu không thể cứu họ, cũng chỉ có thể nhìn họ với một đôi mắt u ám.

Tôi tưởng bản thân đã quen với cảm giác này, tuy nhiên cảm xúc vẫn thật khó tả khi mà nhìn những người mình không thể cứu ra đi.

Cậu vội quay đầu nhìn xung quanh. Một lá cờ đang lăn trên mặt đất.

"Vân Long Vương Phủ..?"

Tôi cực kì thích đọc tiểu thuyết kiếm hiệp, vì vậy tôi đã từng học qua y thuật và ngôn ngữ phương đông như một sở thích.

Chừng ấy là quá đủ để đọc những kí tự trên lá cờ này.

'Tất cả những người này đều là người của Vương Phủ? Và đây là hiện trường của một vụ cướp.. Nếu đây là thế giới võ hiệp, sẽ có một số trường hợp đạo tặc cướp đồ, vương phủ sẽ phải một số tiểu đội đi theo để báo thù.

Pyoguk, một công ty chuyển phát nhanh trong thuật ngữ hiện đại. Tuy nhiên ở thời đại này an ninh không được tốt nên việc gặp kẻ cướp hay phường trộm cắp là không thể tránh khỏi.

Những có nhiệm vụ bảo vệ và hộ tống hàng hoá, tiền bạc và con người khỏi những tên cướp như vậy được gọi là Pyo-sa-sa, và những nhóm cướp như vậy được gọi là Pyo-guk.

Những người được cho là người thuộc Vân Long vương phủ.

Hầu hết đều đã chết.

Dưới góc nhìn của một bác sĩ, đã được vài tiếng kể từ khi sự cố xảy ra.

'Đây là một thế giới không có đường nhựa hay đèn đường. Tôi đoán mình có thể cầm cự ở đây thêm một vài ngày và sau đó đội cứu viện sẽ đến.. Tuy nhiên liệu rằng tôi có thể đợi được họ không?

Màn đêm kéo đến, nhiệt độ bắt đầu giảm và những người bị thương cuối cùng sẽ chết nếu nhiệt độ cơ thể họ giảm mạnh.

'Nếu tôi muốn cầm cự lâu hơn một chút, có lẽ mình buộc phải nhóm lửa.. Đây là lí thuyết trong quân đội..nhưng mà đã lâu rồi tôi không sử dụng những lí thuyết này.

Không được.. Đây không phải là lúc đề chần chừ, mình phải làm gì đó.'

Họ là những người duy nhất còn sống sót, tôi không thể để bệnh nhân của mình chết thế này được. Phải có lửa để tăng nhiệt độ cơ thể của họ.

Cậu lang thang giữa những cái xác.

Tôi không thể thất bất cứ thứ gì như thể chúng được làm bằng kim loại. Nếu như những tên cướp đã tấn công chiếc xe ngựa này, hẳn là chúng đã quét sạch những đồ vật quý giá.

Tiếp tục tìm kiếm xung quanh, tôi phát hiện một thanh đao cắm giữa hai cái xác.

'Tôi đoán thứ tôi cần tìm là nó.'

Cơ thể nhỏ bé của trẻ con yếu ớt. Cậu đẩy cái xác ra và rút ra một thanh đao. Đây là một thanh đao bị mẻ, tuy nhiên nó vẫn khá tốt khi sử dụng để bắt lửa.

Sau đó, cậu gom những thứ như lá hoặc thân cây khô chất thành đống. Rồi cầm lấy viên đá và đánh mạnh vào lưỡi đao.

'Nào. Một, hai...!'

Phập phùng.

Tia lửa lớn phập phùng sau một vài lần lặp lại. Giờ đây những chiếc lá bắt đầu cháy. Cậu lấy một cành cây thêm vào đống lửa.

Sau đó, cậu cố gắng di chuyển 3 người vừa được sơ cứu đến gần đống lửa.

Đầu tiên là ông chú tôi đã bắt gặp lúc đầu và một cậu bé khá đẹp trai. Và có một samurai có vẻ khá thoải mái.

Cậu bé đẹp trai tới mức tôi bị ấn tượng mạnh bởi khuôn mặt của cậu bé, còn samurai kia là một người phụ nữ, đôi bàn tay lớn và nhiều vết chai cho thấy việc cô ta đã đã được tiếp xúc với kiếm trong một thời gian dài.

Cả hai đều được cứu kịp thời bởi không có vết thương chí mạng nào xảy ra trên người bọn họ.

'Tôi đã sơ cứu cho bọn họ, tuy nhiên tôi không nghĩ rằng tôi sẽ chống chịu ở đây một mình được..'

Cậu biết rằng nhóm lửa trại không thể giải quyết được tất cả mọi vấn đề.

'Trong khu rừng, thời tiết màn đêm giống như mùa thu.. Có vẻ như là một lát nữa nhiệt độ sẽ giảm mất 5 độ. Nếu chỉ nhóm lửa là đủ, tôi chắc chắn rằng nếu bản thân không dựng lều hoặc bất cứ thứ gì tương tự,bản thân sẽ bị hạ thân nhiệt. Chết tiệt tôi cần thứ gì đó để dựng lều.

Tôi nhìn xung quanh, thật khó để có thể tìm được bất cứ vật liệu nào thích hợp để dựng lều. Xe ngựa bị đập nát, thậm chí tôi có thể nhìn thấy cả xác của con ngựa.

Một số mảnh vải đang lăn lóc dưới mặt đất, tuy nhiên chúng đều rách nát và vô dụng. Nhưng nếu tôi không làm gì đó, bọn họ hoặc tôi sẽ chết.

Cùng với suy nghĩ đó, cậu bật giậy một cách mệt mỏi.

'Đúng là khó khăn chồng chất khó khăn'

Cũng giống như một bộ phim hay một bộ truyền hình, sẽ thật tuyệt vời nếu một trong ba người họ có thể tỉnh dậy chỉ sau 10 phút được sơ cứu.

Đương nhiên thực tế bao giờ cũng là điều tàn khốc.

Mặc dù trong đầu căn nhằn, tuy nhiên cậu vẫn cần mẫn di chuyển xung quanh tìm vật dụng. Cậu bắt đầu lấy một cái cọc gỗ trông có vẻ hữu dụng làm giá đỡ, sau đó lấy một mảnh vải rộng nhất mà cậu tìm thấy được rải xung quanh và buộc lại để khiến nó có thể gần giống như một cái lều.

Khi tôi hoàn thành xong việc dựng lều, hoàng hôn đã buông xuống, bầu trời xém tối.

Cậu kéo bệnh nhân vào trong lều.

Không khí bắt đầu trở lên lạnh hơn. Buổi tối ở núi thường tới sớm hơn bình thường. Tôi có thể nghe được tiếng bệnh nhân rên rỉ.

'Không có bất kì điều gì đảm bảo nhưng người này sẽ sống sót...

Tôi biết, sẽ khôn ngoan hơn nếu tự mình xuống núi trước khi mặt trời lặn, nhưng mà...

Tại sao? Tại sao tôi không thể rời đi..?'

Cậu tiếp tục châm lửa bằng cách cho thêm cành cây vào nhóm lửa để sưởi ấm cho những người này.

Awuuuu..!

Cậu giật mình bởi tiếng sói tru từ bên ngoài, nhưng sau đó lại bình tĩnh lại.

"Thôi được rồi. Sẽ rất kì lạ nếu nó tồn tại trong thời hiện đại."

Trong tự nhiên, dã thú hay quái thú tồn tại là điều đương nhiên. Trong xã hội hiện đại, rất khó để có thể tận mắt chứng kiến một con hổ hoang dã, tuy nhiên 200 năm trước, thậm chí một số người còn nói về một số loài hoang dã như hổ đã tấn công con người.

"Nếu có một đàn sói xuất hiện, nó thật sự là một vấn đề lớn..."

Dù là một cái lều rách nát, nhưng nó đã chắn khi lạnh ở bên ngoài bởi vậy bên trong nó rất ấm áp.

Khi nhìn vào đống lửa đang cháy, trái tim tôi bắt đầu trở nên ngột ngạt, và tôi lại thở dài.

Cậu là cô nhi. Theo lời của giám đốc, một ngày nọ, tôi bị vứt bỏ trong hộp giấy và bị ném trước cửa cô nhi viện.

Vào mùa đông lạnh giá, không hiểu vì lí do gì, cậu mặc một chiếc áo đệm* và quần màu đỏ thay vì quần áo trẻ em.

Cậu không hẳn phải làm việc quá vất vả để cởi bỏ sự ràng buộc chặt chẽ với cô nhi viện này.

Cái tên Jin Chun-hee được đặt bởi giám đốc của cô nhi viện, và mọi người cũng nói rằng giám đốc cũng khá thích tiểu thuyết võ hiệp.

Tôi được ra đời theo cách đó và tôi chỉ biến cắn răng chịu đựng và học tập. Và cuối cùng ở Hàn Quốc, giữa vô vàn lựa chọn để thi đại học, tôi đã lựa chọn vào một trường trung cấp y tế và kể cả trong khi làm những công việc bán thời gian, tôi vẫn nhận được tất cả học bổng.

Không phải là tôi không nhớ tới vòng tay của bố mẹ mà là tôi không muốn tìm kiếm họ. Có lẽ rằng do càng trưởng thành, tôi càng học được cách từ bỏ.

'Họ không tìm kiếm tôi, vậy việc tìm kiếm tôi có ích gì?

Lúc nào tôi cũng có cảm giác có một lỗ hổng trong trái tim tôi và khiến chúng rỉ máu. Vì vậy tôi càng sống bận rộn để lấp đầy những lỗ hổng ấy bằng niềm đam mê công việc mãnh liệt.

Vì cậy cậu chưa từng có một mối quan hệ yêu đương và có rất ít bạn bè.

Khi tôi trưởng thành, các kỹ năng của tôi được công nhận và tôi được thăng chức.

Vào khoảng xung quanh đâu đó năm tôi 40 tuổi, tôi đã có thể đạt được sự thoải mái về mặt tài chính, tuy nhiên cũng bởi vậy mà tôi sống một cuộc sống trống rỗng tẻ nhạt.

"Ha.."

Nhưng vấn đề này sao lại xảy ra?

Đây là cảm giác hụt hẫng vì bao khó khăn và nỗ lực tôi trải qua đồng loạt sụp đổ.

Trước khi chết, tôi đã tiến được một quãng đường rất xa tuy nhiên hiện tại mọi thứ đã đổ xuống sông biển.

Jin Chun-hee nhìn xuống đôi bàn tay của mình.

Đôi bàn tay của một đứa trẻ, cũng là đôi bàn tay không phải là của một thánh nhân cứu người ( ở đây ý chỉ bác sĩ)

" Đời là thế."

Một tiếng thở dài thườn thượt của một linh hồn 40 tuổi phát ra từ thân xác của một đứa trẻ.

Hầu hết ai học trường y đều trở thành bác sĩ quân y. Không ngoại trừ cậu, trở thành một bác sĩ phẫu thuật phục vụ trong quân đội, và cậu đã từng nói với người lính đi đầu quân.

- Nhắm mắt lại, cậu thấy cái gì? Không thể thấy được gì đúng không? Đấy, đây chính là tương lai cuộc đời quân ngũ của cậu, tôi như cái tiền đồ của tôi và cậu vậy. Nó sẽ rất ngớ ngẩn.*

Sau đó, cậu trêu đùa với những người bị thương, tay cầm viên thuốc màu đỏ.

-Nhìn vào viên thuốc này, các cậu thử đoán xem nó là gì?

- Thuốc khử trùng đúng không?

-Từ nay nó sẽ là thuốc khớp.

-Thuốc khớp?

-Tôi biết thừa.

...Đương nhiên nó chỉ là một trò đùa.

Giờ, bản thân cậu bắt dầu trở lên mù mịt.

Tôi phải làm gì với cuộc sống tương lai của mình bây giờ?

'Bản chất của tôi xuất phát là một bác sĩ, và một bác sĩ sẽ không thể chết đói cho dù tôi ở bất cứ nơi nào, nhưng .. Đây là một thế giới đầy rẫy nhưng hiểm hoạ có mặt ở khắp mọi nơi, tôi lo lắng liệu bản thân có thể thích nghi với thế giới này không. Ngay bây giờ, hiện tại trong màn đêm này tôi càng lo lắng hơn. Nhân tiện thì cái dấu ấn Vân Long trên lá cờ này.. Nó có vẻ giống với tên của một dấu ấn mà tôi đã đọc trong cuốn tiểu thuyết tôi mới đọc vài ngày trước. Trong cuốn Thần Ma Thiên Tôn, câu truyện bắt đầu với cuộc tấn công của một toán cướp.

Một sự trùng hợp kì quái. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cậu bé đẹp trai này bằng một cách thần kì nào đó, lại giống với quỷ vương trong cuốn tiểu thuyết kia.

Khi Jin Chun-hee đang cho thêm củi vào đống lửa sắp tắt ngúm.

Rầm Rầm Rầm Rầm!

Âm thanh từ sự rung chuyển của mặt đất bắt đầu vang lên.

'Gì, gì vậy?'

Tiếng ồn đến ngày càng gần hơn.

'Là tiếng móng ngựa, hình như có ai đó đến."

Âm thanh giống như từ những binh sĩ thường được nghe thấy trên phim.

"Cái..!"

Có ai đó đang đến gần, không rõ đối phương là người tốt hay kẻ xấu. Cậu cố giữ cho bản thân thật bình tĩnh nhưng cậu lại luống cuống đến mức vấp ngã.

'Bình tĩnh nào.'

Cậu nhặt thanh kiếm mẻ vừa rồi.

Toàn bộ cơ thể cậu bắt đầu phản đối, bởi cậu đã dành hầu hết sức lực để sơ cứu cho 3 người kia cả ngày.

Cơ thể của một đứa trẻ có thể chịu đựng được bao lâu chứ?

Cậu siết chặt thanh kiếm trong tay.

Jin Chun-hee đi ra khỏi căn lều mỏng manh. Thật may mắn khi mặt trời chưa hoàn toàn lặn.

Cậu có thể thấy những người đàn ông ngồi trên lưng ngựa tiến gần túp lều, đi theo sau là một toa xe ngựa có hình thù kì lạ, khá độc đáo.

Mọi người đều mặc trang phục mà cậu thường thấy trong những bộ phim võ hiệp hoặc phim truyền hình tiên hiệp, và mỗi người họ đều dắt một thanh kiếm quanh hông.

Bên cạnh đó, một trong số họ đang cưỡi ngựa với một lá cờ trên đó, cậu có thể nhìn rõ dòng chữ Vân Long được đề trên lá cờ.

Thấy vậy, Jin Chun-hee thở phào nhẹ nhõm.

"Vân Long vương phủ! Ha.. tạ ơn trời.'

Sự căng thẳng của tôi hoàn toàn tan biến và rôi chân tôi bắt đầu run rẩy. Jin Chun-hee ngã phịch xuống.

Sau đó, tôi cảm nhận được sự đau những ở hai cánh tay của mình. Thân thể đứa trẻ bị hành hạ bởi làm việc quá sức nguyên một ngày. Đây là phản ứng tự nhiên.

'Có lẽ vì là trẻ con nên tôi có thể nhìn rất rõ. Dù khá xa nhưng tôi vẫn có thể nhìn thấy mọi thứ.'

Phải chăng sự căng thẳng đã được giải phóng nên tôi vừa quan sát mọi người chạy đến vừa suy nghĩ lung tung. Có hai mươi hai người đang ngồi trên lưng ngựa và một toa xe ngựa.

Đặc biệt hơn tất thảy, chiếc xe ngựa khá kì lạ. Bốn con ngựa được buộc vào nhau, bản thân toa xe cũng rất lớn.

Màu sắc không quá đặc biệt, là một màu đơn sắc, không có bất kì trang trí tuy nhiên cái tủ đựng đồ kia mới là thứ tôi quan tâm nhất.

Giống như là những cái tủ bao quanh bờ tường.

Toàn bộ toa xe như thể một tủ thuốc khổng lồ.

Và Jin Chun-hee đã từng nghe về một miêu tả về một cỗ xe kì lạ như này.

'Giống như là xe ngựa y tế của thần y Baek Ril trong Thần Ma Thiên Tôn vậy.'

Cuốn tiểu thuyết này là cuốn và Jin chun-hee đọc đến tận cái kết cuối cùng trước khi cậu qua đời.

Đây là cuốn tiểu thuyết mà tôi cực kì ưa thích, và một trong số nhân vật phụ quan trọng trong tiểu thuyết đó là một thành viên thuộc ý viện tên là "Beakril Ui Seon'.

Beakril cũng là một trong ba đại diện, những nhà lập pháp vĩ đại thế giới.

Y cứu Yeo Ha-ryun, Thiên Ma trong tương lai, và cũng là nhân vật chính của cuốn tiểu thuyết.

Sau đó xảy ra nhiều tình tiết khác nhau, nhưng cuối cùng, căn bệnh nan y của y bắt đầu trở nặng hơn và y chết ở cuốn tiểu thuyết thứ 2.

'Tôi hi vọng rằng tất cả chỉ là sự trùng hợp, rằng đây không phải là thế giới trong cuốn tiểu thuyết kia.'

Trong khi tôi đang nghĩ về điều đó với một nụ cười gượng. Tất cả mọi người thuộc Vân Long vương phủ đã đến nơi.

Đến khi họ tới nơi, Jin Chun-hee vẫn ngồi yên và không dịch chuyển.

__________________________

*Áo đệm:

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top