Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Episode 2: Rewrite (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Episode 2: Viết lại (2)

---

Trong 'Toàn Trí Độc Giả', có một phân cảnh mà Kim Dokja bị nhốt trong tài điện ngầm và tls123 gửi anh một file của 'Con đường sinh tồn'.

Có vẻ như [Đại diện Kim Dokja] đang bắt chước lại. Thường thì tôi sẽ cười lớn, nhưng giờ không phải lúc cho chuyện đấy.

Bởi vì tôi đang trong tình huống mà tôi có thể thực sự bỏ mạng.

Có phải [Đại diện Kim Dokja] chính là người đưa tôi vào 'Toàn Trí Độc Giả' không?

Tôi không biết. Nhưng trường hợp hiện tại dường như chỉ ra một sự liên kết nào đó.

Tôi sẽ trả lời tin nhắn trước.

[Bạn không thể trả lời tin nhắn này.]

Tôi biết mọi chuyện sẽ như thế vì đây là 'Toàn Trí Độc Giả'. Vậy tôi sẽ kiểm tra món quà từ Đại diện Kim Dokja trước.

Để xem nào. Kim Dokja đã nhận được tệp văn bản của 'Con đường sinh tồn', nên tôi cho rằng mình sẽ nhận được thứ gì đó tương tự. Nhưng dù tôi có lướt xuống bao nhiêu, tôi cũng không thể nhìn thấy bất kỳ tệp đính kèm nào.

— Chúng tôi sẽ gửi đến anh một món quà nhỏ để chào đón phần truyện mới phát hành.

Đó là kết thúc của tin nhắn. Không có tệp đính kèm, và tôi cũng chẳng cảm thấy như đã nhận được một kỹ năng độc nhất nào.

Vậy thì nó là gì?

Tôi nhận ra tin nhắn được gửi thông qua một nền tảng tiểu thuyết mạng. Hẳn đó là cái mà tôi vẫn thường sử dụng.

Khoan đã, ứng dụng đó cũng tồn tại ở đây à?

Hầu hết danh mục không hoạt động vì ứng dụng đó không thuộc về đường thế giới này. Tuy nhiên tôi có thể kiểm tra cuốn tiểu thuyết của tôi, thứ vẫn đang hoạt động tốt.

+

Quan Điểm Của Độc Giả Toàn Tri – 551 chương.

— Tác giả Lee Hakhyun.

+

Một danh sách các tập của 'Toàn Trí Độc Giả' hiện lên trên giao diện nền tảng quen thuộc.

+

......

Lời mở đầu: Ba cách để sinh tồn trong một thế giới đổ nát +[681]

Episode 1: Bắt đầu dịch vụ trả phí (1) +[332]

Episode 1: Bắt đầu dịch vụ trả phí (2) +[158]

Episode 1: Bắt đầu dịch vụ trả phí (3) +[164]

Episode 1: Bắt đầu dịch vụ trả phí (4) +[117]

......

+

Hẳn đây là món quà của [Đại diện Kim Dokja]. Giống như Kim Dokja nhận được tệp văn bản của 'Con đường sinh tồn' từ tls123, tôi nhận được 'Toàn Trí Độc Giả' từ người kia.

Hơi thất vọng, nhưng có còn hơn không.

Kể cả khi bạn là một nhà văn, bạn chắc chắn cũng sẽ quên mất phần lớn thiết lập của câu chuyện sau ba năm nó được hoàn thành.

Tôi bắt đầu tò mò về Kim Dokja của kịch bản đầu tiên. Chính xác thì anh đã làm gì trong thời điểm ấy vậy?

Chắc nó sẽ nằm ở đâu đó trong chương 4 hoặc 5. Tôi ngay lập tức ấn vào chương số 5 kia.

—Làm thế nào mà nhân vật chính lại bình tĩnh vậy nhỉ? Anh ta không phải một loser điển hình sao?

Nhưng thứ hiện ra trước mặt tôi không phải là văn bản của cuốn tiểu thuyết, thay vào đó là một bình luận.

Tôi ấn lại một lần nữa vào văn bản.

—Kịch bản thế này cũng khó quá rồi...

Một bình luận khác.

Ban đầu tôi nghĩ đây là một lỗi. Nhưng khi tôi ấn đi ấn lại, chỉ có các bình luận hiển thị, tôi nhận ra "món quà" tôi nhận được là gì.

Không thể nào.

Tôi mơ hồ nhớ lại một số bình luận, những cái còn lại thì tôi không tài nào nhớ nổi.

Chuyện đấy khá bình thường. Đã ba năm trôi qua rồi.

Uầy, tôi sắp sửa về với đất mẹ ngay trong kịch bản đầu tiên.

Việc vô thức lướt qua những dòng bình luận chợt khiến tôi cảm thấy nặng nề. Tôi chần chừ một lúc rồi lướt ngược trở lại.

—Ừm... Tôi không nghĩ tôi làm được điều đó đâu.

—Cậu ấy có thể vượt qua vì anh ấy là nhân vật chính. Nếu cậu ấy là một người bình thường thì chắc là đã chầu ông bà rồi.

Bầu không khí trở nên tối tăm và tĩnh lặng, như thể tôi đã trở lại rạp hát ở Chungmuro.

Tôi đọc câu chuyện của các độc giả đang lấp đầy trên màn hình.

Độc giả của những ngày đó còn đang học tiểu học, học cấp hai, cấp ba; họ còn đang học đại học, họ đang đi làm... Họ còn đang chuẩn bị nhập ngũ và chuẩn bị kiếm việc làm.

Lịch sử mà họ đã sống vẫn còn ở đây.

—Tôi không nghĩ tôi có thể giết người... tôi đoán tôi sẽ chỉ giữ im lặng và chờ đợi cái kết. ㅎㅎ

Tôi nghĩ về [Thẩm phán Heewon], người đã giải câu đố với đôi mắt sáng rực và độc giả trẻ đã hỏi về sự sống chết của Kim Dokja. Về độc giả đã giải thích trôi chảy về ý nghĩa của con số 1863, hay độc giả ghi nhớ số lần xuất hiện của ■.......

Cả những độc giả đã ngồi đó với những khuôn mặt mà tôi không thể nhận ra.

"Nó không nhúc nhích một chút nào! Ta phải làm gì bây giờ!"

"Câm mồm và đẩy thêm đi!"

Những độc giả đã đến rạp hát, tất cả những người trả lời câu hỏi và biến mất trong ánh đèn sân khấu sau tấm rèm.

"Ai đó, ai đó hãy làm gì đi!"

Nếu.

"Làm ơn thả tôi ra, tôi cần phải ra khỏi đây!"

Sẽ thế nào nếu không chỉ tôi mà những độc giả khác cũng đã đến đây.

"Giúp! Giúp tôi với!"

[Còn lại 27 phút.]

Tôi biết giờ không phải lúc để nghĩ về điều này. Tôi cần phải sống sót, và tôi phải tìm Kim Dokja bằng cách nào đó.

Kim Dokja.

"Này."

Bằng một cách nào đó.

"Có lẽ."

Để gặp được...

"Những con bọ..."

Tôi đứng như chết trân tại chỗ trước khi nhìn về phía giọng nói kia. Khi tôi quay người lại, có một người đàn ông trung niên ở tầm tuổi 40 đang đứng đó. Đôi mắt nâu sâu thẳm với hàng lông mày rậm.

Tôi chắc chắn không biết người này.

Ông ta vừa mới nói gì ấy nhỉ?

Tôi cố gắng xoa dịu trái tim đang đập thình thịch của mình và sẵng giọng.

"Ồ vâng? Ý chú là sao?"

Ông chú nhìn tôi một lúc rồi nhắc lại.

"Tôi hỏi rằng cậu có thể chỉ tôi cách bắt bọ không."

Tôi quan sát ông ta một lúc lâu. Khó có thể đọc được biểu cảm trên khuôn mặt của người đàn ông đó.

Tôi có thể cảm nhận được mọi người đang nhìn về hướng này từ đằng xa kia. Nếu tôi thu hút sự chú ý sai cách ở đây, tôi có thể sẽ phá hỏng toàn bộ kịch bản.

Sau khi suy nghĩ một lát, tôi từ từ chớp mắt rồi hất cằm về hướng gầm chiếc máy bán hàng tự động.

"Ah."

Như thế là đủ, ông ta kêu lên một tiếng như đã hiểu. Tôi lên giọng cảnh cáo.

"Đừng tự gây quá nhiều sự chú ý, tôi không biết còn bao nhiêu trong đó đâu."

Người đàn ông gật đầu trầm ngâm rồi cúi xuống, mò mẫm dưới đáy chiếc máy bán hàng. Tôi giả vờ như không biết chuyện đó, di chuyển một cách lén lút để chắn ông ta khỏi những người khác.

Tôi không biết cứu ông ta có phải lựa chọn đúng hay không.

Lựa chọn này có thể dẫn đến một tình tiết tách biệt hoàn toàn với câu chuyện chính. Nhưng mà.......

"Tôi tìm thấy rồi, cảm ơn cậu."

Không tốn nhiều thời gian để ông ta cũng bắt cho mình một con bọ.

Đó là một con bọ tí hon, bé xíu đến mức bạn chẳng thể nói được nó có đang bầu hay không.

"Giết nó ngay đi."

Ông ta gật đầu, kịp thời nghiến nát con bọ. Sau đó.

"Ấy..."

Một ánh sáng nhàn nhạt loé lên trong lòng bàn tay ông chú khi vừa giết con bọ, và rồi lập tức biến mất.

Đôi mắt hơi giãn ra của người đàn ông nhìn chằm chằm vào khoảng không. Có lẽ kịch bản đã được hoàn thành.

May mắn thay, việc 'giết bọ' dường như vẫn có tác dụng.

"Chà, thật luôn. Đây là..."

Tôi nhìn chằm chằm ông chú một cách nghi hoặc và rồi chợt hỏi.

"1863."

"Cái gì?"

"1863."

Tôi muốn làm rõ một điều.

Nếu người đàn ông này thật sự đã đọc 'Toàn Trí Độc Giả', ông phải biết con số này mang một ý nghĩa biểu tượng.

Người đàn ông trung tuổi khựng lại, và rồi mở hé miệng.

"Nó nghĩa là gì thế?"

Tôi đã hơi thất vọng khi nhìn thấy ánh mắt của ông chú nói rằng ông không biết về nó.

Có thể chỉ là ảo tưởng của tôi thôi.

Nhưng rồi người đàn ông trung niên tiếp tục.

"Nếu đó là 1863, cậu muốn nói đến... từ 'cuốn tiểu thuyết đó'......"

Tôi theo phản xạ nhìn sang ông ta. Ông chú cũng đang nhìn tôi.

Tôi có thể thấy được sự nhẹ nhõm xen lẫn với tuyệt vọng trong mắt người nọ.

"Tôi hiểu đúng chứ?"

Như dự đoán, người đàn ông này là một người đọc của 'Toàn Trí Độc Giả'. Tôi không chắc ông chú có ở sự kiện ở rạp hát với tôi không, nhưng ông ta cũng bất ngờ được chuyển tới đây, giống như tôi vậy.

Đôi môi ông chú run rẩy và rồi ông lẩm bẩm.

"Làm thế quái nào mà chuyện này lại xảy ra được......"

"Giờ không phải là lúc để phân tích chi tiết đâu. Xin hãy hạ giọng của chú xuống."

"À, vâng. Tôi tự hỏi liệu có còn những người khác không."

"Nếu có, tôi chắc chắn họ sẽ hành xử khá lộ liễu."

Theo như quan sát của tôi, người đàn ông này không phải loại người sâu sắc.

Trái ngược lại, ông ta nhận ra rằng đây là kịch bản đầu tiên của 'Toàn Trí Độc Giả', và ông cũng không bỏ lỡ khoảnh khắc tôi bắt được con bọ.

Tôi chắc rằng những độc giả khác cũng cảm thấy như thế.

Ít nhất họ sẽ quan sát tôi và ông chú này hoặc tự tìm cách để bắt bọ.

[Còn lại 25 phút.]

Chúng tôi đứng nhìn những người kia một lúc lâu. Tuy nhiên, chẳng có ai làm điều gì khác thường cả.

Ông chú quay sang hỏi tôi.

"Về phần còn lại... cậu định làm gì với họ?"

"Phần còn lại?"

"Những người kia kìa. Cậu biết tôi đang nói về ai mà."

Thật ra tôi biết ông ấy đang ám chỉ điều gì. Những người đang siết chặt điện thoại và những người đang vùng vẫy cố đẩy bức tường vô hình.

"Dù trông như nào đi nữa, đây cũng là sự thật mà, phải không?"

"......."

"Nếu cứ tiếp tục, họ sẽ chết hết."

Tôi hiểu điều ông ấy muốn ám chỉ. Nếu ông ấy là một người đọc của 'Toàn Trí Độc Giả', có thể hiểu lý do mà người đàn ông này nói như vậy.

Tuy nhiên, tôi không phải là độc giả.

"Chúng ta không thể cứu tất cả họ."

Tôi trả lời, nhỏ giọng hết mức có thể để cuộc đối thoại không bị các chòm sao hay những người khác nghe thấy.

"Nếu chúng ta muốn hoàn thành kịch bản một cách an toàn, chúng ta không thể thay đổi cốt truyện quá nhiều, tôi chắc rằng chú biết điều đó."

"Con bọ mà cậu bắt khi nãy..."

Chú ấy hỏi khi tôi khựng lại.

"Sao cậu vẫn chưa giết nó?"

Bảo người này không biết gì là nhẹ lắm rồi đi.

Tôi nói bằng giọng nghiêm khắc nhất có thể.

"Ngay cả Kim Dokja cũng sẽ không cứu họ, và chú hiểu họ là loại người gì rồi đấy."

"Kim Dokja......."

Đôi mắt của ông chú trở nên mơ màng trong một thoáng, chú mở miệng như đang hồi tưởng một ký ức hoài niệm, rồi nói với một nụ cười khổ.

"Con gái tôi thực sự rất yêu nhân vật này."

Cái quái gì đã mang người đàn ông này tới đây vậy?

Bất chợt, câu hỏi cũ lại quay trở về trong tâm trí tôi.

Nếu Kim Dokja quay trở lại kịch bản đầu tiên, anh sẽ làm gì?

"Này, đằng kia!"

Ai đó đang chạy như một con lợn rừng về hướng này. Đó là anh chàng to lớn đang đẩy bức tường vô hình mới nãy.

"Chúng mày làm gì đấy? Đách thấy người khác đang làm việc vất vả thế nào à?"

Trước khi tôi có thể phản ứng lại, gã đàn ông đô con túm lấy vai tôi và xô tôi vào chiếc máy bán hàng tự động. Sức lực của anh ta thật đáng ngạc nhiên, như thể chỉ số sức mạnh của anh ta ít nhất cũng là 7.

Tôi thở ra một cách nặng nhọc khi gần như bị nhấc lên khỏi mặt đất. Hẳn Kim Dokja cũng đã cảm thấy tương tự.

Giật mình, ông chú trung niên nắm lấy cánh tay gã đàn ông to lớn.

"Khoan đã, cậu không thể làm th—"

Gã đô con cau mày và nhìn lại ông ấy. Trông như thể gã đang nhìn một con bọ vậy.

Gã ta buông tôi ra và tát vào mặt của người đàn ông trung niên. Ông ấy rên khẽ một tiếng rồi chật vật ngã xuống đất.

"Chúng mày không nghe thấy tao nói à? Không trông thấy những người đằng kia đang cố gắng hả? Hay chúng mày nghĩ tao sẽ không để ý nếu chúng mày núp ở đây như hai con chuột nhắt?"

Tôi ổn định hơi thở rồi bước đến trước mặt gã to con. Đây là lần đầu tiên tôi chứng kiến một cảnh bạo lực thực sự ngay trước mắt. Máu bắn văng ra trên nền đất, và khi ông chú đưa tay tìm kiếm sự giúp đỡ, ông hoàn toàn bị phớt lờ.

Tất nhiên ai đó sẽ dừng gã này lại thôi.

Đó là lẽ thường.

Không có nơi nào trên thế giới chứa chấp loại bạo lực này.

"Các người nên giúp khi chúng ta yêu cầu giúp đỡ chứ. Chậc."

"Định trốn việc rồi hưởng ké à?"

"Đúng là tự làm tự chịu."

Khi tôi quay đầu lại, đám người kia dời ánh mắt đi cứ như họ chưa từng nói gì cả.

Mình đã ngu ngốc quên mất rằng đây chỉ là thế giới của cuốn tiểu thuyết.

Tôi nghĩ vậy, và rồi bóp con bọ trong túi mạnh hết mức mà tôi có. Tôi không biết giết một bọ để lấy vài đồng xu cỏ đủ để cứu ông chú trung niên không. Nhìn thế nào thì sức lực của gã to con kia cũng hơn hẳn tôi hay chú ấy.

[Bạn hiện đang trong trạng thái 'sở hữu'.]

Đó là lúc tôi nhớ đến tin nhắn hệ thống.

[Bạn có thể sử dụng các thuộc tính độc quyền của người bị chiếm hữu.]

[Bạn có thể sử dụng các kỹ năng độc quyền của người bị chiếm hữu.]

Tôi đang chiếm hữu một cơ thể.

Và nhân vật này... là một nhân vật mà tôi không biết đến.

'Mình sẽ dùng nó.'

Tôi không biết nữa.

Cái gì cũng tốt hơn là "Lee Hakhyun".

[Thuộc tính của người bị chiếm hữu đã được kích hoạt.]

[Kỹ năng của người bị chiếm hữu đã được kích hoạt.]

Theo những tin nhắn hệ thống gửi tới, tâm trí tôi dần bình tĩnh trở lại. Những gì tôi cần phải nói và những gì tôi có thể làm đã được sắp xếp.

Đừng sợ hãi nào. Đây giống như một trò tiêu khiển thôi.

Tôi hít sâu một hơi và vung nắm đấm mạnh hết mức có thể vào chiếc máy bán hàng tự động.

Bang!

Những người bị giật mình lùi lại vài bước.

Bang, và bang.

Tôi không biết mình đã đập cái máy này như thế bao nhiêu lần.

Môt con bọ khác xuất hiện từ dưới máy bán hàng tự động. Không phải châu chấu, không phải gián, mà là một chú bọ nhỏ vô danh. Tôi nhìn xuống nó trong chốc lát.

"Cái gì đấy, mày muốn chết à?"

Tôi ngước lên đối mặt với tên đàn ông to lớn vừa đánh ngã ông chú giờ đang nhìn chòng chọc vào tôi. Đám đông người chầm chậm tụ lại để xem cuộc ẩu đả.

Tôi mở miệng nói lớn.

"Mọi người."

[Hiệu ứng của thuộc tính độc quyền đang có hiệu lực.]

Đây có thể là một kịch bản dễ.

Nhưng các chòm sao, những độc giả và tôi đều biết kịch bản đơn giản này chẳng vui chút nào.

"Tôi có vài điều muốn nói với các người."

Tôi có thể đang thu hút sự chú ý vào bản thân một cách không cần thiết và biến mình thành mục tiêu. Tôi có thể làm điều gì đó ngu ngốc và phá hỏng mọi thứ.

Nhưng tôi phải làm vậy ngay lúc này.

Tôi không định trở thành một anh hùng. Có thể đây là chút lòng kiêu hãnh cuối cùng còn sót lại của tôi.

"Tác giả-nim."

Giọng nói của Ji Eunyoo vang lên bên tai tôi.

Ông chú nhìn lên tôi, vẫn đang chảy máu. Tôi đỡ ông ấy dậy trong khi đang suy nghĩ.

Có thể người này là một trong những độc giả ở rạp hát. Hoặc có lẽ một trong những độc giả ấy là con gái của ông chú.

Tôi vẽ ra khán đài kia trong tâm trí mình. Nhưng bóng tối trong rạp hát trở nên sâu hun hút, tôi không cách nào nhìn rõ được khuôn mặt của họ.

"Anh đã viết gì chưa thế?"

Vậy nên tôi quyết định tưởng tượng ra Kim Dokja mà tôi biết.

Một người đàn ông có khuôn mặt gầy và nụ cười táo bạo.

Một người bạn yêu những câu chuyện hơn bất kỳ ai khác trên thế giới.

Anh sẵn sàng trở thành nhân vật chính trong câu chuyện của tôi, và tới cuối cùng, anh thực sự đã trở thành chính câu chuyện.

Tôi đã bán những câu chuyện của anh, kiếm tiền, và ăn uống.

Tôi đã sống sót.

"Giờ, nếu các người tin tôi và làm theo những gì tôi nói."

Tôi phải trả lại Kim Dokja những gì tôi đã nhận được.

"Tôi sẽ cứu tất cả mọi người."

Với mội câu chuyện mà Kim Dokja chưa biết đến.

.

.

.

[Một chòm sao chưa tiết lộ biểu ngữ cảm thấy hứng thú với câu chuyện của bạn.]

---

Lời nhắn của tác giả:

Đừng nói với tôi đấy là Kim Dokja nhé?!

.

Mùng 3 Tết rồi, mọi người có khoản thu về hay khoản lỗ nào không? :v

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top