Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

.

Bạn sẽ hồi tưởng lại trận bão dai dẳng này như thế nào?

Cơn bão kéo đến từ phương Nam.

Những con phố vốn thường tấp nập với xe cộ đủ màu sắc và kích cỡ khác nhau nay lại yên tĩnh đến kỳ lạ, chỉ còn nghe tiếng gió thổi qua, từng đợt, từng đợt lá khô xào xạc trên mặt đường nhựa.

Bên trong xe trống hoác, tài xế và hành khách dường như đã từ bỏ việc trốn chạy. Có thể tưởng tượng được họ đã nắm tay nhau ra sao, lao vào những giây phút tận cùng của cuộc đời như thế nào. Có thể là cái chạm da thịt sau một thời gian dài không được gần nhau, cũng có thể là nụ hôn làm mờ đi cảm giác về thời gian. Và thế là, họ tỏ tình thêm một lần nữa.

Điện thoại của Han Wang-ho rung liên tục trong nhiều giờ, màn hình luôn sáng. Cậu đã dần quen với biểu tượng cảnh báo đỏ chói mắt đó, nhịp tim theo sát tần suất của đồng hồ đếm ngược.

Hai mươi bốn giờ sau, cậu, hoặc bọn họ, sẽ hoàn toàn biến mất.

Thật đáng tiếc, cậu cảm thấy rất tiếc nuối.

Cơn bão này quá khô hanh.

Cậu đang nhớ lại trận mưa lớn ở Seoul năm ngoái. Mưa trút xuống như thác lũ, tạo thành một màn mưa dày đặc, bị tòa nhà nơi cậu đang ở xé rách một góc. Một ít nước tích tụ trên mái nhà do việc chống thấm không hiệu quả, từ các khe hở nhỏ từng giọt, từng giọt, rơi vào giữa chậu nước, rồi văng tung tóe làm ướt vạt áo cậu.

Cậu lo lắng vì trận đấu bị gián đoạn đột ngột. Nhìn qua chiếc máy chủ đang tạm thời hoạt động bình thường, cậu che nó bằng một lớp giấy được xé ra từ quyển tạp chí để tự trấn an tâm lý.

Không khí dường như sẽ ẩm ướt mãi mãi, liệu con người có tiến hóa thành cá để thở bằng mang hay không? Cậu cũng không biết.

Một bài viết nóng trên diễn đàn nói về những chú cá tự do bơi lội trên đường phố. Cậu lại nghĩ, nếu cả thế giới ngập trong nước và bản thân biến thành một chú cá thì thật tuyệt biết bao.

Nếu cơn bão này đã khô hanh như vậy, thì cậu thà biến thành một cánh chim, như vậy, với hình dạng uyển chuyển này, cậu có thể du ngoạn vòng quanh thế giới.

Trên đường phố có những người ôm nhau như muốn hòa vào máu thịt của nhau, có những người khóc nức nở trong điện thoại, có những người vội vàng vét sạch cửa hàng tiện lợi.

Những âm thanh to nhỏ của họ trên con đường trống trải, vang vọng xa xăm, trong tai Han Wang-ho, như đến từ một thế giới khác.

Cậu mong ngóng chờ đợi, cho đến khi một chiếc xe xuất hiện.

Qua cửa sổ xe, ánh mắt của Lee Sang-hyeok như một tấm vé tàu. Với ánh mắt anh, cậu có thể bước lên con tàu Noah để lánh nạn.

* Con tàu Noah: Tàu Nô-ê (hay Noah) là con thuyền được nhắc đến ở chương 6 đến chương 9 của Sách Sáng thế trong Kinh Thánh. Văn bản đó mô tả việc ông Nô-ê đóng con tàu này theo ý Chúa là để cứu ông và gia đình cùng các loài động vật nhằm khỏi bị diệt vong bởi trận trừng phạt đại hồng thủy của Thiên Chúa. (Wikipedia, chú thích của người dịch)

Cổ họng lâu ngày không uống nước trở nên khô khốc, Han Wang-ho mở miệng, nhưng chỉ có thể im lặng mỉm cười.

Cậu biết, mình không thể trở thành diễn viên kịch câm, cũng không thể trở thành gã hề trong tác phẩm của Shakespeare, che ngực gào lên "Tôi chết rồi".

Liệu bảy thanh kiếm hợp thành từ những năm tháng đã qua có thật sự đâm xuyên qua lồng ngực hay không? Không ai biết, cũng không cần phải biết.

Điều cậu cần làm, chỉ là chờ khi Lee Sang-hyeok đọc đến câu cuối cùng, cậu chen vào đúng lúc, nói ra lời thoại mà mình đã chuẩn bị từ lâu.

Nhưng thời điểm này không phải là lúc bình thường.

Trò chơi giải đố đã kết thúc với những câu từ được lựa chọn kỹ lưỡng. Những do dự và đau khổ đó đã dần phai nhạt theo thời gian. Ngay cả khi chưa hoàn toàn biến mất, cậu đã cảm thấy đủ tự do tự tại rồi.

Một vài lời nói thốt ra không làm rách cổ họng.

Cậu đã sống qua tuổi hai mươi, có thể quá ngắn, hoặc cũng có thể là quá dài.

Chiếc thang trời mà người bình thường chưa từng leo lên đã nâng đỡ cậu, những mảnh giấy vàng từ trên trời rơi xuống đã tắm ướt cậu, sau ánh đèn mờ đi, lòng bàn tay của người bên cạnh cũng đã sưởi ấm cậu.

Nhưng cậu cảm thấy như vậy là chưa đủ.

Cậu không chỉ muốn trở thành tín đồ sùng đạo, mà còn muốn trở thành người tình của thần, và cả đối thủ của thần.

Cậu theo đuổi một loại vinh quang. Nó yêu cầu cậu phải ẩn mình trong bao lâu, phải chịu đựng bao nhiêu đau khổ. Phải dùng vô số nước mắt, máu và mồ hôi, cậu mới đổi lại được một khoảnh khắc huy hoàng.

Nhưng cậu vẫn kiên trì theo đuổi nó, bất kể cuối cùng có trở thành hiện thực hay không.

"Anh Sang-hyeok, đi ra biển đi." Han Wang-ho nói, "Chúng mình đi ngắm biển."

Cậu đã xem vô số bộ phim tận thế, nhưng không lấy đó để tìm kiếm những cách thoát thân.

Cậu chỉ muốn cùng Lee Sang-hyeok đi ngắm biển lần cuối.

"Còn đủ xăng không?" Hiện thực đang sụp đổ, nên cậu đặt ra câu hỏi để giữ vững thực tại.

Xe nổ máy, cảnh vật ngoài cửa sổ lùi về phía sau.

Lee Sang-hyeok nói: "Đủ, đủ để chúng ta lái xe đến tận cùng thế giới."

Đường chân trời nhuốm màu đỏ, có thể là những tòa nhà hay cánh đồng phía xa đang bốc cháy.

Họ cứ thế, không do dự, lái xe về phía đám cháy.

Nhưng ngọn lửa lớn không thể lan đến bờ biển gió rét.

Han Wang-ho thở dài, nói: "Em muốn một bờ biển xanh."

Nó không nên có vẻ ngoài xám xịt và hoang tàn thế này.

"Biển Hàn Quốc chính là như vậy."

"Thế thì chúng mình đến những nơi khác, tới Hawaii, tới Hy Lạp, tới Fiji."

"Chúng ta sẽ đi, nhưng trước tiên hãy ngắm biển ở đây đã."

"Anh Sang-hyeok ơi, nếu máy bay ngừng hoạt động thì sao?"

"Chúng ta sẽ đi bộ."

"Chúng ta đi mãi, đi đến năm tám mươi tuổi."

"Chúng ta đi mãi, đi đến năm một trăm tuổi."

"Người bên cạnh như một ngôi miếu thần", Han Wang-ho nghĩ.

Dù miếu thần có hoang tàn đến đâu, ở đó vẫn có bàn thờ. Dù tượng thần có sụp đổ đến mấy, vẫn sẽ có người đến cúng bái.

Nhưng khi cơn bão đến, sẽ không còn ai đến thờ phụng nữa. Cậu chính là tín đồ sùng đạo cuối cùng.

"Anh sẽ nhớ về em như thế nào?"

"Anh không cần phải nhớ, chúng ta luôn ở bên nhau."

"Ở bên nhau nghĩa là gì? Là trở thành đồng đội sát cánh đứng cạnh nhau trên sân khấu, hay là cùng nhau lưu danh trong suốt những thế kỷ dài, thế nào mới được coi là ở bên nhau?"

"Anh gọi tên em, em gọi tên anh, như vậy là đủ."

"Em muốn anh từ bỏ tên tuổi của bản thân, nhận ra rằng anh cũng muốn em, rồi mới tìm lại chính mình, như vậy có tính không?"

"Tất nhiên là được."

"Em thích năm đó, năm đó là máu thịt của em."

"Nhưng nó đã qua từ lâu rồi."

"Anh không nhớ lại sao?"

"Tình yêu không dựa vào hồi ức để tích lũy."

"Vậy làm sao để xác nhận tình yêu?"

"Nó không phải là một dãy số."

"Cũng không có công thức để tính toán kích thước."

"Nó là một loại thống khổ."

Bạn không thể che giấu, cũng không thể phớt lờ nó.

Lời hứa của người không thường hứa hẹn là quý giá nhất.

Như Lee Sang-hyeok ngày đó nói một câu "Ngày mai anh sẽ gánh". Anh không dễ dàng đưa ra lời hứa, nhưng lại sẵn lòng an ủi Han Wang-ho như vậy, đó thực sự là lời tỏ tình hay nhất mà anh có thể nói ra.

Cũng như lời đảm bảo của Lee Sang-hyeok "lái xe đến tận cùng thế giới", khi bão ập đến, họ tiếp tục lái xe, phía sau là thế giới như lò thiêu, cứ đi mãi tới đường chân trời.

Đường chân trời là ranh giới giữa biển và núi, là dải phân cách ngôn ngữ, là giao thoa giữa sự sống và cái chết.

Chiếc xe rung lắc, không gian lại hẹp như vậy, Han Wang-ho cảm thấy hơi buồn ngủ. Cậu nhắm mắt lại, nhưng lại nghĩ rằng ngủ vào lúc này là lãng phí thời gian. Cậu nên nói thêm nhiều điều hơn, không còn thời gian để do dự nữa.

Nhưng cậu chỉ dùng ánh mắt như chụp X-quang nhìn qua gương mặt của Lee Sang-hyeok. Người ta nói rằng, góc hàm dưới của con người có thể phát triển lần thứ hai. Han Wang-ho quan sát, tính toán góc nghiêng thay đổi của Lee Sang-hyeok. Cậu phải thừa nhận, chỉ sau một tuần không gặp, cảm giác đã trở nên xa lạ, huống hồ gì là so với dáng vẻ của sáu, bảy năm trước. Anh và cậu, cũng như xương hàm lặng lẽ phát triển, nhưng không thể gọi là thay da đổi thịt, chỉ đơn giản là để đánh dấu năm tháng, để người đời sau thấy dấu vết của thời gian đã trôi qua.

Cậu không chắc liệu mình có muốn thời gian dừng lại mãi mãi, giữ nguyên dáng vẻ hiện tại mà không thay đổi nữa hay không.

Bọn họ không có đích đến, chỉ đơn giản là tiếp tục tiến về phía trước, như những chú chim không chân, bay đến khi kiệt sức rồi đón nhận cái chết. Han Wang-ho lại liên tưởng đến chuyến tàu băng giá. Bọn họ ngồi trên chuyến tàu tuyết, còn cậu là động cơ vĩnh cửu bên trong.

* Chuyến tàu băng giá (Snowpiercer): Là một bộ phim hành động, khoa học viễn tưởng ra mắt năm 2013, dựa trên cuốn tiểu thuyết đồ họa Pháp Le Transperceneige của Jacques Lob, Benjamin Legrand và Jean-Marc Rochette. Phim được đạo diễn bởi Bong Joon-ho. Cũng chính Bong và Kelly Masterson là những người viết kịch bản. Đây là sản phẩm hợp tác của hai nền điện ảnh Hàn Quốc-Séc và cũng là tác phẩm nói tiếng Anh đầu tiên của Bong Joon-ho, với gần 85% lời thoại của phim là tiếng Anh. (Wikipedia, chú thích của người dịch)

50% nỗi thống khổ của con người đều xuất phát từ chính họ.

Cậu cũng tự nhắc nhở mình như vậy. Nhiệt độ không hề tăng đột ngột, nhưng điều hòa trong xe bật hết cỡ, gió lạnh thổi vù vù cũng không giảm được mồ hôi của cậu. Cậu biết, cơn bão đang đến gần hơn.

"Bật một bài hát đi anh Sang-hyeok." Giọng cậu trở nên nghẹn ngào.

Chất lỏng mặn chát chảy xuống từ khóe mắt dưới, làm ướt gò má cậu. Cậu nghiêng nhẹ đầu, như mọi nhân vật đang khóc trong phim, ngáp để che đi nước mắt, y chang những màn diễn xuất vụng về.

Nhưng Han Wang-ho biết Lee Sang-hyeok sẽ không bao giờ vạch trần cậu. Đối với người đã xem qua nhiều diễn viên như vậy, Han Wang-ho chỉ là một trong những người vụng về nhất.

Han Wang-ho đôi khi hối hận, họ đã gặp nhau quá sớm. Lần đầu gặp nhau, cậu nắm chặt vạt áo nhưng vẫn không giấu được giọng nói run rẩy, sự non nớt ấy cứ duy trì mãi đến giờ. Nếu gặp muộn hơn một chút, cậu sẽ thoải mái hơn phải không?

Âm nhạc lấp đầy khoang xe, Lee Sang-hyeok lại không như mong muốn của cậu, vẫn vạch trần cậu. Những ngón tay mảnh khảnh của anh lướt qua khóe mắt cậu, lau đi những giọt lệ đang trào dâng trong đôi mắt.

Đêm hè mênh mang, tháng bảy chưa tàn.

Giọng nữ ngân nga, ngón tay Lee Sang-hyeok gõ nhịp nhàng lên da bọc vô lăng.

"Anh có thể không?"

"Điều gì?"

"Anh có thể là cây của em không?"

"Anh sẽ là hạt giống của em."

"Hạt giống sẽ nảy mầm chứ?"

"Sẽ nảy mầm, một ngày nào đó."

Mùi gì đó thoang thoảng, có thể là đất, có thể là một nhánh dương xỉ khô. Áp suất giảm xuống, giống như miếng bọt biển thấm nước, đầu gối của Han Wang-ho trở nên ẩm ướt, bắt đầu đau nhức.

Đường chân trời là một đường tưởng tượng, uốn cong tại nơi mà tầm mắt con người chạm đến.

Trên đường đó, bầu trời là biển cả, biển cả là bầu trời, và thời gian cũng ngừng lại.

Nhưng họ mãi mãi không chạm đến đường tưởng tượng đó.

Cơn bão đã đến.

May mắn thay, năng lượng trong vũ trụ không được tạo ra cũng không thể bị phá hủy, mỗi hạt sẽ trở thành một phần của thứ khác.

Có thể trở thành mặt trăng, cũng có thể trở thành mây tích, có thể trở thành em, cũng có thể trở thành anh.

Chúng ta chết đi, chúng ta tái sinh, chúng ta hòa làm một.

Han Wang-ho nhìn Lee Sang-hyeok, như lần đầu tiên nhìn anh, ánh mắt run rẩy nhưng không hề di chuyển.

Vào một thời gian khác, ở một vùng biển khác, chúng ta sẽ gặp lại nhau.

Cậu nghĩ.

Xe tắt máy, họ ngồi yên, ánh mắt quấn lấy nhau.

"Cứ như thế này, cùng đợi nó đến cũng tốt." Han Wang-ho nói.

Không khí như bị thiêu đốt, mồ hôi và nước mắt hòa quyện, làm ướt đẫm từng tấc da thịt.

"Wang-ho, tạm biệt." Lee Sang-hyeok nói.

Và rồi họ cùng nhau chìm vào giấc ngủ vĩnh hằng.

END.

---

Lời của tác giả: Xin hãy coi nó như một bài thơ ngắn vô nghĩa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top