Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

11.
Triệu Lỗi hiện tại cảm thấy, bản thân còn chưa hiểu rõ Yên Hủ Gia.

808bass, là tâm động nhịp trống, là Yên Hủ Gia.

Người thích những ca khúc nguyên tác của mình, người có thể nắm bắt cảm xúc của mình trong từng ca khúc, người mà mình vẫn luôn muốn gặp, là Yên Hủ Gia.

Chỉ một sự thật này, đã đánh mất sự hiểu biết của anh về Yên Hủ Gia.

Lúc chưa quen biết nhau, Yên Hủ Gia có thể nghe hiểu âm nhạc của mình. Lúc đối mặt với nghi ngờ chất vấn của mình, Yên Hủ Gia cũng có thể đọc hiểu được đáp án mình muốn.

Cho nên cậu ấy muốn nói, những gì mình có được không phải vì cậu ấy.

Cũng muốn nói, không muốn mình từ miệng người khác biết về cậu ấy, cậu ấy muốn tự mình nói hết mọi chuyện cho mình biết.

Cậu ấy nói, "Giống như ngay từ đầu cậu liền nguyện ý tin tôi không phải tư sinh, lần này cũng tin tôi không phải tốt sao?"

Tôi tin.

Kỳ thật ngay từ lúc xoay người nhìn vào đôi mắt cậu, tôi liền tin.

Triệu Lỗi thoáng nhìn chiếc áo khoác.

Trong đầu liền hiện lên hình bóng Yên Hủ Gia cô đơn rời đi.

Biết cậu là 808bass làm Triệu Lỗi cảm thấy quá chấn kinh rồi, thậm trí còn chưa đem câu "tôi tin cậu" nói ra. Có phải đã làm tổn thương bạn nhỏ rồi hay không? Lần sau gặp lại liền dỗ cậu.

Tôi còn phải đem áo trả cho cậu mà.

***

Hà Lạc Lạc vừa rửa mặt xong quay trở lại thấy Yên Hủ Gia héo thành một cục ngồi trên giường.

"Yên Hủ Gia cậu sao thế?"

Yên Hủ Gia không rảnh quan tâm đến Hà Lạc Lạc gọi cậu bằng tên đầy đủ.

"Tôi với Triệu Lỗi khả năng sắp... ..."

"Hả? Không phải hôm qua hai người vừa đi xem nhạc kịch sao?"

"Cái này, nói ra thì rất dài... ... Tóm lại chính là cậu ấy biết tôi họ Yên, còn hiểu lầm chút chuyện khác nữa... ..."

Hà Lạc Lạc lúc này mới phản ứng lại, "Vậy cậu không giải thích rõ ràng cho anh ấy?"

Yên Hủ Gia có chút đờ đẫn lắc lắc đầu.

"Tôi nói rất nhiều, còn hỏi cậu ấy có thể tin tưởng tôi hay không, nhưng cậu ấy im lặng rất lâu, hẳn là do dự đi... ..."

"Ai... ... Vẫn là trách tôi, lúc trước không nên giấu cậu ấy, cậu ấy khẳng định đang rất thất vọng... ..."

Hà Lạc Lạc lần đầu tiên thấy Yên Hủ Gia như vậy, sững sờ ở bên cạnh cũng không biết an ủi thế nào.

"Tớ cảm thấy có thể hôm nay hai người có chút kích động rồi, bình tĩnh chút mọi chuyện sẽ ổn thôi."

"Ừ, không nói nữa, đúng rồi không phải hôm nay cậu nói Nhậm Hào buổi tối có tiết mục radio sao?"

"Ừ ha!" Hà Lạc Lạc vỗ đùi, "Cậu không nhắc chắc tớ quên mất, sắp đến giờ rồi tớ đi trước."

***

Trương Nhan Tề không nghĩ Nhậm Hào sẽ nhận lời tham gia tiết mục radio lần này, với độ nổi tiếng hiện tại của Nhậm Hào thì không cần tham gia mấy cái như này, nhưng khi vừa nghe đến chủ đề hôm nay là "Từ biệt", Nhậm Hào liền đồng ý.

Lúc diễn tập, Nhậm Hào có chút khẩn trương.

Không biết là em có nghe thấy hay không, nhưng lần "từ biệt" này không chỉ là vì em, cũng là vì anh.

Chỉ mong vô luận em là ai, em đang ở đâu, đều có thể tha thứ cho anh ngày đó không từ mà biệt.

"Hôm nay chúng ta thập phần vinh hạnh khi mời Nhậm Hào tiên sinh đến với radio chúng ta, tin rằng mọi người đều rất tò mò về từ biệt, Nhậm Hào tiên sinh có phải có chuyện cũ gì không?"

Hà Lạc Lạc đeo tai nghe hết sức chăm chú mà nghe, vài giây tiếp theo giọng nói của Nhậm Hào truyền đến lỗ tai.

"Có, chuyện này hẳn là từ lúc xuất đạo đến nay tôi mới kể."

"Tôi 14 tuổi rời khỏi quê cũ, lúc đi quá vội, vỗn định cùng bạn tốt nhất từ biệt, nhưng khi đó em ấy ở trường học không có ở nhà. Chờ đến lúc em ấy về sẽ không kịp chuyến xe lửa, cho nên người nhà liền mang tôi đi. Tôi liền đem con thú nhồi bông tôi thích nhất để lại cho em ấy."

Hà Lạc Lạc sững người.

"Đến bây giờ đã qua mười năm, thành danh rồi một lần trở về quê hỏi thăm tin tức về em ấy, nhưng nghe nói em ấy không những đã dọn đi, còn đã đổi cả tên."

Hóa ra anh ấy còn nhớ mình, còn trở về tìm mình.

"Thật là một chuyện đáng tiếc, vậy Nhậm Hào tiên sinh có chuyện muốn tại đây nói với người bạn kia không?"

"Chủ đề hôm nay là "Từ biệt", tôi cảm thấy tôi trước đây thiếu em ấy một câu từ biệt, cho nên ở tại đây tôi muốn nói, mong em ấy tha thứ cho tôi khi lúc đó không từ mà biệt. Tôi bây giờ mọi thứ đều tốt, chỉ mong em ấy cũng vậy."

Em không có trách anh, hiển tại cũng rất ổn.

"Thật ra lúc tôi để lại con thú bông có kèm theo một tờ giấy, nhưng không biết em ấy có nhìn thấy hay không. Cho nên lần này cũng là muốn chính thức nói tạm biệt."

***

Yên Hủ Gia rửa mặt xong quay về phòng liền thấy Hà Lạc Lạc như nổi điên bới tung đống gấu bông ở đầu giường.

Kéo khóa sau lưng Angela ra, một tờ giấy nhăn nhăn rơi ra.

"Ninh Ninh: vỗn dĩ muốn nói tạm biệt với em, nhưng không thể đợi em tan học trở về. Anh muốn vào trong thành học, Angela này tặng cho em, nhớ anh liền nhìn nó. Chúng ta về sau nhất định gặp lại! --- Hào Hào ca ca của em."

Hà Lạc Lạc cầm tờ giấy nhỏ mà khóc lên.

"Anh ấy nhớ rõ mình... ... anh ấy còn muốn... ... cùng mình từ biệt... ..." Hà Lạc Lạc nức nở nói, "Từ cái gì mà từ... ..."

Yên Hủ Gia không hiểu Hà Lạc Lạc nói gì, chỉ là không biết người vừa rồi còn đang an ủi mình sao giờ lại biến thành cái dạng này, không đợi cậu lên tiếng, Hà Lạc Lạc liền nói mình không sao, bảo cậu trước giải quyết xong chuyện với Triệu Lỗi đi.

***

Nhậm Hào kết thúc tiết mục trở về nhà, nhìn đến Angela mà Hà Lạc Lạc tặng trên giường.

Hẳn là hôm nay em ấy có nghe.

Lại lần nữa cảm thấy, em chính là em ấy, nhưng thoạt nhìn em cũng không biết được quá khứ của anh. Nếu em thật là em ấy, thì thật may mắn em chung quy ở bên anh. Nếu em không phải, sự xuất hiện của em cũng đủ cho anh giữ chắc những khoảng khắc.

Có lẽ Hà Lạc Lạc đến, chính là vì đền bù khuyết điểm của Từ Nhất Ninh.

Hôm nay Nhậm Hào, lựa chọn từ biệt Từ Nhất Ninh, cũng là từ biệt áy náy suốt mười năm của mình.

"Hôm nay có nghe hay không? Anh đã về nhà, nghỉ ngơi sớm một chút."

Nhậm Hào gửi Wechat, rất nhanh sau đó nhận được tin nhắn của Hà Lạc Lạc.

"Ừ, anh cũng nghỉ ngơi sớm một chút. Ngủ ngon."

"Ngủ ngon."

***

Hà Lạc Lạc ở đầu bên kia khịt khịt mũi, nắm chặt điện thoại.

Hà Lạc Lạc, mày không được khóc, cuối tuần này còn phải đến nhà anh ấy dạy kèm.

Lần này, liền dùng danh nghĩa Từ Nhất Ninh đi.

***

Màn hình bạn cùng phòng Hà Lạc Lạc cũng sáng lên.

Yên Hủ Gia lo lắng Triệu Lỗi trở về vùng ngoại thành có xảy ra nguy hiểm, lại nhớ đến ngày hôm đó cậu ấy giúp mình đánh tên bắt cóc nên bị thương, không khỏi đau lòng.

Chính là vì chuyện ngày hôm đó, nên cậu mới quyết định theo đuổi Triệu Lỗi. Vỗn dĩ lúc đầu cậu chỉ cảm thấy điều kiện của Triệu Lỗi tốt, đúng kiểu mình thích. Nhưng càng ở chung cậu càng cảm thấy, cậu thật sự thích Triệu Lỗi. Vô luận cái cảm xúc gì, ở trong ánh mặc ôn nhu của Triệu Lỗi đều có thể bị vạch trần sạch sẽ. Lúc ở bên cạnh Triệu Lỗi, trong lòng cậu mới an ổn được.

Nhưng hiện tại cậu không biết như thế nào. Nhìn chằm chằm khung thoại, không biết nên nói gì mới tốt.

Về nhà chưa?

Xóa.

Còn tức giận sao?

Xóa.

Ngủ sớm một chút.

Xóa.

"Tôi về đến nhà rồi. Cậu nghỉ ngơi sớm một chút đi."

Yên Hủ Gia mất nửa ngày để xác nhận mình không bị hoa mắt thật là Triệu Lỗi đã gửi.

"Được, vậy cậu cũng nghỉ ngơi sớm một chút."

Yên Hủ Gia gõ xong tin nhắn liền thở phào, không nghĩ đến người không có không để ý đến mình thậm trí còn chủ động báo đã về nhà an toàn.

"Vừa nãy chưa kịp nói... ..."

"Tôi tin cậu, cho nên, sau này có chuyện gì đều phải nói với tôi."

M* **!

Yên Hủ Gia không thể nhịn được mà kêu lên một tiếng.

"Ừ ừ ừ! [Vui vẻ]"

Triệu Lỗi đại khái có thể tưởng tượng đến cái hình ảnh Yên Hủ Gia vui mừng hoan hô nhảy nhót. Bạn nhỏ này dễ dỗ như vậy sao?

Soạn xong tin, chỉnh sửa một chút, nhấn gửi.

"Vậy Yên Hủ Gia tiên sinh còn muốn theo đuổi Triệu Lỗi tiên sinh nữa hay không?"

Yên Hủ Gia nhìn thấy tin nhắn kia cả người choáng váng. Lời này mà Triệu Lỗi cũng có thể nói ra sao? Không phải chứ, làm gì có khả năng!

Vì thế vài giây sau Triệu Lỗi nhận được một tin nhắn.

"Trương Nhan Tề anh đem trả Triệu Lỗi điện thoại ngay!"

Ở xa xôi phía nội thành thanh niên tên Trương Nhan Tề hắt xì một cái.

Triệu Lỗi: Đây có được tính là vui quá hóa ảo giác không?

***

Lúc điện thoại có cuộc gọi đến Yên Hủ Gia luống cuống chân tay bò xuống giường chuồn ra ngoài hành lang.

"Yên Hủ Gia, cậu nghe cho thật kỹ tôi chỉ nói một lần."

"Tôi đã xem xét, tôi không thiếu trợ lý, nhưng thiếu đối tượng. Bất quá làm đối tượng không có tiền lương, một tháng thực tập, hết một tháng mới quyết định chuyển chính thức hay không, cậu có làm không?"

"Cậu lặp lại lần nữa."

"... ... Tôi vừa nói chỉ nói một lần."

"Làm!"

"Bất quá có vấn đề."

"Cái gì?"

"Không có tiền lương không sao, nhưng có bao ở không?" (Cơ hội vậy ai chơi lại anh :v)

Xin lỗi, đối phương hiện tại đang cạn ngôn, vui lòng gọi lại sau.

-Hết chương 11-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top