Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 6: I can't do this on my own

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

(Chap 1- 5: http://amocgaumeo.wordpress.com/category/short-fic/ )

Author's Note: Tạ ơn Chúa là chap này đã hoàn thành, tôi đã nghĩ nó sẽ không bao giờ xong nnhững điều mình thích trong cậu chuyện này. Và tôi muốn cảm ơn từng người một đã review cho tôi, vì nói thật là tôi đã gần như mất hết cả hứng cho fic này.

À, và chúng ta còn đón chào thêm một cặp nữa, Merida và Toothless- bạn không đọc nhầm đâu, cậu ấy đã trở lại. Người có idk là tumblethorne đã đưa ra ý tưởng này và tôi đồng ý ngay lập tức. Tôi thích việc Merida độc thân, nhưng dù sao thì cô ấy cũng xứng đáng với một chàng hoàng tử.

Tôi có được những review tuyệt vời nhất từ trước đến giờ, và tất cả là nhờ những độc giả yêu quý của tôi, và không còn gì có thể khiến tôi vui hơn khi thấy được những review đó. Những lời đó đã giúp tôi rất nhiều, cảm ơn mọi người. Tôi thực sự không thể diễn tả được tôi yêu mọi người đến nhường nào, mọi người đã bỏ thời gian để tạo động lực cho tôi và nói cho tôi ở ngay đây:

GreenEyedLooney

Guest

Shimer Shine

nyc4me

CocoVanillaMilk

007

AliceInNeverland

rokusan23

bs 13

strongyu

Spongebobs

First Movement

sunnyjoeman

Seth Enjambre

DeniseAgron

FrostSapphire

Samanthafun4

PriscilaOrglene

glee131313

Inked Thought

Hi vọng là tôi đã không bỏ qua người nào, và kể cả khi tôi type ra từng cái tên một, tôi vẫn luôn nhớ về lời từng người và tôi thực sự nở một nụ cười ngốc nghếch lúc đó, thật đấy, tôi quả là một đứa ngốc mà.

Thôi được rồi, dẹp những con người tuyệt vời này sang một bên, đây là bài hát của chap này, khá ngắn nhưng tôi nghĩ lời bài hát đã diễn tả chap này một cách hoàn hảo nhất có thể:

"Even though the world she loved, it don't ever be the way it was.. Memories they take her back, every moment fades to black, every kiss and every taste. She wishes time would ease the pain... I don't know if I'll ever make this right, cause I'm just so broken by the bitterness of loneliness"- The Silence, Mayday Parade

____________________________________________________________

Ngày 24 tháng 10

Đúng như lời mình nói, Jack ở lại. Cậu dậy trước cô, và cô dụi vào ngực cậu, cậu có thể khuôn miệng xinh xắn của cô đang thở nhè nhẹ. Tóc cô đã bắt đầu lộn xộn, một nửa vẫn còn là bím tóc, một nửa đã bung ra. Mùi hương lại tràn vào mũi cậu, cái mùi từa tựa hương quế. Jack mỉm cười nhìn xuống Elsa, rồi đưa tay gạt một dải tóc nhỏ khỏi mí mắt cô.

Elsa thở hắt ra, vươn mình trong cánh tay cậu, trước khi mở mắt và nhìn Jack khẽ mỉm cười. “Chào buổi sáng,” cô thì thầm.

“Buổi sáng tốt lành,” Jack trả lời, giữ nguyên nụ cười khi nãy. “Vậy tôi được phép đi chưa?”

“Chưa,” Elsa kéo Jack gần hơn và dụi tiếp vào ngực, chạm mũi vào cổ cậu. "Tôi chưa muốn dậy.”

Jack nghiêng sang để hôn cô, nhưng đó chỉ là một nụ hôn phớt qua rất nhẹ, vì cả hai đều còn đang mơ màng. Mặc dù thế, Elsa vẫn chấp nhận cử chỉ yêu thương bé nhỏ đó, trước khi nghiêng người sang cậu lần nữa.

“Muộn rồi,” Jack nói thầm, và Elsa vùi mặt vào vai cậu, khẽ hôn lên cổ.

“Đã muộn lắm đâu.”

“Muộn lắm rồi đấy.”

“Đừng tranh cãi với tôi,” Elsa càu nhàu. “Tôi thích thế này, tôi thích-,” và cô chìm vào giấc ngủ.

“Cô có thích tôi không?” Jack cố ép mình nói to suy nghĩ ấy lên. Đáp lại chỉ là một hơi thở nhẹ nhàng và tiếng ngáy nhỏ, cứ như là cô đã bị kéo vào giấc ngủ rồi.

Sẽ thật là ngu ngốc, nếu hỏi Elsa phải chăng cô có chút tình cảm nào với cậu không – giữa hai người có một sự hấp dẫn nào đó với nhau, tất nhiên rồi. Cô ấy lộng lẫy, và có thể tốt bụng khi muốn, mặc dù cậu cũng biết là tại sao hai người chẳng bao giờ dám mô tả sự ràng buộc này giữa họ như một mối quan hệ tình cảm.

Họ đều đang gặp rắc rối.

Rất nhiều. 

Cả hai đều đã mồ côi, đều đã từng tan nát trái tim ít nhất một lần, đều cố gắng tìm ra lối thoát cho cái vấn đề vô vọng, và đều kết thúc việc đó trong tuyệt vọng, mệt mỏi và tan vỡ.

Jack nghỉ ngơi, để cơ thể cậu dịu lại trong vòng tay Elsa. Có lẽ họ sẽ tìm ra lối thoát, vào một ngày nào đó, nhưng không phải bây giờ. Cậu không thể tập trung vào điều gì lúc này nữa.

Ngày 25 tháng 10

“Astrid và tôi đã làm lành,” Hiccup khoe Jack khi hai người đi lấy nước. Nguồn nước cách tầm 1/4 dặm cũng đồng nghĩa với việc phải đi khá nhiều. Với thùng chứa nước nặng trịch trên vai, việc về lại ngôi nhà trong vòng một đến hai giờ tới hoàn toàn là điều không tưởng.

“Ah,” Jack gật đầu, nâng vòi nước cao hơn. “Những gì tôi nghe được là hai người cuối cùng đã làm tình và ngủ với nhau rồi đó hả.”

“Jackkk,” Hiccup đảo mắt, vì cậu biết thằng bạn mình thường xuyên “cố tình nghe nhầm” mấy câu nói này, nhưng điều đó không có nghĩa là cậu chấp nhận để bị thế. “Không, tôi nói là chúng tôi làm lành.”

“Hai người ít nhất đã hôn nhau chứ?”

Hiccup đẩy cái vòi, đập vào cằm Jack.

“Jack, làm ơn,” Hiccup nói. “Cư xử cho đàng hoàng chút coi.”

“Tôi đàng hoàng mà,” Jack nói, “Thề đó.”

Hiccup thở dài. “Hãy thử vờ như cậu không phải là một thằng đần chuyên kê nguyên cái tủ li vào mồm người khác khi nói chuyện, được không?”

“Tôi sẽ thử,” Jack nhếch mép, và Hiccup xô tiếp cái vòi.

“Đầu nguồn trên kia, đổ đầy cái thứ này và đi về thôi.”

“Rồi rồi,” Jack nói, nụ cười của cậu vẫn còn đó.

Ngày 28 tháng 10

Jack ngồi kế bên Merida trên giường trong một căn phòng, và cả hai đang bày trò với đám sách cũ rích mới kiếm được. Jack tìm thấy một cuốn tiểu thuyết về cướp biển, đọc lên thành tiếng những dòng ngớ ngẩn, trong khi Merida hưởng ứng y chang với đám văn học lãng mạn.

“Cái mông lóe sáng cùng hàng nghìn vương miện,” Jack cố đọc nó một cách nghiêm túc trong khi Merida đang cười sằng sặc. “Người đàn ông huýt lên khi thấy nó.”

“Ê, từ từ, nghe cái này đi,” Merida mở cuốn sách của mình. “Ngực cô ấy cương cứng theo từng khoảnh khắc – mắt cô lóe sáng đầy ham muốn khi thấy sinh vật đẹp đẽ trước mặt mình".

Cả hai người rú lên cười, hoàn toàn thoải mái cho đến khi bị gián đoạn bởi tiếng mở cửa phòng.

“Mọi người sẽ không tin nổi điều này đâu,” Hiccup bước vào, và mặt cậu tái nhợt. Niềm vui của Merida lẫn Jack nhanh chóng biến mất khi nghe thấy giọng Hiccup đầy nghiêm trọng, và họ ngay ngắn ngồi thẳng dậy.

“Chuyện gì thế?” Merida hỏi, đầy lo lắng. “Có phải là về Anna không?”

Ai cũng biết là vết thương của Anna đã lan ra, tất nhiên rồi, và cô gái bị giữ trong phòng đến khi đỡ hơn. Thực ra điều này cũng không quá tệ, vì Elsa và Kristoff vẫn thường xuyên tới thăm cô.

“Không, không phải Anna, mà là-” Hiccup thở hắt ra, má ửng hồng. “Ra ngoài đi.”

Merida và Jack ném cho nhau một cái nhìn đầy ý nghĩa, họ đứng dậy cùng một lúc và đi theo Hiccup ra ngoài, tự hỏi tại sao anh chàng lại đeo cái vẻ mặt đó, vẻ mặt của kẻ vừa trông thấy một hồn ma.

“... Las Vegas, thật chứ?” tiếng Rapunzel vọng lại khi ba người bước tới hành lang. “Ở đó ra sao?”

“Mọi thứ bị phá hủy,” một giọng quen thuộc vang lên. “Các sòng bài bị đập nát hết, tất cả những gì còn lại chủ yếu chỉ là những dải phân cách đầy chất nổ.”

“Đó là lí do cậu mất một chân à?” một giọng khác tham gia vào cuộc trò chuyện, giọng của Kristoff, đang tò mò.

Jack đoán là cậu nên xem thử. Cùng với Merida, cậu bước vào phòng khách để rồi nhận ra không ai khác ngoài Toothless đang nhìn chằm chằm vào họ.

Khó xử thật…

“Mọi người,” Rapunzel mỉm cười từ chỗ cô với Toothless và Kristoff đang ngồi trên ghế dài, cả ba rõ là đang nghe Toothless kể về chuyến đi của anh ta kể từ sau lần cuối họ gặp nhau. “Là Toothless.”

Cứ như thể họ bị mù hay sao mà không nhận ra vậy. Mặt Toothless trông có vẻ mệt mỏi, và tóc cậu ta dài hơn, đôi mắt xanh lục cũng mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Ngượng nghịu đứng dậy, cậu cố giữ thăng bằng với một chân và một que gỗ chân bên kia như ta thường thấy ở những tên hải tặc già. Cậu ta và Hiccup hợp nhau phết, hẳn rồi, mỗi người đều mất một chân còn gì.

“Hey,” Jack lên tiếng trước, cùng với một nụ cười, nhưng Merida ngay lập tức quay đi không giải thích, kéo Hiccup đi cùng, khiến cậu bé tội nghiệp mất thăng bằng trong chốc lát.

Ngày 29 tháng 10

“Vậy là cô sẽ không nói chuyện với cậu ta?” Jack hỏi, nhìn Merida giặt đồ đầy giận dữ. Tất nhiên là cậu có thể giúp, nhưng cậu thích nhìn Merida vật lộn với cái mớ quần áo đó hơn.

Toothless lại gia nhập nhóm – lần này là vĩnh viễn, ai mà biết. Cậu ta vẫn ở lại, và cậu ta vừa cùng Flynn đi lấy thêm nước.

“Không,” Merida nạt, cùng lúc xé làm đôi một cái váy với những nhát cọ đầy hung bạo. “Tôi không cần nói chuyện với cậu ta.”

“Là vì hai người đã ngủ với nhau à?” Jack hỏi, và lãnh ngay một đống quần lót đầy xà phòng vào mặt. “Kinh quá, Merida!”

“Không,” Merida lặp lại, một nụ cười chiến thắng nho nhỏ xuất hiện trên mặt cô khi Jack ném cái thứ kia xuống sàn.

“Cậu ta luôn cố bắt chuyện với cô,” Jack để ý, và Merida nghênh đầu, để cho những lọn tóc đỏ dính xà phòng xoà xuống che đi những biểu cảm trên mặt mình. 

“Tôi không quan tâm.”

“Tôi nghĩ cô có.”

"Hừ, tôi không có".

“Merida-”

“Không,” Merida ngang, “Không phải lúc, Frost. Tôi sẽ không nói chuyện với cậu ta, và cậu sẽ không thuyết phục được tôi.”

“Nó có thể giúp cô, Mer-”

“Không,” Merida nói, và Jack thoáng thấy vài giọt nước mắt. “Jack, làm ơn.”

Merida chưa bao giờ nói hai từ làm ơn. Cô đã nói đùa về điều đó với Jack trước đây, vì nó làm tốn thời gian. Chỉ là lời che đậy, Jack biết, nhưng cùng lúc đó, cậu cười và đồng ý với cô.

Nó chỉ khiến Jack buồn thêm, vì cậu biết Merida đang tổn thương.

“Thôi được” là những gì Jack có thể nói, và cậu để cô giặt quần áo một mình, nhìn cô với ánh mắt đầy cảm thông trước khi rời khỏi.

Ngày 31 tháng 10

“Hôm nay là Halloween,” Astrid nói, đứng yên tại cánh cửa trong khi Jack nằm dài trên giường, với một dải ánh sáng hơi sắc cam pha đỏ của bình minh vắt ngang trên cánh cửa sổ vỡ đầy bụi.

“Cảm ơn vì tin tức, thưa Thuyền-Trưởng-Ai-Cũng-Biết-Rồi ạ,”Jack đáp lại, nhưng tất nhiên, cậu không biết điều đó. Đã là 31 tháng 10 rồi sao? Cậu không còn tí khái niệm gì về thời gian, và cũng chẳng buồn để ý nếu thời gian có trôi đi thật nhanh trước mắt mình.

“Tôi đã quyết định rằng việc của tôi là báo cho mọi người về tất cả các ngày lễ,” Astrid nói, và Jack thấy mình mỉm cười, nhớ lại những lần cô ta thực hiện lời hứa của mình.

“Sẽ có trò cho kẹo hay bị ghẹo chứ?”

“Không,” Astrid đáp, cậu nhận thấy cô gái đang cười khi nói. “Cậu thì sao? Tôi chắc rằng Merida sẽ rất muốn bày một trò nào đó để hù cậu.”

“Cũng hay đấy, nhưng tôi ổn.”

“Vậy là không chơi khăm?” Astrid mỉm cười.

“Không, rất xin lỗi.”

Ngày 6 tháng 11

Bữa sáng diễn ra với bầu không khí im lặng khó tả. Jack ngồi nhai hoa quả đóng hộp, Merida cũng thế, và Flynn làm điều tương tự.

“Hey, đưa cho tôi cái thìa nào.” Flynn thúc nhẹ Merida, cô đảo mắt, nhưng rút cục vẫn đưa cho cậu.

“Có ai thấy Astrid hôm nay chưa?” Jack hỏi lớn, vì cậu nhớ rằng Hiccup vừa hỏi cậu điều đó cách đây không lâu.

“Cô ấy đi dạo thì phải,” Flynn xúc một thìa thức ăn vào cái miệng đang há to, “với Toothless.”

Merida đập mạnh bát xuống bàn, và cô lẩm nhẩm điều gì đó về việc đã quên mất một việc cực kì quan trọng, đoạn bỏ đi, suýt nữa đâm phải Kristoff đang đi vào để lấy bữa sáng cho Anna.

“Kỳ lạ,” Flynn bình luận, và xơi nốt bát của Merida.

Ngày 7 tháng 11

Jack ngồi cạnh Toothless, vì, ừm, rất khó để tránh mặt cậu ta kể cả khi điều đó khiến Merida nói chuyện với cậu "ngọt ngào" hơn. Astrid đã tha thứ cho cậu ta, hoặc có vẻ đã tha thứ cho cậu ta, sau khi Toothless giải thích rằng mình và Hiccup không là gì cả, và họ chưa từng là gì của nhau, hay là sẽ là gì của nhau, nụ hôn đó chỉ là chuyện xảy ra một lần duy nhất. Đại loại vậy, cậu chắc chắn.

“Vậy, chuyện về cái chân cậu là sao?” Jack hỏi, vì cậu không muốn vòng vo mãi và cậu cũng thực sự tò mò.

“Mất trong một cuộc ẩu đả với một trong số chúng,” Toothless nói, nhún vai. “Khá tệ, nhưng tôi gặp một gã, tên đó giúp tôi và chữa cho tôi, dù sau đó tôi vẫn bị mất một cái chân.”

“Vậy cậu sẽ gia nhập với chúng tôi?” Jack hỏi, vì Toothless không hoàn toàn xấu, mặc dù Merida luôn chê trách cậu ta.

“Có thể, tùy thuộc vào-”

“Vào…?”

“Merida.”

“Merida?” Jack nhướn mày.

“Tôi không biết,” Toothless nói, với vẻ mặt của một người đàn ông đang khao khát thứ mà mình không thể có.

“Chúc may mắn,” Jack đáp, và nhớ lại những gì mình từng nói với Hiccup về các cô gái. “Merida khá đáng sợ, không bằng Astrid, nhưng cũng gần bằng.”

Toothless cười, và nụ cười của Jack còn lớn hơn.

Ngày 9 tháng 11

Merida đóng sầm cái cửa lại phía sau, mặt cô đỏ bừng và cô đang tìm Jack với những bước chân dài đầy giận dữ.

“Oh, hey, Mer-”

Merida trả lời cậu bằng một cái tát, rồi giận dữ vuốt tóc, khuôn mặt tròn của cô khá hợp với mái tóc và là nổi bật lên những nốt tàn nhang.

“Ow,” Jack nói, ôm mặt. “Cái đó là sao vậy?”

“Phòng của cậu là căn phòng đầu tiên tôi có thể tới,” Merida quát, lừ mắt nhìn bức tường như thể nó là lí do làm cho cô nổi đóa.

“Từ-?”

Một tiếng gõ cửa, chậm rãi và có vẻ hơi do dự. “Merida-,” Jack nhận thấy giọng của Toothless.

‘Không’ là câu trả lời của Merida, và cậu thấy rằng cô còn không thèm nhìn tới cánh cửa.

“Tôi xin lỗi.”

“Vì cái gì?” Merida quát, và đứng khoanh tay.

“Tôi thậm chí còn không biết vì sao cô giận tôi nữa.”

“Hờ, tốt hơn là cậu đừng nói chuyện với tôi nữa.”

“Tôi không muốn nó trở thành thứ gì như kiểu chuyện một đêm, Merida".

Jack chỉ thấy nó thú vị, với cái cách mà một thằng ngớ ngẩn như cậu vẫn thấy thế, và mỉm cười.

Ngày 12 tháng 11

Elsa lại tiếp tục buồn bã, cô lại ngồi vào đúng vị trí ánh mặt trời chiếu vào, với hai chân co sát lên ngực, cằm tựa vào gối. Cái nhìn trống rỗng trên mắt xuất hiện trở lại, và cô cứ bất động như thế. Jack cho rằng bấy giờ khoảng ba giờ chiều, và đó có thể là lí do, vậy là cậu tiến đến ngồi cạnh Elsa, bất chấp ánh nắng gay gắt của mặt trời đang rọi thẳng vào mắt.

Không ai nói gì cả. Elsa chỉ khẽ di động ngón tay, như thể ra hiệu là cô biết cậu ở đó, rồi lại tiếp tục nhìn chăm chú vào khoảng không.

Jack hiểu, và hai người cứ ngồi đó đến khi thời gian trôi đi, điểm đến 3h15, và Elsa cuối cùng có thể thư giãn. Cô buông thõng tay xuống từ nơi chúng vừa ôm lấy chân, và cũng không hề kháng cự khi Jack vòng tay qua người cô.

“Tôi nhớ nhà,” Elsa nói, dựa đầu vào ngực Jack.

“Tôi cũng thế,” Jack nhẹ nhàng nói, Elsa lắc đầu.

“Ý tôi là mái ấm thực sự, với cha mẹ tôi-,” cô thở hắt ra. “Và Anna nữa, chúng tôi đã rất thân thiết với nhau.”

“Có vẻ như hai người lại thân thiết với nhau rồi,” Jack đáp lại, và Elsa lại lắc đầu.

“Không phải như thế này, chúng tôi từng là bạn thân,” Elsa lẩm nhẩm, trầm ngâm, đôi mắt lấp lánh những hoài niệm. “Tôi yêu nó rất nhiều, Jack à.”

“Ừm,” Jack nói khẽ.

“Có người con gái nào-,” Elsa dường như phải cố thúc mình nói nốt những gì đang nghĩ. “Mà cậu yêu, hay từng yêu không?”

Jack toe toét. “Có, cô ấy rất xinh. Tóc nâu, mắt nâu, cô ấy rất dễ thương nữa.”

“Ồ.” Elsa nói nhỏ. “Ừm...Tên cô ấy là gì vậy?”

“Emma,” Jack mỉm cười.

“Em gái cậu,” cô nói, có một chút nhẹ nhõm trong lời nói đó.

“Chứ còn ai khác nữa?” Jack nói.

Elsa im lặng. “Ừm, mẹ của cậu?”

Cả hai cười, và Elsa ngả vào người Jack.

Ngày 15 tháng 11

Kristoff, Flynn, Astrid, Elsa và Rapunzel rời đi để tiến hành một cuộc đột kích nữa. Jack chấp nhận điều này, theo một cách kì lạ nhất có thể, cậu thậm chí còn tạm biệt Elsa trước khi cô đi, vỗ nhẹ vào tay cô, và Elsa gật đầu. Jack biết rằng cậu sẽ không ngủ được trong vài ngày tới.

Dù sao thì, bởi cả Krisstoff, Elsa lẫn Rapunzel đều đi, nên Jack nhận nhiệm vụ lấy thức ăn cho Anna và đảm bảo cô ấy ăn uống đầy đủ, vì thế, cậu vào bếp và múc bất kì cái món kì cục nào Hiccup đã nấu ra đầy một đĩa. Cậu bị trượt chân trước một cảnh tượng thú vị.

Merida quay lưng lại với cậu, có thể đó là lí do cô chưa nhận ra, vì so sánh với những người còn lại, cô gái này là một trong những người có phản xạ tốt nhất. Tay Toothless đặt trên mái tóc rối bù của Merida, cậu ôm cổ cô một cách âu yếm, cô vòng tay qua eo cậu, và họ đang hôn nhau theo cái cách điển hình của phim tình cảm, khi hai nhân vật chính sắp sửa lâm vào cảnh sinh ly tử biệt.

Jack cười, khẽ đằng hắng vì chuyện này không thể bỏ qua được. Toothless mở to mắt, bước một bước khỏi Merida và bối rối nhìn Jack. Merida, với một chút biểu cảm mơ màng, nhìn theo Toothless, và thế là quá đủ để đạp cô ra khỏi trạng thái chếnh choáng vì tình yêu kia. 

“Frost!” cô thét lên. Merida vớ lấy vật đầu tiên cô có thể với tới – một cái bát – và ngắm vào đầu Jack, nhưng cậu cúi xuống dưới cái bếp, cười sằng sặc vì nó quá ư hài hước.

Merida từ chối Toothless mọi lúc, và rồi cô ta tự dưng lại muốn hôn Toothless như thể chỉ có hai người họ tồn tại trên cái thế giới này.

Jack đóng cửa, và cậu có thể nghe thấy tiếng Merida đập vào cánh cửa, cũng như tiếng hét của cô.

Cậu chỉ cười và lấy một đĩa thức ăn cho Anna.

Ngày 16 tháng 11

Jack tỉnh dậy sau một đêm thức trắng, dù cậu đã dự đoán trước là như thế. Tuy cậu liên tục phủ nhận, nhưng cậu nhớ Elsa. Cậu nằm bẹp xuống gối, thường thì nó lạnh, đúng như ý cậu muốn, nhưng hôm nay thì nó rất ấm, và đây là điều cực kì vô lí, vì kể cả khi Elsa nằm kế bên, cái gối vẫn lạnh ngắt.

Có lẽ cậu nên quen với việc ngủ một mình, vì Elsa đâu có thể ở bên mãi được. Và vì lí do nào đó, bụng cậu quặn đau khi nghĩ đến điều đó.

Cậu nằm xuống gối tiếp và thở dài, trước khi định thử ngủ lại lần nữa.

Ngày 20 tháng 11

Elsa trở lại, muộn hơn so với mong đợi. Họ ổn, nhưng ai cũng bẩn thỉu, nhếch nhác và dính đầy máu, và run rẩy như thể vừa thấy điều gì đó tồi tệ lắm. Cái này thì Jack không hề nghi ngờ.

Jack ngồi trên giường khi Elsa bước vào, cô đóng cửa lại, trước khi kêu lên một cách kì cục khi nhìn thấy Jack.

Ngay lập tức, cậu đứng dậy, và ôm cô chặt, cầu mong rằng điều này sẽ không gợi lại một kỉ niệm nữa. Tay cô nắm chặt lấy áo cậu, những móng tay đâm vào da cậu, nhưng Jack không thả cô ra, hơi cúi đầu xuống để miệng mình chạm vào tai Elsa.

“Chuyện gì đã xảy ra?” cậu hỏi.

“Chúng tôi đến quá muộn, chúng tôi-,” Elsa khóc rấm rứt, thở hổn hển. “Con bé chết ngay trên tay tôi, Jack.”

Cậu không hiểu, nhưng Elsa không thể giải thích, nước mắt ướt đẫm má cô. Jack lùi ra, khẽ hôn cô vì cô cần nó, và nói thật là cậu cũng thế.

Luồng hơi lạnh cả hai người chia sẻ chào đón người kia, và môi Elsa khô nứt  đến bật máu, nhưng Jack vẫn nếm chúng, giữ khuôn mặt cô trong bàn tay mình. Cô tạo ra một tiếng động nhỏ đằng sau cổ họng, một tiếng thút thít nhỏ, và Jack phải lùi lại trước khi tay cô ôm chặt lấy người cậu.

“Không,” Elsa thì thầm. “Ở lại đi.”

Họ hôn nhau, dành thời gian để khám phá những đường nét trên môi người kia, không quá vội vàng đói khát, mà thật chậm rãi, thận trọng. Jack cảm thấy một giọt nước rơi xuống mũi cậu, nhận ra Elsa tiếp tục khóc, cậu đưa tay về phía sau lưng cô, tay còn lại nâng cằm cô, và cậu hôn cô sâu hơn.

Ngày 21 tháng 11

“Chúng tôi gặp được một gia đình trong một căn nhà,” Astrid và Flynn vẫn rất mệt, quầng mắt vẫn đọng lại, và họ vẫn có vẻ lơ mơ trong bữa sáng. Jack dậy cùng lúc với hai người kia, cả ba im lặng ngồi ăn với súp nấm lạnh.

“Chuyện gì đã xảy ra?” Jack hỏi, thay vì thắc mắc vì sao mặt Flynn có vẻ dễ sợ và vì sao Astrid có vẻ đau khổ đến thế.

“Chúng tôi cố cứu họ. Gia đình ấy gồm một cặp vợ chồng và hai bé gái, và không có chút thức ăn nào. Chúng tôi đưa họ vài đồ dùng, Rapunzel còn cố gắng đưa cho hai đứa nhỏ một ít thuốc,” Flynn cộc cằn nói.

Jack tính hỏi, nhưng Astrid nói luôn. “Họ gặp vài con zombie một ngày sau đó, sau khi chúng tôi đã gói ghém đồ và rời đi. Tất cả mọi người đã chết, Jack. Chúng tôi không thể ngăn chúng. Chúng tôi trở lại, nhưng tất cả đã quá muộn. Duy nhất một bé gái vẫn còn sống, nhưng-,” Astrid thở gấp, cô buộc mình phải nói hết. “Con bé chết chưa đầy một phút sau đó.”

“Trên tay Elsa?” Jack nhớ lại đêm trước đó, và cái gật đầu của Flynn đưa cậu câu trả lời. “Thật tệ.”

Astrid đứng dậy, đẩy mạnh cái ghế, và bỗng chốc trở nên cáu giận. Cô ghì mạnh tay vào ngực Jack đến khi xương trong người cậu không còn dễ chịu nữa. “Chỉ tệ thôi à? Nó cực kì khủng khiếp đấy, cậu không hiểu được những gì bọn tôi đã phải chứng kiến đâu!”

Có gì đó trong Jack dội ngược lại, kí ước về gia đình cậu, tất cả đều mất máu và qua đời trước mặt cậu. “Cô mới không thể hiểu được những gì tôi phải chứng kiến,” Jack thực sự hét thẳng câu này vào mặt Astrid, đứng dậy và gạt ngón tay của Astrid ra. “Gia đình của cô không chết ngay trước mắt cô!”

“Thôi nào, hai người!” đến lượt của Flynn lên tiếng. Cậu đứng dậy, đẩy cái bàn mạnh đến nỗi chỗ súp trong bát tràn ra cái bàn gỗ. Flynn nhìn khá đáng sợ, cậu đang điên tiết, điều này chưa từng có. “Dừng ngay cái việc chỉ trỏ đó đi, dừng lại ngay. Mọi thứ đã đủ rối beng hết lên rồi.”

Astrid ngồi xuống, Jack cũng vậy, cả hai miễn cưỡng ngồi xuống ghế và ăn nốt bữa sáng.

Ngày 28 tháng 11

Elsa lại nhốt mình trong căn phòng. Rapunzel buồn bã nói với Jack khi cô đi lướt qua cậu ở hành lang. Jack biết rằng chỗ trú ẩn mới này gợi lại cho Elsa về ngôi nhà cô từng ở. Thứ nhỏ nhặt nhất cũng có thể khiến cho cảm xúc trở lại, và dù trông cô có vẻ tự tin về bản thân mình, nhưng chỉ mình Jack biết về mặt yếu đuối bên trong người con gái đó.

Jack đi tới, gõ cửa phòng Elsa, nhưng cậu thấy có người đã làm điều đó trước cậu.

Anna dựa vào tường, và riêng việc di chuyển thôi cũng tốn rất nhiều sức, vì cô vẫn đang dưỡng thương. Có lẽ Anna được Kristoff giúp, và cô cũng đã phải thuyết phục rất nhiều, vì Rapunzel không phải dạng dễ bị lung lay. Với sự giúp đỡ của Hiccup, hiện tại Anna đi bằng cái nạng được cậu ta chế từ gỗ và kim loại, nhưng cũng phải rất vất vả mới di chuyển được.

Anna phải yêu Elsa lắm mới có thể làm điều này.

“Elsa?” Anna gõ cửa. "Làm ơn mà, em biết chị ở trong đó". *Please I know you're in there*

Im lặng vẫn bao trùm, Jack bước đến hành lang, nhưng chuyện này có vẻ riêng tư, nên Jack đứng ngoài. “Mọi người đang hỏi chị đã ở đâu.” *People are asking where you've been".

Jack lấy cơ hội này để trốn đi, và cậu trượt chân, suýt ngã. “Em đang cố, Elsa” *I'm trying, Elsa*. Đến bây giờ thì Anna nài nỉ, rồi nói nhỏ. “Chị có muốn xây người tuyết không?” *Do you wanna build a snowman? ~~~*

Cái quái gì- Bây giờ phải đến tận 80 độ ngoài trời chứ chả đùa.

Vì lí do nào đó, những từ đó có ý nghĩa với Elsa, và cô mở cửa, ôm chặt lấy em gái mình.

Jack lại lùi lại, và lần này, cậu ngã thật.

Ngày 29 tháng 11

“Cô cần phải ngủ.”

Bây giờ đã là 10h tối và Elsa đang ngồi trên cái bàn hỏng, với giấy tờ rải rác xung quanh, những chiến lược cho trận đánh và bản đồ về địa hình, nhưng cô không tập trung. Cô ngồi chống cằm, miệng mím lại thành một đường kẻ mỏng. 

Elsa quay đầu lại trước lời nói của Jack. “Cậu cũng thế.”

“Cô không ngủ tối qua.”

“Thì?”

“Thì cô là trưởng nhóm, nữ hoàng ạ, mạng sống của mọi người phụ thuộc vào cô,” Jack ngồi cạnh cô, định vứt đống giấy tờ sang một bên, trước khi Elsa giữ chúng lại.

“Lo về việc đó sau đi, Jack, và đi ngủ đi.”

“Không,” Jack nắm lấy tay Elsa, cô để cậu làm thế và cậu kéo cô ra khỏi cái gế. “Cô sẽ không chịu ngủ trừ khi tôi bắt cô làm thế.”

“Bắt tôi?” giọng Elsa trở nên hứng thú, cô bỏ đống giấy kia ra, cho Jack một nụ hôn vội.

“Nếu điều đó cần thiết,” Jack cười và hôn cô.

“Điên rồ,” cô bĩu môi, và chấp nhận một nụ hôn nữa.

“Tôi là người bị điên ở đây ấy à?” Jack cười khẩy.

“Chứ còn gì nữa,” Elsa cũng cười, ánh mắt cô phản chiếu sự ngây-thơ-vô-số-tội.

Jack bế cô như một thể cô là nàng dâu của mình vậy, điệu cười của Elsa và cả những cái đập nhẹ của cô cũng không được cậu thả cô xuống chiếu.

Elsa móc chân mình xuống phía dưới đầu gối Jack, bắt buộc cậu ngã xuống, ngực họ ép vào nhau trong khi mặt cậu trao cho cái chiếu một nụ hôn thắm thiết.

“Điên thật,” Jack lẩm bẩm, giọng cậu bị bóp nghẹp bởi "ga trải chiếu".

Elsa cười và nằm bẹp xuống.

Ngày 30 tháng 11

“Cậu sẽ muốn có con một ngày nào đó chứ?” Elsa hỏi Jack khi cậu mới đang chuẩn bị tỉnh dậy, đánh dấu một vòng tròn trên cái áo phông quanh ngực cậu.

“Sao tự dưng lại hỏi điều đó?” Jack lẩm nhẩm, vòng tay qua cô, và rũ tóc cô để nó xõa xuống vai, vài sợi tóc tuột khỏi dải tết.

Elsa nhún vai. “Tôi không biết nữa.”

Thay vào đó, “Cô muốn chứ?”, Jack thà hỏi còn hơn là phải trả lời. Elsa trầm ngâm, và ngón tay cô thôi vẽ nên những bức tranh vô hình nữa.

“Có lẽ, tôi chẳng biết nữa. Có thể tôi sẽ là một bà mẹ tồi.”

“Không đâu.”

Elsa nhún vai. “Chẳng biết được,” cô lặp lại, và chuyển câu hỏi sang cậu lần nữa. “Còn cậu?”

“Tất nhiên, tôi sẽ làm ai đó có bầu sớm và làm cha của 5 đứa,” Jack trêu, lúc nào cũng thế.

Elsa đảo tròn mắt, sắc xanh trong mắt cô lay động. “Cậu biết ý tôi là gì mà.”

“Sao chứ, nếu tôi làm điều đó với một em nào đó?” Jack nhún vai, hệt như Elsa. “Tôi không biết, cả thế giới đảo điên, tôi cũng điên đảo và nếu tôi gặp người con gái tôi yêu, thì có lẽ sớm muộn gì cô ấy cũng điên nốt thôi.” 

“Ồ,” Elsa nói, đơn giản, “Tôi đoán là ta sẽ không có thời gian mà yêu đương gì đâu, ít nhất là bây giờ, giữa cái thảm họa zombie này.”

“Không,” Jack nói nhỏ, cậu suýt thì cảm thấy có lỗi vì nói từ đó.

“Cậu sẽ làm gì nếu chuyện này không xảy ra?” Elsa hỏi. “Cậu biết đấy, một công việc nào đó?”

“Một công việc?” Jack nhướn mày. “Tôi không biết, có lẽ là cầu thủ khúc côn cầu, tôi thích nó. À, trước đây tôi cũng có vẽ tranh một chút.”

“Oh, cậu từng là một họa sĩ,” Elsa cười.

“Đừng có hào hứng quá chứ cô nương. Tôi chỉ khua khắng và vẽ linh tinh thôi, thường là những bông tuyết,” Jack khúc khích, và rồi cậu mỉm cười. “Tôi thường dùng màu dạng gel để tạo nên những bông tuyết, và tôi treo chúng quanh phòng của Emma, vờ như chúng là tuyết thật.”

“Oh,” Elsa lặp lại những gì vừa nói, nhưng nhẹ nhàng hơn. "Cậu – tốt đấy chứ”.

“Tốt ấy à?” Jack cười ngoác.

“Ôi im đi.”

“Vậy còn cô?” Jack hỏi, dựa đầu vào cằm cô.

“Tôi không biết,” Elsa nói, như Jack đã làm. “Tôi từng thích trượt băng. Đúng rồi, có lẽ tôi sẽ trở thành một vận động viên trượt băng nghệ thuật.”

“Tôi có thể tưởng tượng ra điều đó,” Jack nói. Elsa tiếp tục vẽ những vòng tròn bằng tay trên ngực cậu.

“Cậu có nhớ nó không?” cô hỏi. “Cuộc sống. Nhớ lúc chúng ta từng có nó không?”

“Có,” Jack nói, có lẽ hơi có vui vẻ trong tình huống này. “Bây giờ thì chúng ta đi săn zombie. Cố gắng, và sống sót.”

Tay Elsa lại ngừng lại. “Cậu có bao giờ nghĩ rằng sẽ từ bỏ việc này? Cậu biết đấy, chỉ cố sống sót thôi. Chuyển đến một nơi không có zombie quanh quẩn ở đó và tạo dựng một gia đình, xây nhà-?”

“Không,” Jack thẳng thừng, cậu nhớ tới cha mẹ. Tới Emma. “Tôi nợ nó điều đó, tôi nợ họ điều đó. Hơn nữa-,” cậu hít sâu, “Điều này làm tôi thấy mình làm được điều gì đấy. Vấn đề sẽ không biến mất nếu cô lơ chúng đi.”

“Tôi đoán cậu nói đúng,” Elsa ỉu xìu nói. “Jack?”

“Huh?”

“Cậu sẽ nói rằng chúng ta là gì?”

“Ý cô là gì?”

“Không ai biết về chúng ta.”

Jack nghĩ trong khoảng một phút, và để vài giây nữa trôi qua. “Có 'chúng ta' nào ở đây à?”

“Tôi không biết. Có không?”

“Nếu cô muốn,” Jack miễn cưỡng nói.

“Vậy, cậu thích tôi?” Elsa rụt rẻ hỏi.

"Tôi-", Jack lảng đi. Cậu không thể nói rằng cậu không thích cô ấy. Có lẽ tình cảm của cậu đã đạt tới mức đó, nhưng cậu không thể nói vậy tới khi cậu biết rằng không có gì sẽ xảy ra với cô. Cậu không yêu cô, và miễn là cậu cứ như thế, không có điều gì tồi tệ có thể xuất hiện.

Cậu tự bảo mình như thế, mặc dù thứ gì đó bảo cậu khác.

“Có,” Jack hôn nhẹ lên tóc Elsa.

Elsa nghiêng sang phía cậu, cậu cũng thế, và có gì đó khác về điều này. Nó không còn cẩn thận và lưỡng lự nữa, nó ngọt ngào và ấm áp.

Jack cố nhớ lại rằng mình ghét hơi ấm.

End chapter 6.

Lời đứa trans: Trước hết là cảm ơn ss Cos Carbon đã beta phần còn lại fic này cho em :3.

Mình vô cùng xin lỗi vì đã delay fic này quá lâu. Ý định ban đầu của mình là trans xong hết chap 11 (chap cuối) của fic rồi up lên một thể nhưng có vẻ mọi người đã đợi dài cổ rồi...

Mình sợ là không còn tâm huyết được với fic và update thường xuyên được như thời kì đầu nên cho mình xin lỗi.

Đây là fic đầu tiên mình dịch nên còn vụng lắm lắm lắm, mọi ý kiến gạch đá mình xin nhận hết.

Một lần nữa, mình xin lỗi *cúi đầu*.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top