Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

flowers speak louder than words (2/3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

           

Jinyoung rất lo lắng trong khi đợi bác sĩ. Cậu vẫn thường có Mark bên cạnh mọi lần tới khám nhưng giờ thì việc lôi anh tới có vẻ là vô ích khi anh không thể cùng vào gặp bác sĩ. Dù sao thì Jinyoung cũng chẳng muốn anh tới đây hôm nay.

Cậu quá mất tập trung tới nỗi cậu quên mất mình phải để ý tới những tin nhắn và e-mail từ Youngjae, nên khi cậu nhận được tin báo, cậu không tắt nó đi, cậu chỉ theo quán tính mở chúng ra. Cậu không rõ Youngjae đã làm thế nào để cài file bài hát tự động vang lên mỗi khi e-mail được mở, nhưng Jinyoung chau mày khi những giai điệu não nề từ 'Total Eclipse of the Heart' vang lên.

"Youngjae." Jinyoung vội càng cố vặn nhỏ volume xuống trước khi Lea Michele – Youngjae còn chẳng thể gửi cho cậu bản gốc! – bắt đầu xuống quá thấp. Cậu có thể cảm nhận ánh mắt của người lễ tân trên người mình khi cậu cuối cùng cũng vặn nhỏ volume xuống. Cậu đang bận nhắn tin cho Youngjae dừng lại đi khi người lễ tân đó hắng giọng.

"Vừa rồi là 'Total Eclipse of the Heart' đấy à?"

Jinyoung có thể thấy mặt mình nóng cháy. Sao đám bạn cậu lại thế này chứ? "Vâng. Bạn tôi nghĩ rằng âm nhạc trị liệu có thể giúp tôi."

Người lễ tân bật cười. "Thật đáng yêu."

"Không hẳn đâu."

"Tôi là Jackson," người lễ tân nói, cười với Jinyoung. "Ông nội tôi là bác sĩ của cậu."

"Con ông cháu cha hửm", Jinyoung lầm bầm. Cậu thậm chí chẳng hiểu tại sao cậu lại bất lịch sự như thế khi cậu chỉ vừa mới gặp Jackson. Sự kết hợp của việc bị làm phiền bởi bài hát đó và việc cũng muốn được bỏ lại suy nghĩ một mình.

"Chuẩn không cần chỉnh," Jackson đáp lại một cách vui vẻ. "Cậu là Jinyoung, đúng chứ? Hội chứng Hanahaki à?"

"Chuyện gì đã xảy ra với việc bảo mật thông tin giữa bác sĩ-bệnh nhân vậy?" Jinyoung mím môi thành một đường thẳng.

"Ông nội tôi là một chuyên gia về căn bệnh này, vậy nên nếu cậu ở đây và hẹn gặp ông thì tức là cậu mắc nó. Hơn nữa cậu đã ho ra những bông hoa màu tím." Jackson chỉ vào áo cậu.

"Căn bệnh này phiền toái chết đi được." Jinyoung cố lắc những cánh hoa rơi khỏi người cậu càng nhiều càng tốt. Cậu thất kinh khi thấy những nụ hoa bay ra giữa những cánh hoa. Cậu thậm chí còn chẳng nhận ra mình đã ho ra chúng. Cậu ghét rằng việc này đã dần trở nên bình thường với cậu."

"Bạn cậu đâu rồi?"

Jinyoung bị mất tập trung khi cậu hắt xì ra thêm những cánh hoa tím. "Bạn?"

"Ừ, cái người tới đây lần trước với cậu ấy. Tên trộm kẹo đáng yêu đó."

Jinyoung xù lông lên khi thấy Jackson gọi Mark là đáng yêu, và rồi cậu lại xù lông vì việc mình đang nhảy dựng lên khi một ai đó nghĩ rằng Mark đáng yêu. Anh ấy đáng yêu thật mà. "Tôi không muốn anh ấy tới." Cậu không rõ tại sao mình lại nói thế khi cậu có thể nói rằng Mark bận. Ngay cả khi anh không hề. Mark chẳng bao giờ bận rộn cả.

Jackson trông có vẻ ngạc nhiên. "Có...có phải là anh ấy không? Người mà cậu –" Cậu ấy tự ngăn mình lại, lắc đầu. "Xin lỗi, đây không phải chuyện của tôi."

Đúng là không phải, Jinyoung nghĩ. Chẳng phải là chuyện của ai cả. Nhưng cậu vẫn chưa nói với ai rằng cậu mong đợi nó sẽ là chuyện liên quan tới ai đó.

Cậu không thể nói dò cho ai đó biết. Youngjae đã gửi cậu những bản tình ca khờ khạo, cậu chắc chắn rằng Youngjae sẽ tìm thấy những bài hát thê thảm hơn khi thằng bé nhận ra đó là Mark – tệ hơn là, thằng bé thậm chí có thể bắt đầu gửi cho Mark những bài tình ca. Jinyoung không dám tưởng tượng Yugyeom hay Bambam có thể giúp gì nhiều. Chúng sẽ cố gắng làm gì đó nhưng cậu chắc rằng cậu sẽ không muốn dính vào bất cứ thứ gì chúng đề xuất. Nếu cậu không thể thấy ích lợi gì từ việc nói với Jaebum về căn bệnh, thì cậu thấy còn chẳng mảy may nghĩ đến việc nói cho anh biết rằng đó là bởi vì cậu đang yêu người bạn thân nhất của họ.

Nói với Mark thì...thôi khỏi đi, không phải sao? Nếu Jinyoung phải chết, cậu không thấy tại sao mình phải nói cho Mark biết rằng đó là bởi cậu thích anh ấy. Đó đâu phải là lỗi của Mark khi mà anh không thích Jinyoung đâu. Nó sẽ chỉ khiến Mark cảm thấy thật tệ và anh có lẽ sẽ cố khiến mình thích Jinyoung.

Jinyoung đâu có ngây thơ. Cậu tin những gì mình vừa nói trước đó. Nếu Mark không thích cậu, không ai có thể khiến anh làm điều đó. Không phải là điều đó sẽ ngăn Mark cố gắng, Jinyoung chắc chắn vậy. Nhưng như thế còn kinh khủng hơn. Thích cậu không phải việc nên bị ép buộc.

"Tình yêu," Jackson chữa lời cậu sau khi Jinyoung nói ra hết tất cả. "Nó không phải chỉ là thích đơn thuần đâu." Cậu ấy còn chẳng mảy may khi Jinyoung lườm cậu khi bị ngắt lời. "Tôi cũng đang nghiên cứu về căn bệnh này. Những bông hoa không xảy ra khi cậu chỉ thích ai đó đâu. Nó quan trọng hơn thế nhiều."

Cậu đã luôn yêu Mark ư? Jinyoung vẫn luôn biết rằng mình yêu thương Mark, nhưng cậu không nhận ra rằng mình yêu Mark như vậy. Sao chuyện này có thể xảy ra mà cậu không hề hay biết? Jinyoung muốn nghĩ rằng mình là người chịu quan sát, nên làm sao cậu có thể tới mức này? Yêu người bạn thân của mình và nở ra hoa ở khắp mọi nơi ư. Đây hẳn phải là kiểu biểu hiện kì cục nhất của một mối tình đơn phương. Cậu thậm chí còn có một cảm giác déjà vu lạ lùng khi nghĩ như vậy. Như thể cậu đã từng có suy nghĩ đó trước đây.

"Tôi có thể thừa nhận điều này không?"

Jackson gật đầu khích lệ.

"Tôi cảm thấy mình đã đọc về căn bệnh này hoặc nghe về nó trước đây." Jinyoung bắt gặp biểu hiện đó trên gương mặt Jackson và vội tiếp tục. "Tôi biết ông nội cậu nói rằng chưa hề có ca nào được ghi chép lại, nhưng khi ông ấy kể với tôi về căn bệnh, tôi không hoàn toàn bất ngờ. Nó cảm giác rất quen thuộc."

Jackson nghiêng đầu khi cậu trăn trở về nó. "Tôi không nghĩ rằng đã nghe về nó trước đây," cậu ấy nói, trông hơi lúng túng. "Ý tôi là, tôi đã nghĩ rằng cậu trông thật bình thản nhưng tôi đoán là do cậu vốn như vậy. Vậy cậu đang nói là cậu đã...mong chờ nó ư?"

"Không, không hẳn là mong chờ nó," Jinyoung ngẫm nghĩ. "Nhưng khi ông ấy nói đó là hội chứng Hanahaki, tôi chỉ nghĩ, 'Ồ, được thôi.' Như thể anh ông ấy đang chữa chứng cảm mạo hay gì đó. Không phải là một chứng bệnh hoa kì lạ nào đó."

"Thế thì lạ thật," Jackson nói. "Tôi đoán là cậu có thể đã nghe về nó từ một người mắc chứng này? Dù rằng họ có lẽ đã hoàn toàn quên về trải nghiệm đó chăng."

Jinyoung chớp mắt. "Gì cơ? Tôi tưởng rằng nếu bị bệnh, thì người cậu thích hoặc sẽ thích cậu và cậu được cứu, hoặc họ không và cậu sẽ chết. Còn có phương thức chữa trị nào khác sao?"

Jackson lại cười với cậu, nhưng lần này có vẻ căng thẳng hơn. "Tôi chắc rằng ông của tôi sẽ nói mọi thứ cậu cần biết."

Như thể để chỉ ra, một bông hoa màu tím lách mình từ bên trong thanh quản của Jinyoung và bật ra khỏi miệng cậu. Cái đó...cái đó thật là đau chết mẹ. Cậu không thường cảm nhận được nụ hoa bởi vì chúng trồi ra với cánh hoa và chúng rất là nhỏ; giống như những bông hoa li ti vậy. Cái lần này thì to gấp đôi. Cậu ngước nhìn Jackson. "Thế này là không tốt, phải không?" Cậu ho tiếp và lần này chỉ là những cánh hoa, nhưng chúng dính máu. Chắc chắn là không ổn rồi.

Jackson chau mày khi đưa khăn giấy cho cậu. "Cậu có lẽ sẽ ho ra máu nữa," cậu ấy nói nhẹ. "Ông tôi có lẽ sẽ sẵn sàng tiếp cậu sau khi cậu xong."

Jinyoung đang dang rộng tay chân trên giường khi Mark bước vào.

"Hôm nay em đi đâu thế?" Mark chọc chọc Jinyoung cho tới khi cậu xoay người lại và Mark ngồi xuống bên cạnh cậu. "Anh đã cố gọi cho em. Anh có thứ này cho em." Khi Jinyoung không chịu quay lại và cứ úp mặt vào tường, anh cúi xuống và đặt một chiếc hộp nhỏ trước mặt cậu. "Loại chocolate đắt tiền, màu mè mà em thích ấy."

Jinyoung nắm lấy cái hộp. Cậu ghét cuộc đời mình hơn một chút vì cậu không cần Mark phải như thế này. Ngay cả khi cậu biết Mark chẳng làm gì khác biệt, anh chỉ đang là chính anh mà thôi. Nhưng nó khiến Jinyoung thấy mọi thứ càng tồi tệ hơn. "Làm sao mà chocolate lại màu mè được chứ?"

"Mấy cái kẹo truffle có nhân rượu tequila nghe có vẻ rất màu mè đối với anh." Mark đá vào chân Jinyoung, cố để khiến cậu quay mặt lại. "Em đang làm gì thế? Cho anh thấy em cảm động và biết ơn thế nào vì đống chocolate ấy đi. Anh thậm chí còn chẳng ăn trộm chúng hay gì hết."

Jinyoung thở dài nhưng vẫn lật người lại vì Mark chẳng là gì nếu thiếu sự kiên định cả. "Cảm ơn anh, em biết mua được chúng không dễ dàng gì."

"Em xứng đáng mà, anh đoán vậy." Mark mỉm cười nói.

Mark toét miệng cười rộng hơn khi Jinyoung vươn tới và chạm lấy chiếc răng nanh nhọn hoắt một cách kì lạ của anh. Mark đã bất ngờ lần đầu tiên Jaebum làm thế khi họ còn nhỏ, anh không hiểu nổi tại sao Jaebum và Jinyoung luôn lấy làm thích thú với nó. Giờ thì anh thậm chí còn chẳng thèm chớp mắt khi một trong hai người làm vậy, dù họ biết những người khác có lẽ sẽ thế. Yugyeom đã từng nói một cách vô lễ rằng bạn bè thì không có đi loanh quanh mà sờ răng nhau, và thằng bé nói không sai.

"Em đã ho ra một nụ hoa hôm nay," Jinyoung nói, nắm chiếc hộp trong tay để khiến chúng bận rộn một chút.

"Chỉ một thôi ư?"

Jinyoung gần như đảo mắt vì ý anh là sao khi nói chỉ một thôi ư? "Một cái nụ to," cậu nói rõ ràng. "Em không nghĩ cổ họng mình thích điều ấy đâu. Có cả máu nữa."

Mark xụ mặt xuống. "Nó đang trở nên tồi tệ hơn."

Jinyoung gật đầu. "Bác sĩ Wang nói chắc chắn là đang tệ hơn." Cậu không nhắc tới chuyện bác sĩ Wang đã lo lắng về sự tiến triển nhanh của căn bệnh. Cậu cũng không nhắc rằng bác sĩ Wang đã kể về một phương thức chữa trị khác. Cậu biết Mark sẽ nói gì về nó. Cậu chắc rằng cậu đồng ý với những gì Mark sẽ nói. "Em không muốn nói về nó nữa."

Mark trông có vẻ ngạc nhiên nhưng rồi anh gật đầu. "Em có muốn anh im lặng không?"

"Không." Jinyoung nói, nhích lại gần hơn. "Em muốn anh nói chuyện, chỉ là không phải về căn bệnh nữa. Nói về bất cứ điều gì ngoại trừ nó ra."

"Gì cơ?" Mark bật cười. "Em sẽ chỉ lắng nghe thôi sao?"

"Vâng." Jinyoung vươn về phía Mark để đặt hộp chocolate sang chiếc bàn bên cạnh giường và tìm tư thế thoải mái.

"Em trở nên kì lạ quá." Mark cười lần nữa và anh nhanh chóng bắt lấy cánh tay Jinyoung và đặt lên cổ tay cậu một nụ hôn trước khi anh luồn tay mình vào ngón tay cậu. "Thôi được rồi, để xem nào." Anh im lặng một lúc trước khi bật cười khúc khích. "Em còn nhớ khi Jaebum nghe rằng nếu mèo đang cuộn tròn người lại, điều đó là dấu hiệu cảnh báo cho thời tiết xấu không?"

Jinyoung cười. "Và rồi anh ấy đi loanh quanh và bắt bất kì con mèo nào mình nhìn thấy không được cuộn người lại nữa. Một vài con không hề thích việc bị động tới chút nào."

"Cậu ấy vẫn còn cái sẹo bên trong khuỷu tay vì con mèo hoang rất hung dữ đó," Mark nói, khúc khích. "Được định sẵn là một bà cô ế chồng và mê mèo."

Jinyoung mỉm cười và tựa đầu mình lên vai Mark. "Kể cho em nghe thêm một chuyện nữa đi."

Mark đặt đầu của mình tựa lên trên đỉnh đầu của Jinyoung và Jinyoung thề rằng cậu cảm thấy Mark khẽ siết tay mình chặt hơn. "Nhớ khi chúng ta cố bắt Jaebum xem tất cả đống phim Star Wars và rồi cậu ấy ngủ gục ở phần hai không, khi mà bọn mình vẽ nhăng cuội lên khắp mặt cậu ấy?"

Họ đã từng là đám trẻ khờ khạo, Jinyoung nghĩ. "Anh ấy không hề thích thú chút nào khi tỉnh dậy."

"Cậu ấy ngồi nguyên bữa sáng rồi mới phát hiện ra." Mark lại bật cười lớn tiếng và Jinyoung nghĩ làm sao điệu cười cao vút của Mark lại luôn êm ái đến vậy, nó luôn đem tới cảm giác giống như...giống như là nhà.

"Nữa đi," Jinyoung nói nhỏ.

"Nhớ hồi anh mới chuyển tới đây không? Đó là ngay trước ngày sinh nhật thứ năm của anh và em, Jaebum và bố anh đã dành cả đêm để làm cho anh một pháo đài bằng hộp các-tông ở sân sau nhà. Nó tuyệt lắm. Nó có cả cửa có thể mở và cầu rút và mọi thứ cơ." Mark bật cười nho nhỏ, và điệu cười đó – điệu cười đó cũng đem đến cảm giác là nhà. "Anh vẫn luôn định hỏi, bọn em lấy đâu ra đám thùng giấy đó thế? Gia đình anh đâu hề có nhiều thùng đến thế khi chuyển tới."

"Jaebum và em đã đi quanh các cửa tiệm để xin hỏi những thùng rỗng một tuần trước sinh nhật anh," Jinyoung nói, nhớ lại mẹ cậu đã chở họ lòng vòng khắp nơi để tích trữ những chiếc hộp trong xe.

"Hai người mới chỉ biết anh có ba ngày thôi mà! Làm sao em lại làm thế?"

"Bởi vì bọn em thích anh," Jinyoung nói đơn giản.

"Aww," Mark nói to. "Hai tên mọt sách mà anh thích nhất yêu anh ngay từ ban đầu cơ đấy."

Jinyoung bật cười. "Đúng mà," cậu đồng ý. "Giờ vẫn vậy."

"Anh có nên tiếp tục không?"

"Có."

"Nhớ hồi em cố tình khiến chúng ta bị nhốt lại trong thư viện qua đêm chứ?"

Jinyoung chau mày. "Em không nhớ chuyện đó."

"Sao cơ?" Mark nhấc đầu Jinyoung khỏi vai mình để quay ra nhìn cậu đầy kinh ngạc. "Đó là hồi sinh nhật mười tuổi của em mà! Đó là thứ em yêu cầu anh làm khi anh hỏi em muốn gì. Lúc đó chỉ có anh và em mà thôi, vì Jaebum còn đang đi thăm ông bà của cậu ấy vào cuối tuần."

Jinyoung cố gắng nhớ lại sinh nhật thứ mười của mình, nhưng tất cả những gì cậu có thể nhớ được là bữa tối nho nhỏ với gia đình, và Mark. Cậu nhớ rằng Jaebum không có ở đó, nhưng cậu không nhớ đã bị nhốt lại thư viện qua đêm.

"Chúng ta không thực sự bị nhốt lại," Mark nói. "Người thủ thư biết chúng ta đã trốn ở đâu suốt thời gian đó. Nó chỉ là một thư viện nhỏ mà thôi. Bà ấy để chúng ta nghĩ rằng mình bị bỏ lại một giờ đồng hồ, và rồi bà ấy quay trở lại, tỏ ra lo lắng. Bố mẹ em biết về kế hoạch của chúng ta. Chúng ta không có kín đáo lắm." Anh nhìn Jinyoung. "Em không hề nhớ chút nào sao? Em đã nghĩ sẽ rất tuyệt nếu bị nhốt lại ở một nơi toàn là sách suốt cả một đêm."

Điều đó nghe có vẻ giống cậu. Jinyoung vẫn nghĩ rằng bị nhốt lại ở thư viên qua đêm là một ý tưởng tuyệt vời nên cậu chắc rằng tên nhóc mười tuổi là mình cũng sẽ nghĩ thế. "Sao anh lại tới?"

Mark chớp mắt. "Vì em bảo anh làm thế," anh nói.

Jinyoung cảm thấy cổ họng bị giãn nở và rồi, một, hai, ba, bốn nụ hoa bật ra. Chúng đều là những màu khác nhau và cùng một kích cỡ với cái mà cậu đã ho ra trước đó. Cổ họng cậu khô khốc như bị mài mòn.

Mark trông thất kinh khi thấy những nụ hoa và cả máu tươi. "Chết tiệt, Jinyoung." Anh lao khỏi giường và nhìn quay trong cơn hoảng loạn. "Em cần gì? Anh có thể làm gì đây?"

Jinyoung lắc đầu trong khi cậu đứng dậy và chỉ vào phòng tắm bởi vì cậu không nghĩ rằng mình có thể nói chuyện vào lúc này. Mark gật đầu và theo cậu vào phòng tắm.

"Anh có thể làm gì đây, Jinyoung?" Mark hỏi, xoa lưng của Jinyoung khi cậu nhổ ra rất nhiều máu và rửa chúng đi. "Anh chắc chắn phải làm được gì đó chứ."

Jinyoung bắt đầu giữ một cuốn nhật kí những loài hoa để lưu lại sự tiến triển của căn bệnh. Mark nghĩ rằng như thế có hơi bệnh hoạn một chút nhưng Jinyoung khăng khăng rằng cậu cần biết càng nhiều càng tốt về việc đang xảy đến với mình. Cậu cũng học được từ cuốn nhật kí của mình.

Khi cậu tức giận, cậu sẽ nôn ra hoa cúc trắng. Mark nghĩ nó thật đáng yêu, và chúng khiến Jinyoung bực bội và rồi cậu lại nôn ra hoặc ho ra càng nhiều hoa cúc trắng hơn. Hoa bồ công anh là loài hoa phiền toái vì bụi bồ công anh thật ngu ngốc bay khắp nơi khi cậu hắt xì hơi ra chúng, vậy nên cậu đoán là chúng xuất hiện một cách thích hợp khi cậu cảm thấy phiền phức – có rất nhiều bồ công anh khi Yugyeom và Bambam ở xung quanh.

Chẳng có một triệu chứng cố định nào khi Mark ở bên cả. Đám hoa cỏ tệ nhất mỗi khi có anh ở quanh. Chúng đủ các kích thước, đủ các màu sắc khác nhau, và đều cực kì cực kì đau đớn khi chúng tìm cách thoát ra khỏi lá phổi và cổ họng của Jinyoung. Lần tiếp theo Mark hôn lên cổ tay cậu, Jinyoung ho ra một dây loài hoa đỏ mà cảm giác như chúng đang xé rách cổ họng cậu để thoát ra.

Cậu đã tra cứu chúng khi Mark rời đi và chúng chính xác được cọi là vương miện gai. Chúng nhỏ nhắn và đáng yêu và xinh đẹp, nhưng chúng có những cái gai nhỏ xíu trên thân cây. Chúng không đau đớn bằng đám hoa hồng với đống gai khốn khiếp của chúng, nhưng đủ đau đớn để cậu phải nín thở mỗi khi Mark chạm vào cánh tay cậu.

Jinyoung là người nhạy cảm. Cậu biết cậu nên nói cho Mark biết, nhưng đau đớn thay giống như đám hoa kia, Mark chỉ hôn lên cổ tay cậu mỗi khi Jinyoung tức giận và những nụ hôn là đủ để an ủi cậu rồi.

"Cậu bệnh nặng lắm rồi." Jackson nói với cậu.

Jinyoung ho ra đám bồ công anh và Jackson bật cười khi cậu ấy cố phủi những hạt lông bay tứ tung đi.

"Phải rồi, xin lỗi nhé. Toàn nói mấy thứ hiển nhiên không à." Jackson nhếch mép khi cậu bắt được một hạt lông. "Cậu đã bao giờ cố ước điều gì đó từ những việc này chưa?" Cậu ấy giơ một tay ra. "Thôi, bỏ đi, tớ xin lỗi. Tớ chỉ nói đùa thôi."

Jinyoung thở dài và cậu thấy một vài cánh hoa cúc trắng bay xuống từ khóe miệng mình. Cậu vẫn không biết làm sao cậu lại tìm tới Jackson để tỏ bày nữa. Thôi được, cậu đang nói dối đấy. Youngjae đã gửi cho cậu bài 'You Belong With Me' và Jinyoung quá mức đồng cảm đi và, tệ hơn là, tiều tụy, tới mức cậu quyết định rằng mình cần ai đó để nói chuyện.

Cậu ghét việc mình không thể tìm tới Mark với việc này. Cậu cũng đã nghĩ tới việc gọi cho Jaebum nhưng Jinyoung không thể nghĩ tới viễn cảnh Jaebum chỉ lắng nghe và đưa ra một sự giúp đỡ nào đó mà không làm quá lên bằng cách bay về nhà – và vẫn chẳng có ích hơn chút nào so với khi anh không ở đây. Jinyoung cảm thấy bế tắc. Cậu cần nói với một ai đó và cậu nhận ra Jackson là một sự lựa chọn chấp nhận được khi mà cậu ấy biết về căn bệnh.

"Cậu đã nói với Mark về việc phẫu thuật chưa?" Jackson hỏi.

Jinyoung nhăn mặt và những đám bồ công anh đang bay ra không liên quan gì tới Jackson mà tới việc cậu ghét bị nhắc nhở rằng cậu đang không hoàn toàn thành thật với Mark.

"Tớ sẽ coi như thế là không nhé."

"Ý tớ là, tớ nên làm thế, đúng không?" Jinyoung nhặt một cánh hoa vàng từ đám bồ công anh mà cậu vừa ho lên. Đây là lần đầu tiên cậu ho ra một bông bồ công anh còn nguyên cánh. Mấy bông bồ công anh này dựa vào độ khó chịu của cậu đấy à?

"Tớ không thể nói cho cậu biết phải làm gì được."

"Nhưng phẫu thuật là hợp lý, phải không?" Jinyoung biết Jackson sẽ không trả lời câu hỏi đó. "Tớ có thể phẫu thuật và sống tiếp, hoặc không làm thế và đi đời."

Jackson nghịch chiếc nắp của chiếc ca đựng cà phê của cậu ấy. "Cậu biết nó không đơn giản như thế mà, nếu không mọi người đã phẫu thuật hết rồi. Cậu biết ông nội tớ đã nói với cậu rằng một số người chọn không làm thế."

"Như thế thật là ngu ngốc," Jinyoung nhạo báng.

"Thế ư?" Jackson nhướn mày. "Vậy tại sao cậu vẫn chưa đặt lịch phẫu thuật vậy?"

"Tớ sẽ làm thế." Jinyoung thở dài và rồi cậu hắt xì ra vài cánh hoa màu tím. "Tớ đoán là hoa bạch anh là bông hoa của cảm giác thất bại đó."

"Cậu biết nhiều về những bông hoa của mình nhỉ."

Jinyoung bật cười. "Ừ, tớ đã tìm hiểu chúng để ghi lại trong nhật ký của mình mà. Tớ tới một tiệm hoa khi tớ không thể tìm ra một loài hoa. Tớ khá chắc là họ nghĩ tớ bị điên đó."

Jackson nhặt cánh hoa lên để xem xét chúng trước khi cậu để chúng đậu xuống mặt bàn họ đang ngồi. "Vậy...cậu định đặt lịch phẫu thuật nhưng..."

"Tớ đã nói với Mark," Jinyoung nói. "Bọn tớ có quá nhiều..." Cậu bỏ lửng và lắc đầu vì nói về chuyện này không hề dễ dàng như cậu vẫn tưởng. "Anh ấy là một phần lớn trong cuộc đời tớ. Tớ ghét việc tác dụng của cuộc phẫu thuật của mỗi người mỗi khác. Nếu nó chỉ làm những cảm xúc biến mất thôi, thì tớ đã thực hiện phẫu thuật rồi."

"Phẫu thuật không làm những cảm xúc biến mất đâu," Jackson nói.

"Sao lại không?" Jinyoung thắc mắc. "Tại sao suy nghĩ vứt bỏ những cảm xúc thật khó tưởng tượng nổi khi chúng ta nói về những bông hoa đang hành hạ lá phổi của tớ vì tớ yêu một người mà không đáp lại tình cảm đó?" Cậu giận dữ hơn cả lúc trước và rất nhiều hoa cúc trắng bay ra.

"Jinyoung." Jackson đặt tay mình lên trên tay bàn tay Jinyoung, nhưng Jinyoung gạt tay cậu ấy ra.

Cậu thấy đã đủ tệ rồi khi mà cậu không thể nói với Mark về mọi thứ, nhưng cậu không thể chấp nhận sự an ủi từ một người không phải Mark. Cậu biết cậu đang rất nực cười nhưng cậu không quan tâm.

Jackson không tỏ ra tự ái, mà chỉ nhún vai. "Cậu có muốn tớ nói qua về những kết quả khác nhau của cuộc phẫu thuật không?"

Jinyoung gật đầu. Cậu đã biết về chúng rồi, cậu đã lướt qua chúng trong đầu nhưng có lẽ cậu vẫn nên làm rõ hơn khi cậu nghe nó từ một người khác.

"Okay. Tóm lại là một số người chỉ quên đi những cảm giác họ có với ai đó," Jackson bắt đầu. "Đó là viễn cảnh tốt đẹp nhất. Nó gần giống với việc loại bỏ những cảm giác, tớ đoán vậy. Nhưng chỉ có một phần nhỏ những người được phẫu thuật có kết quả này. Nó rất hiếm gặp."

"Vậy kết quả thường gặp nhất là gì?" Jinyoung bắt đầu mất kiên nhẫn khi Jackson ngập ngừng. "Tớ cũng biết rằng chẳng có kết quả nào là tuyệt vời cả, trừ cái mà cậu vừa loại ra hoàn toàn. Tớ chỉ muốn biết cái nào có nhiều khả năng xảy đến nhất thôi."

"Cậu sẽ hoàn toàn quên anh ấy."

Jinyoung nhịp nhịp gõ tay lên bàn. Cậu đã biết rằng đây là một khả năng nhưng nhận ra đó là kết quả thường gặp nhất ư? Quên đi Mark hoàn toàn ư? "Vậy còn những kết quả khác."

"Còn một cái nữa. Một vài người nói rằng họ không thể cảm nhận thấy điều gì khác nữa."

"Nghe có vẻ không tệ lắm nhỉ." Jinyoung lầm bầm.

"Đó là viễn cảnh tệ nhất," Jackson nói, lờ cậu đi.

Jinyoung bật cười, cảm thấy không tin. "Sao cơ? Hoàn toàn quên đi một người mà cậu yêu không phải viễn cảnh tệ nhất ư?"

"Không." Jackson trông có vẻ hoảng hốt. "Jinyoung, cậu vẫn có cơ hội yêu lại lần nữa. Một vài người đã có kết quả này khi họ làm phẫu thuật và vẫn có những mối quan hệ tốt đẹp. Và chỉ vì cậu quên đi Mark không có nghĩa là, anh ấy biến mất khỏi đời cậu. Cậu vẫn có thể quen biết anh ấy. Cậu vẫn có thể có lại người bạn thân nhất của mình. Còn nếu cậu không còn cảm thấy gì nữa, thì sẽ khó trong việc kết bạn và có những mối quan hệ yêu đương. Sẽ khó để giữ Mark lại bên đời cậu nếu cậu không thể đồng cảm và thấu hiểu anh ấy. Và nếu cậu không còn cảm thấy gì nữa và không nhớ nổi Mark, cậu có lẽ còn chẳng thể trở thành bạn bè."

Jinyoung nhăn mặt vì Jackson khiến nó có vẻ dễ dàng. Cứ tiến hành phẫu thật. Và nếu cậu quên Mark, cậu vẫn có thể bắt đầu lại từ đầu.

Chỉ có điều cậu đã quen biết Mark gần như cả cuộc đời mình. Thật nhiều kỉ niệm sẽ biến mất. Tất nhiên, việc quen biết lại Mark xem chừng có vẻ dễ dàng. Mark là người dễ gần. Nhưng Jinyoung biết mọi thứ sẽ không còn nguyên vẹn. Xây dựng lại một tình bạn từ vết nứt để có được những gì họ đang có, cậu biết điều đó gần như là không thể.

Liệu họ sẽ thân thiết tới mức Mark sẽ hôn lên cổ tay cậu mỗi khi Jinyoung giận dỗi chứ? Tại sao? Anh ấy chỉ làm thế vì nó gắn kết với kí ức của họ. Nhưng giờ khi họ không còn kí ức, vậy thì nó để làm gì chứ?

Liệu họ sẽ thân thiết tới mức Jinyoung có thể chạm vào chiếc răng nanh nhọn một cách kì lạ của Mark không? Liệu cậu của tương lai, người sẽ không còn nhớ nổi Mark, sẽ nhận ra cái răng của Mark chứ? Liệu cậu sẽ nhìn thấy Jaebum làm điều đó và nghĩ anh ấy và Mark thật kì lạ chứ? Liệu Jinyoung còn quan trọng với tình bạn đó khi cậu làm quen với Mark lại từ đầu chứ? Cậu sẽ không. Mark đã có Jaebum rồi, và anh ấy không cần một Jinyoung mới khi mà cậu đã chọn cách quên anh ấy đi.

"Jinyoung?"

Jinyoung chớp mắt và nhớ rằng cậu đang ở một quán cà phê với Jackson.

"Có suy nghĩ gì không?"

"Tớ không biết," Jinyoung nói, cảm thấy tê dại bởi suy nghĩ phải đưa ra một quyết định. Ngay cả những bông hoa cũng không biết phải làm gì với cảm giác tê dại ấy.


to be continued....





T/N: rồi đó, part trước hường phấn moe moe bao nhiêu thấy part này ảm đạm u ám bấy nhiêu không :))))

Hỏi ý kiến mọi người một chút là tớ đang có hai cái fic ngắn về hình tượng ma cà rồng Mark. Nó không quá đặc sắc đâu (cốt truyện tương đối đơn giản và dễ đoán). Nó không thú vị như cái oneshot về ma-cà-rồng-Mark và Jinyoung-ghét-chó như lần trước đâu :)))) Nhưng nếu mọi người vẫn muốn tớ dịch thì tớ sẽ trans hai cái đó vì nó cũng ngắn thôi (khoảng 2k từ mỗi cái) và cũng khá là dễ thương. Các cậu cho ý kiến nha~~~

À và nhân tiện là tối mai tớ sẽ up chap 4 của 'Guns, knives and roses' hehe xD

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top