Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

03. Một tiền bối dịu dàng


Khi Park Seoham bước xuống cầu thang với một tư thế rất là hống hách ra vẻ, thì có một bé Park Jaechan đang đứng sau máy quay bịt miệng nín cười lấy điện thoại ra quay video lại.

Tuy rằng đây mới ngày quay phim đầu tiên, thế nhưng bởi vì đã trao đổi phương thức liên lạc sau ngày đọc kịch bản nên 2 người vẫn luôn giữ liên lạc với nhau thông qua SNS để tránh tình trạng đến tận ngày 20 khi đóng máy mà vẫn không quen thuộc với nhau

Trong thời gian này Park Jaechan phải xem rất nhiều video để luyện tập, bao gồm cả series nhảy vũ đạo girlgroup của vị tiền bối nào đó, rồi mấy đoạn cut....Cậu đã vô tình cười phá lên vài lần trong ký túc xá, khi bị hỏi bởi đồng đội của mình, vì nghĩ cho thể diện của đàn anh 30 tuổi (chưa đến) này, cậu đã phải ôm má giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.

Khi nhớ đến các tệp tin trong máy tính của Cho Sangwu. Park Jae-chan cũng nhét những video mà cậu đã xem vào một tệp yêu thích mới, và khi đặt tên cho nó, cậu nghĩ rằng nếu gõ "Park Seoham", nó sẽ có vẻ hơi biến thái, sau một hồi băn khoăn trăn trở thì cậu đã đánh bạo đặt tên cho cái thư mục đó là "Tiền bối Milkis".

Nghĩ đến đoạn phim mà cậu thu thập được, Park Jae-chan lại không nhịn được cười, lúc ấy đằng sau máy quay lắc lư, đạo diễn hô một tiếng "Cắt".

Trên thực tế, đó là một cảnh quay rất vững và không có cảnh NG nào gây cười. Park Jae-chan nghiêng người về phía người kia để khen ngợi, nhưng vì cậu không thể kiềm chế được tiếng cười của mình nên lời khen của cậu trở nên thiếu thuyết phục.

Park Seoham cố gắng che giấu khuôn mặt đỏ bừng vì phản chiếu của chiếc mũ đỏ, ôm trán thở dài: " Nói thật anh rất muốn về nhà thu dọn đồ đạc và lên đường nhập ngũ ngay lập tức."

Đa số các thần tượng đều nhập ngũ không đúng thời hạn, gần đây thường liên lạc với nhau, Park Jae-chan cũng thường quên mất rằng Park Seoham đã đến tuổi phải nhập ngũ.  Có lẽ mối quan hệ này chưa đến mức đặc biệt thân thiết, và Park Seoham cũng chưa bao giờ thể hiện sự tiếc nuối và mất mát rõ ràng trước mặt cậu.

"Không đâu ạ, cảnh vừa nãy anh diễn tốt lắm! Giống y như Jae-young vậy", đây là lần đầu tiên nghe thấy anh nói đến chuyện nhập ngũ, Park Jaechan lập tức thu lại vẻ nghịch ngợm, sự vui vẻ vừa rồi cũng thu bớt lại rất nhiều.

Park Seoham sửng sốt một lúc, nghĩ rằng cậu bé trước mặt có lẽ hơi nhạy cảm, nên nhanh chóng chuyển chủ đề: "Aigu ~ anh đã nói rồi đừng xem anh như tiền bối, không phải muốn nhanh chóng thân thiết với nhau sao? Xem ra Jaechan của chúng ta vẫn chưa thích ứng được nhỉ, chắc anh phải nghĩ cách khác thôi"

Anh cúi xuống nhìn Park Jae-chan một chút, người kia khẽ cau mày vì khó chịu và áy náy. Môi cậu nhếch thành một góc, theo thói quen bĩu một bên má.

“Này, biểu cảm của em bé của chúng ta thực sự rất đáng yêu, nhưng em không thể cau mày mãi được.” Anh giơ ngón trỏ lên vuốt nhẹ vào lông mày và đuôi mắt của Park Jae-chan.

Vì là buổi quay kéo dài cả ngày nên Park Seoham, người chỉ mặc bộ quần áo mùa thu mỏng manh màu rêu, trên đầu ngón tay có cảm giác mát lạnh, khiến Park Jaechan sững sờ tại chỗ.

Gần quá rồi, khoảng cách đã vượt qua khỏi ranh giới quan hệ bình thường.

Anh ấy vừa nói, em bé của chúng ta?

Hành động và cách xưng hô đột ngột khiến Park Jae-chan không kịp phản ứng, và vẻ ngoài đờ đẫn của cậu cũng khiến Park Seoham bật cười. Park Seoham dường như đã quên mất rằng mình vừa mới là người xấu hổ trong quá trình quay phim. Anh ngậm kẹo mút và miệng khẽ ngân nga lắc lư rời đi.

Dạo này thời tiết ở Seoul rất đẹp, đạo diễn dự định sẽ nhanh chóng hoàn thành việc quay ngoại cảnh trước.

Tuy nhiên, cái gọi là thời tiết tốt chỉ giới hạn ở mặt trời treo lơ lửng trên bầu trời, hầu như chỉ cung cấp một lượng nhiệt độ không đáng kể.  Vào cuối thu Seoul, không khí lạnh giá cướp đi sức nóng từ cơ thể con người. Cái lạnh không thể cưỡng lại khiến mọi người phải tìm dụng cụ sưởi ấm khi trời khuất bóng.

Bởi vì không có trợ lý, mỗi lần Park Seoham cởi áo khoác đều đặt trên ghế lạnh, cho nên mỗi khi ra khỏi cảnh quay, chiếc áo khoác dày cộp đã dính đầy hơi lạnh rồi, cần phải chuẩn bị tâm lý một chút trước khi mặc nó vào. Vì vậy đôi khi cần phải ủ ấm lại mới dám mặc vào.

Thực ra Park Seoham chỉ vô ý nói rằng thật là lạnh, chứ không phải muốn nói cho ai nghe. Nhưng người nghe sẽ luôn để trong lòng, mỗi lần đem máy sưởi đến sẽ giả vờ như nói chuyện với anh về kịch bản hoặc cười đùa, sau đó âm thầm hướng máy sưởi về hướng anh.

Ban đầu Park Seoham không hề cảm thấy không có trợ lý là chuyện bất tiện, ngoài việc dạ dày đôi khi quặn thắt, nhưng uống chút nước ấm là cũng sẽ qua chuyện.

Anh cảm thấy rằng Park Jae-chan gần đây đã trở nên táo bạo hơn, có lẽ là do ảnh hưởng từ tính cách của nhân vật em ấy thủ vai dám thách thức các tiền bối của cậu ta. Cậu thường xuyên đến trêu đùa với anh, đôi lúc cậu sẽ đưa miệng máy sưởi vào gần quần và dọa làm bỏng anh, rồi cậu còn giơ nó lên và nói rằng cậu sẽ đốt anh luôn.

Vốn dĩ những người nhạy cảm thường thoải mái trong bầu không khí như vậy cho đến một ngày, trợ lý của Park Jaechan quên mang theo máy sưởi, đứa nhỏ thích nghịch ngợm ấy cũng không còn chạy đến đùa với anh sau mỗi cảnh quay như trước, anh mới giật mình phát hiện ra sự chu đáo tỉ mỉ của cậu bé này.

Chiếc áo sơ mi kẻ sọc che đi thân hình gầy gò của Park Jae-chan. Sau khi kết thúc cảnh quay, chuyển sang cảnh Park Seoham đang chuẩn bị quay, anh cởi chiếc áo khoác dày của mình và khoác trực tiếp lên người Jaechan, người đang chăm chỉ đọc kịch bản cảnh tiếp theo. Cậu bé khi ấy vẫn còn đang ngơ ngác, trước mặt đã truyền tới chiếc ống hút:
"Em uống chút đi, là đồ uống nóng đó"

Miệng Park Jae-chan mở ra trước khi não cậu kịp phản ứng, và chiếc ống hút ấm áp đã dính chặt vào môi cậu.

Park Seoham nắm lấy tay cậu, nhét đồ uống nóng vào lòng bàn tay cậu, bóp dái tai lạnh ngắt của cậu: "Giúp hyung trông áo khoác nhé, không được để rơi xuống đất dính bẩn đâu đó nha".

Chiếc áo khoác bên dưới rất dày, bởi vì nó rất ấm nên mùi dễ dàng lan ra, Park Jae-chan chôn đầu nhẹ lên đó ngửi thấy một mùi thơm thoang thoảng mùi sữa và hương gỗ, rồi lặng lẽ vùi mặt vào sâu hơn trong cổ áo.

May mắn thay, tổ quay phim đã đưa tất cả những cảnh tình cảm khó thực hiện vào phía sau, và để mối quan hệ giữa hai diễn viên chính đạt được hiệu ứng tốt nhất, những cảnh quay ở giai đoạn đầu tương đối thoải mái và vui vẻ nên bầu không khí trên trường quay rất tốt.

Ngay cả khi đó không phải là cảnh đôi, Park Seoham sẽ ở bên cạnh xem cảnh quay của Park Jaechan, khen ngợi cậu đã thể hiện xuất sắc trước ống kính, kể cả khi không có máy quay, anh cũng rất nghiêm túc khen ngợi cậu. Mà cho dù là loại khen nào cũng đều khiến Park Jaechan cảm thấy ngượng ngùng.

Những lời khen ngợi của Park Seoham không chỉ dừng lại ở lời nói, anh sẽ tự nhiên vỗ nhẹ lên lưng, lên vai, lên tóc của Park Jaechan, nhẹ nhàng và ấm áp, khiến người ta cảm nhận được sự ân cần và dịu dàng của anh, khiến người ta cảm thấy, anh thực sự tán thưởng cậu mà không phải chỉ tùy tiện ứng phó vài lời.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top