Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

15. Tỏ tình trong hoảng loạn


Cậu vừa khẽ cử động, đã khiến người bên cạnh giật mình.

"Tỉnh rồi? Có đói không?" Park Seoham mở mắt ra nhìn Park Jaechan sau đó lại nhắm vào để điều chỉnh lại cảm xúc của chính mình, anh đưa tay áp lên trán cậu, phát hiện cậu không có dấu hiệu cảm sốt, khẽ thở phào một tiếng.

"Em dậy ăn chút gì đó rồi lại ngủ, anh đi hâm nóng lại, nếu không sáng mai em sẽ đau dạ dày mất"

Park Seoham vừa ngủ dậy nên giọng nói rất trầm, không giống với anh thường ngày chút nào, Park Jaechan nghe mà đôi tai nóng bừng, cậu sợ anh nhìn ra nên đã lén lút dúi sâu người vào chăn. Park Seoham xuống giường bật đèn, anh đi vào trong phòng bếp lấy đồ ăn đã gọi lúc chiều mang đi hâm nóng.

"Đưa tới lúc nào vậy, sao em không nghe tiếng chuông cửa?"

"Mới thôi, không biết em sẽ tỉnh lúc nào nên anh đặt trước, anh đi xuống tầng lấy, sợ tiếng chuông cửa đánh thức em"

Park Jaechan hiện tại đang mặc đồ của Park Seoham, đang đeo dép của Park Seoham, đang ăn đồ Park Seoham hâm nóng, đang nghe Park Seoham nói, đang hưởng thụ sự chăm sóc của Park Seoham, đang lẳng lặng nhìn người ngồi trước mặt cậu. Bây giờ cậu như bị Park Seoham bao vây, bị bọc trong sự dịu dàng không lối thoát của anh, trái tim lại bắt đầu nhộn nhạo, cậu cảm thấy Park Seoham chắc cũng hơi thích cậu.

"Anh nói xem tại sao mùa đông mà lại mưa được nhỉ?" sau khi ăn tối xong Park Jaechan lại cuộn mình vào chăn, cậu nằm nghiêng nhìn Park Seoham, trong ánh sáng mờ mờ của căn phòng, dè dặt gợi chuyện với anh.

"Mùa đông mưa thì có gì lạ sao?"

"Mua đông lạnh như vậy, phải có tuyết mới đúng chứ"

"Nhưng mùa xuân đến rồi, cũng sẽ có lúc có tuyết rơi. Nếu theo như em nói thì mùa hè chắc phải có mưa đá, vì nóng quá mà. Nhưng trời nóng như vậy thì sao kết băng được nhỉ? Hoặc là nói, đêm ở Seoul sáng đèn như vậy, sao có thể nhìn thấy sao được đây?" Park Seoham không hiểu tại sao Park Jaechan lại đặt ra một vấn đề kỳ lạ như thế.

"Vậy thì, trời có thể hạ mưa rào vào mùa đông buốt giá, hạ mưa đá vào mùa hè nóng nực, đêm ở Seoul đèn xe sáng rực vẫn có thể nhìn thấy sao xa. Cho nên, con trai cũng có thể thích con trai, đúng không?"

Trong căn phòng yên tĩnh, Park Jaechan nghe thấy rất rõ tiếng trái tim mình đập thật mạnh, sợ tiếng đập quá lớn sẽ làm ồn đến người khác. Park Seoham không nói gì, thời gian như bị kéo dài đến vô tận.

"Em nói là Jang JaeYoung và Choo SangWoo"

"À...đúng thế" Park Seoham cuối cùng cũng tìm lại được giọng nói vừa bị mất của mình.

"Vậy thì em cũng có thể thích anh. Park Jaechan là con trai, cũng có thể thích Park Seoham"

Căn phòng lại rơi vào yên lặng một lần nữa.

Nghe xong những lời này, nói không rung động là nói dối. Nếu như người trước mặt là một người bạn chỉ đang trêu đùa quá quắt, Park Seoham sẽ không nghi ngờ gì mà đập cho cậu ta một trận.

Nhưng tại sao trong tình huống anh vẫn chưa biết nên làm gì, lại xảy ra chuyện này?

" Jaechan ah, em nghe anh nói đã"

Park Jaechan bỗng ngồi bật dậy, cậu lấy chăn trùm lên đầu mình: "Chào anh, em là Park Jaechan, là bạn trai của anh nè", cậu lại nói, " Park Seoham, em là Park Jaechan, từ nay anh hãy chăm sóc cho em nhé"

Cách một tấm chăn, anh nghe thấy tiếng nức nở của bé con, trái tim anh đau đến khó thở.

Anh kéo cậu từ trong chăn ra, cách tấm chăn ôm chặt lấy cậu.

"Anh có thích em không?" Park Jaechan nhẹ giọng hỏi.

"Không phải.... Jaechan à" Park Seoham rất hối hận lúc vừa nãy đã không quyết đoán cắt đứt lời cậu, để em bé của anh phải nói ra những lời dũng cảm như thế.

"Thích chứ, anh thích em! Là Park Seoham thích Park Jaechan, vì thế em không cần tỏ tình. Những chuyện này hãy để anh là người mở lời"

Park Jaechan vốn đã nín khóc, bây giờ nước mắt lại bắt đầu chảy. Cậu vui vẻ ôm cổ Park Seoham muốn hôn anh bạn trai mới của mình, nhưng lại bị Park Seoham tránh đi.

Park Jaechan sững sờ.

" Jaechan à, anh đã tỏ tình rồi, em phải cho anh một câu trả lời"

"Giờ em có thể trả lời luôn, em..."

"Không phải! Không phải bây giờ, em hãy nghĩ thật kỹ, Jaechan, em đừng xúc động. Hôm nay trước lúc em tới anh mới biết tối qua bạn anh đã nói mấy lời kỳ lạ gì với em. Em đừng vì Jang JaeYoung mà thích anh, cũng đừng nhập tâm vào vai diễn, đừng vì anh đối tốt với em mà nảy sinh tình cảm mờ mịt trong một khoảng thời gian ngắn"

"Anh nghĩ em vì quá nhập vai nên mới thích anh?" Park Jaechan thoát ra khỏi cái ôm của Park Jaechan, họ nhìn nhau thông qua ánh trăng leo lắt hắt từ ngoài cửa sổ vào cùng ánh đèn phòng vàng như hoàng hôn.

Park Seoham bất lực nằm phịch xuống giường, anh nhìn bóng lưng Park Jaechan, vẫn kiên trì nói tiếp: "Anh vốn dĩ muốn để lại cho em một hồi ức về tuổi 20 thật đẹp, gặp được một tiền bối khá tốt bụng, chăm sóc tốt cho em. Không ngờ rằng anh lại thích em, càng không ngờ em cũng thích anh, giờ lại làm em buồn thế này, anh xin lỗi. Anh không biết tình cảm của em dành cho anh vẫn mắc kẹt trong phim, hay là sự thật, nhưng anh muốn nói em là màu sắc rực rỡ đáng nhớ nhất trong cuộc đời tuổi 20 của anh, Jaechan ah ~ em vẫn còn tương lai dài phía trước, em sẽ còn gặp gỡ rất nhiều người, càng tốt càng ưu tú hơn. Anh lớn hơn em 8 tuổi, anh nhất định phải chịu trách nhiệm với em"

"Tự mình đa tình! Ai cần anh chịu trách nhiệm? Ai cần lòng tốt của anh?!" giọng nói của Park Jaechan đã mang theo tiếng khóc
"Anh nói em chưa thoát vai, được, điều này em có thể hiểu. Nhưng em cũng không muốn nhỏ hơn anh nhiều tuổi như vậy, anh bảo em phải làm sao chứ"

Trái tim Park Seoham như bị ngâm trong bình dấm chua vậy, anh ôm chặt lấy cậu, vỗ vỗ lưng cho đứa nhỏ đang khóc nức nở.

Park Jaechan cũng không còn giằng ra khỏi anh nữa, khóc hoài khóc hoài cũng dần yên lại. Anh nghiêng người qua nhìn phát hiện cậu đã ngủ mất rồi. Anh đứng dậy lấy khăn mặt lau sạch mặt mũi cho Park Jaechan, rồi mới nằm lại về giường, nghĩ lại buổi tối đầy thăng trầm hôm nay, không biết qua bao lâu mới có thể chìm vào giấc ngủ.

Park Jae-chan đang trằn trọc trong chăn, khi Park Seoham mở mắt ra trời đã hửng sáng.

Park Jaechan không phát hiện anh đã tỉnh, quay lưng lại trốn trong chăn không biết đang làm gì. Park Seoham nhắm mắt lắng tai nghe rất lâu những âm thanh kỳ lại do cậu phát ra mới hiểu cậu nhóc này đang làm gì, anh bỗng tỉnh hẳn....và thứ gì đó trên cơ thể cũng "nhỏm" dậy.

Park Jaechan loay hoay mãi không xong, cậu quay người nhìn trộm Park Seoham, mới nhận ra anh đã tỉnh giấc.

Bị bắt quả tang, mặt cậu đỏ lên nhanh chóng, giọng nói vọng ra từ trong chăn

"Chỉ giúp em chút thôi, anh giúp em đi, hiong~ lần trước em thử rồi nhưng khó quá"

Park Seoham chuẩn bị tinh thần rất lâu nhưng cũng vẫn không thể thoát khỏi bàn tay nhỏ với ra từ trong chăn, anh giữ chặt lấy cổ tay Park Jaechan. Lúc trước khi anh vẽ lên cổ tay cậu, cũng giữ chặt nó như thế này. Cổ tay cậu nhóc nhỏ xíu, dễ dàng nắm trọn trong tay.

Park Jaechan nắm chặt tay Park Jaechan, trong buổi sáng sau buổi tỏ tình đầy hỗn loạn, anh lại dạy cho Park Jaechan một bài học "thực hành sinh lý"

Bởi vì kề sát lẫn nhau, Park Jaechan cảm nhận được có thứ gì đó đang chọc vào người cậu, nhỏ giọng đề nghị với Park Seoham: "Em cũng giúp anh nhé"

"Không cần, em còn bé"

Người trong chăn quay lại lườm anh một cái sắc lẹm.

Park Seoham ý thức được mình nói chuyện lỡ lời, vội vàng giải thích: "Xin lỗi, ý anh không phải là "nó" nhỏ, mà là tuổi em còn nhỏ"

Park Seoham rút một tờ giấy ở cạnh gường, đưa vào trong chăn lau sạch cho Park Jaechan.

"Anh không muốn làm bẩn người em, nghe lời hyung, ngủ thêm chút nữa đi", anh nói xong liền đứng dậy bước vào nhà tắm.

Park Jaechan nghe tiếng nước trong nhà tắm, bình tĩnh lại suy nghĩ:
"Cái này là gì chứ? "bạn trai vẫn chưa phải bạn trai" giải quyết vấn đề sinh lý giúp mình, mà "bạn trai vẫn chưa phải bạn trai" lại không cho mình giúp, tự vào nhà tắm giải quyết bằng tay phải....
Vả lại, lát nữa Park Seoham bước ra thì biết phải đối mặt với nhau sao đây, làm sao mới được coi là hồi đáp lại lời tỏ tình của anh?"

Park Jaechan vò đầu bứt tai khóc không ra nước mắt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top