Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 2 : Mark

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Như mọi ngày, Mark đến bãi đỗ xe và rời khỏi nhà trên chiếc ôtô của mình. Anh đi đến lối vào bệnh viện và như mọi khi, trái tim anh thít chặt lại, anh không muốn đến đây nữa.

"Chào buổi sáng Mark-sii", hai nữ y tá chào anh.

Anh cúi đầu xuống, không nói một lời, anh đã gần như không còn sức để làm điều đó. Mỗi bước đi của anh để lại bao sự đau đớn và lo âu.

"Anh ấy đang ở trong phòng cùng với những người khác. "

"Cảm ơn", Mark điều chỉnh lại hơi thở của mình trước khi đi dọc theo hành lang để vào căn phòng ấy.

Anh dừng lại trước cửa một lúc. Tại sao mọi chuyện lại như vậy? Tại sao em ấy luôn nghĩ về họ và luôn sống trong cái thế giới mà em ấy tạo ra? Tại sao em ấy lại không quan tâm đến anh? Mark cầu nguyện với tất cả trái tim của mình để được nhìn thấy người mà anh yêu nhất, người làm cho cuộc sống của anh trở nên có ý nghĩa. Ít nhất một lần thôi, hãy cho anh gặp em ấy.

Mark hít một hơi thật sâu và đưa tay đặt lên ngực mình, sau đó, khi đã can đảm hơn một chút, anh đẩy cánh cửa và bước vào. Như thường lệ, em ấy đang ngồi trong một chiếc ghế đối diện với cửa sổ nhìn ra công viên.

Mark từ từ tiến lại. Càng tới gần, tim anh đập càng nhanh. Anh sợ, anh rất sợ em ấy sẽ bỏ anh. Anh chỉ muốn nhìn thấy nụ cười như trước đây của em ấy. Muốn nhìn thấy em ấy, một Jinyoung thực sự, một Jinyoung luôn vui vẻ, lạc quan của trước kia.

"Jinyoung-Ah!", Anh khẽ gọi để có được sự chú ý của cậu. "Jinyoung-ah, là anh đây!"

Mark quỳ xuống và nắm lấy tay Jinyoung nhưng cậu không di chuyển, như thể cậu không cảm thấy nó, thậm chí là không nghe thấy anh nói, cậu như hoàn toàn tách khỏi thế giới này, anh nghiến răng, nó khiến anh rất đau. "Jinyoung", một lần nữa anh gọi một cách nhẹ nhàng. Cuối cùng, anh giơ tay và nhẹ nhàng vuốt ve má của cậu.

Sau một vài giây, thậm chí là vài phút, Jinyoung cuối cùng cũng quay đầu về phía anh, em ấy nhìn anh bằng đôi mắt đen của mình. Ở cái nhìn trống rỗng đó, Mark hiểu ở nơi đó, anh thực sự không hề tồn tại, em ấy vẫn còn chìm trong thế giới của riêng mình. Anh nhắm mắt lại một giây để giữ không cho những giọt nước mắt này rơi xuống.

Sau đó, anh chuyển Jinyoung sang một cái ghế khác rồi ngồi xuống. Anh nắm lấy tay Jinyoung và quan sát trong im lặng. Như mọi khi, anh sẽ ở lại đó trong nhiều giờ, anh sẽ dành toàn bộ buổi tối của mình để hy vọng được nói chuyện với người đã làm anh hạnh phúc. Cầu nguyện được nói chuyện với Jinyoung. Jinyoung của anh, người anh yêu, người mà anh sẽ giành trọn cuộc đời mình cho em ấy.

~

Bây giờ Jinyoung đã ngủ thiếp đi, Mark cuối cùng đã có thể về nhà. Đây là một ngày khó khăn để làm cho em ấy ngủ bởi Jinyoung rất sợ bóng tối và ban đêm. Trong chiếc xe của mình, anh cuộn tròn người lại với trái tim vô cùng nặng nề. Anh vừa lái xe vừa nghĩ về người yêu của mình, bây giờ mọi thứ đã khó khăn hơn, anh phải dành thời gian nhiều hơn so với bình thường để ở lại đó. Rồi sẽ có ngày,anh không cần trở lại đó nữa, anh tự nhủ.

Một giọt nước mắt lăn dài trên má khi anh sắp về đến nhà. Với một cái vẫy tay, anh mở cửa gara và đậu xe vào đó. Sau khi ra khỏi xe, anh tựa người vào bức tường phía sau và nhắm mắt lại. Anh đã kiệt sức.

Một vài phút trôi qua, anh quyết định vào nhà. Giống như mỗi thứ năm khác, ngày hôm nay thật là dài. Vẫn như mọi khi, căn nhà thật trống trải, nó làm anh thấy cô đơn, anh nhớ Jinyoung.

Anh nhanh chóng gạt bỏ cảm giác ấy và đi vào phòng tắm. Nước nóng làm anh thấy tốt hơn, nó giúp anh thư giãn. Đó là sự lựa chọn tốt nhất giúp anh bình tĩnh trở lại.

Sau khi tắm xong, anh mặc bộ pajama và trèo lên giường. Anh tắt đi nguồn sáng yếu ớt duy nhất trong phòng. Bây giờ anh đang ở một mình trong căn phòng này, và anh phải vật lộn để tìm một giấc ngủ yên bình.

Chiếc giường này, nơi mà anh đã chia sẻ với Jinyoung, nơi mà họ đã từng cãi nhau, nói rằng nó quá chật với hai người, nhưng giờ nó đã trở nên quá lớn cho một mình anh. Bây giờ, anh không muốn ở một mình hơn bao giờ hết. Trong hai năm, kể từ khi anh để Jinyoung ở bệnh viện, anh đã giành tất cả thời gian của mình ở đấy, anh đã sống một cách lặng lẽ. Tất nhiên anh có bạn bè, nhưng không ai thực sự hiểu anh. Họ đã ngừng gọi điện thoại cho anh, ngừng gọi anh ra ngoài cùng họ chỉ vì anh không giành thời gian cho họ. Và anh hiểu điều đó, nhưng anh không thể từ bỏ Jinyoung. Và thậm chí nếu nó có khó khăn hơn nữa, anh vẫn sẽ tiếp tục làm mỗi ngày.

Nhưng điều đó không là gì. So với những gì Jinyoung phải trải qua, nỗi đau của anh không là gì. Chúa đã ban cho anh tất cả mọi thứ , anh yêu em ấy như vậy, nhưng lại thật khó khăn. Jinyoung là người đàn ông của cuộc đời anh, người bạn đời của anh, là tất cả mọi thứ đối với anh. Anh yêu em ấy rất nhiều, anh không thể chịu được khi thấy em ấy như thế này. Anh sẽ giúp em ấy thoát ra khỏi đó, thoát ra khỏi cái nơi mà em ấy đã tự nhốt mình mỗi ngày. Nhưng việc này thật khó khăn dù cho anh đã rất cố gắng. Có Chúa mới biết anh đã cố gắng như thế nào.

Anh nghĩ rằng tình yêu của mình giành cho Jinyoung đủ mạnh mẽ để khiến em ấy quên đi nỗi đau, quên đi quá khứ, sự sợ hãi và cả sự cô đơn. Nhưng Jinyoung đã không yêu anh như anh yêu em ấy hoặc tình yêu đó không đủ lớn. Anh nghĩ rằng mình đủ mạnh mẽ, nhưng sự thật chứng minh rằng anh đã sai.

Jinyoung không thể thoát ra khỏi cái thế giới của riêng mình và Mark không thể đối mặt với điều ấy. Giữa anh và những người thân, thì trong mắt Jinyoung họ quan trọng hơn anh nhiều. Em ấy không chấp nhận việc họ đã ra đi và không chịu nhận sự giúp đỡ của anh. Em ấy luôn từ chối nó, và điều ấy khiến anh đau, rất đau.

Mark không biết phải làm gì, anh đã hoàn toàn quẫn trí và chỉ biết vừa chờ đợi vừa cầu nguyện. Điều đó thực sự khó khăn, nó khiến anh mệt mỏi và đau đớn. Nhưng anh vẫn sẽ đợi, sẽ cố gắng lạc quan, và trong thâm tâm anh biết rằng chẳng bao lâu nữa tất cả điều này sẽ kết thúc.

~

"AAAAAAA! ANH ẤY KHÔNG HỀ TỒN TẠI. TẤT CẢ LÀ DO MÌNH TƯỞNG TƯỢNG RA. BỐ MẸ ĐÃ NÓI... HỌ ĐÃ NÓI, ANH ẤY CHỈ SỐNG TRONG TRÍ TƯỞNG TƯỢNG CỦA MÌNH MÀ THÔI... ĐI RA!! ĐỪNG CHẠM VÀO TÔI !!!! ĐỪNG CHẠM VÀO TÔI!!!!"

Jinyoung đang khóc. Trong hơn hai mươi phút, người yêu của anh đang khóc, em ấy hét lên, cố gắng thoát khỏi vòng tay của y tá và anh đang cố gắng ôm lấy em ấy. Bất lực, Mark nghiến răng, cố giữ lại những giọt nước mắt chua cay của mình, anh không được thể hiện ra. Ít nhất là ở đây, ở trước mặt Jinyoung. Nó sẽ làm khó khăn cho cả hai, vì Jinyoung không thể chịu đựng thêm bất kỳ sự đã kích nào nữa.

Anh lùi lại một bước, muốn nói gì đó nhưng không thể vì nơi cổ họng như có thứ gì đó. Những động tác mãnh liệt của Jinyoung làm anh sợ, đây là lần đầu tiên anh thấy em ấy như vậy. Anh nhìn Jinyoung trong im lặng, cầu nguyện cho em ấy lấy lại được tinh thần một cách nhanh chóng.

"Mark!!! Tại sao anh lại làm vậy với em?" Jinyoung tiếp tục la hét, "Tại sao anh lại tiếp tục xuất hiện trong giấc mơ của em, em không muốn nhìn thấy anh nữa, không bao giờ nữa."

Những lời ấy như một cái tát giáng xuống mặt Mark. Anh mím chặt môi không nói gì. Anh phải bình tĩnh, bởi những lời anh nói có thể làm tình trạng của Jinyoung thêm trầm trọng. Đêm nay là một đêm tồi tệ. Tệ hơn nhiều so với những đêm khác.

Jinyoung vẫn đang kích động và một trong những y tá đã đến để tiêm thuốc cho em ấy. Mark ngay lập tức quay mặt đi, anh ghét phải nhìn thấy điều đó, ghét cái cách mà họ đã làm với Jinyoung của anh. Ngay lập tức, Jinyoung từ từ thả lỏng rồi bình tĩnh hơn. Không còn tiếng la hét của em ấy, và căn phòng trở nên yên tĩnh hơn nhưng Mark không thích điều đó.

Một trong những y tá giúp anh đỡ Jinyoung ngồi xuống. Bây giờ em ấy có vẻ rất yếu, như thể em ấy đã tham gia chiến đấu mười năm vậy. Anh cúi người xuống vì sức nặng của em ấy.

Lần này, Mark quay người đi vì anh không thể cầm được nước mắt của mình nữa. Nó bắt đầu lăn dài trên má anh. Cục nghẹn trong cổ họng vẫn còn và gần như không thể thở được. Anh cần lấy lại không khí, nơi này thật ngột ngạt ...

"Hyung."

Khi giọng nói của Jinyoung vang lên sau lưng anh, anh đã nhắm mắt lại. Jinyoung của anh đã hoàn toàn thay đổi, em ấy đã trở nên dịu dàng hơn, mềm yếu hơn. Sự kinh ngạc hiện rõ trên khuôn mặt Mark, anh giơ tay lau đi những giọt nước mắt rồi quay người về phía cậu.

Em ấy trông thật nhỏ bé trong chiếc ghế bành to lớn. Nó như nghiền nát trái tim anh. Anh cúi người xuống, nắm lấy tay em ấy.

"Anh đây Jinyoungie?"

"Em xin lỗi."

Căn phòng lại trở nên im lặng và Jinyoung vuốt ve khuôn mặt anh một cách nhẹ nhàng, tinh tế. Đã quá lâu rồi em ấy không làm điều đó. Anh nhắm mắt lại, từ từ cảm nhận, từ từ lấy lại cái cảm giác mà bấy lâu nay anh đã quên.

"Em không muốn, anh biết mà? ", cậu thì thầm "Em không muốn để anh ra đi ... Nhưng họ đã nói với em ..."

"Họ đã nói với em những gì? "

Mark biết "họ" mà Jinyoung nói. Đó chính là cha mẹ em ấy, là Taeho ... Họ đã ngăn cản anh và em ấy, dẫn đến tình trạng như bây giờ. Nhưng tồi tệ nhất là, Jinyoung đã bị bệnh, em ấy đã một mình chịu đựng tất cả. Anh muốn chia sẻ với em ấy ... Nhưng Jinyoung không chấp nhận.

Mark hỏi làm Jinyoung nhớ đến gia đình mình: "Em không thể quay về đó nữa rồi... không thể nữa rồi." Cậu khóc trong tuyệt vọng, "Em muốn về đó ... Em xin lỗi, Mark hyung. Đừng giận em. Em nhớ họ rất nhiều, rất rất nhiều. "

Jinyoung mong manh được anh ôm vào lòng. Lần này, em ấy đã không kháng cự mà còn vùi đầu vào vai anh. Anh dịu dàng vuốt ve mái tóc mềm mại của em ấy.

"Không bao giờ, em có nghe anh nói không?" Anh thì thầm. "Anh không bao giờ giận em, Jinyoung-ah. Làm sao anh có thể? "

~

Trở về nhà, Mark ngã xuống giường, Jinyoung làm anh mất quá nhiều năng lượng vào tối nay, thậm chí anh không còn sức để tắm. Bây giờ anh chỉ muốn ngủ, nhắm mắt lại và quên đi tất cả.

Anh cởi bỏ quần áo của mình và chui vào chăn. Anh tìm một tư thế thoải mái và cố gắng chìm vào giấc ngủ. Nhưng thật phí công vô ích. Anh vẫn không thể ngủ được.

Anh nhớ đến cuộc trò chuyện với bác sĩ chăm sóc Jinyoung, "Cậu biết đấy, mất đi gia đình là chuyện rất khủng khiếp và đau thương. Ngay cả đối với người có tinh thần mạnh mẽ. Ngọn lửa đã cướp đi cha mẹ và em trai cậu ấy. Giờ cậu ấy đang tự trách mình, cậu ấy nghĩ rằng mình cần phải có mặt ở đó. "

Anh cố nhớ lại chính xác những từ chuyên môn mà bác sĩ đã nói. Nỗi đau ấy rất mãnh liệt và nó đang tàn phá Jinyoung. Em ấy đã tạo ra một thế giới mà ở đó em ấy vẫn sống với gia đình của mình. Một thế giới mà ở đó Mark không hề tồn tại. Đó là thật sao? Anh không thể chấp nhận được điều ấy.

Trên chiếc giường lớn, Mark đang khóc. Anh thoải mái buông thả lòng mình bởi vì không có ai ở đây để lắng nghe anh. Anh không cần phải giả vờ mạnh mẽ trong chính ngôi nhà của mình. Khóc, anh cần phải làm vậy để xua đi những mệt mỏi mà anh phải chịu đựng trong suốt hai năm qua.

Thật khó khăn khi phải nhìn Jinyoung chìm đắm trong ảo giác, chìm đắm trong quá khứ, anh không thể chịu đựng nổi điều đó. Đã có lúc anh muốn buông xuôi tất cả. Nhưng vì tình yêu, vì Jinyoung, anh sẽ cố gắng.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top