Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Phần 1

Khi nào thì chiến tranh bắt đầu?

Hermione nghĩ rằng đó có thể là năm đầu tiên của cô ở Hogwarts, bởi vì có một cuộc chiến đã bắt đầu, khi Harry lần đầu tiên gặp Voldemort với tư cách là một đối thủ chứ không phải là một đứa trẻ. Hoặc có lẽ, đó là khi Hermione lần đầu tiên nhận được thư cú nhập học tại Hogwarts; khi một cô gái trẻ thấy thế giới của mình thay đổi và thế giới phù thủy tiếp nhận một Mudblood. Hoặc có thể đó là khi cụ Dumbledore bị sát hại trên tòa tháp - nơi được coi là thiên đường của Ánh sáng.

Hoặc có thể đã được mặc định từ trước. Chiến tranh. Có lẽ cuộc chiến đầu tiên không bao giờ kết thúc thực sự. Có lẽ nó đã được khởi nguồn khi người Muggle đầu tiên được sinh ra. Cô Tonks nói với Hermione, ngày qua ngày, kể từ bây giờ, chiến tranh không bao giờ dừng lại - nó bắt đầu, lên đến đỉnh điểm, bùng nổ và lại bắt đầu lại. Nhưng Hermione thì nghĩ khác, cô là kiểu người luôn tin vào một thế giới hòa bình.

Hermione quan sát những vòng xoáy của làn khói, đống đổ nát của các tòa nhà, những khoảng trống khi cụ Dumbledore không có ở đây, đội chữa bệnh trở nên vô dụng, những ngọn lửa leo lên, cháy rực hai bên các cửa hàng và các ngôi nhà cho đến khi đó là tất cả những gì bạn có thể nhìn thấy, cuối cùng là đội Thần sáng, họ đã đến quá muộn. Hermione quan sát Mark, béo và xấu xí trong sự hỗn loạn, rồi cả khuôn mặt của Moody đã bị phá huỷ bởi axit của những trận chiến gian khổ.

Những ngón tay của Ron đang vuốt lưng áo cô, và Harry đứng trước họ như một công trình kiến trúc vững chắc cuối cùng trong toàn thành phố.

Hermione biết, khi Lavender nén tiếng khóc sau chiếc khăn mà cô tìm thấy dưới tro (Parvati ... Parvati ... Parvati, cô ấy đã nói đi nói lại), thì đây chính là thời điểm bắt đầu của chiến tranh.

Ngày: 14; Giờ: 8

Còn hơn hai tuần nữa trước khi Bộ pháp thuật tuyên chiến. Giọng của Bộ trưởng trầm và áp lực, ngay cả khi ông đã cố gắng nâng cao giọng. Ginny ngồi, ép chặt tấm thảm vào giữa các ngón chân, tạo nên âm thanh duy nhất trong sự tĩnh lặng của căn phòng ngoài tiếng rắc rắc và tiếng sột soạt quần áo của Harry khi cậu vùi đầu vào tay mình.

Ngày: 24; Giờ: 9

Họ đã tham gia chương trình huấn luyện Thần sáng được mười ngày. Harry vượt trội, Ron thì dễ bị thất vọng, Hermione thì sợ hãi - mặc dù không ai biết điều đó.

Giai đoạn khởi đầu là sự hoang mang, mọi người đều không còn tin tưởng vào những người xung quanh.

Hermione đứng cùng với Harry và Ron, cùng với Hội, vì đây là nơi cô thuộc về - nhưng cô vẫn ngạc nhiên khi nhìn thấy một số khuôn mặt của bạn bè và kẻ thù - đến và đi - khi họ quyết định nơi họ thuộc về.

Ngày: 35; Giờ: 7

"Mày đang làm gì ở đây vậy, Malfoy?" Những từ ngữ được rít lên một cách giận dữ, kèm theo cả tá nước bọt bắn vào mặt hắn.

Malfoy cũng đang thịnh nộ. Lúc đầu, cậu ta bình tĩnh và tỏ ra không bị ảnh hưởng, như thể đang thư giãn trong kỳ nghỉ thay vì trải qua một cuộc thẩm vấn. Khi họ nhận ra kể cả những Thần sáng mạnh mẽ, trông vạm vỡ cũng không đánh gục được cậu, họ đưa tới hai người đàn ông có thái độ hung hăng hơn.

Malfoy đã bắt đầu tức giận khi nhận thấy sự thiếu tôn trọng đối với bản thân cậu, gia đình cậu, con người cậu hoặc không gian của cậu. Cơ thể cậu đã bắt đầu căng cứng, các cơ căng kéo và co giật. Mặt cậu trở nên đỏ bừng và các tĩnh mạch đã nổi gân xanh trên cổ, các khớp ngón tay biến thành màu trắng khi chúng chạm vào nhau.

- "Bọn tao đã bắt được con bạn gái điếm của mày đang chổng mông lên không trung trong một căn phòng, cầu xin bọn tao đ* nó để được tha thứ. Tao đã nghe nói về việc mày thích con c** như thế nào, Mal-fuck, nhưng mày sẽ không nhận được nó quá dễ dàng đâu. Thay vào đó là được coi như một con chó cái đối với những tên Tử thần Thực tử dành riêng cho mày ở Azkaban vào mỗi đêm". Những tiếng nói thì thầm bằng giọng đặc đờm bên tai cậu, hơi thở như khạc ra nước bọt bắn vào da, cơn thịnh nộ như một cơn bão dường như đang ở xoay quanh ba người đàn ông.

Một Thần sáng khác cười toe toét và ngả người ra sau, cách mặt cậu ta một inch, chế nhạo - "Trừ khi mày cung cấp cho bọn tao thông tin mà bọn tao muốn, bọn tao sẽ để người bố thuần chủng đáng kính của mày có được con ngựa trắng như hoa huệ của mày"

- "Cút ra khỏi mặt tao" Malfoy hét lên tức giận, ngả người về phía trước vừa đủ để đâm vào mũi gã kia.

Đây là lần đầu tiên cậu ấy nói trong hai tiếng đồng hồ, giọng nói run lên cùng với tất cả những cảm xúc như thể chúng đang cố gắng bật ra khỏi miệng .

- "Ồ," Thần sáng lùi lại, cười- "Ý tưởng về 'của quý' của bố khiến mày có chút phấn khích đấy"

Một vệt màu trắng sữa, nhuốm màu đỏ, lướt trên khuôn mặt của Thần sáng với một vệt đờm và máu. Khoảng một giây, như thể không khí xung quanh ngưng đọng lại, thề rằng thế giới đã tạm dừng ở đây. Sau đó, giống như chiếc cốc thủy tinh vỡ tung hoặc một tòa nhà phát nổ, khoảnh khắc trở lại với cuộc sống náo nhiệt.

Nhanh chóng, Malfoy và chiếc ghế bị lật ngược xuống đất, vị Thần sáng bóp lấy cổ cậu. Bàn tay to đầy sẹo đang quấn chặt quanh xương cổ mỏng manh, cắt đứt sự hít thở của Malfoy. Máu chảy ra ở khóe miệng, khuôn mặt của cậu thậm chí còn đỏ hơn máu vì thiếu oxy, tuy nhiên Malfoy lại trông rất hài lòng. Đó là cho đến khi xương gò má của cậu ta bị vỡ nát dưới nắm đấm của tên to lớn kia. Malfoy lại trở nên tức giận, nhưng không có cách nào di chuyển cơ thể để phản ứng lại bất cứ điều gì.

Vị Thần sáng thứ 2 đang mải la hét những lời chửi rủa và vu khống Malfoy, không hề có ý định xoa dịu tình hình. Hermione đứng yên quan sát, đôi mắt mở to nhìn chằm chằm vào người con trai tóc vàng, có một suy nghĩ nào đó trong cô cho rằng đây là lần cuối cùng mọi người nhìn thấy cậu ta còn sống.

Ngay sau đó, cánh cửa bật mở, những người đàn ông xông vào phòng cùng một số người khác. 'Malfoy đã chết' - Hermione nghĩ vậy, mắt cậu ta nhắm nghiền và phần da cổ đen lại. Vị Thần sáng đầu tiền với vết nhổ vẫn còn chảy dài trên mặt, đã đấm vào tường khi bị buộc phải tránh xa Malfoy. Nhìn vào đám đông đang hối hả với đứa con của một Tử thần Thực tử như thể hắn ta có thể ám lời nguyền chết chóc lên tất cả.

- "Được rồi!" Hermione không để ý rằng chính cô đang hoang mang và thở gấp,cô cố gắng quay lại nhìn Kingsley - "Tôi đã tin rằng chuyện này diễn ra khá suôn sẻ cho đến khi vị Thần sáng đây mất kiểm soát."

Hermione đồng ý. Ron đang cười bên cạnh cô. Bên phải, Neville rơi vào trạng thái choáng váng. Phía sau, một số người bạn và đồng minh khác trong quá trình huấn luyện đang hít thở trong im lặng.

- "Tại sao họ không sử dụng Veritaserum( huyết thanh sự thật)?" Neville thì thầm.

- "Bởi vì đó là điều cậu phải làm. Cậu sẽ phải biết cách thẩm vấn mà không có huyết thanh sự thật trong tay. Chúng tôi muốn cậu xem một cuộc thẩm vấn thực sự, và xem xét sẽ mất bao lâu trước khi chúng tôi có ..." Kingsley dừng lại khi Moody bắt đầu bước vào một căn phòng khác - "Nói ngắn gọn - chúng tôi đã quyết định không sử dụng thuốc, để cậu hiểu rõ hơn về cách thức làm việc."

- "Đó thực sự là cách tốt nhất dành cho con chồn sương đó." Ron cười khẩy.

Hermione tặng cho cậu một cái nhìn sắc bén, bởi vì đây không phải là một trò đùa hay sự ganh đua khi còn ở Hogwarts. Đây là thực tại. Đây là sự sống và cái chết đối với một người, nó không có gì là đáng cười, bất kể người đó có thể là ai đi chăng nữa.

- "Timsfield chắc chắn sẽ bị treo giò và không được nhận lương kể từ bây giờ. Chỉ khi tính mạng của chúng ta đang gặp nguy hiểm thì mới được phép tấn công nghi phạm hoặc tù nhân. Chúng ta phải luôn duy trì sự tự chủ của mình, ngay cả khi trong tình huống không kiểm soát được. Điều đó đi cùng với mọi thứ. Là thành viên mới của Bộ, bạn sẽ bị kéo vào những tình huống tồi tệ hơn thế này rất nhiều. Nhớ là không bao giờ bị - Mất - Kiểm - Soát. "

Ngày: 35; Giờ: 8

Có một ranh giới luôn tồn tại trên thế giới, Hermione biết. Cô nghĩ rằng điều này bây giờ đã rõ ràng, mặc dù qua quá trình đào tạo và kinh nghiệm trong quá khứ với Snape đã nói với cô rằng ranh giới này không dễ để xác định như vậy.

Malfoy là người đầu tiên cô nhìn thấy từ phía bên kia mà cô biết cả hai là một người, và biết rằng cậu ta không đến từ phía trung lập mà từ phía của cha mình. Hermione không nghĩ rằng mình nên ngạc nhiên khi thấy cậu ta ở đó. Lần cuối cùng, tuy chưa được bao lâu nhưng cô đã dành rất nhiều thời gian để nhìn cậu ấy thay đổi, bởi vì đã có quá nhiều chuyện xảy ra. Malfoy đã làm rất nhiều chuyện kể từ đó.

Ron tỏ ra thích thú vì biết Malfoy có thể bị tống vào Azkaban, những câu chuyện tra tấn, và nói chúng lặp đi lặp lại chúng thành tiếng khi Malfoy trở thành nhân vật chính. Harry ngồi yên lặng trên chiếc ghế bành, tức giận và cậu nghĩ về những gì mình sẽ làm nếu ở cùng Hermione và Ron trong cuộc thẩm vấn đó. Hermione sợ Hary tức giận, bởi vì cô biết nó sẽ lớn dần lên, đã có quá nhiều cơn thịnh nộ bên trong cậu rồi.

Ngày: 42; Giờ: 1

Ron là người đầu tiên tham gia chiến đấu, tất cả chỉ là tình cờ vì cậu đã ở Bộ khi các Thần sáng nhận được cảnh báo. Vị Thần sáng cho biết anh ấy rất phấn khởi khi bắt đầu đi và sẽ quay lại sau vài giờ nữa.

Ron đã đi được hai ngày, và đến ngày thứ ba, cậu ấy mới quay trở lại Hang Sóc. Đôi chân nặng trĩu và giọng nói trở nên im lặng, cánh cửa phòng ngủ được đóng lại phía sau trước khi cậu rời đi và không trả lời bất kỳ câu hỏi nào.

Ron không ra ngoài trong bốn ngày.

Ngày: 51; Giờ: 9

Lần đầu tiên Hermione nhìn thấy Malfoy trong phòng giam cũng là lần cô ngạc nhiên nhất. Họ  xuống phòng giam để tìm hiểu các thủ tục và cách thức xử lý tù nhân, khi Lavender nhìn thấy anh ta. Hầu hết trong nhóm của họ là các học sinh cũ hoặc cựu học sinh của Hogwarts, và 'Draco Malfoy' không còn với hình ảnh của một người đàn ông với mái tóc vàng kiêu ngạo. Thay vào đó, họ biết anh ta bằng xương bằng thịt, dễ dàng nhận ra cậu ta ngay cả sau song sắt và bụi bẩn của nhà tù.

Malfoy ngồi im lặng, ngay cả khi Ron đi ngang qua phòng giam như thể đang diễu hành vì có sự tự do của mình. Hermione không thèm nhìn, mặc dù cô rất tò mò. Tuy nhiên, đã có một tiếng động khiến Hermione liếc mắt về phía đó, cô nhìn thấy cậu ta với quần áo xộc xệch trên nền xi măng. Hermione đổ lỗi cho tiếng động đó mặc dù đó cũng chính là ý muốn của cô.

Điều đó không đáng chú ý. Malfoy trông hơi bẩn thỉu và nhếch nhác, nhưng không có vẻ giống như cậu ta đang ngồi trong đống rác rưởi và đập đầu vào tường. Không có gì để tâm về hành động của cậu cả. Cậu chỉ đơn giản là ngồi đó, cậu ta thậm chí còn không để mắt đến cô. Malfoy đang đọc một thứ gì đó, giả vờ như thể sự hiện diện của họ không bao giờ được cậu ta chú ý.

Nhưng thực tế là như vậy, Malfoy đang ở phía sau song sắt, bị giam trong Bộ với tội danh đang chờ xử lý. Bất chấp những gì Hermione biết về hắn, thật sốc khi nhìn qua những cột kim loại dày nhìn thấy khuôn mặt mà cô đã từng nhìn thấy hàng nghìn lần trong hành lang và lớp học chật cứng. Đây là chiến tranh, điều này lần nữa nhắc nhở cô.

Lần thứ hai là khi hộ tống Thần sáng đưa tù nhân của chính Hermione đã bắt được xuống phòng giam. Đó không phải là tù nhân của riêng cô, là một cuộc bắt chung, nhưng cô là người cuối cùng tóm được hắn. Người đàn ông nhỏ bé không quan trọng trong vòng tròn của Voldemort dường cũng có thể trở thành một vấn đề lớn vào thời điểm đó. Việc này khiến Hermione tự hào về bản thân và hơi tự mãn khi bước đi trên đường bê tông ở nhà giam.

Hermione đi qua cánh cửa nhà giam, gần đến nỗi Malfoy chỉ đưa tay ra là có thể nắm lấy cánh tay của cô. Thay vào đó, cô bị giật sang bên trái, và khi cô ấy hướng mắt về nơi Thần sáng đang nhìn chằm chằm vào lời buộc tội, Hermione đã nhìn Malfoy, mặt đối mặt. Những ngón tay dài và nâu của cậu ta quấn quanh thanh màu xám đen, khuôn mặt lem nhem và giễu cợt. Tuy nhiên, có một cái gì đó gây ra sự ám ảnh, một số biểu hiện của cậu khiến cô lạnh thấu xương, nhưng cô không thể nhận thức cụ thể đó là gì. Tất cả những gì Hermione biết là nó khiến bộ não thông minh của cô cảm thấy sợ hãi, khiến cô chỉ biết đứng nhìn chằm chằm những dòng chữ vô tận trong khoảng thời gian dài.

Anh ta trông như đang cắn lưỡi chính mình theo đúng nghĩa đen. Như thể có hàng triệu điều anh ta muốn nói để thử chế nhạo cô, nhưng anh ta biết mình hoàn toàn không có tư cách để nói. Thay vào đó, anh trưng ra cho cô một trong những khuôn mặt xấu xí nhất mà cô từng thấy - một biểu cảm không thể miêu tả nổi. Bụng Hermione trở nên cồn cào và cô cảm tưởng như cổ họng mình đang bị thiêu đốt bởi axit.

Đó là lần đầu tiên, để khi nhìn lại; Hermione sẽ nhận ra rằng cô luôn có những phản ứng nhạy cảm nhất đối với Malfoy. Những phản ứng dữ dội nhất đối với hành động của cậu ta, hoặc đôi khi chẳng có lý do gì cả. Chúng tốt, hoặc xấu, hoặc cực kỳ kinh khủng, nhưng luôn mãnh liệt nhất với cô.

Nhưng bây giờ, tất cả những gì Hermione nhận ra đây chỉ là một cậu bé bị nhốt trong lồng. Tất cả những gì cô nhìn thấy là sự tuyệt vọng trong mắt cậu, những ngón tay siết chặt, cơ thể cậu ngả nghiêng về phía trước. Cô cảm thấy nỗi sợ hãi dâng lên, sởn da gà, và phải giữ cho bản thân không lùi lại.

Hermione nhìn chằm chằm vào phòng giam mà cậu ta đang ở trong đó, sực nhớ ra cậu ta là người lạ. Cô có thể thề rằng mình chưa bao giờ gặp cậu ta trước đây trong đời, một người lạ. Điều này khiến cô cảm thấy lạnh và sợ hơn tất thảy những gì cô từng cảm nhận cho đến nay.

Ngày: 59; Giờ: 9

Hôm nay là sinh nhật của Harry, tại Hang Sóc tràn ngập âm thanh của mọi người. Harry đang cười rất tươi, cậu kéo Hermione ra khỏi chiếc ghế bành khi Fred bật vài bản nhạc tồi tệ nhất mà cô được nghe. Hermione không còn quan tâm mình có phải là vũ công tuyệt vời hay không, hay việc sẽ giẫm lên chân Harry nhiều ra sao, Harry cũng vậy.

Ngày: 78; Giờ: 8

Hermione đã từng nhìn thấy Grimmauld Place trước đây, nơi chỉ có một vài thành viên của Hội. Phần còn lại của căn nhà được dùng để làm văn phòng, phòng khách khẩn cấp hoặc nơi hội họp. Ngoài một đêm ngắn ngủi ở đó với Harry và Ron, cô đã ngủ ở Hang Sóc kể từ khi rời khỏi Hogwarts.

Cha mẹ Hermione đang ở đâu đó mà ngay cả cô cũng không biết chính xác vị trí. Các thành viên trong Hội nói với cô rằng điều quan trọng nhất chính là cha mẹ cô phải được an toàn và ẩn náu càng sớm càng tốt. Ngoài ra còn có các phường được Bộ chấp thuận cho các thành viên trong gia đình của cô, đó là điều tốt nhất mà Lệnh có thể làm để bảo vệ họ. Không còn nơi nào có thể trú ẩn trong thế giới Muggle, còn Bộ thì cần phải có một phù thủy để chiến đấu, lựa chọn rõ ràng nhất của Hermione là Hang Sóc.

Ngôi nhà lệch tầng và lấm lem bùn đất trước mặt là bằng chứng đầu tiên cô thấy rằng có những nơi trú ẩn khác của các thành viên trong hội ở Anh. Bên trong, nó tỏa ra vẻ nghiêm nghị. Không còn hình ảnh, đồ trang sức hay ghi chú rải rác nào về phát minh mới nhất của cặp sinh đôi Weasley. Không có dấu vết trên bất cứ thứ gì đi kèm với một câu chuyện, mùi của bữa ăn tự nấu từ bếp, hay các màu sắc ấm áp và nụ cười nhẹ nhàng của bà Weasley. Chỉ có màu trắng, và màu nâu mòn xấu xí. Căn nhà trống trải, vỏn vẹn một chiếc ghế dài màu tím trong phòng khách và lò sưởi nhỏ. Có những cái giá dọc hành lang, nhưng không có gì trên đó, Hermione không cảm nhận được bất kỳ dấu hiệu nào khác của sự sống cho đến khi vào bếp. Tại đây, cô thấy một chiếc bàn và những chiếc ghế không khớp nhau, một cửa sổ nhìn ra sân sau và vài món đồ đã được sắp xếp để cô biết mọi người đang ở đây.

- "Đây rồi, Lupin. Tôi đang băn khoăn không biết khi nào anh sẽ xuất hiện" - Một người đàn ông đứng phía bên kia chiếc bàn, đưa tay ra bắt tay thầy Lupin.

- "Cómột số thông tin mới mà chúng ta phải kiểm tra trước"

- "Đúng vậy. Tôi đã khóa nó và để trong phòng, nếu anh muốn, hãy đi theo tôi ..." Người đàn ông đi vòng qua bàn, không thèm nhìn Hermione.

- "Hermione, trò ở lại đây một lát được không?" Những ngón tay của Lupin đặt lên vai cô một cách ấm áp. Hermione không hề tò mò về món đồ bí ẩn mà họ đang lấy ra là cái gì nhưng cô vẫn gật đầu đồng ý.

Hemione nhìn gió thổi trên những cành cây từ cửa sổ, tiếng rít của nó làm mọi thứ bay nhẹ quanh nhà. Nơi này khiến cô cảm thấy sợ hãi, có thể cô đã quá quen với mái ấm và sự thoải mái của Hang Sóc. Ở đây giống như trong chiến tranh. Ảm đạm và trống rỗng. Nơi này trở thành nơi cư trú của những người nhanh chân chạy trốn hoặc lẩn trốn, những người không có thời gian để mang theo các vật dụng tiện nghi. Hermione đã tưởng tượng nó phải như thế này, rời khỏi nhà, đến một nơi như thế này, cô biết rằng đây chính là sự khởi đầu.

- "Sẵn sàng chưa?" Hermione quay lại, mắt cô tự động nhìn theo tay thầy Lupin, mặc dù chúng trống rỗng.

- "Vâng" Cô theo chân Lupin ra khỏi bếp, có một tiếng đập nhẹ khi thầy Lupin đi qua hành lang.

Đến lượt thầy Lupin, thầy ấy không rảnh để liếc nhìn những khuôn mặt không quan trọng, nhưng Hermione thì có. Draco Malfoy và Pansy Parkinson, bọn họ nhìn lại cô. Tim cô ngừng đập, đập nhanh hai lần và bắt đầu nhanh với tốc độ không kiểm soát được. Hermione cố gắng sắp xếp trong đầu và chuẩn bị một khuôn mặt  cau có, đầy thắc mắc với hình ảnh của một người đầy vết bẩn, nhăn nhó, tuyệt vọng, và nó khiến cô cảm thấy hơi rung động.

Cả hai đều thực sự có vẻ ngạc nhiên khi thấy cô cũng giống như họ, mặc dù Malfoy không thể hiện rõ. Lập trường của cậu ta là bảo vệ, cô biết điều này bởi vì cô đã thấy Harry và Ron làm điều đó vô số lần trước mặt cô. Malfoy trông căng thẳng và chuẩn bị tinh thần, cô không chắc liệu cậu ta có kế hoạch tấn công hay bị tấn công hay không.

Cuói cùng, Hermione đã bước đi qua họ sau một giây ngắn ngủi đó, cô sẽ không ngoái đầu nhìn lại. Tốt hơn là giả vờ như họ không tồn tại, giống như cách Lupin đã phớt lờ chúng.

Tuy nhiên, Hermione không bỏ qua sự hiện diện của họ khi cánh cửa đóng lại, chỉ còn thầy Lupin và cô ấy quay lưng lại ngoài hiên - "Tại sao họ lại ở đây?"

Lupin thở dài, một chút mệt mỏi. "Một số lý do, thầy chắc chắn. Thầy không biết tất cả các vấn đề, nhưng thầy đoán nó có liên quan đến những gì Malfoy đang cung cấp."

- "Một sự trao đổi ạ?"

- "Tài trợ. Họ đã cho cậu ta dùng huyết thanh sự thật, thầy chỉ biết như vậy. Cậu ấy không theo đuổi bất cứ điều gì ngoài một chút bình yên nhất có thể."

- "Hắn không xứng đáng có được bình yên." Giọng Hermione gay gắt, cô cảm thấy hai má mình nóng lên vì tức giận.

- "Có thể lắm. Tuy nhiên, vấn đề là họ đang theo đuổi những điều lớn lao hơn là một Malfoy thời trẻ. Họ có thể giết hoặc sử dụng cậu ấy. Phía chúng ta sẽ có lợi hơn nhiều nếu chọn phương án sau. Thầy chắc chắn, nếu sự hiện diện của cậu ấy ở đây cho chúng ta biết bất cứ điều gì, thì đó là các thành viên ở Hội hiện đang bù đắp cho tất cả những khoản thiếu hụt tiền bạc mà chúng ta lo lắng bằng cách có quyền vào một số căn hầm bị khoá tại Gringotts. Thầy cũng chắc chắn rằng tất cả thông tin mới này đang được xử lý tại Trụ sở chính là từ Malfoy, cũng như ba mét giấy da trên bàn của thầy là việc làm thế nào để loại bỏ thái ấp Malfoy".

- "Vậy ..." Hermione lắc đầu. "Vì vậy hắn ta chỉ đưa cho họ một số tiền và giờ hắn là thành viên của Hội? Trong khi đó hắn đã giết--"

- "Không, không. Cậu ấy đã được miễn trừ. Có nghĩa là nếu cậu ta không phạm tội dù chỉ là một chút, cậu ta sẽ được ở trong ngôi nhà nhỏ xinh xắn đó cho đến khi chiến tranh kết thúc. Không phải ngồi tù nữa và không còn phải dõi theo những Tử thần Thực tử giận dữ kia "

- "Các Tử thần Thực tử đang tức giận với hắn? Em--"

- "Nếu trước đây thì sẽ không như vậy, thầy chắc chắn là bọn chúng đang giận dữ."

- "Không, vấn đề là, thưa thầy Lupin! Hắn-"

Thầy Lupin quay lại, vẻ mặt nghiêm nghị.

- "Thầy biết cậu ấy đã làm những gì, Hermione. Tin thầy đi, điều duy nhất thầy muốn làm khi nhìn thấy cậu ấy là ..." Lupin lắc đầu - "Có những lý do khác của Bộ . Đúng, cậu ấy đã đưa Tử thần Thực tử đột nhập vào trường và đúng là cậu ấy đã cố gắng giết người. Thầy không biết là tại sao bây giờ điều đó không phải chịu án tù, nhưng nó có thể sẽ là sau này - trò hiểu không?"

- "Nó không có ý nghĩa đối với hắn--!"

Lupin mỉm cười, như thể Hermione là một đứa trẻ, cô cảm thấy bị xúc phạm.

- "Hầu hết mọi thứ trong cuộc sống đều không, Hermione."

Ngày: 103; Giờ: 5

Trong các bộ phim chiến tranh, phụ thuộc vào quân phục, Hermione luôn tự hỏi làm thế nào họ có thể phân biệt giữa bạn và thù. Nó luôn được miêu tả là thứ đơn giản nhất, cơ bản nhất trong một trận chiến, có lẽ là 'vịt và bắn'

Tuy nhiên, đó là một lời nói dối. Đó là một trong những lời nói dối tồi tệ nhất.

Hermione không thể phân biệt nổi một chút nào. Một số lúc cô có thể nhìn thấy mũ trùm đầu của họ, chỉ điểm và nói. Những người khác, cô  có thể nhìn thấy mảng màu cam trên tay áo choàng của họ để cho cô  biết đó là người của hội Phượng hoàng. Nhưng đại đa số đứng trong hai màu đen và đen, thành hàng và những đám đông mà Hermione không thể xác định được. Đó là đám đen cuồn cuộn khó hiểu, bực bội, đáng nguyền rủa nhất mà cô từng thấy.

Cô đã bắn nhầm bốn người trong Hội, bao gồm cả Justin Finch-Fletchley, bằng những câu thần chú tuyệt đẹp. Hermione chỉ vui vì họ không sử dụng Lời nguyền Không thể tha thứ. Ngay cả khi họ có làm như vậy, thì bây giờ cô vẫn không thể tin tưởng vào chính mình. Chỉ có hai Tử thần Thực tử bị choáng từ cây đũa phép của cô, và duy nhất một người mà cô ấy đã tích cực nhận định thực sự là kẻ thù.

Có những bóng người đến gần và chiến đấu xung quanh phía cô, còn cô đứng ở giữa, bất lực và lạc lõng. Tay Hermione chỉ run nhẹ, nhưng vai cô thì lại run lên bần bật. Người huấn luyện của cô trượt và chìm trong bùn, và đôi mắt của cô vô dụng trong khói và bóng tối. Có một bóng đen đang lao tới từ khóe mắt cô, và hai bóng nữa ở bên phải, một bóng khác ở phía trước cô, mà cô không hề biết.

Bạn, thù, bạn, thù? Bạn hay thù ... bạn hay thù ... Sự hoảng loạn bao trùm lấy cô ấy, và hơi thở dồn dập hít phổi nhiều hơn là không khí nên có. Hermione không thể cảm nhận được trái tim mình, nhưng cô lại có thể cảm thấy cơn đau dữ dội từ sức nặng mà nó đè lên. Mồ hôi chảy dài trên cổ và sống lưng cô, làm cho việc nắm chặt đũa phép trở nên lỏng lẻo. Cô vung đũa phép một cách điên cuồng, đũa phép của Hermione bay sang trái, phải, còn cô xoay qua xoay lại, nghĩ rằng mình sẽ hét lên. Cô có thể sẽ hét lên và khóc, sau đó, điều ít dũng cảm nhất mà cô từng nghĩ đột nhiên ập đến trong tâm trí sợ hãi của cô. Cô sẽ trốn. Cô sẽ giả vờ như thể cô bị một cái gì đó va phải, và cô sẽ nằm trên mặt đất, giả vờ như đã chết. Chơi chết đi. Chơi chết đi, đó là những gì Hermione sẽ làm. Ngay bây giờ, không có gì trên đời mà cô muốn hơn là vùi mặt vào bùn, không nhìn lên hay thở cho đến khi không còn nghe thấy bất kỳ tiếng động nào nữa.

Hermione ghét bản thân mình vì ý nghĩ đó. Nó khiến cô phát ốm, cô la hét và hét lên trong đầu, bởi vì cô chắc chắn sẽ không phải là loại người đó. Cô không phải là kẻ hèn nhát sợ hãi trong bùn, đây chính là cuộc chiến của cô và Hermione sẽ không cho bọn chúng thỏa mãn.

Tuy nhiên, cô ấy đã lạc. Hermione hoàn toàn lạc lõng, tay cô run lên không thể kiểm soát được khi vung đũa phép về bên trái. Cô trượt trong bùn, suýt nữa thì trượt chân, việc này làm cho cô phải thở hổn hển và nói lên nỗi sợ hãi của mình. Hình người bên phải đẩy lại gần hơn, cô biết mình sẽ làm họ sững sờ mặc dù không biết họ là ai. Bởi vì đây là sinh tử, cô biết. Bởi vì đây là những Tử thần Thực tử (có thể, có thể có), và chúng không bị choáng. Chúng không.

Có một tia sáng màu vàng và nó chệch bên hông cô chỉ một inch, khiến trái tim cô ngừng đập. Bụng cô lại trở nên co thắt với không khí nghẹn ra từ cổ họng bị thắt chặt và Hermione đang khóc. Cô đang khóc mà không có ý nghĩa gì, hoặc thậm chí thực sự không nhận ra, nhưng cô đang khóc. Bởi vì Hermione không muốn chết. Cô ấy mười tám tuổi, sợ hãi, cô ấy không muốn chết.

Cổ họng cô trở nên ướt khi cô cố gắng nuốt nước bọt xuống ruột của mình, Hermione chắc chắn về hành động của mình khi cô chỉ cây đũa phép vào người phát ra tia lửa màu vàng đó.

- "Stup--" Sau đó, cô ngã xuống về phía trước và đóng băng.

Hermione không nhìn thấy bất kì màu sắc nào nữa, nhưng có một luồng hơi ấm châm chích ở giữa lưng cô. Xương của cô bị khóa lại, cơ bắp thì vẫn còn khiến cô lật nhào như một hình nộm. Lớp bùn ướt, lạnh lẽo và dày, sự trớ trêu khi phải úp mặt vào đó bây giờ đã là điều chắc chắn đối với cô. Nó khiến Hermione càng muốn khóc hơn, cô có thể di chuyển những bộ phận cần thiết trên cơ thể để làm điều đó. Thay vào đấy thì Hermione quan sát mảng tối màu đen phía trước và cố gắng để thở nhưng lớp bùn dày trong miệng đã chặn oxy từ cổ họng đi vào phổi của cô.

Làm ơn đấy, xin hãy làm ơn, Hermione khóc và van xin khẩn thiết trong đầu, đẩy tất cả ma lực và sức mạnh của mình ra phía sau, cố gắng mở khóa cho cơ thể.

Có những tiếng kêu thất thanh và la hét, bao gồm cả những âm thanh của trận chiến mà cô đã nghe thấy từ một giờ đồng hồ trước. Tuy nhiên, ngay bây giờ Hermione lại cảm thấy tách biệt với chúng một cách kỳ lạ, cô nghĩ rằng cô sẽ chết ở đây. Cô sẽ chết ở đây, trong bùn vì là một Mudblood và cô sẽ không bao giờ được nhìn thấy mặt trời nữa. Sẽ chỉ có những bóng đen mờ mịt, sợ hãi và đau đớn, sau đó sẽ là nấm mồ chôn bằng bùn và nước mưa này.

Bất ngờ có một bàn tay, khi cô đang than thở, và cái nắm tay gần như đau đớn khi nó ném cô ấy ra phía sau. Hermione đang mong đợi một chiếc mặt nạ hoặc một khuôn mặt quen thuộc nào đó của nhà Slytherin nói đang muốn chế nhạo hoặc tra tấn cô. Thay vào đó, chỉ có Neville đứng phía trên, cố gắng lấy bùn ra khỏi cổ họng cô với bàn tay run rẩy và liên tục nức nở xin lỗi.

Ngày: 123; Giờ: 11

- "Bồ không thể cảm nhận được nó sao? Nó giống như, nó ... giống như đang tồn tại ngay ở trong không khí. Ý mình là, nó đang xảy ra. Thực sự bắt đầu xảy ra." Ron nhìn lên, tay cậu cầm một cuốn tạp chí Quidditch đã rách một góc mà cậu có thể đã đọc đến hàng trăm lần, nhìn Harry trước tiên.

Harry có thể cảm nhận được điều đó và cậu ấy biết điều này. Không, Harry đã cảm thấy nó trong nhiều năm, chính xác như những gì họ cảm thấy bây giờ, tất nhiên không một ai hiểu được nỗi đau trống rỗng trong lòng của mình hơn Harry. Bây giờ đã xuất hiện rất nhiều nỗi sợ hãi; nó bao quanh họ như một tấm vải ẩm ướt, ngột ngạt. Họ cảm thấy như thể bản thân đã phải sống với điều này lâu nhất, nhưng không hoàn toàn như thế này. Sợ nhất là ở cái không biết. Khi tâm trí của chúng ta tự hỏi về những khả năng có thể xảy ra sau đó.

Nhưng họ dũng cảm. Họ là Gryffindor, họ là những người bạn tốt nhất, và họ không thể sợ hãi ngay bây giờ. Đặc biệt là vì lợi ích của Harry, không phải cho cả thế giới. Cậu ấy là sự vĩ đại tồn tại ngay trong căn phòng này. Lớn hơn cả cuộc đời, nhưng lại chỉ là cậu bé nhỏ nhất mà Hermione từng thấy. Số phận của Harry đã vượt qua sức chịu đựng mà cậu có.

- "Tất cả điều này đồng nghĩa với việc chúng ta sẽ không phải là những người duy nhất cố gắng chống lại Voldemort bây giờ. Hắn đã mạnh hơn, và chúng ta có nhiều sự trợ giúp hơn để đánh bại hắn. Nó giống như điều này đã từng xảy ra trước đây" Hermione nói với hai người họ, bởi vì cô ấy biết chính xác điều quan trọng là Harry nghĩ rằng nó không thể tồi tệ hơn được nữa.

Cậu ấy đã mất mát quá nhiều rồi.

Đôi mắt xanh loé lên tia đau đớn của Ron chạm vào ánh mắt cô và chúng tìm niềm tin của cô. Cậu biết nó không giống như những gì nó đã từng xảy ra, và Harry có lẽ cũng biết điều này. Hermione cũng biết rằng Ron là chính là loại bạn sẽ nói cho Harry biết đầy đủ sự thật của thế giới khi cậu nhìn thấy nó -  có lẽ đây là lý do tại sao Harry luôn coi cậu là người bạn tốt nhất của mình. Nhưng dù sao Hermione vẫn biết điều gì là tốt nhất cho Harry. Đôi khi, con người chúng ta cần nghe lời nói dối để tiếp tục sống trong sự thật. Đó chính là thế giới.

Ron rơi vào khoảnh khắc hiểu rằng Hermione không coi đó là điều hiển nhiên, vì nó có thể xảy ra quá dễ dàng như mặt trời xuất hiện sau đám mây. Nhưng cậu hiểu, gật đầu và quay trở lại với cuốn tạp chí của mình trong khi Hermione cố gắng nói sang một chủ đề khác.

- "Mình nghĩ chúng ta nên uống chút gì đó tối nay. Ron, khi nào thì cha mẹ bồ rời khỏi cuộc họp mà họ đã nói trước đây?" Harry nói với giọng điệu đầy sự tinh nghịch, điều này làm Hermione sực tỉnh và nhớ ra rằng cậu mới mười chín tuổi và họ vẫn chỉ là những đứa trẻ.

Đôi mắt của Ron hướng về căn phòng với sự phấn khích về những khả năng có thể xảy ra, như thể có người đang ẩn nấp trong các góc, rồi cậu nhìn chằm chằm vào Hermione trong vài giây. Cô nghĩ mình sẽ phải nói rất nhiều điều nhưng thay vào đó cô chỉ cười và lắc đầu, còn Ron thì cười theo kiểu đã từng làm tan nát trái tim cô.

Họ sẽ ổn thôi. Họ là một, hai, ba, họ luôn bên nhau và họ sẽ ổn.

Ngày: 131; Giờ: 17

- "Đội A sẽ vào đây, B ở đây, C xuống và lên và D dọc theo tuyến đường này. Đừng tách khỏi đội! Khi đã đến đích, hãy thông báo cho các đội khác bằng cách đồng xu như chúng ta đã làm hai tháng qua. Khi tất cả các đội ở khu vực đã được chỉ định hãy tấn công – Chuyện gì, Thomas? "

- "Vậy được rồi, chúng ta chỉ ... sạc đầy thôi hay là--"

- "Tôi đang làm điều đó đây. Xin - hãy - Chú ý"

- "Xin lỗi sếp."

Hôm nay tâm trạng của Moody không hề tốt. Ông ấy không phải luôn như vậy hầu hết các ngày. Ông đảo mắt, lau mồ hôi trên thái dương, cau có và dữ tợn. Ông quay lại tấm bản đồ phức tạp ở phía trước căn phòng, dùng đũa phép dò lại các tuyến đường một lần nữa. Moody mất vài giây để thu thập các thông tin trước khi giải thích phần còn lại của nhiệm vụ.

Hermione luôn chăm chú, mặc dù cô biết rằng nó sẽ không hề khó khăn như vậy. Cô đã học cách kể những điều như vậy với người đã ở trong phòng với cô. Mặc dù có sự hiện diện của một số ít các Thần sáng và các thành viên cấp cao của Hội, nhưng lúc này chủ yếu là các chiến binh trẻ còn thiếu kinh nghiệm đang ngồi quanh bàn họp. Vậy nên, khi Ron nói đùa rằng việc Dean hay cáu kỉnh như thế nào, hoặc chế nhạo Lavender vì cố nhìn hình ảnh phản chiếu của chính mình trên mặt bàn, Hermione chú ý đến sự đùa cợt của Ron và cũng cười một chút. Bởi vì đôi khi không bị cuốn vào mọi chuyện như vậy thật tuyệt. Hermione nghĩ rằng cô có thể sẽ trở nên sụp đổ dưới mọi thứ nếu cô không mỉm cười với việc Ron trẻ con như thế nào, hoặc bạn bè của cô thật sự kỳ quặc như thế nào.

Tuy nhiên, vào đêm đó Luna đã chết ngay trong phòng đối diện với Hermione, cùng 8 người khác bị thương nặng. Hermione học cách không bao giờ đánh giá mức độ khó khăn trong việc ai sẽ tham gia. Đó là chiến tranh, và mọi người chết ngay cả trong những trận chiến nhỏ, hoặc trận chiến lớn, hoặc có thể chỉ là đánh răng vào buổi sáng. Không còn ai an toàn được nữa.

Cô đã khóc và không ngủ trong nhiều ngày.

Ngày: 140; Giờ: 4

Cô bước trên sân của thái ấp nhà Malfoy, nâng cằm lên cao hết mức có thể.

Hermione có một cuộc hẹn với cô Tonks ở đây hôm nay, tại một trong những phòng đã được sử dụng làm văn phòng. Phần còn lại được sử dụng làm phòng họp, phòng chiến thuật và khu sinh hoạt. Một nơi trú ẩn đã được tạo ra trong ngục tối, toàn bộ phòng phía Tây được sử dụng như một bệnh xá và phòng thí nghiệm cho các loại độc dược. Nó phục vụ tốt cho các nhiệm vụ của Hội.

Tối nay, Hermione sẽ trở lại Hang Sóc để tổ chức sinh nhật. Mặc dù cô Tonks đề nghị có thể dời lại vào ngày mai, nhưng Hermione vẫn khăng khăng đòi như cũ. Bản thân cuộc gặp gỡ này đã là một món quà khi  giờ đây cô có thể bước đi trên nơi từng là thành trì của Tử thần Thực tử.

Mỗi bước chân của cô đang dẫm lên trên bãi cỏ thuần chủng tối thượng được bảo vệ kĩ càng khiến môi cô Hermione nở một nụ cười nhếch mép, xứng đáng với kết cục của một Malfoy.

Ngày: 144; Giờ: 12

Cả Ron và Harry đều mở to mắt nhìn cô, ôm bụng và tỏ ra đang bị bỏ đói từ lâu rồi. Hermione thở dài và cố gắng phớt lờ họ, mặc dù cô biết điều đó chẳng có ích gì. Biết rằng nó vốn dĩ chẳng có ích gì ngay lúc họ hỏi.

-"Mình không thể nấu ăn ngon được."

-"Bồ có thể làm tốt mọi thứ mà" Đây là cách Harry thường làm để an ủi cô

- "Ngoại trừ bay, hoặc không nói chuyện hay gì đó." Đây là cách của Ron, đúng chính xác, là Ron.

- "Cái này để làm gì thế? Đồ ăn à?" Mình cũng đang đói! " Terry nhảy vào và đứng bên cạnh tủ đựng thức ăn.

- "Mình không thể là người Muggle duy nhất sinh ra ở đây--"

- "Rất tiếc, chính xác là vậy đấy-" Ron lại bắt đầu.

- "Hoặc là người duy nhất tỉnh táo" Harry trao cho Hermione một nụ cười, mặc dù cả hai đều hiểu sự việc không phải như vậy.

- "Và chúng ta không được phép sử dụng ma thuật ở đây vì lý do nào đó--"

- "Bởi vì ..." Hermione cố gắng nói.

- "Đúng." Terry gật đầu, tuy cậu chưa biết Hermione đủ lâu để có thể ngắt lời cô như vậy, điều này làm Hermione nhìn chằm chằm vào cậu ta.

Ron ôm bụng cười, còn Harry thì cười toe toét. "Mình có biết nấu ăn một chút, nhưng có thể làm cháy đồ."

Cá nhân Hermione cho rằng Harry đang nói dối. "Mình cũng thế--"

- "Làm ơn đi mà, Hermione! Mình đang chết đói đó! Bọn mình đang chết đói đây! Bọn mình chỉ muốn một ít thức ăn thôi" Ron chỉ mất vài giây để giả như đang thở hổn hển và liếm mặt bàn bởi cơn đói.

Hermione thở dài, liếc nhìn đồng hồ, điều này cho biết cô Tonks sẽ không ở nhà tạm trú ít nhất bốn giờ nữa. Điều đó có nghĩa là Hermione có thể ngồi và tự suy ngẫm thêm về nơi cô Tonks sẽ đưa họ tới sau vụ này, hoặc Hermione có thể làm bữa sáng và kêu lũ bạn của cô im lặng.

- "Tốt thôi, nhưng nếu mình đốt nhà, chúng ta sẽ cùng đổ lỗi cho Ron."

- "Này!" - Ron hét lên

Ngày: 147; Giờ: 16

Tiếng báo thức cho Hermione biết bây giờ là bốn giờ rưỡi sáng, một số Thần sáng do Moody cử đi sẽ đến nhà để đón cô sau 45 phút nữa. Hermione đi xuống cầu thang, đi qua nhà bếp, nhâm nhi một tách cà phê trước khi cô thực sự nhận ra có ba người đang ngồi cùng bàn với mình. Đó không phải là Neville, Lavender và Justin như cô nghĩ, mà là Malfoy, Parkinson, một người đàn ông bụ bẫm mà cô lờ mờ nhớ lại khi thấy thầy Lupin bắt tay.

- "Cô Granger." Anh trịnh trọng nói

- "Vâng, thưa ông" cô khẽ gật đầu.

Parkinson nhìn thoáng qua cô, còn Malfoy thì đang bận cố gắng đốt cháy cái bàn bằng ánh mắt của cậu ấy. Hermione chớp mắt và suy nghĩ, nhìn chằm chằm vào máy pha cà phê, cố gắng để có thể hiểu sự hiện diện của bọn họ. Có lẽ vị trí của họ đã được tìm ra bằng cách nào đó, chắc chắn không ai trong số họ tiết lộ ra ngoài. Hermione nghĩ về những gì cô ấy có thể nói gì đó, hay việc cô cảm thấy thế nào về việc họ (cậu ấy) đang ở đây, nhưng cậu óc cô lại trở nên trống rỗng.

- "Bọn chúng đang làm cái quái gì ở đây vậy?" Justin đi ra từ đâu đó sau lưng cô.

Hermione định mở miệng để nói một điều gì đó gay gắt, nhưng cuối cùng cô chỉ nói - - "Mình không biết."

- "Tôi đến đây để chuyển. Cậu có phải là Blackwood?" Người đàn ông kia lên tiếng.

- "Tôi là Finch-Fletchley. Chuyển cái gì?"

- "Cậu không có quyền được biết."

- "Không phải tự do biết sao? Không phải tại ... Anh mang theo một Tử thần Thực tử và cô bạn gái của hắn--" Toàn bộ sự chú ý của Malfoy giờ đây hướng về Justin, bàn tay cậu tựa vào bàn và cơ thể dường như đang căng cứng chờ đợi.

- "Justin ..." Hermione khẽ thì thầm.

- "Ồ Không. Anh không thể đến và mang cái thứ chết tiệt đó vào đây rồi bảo tôi rằng tôi không có quyền biết tại sao? Cái loại Tử thần thực tử khốn kiếp đó đang làm ô nhiễm không khí của tôi bằng--"

Malfoy lao lên, nhảy qua chiếc bàn, Parkinson hét lên ngay sau cậu. "Draco."

Cô ta đưa tay ra để trấn an nhưng nó bị hất bay ra bằng một cú đập mạnh.

- "Có lẽ sự thiếu hụt bộ não của mày là lý do khiến những người theo chủ nghĩa thuần chủng nghĩ rằng tất cả các Máu bùn đều giống như mày-"

- "Draco--"

"- đều là những thứ cặn bã, bẩn thỉu và vô dụng. Tao không phải là Tử thần Thực tử chết tiệt gì hết--"

Justin đang lao lên về phía Malfoy và Malfoy đang hét lên khi nghe thấy tiếng hét của Justin. Người đàn ông to béo kia đứng chặn lại, hét lên với cả hai người bọn họ.

- "Đấm rồi kết thúc hắn đi, Draco! Đấm hắn ta đi và điều này sẽ kết thúc ở đây!" Parkinson điên cuồng, nhấc người lên trèo qua bàn trong khi Malfoy cố gắng đi vòng qua người đàn ông to béo kia.

- "Mày muốn đánh tao chứ gì? Nào! Tới đây, thằng khốn kiếp! Đồ cặn bã! Đồ ... chết tiệt ... đồ khốn nạn. Thằng khốn kiếp! Thằng con khốn kiếp của Narcissa!" –Justin la hét như thể sắp khóc, cậu cố gắng gạt người đàn ông để với được Malfoy.

Đây chính là sự tích tụ từ nhiều năm chịu đựng những định kiến, khuôn mặt Malfoy lại trở nên giễu cợt. Đây là kết quả của một cuộc chiến tranh vì những định kiến tương tự. Đây là sự suy sụp của một người đàn ông phải đối mặt với việc phân biệt dòng máu, đội mũ trùm đầu, đeo mặt nạ trên cơ thể của bạn bè mình, nhắc nhớ đến Draco Malfoy.

Malfoy vừa đã gào lên dữ dội, mặt và cổ đỏ bừng, gân cốt phồng lên, giờ cậu im lặng. Cậu xô đẩy, bước nhanh để cố gắng vượt qua người đàn ông mà mình đã đi cùng. Vai và ngực của cậu nhấp nhô liên tục theo nhịp thở mệt nhọc, cậu ấy đang bình tĩnh trở lại, trong khi Justin thì ngày càng trở nên điên cuồng hơn.

Cậu ta la hét về bất cứ thứ gì, về phòng tắm, sau đó là bàn làm việc, rồi giấy da, sau đó là cầu thang ồn ào (hoặc có thể là cái nhìn tọc mạch). Cậu ta đã đạt đến chứng cuồng loạn, nó đang được thể hiện một cách mạnh mẽ và thô thiển. Trong khi đó Malfoy chỉ nhìn chằm chằm. Cậu chỉ đứng nhìn, và lắng nghe sự điên cuồng ở bên kia . Sắc hồng trên đã biến mất, cậu vẫn còn đau đớn nhưng cậu không rời mắt khỏi khuôn mặt của Justin lấy một giây. Parkinson cũng đang đứng trên mặt bàn và nhìn chằm chằm, Hermione không thể tìm thấy ý muốn để xé đôi mắt của cô ta.

- "Justin." Hermione gọi, điều này làm cho cô cảm thấy tỉnh táo hơn một chút, vì vậy cô lặp lại tên của cậu ta một lần nữa.

Nhưng Justin không hề lắng nghe, mặc dù cô mong đợi rất nhiều và vì vậy Hermione đi đến chỗ cậu ấy. Cánh tay của Hermione bị đẩy ra khỏi cậu ta hai lần, và sau đó Justin hét vào mặt cô và xô vào người cô. Nhưng chỉ cho đến khi Justion nhận ra mình đang làm gì, cậu ấy quỳ gối, cúi đầu xuống, toàn thân run rẩy vì tiếng khóc của chính mình. Justin phát ra những lời nói lẩm bẩm vô nghĩa, ướt át và tuyệt vọng nghe như lời cầu nguyện vụn vỡ.

Hermione đi theo và ôm chặt lấy cậu, đôi mắt cô giờ đây đang ngấn lệ, bởi vì tự bản thân cô cảm nhận được những gì cậu ấy trải qua như một sự đau đớn và cay độc.

- "Đưa chúng ra khỏi đây!" Hermione hét lên. "Đưa bọn chúng ra khỏi đây ngay!"

Bọn chúng không có quyền nhìn thấy điều này. Bọn chúng chính là lý do của mọi việc, và chúng không có quyền thấy Justin đau đớn, mất mát như thế này vì những gì chúng đã gây ra. Bạn không được cho đối phương thấy nỗi đau mà họ đã gây ra cho bạn, nếu không đây chính là điểm yếu mà bạn mắc phải.

- "Ngày - bây - giờ!" Hermione hét lên, cuối cùng nó cũng có tác dụng và không lâu sau họ đã đi ra khỏi phòng.

- "Tôi chỉ ... tôi chỉ ..." Justin khóc và liên tục lắc đầu.

- "Mình biết, Justin. Mình biết," cô thì thầm, vuốt tóc cậu, cố gắng tạo ra cho cậu sự thoải mái mà cô không hề cảm thấy.

Ngày: 156; Giờ: 1

Có mười hai người đang ngồi quanh bàn tại Thái ấp Malfoy. Lúc đầu, Hermione nghĩ rằng có ít người ở đây là do một số trong họ đang lang thang và khám phá sự suy tàn của Thái ấp (giống như lần đầu tiên cô làm vậy khi đến đây, cũng như cô cố gắng che giấu nỗi sợ hãi của mình). Tuy nhiên, bây giờ là mười bảy phút qua đi kể từ lúc thực hiện kế hoạch, không một ai khác bước vào từ cánh cửa nặng nề kia.

Đây là một kế hoạch yêu cầu ít nhất cũng cần đến gấp đôi số lượng hiện tại. Là một nhiệm vụ nguy hiểm ngay cả với những người phòng bị. Hermione thật sự không thể hiểu được họ dự định giảm lực lượng của mình như thế nào.

Cô giơ tay, rụt rè hơn cả thời còn đi học nhưng sự đòi hỏi thì như nhau.

- " Cô Granger ?"

- "Thưa ông, đây là tất cả?" Cô quơ tay quanh phòng.

Mắt anh ta nhìn theo nửa vòng tròn trước mặt rồi quay lại nhìn cô. "Chính xác! "

- "Thưa ngài, tôi ... Có vẻ như là hơi ít--"

- "Chúng ta đang ở mức thiếu hụt người, cô Granger. Chúng ta không có đủ người cho mọi thứ cần phải làm. Nhiệm vụ này có thể được hoàn thành với 12 người. Và cô sẽ cố gắng làm cho nó thành công - cô hiểu chứ?"

Tất nhiên, Hermione không thể hiểu nhưng cô vẫn nói "Vâng thưa ngài."

Ngày: 169; Giờ: 10

Hermione nghe được những lời truyền miệng rằng Malfoy đã bắt đầu chiến đấu, đây chính là điều mà cô rất không hiểu. Dù biết rằng chúng ta có lúc thiếu người, nhưng Hermione cũng đã trở thành một trong những người không muốn cho cậu ta cơ hội để chuộc lỗi. Cái giá chúng ta phải trả để có được cậu ta là quá lớn.

Parkinson, có thể là vài tuần sau đó cũng đã bắt đầu chiến đấu. Hermione vừa không yên tâm vừa lo lắng trước tin tức này, nhưng cuộc sống của cô quá bận rộn, cô luôn quên cho đến khi nhìn thấy họ ở những nơi khác nhau và nhận ra tại sao họ không còn đứng yên trong ngôi nhà trống trải này.

Bản thân Hermione cũng không hiểu tại sao mình lại chú ý đến bọn họ như vậy. Lúc đầu, cô nghĩ họ giống như những người khác; đôi mắt, đôi tai và tâm trí của cô đang theo dõi bọn họ, có thể vì chứng bệnh hoang tưởng của cô. Sau đó, nó trở nên trầm trọng hơn thế nữa - một sự tò mò kết hợp với tính cách của cô mà cô chưa bao giờ có thể lay chuyển được. Hermione quan sát bọn họ vì bọn họ khác nhau. Cô chú ý vì sự kỳ lạ trong cuộc sống của họ là một sự ân hận của chính cô. Hermione chỉ đơn giản là rất biết về họ, và không chắc liệu cô còn nhận thức để biết điều đó là bình thường hay không.

Ngày: 180; Giờ: 11

Cành cây mắc kẹt vào chân họ, nhưng chúng đủ xa khỏi bất kỳ mối nguy hiểm nào đã biết để không quá lo lắng về nó. Kiệt sức kết hợp cơn đói có thể khiến mọi người có một sự bất cẩn kỳ lạ và nguy hiểm khi nói đến thế giới xung quanh. Họ đang tập trung hoàn toàn và duy nhất vào một nhiệm vụ - đến trại mà Kingsley và cô Tonks đã sắp đặt.

- "Nó nên ở ngay trên ngọn đồi này."

- "Họ sẽ không đặt nó ở dưới chân đồi đâu, Ron," Hermione cởi quần ra, vung túi ra sau vai để điều chỉnh trọng lượng.

- "Tại sao không? Chặn cũng tốt."

- "Thật kinh khủng khi bị chặn! Nó sẽ cho phép bất kể người nào một sự thuận lợi hoàn hảo để theo dõi chúng ta"

Ron rên rỉ. "Thôi được rồi, sao cũng được, Hermione. Mình sẽ lên đây sớm thôi."

- "Mình hy vọng là như vậy," cô lẩm bẩm, bởi vì cô đã quá mệt mỏi, mòn mỏi và rất sợ hãi khi bóng tối ập đến.

Bây giờ chỉ có hai người họ. Harry đang được giữ an toàn bằng cách giữ cậu tách khỏi tất cả các nhiệm vụ cho đến khi tất cả các Trường sinh linh giá được tìm thấy. Một vết thương nặng ở cánh tay đã khiến Bộ sợ đến mức không muốn kéo câu ấy vào bất cứ thứ gì nguy hiểm đó nữa. Harry khá buồn về toàn bộ sự việc, nhưng việc đó đã giải quyết sau khi họ đưa cậu vào Đội truy lùng Trường sinh linh giá.

Hermione biết rằng Harry thật sự ghét ở đó khi bạn bè của cậu lại đang ở đây, băng qua khu rừng mà không có cậu. Cô cũng biết rằng Ron ghét ở đây, thay vì ở với Harry. Đôi khi, cô nghĩ lý do duy nhất Ron vẫn ở bên cô chứ không phải Harry là vì họ sợ phải để cô một mình. Một phần của điều này là tự cô nghĩ thế nhưng một phần cũng là sự thật, và cô không chắc liệu suy nghĩ này có làm phiền cô nhiều hơn là ở một mình hay không.

Họ đã vượt lên trên ngọn đồi, tất cả đều trống rỗng ở phía dưới. Bỗng mặt đất bị sụt rất mạnh và cực kì dốc, Ron nắm lấy tay cô trước khi họ đi xuống. Hermione nghĩ đến việc bỏ tay ra, nhưng Ron là một người ấm áp và cũng là một người bạn, cô không nên bận tâm nhiều thứ như vậy.

Ngày: 193; Giờ: 7

Hermione đã nhìn thấy Malfoy nhiều lần hơn trước đây, trong những nơi trú ẩn khác nhau khi cô tới. Đây là lần đầu tiên cô ít nhìn thấy cậu ấy hơn. Thực sự, lần đầu tiên khi cô thấy cậu ngủ. Đầu cậu ta nằm trên vai Parkinson và có một dải băng lấp ló bên dưới áo sơ mi.

Thật khó cho cậu ta, Lupin đã nói với cô. Tất cả mọi người đều muốn xé cậu ta ra thành từng mảnh và tiêu diệt.

Hermione không thể nói rằng cô quan tâm tất cả nhiều như vậy, bởi vì nó là khó khăn cho tất cả mọi người. Bởi vì cậu ta đã đưa ra những lựa chọn của mình, cậu phải chấp nhận hậu quả của việc chạy lung tung và cố gắng trở thành một Tử thần Thực tử khi mới mười sáu tuổi. Ngay cả khi cậu chỉ mới mười sáu vào thời điểm đó. Nếu Harry chết khi chiến đấu với Voldemort năm mười sáu tuổi, thì cậu cũng sẽ phải chấp nhận hậu quả tai hại đó. Malfoy sẽ không thoát khỏi bất cứ điều gì. Cậu không xứng đáng nhận được sự thương hại của cô.

Parkinson mỉm cười, vì cô ấy yêu Malfoy, luôn luôn là như vậy. Bất cứ ai có mắt ở Hogwarts đều có thể nói với bạn điều tương tự. Parkinson sẽ hiến mạng sống của mình cho Malfoy trong nháy mắt, tất nhiên việc kết hôn với cậu ta còn nhanh hơn. Tình cảm của Malfoy ít được biết đến hơn một chút, chỉ ở chỗ cậu ta thích tán các cô gái khác, nhưng lại thích ngủ chung giường với Parkinson. Hoặc một cái gì đó ở mức độ tương đương. Hermione không giả vờ biết mối quan hệ của họ, nhưng cô sẽ cố gắng đoán xem khi không còn việc gì để làm. Cô biết rằng ở Hogwarts, trong khi Pansy đang cố gắng mở một đôi mắt thật to và nụ cười ấm áp thì Malfoy lại bận bịu trong Phòng cần thiết. Có lẽ cậu ta chỉ là người bạn trai giả dối, vô cảm. Hoặc có thể Pansy chỉ yêu một người đàn ông cố lấy những gì cậu ta muốn, và không chấp nhận điều gì khiến cậu ta đau buồn - như tình yêu.

Hermione nghĩ rằng Malfoy đã uống một lọ thuốc giảm đau qua hình dáng của cái lọ lăn trên tay Parkinson, và tình cờ bị ngất đi. Hermione không thực sự coi cậu ta là kiểu người cho phép mình ngủ khi không được bảo vệ trước những người là đồng minh của cậu, nhưng, vâng, cũng là kẻ thù. Pansy trông như đang tận hưởng khoảnh khắc yên bình và Hermione để yên cho cô ấy đắm chìm trong nó.

Sẽ có khoảng thời gian nào đó để nói với Parkinson rằng Hermione sẽ rời đi với cô ta vào buổi sáng.

Ngày: 206; Giờ: 20

- "Ron, chân mình ổn rồi. Đã hoàn toàn lành lặn."

- "Mình không hề nói gì về nó."

- "Oh. Bồ đã nhìn nó một cách kỳ lạ."

- "Mình chỉ đang suy nghĩ thôi"

- "Oh."

- "Khái niệm mới à?" Seamus cười toe toét.

- "Gì cơ?"

- "Đó là thứ bồ ấy nghĩ."

- "Điên đi, Finnigan," Ron cắn, trông cậu tức giận hơn rất nhiều so với những gì cô mong đợi ở phản ứng cậu về một điều quá nhỏ nhắn.

Hermione đợi cho đến khi Seamus trừng mắt và rời đi, nghiêng người về phía trước qua ván cờ đang ở giữa họ. "Chuyện gì vậy?"

- "Không có gì," Ron cáu kỉnh, đẩy ghế ra sau đủ mạnh để nó bị ngã, cậu suýt lao ra khỏi phòng như một đứa trẻ hai tuổi.

- "Ron!" Hermione đứng lên, cậu dừng lại, quay lưng về phía cô.

Đầu cậu cúi xuống, Ron xoa tay vào quần giống như khi cậu lo lắng về điều gì đó. Trái tim Hermione nhẩm đếm từng giây, bởi vì cô biết điều này là quan trọng và nó không hề tốt.

- "Mình đi đây."

Cô ấy phải mất một giây để cổ họng có thể phát ra âm thanh "Gì cơ?"

- "Mình ..." Cậu quay lại với cô, bởi vì cậu chưa bao giờ yếu đuối đến mức không dám nhìn thẳng vào mặt ai đó, bất kể người kia đang nói gì. "Mình đi đây, Hermione. Với Harry. Mình sẽ đi với Harry."

Hermione nhìn chằm chằm, rồi chớp mắt, rồi lại nhìn chằm chằm. Họ thậm chí đã không thể tìm ra vị trí của Harry trong nhiều tháng nay. Ron thậm chí còn chưa đề cập đến việc muốn rời xa cô. Tại đây. Rời khỏi đây.

- "Bồ ... tại sao?" Cô lắc đầu, nuốt xuống không khí khô khốc.

- "Mình không biết. Thầy Lupin biết mình sẽ không phiền ... thực sự, và mình đoán Harry cần ai đó ở đó, hoặc một cái gì đó." Ron nhún vai, má ửng hồng và cậu ấy đang cố gắng tập trung cao độ để trở thành một người tinh tế một lần trong đời.

Bởi vì Harry cần cậu. Một người bạn, và đó chính là cậu, rồi cô sẽ là người bị bỏ lại ở đây. Cả hai sẽ ra đi và để lại cô ở đây, một mình, ngay bây giờ.

- "Oh."

- "Hermione, mình..." Ron bước tới. "Mình đã hỏi liệu bồ có thể đến không, nhưng họ không đồng ý. Ý mình là ... mình... bồ ấy cần một người nào đó. Nếu không mình sẽ ở lại. Nhưng mình không thể để bồ ấy - bồ ấy ở một mình."

Cậu ấy. Và Cô. Tất cả ngay tại thời điểm đó đều bị mắc kẹt trong không gian cá nhân của riêng mình.

"Không sao đâu, Ron."

Ron biết điều đó là không nên làm, nhưng cậu nghiêng đầu về phía trước theo cách dễ thương, điều đó có nghĩa là cậu đang nài nỉ. "Bồ chắc chắn chứ?"

"Ừ." Hermione nhún vai, cô luôn hy sinh bản thân và cô biết Harry quan trọng hơn cô bây giờ.

Harry luôn luôn là thế, thực sự. Cậu là đứa trẻ được chọn. Cậu bé được cho là sẽ cứu tất cả. Ron là người bạn tốt nhất của cậu. Hermione là cô gái ... à, cô thực sự không biết. Cô thực sự không biết chức danh hay chức vụ của mình là gì, nhưng cô biết mình yêu cả hai, và cô thà ở một mình còn hơn để Harry ở một mình. Cậu ấy là người cần mọi thứ nhất. Cô luôn sẵn sàng làm hết sức mình để trao điều đó cho cậu. Cung cấp cho cả hai người họ bất cứ điều gì họ cần.

Quần áo của cậu ấy hơi lạnh, cậu ấy có mùi dầu mỡ và bạc hà, nhưng vẫn rất tuyệt. Cậu ấy vừa cứng vừa mềm và cảm thấy mắc cỡ khi ép vào người cô, mặc dù cô chỉ có thể nhớ chút ít trong quá khứ, nơi từng là điều tuyệt vời nhất trên thế giới.

- "Bồ cần đi tắm," cô lẩm bẩm dựa vào ngực cậu, ngay sát nách.

Hermione cảm thấy hơi căng thẳng và sau đó cậu kéo cô chặt hơn, cho đến khi cô gần như không thở được. "Mình có mùi không?"

Cậu ấy không, ít nhất là không hề xấu xí chút nào, cô nói ra điều này khi cô vòng tay qua lưng cậu. "Có"

- "Tốt. Mình sẽ nán lại sau khi bồ đi." Cậu ấy để cô ấy đi trước, vì anh ấy dễ xúc động nhưng không thích tỏ ra quá âu yếm.

Hermione gần như nổi cáu và cô muốn nói với cậu rằng cậu luôn nán lại, có mùi hôi thối hoặc không, nhưng cố thấy rằng đã có quá đủ nỗi buồn trong chiến tranh để không mang đến thêm một thứ nữa. "Khi nào bồ đi?"

- "Vài giờ sau"

Cô gật đầu, kéo ánh mắt lên khỏi tấm thảm. "Được rồi"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top