Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Phần 18

Ngày: 1431; Giờ: 6
- "Làm sao bồ có thể? Thật á" Harry nói với giọng điệu nhắc nhở, anh quá biết quá rõ khi cô đang nói dối.

Nhưng có lẽ đã muộn, quá muộn, Ron đã trở về phòng ngủ cách đây chưa đầy mười phút. Cậu ấy phàn nàn rất nhiều về việc phòng ngủ thiếu rèm che nắng và cái khoả cửa. Điều này khiến Hermione tự hỏi không biết hai người bọn họ đã từng sống ở đâu, và nếu có bất kỳ cảm giác uất ức cay đắng nào len lỏi trong cô, nó sẽ bị xé tan bởi việc đêm qua đã trôi qua tốt đẹp ra sao. Tất cả chỉ là nỗi nhớ nhung, sau đó là câu chuyện về những gì họ đã bỏ lỡ kể từ khi gặp nhau lần cuối, và tất cả đều rất giỏi giả vờ rằng điều đó không làm họ bận tâm.

Hermione cảm thấy một luồng hơi ấm trong lồng ngực trào dâng khi lần đầu tiên cô nghe thấy giọng nói của Harry sau lưng mình, nó lớn dần và lan rộng như lửa. Cô cũng quá quen với việc cố gắng quên đi, cô không thực sự biết được mình nhớ họ đến mức nào cho đến khi một lần nữa nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của Ron và nụ cười bẽn lẽn của Harry. Đột nhiên cô nhớ tất cả, vượt quá bất kỳ nhu cầu nào cô có trước đây cho đến khi trở thành một nỗi đau, đó là lúc họ đang đứng trước mặt cô. Bây giờ Hermione có thể chạm vào họ, nhìn thấy họ nghe thấy họ, ngửi thấy họ; một sự cảm giác tình bạn giữa ba người, Hermione cảm thấy như muốn khóc, cười, hét lên và quay vòng vòng, rồi nhảy cho đến khi hai người họ ngồi xuống và kiểm tra xem não cô còn bình thường không.

- "Mọi người thế nào rồi?" Hermione nhún vai, tốt nhất là nên tránh cuộc trò chuyện này vì nó chỉ dẫn đến những điều tồi tệ.

Giống như, tại sao cậu lại rời bỏ mình, hoặc quan trọng hơn, làm thế nào cậu có thể làm thế, bởi vì cô không nghĩ rằng mình có thể là người bỏ đi trước. Hermione rất muốn hỏi những câu hỏi như thế - mình là gì đối với bồ, và tại sao Ron lại là người như thế, mình có thể làm gì để trở thành người bạn tốt hơn? Tại sao không muốn mình ở đó với bồ? Hermione muốn biết liệu nơi chứa đầy những kỉ niệm quá khứ này có được lấp đầy bởi một thứ gì khác nữa không, hay những kí ức đó sẽ nhạt nhòa khi mỗi người đi một hướng khác nhau và tất cả những gì người ta nhìn thấy là vực sâu tăm tối, không đáy. Hermione muốn nói với Harry rằng đôi khi cảm giác như cô không tồn tại, muốn tàn nhẫn nói với cậu ấy rằng đó là do cậu, và Ron cũng vậy vì Harry là sự lựa chọn của cậu ấy, chứ không phải cô. Hermione muốn thừa nhận rằng cô cảm thấy mình ích kỷ, và cô không biết liệu điều đó có sai hay không.

Hermione cũng muốn nắm lấy vai cậu lay mạnh và yêu cầu đưa cô đi cùng. Bởi vì cô luôn nghe những tiếng nói xì xầm, bởi vì cô cảm nhận được những cái bóng leo gần giường của mình vào ban đêm, bởi vì cô biết điều gì sẽ đến và bất chấp sự hiện diện của họ, cô cũng biết họ không ở đây để đưa cô đi cùng. Mặc dù người ta luôn cho rằng họ là bộ ba vàng, nhưng Hermione, không giống như Harry, cô vẫn chưa quyết định con đường khác. Cậu ấy sẽ lại nói điều gì đó như, bồ vẫn đang chiến đấu, và rồi Hermione sẽ nói, nhưng không phải với bồ. Sau đó, Harry sẽ nói điều gì đó như, Hermione, làm ơn, điều đó không quan trọng. Nhưng cô muốn nói với Harry rằng điều đó thực sự quan trọng, nó rất quan trọng, bởi vì trong cả suy nghĩ và giấc mơ, nỗi sợ hãi của cô và tưởng tượng và kết quả có thể xảy ra kể từ lần đầu tiên gặp cậu cho đến nay, Hermione Granger luôn luôn sống hoặc chết khi đứng bên cạnh Harry Potter và Ron Weasley.

Hermione muốn hỏi cậu ấy rằng liệu cậu có bỏ rơi cô vì đã có những người thông minh khác để làm thay công việc của cô ấy không, và tại sao cậu ấy lại có thể thay thế cô như vậy; nếu ai đó đứng bên trái cậu trong khi cậu đã giữ Ron quá chặt ở bên phải của mình; nếu luôn được cho là Harry và Ron, và tại sao lại như vậy; làm sao để cô chấp nhận những điều này.

- "Đó không phải là những gì mình đã hỏi," Harry nhẹ nhàng, hơi nao núng khi nhấp ngụm trà vì cậu đã cho quá nhiều đường.

Hermione thở hai, ba lần, cố gắng bình tĩnh lại. Ở đây quá dễ bị tổn thương và khó tỏ ra mạnh mẽ hơn rất nhiều - cô chưa bao giờ sẵn sàng chấp nhận mọi thứ một cách dễ dàng. Harry đã có đủ mà không cần thêm cô. Sau chiến tranh, đó là khi bạn phải tự làm lành vết thương của mình, sẽ có nhiều năm cho điều đó. Không phải bây giờ. Họ vẫn ở đây, phải không? Vậy đủ rồi. Và Hermione yêu họ, sẽ không có gì thay đổi được. Tất cả họ đều đang làm những gì tốt nhất cho chính nghĩa, nếu cảm xúc của mọi người bị tổn thương thì điều đó thật tầm thường. Có lẽ đối với những người không phải cảm thấy chúng.

- "Mình đang làm rất tốt." Giọng cô hơi nặng

- "Hermione," Harry nói như một lời cầu xin thì thầm, khiến cô nhìn thẳng vào mắt cậu ấy.

Trông cậu ấy rất mệt mỏi, lê lết đi ra ngoài, đột nhiên và ngay lập tức trông cậu ấy không phải là người con trai mà cô từng biết. Trong tâm trí của cô, khi cô về cậu, cô nhìn thấy khuôn mặt mà cô luôn nhìn thấy mỗi ngày bốn năm trước. Trước khi chiến tranh là một 'cuộc chiến', trước khi cậu ấy đi; Hermione tìm kiếm lời nhắc nhở về điều này trên khuôn mặt cậu bất cứ khi nào cô gặp lại cậu ấy bởi vì chúng khiến cô giữ chặt quá khứ hơn. Nhưng thời gian trôi qua, chiến tranh hoành hành, ở một nơi nào đó Harry Potter đã biến thành một người đàn ông khi Hermione không chứng kiến. Bây giờ cản thân cô cũng cảm thấy già hơn, bàn tay của cô chạm vào bàn tay của cậu ấy trên bàn và bóp quá mạnh khi cậu nắm lấy tay cô.

Bọn họ lớn lên từ khi nào vậy? Từ bao giờ mà Harry nhìn cô như thể cậu đã sống đủ lâu để tìm hiểu bí mật của thế giới và thật tệ khi nói cho cô biết? Từ khi nào mà đôi bàn tay của cậu trở nên to lớn như vậy, khuôn mặt hơi biến sắc và đen sạm sau buổi cạo râu buổi sáng, những đường nét của cậu ấy trở thành một nỗi thấu hiểu thay vì sự tức giận của một thiếu niên? Và tại sao việc nhận ra này lại có cảm giác như Hermione đang nuốt một quả bóng ? Không, là do cô đang khóc. Thật là ngớ ngẩn.Harry đẩy chiếc ghế, đứng dậy và kéo mạnh cô khi bước sang một bên bàn, kéo Hermione đứng lên và ôm cô. Cậu ấy có mùi như mùi của núi rừng, của bữa sáng và khói lửa, cô như bị nuốt chửng trong vòng tay của cậu.

- "Bồ biết đấy, mình không muốn một trong hai cậu ..." Harry thì thầm vào tóc cô, việc cậu chủ động nói ra tất cả những điều này khiến cô nghĩ rằng cậu ấy biết việc bỏ cô lại đã khiến cậu ấy phiền lòng - "Ron sẽ không ở lại ... làm điều gì đó ngu ngốc ... bồ biết cậu ấy thế nào mà"

- "Không sao đâu"

- "Thật không?"

Hermione không chắc - "ừm" 

Harry dừng lại, mặt cậu vùi sâu hơn vào tóc cô, cô hơi lắc lư về phía cậu, cả hai ép chặt đến mức khó thở nhưng dường như điều đó không quan trọng -"Sẽ là như vậy?"

- "Ừm, sẽ như vậy. Mình hứa." - Hermione gục mặt vào vai cậu và lau nước mắt trên áo cậu, cảm thấy mình thật ngu ngốc.

- "Mình xin lỗi", cả hai đều nói điều này cùng một lúc, và họ cười một cách kỳ lạ vì nó không buồn cười nhưng đại loại là vậy.

- "Chỉ cần hứa với mình, thề với Chúa, bồ sẽ quay lại."Harry không nói gì cả. Cô đẩy mình ôm chặt cậu ấy hơn, vì đã mong đợi nhiều như vậy.

Ngày: 1431; Giờ: 16

Ron cho cô một cú đá vào mông khi cô quay lại để cười cậu ấy, cậu đưa tay lên và lùi lại một bước chậm rãi. Đảo mắt, Hermione đấm vào tay cậu. Git đã bày ra một màn trình diễn, nhưng cậu ấy có thể sẽ ưỡn ngực lên nếu cô bắt đầu khóc.

- "Coi chừng, bạn của tui" Ron thì thầm với Harry, từ từ bước quanh cô, "nguy hiểm, nguy hiểm. Bồ ấy kinh dị hơn bất kì bà mẹ nào-- ôi, chết tiệt. Tay chống nạnh."

- "Đó là cái gì? Đừng bao giờ chọc tức một con sư tử đang ngủ á?" Ron cười khúc khích trước lời nhận xét của Harry giống như cậu ấy đã làm khi ở Hogwarts, bởi vì cậu là một kẻ đứa bé hư và sẽ luôn như vậy.Hermione kéo cả hai vào một cái ôm, không để tâm trí của cô đi từ giây phút này đến lần đầu tiên họ ra đi. Trong một khoảnh khắc, bốn cánh tay ôm lấy cô, Ron khẽ đung đưa họ, Harry dí chặt kẹo bạc hà vào mặt họ, chỉ có ba người họ và không có gì cảm thấy đúng như vậy.- "Hãy cẩn thận nhé" Hermione nói với họ.

- "Bồ cũng thế."

- "Cái từ cẩn thận chết thiệt này"

- "Mình yêu cả hai bồ"

- "Yêu bồ"- "Thành thật mà nói," Ron hừ một tiếng, rồi dừng lại, đột nhiên nghiêm túc như mới nhớ ra 

- "Yêu bồ lắm. Bọn mình sẽ gặp lại bồ sớm."

- "Tất nhiên rồi" Tất cả họ đều giả vờ rằng nụ cười của cô ấy không có nước mắt, và rằng các chàng trai không nhìn chằm chằm vào cô như thể họ đột nhiên muốn nhốt cô trong hòm cho đến khi chiến tranh kết thúc - "Nếu hai bồ cần mình..."

- "Bọn mình biết rồi" Và sau đó họ biến mất trước khi lời tạm biệt trở nên khó khăn hơn hiện tại. Mặc dù vậy, niềm hy vọng vẫn xuất hiện trong suy nghĩ của cô, và mỗi giây trôi qua, cô đều chờ họ quay lại để đón cô hoặc ở lại.

Ngày: 1434; Giờ: 11

- "Bồ có để ý không?"Hermione lắc đầu và nhún vai khi Seamus cuối cùng cũng lên tiếng, đứng yên bên bếp lò 

- "Gì cơ?"

- "Ngôi nhà này ... ngôi nhà này đã được khoá từ hai ngày trước. Hôm nay, có ba người chúng ta. Justin vừa trở về từ ngôi nhà ở Glasgow, và nói với tôi rằng cậu ấy đã ở một mình. Một mình. Mọi người ở đâu?"Hermione mở to mắt, nhìn xuống bàn. Cô múc chiếc thìa của mình trong món súp vô vị, rồi sau đó đẩy chiếc bát đi 

- "Họ vẫn chưa rời đi vì ... điều đó."

- "Làm sao bồ biết?"

Bởi vì mình không có ở đó - "Chỉ là mình biết thôi"

Cậu ta lắc đầu, bật ra một tiếng cười sảng khoái và rời khỏi phòng.

Ngày: 1436; Giờ: 1

Khi nào chiến tranh kết thúc?

Đối với một số người, đó là ngay trước hoặc ngay sau khi Hermione bị đánh thức vào nửa đêm, tay của Justin run lên khi anh kéo vai cô. Những từ này trở thành những nguyên âm bị đứt quãng, lắp bắp vì phấn khích và lo lắng, đôi mắt mở to và giọng nói của anh bị tắc nghẽn. Họ là những người tin rằng nó đã kết thúc khi Đứa trẻ được chọn cuối cùng đã thực hiện được cuộc trả thù của mình, tiêu diệt các Trường sinh linh giá và giết chết Voldemort.

Đối với những người khác, họ vui mừng vì thành tích đạt được, trong khi Hermione ném đồng hồ của mình vào tường, tự hỏi tại sao mình không ở đó để giành lấy vị trí của mình như cô luôn có ý định làm. Đối với những người khác, họ nghĩ về những người đã chết và bị thương, như Hermione làm khi ngồi run rẩy trên giường và băn khoăn về những người bạn của mình. Đối với họ, mọi chuyện vẫn chưa kết thúc cho đến khi họ thống kê được những tổn thất của mình, cho đến khi những Tử thần Thực tử không còn ở đó để đếm của họ nữa.

Justin vào phòng một lần nữa và thấy cô đang khóc, nhưng anh biết đó không phải là những giọt nước mắt đau buồn, cũng không phải là niềm vui mà là sự nhẹ nhõm. Bây giờ nó gần được hoàn thành, Hermione biết. Nó là rất gần để kết thúc. Và Harry đã sống, Justin nói với cô.

Harry còn sống.

Ngày: 1436; Giờ: 3

Cô đến St. Mungo's với ngọn lửa bùng cháy bên trong khiến toàn thân run rẩy. Bên ngoài tòa nhà ngập tràn báo chí và an ninh được thắt chặt hơn những gì cô từng thấy. Họ miễn cưỡng để cô lên tầng ba, nhưng không có gì trên đời có thể ngăn cô đến đó và cô chắc chắn rằng họ biết điều này.

- "Những người chữa bệnh đang ở trong phòng của họ. Không ai được phép có khách đến thăm."

- "Tôi cần gặp họ để biết họ như thế nào!" Hermione hét lên, sự thất vọng của cô có thể giảm đi - - "Tôi sẽ không đi cho đến khi anh cho tôi vào những căn phòng đó!"

- "Không được xúc phạm, thưa cô," một người lính gác thấp giọng, nghiêng người về phía cô - "nhưng không một người chữa bệnh nào có đủ kiên nhẫn để đối phó với cô, cô nên để họ làm công việc của họ trước khi có thêm thương vong."

Hermione trông như thể muốn bóp chặt lấy cổ anh ta khiến anh ta nghẹt thở trong lòng bàn tay của cô - "Vậy thì hãy cho tôi một danh sách."

- "Không có danh sách nào cả" Anh ta đứng thẳng, ngước mắt lên trên đầu cô, thổi bay cô.

- "Vớ vẩn! Đưa danh sách chết tiệt đó cho tôi!" - Giọng Hermione vỡ vụn và đầu gối cô lắc lư khiến cô gần như gục ngã.

Cô hít vào một hơi, bắt đầu cho việc khóc, khi anh ta phớt lờ cô cứu cô đang co giật ở thái dương. Tay cô nắm chặt rồi lại không nắm chặt, cô không kiểm soát được bản thân khi đi đến phòng chờ.

Ngày: 1436; Giờ: 12Hermione đã dành cả đêm để làm phiền các nhân viên bệnh viện và chìm vào trong giấc ngủ khi đã trở nên kiệt quệ. Đã chín giờ sau khi cô đến nơi, cô tỉnh dậy với một tiếng thở hổn hển và Lupin đứng bên cạnh cô.

Cô đến ôm thầy nhưng Lupin đưa một bàn tay băng bó lên, nhăn mặt vì suy nghĩ. Justin đang đứng bên trái cô, lầm bầm một lời xin lỗi khác trong hơi thở. Lupin trông nhợt nhạt hơn bình thường, yếu ớt một cách kỳ lạ, và điều này khiến cô sợ hãi.

- "Thầy không sao, thầy sẽ rời khỏi đây vào tối nay nếu nghĩ ra cách gì đó."

- "Thầy nên nghỉ ngơi nhiều nhất có thể -" Seamus cố gắng, nhưng bị cắt đứt với cái nhìn sắc bén của Lupin.

- "Có quá nhiều việc cần phải làm, và thầy ... Moody đã chết."

Nhiều hơi thở gấp gáp kết hợp thành một âm thanh lớn trong phòng chờ vì hai lý do khác nhau. Một, Moody, thủ lĩnh dường như bất khả chiến bại của họ, đã chết - tuy nhiên, đây là chiến tranh, và Superman không bao giờ tồn tại ở đây. Họ đã thôi ngây thơ đến mức nghĩ như vậy từ rất lâu rồi. Hai, họ sắp có được dánh sách, mọi hy vọng mà họ đã nuôi dưỡng không chỉ qua một đêm mà trong suốt những năm qua sắp được chứng thực hoặc biến mất vĩnh viễn.

- "Còn ai nữa không ạ?" Lavender hỏi khi có vẻ như Lupin không sẵn sàng tiếp tục, khi bất cứ ai khác không dám hỏi.

- "Thầy không chắc. Tất cả những gì thầy biết là qua tài khoản tay, một số ít thầy đã thấy hoặc đã nghe đều ở đây. Chúng ta đã mất Lee Jordan, Mandy Brocklehurst, Terry Boot, Sharon Livora, Hannah Abbott, Don Keets , "Lupin dừng lại, tìm ánh mắt của Hermione, họ thở phào," Neville Longbottom. "

Có một tiếng nấc xé toạc cổ họng cô trước khi cô nhận ra - "Gì cơ?"

Từ đó thậm chí không giống một từ nào cả, chỉ là ứa nước miếng và đau lòng, đột nhiên Hermione cảm thấy không thở được. Bàn tay của ai đó đặt trên vai cô và nó kết nối cô trở lại mặt đất, đưa cô vào thực tại.

Lupin nhìn xuống một lúc, chia ngăn, xếp tất cả lại vào phần linh hồn bẩn thỉu, xấu xí mà họ dành cho sự tàn khốc của chiến tranh. Nhưng Hermione không thể, và không làm vậy, bởi vì tất cả những gì cô ấy có thể cảm thấy là một cơn đau thấu xương, cô run lên.

Cô đưa bàn tay vào miệng, răng nghiến chặt vào da ở các khớp ngón tay, toàn thân cô đang ném mình dữ dội vào những tiếng nức nở lặng lẽ, sâu thẳm và đau đớn. Tâm trí cô trải qua hàng nghìn khoảnh khắc mà khuôn mặt cậu ấy đã từng đứng trước mắt cô, như một cuốn sách lật về những ký ức mà cô giữ chặt trong lòng. Ồ, Neville, Ồ, Neville, Ồ, Neville, Hermione không dám tin điều đó, bởi vì điều này không có thật.

- "Chúng ta vẫn cần tìm hiểu thêm, thầy nghi ngờ sẽ là trong vài ngày, nhưng tất cả các trò cần phải quay lại Trụ sở chính." Lupin đã trở lại với công việc cần xử lý, bởi vì thầy ấy phải như vậy, bởi vì không ai khác sẽ như vậy.

- "Tại sao?" Justin cũng đang khóc, cô nhận ra, nhưng cô không thể nhìn cậu ấy.

- "Garret Ust và Ron Weasley đã mất tích."

May mắn là có hàng ghế sau lưng, nếu không cô đã ngã quỵ xuống đất - "mất tích?"

- "Chúng tôi tin rằng họ đã bị bắt. Thầy muốn tất cả tổ chức đều sức khỏe tốt." Lupin liếc nhanh xung quanh họ - "Thầy sẽ kiểm tra lại cơ thể để xuất viện lúc sáu giờ tối nay. Thầy hy vọng tất cả các trò sẽ có mặt tại Trụ sở chính, và đã gửi một cảnh báo cho tất cả các dây sẽ có mặt ở đó trước bảy giờ"

- "Vâng thưa thầy."

Hermione không nhận ra họ đã rời đi cho đến khi Lupin thu hút sự chú ý của cô và cô có thể thấy họ là hai người duy nhất trong phòng chờ. "Chúng ta sẽ tìm thấy họ. Họ vẫn còn sống - Ron quá quan trọng để sử dụng vào việc gì đó, trò biết đấy."

- "Vâng," câu trả lời của cô yếu ớt.

- "Harry chưa được phép đến thăm, nhưng trò ấy sẽ ổn thôi ... Tôi đã xem qua biểu đồ của trò ấy."

- "Cái gì ..." Hermione dừng lại, hắng giọng, bỏ đi sự giả vờ. "Malfoy là gì?"

Có một cái nhìn lướt qua khuôn mặt của Lupin, mặc dù cô không thể quan tâm để biết nó có nghĩa là gì, nhưng rất dịu dàng. "Ba linh sáu."

- "Gì ạ?"

- "Phòng 306, Hermione."

Ngày: 1436; Giờ: 13

Hermione phải mất một lúc lâu sau khi Lupin rời đi để có thể đứng dậy khỏi chỗ ngồi của mình. Cô chắc hẳn đã khóc gần một tiếng đồng hồ cho đến khi tinh thần tự đá vào đầu mình. Neville luôn tỏ ra ... vô tội, tĩnh lặng, sau tất cả mọi thứ. Cô chưa bao giờ nghĩ rằng cậu ấy sẽ không làm được đến cùng những chuyện này. Nhưng không phải lúc để nghĩ về điều đó, hoặc thương tiếc, hoặc đóng cửa buồn bã. Ron vẫn cần phải được tìm thấy, cuộc chiến này vẫn phải kết thúc tốt đẹp.

Tất cả những gì Hermione có thể làm bây giờ là cất giữ những mất mát của mình thành hàng dọc trong trái tim và đợi mọi thứ kết thúc để đưa tất cả về nơi chúng thuộc về. Cô không thể nghĩ đến chúng, chỉ có thể giả vờ như chúng chưa từng xảy ra. Neville chỉ là ... Neville đang ở trong một ngôi nhà an toàn nào đó ở đâu đó, ngủ quên vào buổi sáng, vậy thôi, đúng không? Đó là tất cả, chỉ có thế, không sao cả, cậu ấy đã ổn rồi. Cậu ấy là Neville. Cậu ấy có thể đang ngủ, hoặc đang tắm, hoặc chơi trò chơi nào đó. Nhưng đối với cô, cô phải làm việc, và cô biết rằng điều cuối cùng Neville, hoặc bất kỳ người nào đã mất, sẽ muốn cô làm là ngồi đó và khóc cho họ khi những gì họ đã chết không phải là kết thúc. Hermione sẽ không hy sinh điều đó cô nghĩa. 

Và cô phải mạnh mẽ vì Ron. Cô phải tìm cậu, và cô sẽ làm được. Cô ấy sẽ xé nát thế giới nếu đó là ý nghĩa của nó. Cô chỉ có thể hy vọng rằng cậu đang giữ vững, rằng cậu đang ổn, rằng cậu mạnh mẽ - sự thật là thế. Chỉ cần cậu luôn nghĩ về mình, cô biết cậu sẽ ổn. Lupin đã đúng, các Tử thần Thực tử sẽ không làm gì cả, không phải khi chúng còn là một thủ lĩnh và Ron phải giành lại thứ gì đó. Chúng biết Ron có ý nghĩa như thế nào với Harry (bởi vì Harry là người duy nhất quan trọng đối với Bóng tối, những người còn lại luôn không đáng kể, và có lẽ đối với Hội cũng vậy). Cậu ấy sẽ ổn thôi, nhưng họ phải đưa ra một kế hoạch nhanh chóng, tất cả đều phải có suy nghĩ đúng đắn. Cô phải có suy nghĩ đúng đắn để giúp cậu, và tất nhiên rồi cô sẽ vì cậu.

Vì vậy, Hermione bước đi với cột sống thẳng, bụng hóp, cằm cao và khuôn mặt đầy quầng thâm đến phòng 306. Cô nhìn quanh cửa, thấy anh ấy đang thức và nhìn cô như thể biết cô sẽ đến. Trái tim cô đập thình thịch và rên rỉ trong lồng ngực, những tia adrenaline trào ra từ xương vai và cánh tay của cô. Ít nhất thì anh ấy còn sống, lành lặn, và còn sống, và tồn tại ở đây. Hermione đứng và nhìn chằm chằm vào anh. Anh chỉ nhìn chằm chằm về phía sau, đôi mắt lướt qua vẻ ngoài của cô, có lẽ cũng biết tại sao cô trông như một xác sống.

Cô gãi đầu và bước vào, cảm thấy mình thật ngu ngốc mặc dù không biết tại sao. Nút thắt lại trở lại trong lồng ngực của cô và cô cũng không biết lý do cho điều đó, nhưng đột nhiên cô ước Draco là người đàn ông mà cô có thể đi qua và ôm, suy sụp, lẩm bẩm chia sẻ mọi nỗi buồn và lo lắng của cô.

- "Hey"

- "Xin chào," anh trả lời.

- "Anh là đồ ngốc," cô khịt mũi, bởi vì cô cảm thấy cay đắng khi không được kể về trận chiến cuối cùng, cô hơi tức giận với anh ta vì đã không nói với chính mình, và cô cần phải nói điều gì đó trước khi mất nó.

- "Chà. Tôi đang nằm trong bệnh viện, và cô vẫn có thể tìm thấy điều gì đó trong trái tim nhỏ bé đen nhẻm kia để sỉ nhục tôi, tôi hiểu rồi. Thông cảm ở đâu, Granger? Nước mắt, tiếng than khóc, và tất cả những thứ đó biến di đâu mất rồi?"

- "Trong trí tưởng tượng của anh, chắc chắn rồi" Cô cười nhạt trước sự trở lại của chính mình, và anh nhìn cô một cách sắc bén.

Hermione dành một chút thời gian để nhìn qua anh ta, hài lòng rằng tâm trí của anh ta dường như đang hoạt động bình thường. Các ngón tay được băng bó, có khả năng bị gãy và một vết bầm lớn đang sưng lên ở hàm bên phải. Có một vệt đen phía trên giữa môi và màu xanh lam nhạt dần dọc theo đường sống mũi. Có ba mảng trên ngực và bụng của anh ta, hai trong số đó bắt đầu có vết máu đỏ, và cánh tay trên bên phải của anh được quấn băng gạc. Vai của anh để trần, nhưng được bao phủ bởi thuốc, ánh lên một màu xanh lam.

- "Tôi bị mất một ngón chân."

- "Xạo chó."

Anh trừng mắt nhìn cô - "Tại sao tôi lại phải nói dối về việc mất một ngón chân?"

- "Làm thế quái nào mà anh lại bị mất một ngón chân, Draco?"

- "Lời nguyền cắt đứt. May mắn là nó chỉ đâm vào ngón chân tôi, nếu không tôi có thể nằm đây mà không có chân. Lúc đó tôi đang chạy."- "Chúa ơi," cô thì thầm, tự động nhìn xuống nơi tấm khăn trải bàn chân anh.

- "Tôi nghĩ rằng cô sẽ không đến thăm Potter?" - Malfoy nói sau một lúc lâu dừng lại.

Cô bắt gặp ánh mắt của anh ấy, biết rằng anh biết về việc của Ron, và có thể cả Neville nữa. Điều đó sẽ tốt, bởi vì cô nghĩ rằng anh ấy xứng đáng được biết, nhưng không nghĩ rằng cô có thể nói điều đó.

- "Họ vẫn chưa cho tôi vào trong" cô trả lời và nhìn xuống chân anh.

- "Ah."

Cô vội vàng nói những lời tiếp theo của mình, bởi vì cô nói chúng trong suy nghĩ, nghĩ rằng anh xứng đáng được nghe chúng, nhưng biết rằng có lẽ không phải là khôn ngoan khi nói ra - "Dù sao thì tôi cũng sẽ đến thăm anh"

Anh nhìn cô - "Vâng, tôi cho rằng cô sẽ dành thời gian ra ngoài để tận hưởng sự đau khổ của tôi."

Hermione không biết liệu anh ấy có thực sự nghĩ đây là lý do tại sao không, hay anh ấy chỉ đang cố gắng thay đổi dòng chảy của cuộc trò chuyện trước khi nó đi đến sự khó chịu. Dù sao thì cô cũng liều lĩnh, "Tôi rất vui vì anh còn sống, Draco. Rằng anh không bị thương quá nặng."

Anh nhìn cô thêm một lúc nữa, tim cô như nhảy lên khi chờ đợi câu trả lời của anh, và sau đó nhìn lên trần nhà - "Ai có thể cãi nhau với cô được?"

Cô lấy thứ hai này ra mà anh ta cung cấp, biết anh ta đang không thoải mái như cô bây giờ. Biết rằng hôm nay họ không có chỗ cho những cảm xúc mà họ không biết phải làm gì hay phải giải quyết như thế nào, bởi vì đã có quá nhiều thứ ở đây trong bệnh viện mà họ không muốn đối mặt.

- "Chính xác. Và ngón chân bị mất ít nhất sẽ cung cấp cho các câu chuyện vào tháng tới."

Anh quay lại nhìn cô, nhếch mép - "Phần còn lại của thế giới có biết cô xấu xa như thế nào không, hay tôi là người duy nhất đủ đặc ân để được ở bên nhận lấy điều này?"

- "Tôi sẽ nói rằng anh nhận được sự chú ý đặc biệt của tôi." Hermione đỏ mặt, nhận ra ý nghĩa nhân đôi trong câu nói vừa rồi -"Không phải như vậy."

- "Dù bằng cách nào, thực sự." Malfoy nhún vai, nụ cười bắt đầu đóng băng trên khuôn mặt khi anh ta nhắm mắt lại và thở mạnh

- "Chuyện gì vậy?"

- "Không có gì"

- "Là vai của anh?"

- "Tôi nói rồi không nói gì," anh lặp lại, mở mắt trừng trừng nhìn cô, từ từ thư giãn trở lại giường.

- "Nếu đang đau, tại sao lại không có thuốc?"

- "Bởi vì tôi không đau?"

- "Để tôi tìm bác sĩ"

- "Granger, không. Đừng nghĩ về điều đó."

- "Tại sao? Draco, anh đang--"

- "Bởi vì tôi không thích chúng. Chúng làm rối tung đầu tôi, và tôi không thể hiểu được điều gì đang xảy ra."

- "Anh không cần phải tỉnh táo. Chiến tranh đã kết thúc."

- "Không, nó chưa hẳn"

- "Tôi sẽ đi tìm bác sĩ" cô nói với anh ta, quay lại cửa một lần nữa.

- "Không, tôi không lấy cái khác-- Granger. Granger!"

Chưa đầy ba phút sau, mắt anh bắt đầu lim dim nhìn chằm chằm vào cô, và cô đưa tay lên để gạt viền mắt ra khỏi mắt anh. "Anh cần nó."

- "Tôi sẽ tống những lọ thuốc giảm đau xuống cổ họng của cô khi tôi ra khỏi đây, để cho cô biết điều này là như thế nào."

- "Nếu tôi bị thương, tôi sẽ sẵn lòng nhận lấy nó. Anh thật cứng đầu và ngốc nghếch đến khó tin."

- "Không thể tin rằng cô làm điều đó."

-"Ngủ đi"

-"Tôi không đi ngủ, thứ độc ác." Nhưng anh ấy nhắm mắt khi cô lướt đầu ngón tay của mình trên chúng, và giữ chúng nhắm lại khi cô lướt qua các đường tròn và đường nét trên khuôn mặt còn lại của anh .

Malfoy chìm vào giấc ngủ một lúc sau yên tĩnh, xám xịt và mệt mỏi. Cánh tay anh từ từ vươn lên, các đốt ngón tay lướt xuống má cô, ngón tay cái anh vừa chạm vào khóe miệng cô. Đó là một cái chạm nhẹ nhàng mà cô không mong đợi, mặc dù đó không phải là vòng tay ôm lấy cô hay những lời thì thầm về việc mọi chuyện sẽ ổn, nhưng đó là từ Draco và thế là đủ. Bằng cách nào đó, nó chính xác là thứ cô ấy cần.

Không mất nhiều thời gian để anh thở đều và đôi môi anh hé mở trong giấc ngủ. Cô nhìn anh một lúc rất lâu trước khi rút mình ra, đặt chiếc nhẫn màu xanh lá cây nặng trĩu, huy hiệu Malfoy, mà cô đã tìm thấy ở hồ vào ngày anh rời đi, xuống chiếc bàn cạnh giường ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top