Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Bí mật 3: Liệu em có thể giấu kín trái tim mình không?


Lưu Diệu Văn nếm được chút ngon ngọt liền không khống chế được bản thân nữa, vốn trong độ tuổi dễ xúc động, những chuyện như này lại chưa từng trải qua, nhưng dù sao hiện nay mạng online phát triển rộng rãi, cậu lại thích xem phim Âu Mỹ, dù ít dù nhiều cũng từng xem phim tình cảm nam nữ, năng lực học tập còn mạnh nên có 1 số thứ vô sự tự thông.

Còn Tống Á Hiên, vào khoảnh khắc môi chạm môi với Lưu Diệu Văn, não anh bỗng trống rỗng, cảm giác cả thế giới như ngừng quay, anh cũng dừng hô hấp. Rõ ràng đôi môi Lưu Diệu Văn mềm như bông nhưng nụ hôn này sao mà bá đạo quá. Đến khi bị đầu lưỡi cậu luồn vào công kích tuyến phòng vệ cuối cùng Tống Á Hiên mới hồi thần.

Lưu Diệu Văn bị Tống Á Hiên đẩy mạnh ra, ngã ngồi ra giường, ánh mắt mê li, tràn đầy dục vọng. Nhìn rõ là còn chưa thoát ra khỏi cảm giác ve vuốt ban nãy, 2 người đối mặt tầm 1' đồng hồ.

" Tống Á Hiên à...em..."

Lưu Diệu Văn cố gắng kìm lại khát vọng của bản thân, muốn giải thích về cái hôn đột ngột vừa rồi với Tống Á Hiên.

" Lưu Diệu Văn! Em đùa quá trớn rồi đó, em giận anh đến mấy cũng đừng có đùa quá đáng vậy chứ"

Trong bóng đêm nhìn không rõ nét mặt Tống Á Hiên, nhưng từ giọng nói Lưu Diệu Văn nhận ra anh đang run rẩy. Có phải cậu dọa Tống Á Hiên sợ rồi không?

"Em xin lỗi mà Tống Á Hiên nhi, em...em cũng không biết sao mình làm vậy nữa, xin lỗi anh...đừng giận em mà..."

Lưu Diệu Văn bối rối đến nỗi nói năng lộn xộn, cậu muốn giải thích với Tống Á Hiên, nhưng chính cậu cũng không hiểu tại sao trong khoảnh khắc đó mình lại hôn anh nữa.

Chuyện hoang đường này chấm dứt khi Tống Á Hiên kéo chăn chùm kín đầu không thèm để ý Lưu Diệu Văn nữa.

Luyện tập vẫn phải luyện tập như bình thường. Bởi vì để chuẩn bị cho 1 tiết mục trong đêm hội, vì vậy gần đây lịch trình đều là tập hát tập nhảy. Sau khi tập nhảy 10 lần, thầy giáo cho nghỉ ngơi nửa tiếng, cả nhóm mệt mỏi ngồi bệt xuống đất

Đinh Trình Hâm chống tay xuống đất cố gắng đứng dậy kéo lấy Mã Gia Kỳ bên cạnh cũng đứng dậy

"Đứng dậy đứng dậy, đừng ngủ dưới đất lát cảm mạo đó"

Mã Gia Kỳ mượn lực tay Đinh Trình Hâm đứng lên, 2 người anh cũng đến kéo mấy đứa em dậy hết

"Đi thôi, đi ăn gì đi"

Người Mã Gia Kỳ kéo cuối cùng là Tống Á Hiên, Tống Á Hiên chả còn sức lực gì cả người dựa vào Mã Gia Kỳ, Mã Gia Kỳ ôm Tống Á Hiên dẫn mấy đứa em đến phòng nghỉ tìm đồ ăn

Lưu Diệu Văn nhìn Tống Á Hiên nằm trong lòng được Mã Gia Kỳ ôm đi, trái tim bỗng như bị ai đó siết chặt, mình bị làm sao vậy trời?

Phòng nghỉ

Ai cũng biết mối quan hệ dính chùm giữa Tống Á Hiên với Lưu Diệu Văn, thế nên dù là hoạt động gì cũng ăn ý để trống 2 chỗ cạnh nhau cho 2 đứa

Mã Gia Kỳ đặt Tống Á Hiên xuống sofa, các anh em khác đi vào ngồi nhưng không ai ngồi cạnh Tống Á Hiên. Lưu Diệu Văn và Đinh Trình Hâm là người vào cuối cùng, chỉ còn lại 1 chiếc ghế đơn và 1 vị trí bên cạnh Tống Á Hiên, chưa để Đinh Trình Hâm kịp phản ứng Lưu Diệu Văn đã sải bước đến giành luôn cái ghế đơn, sau đó thuận tay quàng lên vai Trương Chân Nguyên ngồi xem điện thoại bên cạnh

"Trương ca anh xem gì đó?"

Người tinh tế như Đinh Trình Hâm vừa nhìn đã biết có biến, anh đến ngồi cạnh Tống Á Hiên, Tống Á Hiên lập tức nghiêng qua dựa vào, Đinh Trình Hâm nhìn Tống Á Hiên đang nằm trên vai mình nhắm mắt nghỉ ngơi lại nhìn tiểu Lưu đang giả vờ nói chuyện với Trương Chân Nguyên thật ra tâm tình bất an, 2 đứa này có vấn đề rồi!

Bỗng điện thoại kêu lên, Đinh Trình Hâm cầm lên xem thì thấy là tin nhắn của Hạ Tuấn Lâm:

"Đinh nhi, anh có thấy Tống Á Hiên với Lưu Diệu Văn dạo này rất kỳ lạ không" Đinh Trình Hâm ngẩng đầu nhìn Hạ Tuấn Lâm đang dùng đôi mắt thám tử Conan nhìn chằm chằm mình

"Có thấy"

Hạ Tuấn Lâm đối diện nhìn thấy 2 chữ này, giống như thấy có chuyện lớn xảy ra, cầm điện thoại đánh chữ như bay:

"Bữa sáng hôm nay Lưu Diệu Văn vừa ngồi xuống Tống Á Hiên đã đứng lên bảo ăn no rồi, không thèm liếc Lưu Diệu Văn lần nào, Lưu Diệu Văn cũng im như thóc. Còn nữa, anh không thấy hôm nay tập luyện thuận lợi quá sao, bởi vì không bị 2 đứa ầm ĩ làm mất thời gian. Còn nữa còn nữa, bình thường 2 người dính nhau nhất hôm nay lại tách ra ngồi riêng, anh nói có lạ không?"

Nhìn thấy Hạ Tuấn Lâm phân tích đâu ra đấy làm cằm Đinh Trình Hâm như muốn rớt xuống vì ngạc nhiên

"Hạ nhi, anh thấy hay em tìm một chỗ mà làm thêm đi"

"Em đã rảnh rỗi đến mức đi quan sát cả tâm tình người khác rồi đây này"

Hạ Tuấn Lâm cạn lời.

Chính vào lúc này Đinh Trình Hâm cảm thấy có người đang nhìn anh liền ngẩng đầu lên, Lưu Diệu Văn vốn đang nói chuyện với Trương Chân Nguyên giờ lại nhìn anh chằm chằm, ái chà, sao ánh mắt này lại u oán thế?

Đinh Trình Hâm trừng Lưu Diệu Văn, ý bảo "Em nhìn cái gì?"

Lưu Diệu Văn thu được tín hiệu của anh, lại biến trở về dáng vẻ tủi thân, hất cằm chỉ chỉ Tống Á Hiên, Đinh Trình Hâm hiểu liền.

Buổi tối tập luyện kết thúc về phòng riêng, Lưu Diệu Văn về trước nằm trên giường, Tống Á Hiên bước vào coi như cậu không tồn tại mà ngồi về giường mình mở điện thoại ra chơi.

Lưu Diệu Văn cũng ương bướng, không chịu cúi đầu, cậu bước xuống giường cầm điện thoại đi ra ngoài, khi đi ngang qua Tống Á Hiên còn lạnh lùng nói: "Anh tắm trước đi"

Trời mới biết 1 câu nói vậy mà cần bao nhiêu sự chuẩn bị tâm lý, nói xong cậu còn cảm thấy cái miệng này cứng hết lại. Lưu Diệu Văn chạy 1 mạch xuống tầng tìm Đinh Trình Hâm. Đối với Lưu Diệu Văn, Đinh Trình Hâm như anh trai ruột vậy, có chuyện gì cũng đi tìm anh. Nhìn thấy Đinh Trình Hâm đang nấu mì trong phòng, Lưu Diệu Văn chạy vội tới bắt lấy tay anh, làm nũng nói: "Ca ca~ cứu bé với, hãy cứu lấy đứa trẻ đáng thương này đi"

Đinh Trình Hâm tay bê bát mì bị Lưu Diệu Văn làm sánh hết ra ngoài

"Dừng dừng ngay, nói thì nói chứ đừng đụng chạm, đứng đàng hoàng lại cho anh"

Trong mắt Lưu Diệu Văn Đinh Trình Hâm là hiện thân của sự uy nghiêm, Lưu Diệu Văn lập tức đứng nghiêm như quân đội, Đinh Trình Hâm đặt bát xuống bàn ngồi xuống, Lưu Diệu Văn lẽo đẽo ngồi theo, Đinh Trình Hâm bĩnh tĩnh ăn 1 vát mì

"Nói đê, lần này em lại chọc gì Tống Á Hiên rồi"

Lưu Diệu Văn định kể lể nhưng lời đến miệng lại không biết nói ra làm sao, cậu không dám nghĩ nếu cậu nói mình hôn Tống Á Hiên, Đinh ca sẽ có phản ứng gì

"Đừng ấp a ấp úng nữa, từ nhỏ anh đã nói gì với em, nam tử hán đại trượng phu, dám làm dám nhận!"

Sau khi bị Đinh Trình Hâm dạy dỗ, Lưu Diệu Văn lấy lại được chút dũng khí

"Em nói rồi anh phải hứa không được nói với người khác cơ"

Nghe Lưu Diệu Văn nói xong Đinh Trình Hâm bỗng dừng đũa, Đinh Trình Hâm đã lớn, anh có dự cảm chuyện Lưu Diệu Văn không phải chuyện nhỏ

"Có chuyện gì cứ nói với anh, không sao, anh nghe đây"

Lời của Đinh Trình Hâm cũng đánh động được lòng Lưu Diệu Văn, cậu mồm năm miệng mười kể hết chuyện đêm hôm đó ra

"Đinh ca, anh nói xem em bị sao vậy? Có phải bị ma nhập không?"

Đinh Trình Hâm không nói gì, cúi đầu im lặng rất lâu

"Diệu Văn à, hồi nhỏ em thích ai chưa?"

Lưu Diệu Văn đang đợi bị mắng bỗng nghe hỏi vậy ngẩn cả người, nhưng vẫn thành thật đáp:

"Em thích ai được chứ, ngày nào không phải luyện tập thì là lên lớp, 80% thời gian ở công ty rồi còn đâu"

"Vậy em thấy Hiên nhi là người như thế nào?"

Lưu Diệu Văn nghiêm túc suy nghĩ rất lâu:
"Anh ấy...rất tốt, tính cách tốt, tâm tình tốt, hát rất hay, tuy rằng đa số thời gian đều đắm mình trong thế giới riêng nhưng điều đó cũng chứng tỏ rằng anh ấy sẽ không bị bên ngoài ảnh hưởng mà thay đổi. Em tin rằng thế giới nhỏ của anh ấy cũng giống con người anh ấy, mãi mãi xinh đẹp".

Lưu Diệu Văn không ngờ Tống Á Hiên trong mắt mình lại là người như vậy, dường như trước nay cậu chưa từng 1 lần thử đánh giá người cùng trưởng thành bên cạnh mình.

"Vậy em thích em ấy không"

"Thích chứ!"

Từ lúc hỏi đến lúc trả lời chưa vượt quá 10s, Đinh Trình Hâm bật cười

"Cái thích đó có giống thích anh không?"

Lưu Diệu Văn bị hỏi khó rồi, cậu rất muốn mạnh dạn bảo giống, nhưng tận trong đáy lòng có thứ gì như chặn lại câu trả lời.

"Chắc là....giống nhau....nhỉ?"

Đinh Trình Hâm càng cười to hơn.

Mã Gia Kỳ vừa tắm xong định đi xuống xem Đinh Trình Hâm ăn xong chưa, xuống tới nơi bèn nhìn thấy Đinh Trình Hâm đang ngồi cười như đồ ngốc, Lưu Diệu Văn ngồi cạnh trông cũng ngốc không kém

"Cười gì vậy?"

Đinh Trình Hâm vẫn cười không nói được gì, vẫy vẫy tay ra hiệu Mã Gia Kỳ đi qua, Mã Gia Kỳ do dự ngồi xuống, Đinh Trình Hâm liền nhào qua thì thầm gì đó vào tai.

Nhìn 2 người bí bí mật mật mà Lưu Diệu Văn như đứng ngồi không yên

"2 anh đang nói gì đấy?"

Đinh Trình Hâm nói xong lại ngồi vật ra sofa cười, Mã Gia Kỳ như kiểu sét đánh ngang tai quay sang nhìn Lưu Diệu Văn. Lưu Diệu Văn bị anh trừng đến mức da gà da vịt nổi cả lên, rụt rè hỏi:

"Anh sao vậy Mã ca?"

Qua nửa ngày Mã Gia Kỳ mới tỉnh lại từ cơn sét

" Lưu Diệu Văn à, em lớn thật rồi"

Lưu Diệu Văn hiểu luôn, nhào qua bóp cổ Đinh Trình Hâm:

"Đinh ca, sao anh lại nói với Mã ca!!!"

Đinh Trình Hâm vuốt vuốt khí, ngồi đàng hoàng lại

"Không sao mà, chuyện này 1 mình anh không giúp được em, anh cũng chả có kinh nghiệm gì, không biết dạy em sao, Mã ca với anh cộng lại may ra được bằng 1 nửa Gia Cát Lượng"

Lưu Diệu Văn quay cuồng trong mơ hồ

"Anh đang nói gì vậy Đinh ca, sao em không hiểu gì ráo?"

Đinh Trình Hâm nháy mắt với Mã Gia Kỳ, Mã Gia Kỳ hiểu được liền thanh thanh cổ họng

"Khụ khụ, Diệu Văn à, em cũng không nhỏ nữa, bên cạnh em chắc phải có bạn bè hẹn hò rồi chứ hả?"

"Có ạ"

"Thế em có biết tại sao họ lại yêu đương không?"

"Vì thích nhau thôi"

"Thế em biết thích 1 người là cảm giác gì không?"

"Sao em biết được, nhỏ giờ em thích ai đâu"

Mã ca nhìn điệu bộ cáu kỉnh của Lưu Diệu Văn, bỗng thấy buồn cười

"Hôm nay thấy Tống Á Hiên dựa vào anh, em giận không?"

Lưu Diệu Văn trước nay vẫn là người thẳng thắn, chẳng biết cong quẹo kiếm cớ

"Giận lắm"

Mã Gia Kỳ bật cười

" Lưu Diệu Văn à, có 1 từ chuyên để hình dung cho trường hợp này, người ta gọi là ghen"

Ghen? Mình ghen gì chứ? Ghen vì Tống Á Hiên á? Đùa hay gì? Lưu Diệu Văn định phản bác Mã Gia Kỳ bỗng nhiên trong đầu 1 số hình ảnh chợt lướt qua. Khi Tống Á Hiên bám lấy Mã ca, mình tức giận. Khi Tống Á Hiên đùa giỡn với Trương ca, mình tức giận. Khi Hạ nhi niết mặt Tống Á Hiên, mình cũng giận. Nghĩ đến đây, cậu ngẩng đầu nhìn Mã ca đang dựa sát Đinh ca thân mật nói gì đó, tại sao Mã ca với Đinh ca thân mật mình lại không giận, tại sao chỉ cần liên quan đến Tống Á Hiên là mình lại giận điên lên.

Đinh Trình Hâm nhìn Lưu Diệu Văn như bị ấn nút tạm dừng, ngẩng lên nhìn bát mì chưa ăn xong, ăn nốt miếng cuối rồi rút khăn giấy lau miệng

"Sao rồi, nghĩ thông chưa?"

Lưu Diệu Văn bừng tỉnh, mặt mày khó nói mà nhìn 2 người anh

"Đinh ca, Mã ca"

"Ừ"

"Em sẽ không....ấy ấy Tống Á Hiên chứ?"

Mã Đinh nhìn nhau cười, quay về phía Lưu Diệu Văn gật mạnh đầu.

Lưu Diệu Văn vẫn không dám chấp nhận, cậu không phải không thể chấp nhận tình yêu nam nam, giờ là thời đại nào rồi, cậu còn là người trong giới giải trí, chuyện như vậy quá thường gặp. Quay phim, stylist bên cạnh cũng là người đồng tính. Điều cậu không chấp nhận nổi là tại sao mình lại thích 1 người bạn thân lớn lên cùng nhau? Bắt đầu thích từ khi nào? Vấn đề này nghĩ mãi không ra.

"Đinh ca, Mã ca 2 anh đừng nói với người khác được không? Nhất là Tống Á Hiên, em sợ dọa đến anh ấy, về sau không thèm để ý em nữa"

Mã Gia Kỳ đứng dậy, đi đến bên cạnh Lưu Diệu Văn, vỗ vỗ vai cậu:

"Vậy còn phải xem em có thể giấu kín trái tim mình hay không".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top