Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Bí mật 8: Ghen


Từ lần trước Tống Á Hiên phát hiện bản thân có thể khiến cho Lưu Diệu Văn trở nên kỳ lạ, có một loạt trò đùa dai hiện lên trong đầu anh, hình như chỉ làm cậu ghen không là chưa đủ.

Trong phòng tập, các thiếu niên đang luyện tập cho ca khúc mới, thời gian luyện tập tự do, Hạ Tuấn Lâm âm thầm đến gần Tống Á Hiên, vỗ anh 1 cái, Tống Á Hiên không hiểu nhìn qua, Hạ Tuấn Lâm hất hàm chỉ về phía Lưu Diệu Văn đang luyện thanh, Tống Á Hiên hiểu liền.

Khi Lưu Diệu Văn quay qua nhìn Tống Á Hiên, Hạ Tuấn Lâm nói thời cơ đến rồi liền ôm chặt cổ Tống Á Hiên, tay niết mặt anh, trán chạm trán:

"Ái chà chà Hiên Hiên à, sao hôm nay cậu xinh thế này"

Không biết Đinh Trình Hâm có hiểu tâm tư Hạ Tuấn Lâm hay chỉ đơn giản là muốn "chà đạp" Tống Á Hiên 1 chút mà cũng hùa vào với Hạ Tuấn Lâm. Lưu Diệu Văn nhìn Tống Á Hiên bị 2 người họ ôm vào trong ngực không kiêng nể ai xoa bóp vuốt ve, không tự giác nghiến chặt răng. Nghiêm Hạo Tường cảm nhận được tâm tình của Lưu Diệu Văn, cũng liếc nhìn Hạ Tuấn Lâm bên kia, lắc đầu thở dài, vỗ vỗ vai Lưu Diệu Văn:

"Lên đi Diệu Văn", được cổ vũ làm Lưu Diệu Văn ngồi không nổi nữa, nhìn thấy camera man đang quay bên cạnh, cậu nảy ra 1 kế.

Hạ Tuấn Lâm và Đinh Trình Hâm vẫn đang thiếu đạo đức mà giày vò Tống Á Hiên, vốn chỉ là diễn trò, nhưng về sau lại đắm chìm vào sự sung sướng đó, bỗng cảm giác một người đang đến gần. Lưu Diệu Văn nhảy đến trước máy quay, giả vờ làm nũng mà chen vào giữa Hạ Tuấn Lâm với Đinh Trình Hâm, nhân lúc hỗn loạn bắt lấy thắt lưng Tống Á Hiên kéo anh vào lòng, thuận tay véo má Tống Á Hiên: "Đúng nha Hiên Hiên, sao hôm nay anh xinh đẹp vậy ~ mặt mềm quá à ~ anh là nhất đó"

Hạ Tuấn Lâm với Đinh Trình Hâm thấy mục đích đã đạt được bèn nhảy nhót rời đi, Tống Á Hiên bị Lưu Diệu Văn véo má, nhân lúc máy quay đang quay Mã Gia Kỳ mà Lưu Diệu Văn kéo Tống Á Hiên ép vào trong góc.

"Em làm gì vậy Lưu Diệu Văn?" bị Lưu Diệu Văn đẩy vào tường Tống Á Hiên bị dọa xanh mặt, lỡ bị quay đến thì làm sao! Anh căng thẳng nhìn camera, thấy quay phim đang quay lưng về phía họ mới thở dài nhẹ nhõm. Lưu Diệu Văn nhìn bộ dạng sợ sệt của Tống Á Hiên, thấy anh đáng yêu quá đỗi, 2 tay vòng quanh Tống Á Hiên, môi dán sát vào tai anh: "Em không thích họ chạm vào anh đâu"

Khi nói chuyện môi cứ chạm vào vành tai, cảm giác mềm ấm lan ra toàn thân, Tống Á Hiên đột nhiên không nghe lọt tai cái gì nữa, xung quanh yên tĩnh tưởng như chỉ còn lại anh và cậu trai đang cười hư hỏng trước mặt. Cho đến khi Lưu Diệu Văn lại chạy đi luyện thanh, anh vẫn dựa vào tường, rất lâu sau Tống Á Hiên mới bực mình giậm chân, mẹ nó chứ Lưu Diệu Văn, trêu chọc xong liền chạy vậy đó.
----------

Trước khi ngủ mọi người bị staff gọi qua họp, thông báo rằng từ mai bắt đầu chuẩn bị cho stage công diễn, hơn nữa sẽ có các sư đệ thuộc F3 đến trợ giúp. Các thiếu niên đều đoán già đoán non xem ai đến, Mã Gia Kỳ bỗng cue Lưu Diệu Văn đang dựa vào Tống Á Hiên chơi điện thoại:

"Diệu Văn, em trộm hỏi xem ai tới đi"

Lưu Diệu Văn nhìn Tống Á Hiên:

"Dạ? Sao lại là em hỏi?"

Mã Gia Kỳ nhìn cậu như nhìn 1 đứa bé không nghe lời nói:
"Không phải em hay đi chơi bóng rổ với Chu Chí Hâm sao? F3 có nhiều bé cùng tuổi em, quan hệ của em với mấy đứa cũng tốt hơn tụi anh mà"

Mã Gia Kỳ nói cũng đúng, Lưu Diệu Văn khá thân với các em trai F3, mọi người hay đi chơi bóng rổ cùng nhau. Cậu cũng không nghĩ nhiều mà nhắn cho Chu Chí Hâm: "Chu ca, mai ai đến trợ diễn thế?"

Không lâu sau Chu Chí Hâm rep: "Tớ"

Lưu Diệu Văn vui đến hò hét, dù sao trong số các em trai thì cậu chơi thân với Chu Chí Hâm nhất, cảm giác tính cách 2 người rất giống, rất dễ ở chung.

"Là Chu Chí Hâm đến á" Lưu Diệu Văn cười hì hì mà nói với Mã Gia Kỳ

"Chu Chí Hâm đến mà em vui vậy à" Đinh Trình Hâm hỏi xoáy Lưu Diệu Văn

"Đúng nha, em vui quá đó Lưu Diệu Văn"

Tống Á Hiên cũng "âm dương quái khí" trêu ghẹo cậu, Lưu Diệu Văn là đồ đầu đất vẫn không nghe ra Tống Á Hiên không vui mà nhảy nhót nói: "Yeah! Chu Chí Hâm đến là có thể cùng chơi bóng rổ rồi"

Hạ Tuấn Lâm nhìn Lưu Diệu Văn, ánh mắt viết toàn chữ: Lưu Diệu Văn, nguy hiểm!

Cả nhóm ngồi bàn chuyện công diễn 1 lát rồi ai về phòng nấy, Lưu Diệu Văn vẫn đang tính chuyện chơi bóng nên hoàn toàn không nhìn thấy vẻ mặt đen sì của Tống Á Hiên.

Điện thoại bị tịch thu rồi, Lưu Diệu Văn nằm trên giường hát hò, Tống Á Hiên dựa vào đầu giường, tay cầm quyển sách nhưng lại chẳng đọc vào chữ nào

"Đừng hát nữa, phiền chết mất!"

Tống Á Hiên tự nhiên nổi cơn tam bành làm Lưu Diệu Văn sợ phát khiếp, cậu nhanh chóng quay sang dựa đầu vào cánh tay anh:

"Em phiền đến anh đọc sách rồi sao?"

Vốn định nổi cáu nhưng quay đầu nhìn thấy cậu đang nhìn anh với đôi mắt tròn tròn đầy vẻ cưng chiều

Tống Á Hiên lại mềm lòng rồi.

"Không phải, ý anh là mình ngủ sớm đi, mai còn ghi hình sớm, ngủ muộn dậy muộn lại bị Đinh ca mắng"

Giọng điệu như dỗ con nít của Tống Á Hiên làm Lưu Diệu Văn cảm thấy đáng yêu xỉu, cậu cũng giống 1 đứa nhỏ ôm chặt Tống Á Hiên dụi đầu vào cổ anh:

"Hiên Hiên ngủ em mới ngủ, Hiên Hiên chưa ngủ sao em dám ngủ"

Nhìn dáng vẻ nũng nịu của cậu Tống Á Hiên sớm ném những rối loạn ra sau đầu, bật cười: "Em con nít vừa thôi"

Lưu Diệu Văn thích nhất là nhìn Tống Á Hiên cười, cậu cảm thấy nụ cười của Tống Á Hiên còn chói mắt hơn cả mặt trời mùa hạ, chiếu sáng cả trái tim cậu. Không tự giác nuốt nuốt nước bọt

"Anh đáng yêu quá"

"Gì cơ?", Lưu Diệu Văn không ngờ mình lại mồm nhanh hơn não, nhưng may Tống Á Hiên không nghe rõ

"Em bảo là chúng mình ngủ thôi" sau đó giật lấy quyển sách từ tay anh ném sang giường đối diện, 2 tay bắt lấy chân Tống Á Hiên dựa vào gối, nghĩ nghĩ lại kéo đầu Tống Á Hiên gối lên tay mình, đầu Tống Á Hiên dựa vào ngực cậu, lại siết eo, khóa chân đến khi Tống Á Hiên nằm gọn trong lòng cậu mới thôi lăn lộn:

"Chà, thoải mái rồi, ngủ thôi"

Tống Á Hiên bị Mã Gia Kỳ gọi tỉnh, "Tống Á Hiên! Lưu Diệu Văn! Ghi hình bắt đầu rồi, đợi lát Hải ca qua đây quay, các em mở khóa phòng ra đi"

Nghe thấy ghi hình bắt đầu từ lúc thức giấc, Tống Á Hiên nhảy khỏi lòng Lưu Diệu Văn, lắc lắc Lưu Diệu Văn đang ngủ say như chết "Lưu Diệu Văn! Lưu Diệu Văn dậy mau! Em mau quay về giường em đi, Hải ca sang quay bây giờ đó, dậy dậy!" Lưu Diệu Văn bị Tống Á Hiên lắc khó chịu, mở mắt phản ứng đầu tiên không phải về giường mình mà là véo nhẹ mặt anh, dùng giọng lười biếng mới tỉnh dậy gọi "Tiểu bảo bối"

Nhìn cậu vậy Tống Á Hiên càng cuống hơn, dứt khoát đá cậu xuống giường

"Tiểu bảo bối con khỉ, em mau về giường đi anh ra mở cửa cho Hải ca"

Hải ca vừa mở cửa đã thấy khuôn mặt vừa giận vừa ngại của Tống Á Hiên. Vào thấy Lưu Diệu Văn ngồi dưới đất cười như đồ ngốc, giống như người ngã không phải cậu.

Hải ca phỏng vấn xong liền đi, cửa vừa đóng Lưu Diệu Văn đã nhảy tót lên giường Tống Á Hiên, dụi vào cổ anh cười hì hì, Tống Á Hiên cũng buồn cười, họ giống như 2 đứa nhỏ làm chuyện xấu mà không bị phát hiện vậy. Hải ca tới cũng thuận tay trả luôn điện thoại cho 2 đứa, Lưu Diệu Văn mở điện thoại lên nhận được tin nhắn bằng giọng nói của Chu Chí Hâm: "Văn ca, tớ đến rồi, các cậu đã trang điểm chưa?", nghe được giọng Chu Chí Hâm nụ cười Tống Á Hiên cứng đờ, đẩy Lưu Diệu Văn ra: "Anh đi rửa mặt trước"

Nói rồi chạy thẳng vô nhà tắm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top