Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Phần 1

Có lẽ cũng không cần chờ đợi mãi.

Dù sao lần này cũng đã là lần cuối cùng

Tống Á Hiên đứng dưới bóng cây ve sầu kêu râm ran không dứt, tay bóp chặt chai nước khoáng, trong lòng đầy đấu tranh, tận đến khi chai nước trong tay bị cậu bóp đến biến dạng mới hoàn hồn lại.

Ngẩng đầu lên.

Vậy thì rời đi thôi.

Tống Á Hiên âm thầm hạ quyết tâm.

Vì vậy cậu hít một hơi thật sau, bình ổn lại cõi lòng chao đảo, cũng ép trái tim đang đập lệch nhịp bình tĩnh lại. Cậu xoa xoa góc áo lại chà chà chai nước, khi mở mắt ra, vẫn lại là 1 Tống Á Hiên lòng không gợn sóng.

Chỉ là không ngờ, cậu nhóc mới vừa chạy quanh sân bóng rổ, chớp mắt đã phi ngay đến trước mặt anh.

Lưu Diệu Văn nhìn cậu, không thèm khách sáo mà giật lấy chai nước khoáng: "Cho tôi hả?"

Tống Á Hiên lúc đó không nói nên lời, có chút không hiểu sao cái con người này bao năm qua vẫn y như cũ, cậu nhìn Lưu Diệu Văn tự nhiên như ruồi mở nắp chai uống một hớp lớn, yết hầu cũng theo đó rung rinh. Tống Á Hiên mới nhớ tới lên án hắn: "Con người cậu sao lại thế hả? Tôi nói là cho cậu sao?"

Lưu Diệu Văn thuận tay đóng nắp lại, có chút buồn cười nhìn cậu: "Cậu đến đây liên tục 3 ngày rồi. Ngày đầu tiên là Nongfu Spring. Ngày thứ hai là Jinmailang. Hôm nay là Cestbon. Nếu không phải đến nhìn tôi thì là đến bán nước khoáng à?"

Tại sao lần nào gặp là cãi nhau lần nấy, Tống Á Hiên cũng không thèm hơn thua nữa, hít sâu nhìn thẳng mắt hắn: "Sao cậu tự sướng quá vậy? Chẳng lẽ tối cứ tới là phải tới xem cậu hay sao?"

Lưu Diệu Văn không quay đầu chỉ về đằng sau: "Mấy cô gái kia cũng tới 3 ngày rồi, không xem tôi chả lẽ xem cậu béo mặc đồ đen kia hả? Có vấn đề hay gì, nhìn cả trường này xem có ai đẹp trai bằng tôi không, cậu mà tìm được tôi gọi cậu là cha".

Cái giọng điệu này rất quen thuộc, vừa tự tin vừa đáng ghét, Tống Á Hiên nhất thời có chút hoài niệm, quên vặc lại hắn, bị Lưu Diệu Văn bắt được sơ hở: "Nhìn xem, thừa nhận rồi chứ gì?"

Bỗng từ sân bóng vọng lại tiếng hét của cậu béo áo đen bị Lưu Diệu Văn dìm hàng mà không biết: " Lưu Diệu Văn trận sau mày có vào không vậy?"

Lưu Diệu Văn quay đầu nhìn cậu ta: "Có!"

Cậu béo ra hiệu OK, lại nói: "Sau khi thắng tối về đi quẩy đê"

Cùng đi quẩy?

Lưu Diệu Văn không thèm suy nghĩ trả lời ngay: "Tao không đi đâu"

Sau đó hắn đưa tay xoa nhẹ trán Tống Á Hiên: "Buổi tối mời cậu ăn cơm được không? Con đường sau trường có quán mì thịt bò ngon lắm, tôi thường tới đó ăn"

Tống Á Hiên chưa kịp đề phòng đã bị đùa giỡn, đập một phát vô cái tay hư hỏng: "Sao lại mời tôi ăn cơm?"

"Tôi thấy cậu quen lắm" Lưu Diệu Văn nhân cơ hội cậu không chú ý mà liếc nhanh nhìn tấm thẻ học sinh trong túi áo anh: " Tống Á Hiên, có phải chúng ta từng gặp nhau rồi không?"

Đâu chỉ là từng gặp.

Mà những chuyện cậu nghĩ cũng không dám nghĩ đều đã từng làm rồi.

Tống Á Hiên nhìn hắn, trả lời kiểu "đi với ma mặc áo giấy": "Đương nhiên gặp rồi, người đẹp trai như tôi tìm đâu ra người thứ 2 chứ hả?"

"Tôi không đùa với cậu nữa", Lưu Diệu Văn nói, "Có đi không nói một lời"

Tống Á Hiên hiểu hắn quá mà: "Tôi có thể lựa chọn không đi không?"

"Không thể"

"Vậy còn hỏi gì nữa"

Được rồi.
------------------------
Lưu Diệu Văn nghĩ mãi không thông

Nhưng hắn chắc chắn mình chưa từng gặp Tống Á Hiên.

Bởi vì hắn chưa bao giờ xem bảng xếp hạng thành tích

Nhưng không hiểu sao lại cảm thấy rất quen thuộc, giống như đã từng quen biết nhiều năm.

Vừa ngồi đối diện cậu, vô thức hắn nghĩ nếu cậu thích ăn gì sẽ lè lưỡi ném thử, ngẩng đầu lên quả đúng như vậy. Lưu Diệu Văn thấy thói quen này rất đáng yêu, nhưng thứ càng đáng yêu hơn là Tống Á Hiên ăn 1 miếng to sẽ không tự giác mà phải ra tiếng "quào...ào..." nho nhỏ.

Dễ cưng quá đi.

Ai đến cứu Lưu Diệu Văn với.

Lưu Diệu Văn khóe miệng tủm tỉm, dứt khoát không ăn nữa, chống cằm nhìn Tống Á Hiên nhai như chuột nhai thóc, mãi đến khi cậu ngẩng đầu lên nhìn hắn: "Cậu không ăn nữa sao?"

Lưu Diệu Văn mặt không đổi sắc: "Tôi ăn no rồi"

Tống Á Hiên nhíu mày, gõ nhẹ chiếc đũa vào bát Lưu Diệu Văn: "Mới ăn có vài cọng rau mà no rồi?"

Ngày trước ăn tù tì 2 bát còn chưa đủ đó.

Lưu Diệu Văn không biết nói sao, chuyển chủ đề, chìa mã QR wechat ra trước mặt Tống Á Hiên: "Add friend đi, Tống Á Hiên nhi"

"Add cái gì mà add, quen thân lắm sao?" Tống Á Hiên liếc nhìn tên wechat của hắn, nhìn không nổi ghét bỏ: "Tại sao đặt cái tên gì kỳ quái, Thiên tuyển Lưu Xuyên Phong?" (Lưu Xuyên Phong do ông trời lựa chọn =))

Add wechat có thể có nhiều chuyện nói hơn, có thể hẹn cậu đi ăn, gọi cậu đi chơi bóng, dò la xem địa chỉ nhà cậu ở đâu để lén tới trước cửa chờ cậu cùng đi học, còn có thể thông qua bảng tin tìm hiểu về cậu hoặc để cậu hiểu thêm về thế giới của tôi. Thế nhưng Lưu Diệu Văn không trả lời vấn đề này, add xong hắn lấy điện thoại về xem: "Thế tên wechat của cậu không kỳ lạ sao? Tiễn bạn rời đi?"

"Làm sao nào", Tống Á Hiên nói, "Chó còn chê mèo lắm lông"

Cái cảm giác quen thuộc này lại đến rồi.

Cái cảm giác ồn ào náo động không ai nhường nhịn ai, giống như đã từng xảy ra rất nhiều lần.

Thật sự không quen biết?

Một người thú vị như này nếu từng tiếp xúc, không có lý nào lại không nhớ ra.

Hơn nữa ngoại hình của Tống Á Hiên lại vừa khít với gu thẩm mỹ của Lưu Diệu Văn, chỉ vẻn vẹn 1 buổi trưa mà lồng ngực hắn đập bịch bịch giống như có con nai nhỏ chạy vòng quanh.

Không đúng

Tống Á Hiên không bình thường

Lưu Diệu Văn về lật lại hàng loạt album ảnh ghi lại "hắc lịch sử" từ bé đến lớn của hắn, xem một loạt từ mầm non đến lớp 3 vẫn không tìm thấy bóng dáng nào tương tự Tống Á Hiên. Tan học xong hắn lén lút theo Tống Á Hiên về nhà, phát hiện khoảng cách giữa 2 nhà rất xa không có điểm nào giao nhau. Thậm chí hắn còn xem bảng thành tích mà trước đó không care cũng chỉ thấy Tống Á Hiên trên bằng khen đẹp trai quá, sau đó chụp lưu lại.

Phiền chết mất, tại sao lại quen thế nhỉ?

Tống Á Hiên đợi mãi cũng không thấy Lưu Diệu Văn chủ động, cũng không đến tìm gặp cậu, wechat cũng không nhắn. Lòng thầm nhủ cũng quen biết rồi, sao có thể buông tha, bèn nhắn 1 tin cho Lưu Diệu Văn.

[Tiễn bạn rời đi]: Cậu dạo này có dự định gì không?

Lưu Diệu Văn rep liền luôn:

[Thiên tuyển Lưu Xuyên Phong]: Dự định gì cơ?

Giờ này, trường chưa tan học, công ty chưa tan làm

Hoặc là đang nấu cơm, hoặc là đang ăn tối, hoặc là đang rửa bát chứ ai rảnh ôm điện thoại suốt? Tống Á Hiên vừa đọc đã biết tên nhóc lại lại bắt đầu xấu hổ, vì vậy đành nói thật lòng mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top