Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Nhật Ký Rung Động

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"GHÉT TỐNG Á HIÊN NHẤT"

Đây là lần thứ 43 Tiểu Văn viết như vậy vào trong nhật ký heo peppa.
Có lẽ trong thời thơ ấu của mỗi một người đều sẽ xuất hiện một người tài giỏi như thế, hơn bạn về mọi mặt là vẻ đẹp ám ảnh trong tuổi thơ của bạn, chúng ta hay gọi đó là con nhà người ta. Tên của người đó trong thời thơ ấu của Lưu Diệu Văn lại là Tống Á Hiên.
Mẹ luôn nói như thế này:
"Aiya, con nên học theo anh Á Hiên ở lầu dưới kìa"
Lưu Diệu Văn nghe xong chỉ có thể im lặng mà ăn miếng cơm còn lại trong bát, đem tất cả phẫn nộ chuyển hóa thành thức ăn.
Tống Á Hiên Tống Á Hiên Tống Á Hiên lại là Tống Á Hiên.
Tống Á Hiên là người anh lầu dưới từ Sơn Đông chuyển đến của Lưu Diệu Văn, Tướng mạo thanh tú lại trắng ngần, rất được mọi người yêu thích.
Có lẽ là bởi vì tính hiếu thắng của con trai rất mạnh, Lưu Diệu Văn không thể thích được người con trai luôn cười tít mắt ở trước mắt mình. Giống như sói con vậy, cậu nhóc không chịu thua từ nhỏ đã quyết chí nhất định phải thắng anh ta một trận, muốn ở trước mặt mẹ nở mày nở mặt.
Có lẽ nguyên nhân là vì trong tiểu khu thiếu người cùng tuổi, nên Lưu Diệu Văn mặc dù không thích Tống Á Hiên, nhưng hai người họ vẫn là cùng nhau đùa nghịch mà lớn lên.
Hai người cùng nhau đi học, cùng làm bài tập, xem phim hoạt hình, chơi đồ chơi, Lưu Diệu Văn cũng luôn bày ra một vẻ mặt không thèm để ý lúc mẹ khen ngợi Tống Á Hiên.
Lưu Diệu Văn luôn luôn lén lút quan sát Tống Á Hiên, đem những việc này đều ghi vào trong nhật ký của mình, biết người biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng, đây là một trong những cách giành chiến thắng của Lưu Diệu Văn.
"Thích ăn màn thầu"
"Thích uống nước sữa chua lên men"
"Nhìn thì rất điềm đạm nhưng cười lên rất là ồn"
"Mặc dù rất ghét nhưng hát khá là hay"
"Buồn cười nhất lại là mặc quần giữ ấm trong quần bò rách"
"Quần giữ ấm là cừu vui vẻ"
.........
Lưu Diệu Văn ghi chép mọi thứ trong vở, mỗi đêm đều cẩn thận nghiên cứu. Ghi nhớ trong não còn sâu sắc hơn cả mấy bài văn thơ trên lớp.
Nhưng mà anh ấy hình như cũng không đáng ghét như vậy, Lưu Diệu Văn gối đầu trên khuỷa tay nghĩ.
Lúc mẹ bắt cậu đi bổ túc bài vở, Tống Á Hiên luôn luôn kiên nhẫn giảng bài cho Lưu Diệu Văn.
Thật thần kỳ, những đề toán khô khan khó nuốt ấy, dưới sự giải thích của Tống Á Hiên, dường như đều trở thành những nốt nhạc nhẹ nhàng tươi đẹp, rất dễ hiểu luôn ấy.
Tiểu Văn cảm thấy giọng nói của Tống Á Hiên giống như người cá có phép thuật trong truyện cổ tích vậy.
Viên phấn của giáo viên rơi xuống kết thúc giấc mộng cổ tích màu hồng vừa dũng cảm vừa trẻ con của Lưu Diệu Văn.
Lưu Diệu Văn trước giờ là người ân oán phân minh, mặc dù là đơn phương quyết định đối thủ cạnh tranh, nhưng vì để cảm ơn Tiểu Tống lão sư lầu dưới đã hết lòng dạy bảo, thì ngày thứ hai Lưu Diệu Văn vẫn mua một chai sữa chua, trước khi đi học len lén bỏ trước cửa nhà Tống Á Hiên sau đó chạy trốn.
Học sinh trung học Lưu Diệu Văn mỗi ngày đều sẽ cùng với người anh chung trường Tống Á Hiên đón xe bus đến trường, Tống Á Hiên luôn luôn ngồi ở hàng cuối cùng vị trí bên cạnh cửa sổ rồi đưa tai nghe ra nghe nhạc, Lưu Diệu Văn lại ngồi bên cạnh nhìn ngắm con đường bên cạnh.
Ánh sáng xuyên qua cửa kính, Tống Á Hiên hơi nhíu mày, đưa tay ra che lại ánh sáng chói mắt ấy, Lưu Diệu Văn nhìn lông mi dài dài đổ bóng trên mặt Tống Á Hiên, ngẩn ra hai giây.

Đột nhiên phát hiện, là bắt đầu từ lúc nào nhỉ?
Hai người bọn họ đều không còn dáng vẻ nhỏ nhắn của lúc nhỏ, thiếu niên trước mắt ngày càng tuấn tú hơn, hình như dần dần cởi bỏ tính trẻ con, y hệt dáng vẻ của thiếu niên thanh tú.
Anh ấy hình như từ nhỏ đã đẹp, dường như gần đây lại đẹp hơn rồi. Lần đầu tiên gặp mặt, Lưu Diệu Văn luôn cho rằng Tống Á Hiên nhỏ hơn mình, hình như bây giờ cũng vậy. Tống Á Hiên chỉ cần cười , Lưu Diệu Văn liền quên đi người trước mắt này là người anh lớn hơn mình, cậu rất thích nhìn dáng vẻ anh cười. Như vậy rất đẹp.
Bắt đầu từ lúc nào, đến cả bản thân Lưu Diệu Văn cũng không phát hiện ra, trong vô thức, đối với Tống Á Hiên từ "đáng ghét" mang theo vài phần trẻ con lặng lẽ lên men thành mùi vị khác.
Tống Á Hiên hơi nghiêng đầu qua, thời khắc ánh mắt hai người chạm vào nhau, Lưu Diệu Văn như bị điện giật quá mức bình thường, dùng bàn tay không mấy tự nhiên che đi vành tai đang đỏ đến phát sốt của bản thân, nhỏ tiếng lẩm bẩm giả vờ mắng ánh nắng mặt trời nóng bỏng. Tống Á Hiên nhìn thấy chỉ cười rồi xoay đầu về.
Hai người lần lượt xuống xe, Tống Á Hiên đi phía trước, Lưu Diệu Văn nhìn mớ tóc xù đã bị cào loạn sau đầu của Tống Á Hiên và lại nghĩ về chuyện ở trên xe.
Đi đến nơi hai người phải tách ra, Tống Á Hiên đột nghiên quay đầu lại, lộ ra một nụ cười rất đẹp, quay người ném cho Lưu Diệu Văn một viên kẹo trái cây, Lưu Diệu Văn nhận lấy nghe Tống Á Hiên nói: " Cảm ơn sữa chua của em". Sau đó vẫy tay đi mất, Lưu Diệu Văn mở ra đôi tay nắm chặt viên kẹo trái cây, phát hiện là một viên kẹo trái cây có vị dâu.
Thật kỳ lạ, dường như chỉ cách một lớp bỏ kẹo, Lưu Diệu Văn liền có thể cảm nhận vị ngọt của nó rồi.
Lưu Diệu Văn cả ngày cũng không nỡ ăn, cẩn thận nâng niu nó, lúc lên lớp cũng sẽ để nó lên bàn như đang thưởng thức một viên bảo thạch.
Lớp vỏ màu hồng hình như vì mùa hè quá nóng, Tống Á Hiên mặt hơi ửng đỏ, cậu say mê chọc viên kẹo, như đang chọc mặt của Tống Á Hiên.
Tan học rồi, bạn nam ngồi phía trước quay người nhìn thấy viên kẹo yêu thích của Lưu Diệu Văn để ở trên bàn, rồi nói:
"Aizz cậu có kẹo à, vừa hay tớ chưa ăn sáng nên hơi tụt huyết áp, cảm ơn cậu nhé!"
Vẫn chưa kịp phản ứng thì viên kẹo đã bị giành ăn mất rồi.
Gần như là trong nháy mắt, Lưu Diệu Văn bật lên nắm lấy cổ áo của cậu học sinh đó, muốn đánh một trận đầy hơi thở thanh xuân trong lớp học.
Bạn nam vừa tức vừa vô tội gào lên
"Không phải là tớ chỉ ăn một viên kẹo thôi sao, đợi lát nữa đền cho cậu là được chứ gì?"
May là được các bạn học xung quanh ngăn lại. Nhưng Lưu Diệu Văn không tránh khỏi bị giáo viên phê bình, phạt cậu viết kiểm điểm 1000 chữ.
Quay về lớp học, Lưu Diệu Văn cẩn thận gấp vỏ kẹo còn thoang thoảng vị dâu trên bàn lại, bỏ vào trong túi quần.
Mình làm sao vậy nhỉ?
Lưu Diệu Văn nghĩ.
Sau khi về nhà, Lưu Diệu Văn mở quyển nhật kí trang tiêu đề ghi dòng chữ xiêu vẹo đánh bại Tống Á Hiên, kẹp vỏ kẹo vào trong, sau đó nghiêm túc ngồi viết.
"Viên kẹo vị dâu tây"
Lưu Diệu Văn nằm trên giường, trong đầu lại luôn hiện ra khuôn mặt của Tống Á Hiên, nhớ lúc còn nhỏ hai người cùng nhau mua con ngỗng con ở cổng trường, nhớ đến Tống Á Hiên lông xù trong kí ức, con Tống Á Hiên nuôi rõ ràng là ngỗng mà lại bị chủ nhân đặt tên là Vịt Hiên ngỗng nhỏ.
Thật muốn xoa một cái.
Cậu không nhịn được lại nhớ đến Tống Á Hiên hát trên sân khấu trong cuộc thi ca sĩ trường học.
Nhớ đến việc Tống Á Hiên mặc dù học hành rất tốt nhưng hình như trước kì thi lại làm mấy thứ ngớ ngẩn như đem tất cả những kiến thức trong sách bê lên trút vào đầu.
Nhớ đến Tống Á Hiên gọi cậu là Lưu Diệu Văn, lúc cầu xin cậu giúp giấu truyện tranh Tống Á Hiên lại cười làm nũng gọi cậu là Văn ca.
Tống Á Hiên Tống Á Hiên tại sao đều là Tống Á Hiên vậy?
Bên cạnh Lưu Diệu Văn hình như lúc nào cũng có Tống Á Hiên.
Nghĩ đến cũng thật kỳ diệu, 2 người cùng nhau từ 1 mét 6 đến 1 mét 8.
Tống Á Hiên vẫn là tấm gương tốt về cả đạo đức và học thức trong lời mẹ, nhưng mà Lưu Diệu Văn nghe thấy lại không đáng ghét như vậy nữa. Nghe người khác khen Tống Á Hiên trong lòng lại mừng thầm.
Lưu Diệu Văn dường như vẫn là muốn bắt kịp anh.
Nhưng mà lần này không phải muốn vượt qua anh, mà là muốn được đứng bên cạnh anh.
Muốn trở thành người bên cạnh và sánh đôi với anh, muốn trở thành người duy nhất sánh đôi với anh.
Lưu Diệu Văn cả đêm đều không ngủ.
Ngày hôm sau đi mua cà phê, rõ ràng không thuận đường vậy mà mua xong cà phê, quay lại mua một bình thức uống sữa chua mà Tống Á Hiên thích uống.
Sau khi chạy lên xe bus, phát hiện vị trí bình thường bản thân hay ngồi có người rồi, mà Tống Á Hiên vừa hay ngẩng đầu lên nhìn mình, dịch vào vị trí bên trong, ngoắc tay ra hiệu cho Lưu Diệu Văn ngồi bên cạnh mình, Lưu Diệu Văn trong chốc lát không còn buồn ngủ. Dường như không biết làm sao để đi vòng qua đến bên cạnh Tống Á Hiên ngồi xuống.
Tống Á Hiên quan tâm hỏi:
"Sắc mặt của em sao kém thế, ngủ không ngon sao?"
Lưu Diệu Văn thầm nghĩ, không phải là do anh hại sao. Lại không lý lẽ nói ra, chỉ là giả vờ bình thản nhẹ nhàng nói thức khuya chơi game.
Lưu Diệu Văn không tự nhiên đưa qua chai đồ uống đó, nói là đi mua cà phê tiện đường nhìn thấy nên mua.
Tống Á Hiên vui vẻ nhận lấy sau đó tò mò hỏi
"Nhưng mà anh nhớ tiệm cà phê với cửa hàng tiện lợi không thuận đường mà."
Lưu Diệu Văn nhất thời nghẹn lời, không ngờ rằng bị vạch trần trong chốc lát vậy.
Ngay lúc Lưu Diệu Văn đang nghĩ làm thế nào để ngụy biện, Tống Á Hiên đưa qua một bên tai nghe, nói cùng nhau nghe nhạc đi. Lưu Diệu Văn nhét tai nghe vào trong lỗ tai đã đỏ từ khi nào, thầm hy vọng Tống Á Hiên đừng thông qua tai nghe nghe được tiếng trái tim đang đập điên cuồng của mình.
Bài hát được mở trong tai nghe là bài "Chính là yêu em" của Đào Triết.
"Chính là yêu em, yêu em
Anh đều bằng lòng
Chính là yêu em, yêu em
Anh muốn chúng ta ở bên nhau
.... "
Hình như từ trước đến giờ chưa từng hi vọng xe bus có thể đi chậm một chút như vậy, đây là lần đầu tiên.
Lưu Diệu Văn cúi đầu nhìn bàn tay trắng dài của Tống Á Hiên, vậy mà có ham muốn mười ngón tay đan vào nhau. Cậu nhanh chóng lắc đầu, bỏ đi những ý nghĩ không thực tế này. Cậu hoang mang, cậu không biết đây có phải là ý nghĩ đúng đắn như với đối thủ với bạn thân hay không nữa. Cậu nhắm mắt lại, không dám nhìn anh nữa. Nhưng mà nhắm mắt lại, trong đầu lại toàn xuất hiện gương mặt xinh đẹp ấy.
Hai người ở trường học đều thu hút người để ý, nam nữ đang tuổi dậy thì, khó tránh khỏi sẽ xuất hiện một vài bong bóng tình yêu màu hồng, Lưu Diệu Văn cũng luôn nhận được bức thư tình hoặc là socôla được làm đầy tâm ý. Cũng thường xuyên sẽ gặp phải những nữ sinh dũng cảm tỏ tình , ngay cả hoa khôi có tiếng ở lớp kế bên cũng đỏ mặt tặng cho Lưu Diệu Văn socola được đóng gói đẹp đẽ trong lễ tình nhân, nhưng Lưu Diệu Văn luôn lễ phép từ chối.
Cậu cảm thấy bọn họ đều không đẹp bằng Tống Á Hiên, cũng hát không hay, không nhẹ nhàng giảng bài cho cậu như vậy.
Lưu Diệu Văn cũng không biết vì sao bản thân lại lấy Tống Á Hiên so sánh với họ, nhưng mà Lưu Diệu Văn vẫn làm như vậy.
Ở trường học mơ mơ màng màng nguyên cả ngày, sau khi tan học cúi đầu đá hòn đá ven đường vừa đi về phía trước, trước mắt đột nhiên ấn tượng với đôi giày vải trắng sạch sẽ quen thuộc, ngẩng đầu lên nhìn về phía trước, khuôn mặt xinh đẹp của Tống Á Hiên dưới ánh hoàng hôn cực kỳ ấm áp.
"Muốn cùng nhau về nhà không?" Tống Á Hiên cười tít mắt hỏi.
Lưu Diệu Văn ngẩn ra hai giây, gật đầu
Tống Á Hiên đang thao thao bất tuyệt về những câu chuyện thú vị ở trong lớp, cười như một ấm nước đang sôi.
Lưu Diệu Văn nghe rồi cười, cậu thích nghe Tống Á Hiên nói chuyện, giống như thích nghe anh hát vậy.
Hai người kề vai bước đi, trong lòng Lưu Diệu Văn vừa râm ran vừa ấm áp, giống như có mèo con đang cào, giống như hưu con đang nhảy vậy, cậu không dám nhìn Tống Á Hiên.
Thật kỳ lạ, thật kỳ lạ, thật kỳ lạ.
"Mình không bình thường rồi" Lưu Diệu Văn nghĩ.
Lưu Diệu Văn cuối cùng cũng ý thức được đây không phải cách nghĩ đối với đối thủ cạnh tranh, thậm chí cũng không phải cách nghĩ đối với nam sinh cùng tuổi.
Lưu Diệu Văn chạy đi, cậu hoảng rồi. Cậu không biết bản thân làm sao nữa. Không biết bản thân vì sao vì Tống Á Hiên mà đỏ mặt tim đập nhanh, cậu biết việc này không bình thường.
Về đến nhà Lưu Diệu Văn thử bình tĩnh lại, nhớ đến bản kiểm điểm đó, lại lấy bút chuẩn bị viết. Nhớ đến bản kiểm điểm này, vẫn là do Tống Á Hiên hại mình phải viết. Lưu Diệu Văn nghĩ mà không chút giận dỗi.
Sao lại nhớ anh ta nữa rồi? Lưu Diệu Văn cứ nghĩ, rồi bất giác ngồi viết, đợi đến lúc định thần lại, mới phát hiện đã ghi chi chít hết cả trang rồi.
"Tống Á Hiên"
Lưu Diệu Văn ngẩn người, xé đi tờ giấy đó, kẹp vào trong quyển nhật ký. Cậu lật cuốn nhật ký ra, phát hiện cả cuốn nhật kí đều là viết về Tống Á Hiên.
Viết những cảm xúc và nổi buồn của anh, viết anh khóc, viết anh cười, viết anh hát, viết ra những lúc anh nô đùa.
Viết về việc họ cùng nhau xem hoa ngày xuân, viết họ cùng nhau xem tuyết ngày đông.
Viết chuyện 2 người cùng nhau qua xuân hạ thu đông, viết những thứ bình thường nhưng lại vừa không bình thường mà họ cùng nhau trải qua.
Viết cãi nhau lại viết làm hòa.
Viết thời trẻ con ngây thơ, cũng viết những ngày thanh lãng của hiện tại.
Trong một quyển nhật kí dày cộm, ghi về thời gian cũng là ghi về hai người.
Viết đầy cái tên làm cho Lưu Diệu Văn rung động nhưng không hề hay biết, cũng vẫn còn kẹp vỏ kẹo vị dâu màu hồng phát sáng đó.
Ghi lại những rung động mềm mại nhất của thời thiếu niên giống như chú sói con.
Cậu phát hiện bản thân từ sớm đã không muốn nỗ lực đánh bại Tống Á Hiên nữa.
Sự nổ lực của cậu chỉ vì muốn đứng bên cạnh Tống Á Hiên, nhưng cũng không chỉ là để đứng bên cạnh.
Cậu muốn nắm lấy tay của Tống Á Hiên, muốn sờ mái tóc của Tống Á Hiên.
Muốn nhìn Tống Á Hiên cười, muốn Tống Á Hiên chỉ vì cậu mà cười.
Muốn ôm anh thậm chí muốn hôn anh.
Cậu muốn trở thành người duy nhất có thể ở bên anh.
Lưu Diệu Văn bối rối, cậu sợ cách nghĩ này của bản thân.
Cũng sợ cách nghĩ này sẽ dọa sợ Tống Á Hiên. Cậu không biết Tống Á Hiên có cách nhìn gì về mình, là bạn bè bình thường sao? Hay là em trai hàng xóm? Cũng sẽ giống như cậu muốn nắm tay ôm mình thậm chí là hôn sao?
Trên mạng tổng kết ra đời người có cảm giác sai lệch lớn

"Anh ấy có lẽ cũng như vậy, có chút nào đó thích mình?"
Lưu Diệu Văn để nhật kí lên giá sách, không dám nghĩ nữa.
Tiếng gõ cửa phá vỡ tâm tư tuổi dậy thì của Lưu Diệu Văn, cậu chậm rãi di chuyển ra phía cửa. Thẫn thờ mở cửa lại nhìn thấy gương mặt xinh đẹp quen thuộc trong phút chốc nhịp tim bỗng tăng nhanh.
"Em có chuyện gì à, sao lại chạy trước rồi?" Tống Á Hiên bình tĩnh hỏi
Anh đồng ý với mẹ em hôm nay dạy kèm em đấy, em đừng nghĩ việc chạy. Tống Á Hiên nói xong, khua nắm đấm như là uy hiếp.
Lưu Diệu Văn ngẩn người, nghe theo rồi nói một tiếng "được".
Lưu Diệu Văn đưa Tống Á hiên vào phòng của mình, ngồi ở trước bàn học.
Bàn học không lớn, hai người ngồi sát nhau, Lưu Diệu Văn có thể người được mùi dầu gội đầu của Tống Á Hiên. Rất thơm, khiến người khác rất an tâm.
Sau khi học được một lúc, Tống Á Hiên nói nghỉ ngơi một chút đi.
Tống Á Hiên lại duỗi lưng dựa ra sau, giống như một con mèo nhỏ. Lưu Diệu Văn nhìn thấy, không nhịn được mà cong khóe môi.
Tống Á Hiên ngẩng đầu, nhìn thấy quyển nhật ký heo peppa nổi bật trên giá sách, vừa cười vừa giang tay ra cầm lấy: "lớn như vậy rồi mà vẫn còn dùng heo peppa."
Lưu Diệu Văn đứng dậy giành lấy, gấp gáp và tức giận nói:
"Đừng động vào cái đó"
Lúc Lưu Diệu Văn đưa tay ra giành cuốn sổ, thì tờ giấy từ trong cuốn sổ rớt ra ngoài.
Phía trên tờ giấy có ba từ dùng lực ghi đầy cả trang
「Tống Á Hiên」
Tống Á Hiên sững người. Không biết làm sao, ngẩng đầu lên nhìn Lưu Diệu Văn, những lời muốn nói lại chần chừ không nói ra.
"Em thích anh".
Lưu Diệu Văn đột nhiên phá vỡ sự trầm mặc ngượng ngùng của cả hai. Chỉ là nói ra bốn chữ đơn giản.
Con người trong lúc xúc động đều luôn nói ra những lời không suy nghĩ kĩ.
Lưu Diệu văn sững ra một lát mới phản ứng lại, bản thân vừa rồi ruốt cuộc đã nói cái gì.
Cậu không dám nhìn mặt Tống Á Hiên.
Sợ trên khuôn mặt xinh đẹp ấy là ghét bỏ là khinh thường. Cậu hét lên tiếng xin lỗi sau đó dùng lực đẩy Tống Á Hiên ra khỏi phòng rồi đóng cửa lại.
Lưu Diệu Văn dựa vào cánh cửa một lúc trượt xuống ngồi trên nền nhà, cảm giác trên mình mặt hơi ướt.
Đưa tay sờ mới phát hiện mình khóc rồi.
Lưu Diệu Văn không sợ trời không sợ đất nhưng giờ đã sợ rồi.
Cậu sợ Tống Á Hiên ghét cậu, cậu sợ bọn họ ngay cả làm bạn cũng không thể.
Cậu sợ đánh mất anh.
Rất sợ rất sợ. Là cái cảm giác còn nghiêm trọng hơn sợ đi nhà ma gấp trăm lần.
Trong trò chơi đánh cờ tự chăm tự phát triển của Lưu Diệu Văn với Tống Á Hiên, Lưu Diệu Văn thua rồi, thua một cách hồ đồ.
Từ đó về sau, Lưu Diệu Văn luôn trốn Tống Á Hiên, cậu sợ anh ghét cậu. Cậu không dám đón nhận đáp án của Tống Á Hiên.
Lưu Diệu Văn chọn cách trốn tránh.
Tránh thời gian đi học, tránh thời gian về nhà, lúc Tống Á Hiên gọi tên liền nhanh chóng chạy trốn.
Cậu không dám đi gặp anh.
Nhưng hình như lại muốn gặp anh.
Vào một ngày của hai tuần sau đó, Lưu Diệu Văn nằm trên sô pha chơi điện thoại. Nghe thấy có tiếng người gõ cửa. Hỏi là ai nhưng lại không ai trả lời.
Lưu Diệu Văn mở cửa, phát hiện không có người. Nhưng dưới đất lại có một quyển vở in hình Hải Loa (ốc biển).
Cậu tò mò nhặt lên mở ra. Phát hiện trang tiêu đề viết một dòng chữ xiêu vẹo.
"Lưu Diệu Văn là đồ ngốc". Sáu chữ lớn.
Không còn nghi ngờ gì nữa. Đây là quyển nhật ký của bạn học Tống Á Hiên.
"Hôm nay mình chuyển đến Trùng Khánh rồi, lầu trên có một cậu em trai bé mình một tuổi rưỡi. Em ấy tên là Lưu Diệu Văn. Em ấy nhìn rất ngốc."
"Lưu Diệu Văn nhìn rất dũng cảm, thật ra còn thích khóc hơn mình."
"Lưu Diệu Văn có dáng người lớn hơn hạt đậu chút, nhưng tính khí lại không hề nhỏ."
"Lưu Diệu Văn luôn tức giận nhìn mình, đặc biệt là lúc mẹ Lưu khen mình."
"Lưu Diệu Văn là đứa nhóc ấu trĩ thích xem heo peppa."
"Lưu Diệu Văn cắt đầu đinh. Nhìn ngốc quá"
"Lưu Diệu Văn ngay cả đề toán dễ như vậy cũng không biết. Không thi đỗ cùng một trường cấp 3 với mình phải làm sao."
.....
Từ nét chữ xiêu vẹo đến nét chữ thanh tú đẹp mắt. Rõ ràng không phải quyển sổ của mình nhưng lại ghi đầy tên của chính mình.
Cũng giống như của mình vậy, viết về hai người cùng nhau trải qua xuân hạ thu đông, viết những cảm xúc của hai người.
Lưu Diệu Văn lật xem từng trang một.
"Lưu Diệu Văn là đồ ngốc đến khi nào mới phát hiện ra mình thích em ấy chứ."
Đây là câu cuối cùng trong quyển nhật ký.
"Vậy mà em còn không hiểu bài hát ngày hôm ấy là cố tình mở cho em nghe sao?"
Âm thanh quen thuộc truyền tới, Lưu Diệu Văn ngẩng đầu nhìn lên cầu thang. Tống Á Hiên đang cười nhìn cậu.
Lưu Diệu Văn xông lên ôm chặt lấy Tống Á Hiên.
Ôm chặt lấy những cảm xúc xuân hạ thu đông ghi đầy nhật ký của bản thân.
Ôm chặt lấy nơi về của sự rung động của này.
Ôm chặt lấy khoảnh khắc này, Tống Á Hiên chỉ đứng bên cạnh cậu.
Mà khoảnh khắc này câu chuyện cuốn nhật ký heo peppa của Lưu Diệu Văn cuối cùng cũng chào đón happy ending của nó rồi.
Mặc dù Lưu Diệu Văn vẫn chưa đánh bại được Tống Á Hiên.
...
"Quá đáng quá nha, thế mà trong nhật ký lại gọi Lưu Diệu Văn là đồ ngốc."
Lưu Diệu Văn không vừa lòng bóp lấy bàn tay đang nắm chặt của Tống Á Hiên. Giống như trách móc lại giống như làm nũng nói.
"Dẫu sao cũng là sự thật mà." Tống Á Hiên cười hihi nói.
"Vậy nhật kí của em gọi là gì hả." Tống Á Hiên nắm chặt tay của Lưu Diệu Văn, tò mò hỏi.
"Nhật kí rung động của Lưu Diệu Văn."

HẾT ! ! !

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top